Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc
Chương 67: Lễ tình nhân (1)
Vivien0201
13/01/2019
Ngày mười bốn tháng hai, là ngày lễ tình nhân du nhập từ nước ngoài vào.
Trên đường lớn đã sớm rực rỡ muôn màu, bày đầy hoa tươi, trong các nhà
hàng đã sớm tràn đầy sự lãng mạn, ấm áp. Các cặp tình nhân tặng quà cho
nhau, có đôi có cặp, cười vui chờ mong, cuối cùng ngày mười bốn tháng
hai cũng đến. Quả nhiên là ngày lễ ngoại lai vẫn tốt hơn sao?
Ngày mười bốn tháng hai đã qua và sau mỗi tháng, ngày mười bốn nào cũng là ngày Lễ Tình Nhân, điều này chắc chắn sẽ kích thích đến các đồng chí độc thân rồi. Vì sao các đồng chí độc thân chỉ có thể một mình vượt qua ngày lễ? Điều này công bằng sao? Hiển nhiên là kỳ thị rồi!
Trước kia Ninh Tri Nhiên cũng rất căm hận, đó quả thật chính là một ngày đáng ghét! Năm nay thì khác, anh không cần vượt qua một mình nữa, anh có vợ yêu là Hướng Vãn rồi. Nhưng làm sao để vượt qua? Vấn đề này, anh đã bắt đầu nghĩ từ một năm trước, cho tới nay đầu óc vẫn mờ mịt, sợ làm vợ yêu không thích.
Tặng quà gì? Điều này thật sự đã làm khó anh. Cũng may có thư ký nhắc nhở, anh đã tự mình thiết kế ra một bộ trang sức, tuy còn kém xa so với nhà thiết kế nổi tiếng nhưng đồ anh thiết kế ra thì quý ở tấm lòng. Cô đeo lên nhất định là đẹp mắt, anh giống như có thể nhìn thấy hình ảnh Hướng Vãn đeo chiếc vòng cổ ấy mà nở nụ cười.
"Anh đang cười ngây ngô gì thế?" Hướng Vãn vốn đang nhìn ra bên ngoài cừa xe, tinh thần cô có chút bất an không rõ, vừa bừng tỉnh thì thấy Ninh Tri Nhiên đang cười ngây ngô với mình.
Cô vừa lên tiếng thì Ninh Tri Nhiên cũng vội vàng hoàn hồn, cười cười đáp lời cô: "Thấy em, anh vui vẻ ngay."
"Em còn có công dụng này nữa à? Coi em là quả hồ trăn [1] à?" Cô cười trêu ghẹo.
[1] quả hồ trăn: hạt dẻ cười
Ninh Tri Nhiên cũng cười theo, một tay ôm lấy bả vai cô, hỏi: "Em còn không phải là quả hồ trăn của anh sao! Buổi trưa muốn ăn gì?"
"Em không đói, chỉ là có chút buồn nôn thôi, em nhìn anh ăn là được rồi."
"Buồn nôn? Khó chịu sao?" Ninh Tri Nhiên nghi ngờ nhìn cô, trong mắt ẩn chứa quan tâm và chút hi vọng.
Hướng Vãn không phải ngu ngốc, chỉ quá lười suy nghĩ, cô tự nhiên biết rõ Ninh Tri Nhiên có ý gì, dứt khoát nói: "Em không mang thai."
Thất vọng là đương nhiên, anh đã hiến thân nhiều lần như vậy rồi, đã mặt dạn mày dày chuyển vào phòng cô ngủ, sao còn chưa có động tĩnh gì vậy? Xem ra tạo người đúng là một công trình to lớn!
"Cẩn thận!" Hướng Vãn đột nhiên hô một tiếng, tay cũng nhanh chóng đánh tay lái một chút, lúc này mới chuyển hướng không đụng vào xe đối diện.
Ninh Tri Nhiên hoàn hồn, vội vàng đạp phanh, lo lắng nhìn cô, vội hỏi: "Em có bị thương hay không?"
Hướng Vãn lắc đầu, không khỏi lại cảm thấy hơi buồn cười. Người đàn ông này, vội vã cuống cuồng, đừng thấy dáng vẻ cáo già mưu sâu, nhìn như khôn khéo đối với người khác, thật ra ở trước mặt cô, lại giống như đứa trẻ chưa trưởng thành. Cô cảm thấy, mình biến thành một viên kẹo, còn Ninh Tri Nhiên là người ngậm kẹo. Cảm giác được người yêu thương, thật tốt. Cô thâm tình nhìn anh lại làm cho Ninh Tri Nhiên ngây ngốc, lạc vào ánh mắt của cô, không biết đường về.
