Chương 27: Phần thưởng thập phần cổ quái
An Tiêu Tô Tô
11/01/2018
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sát Nặc, ngươi nói phần thưởng lần này sẽ là cái gì……” Cái đầu nhỏ của Ngự Thượng Tuyền xoay trái xoay phải, kỳ quái, vừa rồi còn thấy biển hiệu chỉ đường, như thế nào nháy mắt một cái đã không thấy?
Sát Nặc và Thanh U cùng liếc mắt nhìn nhau, lại cùng ăn ý dời đi.
Thanh U vội ho một tiếng, đối với Ngự Thượng Tuyền nói: “Tiểu Tuyền, ngươi đối với phần thưởng không cần có kỳ vọng quá lớn……”
Thấy Ngự Thượng Tuyền dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, lại nói thêm: “Ân…… Đổ thạch đại hội, bao năm qua, phần thưởng đều có chút kỳ quái……”
Chớp chớp mắt, Ngự Thượng Tuyền hỏi: “Kỳ quái? Kỳ quái như thế nào?”
Phần thưởng không phải là huy chương hay cúp linh tinh gì đó sao……
Sờ sờ mũi, Thanh U giải thích: “Tiểu trấn này tuy rằng cách xa chủ thành, nhưng, bởi vì tương đối gần rừng rậm Giới Hạn, cho nên, nơi này vô luận là hàng len dạ hay là ma hạch sản xuất ra đều tương đối nhiều”.
…… Điều đó cùng phần thưởng thì có quan hệ gì? Ngự Thượng Tuyền khó hiểu.
Nhìn mọi người chung quanh vẫn như trước liều mạng đổ thạch, giải thạch, Thanh U thở dài nói: “Bởi vì điều này, cho nên phần thưởng, phần lớn đều là trực tiếp lấy ra từ trong rừng rậm Giới Hạn, cho nên…… Có khả năng……”
Có khả năng lần này cũng vậy?
Ngự Thượng Tuyền giương miệng, nói: “Vậy, vậy nếu là như thế, vì cái gì còn có nhiều người tham gia như vậy?”
Mọi người tham gia, trừ bỏ để ý phần hư danh bên ngoài, cũng không phải bởi vì phần thưởng sao……
Thanh U cười cười, nói: “Việc này ngươi còn không biết, tuy rằng từ trong rừng rậm Giới Hạn mang về có thể là vô dụng, nhưng, cũng có thể cực kỳ trân quý”.
Bĩu môi, trong rừng rậm, trừ bỏ vật phẩm trên người ma thú và dược liệu, thì còn có thể là cái gì quý chứ……
Nhìn Ngự Thượng Tuyền bất mãn, Thanh U nói tiếp, dù sao, người lần đầu tham gia, không biết chuyện này cũng là bình thường.
“Những phần thưởng này, đối với một số người hoàn toàn không có ý nghĩa gì, nhưng đôi khi phần thưởng, đối với một số người lại là vô giá”.
Lời của Thanh U mang theo chút cảm thán: “Trong một lần đại hội, phần thưởng là quyền trượng pháp thần chuyên dụng cho pháp sư hệ thủy do Khắc Lệ Ti⋅ Atlantis⋅ Nhã Địch Tư khi còn là học đồ chế tác, vật này ở trong lòng Ma pháp sư chúng ta, tiền tài như thế nào có thể sánh bằng được……”
Ngự Thượng Tuyền cũng hiểu ở trong lòng mỗi người, luôn luôn có một thứ mà bất kỳ thứ gì cũng vô pháp thay thế.
Tự nhiên y nghĩ đến, nếu trên thế giới này có thứ gì thuộc về mẹ y hay thuộc về thế giới trước đây của y, thì y cũng sẽ dùng hết toàn lực để có được nó……
Dù sao đối với y cũng coi như là có một thứ để tưởng niệm……Lôi kéo tay hai người vòng vo xoay chuyển, xác định không phải do đường biến mất mà là do chính mình bị lạc đường, Ngự Thượng Tuyền liền dừng lại cước bộ, nói: “Sát Nặc…… Ta, ta tìm không thấy đường……”
Sát Nặc: “……”
Thanh U: “……”
Bọn họ còn tưởng rằng Ngự Thượng Tuyền đang muốn nhìn quầy hàng ở mọi nơi, ai ngờ tự nhiên là vì y bị lạc đường?
