Chương 7
Hữu Dung
14/01/2015
“Em nhận được chưa?”. Cảnh Lan Hiên trước khi vào phòng họp tranh thủ gọi điện cho Ly Minh Phi. Đã hơn 9 rưỡi, có lẽ cô đang ở đài truyền hình.
Hai ngày nay cả hai đều bận rộn, ngoại trừ nói chuyện điện thoại thì không hề gặp mặt, hắn rất nhớ cô.
“Nhận được rồi”. Một bó hoa hồng, cùng bốn cây xương rồng. Hoa hồng thì cô hiểu được, là quà cho lễ tình nhân sắp tới, nhưng còn xương rồng? “Sao anh lại tặng cây xương rồng?”
“Sân thượng nhà em không phải có trồng ba gốc xương rồng sao?”
“Cho nên anh tặng bốn cây?”. Ly Minh Phi bật cười, chẳng lẽ có ý nghĩa gì đó? “Bảy cây xương rồng có ý nghĩa đặc biệt gì sao? Thất linh bát lạc, thất chủy bát thiệt, thất thượng bát hạ, thất hiệp ngũ nghĩa, thất thập nhị biến, thất niên chi dương, thất tình lục dục, thất khiếu sinh yên …. Còn gì thất nữa không?” Ai ~ ta phục ta quá đi, một hơi có thể nói ra nhiều thành ngữ “Thất” như vậy.
Giải thích:
Thất linh bát lạc: mỗi thứ một nơi
Thất chủy bát thiệt: tương tự Chín người mười ý
Thất thượng bát hạ: bất an, không ổn định về tâm lý.
Thất hiệp ngũ nghĩa: cuốn sách nói về Bao Thanh Thiên.
Thất thập nhị biến: 72 phép thần thông.
Thất niên chi dương: tương tự Đi đêm lắm có ngày gặp ma, ý nói việc để lâu ngày thế nào cũng có chuyện ngoài ý muốn.
Thất tình lục dục: Bảy thứ tình cảm biểu lộ ra bên ngoài và sáu việc ham muốn của con người.
Thất khiếu sinh yên: tức giận đến cực điểm.
Cô nàng ngốc nghếch! “Anh cũng biết lãng mạn đấy!”. Chẳng lẽ đối với cô, hắn vô vị đến thế sao?
Làm sao … làm sao lại có người, đã biết cô là kẻ đi đoạt bạn trai của người ta, mà còn cố ý cho là cô ngây thơ, thuần khiết như công chúa Bạch Tuyết như hắn?
Hắn là đồ ngốc sao? Trong lòng rất kích động, nhưng cô vẫn im lặng, sợ là vừa mở miệng, giọng nói lạc cả đi sẽ làm lộ tình cảm của cô.
“Bảy chú lùn bảo vệ công chúa, trong lúc hoàng tử chưa xuất hiện”.
Cô hít sâu, rất nỗ lực đè nén cảm xúc, nhưng nước mắt vẫn rơi không kiềm chế được. “Vậy … hoàng tử khi nào mới xuất hiện?”
Cảnh Lan Hiên không trả lời, ngược lại hỏi: “Nàng Bạch Tuyết buổi tối có rỗi không?”. Cô khóc?! Cô gái này, nhìn thì có vẻ cứng cỏi, thực ra lại yếu đuối hơn bất cứ ai.
Hít hít mũi, Ly Minh Phi trêu chọc: “Anh nhớ cưỡi bạch mã đến, nếu không em sẽ nhận nhầm người đấy”.
“Vậy em cũng nhớ nuốt một miếng táo độc, coi như chứng tỏ bản thân”.
“Phi … ha ha ha …”. Quen biết Cảnh Lan Hiên càng lâu, cô phát hiện ra hắn cũng rất hài hước.
“Được rồi, anh phải vào họp đây, buổi tối mình gặp nhau”.
“Được, tối gặp lại”. Cô xoay điện thoại, “Chụt”. “Nhận được chưa?”
“Cái gì?”
“Hôn gió! Kiểu Anh quốc!”
“Không xong, anh vừa nhận được là kiểu Pháp, là ai gửi vậy?”