Bên này bọn họ vừa ấm áp vừa lãng mạn, chiếc xe bên kia thì lại buồn bực. Tô Tín quả thực phát điên rồi, chiếc Lamborghini đời mới của anh ta vừa mới dùng chưa được hai mươi phút, đã vô tình bị cào xước sơn rồi. Chỗ chết người chính là, xe này là bản có hạn, anh ta đặt ở nước ngoài về. Lần này thì hay rồi, bị bong một mảng sơn lớn như thế, sao anh ta có thể nhịn được đây? Xem ra mấy chuyện phong thủy, số mệnh này, thật đúng là không thể khinh thường.
Năm trước anh ta bị bang Ảnh Tử phái đi làm nhiệm vụ, khế ước không còn, sau khi xuất bang đã bị Ảnh Tử xóa tên. Theo lý thuyết, gia nhập Ảnh Tử chính là lập khế ước bán thân cả đời mà anh ta lại an toàn rút lui, anh ta có thể không ngạc nhiên sao? Hơn nữa, tất cả đồ vật có liên quan tới Ảnh Tử cũng biến mất, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trong triều có người thì chuyện gì cũng dễ làm, lời này dĩ nhiên không sai. Cha dượng của Tô Tín, dù sao cũng là nghị viện, không biết từ con đường nào lại biết được chuyện con trai mình gia nhập Ảnh Tử. Sao để vậy được, vận dụng tất cả quan hệ, thành công xóa tên Tô Tín ra khỏi Ảnh Tử.
Tô Tín dĩ nhiên là không biết những chuyện đó, anh ta chỉ cho rằng thủ lĩnh của Ảnh Tử là não tàn. Kỳ thật là do anh ta không muốn suy nghĩ, cũng không muốn thừa nhận sự thật là cha dượng đối xử vô cùng tốt với mình.
Đã rút lui khỏi Ảnh Tử, vậy anh ta phải chuyên tâm vào công ty phần mềm của mình. Công ty này vẫn chưa phát triển ở Trung Quốc, mới trở về có mấy ngày, mua được xe mới, đã bị trầy xước, thử nói xem anh ta có nên buồn bực hay không?
Tô Tín nghĩ, nếu trong vòng mười phút, đối phương xuống xe xin lỗi thì có thể cho qua, nhưng anh ta chờ mãi, chờ mãi cũng không thấy ai. Anh ta nào biết, bây giờ Ninh Tri Nhiên đang chìm trong sự ấm áp. Nếu đối phương không xuống xe, vậy anh ta tự xuống luôn!
Tô Tín dùng sức gõ gõ cửa kính xe Bentley, vẻ mặt dĩ nhiên là không vui.
Tiếng động này cắt ngang dòng suy nghĩ của Ninh Tri Nhiên, anh hạ cửa xe xuống, nghi hoặc nhìn Tô Tín.
Tô Tín cười lạnh nói: "Tôi nói người anh em này, anh lái xe khá đấy! So với người không có bằng lái như tôi còn kém hơn! Em????"
Anh ta ở đây buông lời chế giễu, còn chưa nói xong, lại thấy được một gương mặt quen thuộc ở trong xe. Gương mặt ấy vẫn xinh đẹp như vậy, hôm nay bỏ đi mọi sự quyến rũ, chỉ còn khuôn mặt mộc mạc, đúng là anh ta đã từng say mê gương mặt này. Trên người cô gái kia tản ra sức mạnh tinh khôi, hương sắc không màu, bất luận là loại đàn ông nào, trong mắt cô đều giống như phân bò. Chính sự thờ ơ, coi thường đó mới khiến anh ta không nắm giữ được, động lòng với cô. Nhưng chính anh ta cũng từng bị thương tổn, cho nên anh ta bỏ qua ý nghĩ lợi dụng cô, bắt đầu khắc phục, nhưng đã quá muộn. Cho nên anh ta chạy trốn, điểm này, anh ta cũng thừa nhận mình không phải là đàn ông.
Vốn dĩ cho rằng cả đời này đều không gặp lại. Bởi vì người đàn ông tên Lê Thiên Qua kia tuyệt đối là kẻ điên. Nếu trên mặt trăng có thể sống được, đoán chừng anh ta có thể đưa Hướng Vãn lên đó ẩn cư. Một người đàn ông vì quá muốn một người phụ nữ chỉ thuộc về mình, mà người phụ nữ ấy lại không muốn gặp anh ta, vậy người đàn ông đó chắc chắn là phát điên rồi.
