Chương 30: Trò chơi
Ôn Tửu Tiên Trà
30/08/2024
Người phục vụ bưng đĩa trái cây vào phòng, đặt xuống rồi đi ra ngoài,
không lâu sau, Lộc Yêu cùng Nguyệt Uẩn Khê một trước một sau lần lượt
trở lại.
Bạc Minh Yên cầm một miếng dưa hấu, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, vạt áo buộc ở bụng dưới của Lộc Yêu đã thả xuống, sắc mặt đỏ bừng, cổ áo có chút lộn xộn, màu môi thì đỏ hơn trước rất nhiều.
Vẻ mặt này giống như vừa bị ai hôn mãnh liệt, Bạc Minh Yên hơi nao nao, cô cứ như vậy nhìn lướt qua.
Không biết cô có nhớ nhầm không, nhưng có cảm giác như màu son môi của Nguyệt Uẩn Khê đã nhạt đi.
Lúc này, Mạnh Hủ Nhiên ở bên cạnh "Sách" hai tiếng, thì thào vào bên tai cô nói: "Lợi hại, màu anh đào giờ đã thành màu cà chua thối."
Là đang nói đến màu môi của Nguyệt Uẩn Khê.
Thật sự bị Mạnh Hủ Nhiên đoán đúng rồi sao?
Bạc Minh Yên nhướng mày, trong lòng hơi giật mình, sau đó hơi nghiêng đầu lại, từ đuôi mắt nhìn Mạnh Hủ Nhiên. Người kia đang cúi người xuống bàn, đầu ngón tay cầm một cây tăm xỉa răng, đầu nhọn chọc vào một quả cà chua nhỏ màu đỏ. Bạc Minh Yên hơi nâng mí mắt, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Mạnh Hủ Nhiên cứ thế mở ra, đưa quả cà chua nhỏ vào miệng.
Những giọt nước trên quả cà chua nhỏ dần đọng trên cánh môi hồng.
Nhạy bén nhận ra ánh mắt của Bạc Minh Yên, Mạnh Hủ Nhiên đặt cây tăm trong tay xuống, đón nhận tầm mắt Bạc Minh Yên, đuôi lông mày nhướng lên, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt lại mở ra khép lại, lặng lẽ nói: Kích thích chứ.
Kích thích chứ, kích thích chứ, kích thích trái dưa hấu.
Bạc Minh Yên quay đầu, rũ mắt đầu nhìn quả dưa hấu trong tay, một tay đưa tới trước mặt Mạnh Hủ Nhiên, đè thấp giọng nói: "Ăn dưa của bản thân đi."
Rõ ràng là dưa của cô.
Mạnh Hủ Nhiên mím môi, đè xuống độ cong cực nhỏ ở khóe môi.
Vỏ cắt vừa mỏng vừa nhỏ, Bạc Minh Yên cầm phần đáy không để lại khe hở quá lớn. Nhưng khi nhận dưa hấu, đầu ngón tay của Mạnh Hủ Nhiên vô tình cố ý mà cọ xát vào giữa mu bàn tay cô.
Một cảm giác ẩm ướt, nóng âm tê dại, giống như những giọt nước dưa hấu đang đọng lại trên tay.
Bạc Minh Yên giật giật ngón tay, lông mày nhăn lại xong nhanh chóng thả lỏng, sau đó cô ở một bên lấy khăn giấy ướt ra lau tay mình, rồi nhìn thoáng qua về phía Mạnh Hủ Nhiên.
Mạnh Hủ Nhiên cầm miếng dưa hấu bằng cả hai tay, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, cắn đầu miếng dưa hấu, rồi gặm từng miếng từng miếng một như một con hamster.
Trông thật ngoan.
"Hai người đang nói chuyện bí hiểm gì đó?" Lộc Yêu hỏi.
Bởi vì sợ bị phát hiện, từ khi họ bước vào cửa Lộc Yêu đã quan sát Bạc Minh Yên cùng Mạnh Hủ Nhiên, vẫn luôn thấy miệng hai người thỉnh thoảng mở ra đóng lại nói chuyện, nhưng do cách một khoảng mà hai người lại nói rất nhỏ, nên căn bản không thể nghe được họ đang nói cái gì.
"Nói là dưa hấu rất ngọt." Bạc Minh Yên thản nhiên nói.
"Cô ăn thì làm sao biết ngọt?" Mạnh Hủ Nhiên không khách khí phá vỡ cuộc trò chuyện, nhìn thấy Bạc Minh Yên mặt không biểu tình mà nhìn sang, lại cười tủm tỉm, làm huề nói "À, là nhìn tôi ăn là thấy rất ngọt đúng không."
Bạc Minh Yên: "...Đúng vậy."
Lộc Yêu cùng Nguyện Uẩn Khê không nhịn được cười lên. Bạc Minh Yên đỡ trán đánh trống lãng: "Đào Tâm đâu rồi?"
Hai người kia lập tức thu lại nụ cười, im lặng hai giây, Lộc Yêu mới đáp: "Có việc, nên đã đi về trước."
