Chương 39: Đấu trường
An Tiêu Tô Tô
11/01/2018
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi đến đấu trường, còn chưa có tiến vào trong, đã nghe thấy thanh âm ở bên trong không ngừng vọng ra, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy…… Y cũng có chút nhiệt huyết sôi trào, nhất là khi một hồi nữa y cũng sẽ tham gia thi đấu.
Sát Nặc mang Ngự Thượng Tuyền đi báo danh, Tất Giảm Tác lão sư…… Đi tìm chỗ ngồi.
Dù sao hắn là một lão sư, tìm chỗ ngồi, cũng coi như tận dụng hắn.
Sau khi báo danh xong, Ngự Thượng Tuyền phát hiện kỳ thật người dự thi cũng không nhiều lắm, bởi vì đa số mọi người đều có thói quen đến rừng rậm Giới Hạn để rèn luyện, dù sao rèn luyện ở nơi đó không những thực lực tăng lên mà còn có thể kiếm được một số vật phẩm nhất định để đổi thành tiền.
Ở bên ngoài đợi một hồi, Sát Nặc tìm kiếm vị trí của Tất lão sư, bên trong đấu trường người người tấp nập muốn tìm kiếm một người thật không dễ dàng gì.
Sau khi ổn định được chỗ ngồi, chợt lão sư bảo Ngự Thượng Tuyền chú ý quan sát trận đấu để học hỏi.
Ngự Thượng Tuyền nghe vậy liền ngoan ngoãn nhìn về phía sàn đấu, trên sàn đấu đang có hai Chiến sĩ đấu với nhau,.
Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, nhìn thấy một người trong đó giơ đại đao lên kêu ‘a’ một tiếng chém về phía người kia, người kia cũng ‘a’ một tiếng vọt về phía người nọ, sau đó…… Hai người đồng thời ngã xuống.
“Ách…… Trong lúc Chiến sĩ đối chiến, ngươi chỉ cần quan sát phương thức chiến đấu của bọn họ…… Học hỏi, thì không cần”.
Lão sư khóe miệng run rẩy một chút, hai người kia xem ra vẫn là tân sinh, khó trách lại có thể đần như vậy. Sau đó bĩu môi, đừng dạy hư tiểu đồ đệ khả ái nhà hắn là tốt rồi.
Một lát sau, hai người liền phân thắng bại, người Chiến sĩ xông lên lúc sau là người giành chiến thắng…… Có thể là vì lực đánh của hắn khá mạnh, cho nên đã tạo thành thương tổn khá lớn, bởi vì vị Chiến sĩ nghênh chiến kia đến giờ vẫn còn chưa thể đứng dậy được.
Sau khi hai người đi xuống, lại có hai người khác đi lên thi đấu, lần này là Ma pháp sư đối chiến với Chiến sĩ, Ngự Thượng Tuyền tập trung tinh thần quan sát trận đấu, vừa mới bắt đầu, Ma pháp sư liền sử dụng phi hành chú bay lên không, Chiến sĩ cũng không cam lòng yếu thế, lợi dụng đấu khí bay lên, nhưng dù sao Kỵ sĩ ở trên không vẫn tương đối chịu thiệt, hơn nữa tốc độ phi hành của Pháp sư cũng rất nhanh, qua một lát liền kéo giãn khoảng cách, chỉ là thời gian Ma pháp sư niệm chú ngữ quá dài, nên khi Ma pháp sư vừa niệm chú ngữ xong thì Chiến sĩ cũng đã đuổi đến gần sát, Ma pháp sư ngay lập tức liền phát ra một ma pháp công kích, sau khi tạo thành thương tổn, liền…… Xoay người bỏ chạy, mang theo Chiến sĩ ở trên không bay vòng vèo.
Đợi một lần nữa kéo giãn khoảng cách, Ma pháp sư bắt đầu tiếp tục niệm chú ngữ, hết sức chuyên chú cố gắng niệm chú ngữ nhanh hơn, nên không chú ý tới Chiến sĩ đang thúc dục đấu khí để gia tăng tốc độ.
Bối rối dừng chú ngữ đang niệm, muốn tránh né Chiến sĩ, nhưng Chiến sĩ cũng không cho hắn thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất đem Ma pháp sư đánh rớt xuống từ không trung.
