Tình Nhân Không Nguyện Ý: Tổng Tài Cầu Buông Tha
Chương 73: Nén đau thương
Tô Thanh Thanh
11/07/2022
"Ách" cây kim đâm vào ngón tay của Di Ái làm cô đau đớn kêu lên, nhìn ngắm ngón tay mình một lúc lòng cô lại nhói nhói khó hiểu, cứ có dự cảm không lành.
Cô lắc lắc cái đầu nhỏ, có lẽ mấy đêm này ngủ không ngon nên mới sinh ra loại cảm giác này.
Không nghĩ tiếp nữa, cô tiếp tục thêu, phải làm cho nhanh, sáng mai còn giao hàng cho người ta.
Chẳng qua khi tay lần nữa chạm vào tấm vải thêu, vệt máu lại lan ra trên nền vải, máu đỏ vải trắng có chút chói mắt, cô chợt nhớ đến "hắn".
Lần đó hắn thay cô chịu một vết chém cũng là loại hình ảnh này.
Lúc này không biết hắn đang làm gì nhỉ? Là đang vui vẻ ở bên Dương Hiểu Đồng sao?
Nghĩ đến đây tim cô chợt đau đớn...
Nhưng rất nhanh cô sẽ biết được, kết quả không như cô nghĩ.
"Vào 3 giờ 27 phút, trên quốc lộ 80 đã có vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra, được biết nạn nhân là tổng giám đốc công ty đá quý ND - Cố Ngạo Thiên, hiện tại nạn nhân đang được cấp cứu tại bệnh viện SW, khu 3, phòng 6, tình trạng hiện không mấy khả quan, có thể mất mạng bất cứ lúc nào"
"Cạch" khung thêu trên tay Di Ái đột ngột rơi xuống, tai cô chợt ù đi, không tin những gì mình nghe được, họ nói cái gì? Cố Ngạo Thiên xảy ra tai nạn?
Cô chợt cười cứng đờ, nụ cười hóa đau thương.
Không phải đâu, là cô nghe nhầm thôi, hắn làm sao có chuyện được, không phải đâu, cố trấn an bản thân nhưng cô vẫn không kiềm được run rẩy nước mắt đã ngập tràn trong hốc mắt.
Sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn vào màn hình tivi.
Đại não cô như bị chấn kinh, đôi mắt mở lớn cực đại, đưa tay cô đặt lên tim mình, cảm nhận nó một trận co thật giữ dội.
Hình ảnh này, là hắn, chắc chắn là hắn rồi.
Mà hiện trường có nhiều máu quá. Đều là máu của hắn...
Đôi môi cô run rẩy đến không thốt lên được âm thanh nào, sợ hãi cùng lo lắng để cô bất động trong thời gian dài.
"Có thể mất mạng bất cứ lúc nào... có thể mất mạng bất cứ lúc nào..."
Cô lẩm bẩm trong miệng, rồi đứng phắc dậy, chạy ra ngoài, ngay cả dép cũng không mang.
Nhìn thấy một chiếc taxi lao đến cô không nghỉ nhiều liền chạy ra chặn đầu.
"Két" Chiếc xe thắng gấp, tài xế lạ xe ló đầu ra muốn mắng cô nhưng chưa kịp mắng, cô đã mở cửa xe ngồi vào.
"Cho tôi đến bệnh viện SW....nhanh lên...anh nhanh lên"
Cô vừa nói nước mắt vừa tuôn như mưa, lời nói cũng nất nghẹn khó nghe.
Cô phải đi xem hắn, phải xem hắn.
Tài xế thấy cô gấp đến như vậy liền biết chuyện này rất quan trọng với cô liền cho xe khởi động.
"Bịch bịch bịch" đôi chân trần chạy trên nền gạch hoa cươm, có vài viên đá nhọn bén cấm vào lòng bàn chân mềm mại của cô, rách da rách thịt chảy ra một đống máu.
Cô cũng không quan tâm chỉ châm châm chạy đến chỗ của hắn.
Vừa dừng lại trước mắt cô là cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín, ngoài cửa là Mạn Tuyết cùng Lãnh Phong đang đứng.
Mà bộ dạng của họ thập phần không tốt.