Bạc Minh Yên gật gật đầu, không nói gì.
Thiếu một người, bầu không khí hài hòa hơn rất nhiều, bốn người ăn xong đã bảy tám phần no, sau khi nghỉ ngơi trong phòng một lúc thì cùng nhau di chuyển đến quán bar của Lộc Yêu.
Họ ăn trưa hơi muộn nên lúc kết thúc đã gần hai giờ.
So với giờ mở cửa của quán bar thì vẫn còn sớm, vì vậy Lộc Yêu đã gọi nữ nhân viên pha chế cùng DJ đang nhàn ở nhà qua. Hai cô gái đều trẻ hơn Mạnh Hủ Nhiên, nhưng khả năng giao tiếp và năng lực xã hội rất tốt. Trò chuyện một lúc đã hòa hợp cùng nhau.
Lộc Yêu ngẫu nhiên chọn một danh sách bài hát để mở, sau đó mời mọi người ngồi trong hàng có ghế sofa hình chữ U, rồi bước đến quầy bar hỏi: "Mọi người uống rượu hết ha?"
Nguyện Uẩn Khê phải lái xe, nên hai nhân viên không dám chiếm tiện nghi của bà chủ, đều lắc lắc đầu. Ánh mắt của Lộc Yêu nhìn về phía Bạc Minh Yên và Mạnh Hủ Nhiên đang ngồi ở bên phải.
"Tôi không uống." Bạc Minh Yên cũng không uống, sau đó trực tiếp thay Mạnh Hủ Nhiên trả lời, "Cô ấy cũng vậy."
Mạnh Hủ Nhiên đang dựa người lắc cốc xúc xắc trên bàn, nghe vậy, động tác tay cũng ngừng lại, cô ấy mở chiếc cốc ra thấy là số 1 nhẹ nhàng "Sách" một tiếng.
"Cậu đây là ở trong công ty bị Mạnh tổng quản nhiều quá, bây giờ lại vội vàng quản lại người ta sao?" Lộc Yêu trêu chọc cô, mới không nghe lời cô, dò hỏi Mạnh Hủ Nhiên: "Uống hay không uống?"
Bạc Minh Yên quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Hủ Nhiên, vẻ mặt như muốn nói: "Cô uống một chút thử xem."
"Không uống đâu, cảm ơn Lộc Yêu." Mạnh Hủ Nhiên nhẹ đưa tay đóng nắp cốc xúc xắc lại, nghiêng đầu đón nhận ánh mắt của Bạc Minh Yên, tươi cười nói, "Trở người cái nông nô thành chủ nhân, cơ hội khó có được, nhớ quản tốt cho tôi nhé."
Hai chữ "Chủ nhân" nói ra đặc biệt nhấn mạnh, âm thanh kéo dài ý vị sâu xa.
Bạc Minh Yên lặng lẽ thu mắt lại, rồi giả vờ câm điếc.
Mấy người xem kịch hay không nhịn được cười, Lộc Yêu cười được một lúc rồi hỏi: "Muốn khoe khoang hay sao đây? Nếu đã không uống rượu, vậy thua thì rút bài câu hỏi sự thật hoặc yêu cầu thách?"
Mọi người đều không ý kiến.
Lộc Yêu lại nói thêm: "Tôi nói trước cho mọi người biết, các câu hỏi và yêu cầu trên thẻ của tôi khá kích thích."
Dù sao cũng là dùng để khách trong bar chơi.
DJ lớn tiếng nói: "Không có vấn đề gì lớn đâu, cũng đều là phụ nữ, cứ lấy ra chơi đi".
Vốn dĩ chính là đô vui vẻ, mà tất cả mọi người đều là người lớn, chỉ chơi chơi mà thôi, nên nếu tỏ ra ngượng ngùng thì không còn vui nữa, điều những người khác cũng không thấy vấn đề.
Lộc Yêu và người phục vụ quầy lấy đồ uống đóng chai từ quầy đến, đồng thời mang theo năm cặp xúc xắc, sau đó đưa những lá bài thật hay thách trên bàn cho Mạnh Hủ Nhiên ở gần đó, năm cốc còn lại Lộc Yêu đưa cho những người khác, mỗi người một cốc.
Mạnh Hủ Nhiên kéo lấy vạt áo Bạc Minh Yên nhỏ giọng hỏi : "Cái này chơi sao?"
Bạc Minh Yên hơi kinh ngạc: "Cô không biết chơi hả?"
Mạnh Hủ Nhiên lắc đầu giải thích: "Tôi là vì chỗ họ có bánh Lava tan chảy tôi mới đến, trước nay chưa từng chơi."
Đồ tham ăn.
Bạc Minh Yên cong môi giải thích luật chơi cho cô ấy: "Mỗi người lắc một lần, sau đó xem số điểm trong cốc, đoán số điểm của đối phương, sau đó báo số theo chiều kim đồng hồ, chẳng hạn 1 cái 3, 2 cái 5, 1 cái 6, những người khác đánh giá xem con số đó có đúng hay không thì người chơi tiếp theo sẽ kêu tiếp, cùng một cách kêu, nhưng con số với điểm ít nhất phải có một cái lớn hơn số người trước kêu.