Sát Nặc cùng Ngự Thượng Tuyền thay đổi vị trí cho nhau, nhìn tâm tư tiểu hài tử, phỏng chừng là muốn đi đến nơi trao giải ở gần đây.
Gần nơi trao giải có rất nhiều quầy hàng, bởi vì ở đây vị trí thuận lợi, dù sao, đổ ra phỉ thúy gì, đều được đăng ký ở đây, cho nên người so với những địa phương khác cũng nhiều hơn rất nhiều.
Thời điểm ba người đến nơi, người ở nơi này đã muốn kín hết chỗ – ít nhất ghế ngồi cũng không còn.
Cho dù là bên cạnh bậc thang ở gần đài trao giải cũng đã có không ít Kỵ sĩ và Đổ thạch ma pháp sư đang ngồi.
Có một số cửa hàng nhanh nhạy đã đóng cửa hàng từ sớm, ở trong này bày bàn ghế bán chút đồ uống và điểm tâm, coi như kiếm thêm một khoản thu nhập
Ngự Thượng Tuyền kiễng mũi chân nhìn xung quanh một chút, đi một thời gian dài như vậy, y đã sớm mệt mỏi, hiện tại sắc trời đã dần tối, phỏng chừng một hồi là phải đốt đèn, Ngự Thượng Tuyền cùng Thanh U không khỏi xoa xoa đôi chân có chút đau nhức, hành tẩu trong một thời gian dài đối với một Pháp sư luôn trường kỳ ở trong nhà bất động thật sự là một loại tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.
Sát Nặc thấy được động tác của Ngự Thượng Tuyền, liền nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nói: “Theo ta lại đây”.
Hắn vừa rồi nhìn thấy một quầy hàng nhỏ, bên trong ngồi rất nhiều người, nhưng, muốn tìm được chỗ ngồi, kỳ thật rất đơn giản.
Đến gần quầy hàng, lại nhìn một vòng người đang ăn uống bên trong, liền mang theo hai người đi về hướng một cái bàn.
“Có thể hay không nhường cho ta một chỗ?” Sát Nặc nói, bàn này có bốn Kỵ sĩ, thoạt nhìn là một tiểu đội ngũ, hơn nữa nhìn quần áo họ mặc trên người bọn, phỏng chừng, thực lực cũng không tốt lắm.
Bốn Kỵ sĩ vừa nghe lời nói của Sát Nặc liền khó chịu, người có tính tình nóng nảy liền trực tiếp vỗ lên bàn một cái, thanh âm rất lớn, dọa cho Ngự Thượng Tuyền nhảy dựng thân mình cũng run lên một chút, nhìn về phía bốn Kỵ sĩ kia.
Sát Nặc cũng không nói thêm, mà từ trong túi lấy ra mấy kim tệ, đưa cho người thoạt nhìn là đội trưởng, nói: “Có nhường hay không?”
Đội trưởng kia ước lượng mấy kim tệ trong tay, âm thanh kim tệ va vào nhau tạo nên tiếng đinh đinh đang đang rất êm tai, mở tay ra, lại nhìn số lượng kim tệ, ánh mắt cười meo meo, nói: “Hảo hảo hảo, các ngươi ngồi đi”.
Sau đó cho những người còn lại một ánh mắt ý bảo đứng lên, rồi vội vàng thu thập thức ăn cùng rượu ở trên bàn lập tức ky khai.
Sau khi ba người đã đi xa vẫn còn có thể nghe được tiếng cười của bọn họ truyền đến.
“Sát Nặc Sát Nặc, ngươi đưa cho bọn họ bao nhiêu?……” Giật nhẹ tay áo Sát Nặc, Ngự Thượng Tuyền hỏi.
Sát Nặc giơ ra hai ngón tay, Ngự Thượng Tuyền khuôn mặt nhỏ nhắn liền tái đi “Hai…… Hai mươi?!”.
Sát Nặc: “…… Hai kim tệ”.
Ngự Thượng Tuyền vỗ vỗ ngực nói: “Làm ta sợ muốn chết, ngươi như thế nào lại không nói sớm……”
Sát Nặc: “……” Hắn cũng không phải ngu ngốc, sao lại đưa cho bọn họ nhiều như vậy.