Tô Tín có thể hiểu được Lê Thiên Qua, nhưng cũng vô cùng khinh bỉ anh ta. Lúc này nhìn thấy Hướng Vãn, tất nhiên là vui sướng, kinh ngạc lẫn lộn, vui là lúc còn sống có thể nhìn thấy người phụ nữ khiến cho mình ‘hồn khiên mộng nhiễu [2]. Kinh ngạc chính là, sao người đàn ông bên cạnh cô lại không phải là Lê Thiên Qua?
[2] Hồn khiên mộng nhiễu: việc làm cho người ta ngày đêm không yên.
Tô Tín kinh ngạc gọi tên Hướng Vãn, rồi hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Tiếng kêu của anh ta vừa có sợ hãi vừa có kinh ngạc, nhưng Hướng Vãn chỉ cười nhạt một tiếng, đáp: "Đã lâu không gặp."
Nụ cười này như trăng sáng nhô lên cao, vô cùng dịu dàng như nước, lại ngọt như đường mật, tóm lại khiến cho Tô Tín nhìn mà choáng váng. Lúc cô quyến rũ, có thể khiến anh ta điên cuồng, lúc cô thuần khiết, tất nhiên cũng có thể khiến anh rơi vào tay giặc. Đây đâu phải là người phụ nữ, rõ ràng là yêu nữ, chuyên mê hoặc nhân tâm!
Tu luyện chuyện gió trăng nhiều năm, đúng như Hướng Vãn nói, có thể trách ai đây? Tô Tín hơi luống cuống, điều chỉnh lại tâm trạng, một lần nữa đánh giá Hướng Vãn và người đàn ông bên cạnh cô. Bọn họ nhất định có mờ ám, đây là kết luận mà Tô Tín đưa ra.
Bên Ninh Tri Nhiên cũng đang nghi ngờ, hình như người đàn ông này quen biết Hướng Vãn. Hơn nữa ánh mắt này, cũng không phải là mờ ám bình thường, mãi không rời khỏi gương mặt Hướng Vãn. Người đàn ông này cũng không phải là nhân vật tầm thường. Chẳng lẽ nói, sự lo lắng khó hiểu của anh trong vài ngày trước, đều có lý do hay sao? Đó chính là giác quan thứ sáu trong truyền thuyết ư? Anh sẽ để cho người khác cướp mất Hướng Vãn sao? Tuyệt đối không thể!
Ngày mười bốn tháng hai đã qua và sau mỗi tháng, ngày mười bốn nào cũng là ngày Lễ Tình Nhân, điều này chắc chắn sẽ kích thích đến các đồng chí độc thân rồi. Vì sao các đồng chí độc thân chỉ có thể một mình vượt qua ngày lễ? Điều này công bằng sao? Hiển nhiên là kỳ thị rồi!
Trước kia Ninh Tri Nhiên cũng rất căm hận, đó quả thật chính là một ngày đáng ghét! Năm nay thì khác, anh không cần vượt qua một mình nữa, anh có vợ yêu là Hướng Vãn rồi. Nhưng làm sao để vượt qua? Vấn đề này, anh đã bắt đầu nghĩ từ một năm trước, cho tới nay đầu óc vẫn mờ mịt, sợ làm vợ yêu không thích.
Tặng quà gì? Điều này thật sự đã làm khó anh. Cũng may có thư ký nhắc nhở, anh đã tự mình thiết kế ra một bộ trang sức, tuy còn kém xa so với nhà thiết kế nổi tiếng nhưng đồ anh thiết kế ra thì quý ở tấm lòng. Cô đeo lên nhất định là đẹp mắt, anh giống như có thể nhìn thấy hình ảnh Hướng Vãn đeo chiếc vòng cổ ấy mà nở nụ cười.
"Anh đang cười ngây ngô gì thế?" Hướng Vãn vốn đang nhìn ra bên ngoài cừa xe, tinh thần cô có chút bất an không rõ, vừa bừng tỉnh thì thấy Ninh Tri Nhiên đang cười ngây ngô với mình.
Cô vừa lên tiếng thì Ninh Tri Nhiên cũng vội vàng hoàn hồn, cười cười đáp lời cô: "Thấy em, anh vui vẻ ngay."
"Em còn có công dụng này nữa à? Coi em là quả hồ trăn [1] à?" Cô cười trêu ghẹo.