Mạnh Hủ Nhiên: "Nếu không tin thì sao?"
"Vậy thì yêu cầu mở cốc để xác minh." Bạc Minh Yên "Chỉ cần điểm và số của đối thủ ít hơn số thực tế, thì cô sẽ thắng."
Mạnh Hủ Nhiên suy nghĩ gật gật đầu.
Bạc Minh Yên cũng không biết cô ấy có hiểu hay không, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, cứ chơi trước đi. Nếu không hiểu thì cứ hỏi tôi."
Mạnh Hủ Nhiên thực sự không hiểu quá rõ luật chơi, chỉ mang tâm lý chơi thử nghiệm, nào ngờ ván đầu tiên đã thua, là chọn nói sự thật, đến lấy lá bài cũng lười rút, trực tiếp cầm lá đầu tiên lên.
Câu hỏi trên bài- [Màu sắc và kiểu dáng của đồ lót bạn thường mặc là gì?].
Câu hỏi vẫn có thể chấp nhận được, Mạnh Hủ Nhiên mặt không đỏ tâm không nhảy, trả lời: "Màu đen và gợi cảm."
Năm chữ này lập tức gợi lại cho Bạc Minh Yên chút ký ức về ngày đi công tác, cô lặng lẽ uống vào một ngụm đồ uống, nghĩ thầm chiếc quần lót ngày hôm đó đúng không phải ngẫu nhiên mà người đó mang đi, thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
Những người khác cũng rất kinh ngạc, Mạnh Hủ Nhiên có diện mạo dịu dàng như vậy thật là gạt người mà, người pha chế che miệng nói: "Tôi còn tưởng cô sẽ thích loại màu trắng thiên thần chứ."
Lộc Yêu cũng không nghĩ tới: "Vì sao lại thích màu đen gợi cảm đây?"
Mạnh Hủ Nhiên linh hoạt, thông minh trả lời: "Trên bài không có câu hỏi này."
Vì vậy ở ván thứ hai, Lộc Yêu không chút do dự mở của Mạnh Hủ Nhiên, cô ấy lại thua, nhưng cô ấy vẫn rút một lá bài nói thật——
[Bạn đã bao giờ mơ ước được làm tình với người mình thích chưa?]
Câu hỏi này quá mức độc ác! Mạnh Hủ Nhiên chớp chớp mắt, vân vê lá bài không biết làm sao, mất hoàn toàn vẻ sòng phẳng tự nhiên vừa rồi.
Thấy cô ấy cắn môi không trả lời được, Lộc Yêu nói: "Có thể đổi thành thách, nhưng bài tôi mua trong quán đều kích thích nha, không thì nhắm mắt sẽ trả lời dại đi? "
Lúc này chuyển sang thách cũng vô ích, với dáng vẻ này, đáp án đã rõ như ban ngày, Mạnh Hủ Nhiên cắn răng trả lời: "Có."
Bạc Minh Yên nhướng mày, ánh mắt quét qua mắt Mạnh Hủ Nhiên. Người đối diện che mặt, không biết nghĩ tới cái gì mà than dài một hơi.
Thu hồi tầm mắt Bạc Minh Yên nhặt chai nước trên bàn lên vô thức vuốt ve phần dưới của chai hai lần.
Có lẽ bị câu hỏi này kích thích, Mạnh Hủ Nhiên còn chưa hồi phục lại đã chơi ván thứ ba nên lại thua. Cô ấy do dự một lúc giữa thật và thách, nhưng vẫn lấy một lá bài thật——
[Người nào ở đây mà bạn muốn có mối quan hệ lãng mạn nhất?]
"..."
Câu hỏi sau so với câu trước lại càng độc hơn. Mạnh Hủ Nhiên cắn chặt môi dưới, cố gắng khống chế con mắt không nhìn loạn xung quanh.
Xét thấy Mạnh Hủ Nhiên không nhất định là cong, nên không thể chọn được ai trong số người còn lại, Lộc Yêu hỏi: "Nếu không thì đổi thách đi."
"Được." Mạnh Hủ Nhiên lập tức đặt lá bài sang một bên rồi rút ra thẻ bài thách khác, nhưng vừa thấy nội dung lá bài, lập tức có chút muốn khóc.
Nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên ngơ ngác nhìn lá bài, Bạc Minh Yên hỏi: "Yêu cầu là gì?"
Mạnh Hủ Nhiên nuốt nước bọt, thấp giọng, có hơi run rẩy: "Nói vào tai một người ở đây..."
"Nói gì?" Bạc Minh Yên cau mày, cúi người nhìn xem. Mạnh Hủ Nhiên nhanh tay mà lấy lá bài ra, Bạc Minh Yên càng cau mày chặt hơn.
"Giường!" Người pha rượu vỗ đùi nói: "Cái này tôi biết!"