Sau khi ngồi xuống, Sát Nặc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cho dù có là một Kỵ sĩ – Nhưng trên thực tế, hắn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Hai Ma pháp sư thì không như vậy, Thanh U dù sao cũng sắp trưởng thành, cho nên hình tượng tương đối hảo, còn, Ngự Thượng Tuyền……
“Âyyy……” Than một tiếng, Ngự Thượng Tuyền hai tay ghé trên mặt bàn, không một chút hình tượng.
Thanh U xoa xoa hai chân, đối với Sát Nặc một bên đang châm trà nói: “Chúng ta ăn trước một chút gì đi?” Như thế thể lực cũng sẽ tốt hơn.
Sát Nặc gật đầu, gọi bồi bàn rồi quay lại hỏi hai người: “Muốn ăn cái gì, các ngươi tự mình xem đi”.
Ngự Thượng Tuyền chống tay lên, lấy thực đơn ở trên bàn nhìn trái nhìn phải, chớp chớp mắt, thầm nghĩ, thì ra mình có thể hiểu được chữ viết của thế giới này……
Ân, xem cái dạng này cùng chữ viết ở thế giới của mình là hoàn toàn giống nhau……Nhưng như thế nào lại là chữ phồn thể chứ……
Cau mày, Ngự Thượng Tuyền có chút buồn rầu nghĩ.
Y viết đều là chữ giản thể, tuy rằng có thể nhìn hiểu, nhưng nếu viết…… Sẽ bị sai lỗi chính tả.
Cầm lấy thực đơn, Ngự Thượng Tuyền lại ‘hừ’ một tiếng, không nghĩ nữa, trước tiên nên gọi món ăn.
“Ngô, ta muốn chân gà phù dung, còn có món này, đậu hủ phỉ thúy, a, còn món này nữa,…… Khoai tây sợi,……” Sát Nặc thích ăn thịt, nhưng ăn mỡ nhiều thì không tốt, sẽ…… Sẽ bị táo bón.
Nhìn thực đơn, Ngự Thượng Tuyền lấy tay chỉ chỉ nói: “Ân, bồi bàn, có món thịt nào ngon thì đem lên vài món, với lại cho chúng ta thêm một món canh thanh đạm nữa……”
Ân, thêm một món canh thanh đạm vừa có thể trung hòa.
Sau đó lại đối với bồi bàn nhỏ giọng nói: “Ân…… Có điểm tâm ngọt hay không?……”
Nhuyễn ở trên vai Ngự Thượng Tuyền liếc mắt xem thường, tiểu chủ nhân nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là rất thích ăn đồ ngọt.
…… Trừ bỏ thích ăn đồ ngọt, nhìn đến người ta ăn cái gì có cảm giác đặc biệt ngon, cũng sẽ ngốc ngốc lập tức tới gần hỏi: “Cái này ăn ngon sao?”
Sau đó, khi người ta còn chưa kịp trả lời, y đã đưa ra khuôn mặt tươi cười trở lại bên người đại chủ nhân, vừa cười vừa nói: “Sát Nặc Sát Nặc, cái kia ăn ngon……”
Sau đó?
Sau đó không phải là đại chủ nhân sẽ mua cho tiểu chủ nhân ăn sao?Bồi bàn cười thực vui vẻ, hôm nay sinh ý còn tốt hơn sinh ý của một tháng qua, chính mình cũng sẽ được trích phần trăm khen thưởng không ít, tuy rằng mệt, nhưng có thể kiếm tiền, có ai lại không vui?
“Có có, tiểu tiên sinh, ngài muốn ăn điểm tâm ở đây hay là gói mang đi?” Bồi bàn hỏi, tiểu hài tử này bộ dạng thật đúng là khả ái.
Ngự Thượng Tuyền ngượng ngùng sờ sờ vành tai, sắc mặt hơi đỏ lên, nói: “Hai cái đều muốn, không thể sao?……”
“Có thể, đương nhiên có thể!” Bồi bàn cười nói.
Ngự Thượng Tuyền nâng mắt lên, đối với bồi bàn lộ ra khuôn mặt cười thật tươi, nói: “Ân, cứ làm vậy đi……”
“Thanh U ngươi muốn gọi thêm món gì không……?” Ngự Thượng Tuyền lúc này mới nhớ đến còn chưa có hỏi Thanh U thích ăn cái gì, chính là cảm thấy Pháp sư bình thường đều ăn uống thanh đạm một chút, liền gọi một số món tương đối thanh đạm.
Thanh U buồn cười nhìn tiểu hài tử ngượng ngùng nói: “Không cần, gọi nhiều quá sẽ ăn không hết”.
Đứa nhỏ này thật sự rất thành thật, mặc kệ cái gì cũng không quên nghĩ cho người khác.
Ngự Thượng Tuyền bỉu môi, y bất quá là nhất thời cao hứng nên quên mất……
Bồi bàn cũng chưa có đi, lấy khăn lau khoát lên vai, nhìn ba người một hổ hỗ động lẫn nhau.
“Bồi bàn tiên sinh, ngươi có biết đại hội lần này thưởng gì không?” Ngự Thượng Tuyền hỏi.
Bồi bàn lau mồ hôi ở trên mặt, cười nói: “Điều này ta thật sự không biết, bất quá, đại hội mấy năm trước phần thưởng đều thập phần cổ quái, như là năm kia, phần thưởng tự nhiên là một cái tất Kỵ sĩ, thật là, cái tất thối hoắc đó có cái gì hay mà thưởng, mọi người liền trực tiếp ở nơi này đánh nhau”.
Bồi bàn nói rất là khinh thường, Sát Nặc lúc này mới nghĩ đến, cái tất kia, tựa hồ là……
Cúi đầu vội ho một tiếng, cái tất kia, hiện tại vẫn đang được trưng bày trên tường phòng mình, bởi vì cái tất kia chính là do tự tay đệ nhất Võ thánh may.
Ngự Thượng Tuyền chép chép miệng, tất……
Nhăn nhăn cái mũi, lần này, phần thưởng chắc không thể nào là quần áo lót hay tiểu khố linh tinh gì chứ……?
Hết chương 27
Chú thích:
Chân gà phù dung
Đậu hủ phỉ thúy
Khoai tây sợi
“Sát Nặc, ngươi nói phần thưởng lần này sẽ là cái gì……” Cái đầu nhỏ của Ngự Thượng Tuyền xoay trái xoay phải, kỳ quái, vừa rồi còn thấy biển hiệu chỉ đường, như thế nào nháy mắt một cái đã không thấy?
Sát Nặc và Thanh U cùng liếc mắt nhìn nhau, lại cùng ăn ý dời đi.
Thanh U vội ho một tiếng, đối với Ngự Thượng Tuyền nói: “Tiểu Tuyền, ngươi đối với phần thưởng không cần có kỳ vọng quá lớn……”
Thấy Ngự Thượng Tuyền dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, lại nói thêm: “Ân…… Đổ thạch đại hội, bao năm qua, phần thưởng đều có chút kỳ quái……”
Chớp chớp mắt, Ngự Thượng Tuyền hỏi: “Kỳ quái? Kỳ quái như thế nào?”
Phần thưởng không phải là huy chương hay cúp linh tinh gì đó sao……
Sờ sờ mũi, Thanh U giải thích: “Tiểu trấn này tuy rằng cách xa chủ thành, nhưng, bởi vì tương đối gần rừng rậm Giới Hạn, cho nên, nơi này vô luận là hàng len dạ hay là ma hạch sản xuất ra đều tương đối nhiều”.
…… Điều đó cùng phần thưởng thì có quan hệ gì? Ngự Thượng Tuyền khó hiểu.
Nhìn mọi người chung quanh vẫn như trước liều mạng đổ thạch, giải thạch, Thanh U thở dài nói: “Bởi vì điều này, cho nên phần thưởng, phần lớn đều là trực tiếp lấy ra từ trong rừng rậm Giới Hạn, cho nên…… Có khả năng……”
Có khả năng lần này cũng vậy?
Ngự Thượng Tuyền giương miệng, nói: “Vậy, vậy nếu là như thế, vì cái gì còn có nhiều người tham gia như vậy?”
Mọi người tham gia, trừ bỏ để ý phần hư danh bên ngoài, cũng không phải bởi vì phần thưởng sao……
Thanh U cười cười, nói: “Việc này ngươi còn không biết, tuy rằng từ trong rừng rậm Giới Hạn mang về có thể là vô dụng, nhưng, cũng có thể cực kỳ trân quý”.
Bĩu môi, trong rừng rậm, trừ bỏ vật phẩm trên người ma thú và dược liệu, thì còn có thể là cái gì quý chứ……
Nhìn Ngự Thượng Tuyền bất mãn, Thanh U nói tiếp, dù sao, người lần đầu tham gia, không biết chuyện này cũng là bình thường.
“Những phần thưởng này, đối với một số người hoàn toàn không có ý nghĩa gì, nhưng đôi khi phần thưởng, đối với một số người lại là vô giá”.
Lời của Thanh U mang theo chút cảm thán: “Trong một lần đại hội, phần thưởng là quyền trượng pháp thần chuyên dụng cho pháp sư hệ thủy do Khắc Lệ Ti⋅ Atlantis⋅ Nhã Địch Tư khi còn là học đồ chế tác, vật này ở trong lòng Ma pháp sư chúng ta, tiền tài như thế nào có thể sánh bằng được……”
Ngự Thượng Tuyền cũng hiểu ở trong lòng mỗi người, luôn luôn có một thứ mà bất kỳ thứ gì cũng vô pháp thay thế.
Tự nhiên y nghĩ đến, nếu trên thế giới này có thứ gì thuộc về mẹ y hay thuộc về thế giới trước đây của y, thì y cũng sẽ dùng hết toàn lực để có được nó……
Dù sao đối với y cũng coi như là có một thứ để tưởng niệm……Lôi kéo tay hai người vòng vo xoay chuyển, xác định không phải do đường biến mất mà là do chính mình bị lạc đường, Ngự Thượng Tuyền liền dừng lại cước bộ, nói: “Sát Nặc…… Ta, ta tìm không thấy đường……”
Sát Nặc: “……”
Thanh U: “……”
Bọn họ còn tưởng rằng Ngự Thượng Tuyền đang muốn nhìn quầy hàng ở mọi nơi, ai ngờ tự nhiên là vì y bị lạc đường?
Sát Nặc cùng Ngự Thượng Tuyền thay đổi vị trí cho nhau, nhìn tâm tư tiểu hài tử, phỏng chừng là muốn đi đến nơi trao giải ở gần đây.
Gần nơi trao giải có rất nhiều quầy hàng, bởi vì ở đây vị trí thuận lợi, dù sao, đổ ra phỉ thúy gì, đều được đăng ký ở đây, cho nên người so với những địa phương khác cũng nhiều hơn rất nhiều.
Thời điểm ba người đến nơi, người ở nơi này đã muốn kín hết chỗ – ít nhất ghế ngồi cũng không còn.
Cho dù là bên cạnh bậc thang ở gần đài trao giải cũng đã có không ít Kỵ sĩ và Đổ thạch ma pháp sư đang ngồi.
Có một số cửa hàng nhanh nhạy đã đóng cửa hàng từ sớm, ở trong này bày bàn ghế bán chút đồ uống và điểm tâm, coi như kiếm thêm một khoản thu nhập
Ngự Thượng Tuyền kiễng mũi chân nhìn xung quanh một chút, đi một thời gian dài như vậy, y đã sớm mệt mỏi, hiện tại sắc trời đã dần tối, phỏng chừng một hồi là phải đốt đèn, Ngự Thượng Tuyền cùng Thanh U không khỏi xoa xoa đôi chân có chút đau nhức, hành tẩu trong một thời gian dài đối với một Pháp sư luôn trường kỳ ở trong nhà bất động thật sự là một loại tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.
Sát Nặc thấy được động tác của Ngự Thượng Tuyền, liền nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nói: “Theo ta lại đây”.
Hắn vừa rồi nhìn thấy một quầy hàng nhỏ, bên trong ngồi rất nhiều người, nhưng, muốn tìm được chỗ ngồi, kỳ thật rất đơn giản.
Đến gần quầy hàng, lại nhìn một vòng người đang ăn uống bên trong, liền mang theo hai người đi về hướng một cái bàn.
“Có thể hay không nhường cho ta một chỗ?” Sát Nặc nói, bàn này có bốn Kỵ sĩ, thoạt nhìn là một tiểu đội ngũ, hơn nữa nhìn quần áo họ mặc trên người bọn, phỏng chừng, thực lực cũng không tốt lắm.
Bốn Kỵ sĩ vừa nghe lời nói của Sát Nặc liền khó chịu, người có tính tình nóng nảy liền trực tiếp vỗ lên bàn một cái, thanh âm rất lớn, dọa cho Ngự Thượng Tuyền nhảy dựng thân mình cũng run lên một chút, nhìn về phía bốn Kỵ sĩ kia.
Sát Nặc cũng không nói thêm, mà từ trong túi lấy ra mấy kim tệ, đưa cho người thoạt nhìn là đội trưởng, nói: “Có nhường hay không?”
Đội trưởng kia ước lượng mấy kim tệ trong tay, âm thanh kim tệ va vào nhau tạo nên tiếng đinh đinh đang đang rất êm tai, mở tay ra, lại nhìn số lượng kim tệ, ánh mắt cười meo meo, nói: “Hảo hảo hảo, các ngươi ngồi đi”.
Sau đó cho những người còn lại một ánh mắt ý bảo đứng lên, rồi vội vàng thu thập thức ăn cùng rượu ở trên bàn lập tức ky khai.
Sau khi ba người đã đi xa vẫn còn có thể nghe được tiếng cười của bọn họ truyền đến.
“Sát Nặc Sát Nặc, ngươi đưa cho bọn họ bao nhiêu?……” Giật nhẹ tay áo Sát Nặc, Ngự Thượng Tuyền hỏi.
Sát Nặc giơ ra hai ngón tay, Ngự Thượng Tuyền khuôn mặt nhỏ nhắn liền tái đi “Hai…… Hai mươi?!”.
Sát Nặc: “…… Hai kim tệ”.
Ngự Thượng Tuyền vỗ vỗ ngực nói: “Làm ta sợ muốn chết, ngươi như thế nào lại không nói sớm……”
Sát Nặc: “……” Hắn cũng không phải ngu ngốc, sao lại đưa cho bọn họ nhiều như vậy.
Sau khi ngồi xuống, Sát Nặc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cho dù có là một Kỵ sĩ – Nhưng trên thực tế, hắn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Hai Ma pháp sư thì không như vậy, Thanh U dù sao cũng sắp trưởng thành, cho nên hình tượng tương đối hảo, còn, Ngự Thượng Tuyền……
“Âyyy……” Than một tiếng, Ngự Thượng Tuyền hai tay ghé trên mặt bàn, không một chút hình tượng.
Thanh U xoa xoa hai chân, đối với Sát Nặc một bên đang châm trà nói: “Chúng ta ăn trước một chút gì đi?” Như thế thể lực cũng sẽ tốt hơn.
Sát Nặc gật đầu, gọi bồi bàn rồi quay lại hỏi hai người: “Muốn ăn cái gì, các ngươi tự mình xem đi”.
Ngự Thượng Tuyền chống tay lên, lấy thực đơn ở trên bàn nhìn trái nhìn phải, chớp chớp mắt, thầm nghĩ, thì ra mình có thể hiểu được chữ viết của thế giới này……
Ân, xem cái dạng này cùng chữ viết ở thế giới của mình là hoàn toàn giống nhau……Nhưng như thế nào lại là chữ phồn thể chứ……
Cau mày, Ngự Thượng Tuyền có chút buồn rầu nghĩ.
Y viết đều là chữ giản thể, tuy rằng có thể nhìn hiểu, nhưng nếu viết…… Sẽ bị sai lỗi chính tả.
Cầm lấy thực đơn, Ngự Thượng Tuyền lại ‘hừ’ một tiếng, không nghĩ nữa, trước tiên nên gọi món ăn.
“Ngô, ta muốn chân gà phù dung, còn có món này, đậu hủ phỉ thúy, a, còn món này nữa,…… Khoai tây sợi,……” Sát Nặc thích ăn thịt, nhưng ăn mỡ nhiều thì không tốt, sẽ…… Sẽ bị táo bón.