[1] quả hồ trăn: hạt dẻ cười
Ninh Tri Nhiên cũng cười theo, một tay ôm lấy bả vai cô, hỏi: "Em còn không phải là quả hồ trăn của anh sao! Buổi trưa muốn ăn gì?"
"Em không đói, chỉ là có chút buồn nôn thôi, em nhìn anh ăn là được rồi."
"Buồn nôn? Khó chịu sao?" Ninh Tri Nhiên nghi ngờ nhìn cô, trong mắt ẩn chứa quan tâm và chút hi vọng.
Hướng Vãn không phải ngu ngốc, chỉ quá lười suy nghĩ, cô tự nhiên biết rõ Ninh Tri Nhiên có ý gì, dứt khoát nói: "Em không mang thai."
Thất vọng là đương nhiên, anh đã hiến thân nhiều lần như vậy rồi, đã mặt dạn mày dày chuyển vào phòng cô ngủ, sao còn chưa có động tĩnh gì vậy? Xem ra tạo người đúng là một công trình to lớn!
"Cẩn thận!" Hướng Vãn đột nhiên hô một tiếng, tay cũng nhanh chóng đánh tay lái một chút, lúc này mới chuyển hướng không đụng vào xe đối diện.
Ninh Tri Nhiên hoàn hồn, vội vàng đạp phanh, lo lắng nhìn cô, vội hỏi: "Em có bị thương hay không?"
Hướng Vãn lắc đầu, không khỏi lại cảm thấy hơi buồn cười. Người đàn ông này, vội vã cuống cuồng, đừng thấy dáng vẻ cáo già mưu sâu, nhìn như khôn khéo đối với người khác, thật ra ở trước mặt cô, lại giống như đứa trẻ chưa trưởng thành. Cô cảm thấy, mình biến thành một viên kẹo, còn Ninh Tri Nhiên là người ngậm kẹo. Cảm giác được người yêu thương, thật tốt. Cô thâm tình nhìn anh lại làm cho Ninh Tri Nhiên ngây ngốc, lạc vào ánh mắt của cô, không biết đường về.
Bên này bọn họ vừa ấm áp vừa lãng mạn, chiếc xe bên kia thì lại buồn bực. Tô Tín quả thực phát điên rồi, chiếc Lamborghini đời mới của anh ta vừa mới dùng chưa được hai mươi phút, đã vô tình bị cào xước sơn rồi. Chỗ chết người chính là, xe này là bản có hạn, anh ta đặt ở nước ngoài về. Lần này thì hay rồi, bị bong một mảng sơn lớn như thế, sao anh ta có thể nhịn được đây? Xem ra mấy chuyện phong thủy, số mệnh này, thật đúng là không thể khinh thường.
Năm trước anh ta bị bang Ảnh Tử phái đi làm nhiệm vụ, khế ước không còn, sau khi xuất bang đã bị Ảnh Tử xóa tên. Theo lý thuyết, gia nhập Ảnh Tử chính là lập khế ước bán thân cả đời mà anh ta lại an toàn rút lui, anh ta có thể không ngạc nhiên sao? Hơn nữa, tất cả đồ vật có liên quan tới Ảnh Tử cũng biến mất, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trong triều có người thì chuyện gì cũng dễ làm, lời này dĩ nhiên không sai. Cha dượng của Tô Tín, dù sao cũng là nghị viện, không biết từ con đường nào lại biết được chuyện con trai mình gia nhập Ảnh Tử. Sao để vậy được, vận dụng tất cả quan hệ, thành công xóa tên Tô Tín ra khỏi Ảnh Tử.
Tô Tín dĩ nhiên là không biết những chuyện đó, anh ta chỉ cho rằng thủ lĩnh của Ảnh Tử là não tàn. Kỳ thật là do anh ta không muốn suy nghĩ, cũng không muốn thừa nhận sự thật là cha dượng đối xử vô cùng tốt với mình.
Đã rút lui khỏi Ảnh Tử, vậy anh ta phải chuyên tâm vào công ty phần mềm của mình. Công ty này vẫn chưa phát triển ở Trung Quốc, mới trở về có mấy ngày, mua được xe mới, đã bị trầy xước, thử nói xem anh ta có nên buồn bực hay không?
Tô Tín nghĩ, nếu trong vòng mười phút, đối phương xuống xe xin lỗi thì có thể cho qua, nhưng anh ta chờ mãi, chờ mãi cũng không thấy ai. Anh ta nào biết, bây giờ Ninh Tri Nhiên đang chìm trong sự ấm áp. Nếu đối phương không xuống xe, vậy anh ta tự xuống luôn!