Ma pháp sư sau khi rơi xuống đất liền ôm phần bụng bị đánh đau không thể đứng dậy nỗi, thắng bại lập tức phân.
“Tiểu Tuyền, trận đấu này, ngươi có ý kiến gì không?” Tất Giảm Tác lão sư ở một bên chống cằm, không chút hứng thú nhìn trận chiến bên dưới, một chút hàm lượng kỹ thuật đều không có.
Ngự Thượng Tuyền suy nghĩ một hồi, nói: “Trận đấu này, kỳ thật Ma pháp sư kia có thể thắng……”
Ân? Lão gia tử quay đầu lại nhìn y, nói: “Thắng như thế nào?”
Ngự Thượng Tuyền suy nghĩ một hồi, lại nói: “Pháp sư kia là Pháp sư thổ hệ, mà Pháp sư thổ hệ am hiểu nhất chính là phòng ngự mà không phải công kích, hắn vừa mới bắt đầu đã phi hành quả thật là chính xác, nhưng sai là sai ở chỗ trực tiếp công kích”.
Lão sư gật gật đầu, ý bảo y nói tiếp.
Ngự Thượng Tuyền tiếp tục nói: “Nếu là ta, ta sẽ tạo trước người mình một tấm chắn bảo vệ, ít nhất có thể ngăn cản được một lần công kích của Chiến sĩ, sau đó sau khi tấm chắn bị phá, lại bổ sung thêm một ma pháp công kích, hơn nữa chủ yếu là…… Thời điểm hắn niệm chú ngữ, đều dừng lại……”
Ngự Thượng Tuyền nói, pháp sư kiêng kị nhất chính là trong trận đấu lại dừng lại để niệm chú ngữ, như vậy sẽ làm cho đối phương có thời gian để đuổi theo mình, nếu không thể bảo đảm khoảng cách đủ xa, tốt nhất là nên vừa niệm chú ngữ vừa cùng đối phương kéo giãn khoảng cách.
Nhìn lão sư không ngừng gật đầu, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy mình đã nói đúng, sau đó liền ngừng lại chờ lão sư đánh giá.
“Ân, nói rất đúng, đều là những điểm trọng điểm”. Lão sư cười tủm tỉm, sau đó lại bổ sung thêm một ít, cuối cùng Ngự Thượng Tuyền hỏi một vấn đề, “Lão sư, Ma pháp sư thổ hệ kia bay rất nhanh, ngươi có biết làm thế nào để bay nhanh như vậy không?”
Tất Giảm Tác cau mày, suy nghĩ một hồi nói: “Tiểu Tuyền, điều này cũng không liên quan đến thực lực, mà là dựa vào lĩnh ngộ của bản thân……”
Cảm thấy nói như vậy Ngự Thượng Tuyền không thể hiểu được, liền nói tiếp: “Nói cách khác, ngươi nghĩ ngươi có thể bay nhanh liền bay nhanh?”
Dừng một chút, lại nói thêm: “Đương nhiên không thể chỉ dựa vào không tưởng, ngươi còn phải có lĩnh ngộ, quan trọng nhất là ngươi phải phải tin tưởng bản thân mình có thể bay nhanh như trong suy nghĩ của ngươi”.
Ngự Thượng Tuyền gật đầu, nói: “Ta đã hiểu sư phụ”.
Sau đó liền quay đầu nhìn về phía sàn đấu, trong lòng vẫn không ngừng cân nhắc đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể đủ tin tưởng chính mình hoàn toàn có thể bay nhanh.
Nguyên lý này cùng với pháp thuật thì giống nhau, tin tương bản thân có thể phát ra uy lực mạnh thì có thể phát ra uy lực mạnh, nhưng…… Y vẫn không rõ phải làm như thế nào.
Bởi vì lúc trước y chưa từng thấy qua ma pháp, cho nên thời điểm lần đầu sử dụng, tất nhiên sẽ nghĩ chính mình có thể phát ra uy lực mạnh bao nhiêu, thì liền mạnh bấy nhiêu, nhưng phi hành thì không giống, bởi vì lúc trước y từng thấy mọi người bay qua, hơn nữa còn nhìn thấy mọi người bay với tốc độc không nhanh, vì vậy tự nhiên sẽ cảm thấy chính mình cũng chỉ có thể bay với tốc độ như vậy.
