Tình Nhân Không Nguyện Ý: Tổng Tài Cầu Buông Tha
Chương 81: Ngoại truyện 6: Mạn Tuyết x Lãnh Phong (chạy làm sao)
Tô Thanh Thanh
11/07/2022
"Huhu, không chịu, em không về nhà, em có người trong lòng rồi, không muốn về, huhu"
Lãnh Phong chợt đơ người nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ủy khuất của cô.
Cô có người trong lòng rồi? Mà hắn hình như cũng quen biết người này.
Hắn mím môi rồi nói.
"Ngoan, anh đưa em về"
"Nghiêm Lãnh Phong..."
Mạn Tuyết đột nhiên hét lên gọi rành mạch cả tên lẫn họ của hắn, nước mắt ồ ạt chảy ra.
"Anh có phải đàn ông không?... hu...em nói là em yêu anh rồi mà...anh cũng biết người trong lòng em là anh mà, sao anh lại cứ lạnh nhạt như vậy? Hả?...nếu em cưới người khác rồi có phải anh sẽ rất vui không?"
Lãnh Phong bị cô hỏi đến đơ người, con người hắn dần mất đi tiêu cự.
Cô cưới người khác hắn đương nhiên sẽ đau khổ, thâmh chí là tuyệt vọng. Nhưng...hắn vô dụng, hắn không đủ khả năng giữ cô ở bên mình.
"Mạn Tuyết đừng quậy nữa, về nhà thôi..."
"Anh đưa em về đấy em cắn lưỡi tự tử cho anh xem, anh có tin không? Hả? Anh có tin không?"
Cô la hét dữ dội đôi mắt ngập tràn lửa giận nhìn chầm chầm hắn.
Cái lưỡi đưa ra khỏi răng giống như là muốn cắn đứt thật, Lãnh Phong phát hoảng bóp mặt cô không cho cô cắn xuống.
Mạn Tuyệt khó chịu hừ mạnh, vẫn dùng lực muốn cắn.
Lãnh Phong hoản loạng không biết nên làm sao ngang cẳn cô, nhíu chặt mày rậm sau đó vì quá gấp gáp mà làm ra cái hành động chính hắn cũng không tin được.
"Chụt"
Đôi môi mỏng của hắn đang áp chặt vào môi anh đào của cô - một đôi môi đầy vị ngọt ngào.
Trong sự ngọt ngào lại mang theo hương vị nồng nàn của men rượu, dư âm say sưa liền len lỏi vào hơi thở của Lãnh Phong.
Đột nhiên hắn giật mình rời đi, đôi tay nắm chặt như muốn đấm mình.
Hắn không nên như vậy.
Mạn Tuyết ngây ngốc nhìn hắn.
Hắn hôn cô, hắn chủ động hôn cô. Vậy mà hắn bảo hắn không thích cô sao? Lừa dối, hắn lứa dối cô. Hắn kỳ thực là yêu cô.
Cô vui vẻ nở nụ cười ngây thơ và không biết là do rượu hay là do chính mình mà lúc này cô không chế không được bản thân.
Nắm lấy cổ áo của hắn kéo về hướng mình, cô bá đạo gặm lấy môi hắn không thuần thục đưa ra chiếc lưỡi đinh hương, cuồng bạo trong khoang miệng của đối phương như là đang muốn đánh dấu chủ quyền.
Lãnh Phong kinh ngạc mở to mắt, không được! hắn không thể bị cô làm cho lung lay ý chí được!
Mạnh bạo đẩy người cô ra, hắn hét lên.
"Mạn Tuyết chúng ta không thể"
Ngay lập tức cô phản bác "Em không quan tâm"
Bực dọc hôn lại môi hắn.
Hắn lại đẩy cô.
"Anh không thích em"
"Nói dối"
Cô lại hôn hắn.
"Hưm..." Hắn còn muốn đẩy cô lúc này lại không cho hắn cơ hội, tay chân quấn chặt người hắn không buông tha, cái miệng nhỏ xinh phía trên vẫn đang ngấu nghiến hắn.
Hắn bất lực rồi, chỉ có thể mặc cô quấy phá.
Mà trong mơ hồ hắn lại cảm thấy loại bất lực này của chính mình là cố ý.
Đợi đến lúc Mạn Tuyết làm loạn xong cũng đã là nữa ngày sau, rõ ràng là cô cưỡng hôn hắn nhưng cô lại mệt hơn hắn, hơi thở không đều, khuôn mặt trái xoan thanh tú đỏ hẳn một mảng lớn.
Cô đặt mạnh hai tay lên mặt hắn, ánh mắt si mê nhìn.
"Lãnh Phong, em yêu anh"
Lời nói nho nhỏ như sợ hãi.
Cô sợ hắn từ chối cô, cô đã từng tỏ tình với hắn rất nhiều lần rồi, nhưng câu trả lời cô nhận được chỉ là vỏn vẹn vài chữ lập khuôn " anh chỉ xem em như em gái thôi"
Cô không tin, hắn đối với cô tốt như vậy mà chỉ xem cô là em gái thôi sao?
Nhất định là vì tình yêu.
Lãnh Phong trầm lặng nhìn cô, cuối cùng vẫn không dám đối diện với trái tim mình.
Đành tìm cái cớ dẹp chuyện này qua một bên.
"Em không muốn về nhà cũng được, anh mang em đến nhà anh"
Mạn Tuyết nghe được liền mếu máo rơi nước mắt.
"Đồ đáng ghét, đồ đáng ghét"
Cô thùm thụp đập lên vai hắn, cảm xúc trong lòng hỗn độn đã từ lâu biến cô thành một cô gái đáng thương đến cùng cực.
Sao hắn cứ từ chối cô? Là hắn thật sự không yêu cô sao?
Lãnh Phong không nói gì, nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.
Thấy cô yên vị hắn mới khởi động xe, hắn bình thản đến đáng sợ, ánh mắt hẹp dài không có tí gì dao động vần luôn điềm tĩnh nhìn đoạn đường phía trước.
Nhưng rồi điềm tĩnh như vậy còn khóc coi hơn khóc.
Hắn mang cô về đến nhà, đặt cô nằm lên giường hắn liền đi đến cởi giày cho cô.
Túi xách cùng áo khoác cũng lẳng lặng giúp cô treo qua một bên.
Cô nằm trên giường lúc này vẫn đang khóc thút thít bên môi lẩm bẩm.
"Lãnh Phong là đồ heo đực ngốc nghếch một chút yêu đương cũng không biết, anh nhất định sẽ bị tào tháo rượt cả đời"
Hắn nghe xong chỉ thở dài rồi kéo lên tấm chăn muốn đắp cho cô.
Nhưng lúc này cô gái say bỉ tí kia đột nhiên lại cười lớn quay sang nắm lấy tay hắn mạnh bạo kéo xuống.
"Phịch" một tiếng, cả thân thể hắn liền bị cô đè lên.
"Tên chết tiệt, em ăn sạch anh rồi xem anh chạy làm sao"
Lãnh Phong chợt đơ người nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ủy khuất của cô.
Cô có người trong lòng rồi? Mà hắn hình như cũng quen biết người này.
Hắn mím môi rồi nói.
"Ngoan, anh đưa em về"
"Nghiêm Lãnh Phong..."
Mạn Tuyết đột nhiên hét lên gọi rành mạch cả tên lẫn họ của hắn, nước mắt ồ ạt chảy ra.
"Anh có phải đàn ông không?... hu...em nói là em yêu anh rồi mà...anh cũng biết người trong lòng em là anh mà, sao anh lại cứ lạnh nhạt như vậy? Hả?...nếu em cưới người khác rồi có phải anh sẽ rất vui không?"
Lãnh Phong bị cô hỏi đến đơ người, con người hắn dần mất đi tiêu cự.
Cô cưới người khác hắn đương nhiên sẽ đau khổ, thâmh chí là tuyệt vọng. Nhưng...hắn vô dụng, hắn không đủ khả năng giữ cô ở bên mình.
"Mạn Tuyết đừng quậy nữa, về nhà thôi..."
"Anh đưa em về đấy em cắn lưỡi tự tử cho anh xem, anh có tin không? Hả? Anh có tin không?"
Cô la hét dữ dội đôi mắt ngập tràn lửa giận nhìn chầm chầm hắn.
Cái lưỡi đưa ra khỏi răng giống như là muốn cắn đứt thật, Lãnh Phong phát hoảng bóp mặt cô không cho cô cắn xuống.
Mạn Tuyệt khó chịu hừ mạnh, vẫn dùng lực muốn cắn.
Lãnh Phong hoản loạng không biết nên làm sao ngang cẳn cô, nhíu chặt mày rậm sau đó vì quá gấp gáp mà làm ra cái hành động chính hắn cũng không tin được.
"Chụt"
Đôi môi mỏng của hắn đang áp chặt vào môi anh đào của cô - một đôi môi đầy vị ngọt ngào.
Trong sự ngọt ngào lại mang theo hương vị nồng nàn của men rượu, dư âm say sưa liền len lỏi vào hơi thở của Lãnh Phong.
Đột nhiên hắn giật mình rời đi, đôi tay nắm chặt như muốn đấm mình.
Hắn không nên như vậy.
Mạn Tuyết ngây ngốc nhìn hắn.
Hắn hôn cô, hắn chủ động hôn cô. Vậy mà hắn bảo hắn không thích cô sao? Lừa dối, hắn lứa dối cô. Hắn kỳ thực là yêu cô.
Cô vui vẻ nở nụ cười ngây thơ và không biết là do rượu hay là do chính mình mà lúc này cô không chế không được bản thân.
Nắm lấy cổ áo của hắn kéo về hướng mình, cô bá đạo gặm lấy môi hắn không thuần thục đưa ra chiếc lưỡi đinh hương, cuồng bạo trong khoang miệng của đối phương như là đang muốn đánh dấu chủ quyền.
Lãnh Phong kinh ngạc mở to mắt, không được! hắn không thể bị cô làm cho lung lay ý chí được!
Mạnh bạo đẩy người cô ra, hắn hét lên.
"Mạn Tuyết chúng ta không thể"
Ngay lập tức cô phản bác "Em không quan tâm"
Bực dọc hôn lại môi hắn.
Hắn lại đẩy cô.
"Anh không thích em"
"Nói dối"
Cô lại hôn hắn.
"Hưm..." Hắn còn muốn đẩy cô lúc này lại không cho hắn cơ hội, tay chân quấn chặt người hắn không buông tha, cái miệng nhỏ xinh phía trên vẫn đang ngấu nghiến hắn.
Hắn bất lực rồi, chỉ có thể mặc cô quấy phá.
Mà trong mơ hồ hắn lại cảm thấy loại bất lực này của chính mình là cố ý.
Đợi đến lúc Mạn Tuyết làm loạn xong cũng đã là nữa ngày sau, rõ ràng là cô cưỡng hôn hắn nhưng cô lại mệt hơn hắn, hơi thở không đều, khuôn mặt trái xoan thanh tú đỏ hẳn một mảng lớn.
Cô đặt mạnh hai tay lên mặt hắn, ánh mắt si mê nhìn.
"Lãnh Phong, em yêu anh"
Lời nói nho nhỏ như sợ hãi.
Cô sợ hắn từ chối cô, cô đã từng tỏ tình với hắn rất nhiều lần rồi, nhưng câu trả lời cô nhận được chỉ là vỏn vẹn vài chữ lập khuôn " anh chỉ xem em như em gái thôi"
Cô không tin, hắn đối với cô tốt như vậy mà chỉ xem cô là em gái thôi sao?
Nhất định là vì tình yêu.
Lãnh Phong trầm lặng nhìn cô, cuối cùng vẫn không dám đối diện với trái tim mình.
Đành tìm cái cớ dẹp chuyện này qua một bên.
"Em không muốn về nhà cũng được, anh mang em đến nhà anh"
Mạn Tuyết nghe được liền mếu máo rơi nước mắt.
"Đồ đáng ghét, đồ đáng ghét"
Cô thùm thụp đập lên vai hắn, cảm xúc trong lòng hỗn độn đã từ lâu biến cô thành một cô gái đáng thương đến cùng cực.
Sao hắn cứ từ chối cô? Là hắn thật sự không yêu cô sao?
Lãnh Phong không nói gì, nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.
Thấy cô yên vị hắn mới khởi động xe, hắn bình thản đến đáng sợ, ánh mắt hẹp dài không có tí gì dao động vần luôn điềm tĩnh nhìn đoạn đường phía trước.
Nhưng rồi điềm tĩnh như vậy còn khóc coi hơn khóc.
Hắn mang cô về đến nhà, đặt cô nằm lên giường hắn liền đi đến cởi giày cho cô.
Túi xách cùng áo khoác cũng lẳng lặng giúp cô treo qua một bên.
Cô nằm trên giường lúc này vẫn đang khóc thút thít bên môi lẩm bẩm.
"Lãnh Phong là đồ heo đực ngốc nghếch một chút yêu đương cũng không biết, anh nhất định sẽ bị tào tháo rượt cả đời"
Hắn nghe xong chỉ thở dài rồi kéo lên tấm chăn muốn đắp cho cô.
Nhưng lúc này cô gái say bỉ tí kia đột nhiên lại cười lớn quay sang nắm lấy tay hắn mạnh bạo kéo xuống.
"Phịch" một tiếng, cả thân thể hắn liền bị cô đè lên.
"Tên chết tiệt, em ăn sạch anh rồi xem anh chạy làm sao"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.