Chương 8
Quan Tĩnh
28/01/2015
“Đó là bởi vì nơi này nóng quá.” Bình Thụ Bạch dùng sức trừng mắt nhìn Trình Thành Ngữ, trách cứ hắn: “Đều do cậu làm hại, nếu không phải cậu ở trong này, liều mạng phun ra các-bon-đi ô-xít, làm không khí nơi này biến thành hỏng bét, tôi cũng sẽ không thiếu dưỡng khí, lại càng không phải đỏ mặt.” Thật ra Bình Thụ Bạch đang nói bậy.
Cuối cùng, hắn thật sự chịu không nổi ,chỉ ngón tay ra phía ngoài,muốn Trình Thành Ngữ lập tức biến mất khỏi tầm mắt hắn, đừng để hắn nhìn thấy mặt.
“Em chỉ muốn ở trong này nhìn học trưởng nấu cơm.” Trình Thành Ngữ không chịu đi ra ngoài! Hắn muốn ở trong này, muốn nhìn học trưởng mặc tạp dề giúp hắn nấu cơm nấu canh,vất vả lắm hắn mới chờ được đến ngày hôm nay, hắn không chịu đi ra ngoài đâu!
“Cậu không đi ra ngoài phải không?” Bình Thụ Bạch lạnh lùng hỏi.
“Ừm~~” Trình Thành Ngữ liều mạng gật đầu.
“Cậu không đi ra, tôi sẽ không nấu cơm cho cậui ăn.” Bình Thụ Bạch lập tức buông muôi xuống, không nấu nửa.
Trình Thành Ngữ vội muốn chết.
“Được,được,được,em đi ra ngoài là được chứ gì! Cần gì tức giận như vậy nha?” Trình Thành Ngữ bước lui về sau rời khỏi tầm mắt Bình Thụ Bạch, còn muốn Bình Thụ Bạch đừng tức giận nửa.
Bình Thụ Bạch đợi cho Trình Thành Ngữ đi vào phòng khách, không ở trong phạm vi tầm mắt hắn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trình Thành Ngữ không có ở đây, hắn sẽ không trở nên kỳ dị , như vậy hắn mới có thể an tâm nấu cơm. Về phần vì sao Trình Thành Ngữ ở trong này làm tim hắn đập mạnh......
Bình Thụ Bạch tuyệt không muốn miệt mài theo đuổi.
Hắn chuyên tâm xào rau.
Bình Thụ Bạch không biết khi hắn chuyên tâm xào rau,Trình Thành Ngữ lại rón ra rón rén trở lại góc tường,rướn cổ lên lén nhìn dáng vẻ nấu ăn của Bình Thụ Bạch.
A ~~ Lưng của học trưởng thật mê người -- Trình Thành Ngữ lên tiếng tán thưởng ,vừa đem tầm mắt đặt xuống dưới, đột nhiên,Trình Thành Ngữ lại cảm thấy mông của học trưởng rất được, rất được nghen!
A! Nếu học trưởng có thể đối với hắn tốt hơn một chút, thân mật hơn một chút thì tốt rồi, như vậ hắn sẽ có dũng khí đưa ra đề nghị hắn muốn ngủ với học trưởng.
Nếu hắn có thể ngủ với học trưởng trên một cái giường,vậy hắn có thể ôm lấy thân thể hắn hằng mơ ước,có thể chạm vào vành tai vào tóc học trưởng,có thể thở hổn hển với học trưởng, có thể triền miên đến trời sáng......
Chẳng qua là,dáng vẻ hiện tại của học trưởng rất tức giận, hắn căn bản ngay cả nói cũng không dám nói, hắn sợ lỡ như nói ra sẽ bị học trưởng một chưởng đánh chết.
Nhưng mà không sao, thời gian còn nhiều, hắn và học trưởng còn có tương lai rất dài có thể chờ mong.Trình Thành Ngữ tin tưởng chỉ cần hắn đủ cố chấp,sẽ có một ngày, học trưởng nhất định có thể nhìn thấy hắn thật là tốt, tiện đà sinh ra hảo cảm với hắn. Về phần hiện tại, hắn có thể cả ngày nhìn thấy học trưởng, cũng đã hạnh phúc , nhưng mà--
Nhưng mà nếu hắn -- nếu hắn ngay cả ngủ cũng có thể nhìn thấy học trưởng,vậy thì hắn càng hài long nghen .
Trình Thành Ngữ vọng tưởng được voi đòi tiên,nhưng mà hắn biết hắn giấc mộng này chính là người si nói mộng, bởi vì học trưởng thế nào cũng không cho hắn ngủ chung.
Trình Thành Ngữ dẹp miệng, trên mặt tràn ngập thất vọng.
Hoắc mắt, hắn vừa lóe lên một ý nghị, A~~ có cách rồi .
Hắn có thể gắng máy chụp hình lổ kim trong phòng học trưởng!
Thật tốt quá, hắn tại sao lại thông minh như vậy nha?
Trình Thành Ngữ nhịn không được cuồng tiếu cười đắc , rầm rĩ hét to .