Ngự Thượng Tuyền cắn cắn môi dưới, y không thể tưởng tượng được.
Kiến thức về phi hành của y thật sự quá ít, huống chi lúc trước y đã nghĩ chính mình không thể bay nhanh, y hiểu hiện tại là y tự đưa mình vào ngõ cụt, nhưng y lại không thể thoát ra được.
Sát Nặc lắc lắc tay Ngự Thượng Tuyền, Ngự Thượng Tuyền nhìn qua hắn, Sát Nặc cau mày nhìn y, “Làm sao vậy Sát Nặc?” Ngự Thượng Tuyền hỏi.
Sát Nặc lắc đầu, nói: “Ngươi thất thần”.
Ngự Thượng Tuyền thế này mới bừng tỉnh, vừa rồi chỉ lo nghĩ về việc kia nên có chút thất thần……
Cười vỗ vỗ tay Sát Nặc, nói: “Ta không sao, không cần lo lắng cho ta”.
Sát Nặc dừng một chút, nói: “Không cần suy nghĩ phức tạp như vậy, ngươi chỉ cần hoàn toàn tin tưởng bản thân mình là được rồi”.
Ngự Thượng Tuyền sửng sốt, phát hiện quả thật là như thế, trước đây, y chỉ nhớ lại một ít chuyện ở thế giới của mình, uy lực đã mạnh như vậy, vậy thì phi hành……
Ngô, y nhớ hình như tốc độ nhanh nhất là vận tốc ánh sáng, nhưng vận tốc ánh sáng đến tột cùng là nhanh bao nhiêu thì y chưa từng chân chính nhìn thấy qua, chỉ là từng thấy qua trên TV, máy tính nên mới biết được, dù vậy y nghĩ mình vẫn có thể tưởng tượng ra được.
Chậm rãi nghĩ, nhớ lại hình ảnh vận tốc ánh sáng y từng nhìn thấy qua trên máy tính, từ từ, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy tựa hồ mình đã lĩnh ngộ được một chút, đứng lên, làm thủ thế phi hành, sau đó nhắm mắt lại, ở trong đầu đem chính mình cùng vận tốc ánh sáng đồng bộ vào nhau, từ từ bay lên không, tưởng tượng mình là ánh sáng, đang chuẩn bị di chuyển, nghĩ như vậy, ngay lập tức trong nháy mắt, Ngự Thượng Tuyền liền bay ra ngoài.
Sát Nặc, Tất Giảm Tác: “……”
Đứa nhỏ này quả thật là một thiên tài, năng lực lĩnh ngộ quả thật là phi thường tốt, bất quá, y đang bay đi đâu vậy?!
Ngự Thượng Tuyền nhìn quang cảnh tiểu trấn quen thuộc ở xung quanh thì hết chỗ nói rồi, như thế nào trong nháy mắt lại bay xa như vậy, y vừa rồi chỉ nghĩ bay ra ngoài đấu trường thôi a……
Bất đắc dĩ, lại bay lên, lúc này đây vì để bảo đảm không bay loạn, nên y bay lên không trung tiểu trấn nhìn ra bên ngoài, sau đó y liền nhìn thấy hào quang truyền tống trận, lập tức hướng nơi đó bay tới.
Sau khi quang mang truyền tống qua đi, Ngự Thượng Tuyền đã về tới chủ thành, y liền dùng tốc độ nhanh nhất bay đến đấu trường của học viện…… Ngươi hỏi một lộ si như y làm sao biết được phương hướng của đấu trường, bởi vì mặt trên của đấu trường có hình điêu khắc một thân thể kiện mỹ to lớn, hình điêu khắc này chính là nguyên hiệu trưởng tiên sinh tà ác của học viện đã yêu cầu khắc hình mình lên đó.
Sau khi tìm được vị trí của Sát Nặc và lão sư, Ngự Thượng Tuyền liền bay qua, sau đó chậm rãi hạ xuống, đối với hai người nói: “Sát Nặc, sư phụ, tốc độ bay của ta đã nhanh hơn rất nhiều!”
…… Chỉ là không tìm chuẩn mục tiêu.
Ngự Thượng Tuyền cảm thấy, y hẳn là phải luyện tập nhiều hơn một chút, ít nhất phải tìm chuẩn xác mục tiêu mới được.
Về phần trận đấu sắp tới, ân, cứ dựa theo tốc độ bình thường là được rồi…… Bất quá phải chuẩn bị tốt mới được, bởi vì thời điểm báo danh vừa rồi, y thấy được, đối chiến với y là một học viên năm hai, hơn nữa cấp bậc cũng so với y cao hơn một cấp, là một Ma pháp sư cấp ba. (Chỗ này giờ mình mới hiểu là NTT tinh thần lực thì đã đạt đến cấp ba trung kỳ nhưng cấp bậc Ma pháp sư vẫn chỉ là cấp hai, chương trước mình hiểu sai mình sẽ sửa lại)
Tuy rằng hiện tại tinh thần lực của y cũng đã đạt tới Ma pháp sư cấp ba, nhưng…… Thực lực của y thì chưa tới.
Huống chi, chú ngữ, y cũng chỉ mới biết được vài cái, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ân, ngẫm lại, đầu tiên là thiên la địa võng, thứ hai là thực nhân hoa, thứ ba là tiểu quang cầu, thứ tư là Orochimaru*,……
Ngô, cuối cùng là phi hành chú.
Buồn rầu cào cào tóc, sao có thể ít như vậy a, tuy rằng y sử dụng chúng đều thực tinh thông, nhưng đối phương là một Ma pháp sư hỏa hệ a!
Ma pháp sư hỏa hệ là khắc tinh của Ma pháp sư mộc hệ, quan trọng nhất là, người kia thực lực còn cao hơn y.
Ngự Thượng Tuyền cảm thấy, y hiện tại, rất buồn rầu.
Nghiêm túc suy nghĩ mình phải làm thế nào để một hồi nữa mới có thể giành được thắng lợi, ngô, cho dù không thể thắng, ít nhất cũng không thua quá khó coi……
Hết chương 39
Chú thích:
Orochimaru: Một nhân vật trong truyện Naruto
Sau khi đến đấu trường, còn chưa có tiến vào trong, đã nghe thấy thanh âm ở bên trong không ngừng vọng ra, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy…… Y cũng có chút nhiệt huyết sôi trào, nhất là khi một hồi nữa y cũng sẽ tham gia thi đấu.
Sát Nặc mang Ngự Thượng Tuyền đi báo danh, Tất Giảm Tác lão sư…… Đi tìm chỗ ngồi.
Dù sao hắn là một lão sư, tìm chỗ ngồi, cũng coi như tận dụng hắn.
Sau khi báo danh xong, Ngự Thượng Tuyền phát hiện kỳ thật người dự thi cũng không nhiều lắm, bởi vì đa số mọi người đều có thói quen đến rừng rậm Giới Hạn để rèn luyện, dù sao rèn luyện ở nơi đó không những thực lực tăng lên mà còn có thể kiếm được một số vật phẩm nhất định để đổi thành tiền.
Ở bên ngoài đợi một hồi, Sát Nặc tìm kiếm vị trí của Tất lão sư, bên trong đấu trường người người tấp nập muốn tìm kiếm một người thật không dễ dàng gì.
Sau khi ổn định được chỗ ngồi, chợt lão sư bảo Ngự Thượng Tuyền chú ý quan sát trận đấu để học hỏi.
Ngự Thượng Tuyền nghe vậy liền ngoan ngoãn nhìn về phía sàn đấu, trên sàn đấu đang có hai Chiến sĩ đấu với nhau,.
Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, nhìn thấy một người trong đó giơ đại đao lên kêu ‘a’ một tiếng chém về phía người kia, người kia cũng ‘a’ một tiếng vọt về phía người nọ, sau đó…… Hai người đồng thời ngã xuống.
“Ách…… Trong lúc Chiến sĩ đối chiến, ngươi chỉ cần quan sát phương thức chiến đấu của bọn họ…… Học hỏi, thì không cần”.