Trên bàn bỗng nhiên im lặng, mọi người nhìn nhau, Nguyệt Uẩn Khê như có ý giảng hòa nói: "Có muốn đổi một cái nữa không?"
"Đã quên sao?" Lộc Yêu từ từ nói. "Bài này, lá sau so với lá trước càng kích thích hơn."
Nguyệt Uẩn Khê: "..."
Lộc Yêu nói tiếp: "Nhưng cô có thể đổi lại thẻ sự thật vừa rồi."
"Không cần thay đổi." Sau khi nói xong, Mạnh Hủ Nhiên nghiêng người sát gần lại Bạc Minh Yên đang ngồi bên cạnh mình.
Cánh môi cơ hồi chạm vào vành tai.
Một cảm giác tê dại từ quanh tai Bạc Minh Yên truyền ra rồi lan tràn...
DJ bên trái còn chờ xem náo nhiệt, chỉ sợ chuyện chưa rùm beng bèn nói thêm: "Cô không được gian lận nha."
Một âm thanh thở dốc nhẹ ái muội đột nhiên vang lên.
"Ha~a... ừm..."
Có lẽ vì thẹn thùng hoặc là vì không muốn để người khác nghe thấy nên Mạnh Hủ Nhiên hạ giọng xuống rất thấp, khí âm thong thả lại kéo dài ra, cứ thế ở bên tai Bạc Minh Yên vòng một vòng rồi vọng lại.
Lão tăng Bạc Minh Yên cứng người, dựng lưng thẳng đứng, dường như không hề dao động, nhưng chỉ khi đến gần mới thấy rõ đôi tai sau tóc rối của cô lúc này đã đỏ thẫm, màu đỏ đó còn lan ra xuống tận cổ.
Chai nước trong tay cô cũng đã chó chút biến dạng.
Quá trình này rất ngắn, nhiều nhất cũng không quá mười giây, nhưng lại phá lệ làm người có cảm giác cực kỳ dài. Sau khi Mạnh Hủ Nhiên lui người lại, Bạc Minh Yên uống hết nửa chai nước.
Trò chơi tiếp tục.
Mạnh Hủ Nhiên đã nghĩ ra biện pháp, hết sức chăm chú, cẩn thận cộng thêm 1 vào số đếm của Bạc Minh Yên, bình an sống sót qua tám ván mà không xảy ra chuyện gì.
Ván thứ chín.
Đến lượt Bạc Minh Yên đếm. Ở những vòng trước, Lộc Yêu và DJ đã cố tình báo số lớn, tỏ ra tự tin để Mãn Mãn không ai dám mở của ai. Bạc Minh Yên lại không có biểu hiện gì trong lúc chơi, rất khó để đoán đó là thật hay giả, người tiếp theo là Mạnh Hủ Nhiên.
Nhiều khả năng họ sẽ bị thua lần nữa.
Bạc Minh Yên nhàn nhã uống hai ngụm nước, nhân lúc vừa uống nước vừa nhìn sang Mạnh Hủ Nhiên bên cạnh một cái.
Mạnh Hủ Nhiên tựa hồ vẫn chưa bình tĩnh lại, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt ửng đỏ vẫn còn hiện rõ.ư
Trong chốc lát, Bạc Minh Yên mới mở miệng: "15 cái 6."
Lộc Yêu rất hưng phấn: "Mở! Cuối cùng tôi cũng có cơ hội mở chết cậu! Nhanh, nhanh, thật hay thách."
"Nói thật đi." Bạc Minh Yên không thèm rút bài, liền lấy lá bài trên cùng trong đống lá thật——
[Lần cuối cùng hôn người khác là khi nào?]
So với những mấy câu trước đó, câu này cũng được xem như bảo thủ. Bạc Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cô chợt nhớ tới cái đêm cô đón Mạnh Hủ Nhiên về nhà, khẽ nhíu nhíu mày lại.
Trong ấn tượng của Lộc Yêu, Bạc Minh Yên thậm chí chưa bao giờ hẹn hò với ai, nên ngay lập tức cảm thấy không thú vị nữa: "Chắc ở kiếp trước quá."
Vừa dứt lời, Bạc Minh Yên đã bình tĩnh nói: "Đại thử*." (*1 trong 24 tiết khí)
"Đại thử?" Lộc Yêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải ngày đó cậu vừa về nước đã tìm tôi sao? Cậu hôn ai, sao tôi không biết?!"
Bạc Minh Yên cúi đầu cầm cầm ống hút uống thức uống, vô thức nhìn Mạnh Hủ Nhiên.
Vừa vặn, Mạnh Hủ Nhiên cũng đang nhìn cô.
Trong ánh sáng mờ ảo, khó có thể biết được hai ánh mắt có chạm nhau không, nhưng vẫn khiến tim người nhảy dựng, giống như bị thứ gì đó cào một chút.
......
Tác giả có lời muốn nói: Bạc Minh Yên: Nếu biết câu hỏi như vậy thì tôi đã không giúp.
Mạnh Hủ Nhiên rùng mình, nắm chặt áo khoác ngoài: Tôi chọn thử thách
Bạc Minh Yên:......
Bạc Minh Yên cầm một miếng dưa hấu, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, vạt áo buộc ở bụng dưới của Lộc Yêu đã thả xuống, sắc mặt đỏ bừng, cổ áo có chút lộn xộn, màu môi thì đỏ hơn trước rất nhiều.
Vẻ mặt này giống như vừa bị ai hôn mãnh liệt, Bạc Minh Yên hơi nao nao, cô cứ như vậy nhìn lướt qua.
Không biết cô có nhớ nhầm không, nhưng có cảm giác như màu son môi của Nguyệt Uẩn Khê đã nhạt đi.
Lúc này, Mạnh Hủ Nhiên ở bên cạnh "Sách" hai tiếng, thì thào vào bên tai cô nói: "Lợi hại, màu anh đào giờ đã thành màu cà chua thối."
Là đang nói đến màu môi của Nguyệt Uẩn Khê.
Thật sự bị Mạnh Hủ Nhiên đoán đúng rồi sao?
Bạc Minh Yên nhướng mày, trong lòng hơi giật mình, sau đó hơi nghiêng đầu lại, từ đuôi mắt nhìn Mạnh Hủ Nhiên. Người kia đang cúi người xuống bàn, đầu ngón tay cầm một cây tăm xỉa răng, đầu nhọn chọc vào một quả cà chua nhỏ màu đỏ. Bạc Minh Yên hơi nâng mí mắt, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Mạnh Hủ Nhiên cứ thế mở ra, đưa quả cà chua nhỏ vào miệng.
Những giọt nước trên quả cà chua nhỏ dần đọng trên cánh môi hồng.
Nhạy bén nhận ra ánh mắt của Bạc Minh Yên, Mạnh Hủ Nhiên đặt cây tăm trong tay xuống, đón nhận tầm mắt Bạc Minh Yên, đuôi lông mày nhướng lên, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt lại mở ra khép lại, lặng lẽ nói: Kích thích chứ.
Kích thích chứ, kích thích chứ, kích thích trái dưa hấu.
Bạc Minh Yên quay đầu, rũ mắt đầu nhìn quả dưa hấu trong tay, một tay đưa tới trước mặt Mạnh Hủ Nhiên, đè thấp giọng nói: "Ăn dưa của bản thân đi."
Rõ ràng là dưa của cô.
Mạnh Hủ Nhiên mím môi, đè xuống độ cong cực nhỏ ở khóe môi.
Vỏ cắt vừa mỏng vừa nhỏ, Bạc Minh Yên cầm phần đáy không để lại khe hở quá lớn. Nhưng khi nhận dưa hấu, đầu ngón tay của Mạnh Hủ Nhiên vô tình cố ý mà cọ xát vào giữa mu bàn tay cô.
Một cảm giác ẩm ướt, nóng âm tê dại, giống như những giọt nước dưa hấu đang đọng lại trên tay.
Bạc Minh Yên giật giật ngón tay, lông mày nhăn lại xong nhanh chóng thả lỏng, sau đó cô ở một bên lấy khăn giấy ướt ra lau tay mình, rồi nhìn thoáng qua về phía Mạnh Hủ Nhiên.
Mạnh Hủ Nhiên cầm miếng dưa hấu bằng cả hai tay, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, cắn đầu miếng dưa hấu, rồi gặm từng miếng từng miếng một như một con hamster.
Trông thật ngoan.
"Hai người đang nói chuyện bí hiểm gì đó?" Lộc Yêu hỏi.
Bởi vì sợ bị phát hiện, từ khi họ bước vào cửa Lộc Yêu đã quan sát Bạc Minh Yên cùng Mạnh Hủ Nhiên, vẫn luôn thấy miệng hai người thỉnh thoảng mở ra đóng lại nói chuyện, nhưng do cách một khoảng mà hai người lại nói rất nhỏ, nên căn bản không thể nghe được họ đang nói cái gì.
"Nói là dưa hấu rất ngọt." Bạc Minh Yên thản nhiên nói.
"Cô ăn thì làm sao biết ngọt?" Mạnh Hủ Nhiên không khách khí phá vỡ cuộc trò chuyện, nhìn thấy Bạc Minh Yên mặt không biểu tình mà nhìn sang, lại cười tủm tỉm, làm huề nói "À, là nhìn tôi ăn là thấy rất ngọt đúng không."
Bạc Minh Yên: "...Đúng vậy."
Lộc Yêu cùng Nguyện Uẩn Khê không nhịn được cười lên. Bạc Minh Yên đỡ trán đánh trống lãng: "Đào Tâm đâu rồi?"
Hai người kia lập tức thu lại nụ cười, im lặng hai giây, Lộc Yêu mới đáp: "Có việc, nên đã đi về trước."
Bạc Minh Yên gật gật đầu, không nói gì.
