Tình Nhân Không Nguyện Ý: Tổng Tài Cầu Buông Tha
Chương 46: Anh không có phát sốt
Tô Thanh Thanh
11/07/2022
"Aaa tôi liền mách anh hai" Cố Mạn Tuyết cũng không chịu thua bạo ngược nắm đầu Di Ái, miệng lại hăm dọa.
"Cho cô mách đó..."
Di Ái bây giờ đang là tình trạng điếc không sợ súng, phóng lao rồi phải theo lao.
Hạ người cô cắn thật mạnh lên vai Cố Mạn Tuyết dùng hết bảy phần công lực của mình.
"Đau...cô là cẩu sao aaa" Cố Mạn Tuyết đau đến rống to lên, tay không ngừng cào lên lưng của Di Ái.
Cố Mạn Tuyết lần này chọc sai người rồi.
Cái trận đánh này giống như là trút đi hết uất ức của Di Ái. Bao nhiêu tủi nhục và đau đớn cô chịu phải đều dùng nhắm cô ta trút lên.
Càng đánh cô càng hăng, Cố Mạn Tuyết căn bản không phải là đối thủ của cô. Chỉ qua chốt lát cô ta đã bị cô đè bẹp xuống sàn.
"Đủ rồi, tôi thua"
Cố Mạn Tuyết thở phì phò đưa tay xin hàng, bộ dạng thật sự là phát sợ Di Ái rồi.
Di Ái nhìn ngắm một thân rối bù của cô ta, xem ra đã trút đủ giận liền hừ lạnh một tiếng rồi buông cô ta ra.
Chẳng qua lúc này.
"Bụp" Cố Mạn Tuyết lấy được tự do liền ôm Di Ái lần nữa ngã xuống sàn, cưỡi lên người cô.
" Cô đê tiện aa..." Di Ái hướng cô ta quẫy đạp, mà cô ta vẫn ôm chặt cô không buông lại lao vào đánh tiếp.
Hai người đánh bay hết 2 3 bình hoa sứ đắt tiền trong phòng thẳng cho đến khi ngoài cửa lại nghe ra thanh âm giận dữ của ai đó
"Dừng lại ngay"
Di Ái và Cố Mạn Tuyết vừa nghe qua liền biết là ai đang nói lập tức sợ hãi dừng lại hành động của mình.
Cố Ngạo Thiên mặt mày xám xịt nhìn hai người bọn họ, đôi mắt vì tức giận mà giật lên hai cái.
"Tự xem lại bản thân các em là bộ dạng gì rồi"
Cố Mạn Tuyết nhìn qua Phương Di Ái mà Di Ái cũng nhìn cô ta, nhìn một hồi hai người chỉ có thể mím môi bất mãn.
Cả hai đương nhiên biết bộ dạng của đối phương chính là bộ dạng của mình hiện giờ, đầu bù tóc rối, quần áo xốc xếch, nói không quá thì thật giống hai mụ điên.
Khó coi chết đi được. Cả hai đồng thời xụ mặt.
"Cố Mạn Tuyết em đứng lên đi về phòng mình úp mặt vào tường kiểm điểm cho anh"
Cố Ngạo Thiên lại muốn lớn giọng trách phạt.
Đều do hắn chiều hư đứa em này, càng lớn càng khó dạy mà.
Cố Mạn Tuyết đứng dậy bất mãn nhìn anh hai mình ngang ngạnh chỉ thẳng mặt Di Ái.
"Cô ta cũng đánh em sao có mỗi em bị phạt?"
"Cô ấy sẽ chủ động gây chiến với em sao? Còn không mau trở về nếu không tiền của em anh cắt hết"
Hắn còn xa lạ gì với tính cách của cô em này.
"Anh...anh thiên vị a, đáng ghét, đáng ghét"
Cô ta lầm bà lầm bầm không phục, trước lúc rời đi còn đá mạnh Di Ái một cái.
Hình dáng Cố Mạn Tuyết vừa khuất Cố Ngạo Thiên đã tiến đến chỗ Di Ái, dơ đôi tay hữu lực lên.