Lão sư khóe miệng run rẩy một chút, hai người kia xem ra vẫn là tân sinh, khó trách lại có thể đần như vậy. Sau đó bĩu môi, đừng dạy hư tiểu đồ đệ khả ái nhà hắn là tốt rồi.
Một lát sau, hai người liền phân thắng bại, người Chiến sĩ xông lên lúc sau là người giành chiến thắng…… Có thể là vì lực đánh của hắn khá mạnh, cho nên đã tạo thành thương tổn khá lớn, bởi vì vị Chiến sĩ nghênh chiến kia đến giờ vẫn còn chưa thể đứng dậy được.
Sau khi hai người đi xuống, lại có hai người khác đi lên thi đấu, lần này là Ma pháp sư đối chiến với Chiến sĩ, Ngự Thượng Tuyền tập trung tinh thần quan sát trận đấu, vừa mới bắt đầu, Ma pháp sư liền sử dụng phi hành chú bay lên không, Chiến sĩ cũng không cam lòng yếu thế, lợi dụng đấu khí bay lên, nhưng dù sao Kỵ sĩ ở trên không vẫn tương đối chịu thiệt, hơn nữa tốc độ phi hành của Pháp sư cũng rất nhanh, qua một lát liền kéo giãn khoảng cách, chỉ là thời gian Ma pháp sư niệm chú ngữ quá dài, nên khi Ma pháp sư vừa niệm chú ngữ xong thì Chiến sĩ cũng đã đuổi đến gần sát, Ma pháp sư ngay lập tức liền phát ra một ma pháp công kích, sau khi tạo thành thương tổn, liền…… Xoay người bỏ chạy, mang theo Chiến sĩ ở trên không bay vòng vèo.
Đợi một lần nữa kéo giãn khoảng cách, Ma pháp sư bắt đầu tiếp tục niệm chú ngữ, hết sức chuyên chú cố gắng niệm chú ngữ nhanh hơn, nên không chú ý tới Chiến sĩ đang thúc dục đấu khí để gia tăng tốc độ.
Bối rối dừng chú ngữ đang niệm, muốn tránh né Chiến sĩ, nhưng Chiến sĩ cũng không cho hắn thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất đem Ma pháp sư đánh rớt xuống từ không trung.
Ma pháp sư sau khi rơi xuống đất liền ôm phần bụng bị đánh đau không thể đứng dậy nỗi, thắng bại lập tức phân.
“Tiểu Tuyền, trận đấu này, ngươi có ý kiến gì không?” Tất Giảm Tác lão sư ở một bên chống cằm, không chút hứng thú nhìn trận chiến bên dưới, một chút hàm lượng kỹ thuật đều không có.
Ngự Thượng Tuyền suy nghĩ một hồi, nói: “Trận đấu này, kỳ thật Ma pháp sư kia có thể thắng……”
Ân? Lão gia tử quay đầu lại nhìn y, nói: “Thắng như thế nào?”
Ngự Thượng Tuyền suy nghĩ một hồi, lại nói: “Pháp sư kia là Pháp sư thổ hệ, mà Pháp sư thổ hệ am hiểu nhất chính là phòng ngự mà không phải công kích, hắn vừa mới bắt đầu đã phi hành quả thật là chính xác, nhưng sai là sai ở chỗ trực tiếp công kích”.
Lão sư gật gật đầu, ý bảo y nói tiếp.
Ngự Thượng Tuyền tiếp tục nói: “Nếu là ta, ta sẽ tạo trước người mình một tấm chắn bảo vệ, ít nhất có thể ngăn cản được một lần công kích của Chiến sĩ, sau đó sau khi tấm chắn bị phá, lại bổ sung thêm một ma pháp công kích, hơn nữa chủ yếu là…… Thời điểm hắn niệm chú ngữ, đều dừng lại……”
Ngự Thượng Tuyền nói, pháp sư kiêng kị nhất chính là trong trận đấu lại dừng lại để niệm chú ngữ, như vậy sẽ làm cho đối phương có thời gian để đuổi theo mình, nếu không thể bảo đảm khoảng cách đủ xa, tốt nhất là nên vừa niệm chú ngữ vừa cùng đối phương kéo giãn khoảng cách.
Nhìn lão sư không ngừng gật đầu, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy mình đã nói đúng, sau đó liền ngừng lại chờ lão sư đánh giá.
“Ân, nói rất đúng, đều là những điểm trọng điểm”. Lão sư cười tủm tỉm, sau đó lại bổ sung thêm một ít, cuối cùng Ngự Thượng Tuyền hỏi một vấn đề, “Lão sư, Ma pháp sư thổ hệ kia bay rất nhanh, ngươi có biết làm thế nào để bay nhanh như vậy không?”
Tất Giảm Tác cau mày, suy nghĩ một hồi nói: “Tiểu Tuyền, điều này cũng không liên quan đến thực lực, mà là dựa vào lĩnh ngộ của bản thân……”
Cảm thấy nói như vậy Ngự Thượng Tuyền không thể hiểu được, liền nói tiếp: “Nói cách khác, ngươi nghĩ ngươi có thể bay nhanh liền bay nhanh?”
Dừng một chút, lại nói thêm: “Đương nhiên không thể chỉ dựa vào không tưởng, ngươi còn phải có lĩnh ngộ, quan trọng nhất là ngươi phải phải tin tưởng bản thân mình có thể bay nhanh như trong suy nghĩ của ngươi”.
Ngự Thượng Tuyền gật đầu, nói: “Ta đã hiểu sư phụ”.
Sau đó liền quay đầu nhìn về phía sàn đấu, trong lòng vẫn không ngừng cân nhắc đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể đủ tin tưởng chính mình hoàn toàn có thể bay nhanh.
Nguyên lý này cùng với pháp thuật thì giống nhau, tin tương bản thân có thể phát ra uy lực mạnh thì có thể phát ra uy lực mạnh, nhưng…… Y vẫn không rõ phải làm như thế nào.
Bởi vì lúc trước y chưa từng thấy qua ma pháp, cho nên thời điểm lần đầu sử dụng, tất nhiên sẽ nghĩ chính mình có thể phát ra uy lực mạnh bao nhiêu, thì liền mạnh bấy nhiêu, nhưng phi hành thì không giống, bởi vì lúc trước y từng thấy mọi người bay qua, hơn nữa còn nhìn thấy mọi người bay với tốc độc không nhanh, vì vậy tự nhiên sẽ cảm thấy chính mình cũng chỉ có thể bay với tốc độ như vậy.
Ngự Thượng Tuyền cắn cắn môi dưới, y không thể tưởng tượng được.
Kiến thức về phi hành của y thật sự quá ít, huống chi lúc trước y đã nghĩ chính mình không thể bay nhanh, y hiểu hiện tại là y tự đưa mình vào ngõ cụt, nhưng y lại không thể thoát ra được.
Sát Nặc lắc lắc tay Ngự Thượng Tuyền, Ngự Thượng Tuyền nhìn qua hắn, Sát Nặc cau mày nhìn y, “Làm sao vậy Sát Nặc?” Ngự Thượng Tuyền hỏi.
Sát Nặc lắc đầu, nói: “Ngươi thất thần”.
Ngự Thượng Tuyền thế này mới bừng tỉnh, vừa rồi chỉ lo nghĩ về việc kia nên có chút thất thần……
Cười vỗ vỗ tay Sát Nặc, nói: “Ta không sao, không cần lo lắng cho ta”.
Sát Nặc dừng một chút, nói: “Không cần suy nghĩ phức tạp như vậy, ngươi chỉ cần hoàn toàn tin tưởng bản thân mình là được rồi”.
Ngự Thượng Tuyền sửng sốt, phát hiện quả thật là như thế, trước đây, y chỉ nhớ lại một ít chuyện ở thế giới của mình, uy lực đã mạnh như vậy, vậy thì phi hành……
Ngô, y nhớ hình như tốc độ nhanh nhất là vận tốc ánh sáng, nhưng vận tốc ánh sáng đến tột cùng là nhanh bao nhiêu thì y chưa từng chân chính nhìn thấy qua, chỉ là từng thấy qua trên TV, máy tính nên mới biết được, dù vậy y nghĩ mình vẫn có thể tưởng tượng ra được.