Tô Tín dùng sức gõ gõ cửa kính xe Bentley, vẻ mặt dĩ nhiên là không vui.
Tiếng động này cắt ngang dòng suy nghĩ của Ninh Tri Nhiên, anh hạ cửa xe xuống, nghi hoặc nhìn Tô Tín.
Tô Tín cười lạnh nói: "Tôi nói người anh em này, anh lái xe khá đấy! So với người không có bằng lái như tôi còn kém hơn! Em????"
Anh ta ở đây buông lời chế giễu, còn chưa nói xong, lại thấy được một gương mặt quen thuộc ở trong xe. Gương mặt ấy vẫn xinh đẹp như vậy, hôm nay bỏ đi mọi sự quyến rũ, chỉ còn khuôn mặt mộc mạc, đúng là anh ta đã từng say mê gương mặt này. Trên người cô gái kia tản ra sức mạnh tinh khôi, hương sắc không màu, bất luận là loại đàn ông nào, trong mắt cô đều giống như phân bò. Chính sự thờ ơ, coi thường đó mới khiến anh ta không nắm giữ được, động lòng với cô. Nhưng chính anh ta cũng từng bị thương tổn, cho nên anh ta bỏ qua ý nghĩ lợi dụng cô, bắt đầu khắc phục, nhưng đã quá muộn. Cho nên anh ta chạy trốn, điểm này, anh ta cũng thừa nhận mình không phải là đàn ông.
Vốn dĩ cho rằng cả đời này đều không gặp lại. Bởi vì người đàn ông tên Lê Thiên Qua kia tuyệt đối là kẻ điên. Nếu trên mặt trăng có thể sống được, đoán chừng anh ta có thể đưa Hướng Vãn lên đó ẩn cư. Một người đàn ông vì quá muốn một người phụ nữ chỉ thuộc về mình, mà người phụ nữ ấy lại không muốn gặp anh ta, vậy người đàn ông đó chắc chắn là phát điên rồi.
Tô Tín có thể hiểu được Lê Thiên Qua, nhưng cũng vô cùng khinh bỉ anh ta. Lúc này nhìn thấy Hướng Vãn, tất nhiên là vui sướng, kinh ngạc lẫn lộn, vui là lúc còn sống có thể nhìn thấy người phụ nữ khiến cho mình ‘hồn khiên mộng nhiễu [2]. Kinh ngạc chính là, sao người đàn ông bên cạnh cô lại không phải là Lê Thiên Qua?
[2] Hồn khiên mộng nhiễu: việc làm cho người ta ngày đêm không yên.
Tô Tín kinh ngạc gọi tên Hướng Vãn, rồi hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Tiếng kêu của anh ta vừa có sợ hãi vừa có kinh ngạc, nhưng Hướng Vãn chỉ cười nhạt một tiếng, đáp: "Đã lâu không gặp."
Nụ cười này như trăng sáng nhô lên cao, vô cùng dịu dàng như nước, lại ngọt như đường mật, tóm lại khiến cho Tô Tín nhìn mà choáng váng. Lúc cô quyến rũ, có thể khiến anh ta điên cuồng, lúc cô thuần khiết, tất nhiên cũng có thể khiến anh rơi vào tay giặc. Đây đâu phải là người phụ nữ, rõ ràng là yêu nữ, chuyên mê hoặc nhân tâm!
Tu luyện chuyện gió trăng nhiều năm, đúng như Hướng Vãn nói, có thể trách ai đây? Tô Tín hơi luống cuống, điều chỉnh lại tâm trạng, một lần nữa đánh giá Hướng Vãn và người đàn ông bên cạnh cô. Bọn họ nhất định có mờ ám, đây là kết luận mà Tô Tín đưa ra.
Bên Ninh Tri Nhiên cũng đang nghi ngờ, hình như người đàn ông này quen biết Hướng Vãn. Hơn nữa ánh mắt này, cũng không phải là mờ ám bình thường, mãi không rời khỏi gương mặt Hướng Vãn. Người đàn ông này cũng không phải là nhân vật tầm thường. Chẳng lẽ nói, sự lo lắng khó hiểu của anh trong vài ngày trước, đều có lý do hay sao? Đó chính là giác quan thứ sáu trong truyền thuyết ư? Anh sẽ để cho người khác cướp mất Hướng Vãn sao? Tuyệt đối không thể!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.