Cô sợ hãi nhắm tịt mắt, người co thành một đoàn né tranh bàn tay to lớn.
Có phải hắn muốn đánh chết cô để trả thù cho em gái hắn không?
Chỉ là hành động kế tiếp của hắn kiến cô kinh ngạc đến mở to mắt nhìn.
Tay hắn trên đầu cô không có đánh xuống chỉ là chỉnh lại mái tóc cho cô.
"Em né cái gì? Tôi cũng không có giết em"
Hắn hậm hực nói, hắn đáng sợ vậy sao?
"Có bị thương ở đâu không?"
Hắn quan tâm nói tiếp.
Di Ái nhẹ lắc đầu, đôi mắt to tròn nhìn hắn khó tin tưởng, hắn đối xử tốt với cô như vậy có khi nào ăn nhầm đồ không? Hay là phát sốt rồi.
Cô liền đưa tay muốn kiểm tra cái trán cao của hắn.
"Em làm gì?" Hắn cũng không có né đi để cho cô sờ
"Anh không có phát sốt"
Di Ái nhẹ nói làm hắn ngạc nhiên rồi sinh ra buồn cười.
"Em tại sao nghĩ tôi phát sốt?"
"Anh mấy hôm gần đây đối với tôi rất lạ"
Cố Ngạo Thiên đơ người, tay chỉnh tóc cô từ từ chậm rãi rồi buông xuống.
"Là do tâm tình tôi tốt, em đi tắm đi xong rồi thì đến phòng tôi"
Hắn nói xong nhanh chóng rời đi.
Di Ái nhìn theo bóng lưng hắn trong lòng thật sự tin hắn.
Mà không ai biết hai tay hắn nắm thật chật dằn co, hắn biết rõ không phải do tâm tình hắn tốt mới đối xử tốt với cô, mà là vì cái khác.
Thấy cô bị thương hắn liền lo lắng, thấy cô khóc lóc hắn liền nhói lòng.
Cảm giác này có thể là cái chứ?
Cố Ngạo Thiên mày đừng giãy giụa nữa, tâm mày đã bị cô gái này làm cho dao động rồi.
"Cho cô mách đó..."
Di Ái bây giờ đang là tình trạng điếc không sợ súng, phóng lao rồi phải theo lao.
Hạ người cô cắn thật mạnh lên vai Cố Mạn Tuyết dùng hết bảy phần công lực của mình.
"Đau...cô là cẩu sao aaa" Cố Mạn Tuyết đau đến rống to lên, tay không ngừng cào lên lưng của Di Ái.
Cố Mạn Tuyết lần này chọc sai người rồi.
Cái trận đánh này giống như là trút đi hết uất ức của Di Ái. Bao nhiêu tủi nhục và đau đớn cô chịu phải đều dùng nhắm cô ta trút lên.
Càng đánh cô càng hăng, Cố Mạn Tuyết căn bản không phải là đối thủ của cô. Chỉ qua chốt lát cô ta đã bị cô đè bẹp xuống sàn.
"Đủ rồi, tôi thua"
Cố Mạn Tuyết thở phì phò đưa tay xin hàng, bộ dạng thật sự là phát sợ Di Ái rồi.
Di Ái nhìn ngắm một thân rối bù của cô ta, xem ra đã trút đủ giận liền hừ lạnh một tiếng rồi buông cô ta ra.
Chẳng qua lúc này.
"Bụp" Cố Mạn Tuyết lấy được tự do liền ôm Di Ái lần nữa ngã xuống sàn, cưỡi lên người cô.
" Cô đê tiện aa..." Di Ái hướng cô ta quẫy đạp, mà cô ta vẫn ôm chặt cô không buông lại lao vào đánh tiếp.
Hai người đánh bay hết 2 3 bình hoa sứ đắt tiền trong phòng thẳng cho đến khi ngoài cửa lại nghe ra thanh âm giận dữ của ai đó
"Dừng lại ngay"
Di Ái và Cố Mạn Tuyết vừa nghe qua liền biết là ai đang nói lập tức sợ hãi dừng lại hành động của mình.