Ly Minh Phi cười to! Anh chàng này càng ngày càng chai mặt. “Nhầm nhầm, hôn kiểu Pháp là của em gửi, em sợ anh nhận nhầm, cho nên mới nói là ‘kiểu Anh’. Ai, thôi anh vào họp đi! Bye bye”. Cô ngắt điện thoại, cảm xúc hoàn toàn là vui sướng, đúng lúc diễn viên Hùng Phượng Lâm vừa quay xong một cảnh, đi tới đợi bên cạnh.
“Minh Phi, cô … sao thế này?”. Mũi hồng hồng, viền mắt cũng hồng, nhìn đã biết là vừa khóc, nhưng vẻ mặt rất hài lòng.
“Cảm động mà khóc”. Đối mặt với chị em tốt Hùng Phượng Lâm, cô có thể nói rất nhiều chuyện.
Hùng Phượng Lâm quay sang bó hoa hồng để bên cạnh, bĩu môi, “Bạn trai tặng phải không?”
“Ừ, vừa mới nói chuyện một lúc”.
“Ha, cô em, trông cô kìa, chẳng thèm che dấu ngọt ngào”.
Hùng Phượng Lâm vốn dĩ có hơi lo lắng cho Ly Minh Phi, cô nàng này nhỏ hơn cô đến 10 tuổi, vừa có tài vừa có sắc, nếu là đàn ông nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng mặc dù có nhiều người theo đuổi, nhưng cô nàng vẫn không chịu chấp nhận người nào.
“Nhìn cô như vậy, tôi cũng thấy vui lây, nhưng mà …”. Do dự một chút, cô mới nói. “Yêu đương là chuyện tốt, nhưng đừng bỏ qua sự nghiệp, gần đây, có một người nổi tiếng hay phê bình phong cách trang điểm của cô, nói không có tính sang trọng, thanh nhã”.
Người cô đang nói đến chính là Thu Hồng, mặc dù chỉ xuất hiện trong một vài tập, nhưng nhờ vậy mà tỉ lệ người xem truyền hình tăng vọt, đạo diễn vì vậy mà xoay sở đủ cách mời cô ta ở lại giúp đỡ, vốn tưởng rằng Thu Hồng sẽ từ chối, nhưng cô nàng lại đáp ứng, sau đó còn đề cử một người quen lên diễn cùng.
Vai diễn kia rất nặng nề, không phải ai cũng có thể diễn được, nhưng để có thể giữ Thu Hồng lại, đạo diễn đành phải đáp ứng.
“Dù sao miệng là của cô ta, tôi cũng không thể bắt nó im đi được!”
“Hừ, cô ả đó, cô nên cẩn thận một chút, cô ả không chỉ chê bai tay nghề của cô, còn nói một vài … chuyện về nhân cách cô, cái gì mà thích đi giành bạn trai người khác, còn nói các cô có người yêu rồi nên cẩn thận, ả đó thật sự là …”
Thu Hồng bắt đầu hành động sao? Nhưng đối mặt với chuyện đó, cô nên làm thế nào đây? Ly Minh Phi thở dài. “Em biết rồi”.
Nhìn sang cách đó không xa, trợ lý riêng của Thu Hồng đang giúp cô ta chỉnh sửa lớp hóa trang … cô ta, vì sao không tự mình sửa được vậy?
Càng nghĩ càng thấy lạ, cô từng xem tiết mục “Phụ nữ phải xinh đẹp” của Thu Hồng, cũng không thấy cô ta đem dụng cụ. Một chuyên viên hóa trang nổi tiếng, nhất định phải có tài ăn nói, nhưng không luyện như vậy …
************
Sau cuộc điện thoại với Ly Minh Phi, Cảnh Lan Hiên thu dọn tài liệu muốn rời đi.
“Giám đốc”. Thư kí gọi hắn lại.
“Có chuyện gì ngày mai hãy nói”.
“Không phải, có một cô họ Thu nói muốn gặp anh”.
“Khâu? Cô Khâu* nào nhỉ?”. À nhớ rồi, mấy hôm trước có một cô phóng viên muốn đến phỏng vấn hắn. “Hủy đi! Tôi không muốn tiếp”. Nói xong hắn đi ra khỏi phòng làm việc, đáp thang máy đi xuống tầng một.
* Trong tiếng Trung, chữ Thu và Khâu đọc giống nhau, đều là qiu, nên Cảnh Lan Hiên mới bị nhầm.
“Anh là Cảnh Lan Hiên?”
Cửa thang máy mở, vừa bước chân ra thang máy đã có người gọi hắn lại.
Hắn hơi giật mình, ánh mắt rơi vào một cô gái cao gầy, xinh đẹp. Cô ta … hình như đã gặp qua ở đâu thì phải. “Cô là …?”
“Thu Hồng”.
Vừa rồi thư kí nhắc đến cô Khâu, không phải là cô này chứ? “Chúng ta quen nhau không?”. Lời vừa nói ra miệng, hắn đã nhớ ra cô là ai, chính là cô gái, trong lúc Ly Minh Phi say rượu rời khỏi quán bar, đã nhìn cô bằng ánh mắt không hề tốt lành.
“Thực ra, chúng ta đã gặp nhau cách đây không lâu, không biết anh còn nhớ hay không?”. Thu Hồng cười, đôi mắt đẹp lộ ra ánh mê hoặc, dáng dấp giống như nhìn người yêu vậy. “Trên thực tế, chúng ta đã ‘quen biết’ từ lâu rồi”. Thấy hắn nghi hoặc, cô ả nở nụ cười, “Thông qua nhật ký của Lương Thành Hãn, hay là … thông qua đôi mắt của anh ấy”.
Cảnh Lan Hiên ngẩn người, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, chính là người căm ghét Ly Minh Phi, thông qua nhật ký của người đó, hắn biết đến ngoài Apple chính là Rose. “Cô là … Rose?”
Nghe vợ chồng họ Lương nói, sau khi Lương Thành Hãn qua đời, Rose lao vào làm việc, như một cách để xoa dịu chính mình, hắn nghe nói cô là một người mẫu, sau lại chuyển sang làm nghề hóa trang.
Bỗng dưng, hắn nhớ đến công việc gần đây của Ly Minh Phi thường bị rối loạn, không khỏi cảm thấy lạnh người, người làm ra chuyện đó, sẽ không phải là em gái tốt trong mắt Lương Thành Hãn, hay là Rose – “Bạn gái cũ” không chịu thừa nhận của hắn chứ?
“Thật tốt, đã nhiều năm không ai nhớ đến nhũ danh của tôi”. Cô ả lại dùng ánh mắt giống như nhìn tình nhân đối với hắn.
Thời điểm tan tầm, đại sảnh người ra vào rất đông, bởi vì hắn là nhân vật đặc biệt, nên không ít người liên tục nhìn về phía hắn, Cảnh Lan Hiên suy nghĩ một chút, quyết định đưa Thu Hồng về phòng khách.
“Cô Thu hôm nay tìm tôi có việc sao?”. Hắn nhấp một ngụm cà phê, trước đó đã nhắn tin cho Ly Minh Phi, nói hắn có việc, nửa tiếng sau mới đến.
“Anh Cảnh có đôi mắt rất đẹp, thần thái rất giống với anh Lương”.
Hắn không ngờ Thu Hồng lại nói như vậy, thờ ơ nhìn cô. “Dù có giống nữa, tôi cũng không phải anh ấy”. Ánh mắt dần dần chuyển lạnh, bởi vì Thu Hồng khiến hắn có cảm giác, Thu Hồng đang tìm kiếm bóng dáng người nào đó thông qua hắn.
Hắn muốn cô biết, hắn là Cảnh Lan Hiên, không phải Lương Thành Hãn.
Thu Hồng không đồng ý, lắc đầu. “Anh nghe qua tế bào kí ức chưa? Giác mạc của anh nhận từ anh Lương, cũng kế thừa một phần kí ức của anh ấy, sự dịu dàng của anh ấy, ý thích của anh ấy, cùng …. tình yêu của anh ấy?”
