Chương 438: Ông Có Bằng Lòng Giúp Ta Không
BooMew
22/08/2019
Trong lòng Ara Limsini rối loạn, chỉ mong Đàm
Vĩnh Long bên kia chỉ đang thử tên vô dụng kia thôi, chứ không biết bà
nhưng càng nghĩ Ara Limsini càng sợ, cũng không biết vì sao bản thân lại sợ nhưng bà lại không thể yên tâm nỗi.
Nhìn một đám thị vệ mang danh ' GIỎI ' kia, Ara Limsini càng tức giận, hai mắt trừng to nhìn chằm những người đó quát to.
" Chết tiệt! Chết tiệt! Có mỗi việc đó thôi mà làm không được là sao? Ta cho các người ăn, cho các người uống, cho các người tước vị là làm việc thất bại sao? Nếu như lần này còn bị bại nữa thì đừng trách ta độc ác. "
Những người vừa được Ara Limsini khen ngợi hôm qua, vừa được phong tước vị ngày kia không khỏi run rẩy sợ hãi.
Bọn họ không muốn chết, mặc dù không biết tại sao Nữ Hoàng lại ác độc như vậy, nhưng đã sinh ra ở đây bọn họ không thể nào phản bội nhưng. . . càng giết những người vô tội bọn họ càng sợ, như hiện tại. . . không những sợ chết còn sợ bị những người vô tội đó ám bọn họ.
Ara Limsini quét một vòng những người đang quỳ, cảm thấy càng bất an, vì những người trước mắt này thật sự vô dụng.
Bà đã gửi thư về bên kia, nhưng vẫn chưa có ai hồi báo lại, nếu quân lính bên kia không đến trợ giúp thì chắc chắn bà sẽ chết. . .
Trong đầu bà không ngừng suy nghĩ cách, những gì bà sắp đặt chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi, hiện tại chỉ cần duy trì tên vô dụng còn bị tra tấn sống sẽ rất nhanh tìm ra vị trí Hoắc Tư Danh.
Vì bà biết rõ Hoắc Tư Danh không tầm thường, nên giết ngay sẽ phí, ít nhất phải mua chuộc anh ta thử xem, nhưng. . .muốn bắt thì khó, chỉ có thể tương kế tự kế, chính là khi thực hiện lại không suôn sẻ như dự kiến. Hiện tại người mất. . . lại mất luôn giấu.
Càng nghĩ bà càng khó chịu, không nhịn được nói.
" Đi gọi quản gia Oukit sang đây. "
Nghĩ tới quản gia Oukit, mày bà không tự chủ nhíu chặt lại. Thứ cấm kị nhất của cuộc đời Ara Limsini chính là quản gia Oukit, bà biết rõ ông ta nhận ra bà không phải Nữ Hoàng thật nhưng vẫn một lòng với bà, vì thế bà càng không thể đối diện với ông ta.
Nửa muốn giết nửa muốn giữ lại, cái cảm giác này cứ dày vò bà cả chục năm.
Chỉ tầm 5 phút sau, Quản gia Oukit nhẹ nhàng bước vào liền quỳ xuống, một câu cũng không nói gì.
Ara Limsini nhìn quản gia Oukit một lúc nói.
" Quản gia Oukit, ông có bằng lòng giúp ta không? " '
Quản gia Oukit đang quỳ, nghe Ara Limsini hai mắt trừng to kinh ngạc.
Nhìn một đám thị vệ mang danh ' GIỎI ' kia, Ara Limsini càng tức giận, hai mắt trừng to nhìn chằm những người đó quát to.
" Chết tiệt! Chết tiệt! Có mỗi việc đó thôi mà làm không được là sao? Ta cho các người ăn, cho các người uống, cho các người tước vị là làm việc thất bại sao? Nếu như lần này còn bị bại nữa thì đừng trách ta độc ác. "
Những người vừa được Ara Limsini khen ngợi hôm qua, vừa được phong tước vị ngày kia không khỏi run rẩy sợ hãi.
Bọn họ không muốn chết, mặc dù không biết tại sao Nữ Hoàng lại ác độc như vậy, nhưng đã sinh ra ở đây bọn họ không thể nào phản bội nhưng. . . càng giết những người vô tội bọn họ càng sợ, như hiện tại. . . không những sợ chết còn sợ bị những người vô tội đó ám bọn họ.
Ara Limsini quét một vòng những người đang quỳ, cảm thấy càng bất an, vì những người trước mắt này thật sự vô dụng.
Bà đã gửi thư về bên kia, nhưng vẫn chưa có ai hồi báo lại, nếu quân lính bên kia không đến trợ giúp thì chắc chắn bà sẽ chết. . .
Trong đầu bà không ngừng suy nghĩ cách, những gì bà sắp đặt chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi, hiện tại chỉ cần duy trì tên vô dụng còn bị tra tấn sống sẽ rất nhanh tìm ra vị trí Hoắc Tư Danh.
Vì bà biết rõ Hoắc Tư Danh không tầm thường, nên giết ngay sẽ phí, ít nhất phải mua chuộc anh ta thử xem, nhưng. . .muốn bắt thì khó, chỉ có thể tương kế tự kế, chính là khi thực hiện lại không suôn sẻ như dự kiến. Hiện tại người mất. . . lại mất luôn giấu.
Càng nghĩ bà càng khó chịu, không nhịn được nói.
" Đi gọi quản gia Oukit sang đây. "
Nghĩ tới quản gia Oukit, mày bà không tự chủ nhíu chặt lại. Thứ cấm kị nhất của cuộc đời Ara Limsini chính là quản gia Oukit, bà biết rõ ông ta nhận ra bà không phải Nữ Hoàng thật nhưng vẫn một lòng với bà, vì thế bà càng không thể đối diện với ông ta.
Nửa muốn giết nửa muốn giữ lại, cái cảm giác này cứ dày vò bà cả chục năm.
Chỉ tầm 5 phút sau, Quản gia Oukit nhẹ nhàng bước vào liền quỳ xuống, một câu cũng không nói gì.
Ara Limsini nhìn quản gia Oukit một lúc nói.
" Quản gia Oukit, ông có bằng lòng giúp ta không? " '
Quản gia Oukit đang quỳ, nghe Ara Limsini hai mắt trừng to kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.