Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 143: Pn 13

Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu Diệu

30/09/2022

Giữa đêm hè, tiếng côn trùng kêu trong vườn thật dễ chịu, tôi ngồi trước ô cửa kính mà phát ngốc, bàng hoàng vì cuộc sống của mình quá bình yên đến nỗi tôi gần như quên đi những khúc mắc nhiều năm trước đây.

Đột nhiên, khúc dạo đầu của cây đàn piano thanh tao làm lu mờ lũ tiếng côn trùng đánh tan cảm xúc thất vọng trong lòng tôi, tôi theo tiếng đàn và bước lên lầu... dựa vào cánh cửa gỗ, tôi lặng lẽ đứng tại chỗ. Máy lạnh trong căn phòng để mức khá thấp, Phoebe mặc một chiếc váy dài lụa dài đến mắt cá chân, màu sắc của chiếc váy từ đỏ sẫm đến đỏ tươi, họa tiết hoa xếp tầng mang tạo thành chút quyến rũ.

Ngồi thẳng lưng trước cây đàn piano, mái tóc dài che khuất mặt cô ấy, tăng thêm vẻ bí ẩn. Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nhảy múa trên phím đàn, âm thanh du dương của cây đàn piano vang lên không ngừng trong không gian này. Tôi thở dài, tôi thực sự rất thích giây phút này. Tôi không muốn sống trong quá khứ vì người phụ nữ tuyệt vời này trong quá khứ không thuộc về tôi. Hiện giờ, cả hai chúng tôi đều rất cần nhau.

Tiếng đàn đột ngột dừng lại, căn phòng trở nên im ắng, còn tâm trí tôi thì đang phiêu dạc nơi nào đó, nhưng Phoebe đã nhấc chân lên và đi đến trước mặt tôi.

Cô ấy vươn tay vuốt ve khóe miệng của tôi, lộ ra vẻ si mê, tôi cười khổ, tôi có tài đức gì mà được một người phụ nữ ưu tú yêu như vậy.

"Bởi vì sợ mất đi cho nên đành phải nói dối, lời nói dối như vậy có được xem là thiện ý không?"

Lúc nói chuyện, tôi cảm nhận tay Phoebe run lên, tôi quay mặt đi không nhìn cô ấy, nâng tay lên nắm tay cô ấy để trấn an.

"Vậy chị sợ mất cái gì? Gia nghiệp to lớn? Khuynh Phàm? Hay em? Hay quyền lực trong tay?"

Cô ấy rút tay ra khỏi tay tôi, tay lại dời xuống nắm lấy áo tôi, nhưng khuôn mặt cô ấy lại trở lại vẻ thờ ơ như trước.

"Cái nào cũng không thể mất."

"Cho nên, chị đày ải Mộ Tịch Nhiên, lừa mọi người bao gồm cả em. Bây giờ có ở đây nói rằng đó là thiện chí?"

"Nếu em nghĩ vậy... vậy thì thôi."

Và thế cuộc chiến tranh lạnh của chúng tôi kéo dài một đoạn thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy bất lực.

...

Một tháng trước...

"Đừng quên ngày mai đi họp phụ huynh học sinh của Khuynh Phàm."

Phoebe vừa trang điểm vừa nhắc nhở tôi, sáng sớm tôi đã bị cái lớp trang điểm của cô ấy mê hoặc, thật sự rất cần huỷ đi son môi của cô ấy mới có thể khống chế được dục vọng trong người tôi.

Vậy mà cô ấy rất thản nhiên chấp nhận để tôi làm càn, chỉ là những cuộc điện thoại liên tiếp của cô thư ký đã hoàn toàn khiến cô ấy tỉnh táo trở lại, còn tôi cảm thấy như mình đã thất bại trong hành động của mình.

"Ừm, chị yên tâm đi, con nhất định sẽ muốn giết em!"

Tôi vừa nói chuyện vừa giơ tay lên ôm cô ấy, còn cô ấy né tránh thoát khỏi cái ôm của tôi.

"Chị muốn đi Đức để bàn chuyện đầu tư, em ở nhà an phận đợi chị! Khoảng nữa tháng thôi!"

"Ôi không!!!"

Tôi than khóc, giãy nãy ở trên giường, giả vờ đau khổ, vò đầu bức tai rên rỉ.

"Không có chị em biết sống sao...."

"Em bớt ba hoa đi, chị sắp không kịp giờ rồi."

Cô ấy cúi xuống để lại nụ hôn trên trán tôi rồi vội vàng bước đi.

"Đến nơi, nhớ báo an toàn, chú ý an toàn..."



...

Những tháng ngày không được gặp nhau, cuộc điện thoại ở nước ngoài không thể vơi đi nỗi nhớ nhung của chúng tôi, thật lạ lùng, sau ngần ấy năm tình cảm vẫn không phai nhạt mà Phoebe ngày càng hướng về gia đình, còn anh hai thì cũng đã chống đỡ một nửa công ty.

"Khuynh Phàm thế nào rồi."

Tôi có thể nghe ra được giọng nói đầy mệt mỏi của Phoebe, tôi khẽ đáp:

"Rất ngoan, em mang con về nhà rồi, còn la hét nói nhớ chị...."

Tôi ôm Khuynh Phàm ngồi trên sô pha, đứa nhóc này vừa nghe thấy giọng của Phoebe là đã giật lấy điện thoại trong tay tôi.

"Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm!"

"Con có nghe lời Đại Phàm không đó?"

"Con rất ngoan!"

"Không được ăn quá nhiều đồ ngọt!"

Trời ạ, Khuynh Phàm gãi đầu cười híp mắt với tôi, đứa con lai này ngày càng giống mẹ nó rồi.

"Đại Phàm nói với con là chỉ cần chăm chỉ đánh trăng thì không sao hết!"

Chiết tiệt, dám phản bội tôi! Quá đáng! Tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt Phoebe bây giờ tối đen như mực!

"Vương Phi Phàm! Không thể chiều con như thế được!"

"Ai da! Con bé khó lắm mới được về nhà nghỉ ngơi mà...."

Sau khi cúp điện thoại, nhóc con ủ rũ nhìn tôi, tôi nhướng mày"

"Tiểu phản đồ! Sao nào?"

Con bé bĩu môi, một lúc sau nước mắt mơi chực trào ra.

"Này này, bà nội nhỏ của tôi ơi, con muốn sao đây!"

"Con nhớ mẹ."

Con bé nằm co rúm trong vòng tay tôi, cái vẻ mặt đáng thương hợp cùng với âm thanh rầu rĩ... trái tim tôi tan chảy hơn một nửa...

Vào lúc này, Tố Duy và Lam Phi Tuấn đến nhà chúng tôi.

"Cậu ơi!"

"Tiểu mỹ nữ, hôn cậu một cái nào!"

"Moa!"

Tố Duy ngồi bên cạnh tôi, mỉm cười, cầm con búp bê đưa cho Khuynh Phàm sẵn tiện nhét vào lòng ngực tôi.

"Phoebe không có ở nhà, một mình em mang con được không đó?"



Tôi vừa chơi đùa với con búp bê vừa cười lớn.

"Được chứ! Em là ai chứ! Chỉ là một kẻ hèn nho nhỏ Phàm, đương nhiên là em trị được!"

"Đại Phàm thật hống hách!"

Khuynh Phàm cướp đi con búp bê chạy qua kia chơi một mình, Phi Tuấn ngồi xuống sô pha.

"Ai da, hôm nay qua đây tính ăn ké một bữa, rồi mang Khuynh Phàm đi chơi mấy ngày."

Thật hổ thẹn....

"Anh hai. Anh có thể nói chuyện đàng hoàng chút được không, con nghe xong sẽ học cái xấu đó!'

"Mà này, Phi Ỷ có nói với em khi nào con bé về không? Anh ở bên này bận tối mày tối mặt, hợp đồng quan trọng còn đang chờ con bé phê duyệt."

"Cho dù phải đợi thì cũng phải chờ nửa tháng nữa cô ấy mới về."

"Không đúng. Cuộc đàm phán ở nước Đức sẽ tổ chức trong tuần này, không cần nửa tháng, nhiều lắm chỉ một tuần thôi."

Phi Tuấn nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, tôi cảm thấy Phoebe đang giấu tôi điều gì đó, thật lạ là mỗi lần đi công tác nước ngoài chỉ mất một hai ngày. Đây là lần đầu tiên mất nhiều thời gian như vậy, tôi cười ngượng nghịu.

"Cô ấy không phải vô duyên vô cớ ở bên ngoài không chịu về nhà, có lẽ còn có việc quan trọng khác phải làm."

Tô Duy đột nhiên nghĩ tới cái gì đó liền vỗ tay.

"Dù sao em ở nhà cũng không có việc gì làm, em có thể qua chỗ cô ấy, con gửi cho anh chị dẫn đi chơi mấy ngày đi."

"Em cũng nghĩ vậy, nhưng mà visa cần phải làm.... Không đúng nha, sao hai người lại muốn em đi ra ngoài?"

Phi Tuấn bật cười.

"Bằng cách này, bọn anh có thể vun đắp rất nhiều tình cảm với Khuynh Phàm hơn, hahahaha. Vậy đi, visa là chuyện nhỏ, ngày mai có thể có rồi."

Nói xong, Phi Tuấn cầm điện thoại đi ra ngoài. Tôi bất đắc dĩ nhìn Tố Duy, mà cô ấy thì trông chẳng có gì bất thường.

"Coi như tạo bất ngờ cho Phoebe đi. Nhớ tiết chế nha!"

"Xong rồi. Sáng mai, anh sẽ cử người mang visa và vé máy bay sang cho em, đêm nay em sắp xếp đồ đi, vậy thì bọn anh đón con đi nha."

"Này, sao anh có thể tự quyết định vậy chứ?"

Nói xong, tôi ngậm ngùi nhìn đôi vợ chồng này bế Khuynh Phàm rời đi.

"Này! Không phải muốn ăn ké sao! Âm mưu, tất cả đều là âm mưu!"

"Khuynh Phàm nói tạm biệt với Đại Phàm đi!"

Khuynh Phàm hoàn toàn chẳng để ý tình hình thế nào, ôm cổ Tố Duy vẫy tay chào tạm biệt tôi.

"Bái bai, Đại Phàm!"

Chuyện xảy ra trong vòng chưa được nửa tiếng, chỉ còn mình tôi đứng ở trong nhà hoá thạch, dám chơi tôi sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook