Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi
Chương 59
Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu Diệu
01/09/2022
"Triệu tổng, nói thế nào đây nhỉ, chúng ta coi như cũng là bạn cũ, hôm
nay gặp lại nhau trong cảnh này làm sao có thể không nâng ly mời anh một ly nhỉ? Ly này tôi uống hết, còn anh thì tuỳ tiện đi."
Đương nhiên, anh ta không thể tuỳ tiện, gượng gạo cụng ly với tôi. Mộ Tịch Nhiên cũng ngượng ngùng, còn Phoebe thì ngồi chơi với ly rượu rỗng trên tay. Cảnh tượng này thực sự rất nực cười, Joan nhìn tôi đầy hâm mộ, đương nhiên anh ta không chịu được cái độ cay nồng của rượu trắng, chỉ có thể không ngừng gật đầu.
"Vưu, hết ly này cứ theo ý cô."
Anh cho rằng tôi bằng lòng à, đồ ngu ngốc, không thấy rõ tình huống sao, uống đi, uống đến bò ra sàn luôn đi! Lúc này, Phoebe cầm ly rượu lên rót đầy rượu.
"Uống vui vẻ thế này, xem ra tôi cũng phải uống một ly. Mọi người cùng nhau nâng ly, cầu cho lần hợp tác này của hai công ty sẽ thành công tốt đẹp."
Đương nhiên, tất cả mọi người không dám lơ là. Tôi đã uống liên tiếp ba ly rượu, xin hãy tha cho tôi, tôi không thể uống được nữa. Làm sao biết được Phoebe không dễ đối phó như vậy, cô ấy ra hiệu cho Thư ký Đỗ đi ra ngoài. Sau đó, một người phục vụ bước vào với một chai rượu vang đỏ Bordeaux.
Nhân viên phục vụ rất tỉnh, rót từng ly rượu, mẹ nó uống đủ thứ rượu, tiêu đời rồi! Phoebe là ai chứ? Ai có thể đọ được tửu lượng của cô ấy? Ở trên thương trường đấu đá không biết bao nhiêu năm, tôi là một tân binh nhỏ nào dám so? Chỉ thấy cô ấy bảo mọi người cầm ly lên, một lần nữa cạn ly.
Rượu uống được ba vòng, cuối cùng tôi chịu không nổi nữa, nhưng mà cũng quan tâm đến thể diện. Lập tức chạy đến wc. Tôi ôm cái bồn cầu mà nôn vào đó, nôn đến mức cảm thấy mật xanh cũng muốn nôn ra, sau đó tôi dựa vào tường, đi đến bồn rửa mặt để súc miệng, một người phụ nữ xuất hiện sau lưng tôi. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cau mày nhìn tôi, lấy ra một ít khăn giấy đưa cho tôi.
"Uống không được nhiều, cớ sao phải lên mặt, tôi đưa em về."
"Cô ra đây làm gì? Không cần lo cho tôi."
Mộ Tịch Nhiên đưa tay ra đỡ lấy tôi.
"Phi Phàm, em đừng đối xử với tôi như thế, được không?"
"3 triệu, đã mua đứt hết tất cả. Cô cảm thấy chúng ta còn quay lại như xưa được sao? Không thể nào, tôi nói rồi, mong cô đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, bây giờ chúng ta chỉ còn trên quan hệ công việc, mong cô đừng tới làm phiền tôi."
"Phi Phàm, tôi và Triệu Thái An đã ly hôn. Tôi không cần em vì tôi trả giá, chỉ mong em đừng hận tôi!"
"Vậy thì tôi chỉ có thể chúc mừng cô, còn chuyện khác, tôi không thoả mãn cô được."
Tôi lạnh lùng cự tuyệt cô ấy, nào ngờ cô ấy mạnh dạn ôm chặt tôi. Trời ạ, Phoebe lạnh lùng dựa vào khung cửa, không biết sao lại đứng đó. Cô ấy nhìn tôi đầy hài hước.
"Hai người tiếp tục đi."
Nói xong xoay người rời đi, tôi thoát ra khỏi Mộ Tịch Nhiên.
"Mộ Tịch Nhiên, tôi nói cho cô biết, chúng ta không thể. Lam Phi Ý, là bạn gái của tôi."
Tôi đẩy Mộ Tịch Nhiên sang một bên, chạy theo Phoebe, cũng đã tỉnh rượu khá nhiều, nhưng bây giờ tôi không rảnh lo chuyện đau đầu, bởi vì tôi muốn tìm Phoebe, muốn giải thích với cô ấy.