Thiếu một người, bầu không khí hài hòa hơn rất nhiều, bốn người ăn xong đã bảy tám phần no, sau khi nghỉ ngơi trong phòng một lúc thì cùng nhau di chuyển đến quán bar của Lộc Yêu.
Họ ăn trưa hơi muộn nên lúc kết thúc đã gần hai giờ.
So với giờ mở cửa của quán bar thì vẫn còn sớm, vì vậy Lộc Yêu đã gọi nữ nhân viên pha chế cùng DJ đang nhàn ở nhà qua. Hai cô gái đều trẻ hơn Mạnh Hủ Nhiên, nhưng khả năng giao tiếp và năng lực xã hội rất tốt. Trò chuyện một lúc đã hòa hợp cùng nhau.
Lộc Yêu ngẫu nhiên chọn một danh sách bài hát để mở, sau đó mời mọi người ngồi trong hàng có ghế sofa hình chữ U, rồi bước đến quầy bar hỏi: "Mọi người uống rượu hết ha?"
Nguyện Uẩn Khê phải lái xe, nên hai nhân viên không dám chiếm tiện nghi của bà chủ, đều lắc lắc đầu. Ánh mắt của Lộc Yêu nhìn về phía Bạc Minh Yên và Mạnh Hủ Nhiên đang ngồi ở bên phải.
"Tôi không uống." Bạc Minh Yên cũng không uống, sau đó trực tiếp thay Mạnh Hủ Nhiên trả lời, "Cô ấy cũng vậy."
Mạnh Hủ Nhiên đang dựa người lắc cốc xúc xắc trên bàn, nghe vậy, động tác tay cũng ngừng lại, cô ấy mở chiếc cốc ra thấy là số 1 nhẹ nhàng "Sách" một tiếng.
"Cậu đây là ở trong công ty bị Mạnh tổng quản nhiều quá, bây giờ lại vội vàng quản lại người ta sao?" Lộc Yêu trêu chọc cô, mới không nghe lời cô, dò hỏi Mạnh Hủ Nhiên: "Uống hay không uống?"
Bạc Minh Yên quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Hủ Nhiên, vẻ mặt như muốn nói: "Cô uống một chút thử xem."
"Không uống đâu, cảm ơn Lộc Yêu." Mạnh Hủ Nhiên nhẹ đưa tay đóng nắp cốc xúc xắc lại, nghiêng đầu đón nhận ánh mắt của Bạc Minh Yên, tươi cười nói, "Trở người cái nông nô thành chủ nhân, cơ hội khó có được, nhớ quản tốt cho tôi nhé."
Hai chữ "Chủ nhân" nói ra đặc biệt nhấn mạnh, âm thanh kéo dài ý vị sâu xa.
Bạc Minh Yên lặng lẽ thu mắt lại, rồi giả vờ câm điếc.
Mấy người xem kịch hay không nhịn được cười, Lộc Yêu cười được một lúc rồi hỏi: "Muốn khoe khoang hay sao đây? Nếu đã không uống rượu, vậy thua thì rút bài câu hỏi sự thật hoặc yêu cầu thách?"
Mọi người đều không ý kiến.
Lộc Yêu lại nói thêm: "Tôi nói trước cho mọi người biết, các câu hỏi và yêu cầu trên thẻ của tôi khá kích thích."
Dù sao cũng là dùng để khách trong bar chơi.
DJ lớn tiếng nói: "Không có vấn đề gì lớn đâu, cũng đều là phụ nữ, cứ lấy ra chơi đi".
Vốn dĩ chính là đô vui vẻ, mà tất cả mọi người đều là người lớn, chỉ chơi chơi mà thôi, nên nếu tỏ ra ngượng ngùng thì không còn vui nữa, điều những người khác cũng không thấy vấn đề.
Lộc Yêu và người phục vụ quầy lấy đồ uống đóng chai từ quầy đến, đồng thời mang theo năm cặp xúc xắc, sau đó đưa những lá bài thật hay thách trên bàn cho Mạnh Hủ Nhiên ở gần đó, năm cốc còn lại Lộc Yêu đưa cho những người khác, mỗi người một cốc.
Mạnh Hủ Nhiên kéo lấy vạt áo Bạc Minh Yên nhỏ giọng hỏi : "Cái này chơi sao?"
Bạc Minh Yên hơi kinh ngạc: "Cô không biết chơi hả?"
Mạnh Hủ Nhiên lắc đầu giải thích: "Tôi là vì chỗ họ có bánh Lava tan chảy tôi mới đến, trước nay chưa từng chơi."
Đồ tham ăn.
Bạc Minh Yên cong môi giải thích luật chơi cho cô ấy: "Mỗi người lắc một lần, sau đó xem số điểm trong cốc, đoán số điểm của đối phương, sau đó báo số theo chiều kim đồng hồ, chẳng hạn 1 cái 3, 2 cái 5, 1 cái 6, những người khác đánh giá xem con số đó có đúng hay không thì người chơi tiếp theo sẽ kêu tiếp, cùng một cách kêu, nhưng con số với điểm ít nhất phải có một cái lớn hơn số người trước kêu.