Làm khi Bình Thụ Bạch khi ra phòng bếp liền nhìn thấy một màn này, không biết vì sao, lần này hắn nhìn thấy Trình Thành Ngữ cười, trong lòng lại có chút cảm giác.
Nghĩ như vậy? Bình Thụ Bạch không khỏi nhíu lại lông mày.
Cuối cùng, hắn thật sự chịu không nổi ,chỉ ngón tay ra phía ngoài,muốn Trình Thành Ngữ lập tức biến mất khỏi tầm mắt hắn, đừng để hắn nhìn thấy mặt.
“Em chỉ muốn ở trong này nhìn học trưởng nấu cơm.” Trình Thành Ngữ không chịu đi ra ngoài! Hắn muốn ở trong này, muốn nhìn học trưởng mặc tạp dề giúp hắn nấu cơm nấu canh,vất vả lắm hắn mới chờ được đến ngày hôm nay, hắn không chịu đi ra ngoài đâu!
“Cậu không đi ra ngoài phải không?” Bình Thụ Bạch lạnh lùng hỏi.
“Ừm~~” Trình Thành Ngữ liều mạng gật đầu.
“Cậu không đi ra, tôi sẽ không nấu cơm cho cậui ăn.” Bình Thụ Bạch lập tức buông muôi xuống, không nấu nửa.
Trình Thành Ngữ vội muốn chết.
“Được,được,được,em đi ra ngoài là được chứ gì! Cần gì tức giận như vậy nha?” Trình Thành Ngữ bước lui về sau rời khỏi tầm mắt Bình Thụ Bạch, còn muốn Bình Thụ Bạch đừng tức giận nửa.
Bình Thụ Bạch đợi cho Trình Thành Ngữ đi vào phòng khách, không ở trong phạm vi tầm mắt hắn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trình Thành Ngữ không có ở đây, hắn sẽ không trở nên kỳ dị , như vậy hắn mới có thể an tâm nấu cơm. Về phần vì sao Trình Thành Ngữ ở trong này làm tim hắn đập mạnh......
Bình Thụ Bạch tuyệt không muốn miệt mài theo đuổi.
Hắn chuyên tâm xào rau.
Bình Thụ Bạch không biết khi hắn chuyên tâm xào rau,Trình Thành Ngữ lại rón ra rón rén trở lại góc tường,rướn cổ lên lén nhìn dáng vẻ nấu ăn của Bình Thụ Bạch.
A ~~ Lưng của học trưởng thật mê người -- Trình Thành Ngữ lên tiếng tán thưởng ,vừa đem tầm mắt đặt xuống dưới, đột nhiên,Trình Thành Ngữ lại cảm thấy mông của học trưởng rất được, rất được nghen!
A! Nếu học trưởng có thể đối với hắn tốt hơn một chút, thân mật hơn một chút thì tốt rồi, như vậ hắn sẽ có dũng khí đưa ra đề nghị hắn muốn ngủ với học trưởng.
Nếu hắn có thể ngủ với học trưởng trên một cái giường,vậy hắn có thể ôm lấy thân thể hắn hằng mơ ước,có thể chạm vào vành tai vào tóc học trưởng,có thể thở hổn hển với học trưởng, có thể triền miên đến trời sáng......
Chẳng qua là,dáng vẻ hiện tại của học trưởng rất tức giận, hắn căn bản ngay cả nói cũng không dám nói, hắn sợ lỡ như nói ra sẽ bị học trưởng một chưởng đánh chết.
Nhưng mà không sao, thời gian còn nhiều, hắn và học trưởng còn có tương lai rất dài có thể chờ mong.Trình Thành Ngữ tin tưởng chỉ cần hắn đủ cố chấp,sẽ có một ngày, học trưởng nhất định có thể nhìn thấy hắn thật là tốt, tiện đà sinh ra hảo cảm với hắn. Về phần hiện tại, hắn có thể cả ngày nhìn thấy học trưởng, cũng đã hạnh phúc , nhưng mà--
Nhưng mà nếu hắn -- nếu hắn ngay cả ngủ cũng có thể nhìn thấy học trưởng,vậy thì hắn càng hài long nghen .
Trình Thành Ngữ vọng tưởng được voi đòi tiên,nhưng mà hắn biết hắn giấc mộng này chính là người si nói mộng, bởi vì học trưởng thế nào cũng không cho hắn ngủ chung.
Trình Thành Ngữ dẹp miệng, trên mặt tràn ngập thất vọng.
Hoắc mắt, hắn vừa lóe lên một ý nghị, A~~ có cách rồi .
Hắn có thể gắng máy chụp hình lổ kim trong phòng học trưởng!
Thật tốt quá, hắn tại sao lại thông minh như vậy nha?
Trình Thành Ngữ nhịn không được cuồng tiếu cười đắc , rầm rĩ hét to .
Làm khi Bình Thụ Bạch khi ra phòng bếp liền nhìn thấy một màn này, không biết vì sao, lần này hắn nhìn thấy Trình Thành Ngữ cười, trong lòng lại có chút cảm giác.
Nghĩ như vậy? Bình Thụ Bạch không khỏi nhíu lại lông mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.