Một người khóc một người vỗ về.
Có phải anh ấy không ổn rồi không? Nghĩ đến đây dây thần kinh của cô như đứt lìa.
Kinh sợ đi đến trước mặt Mạn Tuyết, nước mắt ngắn nước mắt dài nắm tay cô ấy run cầm cập hỏi.
"Tuyết, anh ấy sao rồi... anh ấy sao rồi?"
Cố Mạn Tuyết nhanh chóng trưng ra khuôn mặt thù hận, đẩy mạnh cô, khiến cô lảo đảo lui về phía sau.
"Sao cậu không chết luôn đi, quay về làm cái gì nữa? Hả?"
Đôi tay nhỏ dìa chỉ thẳng mặt cô, thét lên đau lòng đầy oán trách.
"Cút đi, cút đi, là do cậu, tất cả đều do cậu, nếu cậu không bỏ đi, anh ấy sẽ không đi tìm cậu cũng sẽ không thành ra bộ dạng sắp chết này... huhu"
Nói xong cô ấy như gục ngã, khuôn mặt mếu máo phủ đầy nước mắt, vùi vào ngực Lãnh Phong.
Lời Mạn Tuyết nói như sấm nổ bên tai Di Ái, cô như chết lặng chỉ có cặp mắt đờ đẫn chảy dài hai hàng nước.
Là do cô sao? Anh là vì tìm cô mới ra nông nổi này sao?
Cô cứ đứng ở đó, không khí cô hít vào như hàng vạn kim châm, ghim vào trái tim lạnh lẽo của cô khiến nó đau đớn khôn cùng.
"Cậu cút đi, cút đi"
Mạn Tuyết lại bực tức xô đẩy Di Ái mà cô chỉ có thể đứng yên chịu trận, xô chết cô cũng được.
Là cô đáng hận.
"Cạch" Bóng đèn phòng cấp cứu đột nhiên tắt đi, bác sĩ từ bên trong bước ra thu hút sợ chú ý của 3 người.
Mạn Tuyết không thèm đánh mắng Di Ái nữa, chạy thật nhanh đến chỗ bác sĩ run sợ hỏi.
Trên môi cô treo nụ cười hi vọng.
"Anh ấy, anh sao rồi bác sĩ..., có phải ổn cả rồi không?"
Nhìn khuôn môi chuẩn bị khép mở của bác sĩ Di Ái căng thẳng đến nín thở, anh sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu...
Bác sĩ thở dài rồi cúi đầu bất lực.
"Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân đã tắt thở, xin gia đình nén đau thương"
Âm thanh tang thương của ông vang lên, đồng thời cũng nghe tiếng vỡ lòng của 3 con người trước mắt.
Mạn Tuyết kích động đến chịu không nổi nắm cổ áo bác sĩ khóc nấc.
"Ông nói dối, ông nói dối, anh ấy không sao... tôi cho ông một cơ hội nữa mau cứu anh ấy mau cứu anh ấy..."
Bác sĩ đau lòng đến không dám nhìn cô quay đầu sang một bên né tránh.
Lãnh Phong đi đến đau thương ôm Mạn Tuyết, cố trấn an cô.
"Mạn Tuyết, bình tĩnh đi em..."
Họ tang tâc như vậy lại không ai để ý đến, có cô gái vẫn luôn đứng đó, từ đầu đến cuối không nói một câu chỉ có vẻ mặt bơ phờ, cô không kích động như Mạn Tuyết, không điềm tĩnh như Lãnh Phong.
Cô cũng không rơi nước mắt, bởi chăng tim cô giờ phút này đã chết theo người kia rồi.
Ngơ người thật lâu thật lâu, đợi cho chiếc xe trở thi thể lạnh ngắt phủ lên vải trắng của hắn được đẩy ra.
Cảm xúc của cô như bùng nổ nước mắt rơi xuống không cách nào ngăn lại được, khuôn mặt vặn vẹo đến đáng thương, nhìn chiếc xe rồi hét lớn.
"Các người tránh ra, anh ấy không có chết, sao lại mang anh ấy đi..."
Cô chạy đến gạt tất cả nhân viên y tế ra, đôi tay gầy gò ôm lấy chiếc xe và rồi ôm lấy thi thể của người cô yêu.
Xa nhau cũng được, chia tay cũng được, nhưng xin đừng cách biệt âm dương.
Xin đừng! Xin đừng!
Cô lắc lắc cái đầu nhỏ, có lẽ mấy đêm này ngủ không ngon nên mới sinh ra loại cảm giác này.
Không nghĩ tiếp nữa, cô tiếp tục thêu, phải làm cho nhanh, sáng mai còn giao hàng cho người ta.
Chẳng qua khi tay lần nữa chạm vào tấm vải thêu, vệt máu lại lan ra trên nền vải, máu đỏ vải trắng có chút chói mắt, cô chợt nhớ đến "hắn".
Lần đó hắn thay cô chịu một vết chém cũng là loại hình ảnh này.
Lúc này không biết hắn đang làm gì nhỉ? Là đang vui vẻ ở bên Dương Hiểu Đồng sao?
Nghĩ đến đây tim cô chợt đau đớn...
Nhưng rất nhanh cô sẽ biết được, kết quả không như cô nghĩ.
"Vào 3 giờ 27 phút, trên quốc lộ 80 đã có vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra, được biết nạn nhân là tổng giám đốc công ty đá quý ND - Cố Ngạo Thiên, hiện tại nạn nhân đang được cấp cứu tại bệnh viện SW, khu 3, phòng 6, tình trạng hiện không mấy khả quan, có thể mất mạng bất cứ lúc nào"
"Cạch" khung thêu trên tay Di Ái đột ngột rơi xuống, tai cô chợt ù đi, không tin những gì mình nghe được, họ nói cái gì? Cố Ngạo Thiên xảy ra tai nạn?
Cô chợt cười cứng đờ, nụ cười hóa đau thương.
Không phải đâu, là cô nghe nhầm thôi, hắn làm sao có chuyện được, không phải đâu, cố trấn an bản thân nhưng cô vẫn không kiềm được run rẩy nước mắt đã ngập tràn trong hốc mắt.
Sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn vào màn hình tivi.
Đại não cô như bị chấn kinh, đôi mắt mở lớn cực đại, đưa tay cô đặt lên tim mình, cảm nhận nó một trận co thật giữ dội.
Hình ảnh này, là hắn, chắc chắn là hắn rồi.
Mà hiện trường có nhiều máu quá. Đều là máu của hắn...
Đôi môi cô run rẩy đến không thốt lên được âm thanh nào, sợ hãi cùng lo lắng để cô bất động trong thời gian dài.
"Có thể mất mạng bất cứ lúc nào... có thể mất mạng bất cứ lúc nào..."
Cô lẩm bẩm trong miệng, rồi đứng phắc dậy, chạy ra ngoài, ngay cả dép cũng không mang.
Nhìn thấy một chiếc taxi lao đến cô không nghỉ nhiều liền chạy ra chặn đầu.
"Két" Chiếc xe thắng gấp, tài xế lạ xe ló đầu ra muốn mắng cô nhưng chưa kịp mắng, cô đã mở cửa xe ngồi vào.
"Cho tôi đến bệnh viện SW....nhanh lên...anh nhanh lên"
Cô vừa nói nước mắt vừa tuôn như mưa, lời nói cũng nất nghẹn khó nghe.
Cô phải đi xem hắn, phải xem hắn.
Tài xế thấy cô gấp đến như vậy liền biết chuyện này rất quan trọng với cô liền cho xe khởi động.
"Bịch bịch bịch" đôi chân trần chạy trên nền gạch hoa cươm, có vài viên đá nhọn bén cấm vào lòng bàn chân mềm mại của cô, rách da rách thịt chảy ra một đống máu.
Cô cũng không quan tâm chỉ châm châm chạy đến chỗ của hắn.
Vừa dừng lại trước mắt cô là cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín, ngoài cửa là Mạn Tuyết cùng Lãnh Phong đang đứng.
Mà bộ dạng của họ thập phần không tốt.
Một người khóc một người vỗ về.
Có phải anh ấy không ổn rồi không? Nghĩ đến đây dây thần kinh của cô như đứt lìa.
Kinh sợ đi đến trước mặt Mạn Tuyết, nước mắt ngắn nước mắt dài nắm tay cô ấy run cầm cập hỏi.
"Tuyết, anh ấy sao rồi... anh ấy sao rồi?"
Cố Mạn Tuyết nhanh chóng trưng ra khuôn mặt thù hận, đẩy mạnh cô, khiến cô lảo đảo lui về phía sau.
"Sao cậu không chết luôn đi, quay về làm cái gì nữa? Hả?"
Đôi tay nhỏ dìa chỉ thẳng mặt cô, thét lên đau lòng đầy oán trách.
"Cút đi, cút đi, là do cậu, tất cả đều do cậu, nếu cậu không bỏ đi, anh ấy sẽ không đi tìm cậu cũng sẽ không thành ra bộ dạng sắp chết này... huhu"
Nói xong cô ấy như gục ngã, khuôn mặt mếu máo phủ đầy nước mắt, vùi vào ngực Lãnh Phong.
Lời Mạn Tuyết nói như sấm nổ bên tai Di Ái, cô như chết lặng chỉ có cặp mắt đờ đẫn chảy dài hai hàng nước.
Là do cô sao? Anh là vì tìm cô mới ra nông nổi này sao?
Cô cứ đứng ở đó, không khí cô hít vào như hàng vạn kim châm, ghim vào trái tim lạnh lẽo của cô khiến nó đau đớn khôn cùng.
"Cậu cút đi, cút đi"
Mạn Tuyết lại bực tức xô đẩy Di Ái mà cô chỉ có thể đứng yên chịu trận, xô chết cô cũng được.
Là cô đáng hận.
"Cạch" Bóng đèn phòng cấp cứu đột nhiên tắt đi, bác sĩ từ bên trong bước ra thu hút sợ chú ý của 3 người.
Mạn Tuyết không thèm đánh mắng Di Ái nữa, chạy thật nhanh đến chỗ bác sĩ run sợ hỏi.
Trên môi cô treo nụ cười hi vọng.
"Anh ấy, anh sao rồi bác sĩ..., có phải ổn cả rồi không?"
Nhìn khuôn môi chuẩn bị khép mở của bác sĩ Di Ái căng thẳng đến nín thở, anh sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu...
Bác sĩ thở dài rồi cúi đầu bất lực.
"Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân đã tắt thở, xin gia đình nén đau thương"
Âm thanh tang thương của ông vang lên, đồng thời cũng nghe tiếng vỡ lòng của 3 con người trước mắt.
Mạn Tuyết kích động đến chịu không nổi nắm cổ áo bác sĩ khóc nấc.
"Ông nói dối, ông nói dối, anh ấy không sao... tôi cho ông một cơ hội nữa mau cứu anh ấy mau cứu anh ấy..."
Bác sĩ đau lòng đến không dám nhìn cô quay đầu sang một bên né tránh.
Lãnh Phong đi đến đau thương ôm Mạn Tuyết, cố trấn an cô.
"Mạn Tuyết, bình tĩnh đi em..."
Họ tang tâc như vậy lại không ai để ý đến, có cô gái vẫn luôn đứng đó, từ đầu đến cuối không nói một câu chỉ có vẻ mặt bơ phờ, cô không kích động như Mạn Tuyết, không điềm tĩnh như Lãnh Phong.
Cô cũng không rơi nước mắt, bởi chăng tim cô giờ phút này đã chết theo người kia rồi.
Ngơ người thật lâu thật lâu, đợi cho chiếc xe trở thi thể lạnh ngắt phủ lên vải trắng của hắn được đẩy ra.
Cảm xúc của cô như bùng nổ nước mắt rơi xuống không cách nào ngăn lại được, khuôn mặt vặn vẹo đến đáng thương, nhìn chiếc xe rồi hét lớn.
"Các người tránh ra, anh ấy không có chết, sao lại mang anh ấy đi..."
Cô chạy đến gạt tất cả nhân viên y tế ra, đôi tay gầy gò ôm lấy chiếc xe và rồi ôm lấy thi thể của người cô yêu.
Xa nhau cũng được, chia tay cũng được, nhưng xin đừng cách biệt âm dương.
Xin đừng! Xin đừng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.