Tôi chạy đến trước mặt Phoebe, giữ chặt tay cô ấy.
"Chị nghe tôi giải thích, không phải như chị nghĩ."
Cô ấy dừng bước chân lại, cũng không vứt tay tôi ra, mà dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi.
"Tôi chỉ tin những gì tôi thấy."
"Chị đã nói, yêu cần phải có sự tin tưởng, những gì chị thấy không nói lên được điều gì hết."
"Vương Phi Phàm, mong cô tự trọng."
"Lam Phi Ý, mong chị tin tưởng tôi."
"Buông tay."
"Không buông."
Không đợi tôi kịp phòng ngừa, thì tôi đã bị đám vệ sĩ của cô ấy áp trên mặt đất. Tôi giãy giụa rống lên.
"Buông tôi ra. Bọn khốn kiếp! Buông ra."
Không biết tại sao, mỗi lúc tôi chật vật khó khăn lại luôn bị Triệu Thái An bắt gặp, anh ta có lẽ nghiện thuốc lá, một tay cầm điếu thuốc, một bên cúi người ngồi xổm xuống đất.
"Vương Phi Phàm, cô cảm thấy cô xứng với Lam đổng sao? Người ta chỉ chơi đùa với cô thôi, cô còn cho là thật."
Tôi tức giận nhìn Triệu Thái An, anh ta cười đứng thẳng người dậy chỉnh cà vạt, từ trên cao ngạo mạn nhìn xuống tôi. Tôi cảm giác bản thân đã chịu vũ nhục lớn chừng nào. Lúc này, vệ sĩ của Phoebe thả tôi ra. Tôi nhìn Phoebe đứng cách đó không xa. Cô ấy đứng tại chỗ hờ hững nhìn Triệu Thái An xúc phạm tôi.
Tôi phủi bụi trên người, đi đến trước mặt Phoebe, bình tĩnh nói với cô ấy.
"Mỗi lúc vào thời điểm như thế này, cô đều đứng như vậy nhìn mọi thứ xảy ra, nhìn tôi bị người ta chế nhạo xúc phạm. Tôi không nhìn ra được, cô yêu tôi."
Hốc mắt tôi hồng hồng, hít một hơi, tôi không cam lòng nhìn cô ấy. Cô ấy nhìn tôi rồi lại nhìn về phía sau tôi.
Đương nhiên, anh ta không thể tuỳ tiện, gượng gạo cụng ly với tôi. Mộ Tịch Nhiên cũng ngượng ngùng, còn Phoebe thì ngồi chơi với ly rượu rỗng trên tay. Cảnh tượng này thực sự rất nực cười, Joan nhìn tôi đầy hâm mộ, đương nhiên anh ta không chịu được cái độ cay nồng của rượu trắng, chỉ có thể không ngừng gật đầu.
"Vưu, hết ly này cứ theo ý cô."
Anh cho rằng tôi bằng lòng à, đồ ngu ngốc, không thấy rõ tình huống sao, uống đi, uống đến bò ra sàn luôn đi! Lúc này, Phoebe cầm ly rượu lên rót đầy rượu.
"Uống vui vẻ thế này, xem ra tôi cũng phải uống một ly. Mọi người cùng nhau nâng ly, cầu cho lần hợp tác này của hai công ty sẽ thành công tốt đẹp."
Đương nhiên, tất cả mọi người không dám lơ là. Tôi đã uống liên tiếp ba ly rượu, xin hãy tha cho tôi, tôi không thể uống được nữa. Làm sao biết được Phoebe không dễ đối phó như vậy, cô ấy ra hiệu cho Thư ký Đỗ đi ra ngoài. Sau đó, một người phục vụ bước vào với một chai rượu vang đỏ Bordeaux.
Nhân viên phục vụ rất tỉnh, rót từng ly rượu, mẹ nó uống đủ thứ rượu, tiêu đời rồi! Phoebe là ai chứ? Ai có thể đọ được tửu lượng của cô ấy? Ở trên thương trường đấu đá không biết bao nhiêu năm, tôi là một tân binh nhỏ nào dám so? Chỉ thấy cô ấy bảo mọi người cầm ly lên, một lần nữa cạn ly.
Rượu uống được ba vòng, cuối cùng tôi chịu không nổi nữa, nhưng mà cũng quan tâm đến thể diện. Lập tức chạy đến wc. Tôi ôm cái bồn cầu mà nôn vào đó, nôn đến mức cảm thấy mật xanh cũng muốn nôn ra, sau đó tôi dựa vào tường, đi đến bồn rửa mặt để súc miệng, một người phụ nữ xuất hiện sau lưng tôi. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cau mày nhìn tôi, lấy ra một ít khăn giấy đưa cho tôi.
"Uống không được nhiều, cớ sao phải lên mặt, tôi đưa em về."
"Cô ra đây làm gì? Không cần lo cho tôi."
Mộ Tịch Nhiên đưa tay ra đỡ lấy tôi.
"Phi Phàm, em đừng đối xử với tôi như thế, được không?"
"3 triệu, đã mua đứt hết tất cả. Cô cảm thấy chúng ta còn quay lại như xưa được sao? Không thể nào, tôi nói rồi, mong cô đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, bây giờ chúng ta chỉ còn trên quan hệ công việc, mong cô đừng tới làm phiền tôi."
"Phi Phàm, tôi và Triệu Thái An đã ly hôn. Tôi không cần em vì tôi trả giá, chỉ mong em đừng hận tôi!"
"Vậy thì tôi chỉ có thể chúc mừng cô, còn chuyện khác, tôi không thoả mãn cô được."
Tôi lạnh lùng cự tuyệt cô ấy, nào ngờ cô ấy mạnh dạn ôm chặt tôi. Trời ạ, Phoebe lạnh lùng dựa vào khung cửa, không biết sao lại đứng đó. Cô ấy nhìn tôi đầy hài hước.
"Hai người tiếp tục đi."
Nói xong xoay người rời đi, tôi thoát ra khỏi Mộ Tịch Nhiên.
"Mộ Tịch Nhiên, tôi nói cho cô biết, chúng ta không thể. Lam Phi Ý, là bạn gái của tôi."
Tôi đẩy Mộ Tịch Nhiên sang một bên, chạy theo Phoebe, cũng đã tỉnh rượu khá nhiều, nhưng bây giờ tôi không rảnh lo chuyện đau đầu, bởi vì tôi muốn tìm Phoebe, muốn giải thích với cô ấy.
Tôi chạy đến trước mặt Phoebe, giữ chặt tay cô ấy.
"Chị nghe tôi giải thích, không phải như chị nghĩ."
Cô ấy dừng bước chân lại, cũng không vứt tay tôi ra, mà dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi.
"Tôi chỉ tin những gì tôi thấy."
"Chị đã nói, yêu cần phải có sự tin tưởng, những gì chị thấy không nói lên được điều gì hết."
"Vương Phi Phàm, mong cô tự trọng."
"Lam Phi Ý, mong chị tin tưởng tôi."
"Buông tay."
"Không buông."
Không đợi tôi kịp phòng ngừa, thì tôi đã bị đám vệ sĩ của cô ấy áp trên mặt đất. Tôi giãy giụa rống lên.
"Buông tôi ra. Bọn khốn kiếp! Buông ra."
Không biết tại sao, mỗi lúc tôi chật vật khó khăn lại luôn bị Triệu Thái An bắt gặp, anh ta có lẽ nghiện thuốc lá, một tay cầm điếu thuốc, một bên cúi người ngồi xổm xuống đất.
"Vương Phi Phàm, cô cảm thấy cô xứng với Lam đổng sao? Người ta chỉ chơi đùa với cô thôi, cô còn cho là thật."
Tôi tức giận nhìn Triệu Thái An, anh ta cười đứng thẳng người dậy chỉnh cà vạt, từ trên cao ngạo mạn nhìn xuống tôi. Tôi cảm giác bản thân đã chịu vũ nhục lớn chừng nào. Lúc này, vệ sĩ của Phoebe thả tôi ra. Tôi nhìn Phoebe đứng cách đó không xa. Cô ấy đứng tại chỗ hờ hững nhìn Triệu Thái An xúc phạm tôi.
Tôi phủi bụi trên người, đi đến trước mặt Phoebe, bình tĩnh nói với cô ấy.
"Mỗi lúc vào thời điểm như thế này, cô đều đứng như vậy nhìn mọi thứ xảy ra, nhìn tôi bị người ta chế nhạo xúc phạm. Tôi không nhìn ra được, cô yêu tôi."
Hốc mắt tôi hồng hồng, hít một hơi, tôi không cam lòng nhìn cô ấy. Cô ấy nhìn tôi rồi lại nhìn về phía sau tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.