Mạnh Hủ Nhiên: "Nếu không tin thì sao?"
"Vậy thì yêu cầu mở cốc để xác minh." Bạc Minh Yên "Chỉ cần điểm và số của đối thủ ít hơn số thực tế, thì cô sẽ thắng."
Mạnh Hủ Nhiên suy nghĩ gật gật đầu.
Bạc Minh Yên cũng không biết cô ấy có hiểu hay không, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, cứ chơi trước đi. Nếu không hiểu thì cứ hỏi tôi."
Mạnh Hủ Nhiên thực sự không hiểu quá rõ luật chơi, chỉ mang tâm lý chơi thử nghiệm, nào ngờ ván đầu tiên đã thua, là chọn nói sự thật, đến lấy lá bài cũng lười rút, trực tiếp cầm lá đầu tiên lên.
Câu hỏi trên bài- [Màu sắc và kiểu dáng của đồ lót bạn thường mặc là gì?].
Câu hỏi vẫn có thể chấp nhận được, Mạnh Hủ Nhiên mặt không đỏ tâm không nhảy, trả lời: "Màu đen và gợi cảm."
Năm chữ này lập tức gợi lại cho Bạc Minh Yên chút ký ức về ngày đi công tác, cô lặng lẽ uống vào một ngụm đồ uống, nghĩ thầm chiếc quần lót ngày hôm đó đúng không phải ngẫu nhiên mà người đó mang đi, thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
Những người khác cũng rất kinh ngạc, Mạnh Hủ Nhiên có diện mạo dịu dàng như vậy thật là gạt người mà, người pha chế che miệng nói: "Tôi còn tưởng cô sẽ thích loại màu trắng thiên thần chứ."
Lộc Yêu cũng không nghĩ tới: "Vì sao lại thích màu đen gợi cảm đây?"
Mạnh Hủ Nhiên linh hoạt, thông minh trả lời: "Trên bài không có câu hỏi này."
Vì vậy ở ván thứ hai, Lộc Yêu không chút do dự mở của Mạnh Hủ Nhiên, cô ấy lại thua, nhưng cô ấy vẫn rút một lá bài nói thật——
[Bạn đã bao giờ mơ ước được làm tình với người mình thích chưa?]
Câu hỏi này quá mức độc ác! Mạnh Hủ Nhiên chớp chớp mắt, vân vê lá bài không biết làm sao, mất hoàn toàn vẻ sòng phẳng tự nhiên vừa rồi.
Thấy cô ấy cắn môi không trả lời được, Lộc Yêu nói: "Có thể đổi thành thách, nhưng bài tôi mua trong quán đều kích thích nha, không thì nhắm mắt sẽ trả lời dại đi? "
Lúc này chuyển sang thách cũng vô ích, với dáng vẻ này, đáp án đã rõ như ban ngày, Mạnh Hủ Nhiên cắn răng trả lời: "Có."
Bạc Minh Yên nhướng mày, ánh mắt quét qua mắt Mạnh Hủ Nhiên. Người đối diện che mặt, không biết nghĩ tới cái gì mà than dài một hơi.
Thu hồi tầm mắt Bạc Minh Yên nhặt chai nước trên bàn lên vô thức vuốt ve phần dưới của chai hai lần.
Có lẽ bị câu hỏi này kích thích, Mạnh Hủ Nhiên còn chưa hồi phục lại đã chơi ván thứ ba nên lại thua. Cô ấy do dự một lúc giữa thật và thách, nhưng vẫn lấy một lá bài thật——
[Người nào ở đây mà bạn muốn có mối quan hệ lãng mạn nhất?]
"..."
Câu hỏi sau so với câu trước lại càng độc hơn. Mạnh Hủ Nhiên cắn chặt môi dưới, cố gắng khống chế con mắt không nhìn loạn xung quanh.
Xét thấy Mạnh Hủ Nhiên không nhất định là cong, nên không thể chọn được ai trong số người còn lại, Lộc Yêu hỏi: "Nếu không thì đổi thách đi."
"Được." Mạnh Hủ Nhiên lập tức đặt lá bài sang một bên rồi rút ra thẻ bài thách khác, nhưng vừa thấy nội dung lá bài, lập tức có chút muốn khóc.
Nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên ngơ ngác nhìn lá bài, Bạc Minh Yên hỏi: "Yêu cầu là gì?"
Mạnh Hủ Nhiên nuốt nước bọt, thấp giọng, có hơi run rẩy: "Nói vào tai một người ở đây..."
"Nói gì?" Bạc Minh Yên cau mày, cúi người nhìn xem. Mạnh Hủ Nhiên nhanh tay mà lấy lá bài ra, Bạc Minh Yên càng cau mày chặt hơn.
"Giường!" Người pha rượu vỗ đùi nói: "Cái này tôi biết!"
Trên bàn bỗng nhiên im lặng, mọi người nhìn nhau, Nguyệt Uẩn Khê như có ý giảng hòa nói: "Có muốn đổi một cái nữa không?"