Cố Ngạo Thiên mặt mày xám xịt nhìn hai người bọn họ, đôi mắt vì tức giận mà giật lên hai cái.
"Tự xem lại bản thân các em là bộ dạng gì rồi"
Cố Mạn Tuyết nhìn qua Phương Di Ái mà Di Ái cũng nhìn cô ta, nhìn một hồi hai người chỉ có thể mím môi bất mãn.
Cả hai đương nhiên biết bộ dạng của đối phương chính là bộ dạng của mình hiện giờ, đầu bù tóc rối, quần áo xốc xếch, nói không quá thì thật giống hai mụ điên.
Khó coi chết đi được. Cả hai đồng thời xụ mặt.
"Cố Mạn Tuyết em đứng lên đi về phòng mình úp mặt vào tường kiểm điểm cho anh"
Cố Ngạo Thiên lại muốn lớn giọng trách phạt.
Đều do hắn chiều hư đứa em này, càng lớn càng khó dạy mà.
Cố Mạn Tuyết đứng dậy bất mãn nhìn anh hai mình ngang ngạnh chỉ thẳng mặt Di Ái.
"Cô ta cũng đánh em sao có mỗi em bị phạt?"
"Cô ấy sẽ chủ động gây chiến với em sao? Còn không mau trở về nếu không tiền của em anh cắt hết"
Hắn còn xa lạ gì với tính cách của cô em này.
"Anh...anh thiên vị a, đáng ghét, đáng ghét"
Cô ta lầm bà lầm bầm không phục, trước lúc rời đi còn đá mạnh Di Ái một cái.
Hình dáng Cố Mạn Tuyết vừa khuất Cố Ngạo Thiên đã tiến đến chỗ Di Ái, dơ đôi tay hữu lực lên.
Cô sợ hãi nhắm tịt mắt, người co thành một đoàn né tranh bàn tay to lớn.
Có phải hắn muốn đánh chết cô để trả thù cho em gái hắn không?
Chỉ là hành động kế tiếp của hắn kiến cô kinh ngạc đến mở to mắt nhìn.
Tay hắn trên đầu cô không có đánh xuống chỉ là chỉnh lại mái tóc cho cô.
"Em né cái gì? Tôi cũng không có giết em"
Hắn hậm hực nói, hắn đáng sợ vậy sao?
"Có bị thương ở đâu không?"
Hắn quan tâm nói tiếp.
Di Ái nhẹ lắc đầu, đôi mắt to tròn nhìn hắn khó tin tưởng, hắn đối xử tốt với cô như vậy có khi nào ăn nhầm đồ không? Hay là phát sốt rồi.
Cô liền đưa tay muốn kiểm tra cái trán cao của hắn.
"Em làm gì?" Hắn cũng không có né đi để cho cô sờ
"Anh không có phát sốt"
Di Ái nhẹ nói làm hắn ngạc nhiên rồi sinh ra buồn cười.
"Em tại sao nghĩ tôi phát sốt?"
"Anh mấy hôm gần đây đối với tôi rất lạ"
Cố Ngạo Thiên đơ người, tay chỉnh tóc cô từ từ chậm rãi rồi buông xuống.
"Là do tâm tình tôi tốt, em đi tắm đi xong rồi thì đến phòng tôi"
Hắn nói xong nhanh chóng rời đi.
Di Ái nhìn theo bóng lưng hắn trong lòng thật sự tin hắn.
Mà không ai biết hai tay hắn nắm thật chật dằn co, hắn biết rõ không phải do tâm tình hắn tốt mới đối xử tốt với cô, mà là vì cái khác.
Thấy cô bị thương hắn liền lo lắng, thấy cô khóc lóc hắn liền nhói lòng.
Cảm giác này có thể là cái chứ?
Cố Ngạo Thiên mày đừng giãy giụa nữa, tâm mày đã bị cô gái này làm cho dao động rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.