Chậm rãi nghĩ, nhớ lại hình ảnh vận tốc ánh sáng y từng nhìn thấy qua trên máy tính, từ từ, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy tựa hồ mình đã lĩnh ngộ được một chút, đứng lên, làm thủ thế phi hành, sau đó nhắm mắt lại, ở trong đầu đem chính mình cùng vận tốc ánh sáng đồng bộ vào nhau, từ từ bay lên không, tưởng tượng mình là ánh sáng, đang chuẩn bị di chuyển, nghĩ như vậy, ngay lập tức trong nháy mắt, Ngự Thượng Tuyền liền bay ra ngoài.
Sát Nặc, Tất Giảm Tác: “……”
Đứa nhỏ này quả thật là một thiên tài, năng lực lĩnh ngộ quả thật là phi thường tốt, bất quá, y đang bay đi đâu vậy?!
Ngự Thượng Tuyền nhìn quang cảnh tiểu trấn quen thuộc ở xung quanh thì hết chỗ nói rồi, như thế nào trong nháy mắt lại bay xa như vậy, y vừa rồi chỉ nghĩ bay ra ngoài đấu trường thôi a……
Bất đắc dĩ, lại bay lên, lúc này đây vì để bảo đảm không bay loạn, nên y bay lên không trung tiểu trấn nhìn ra bên ngoài, sau đó y liền nhìn thấy hào quang truyền tống trận, lập tức hướng nơi đó bay tới.
Sau khi quang mang truyền tống qua đi, Ngự Thượng Tuyền đã về tới chủ thành, y liền dùng tốc độ nhanh nhất bay đến đấu trường của học viện…… Ngươi hỏi một lộ si như y làm sao biết được phương hướng của đấu trường, bởi vì mặt trên của đấu trường có hình điêu khắc một thân thể kiện mỹ to lớn, hình điêu khắc này chính là nguyên hiệu trưởng tiên sinh tà ác của học viện đã yêu cầu khắc hình mình lên đó.
Sau khi tìm được vị trí của Sát Nặc và lão sư, Ngự Thượng Tuyền liền bay qua, sau đó chậm rãi hạ xuống, đối với hai người nói: “Sát Nặc, sư phụ, tốc độ bay của ta đã nhanh hơn rất nhiều!”
…… Chỉ là không tìm chuẩn mục tiêu.
Ngự Thượng Tuyền cảm thấy, y hẳn là phải luyện tập nhiều hơn một chút, ít nhất phải tìm chuẩn xác mục tiêu mới được.
Về phần trận đấu sắp tới, ân, cứ dựa theo tốc độ bình thường là được rồi…… Bất quá phải chuẩn bị tốt mới được, bởi vì thời điểm báo danh vừa rồi, y thấy được, đối chiến với y là một học viên năm hai, hơn nữa cấp bậc cũng so với y cao hơn một cấp, là một Ma pháp sư cấp ba. (Chỗ này giờ mình mới hiểu là NTT tinh thần lực thì đã đạt đến cấp ba trung kỳ nhưng cấp bậc Ma pháp sư vẫn chỉ là cấp hai, chương trước mình hiểu sai mình sẽ sửa lại)
Tuy rằng hiện tại tinh thần lực của y cũng đã đạt tới Ma pháp sư cấp ba, nhưng…… Thực lực của y thì chưa tới.
Huống chi, chú ngữ, y cũng chỉ mới biết được vài cái, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ân, ngẫm lại, đầu tiên là thiên la địa võng, thứ hai là thực nhân hoa, thứ ba là tiểu quang cầu, thứ tư là Orochimaru*,……
Ngô, cuối cùng là phi hành chú.
Buồn rầu cào cào tóc, sao có thể ít như vậy a, tuy rằng y sử dụng chúng đều thực tinh thông, nhưng đối phương là một Ma pháp sư hỏa hệ a!
Ma pháp sư hỏa hệ là khắc tinh của Ma pháp sư mộc hệ, quan trọng nhất là, người kia thực lực còn cao hơn y.
Ngự Thượng Tuyền cảm thấy, y hiện tại, rất buồn rầu.
Nghiêm túc suy nghĩ mình phải làm thế nào để một hồi nữa mới có thể giành được thắng lợi, ngô, cho dù không thể thắng, ít nhất cũng không thua quá khó coi……
Hết chương 39
Chú thích:
Orochimaru: Một nhân vật trong truyện Naruto
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.