Chương 353: Tịch Mịch
BooMew
05/08/2019
Hứa Doãn Hạ cả một buổi hết đi lòng vòng lại ngồi rồi lại đi, chính cô không phát hiện ra bản thân có đem theo điện
thoại, nói chính xác chiếc điện thoại hiện tại là đang ở đâu đó trong
sáu chiếc áo khoác của cô, còn cô thì chỉ quan tâm đến ô mai và sữa
thôi.
Một bà bầu lúc này đây là cần ngủ và ăn thật nhiều thôi, nhưng vì không biết khi nào Hoắc Tư Danh sẽ đến đón, nên chính cô có 10 bịt ô mai cũng không dám ăn nhiều chỉ lấy một viên ra ngậm lâu thật lâu. Mà trân trọng từng viên một như vàng như bạc.
Hứa Doãn Hạ nướng gà xong, ăn no, chính mình ngồi nhìn trời và mây cùng với biển thấy chính mình thật là cô đơn.
Nghĩ nghĩ Hứa Doãn Hạ nói chuyện với không khí.
" Mày không có tên đúng không? "
" Vậy tao sẽ gọi mày là Bảo Bảo nhé. "
" Nếu mày không thuộc quyền sở hữu của ai thì mày sẽ là của tao, à không của bé con trong bụng tao, như vậy có được không? " đưa tay nhẹ nhàng xoa cái bụng có chút thịt của mình nhẹ nói.
" Mày không trả lời là đồng ý đó nha. . . haha chính tao sẽ chăm sóc thật tốt cho mày. . . nhưng trước mắt vẫn phải đợi Oppa của tao tới đón tao đã. "
Hứa Doãn Hạ cứ thể ngồi nói chuyện một mình một lúc lâu đến khi bản thân buồn ngủ mới dừng lại. Nói thật cô muốn khóc hơn là ngủ, mặc dù một mình lúc này không sao nhưng. . . nhớ Hoắc Tư Danh, cô thật sự rất nhớ anh, cô muốn được anh ôm vỗ về lại dỗ dành cô. . . xa thật rồi. . . cô mới biết nhớ một người là như thế nào. . . chính cô không nhịn được mà thấy cay cay mắt.
Hứa Doãn Hạ nhìn biển xa xôi không thấy đáy kia, môi mím lại, chính là không nhịn được nữa, nước mắt tí tách tích rơi xuống, ủy khuất, vất vả, nhớ chồng. . . cảm xúc dồn nén từ sáng đến lúc này chính bây giờ không kiềm được nữa.
Hứa Doãn Hạ cúi xuống, ngồi một góc trong rất tịch mịch, bản thân không lạnh nhưng lòng cô lại lạnh, cô sợ. . . sợ Hoắc Tư Danh không tìm được cô, càng sợ hơn chính là anh nghĩ cô chết rồi. . . Một người phụ nữ như cô đây. . . đâu phải lúc nào cũng mạnh mẽ huống chi là. . . là cô được Hoắc Tư Danh chiều đến hư. . .
Khóc một lúc lâu Hứa Doãn Hạ lại ngủ quên trên chiếc áo phao mềm mại của cô mà không hề hay biết chỉ vài tiếng nữa thôi khi cô tỉnh dậy sẽ có được một kinh hỷ lớn.
Một bà bầu lúc này đây là cần ngủ và ăn thật nhiều thôi, nhưng vì không biết khi nào Hoắc Tư Danh sẽ đến đón, nên chính cô có 10 bịt ô mai cũng không dám ăn nhiều chỉ lấy một viên ra ngậm lâu thật lâu. Mà trân trọng từng viên một như vàng như bạc.
Hứa Doãn Hạ nướng gà xong, ăn no, chính mình ngồi nhìn trời và mây cùng với biển thấy chính mình thật là cô đơn.
Nghĩ nghĩ Hứa Doãn Hạ nói chuyện với không khí.
" Mày không có tên đúng không? "
" Vậy tao sẽ gọi mày là Bảo Bảo nhé. "
" Nếu mày không thuộc quyền sở hữu của ai thì mày sẽ là của tao, à không của bé con trong bụng tao, như vậy có được không? " đưa tay nhẹ nhàng xoa cái bụng có chút thịt của mình nhẹ nói.
" Mày không trả lời là đồng ý đó nha. . . haha chính tao sẽ chăm sóc thật tốt cho mày. . . nhưng trước mắt vẫn phải đợi Oppa của tao tới đón tao đã. "
Hứa Doãn Hạ cứ thể ngồi nói chuyện một mình một lúc lâu đến khi bản thân buồn ngủ mới dừng lại. Nói thật cô muốn khóc hơn là ngủ, mặc dù một mình lúc này không sao nhưng. . . nhớ Hoắc Tư Danh, cô thật sự rất nhớ anh, cô muốn được anh ôm vỗ về lại dỗ dành cô. . . xa thật rồi. . . cô mới biết nhớ một người là như thế nào. . . chính cô không nhịn được mà thấy cay cay mắt.
Hứa Doãn Hạ nhìn biển xa xôi không thấy đáy kia, môi mím lại, chính là không nhịn được nữa, nước mắt tí tách tích rơi xuống, ủy khuất, vất vả, nhớ chồng. . . cảm xúc dồn nén từ sáng đến lúc này chính bây giờ không kiềm được nữa.
Hứa Doãn Hạ cúi xuống, ngồi một góc trong rất tịch mịch, bản thân không lạnh nhưng lòng cô lại lạnh, cô sợ. . . sợ Hoắc Tư Danh không tìm được cô, càng sợ hơn chính là anh nghĩ cô chết rồi. . . Một người phụ nữ như cô đây. . . đâu phải lúc nào cũng mạnh mẽ huống chi là. . . là cô được Hoắc Tư Danh chiều đến hư. . .
Khóc một lúc lâu Hứa Doãn Hạ lại ngủ quên trên chiếc áo phao mềm mại của cô mà không hề hay biết chỉ vài tiếng nữa thôi khi cô tỉnh dậy sẽ có được một kinh hỷ lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.