"Đã quên sao?" Lộc Yêu từ từ nói. "Bài này, lá sau so với lá trước càng kích thích hơn."
Nguyệt Uẩn Khê: "..."
Lộc Yêu nói tiếp: "Nhưng cô có thể đổi lại thẻ sự thật vừa rồi."
"Không cần thay đổi." Sau khi nói xong, Mạnh Hủ Nhiên nghiêng người sát gần lại Bạc Minh Yên đang ngồi bên cạnh mình.
Cánh môi cơ hồi chạm vào vành tai.
Một cảm giác tê dại từ quanh tai Bạc Minh Yên truyền ra rồi lan tràn...
DJ bên trái còn chờ xem náo nhiệt, chỉ sợ chuyện chưa rùm beng bèn nói thêm: "Cô không được gian lận nha."
Một âm thanh thở dốc nhẹ ái muội đột nhiên vang lên.
"Ha~a... ừm..."
Có lẽ vì thẹn thùng hoặc là vì không muốn để người khác nghe thấy nên Mạnh Hủ Nhiên hạ giọng xuống rất thấp, khí âm thong thả lại kéo dài ra, cứ thế ở bên tai Bạc Minh Yên vòng một vòng rồi vọng lại.
Lão tăng Bạc Minh Yên cứng người, dựng lưng thẳng đứng, dường như không hề dao động, nhưng chỉ khi đến gần mới thấy rõ đôi tai sau tóc rối của cô lúc này đã đỏ thẫm, màu đỏ đó còn lan ra xuống tận cổ.
Chai nước trong tay cô cũng đã chó chút biến dạng.
Quá trình này rất ngắn, nhiều nhất cũng không quá mười giây, nhưng lại phá lệ làm người có cảm giác cực kỳ dài. Sau khi Mạnh Hủ Nhiên lui người lại, Bạc Minh Yên uống hết nửa chai nước.
Trò chơi tiếp tục.
Mạnh Hủ Nhiên đã nghĩ ra biện pháp, hết sức chăm chú, cẩn thận cộng thêm 1 vào số đếm của Bạc Minh Yên, bình an sống sót qua tám ván mà không xảy ra chuyện gì.
Ván thứ chín.
Đến lượt Bạc Minh Yên đếm. Ở những vòng trước, Lộc Yêu và DJ đã cố tình báo số lớn, tỏ ra tự tin để Mãn Mãn không ai dám mở của ai. Bạc Minh Yên lại không có biểu hiện gì trong lúc chơi, rất khó để đoán đó là thật hay giả, người tiếp theo là Mạnh Hủ Nhiên.
Nhiều khả năng họ sẽ bị thua lần nữa.
Bạc Minh Yên nhàn nhã uống hai ngụm nước, nhân lúc vừa uống nước vừa nhìn sang Mạnh Hủ Nhiên bên cạnh một cái.
Mạnh Hủ Nhiên tựa hồ vẫn chưa bình tĩnh lại, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt ửng đỏ vẫn còn hiện rõ.ư
Trong chốc lát, Bạc Minh Yên mới mở miệng: "15 cái 6."
Lộc Yêu rất hưng phấn: "Mở! Cuối cùng tôi cũng có cơ hội mở chết cậu! Nhanh, nhanh, thật hay thách."
"Nói thật đi." Bạc Minh Yên không thèm rút bài, liền lấy lá bài trên cùng trong đống lá thật——
[Lần cuối cùng hôn người khác là khi nào?]
So với những mấy câu trước đó, câu này cũng được xem như bảo thủ. Bạc Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cô chợt nhớ tới cái đêm cô đón Mạnh Hủ Nhiên về nhà, khẽ nhíu nhíu mày lại.
Trong ấn tượng của Lộc Yêu, Bạc Minh Yên thậm chí chưa bao giờ hẹn hò với ai, nên ngay lập tức cảm thấy không thú vị nữa: "Chắc ở kiếp trước quá."
Vừa dứt lời, Bạc Minh Yên đã bình tĩnh nói: "Đại thử*." (*1 trong 24 tiết khí)
"Đại thử?" Lộc Yêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải ngày đó cậu vừa về nước đã tìm tôi sao? Cậu hôn ai, sao tôi không biết?!"
Bạc Minh Yên cúi đầu cầm cầm ống hút uống thức uống, vô thức nhìn Mạnh Hủ Nhiên.
Vừa vặn, Mạnh Hủ Nhiên cũng đang nhìn cô.
Trong ánh sáng mờ ảo, khó có thể biết được hai ánh mắt có chạm nhau không, nhưng vẫn khiến tim người nhảy dựng, giống như bị thứ gì đó cào một chút.
......
Tác giả có lời muốn nói: Bạc Minh Yên: Nếu biết câu hỏi như vậy thì tôi đã không giúp.
Mạnh Hủ Nhiên rùng mình, nắm chặt áo khoác ngoài: Tôi chọn thử thách
Bạc Minh Yên:......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.