Nhìn thực đơn, Ngự Thượng Tuyền lấy tay chỉ chỉ nói: “Ân, bồi bàn, có món thịt nào ngon thì đem lên vài món, với lại cho chúng ta thêm một món canh thanh đạm nữa……”
Ân, thêm một món canh thanh đạm vừa có thể trung hòa.
Sau đó lại đối với bồi bàn nhỏ giọng nói: “Ân…… Có điểm tâm ngọt hay không?……”
Nhuyễn ở trên vai Ngự Thượng Tuyền liếc mắt xem thường, tiểu chủ nhân nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là rất thích ăn đồ ngọt.
…… Trừ bỏ thích ăn đồ ngọt, nhìn đến người ta ăn cái gì có cảm giác đặc biệt ngon, cũng sẽ ngốc ngốc lập tức tới gần hỏi: “Cái này ăn ngon sao?”
Sau đó, khi người ta còn chưa kịp trả lời, y đã đưa ra khuôn mặt tươi cười trở lại bên người đại chủ nhân, vừa cười vừa nói: “Sát Nặc Sát Nặc, cái kia ăn ngon……”
Sau đó?
Sau đó không phải là đại chủ nhân sẽ mua cho tiểu chủ nhân ăn sao?Bồi bàn cười thực vui vẻ, hôm nay sinh ý còn tốt hơn sinh ý của một tháng qua, chính mình cũng sẽ được trích phần trăm khen thưởng không ít, tuy rằng mệt, nhưng có thể kiếm tiền, có ai lại không vui?
“Có có, tiểu tiên sinh, ngài muốn ăn điểm tâm ở đây hay là gói mang đi?” Bồi bàn hỏi, tiểu hài tử này bộ dạng thật đúng là khả ái.
Ngự Thượng Tuyền ngượng ngùng sờ sờ vành tai, sắc mặt hơi đỏ lên, nói: “Hai cái đều muốn, không thể sao?……”
“Có thể, đương nhiên có thể!” Bồi bàn cười nói.
Ngự Thượng Tuyền nâng mắt lên, đối với bồi bàn lộ ra khuôn mặt cười thật tươi, nói: “Ân, cứ làm vậy đi……”
“Thanh U ngươi muốn gọi thêm món gì không……?” Ngự Thượng Tuyền lúc này mới nhớ đến còn chưa có hỏi Thanh U thích ăn cái gì, chính là cảm thấy Pháp sư bình thường đều ăn uống thanh đạm một chút, liền gọi một số món tương đối thanh đạm.
Thanh U buồn cười nhìn tiểu hài tử ngượng ngùng nói: “Không cần, gọi nhiều quá sẽ ăn không hết”.
Đứa nhỏ này thật sự rất thành thật, mặc kệ cái gì cũng không quên nghĩ cho người khác.
Ngự Thượng Tuyền bỉu môi, y bất quá là nhất thời cao hứng nên quên mất……
Bồi bàn cũng chưa có đi, lấy khăn lau khoát lên vai, nhìn ba người một hổ hỗ động lẫn nhau.
“Bồi bàn tiên sinh, ngươi có biết đại hội lần này thưởng gì không?” Ngự Thượng Tuyền hỏi.
Bồi bàn lau mồ hôi ở trên mặt, cười nói: “Điều này ta thật sự không biết, bất quá, đại hội mấy năm trước phần thưởng đều thập phần cổ quái, như là năm kia, phần thưởng tự nhiên là một cái tất Kỵ sĩ, thật là, cái tất thối hoắc đó có cái gì hay mà thưởng, mọi người liền trực tiếp ở nơi này đánh nhau”.
Bồi bàn nói rất là khinh thường, Sát Nặc lúc này mới nghĩ đến, cái tất kia, tựa hồ là……
Cúi đầu vội ho một tiếng, cái tất kia, hiện tại vẫn đang được trưng bày trên tường phòng mình, bởi vì cái tất kia chính là do tự tay đệ nhất Võ thánh may.
Ngự Thượng Tuyền chép chép miệng, tất……
Nhăn nhăn cái mũi, lần này, phần thưởng chắc không thể nào là quần áo lót hay tiểu khố linh tinh gì chứ……?
Hết chương 27
Chú thích:
Chân gà phù dung
Đậu hủ phỉ thúy
Khoai tây sợi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.