“Tôi không tin điều đó”. Hắn cực kì hiểu rõ quá trình đến với Ly Minh Phi, tình cảm nảy sinh rất nhanh chóng kể từ sau khi tiếp xúc với cô. “Nhưng, nếu như cô tin vào giả thuyết đó, vậy cô cũng nên biết, ‘kí ức tình yêu’ trong tế bào giác mạc của Lương Thành Hãn không phải là cô”.
Vẻ mặt Thu Hồng y như vừa bị ăn một cái tát, vừa thương tâm vừa kinh ngạc, “Anh …”
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói sự thật”.
Cô hít một hơi thật sâu, “Cảnh Lan Hiên, Ly Minh Phi có biết đôi mắt của anh đã từng thuộc về Lương Thành Hãn không?”
Tình cảm giữa Thu Hồng cùng cha mẹ của Thành Hãn vẫn tốt, bởi vậy khi Cảnh Lan Hiên xuất hiện ở Lương gia, tỏ ý muốn chăm sóc cho họ, cô cũng biết được chuyện đôi giác mạc, chỉ là không nghĩ tới hắn lại quan hệ với Ly Minh Phi.
Muốn đem chuyện này uy hiếp hắn sao? Nực cười! “Cô muốn nói thì nói đi!”. Chuyện này hắn sẽ không chủ động nói với Ly Minh Phi, nhưng nếu Thu Hồng muốn đe dọa hắn, vậy thì tự mình mất mặt thôi.
“Hai người hiện giờ đang thích nhau, đương nhiên anh không sợ, nhưng tôi thấy rất lạ, việc này anh vì sao không nói ngay từ đầu với Ly Minh Phi?”. Thu Hồng dừng một chút, cười nhạt, “Bởi vì anh sợ! Sợ Ly Minh Phi biết chuyện anh có liên quan đến Thành Hãn, cô ta sẽ lập tức yêu thương anh, sợ cô ta sẽ tìm kiếm ‘ánh mắt’ đó, sợ cô ta yêu thương thật sự không phải anh, mà bởi vì đôi mắt của người cô ta yêu, sợ chính mình trở thành vật thế thân của hắn, phải không?”
Tim hắn hơi thắt lại. Hắn muốn phủ nhận, nhưng mà, từ lúc nào hắn lại kích động như vậy?
Bị nói trúng rồi sao? Thì ra hắn có sợ, lo lắng cô không thực sự yêu thương hắn, mà chỉ coi hắn là kẻ thay thế …
Hắn thà rằng bị cô hắt hủi, cũng không thể chịu được cô tìm kiếm ai kia trong mắt hắn …
“Vậy thì sao?”. Hắn hừ lạnh.
Không phủ nhận, rất thành thực! “Cảnh Lan Hiên, chúng ta đánh cược đi”.
“Cô muốn làm gì?”
“Cược …”. Ả nheo mắt nhìn hắn, “ xem xem tôi có thể làm cho anh mặt mũi suy sụp được không”.
“Thu Hồng, cô muốn đối phó tôi thế nào cũng được, nhưng chớ nên đụng đến Ly Minh Phi”.
Đôi mắt đẹp phút chốc mờ sương, ánh mắt hắn lúc này, giống hệt người đó cách đây nhiều năm Thu Hồng đã từng gặp, hai người khác nhau, nhưng lại có cùng một thái độ giữ gìn một cô gái!
Thu Hồng tức giận, vô cùng tức giận, thâm tâm chỉ muốn ả đàn bà kia đau khổ, nhất định phải đau khổ hơn chính mình năm đó!
Thu Hồng cười lạnh như băng, “Quan tâm cô ta đến thế sao? Vậy thì muốn cho anh suy sụp, tôi không thể không động tới cô ta rồi”.
“Tôi cuối cùng cũng hiểu, người đáng thương ắt phải có chỗ đáng trách”.
“Anh, anh nói ai đáng thương?!”. Thu Hồng giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông, giương nanh múa vuốt.
“Muốn tôi cho cô mượn gương không?”. Cảnh Lan Hiên đứng lên. “Thư kí Trang, tiễn khách”.
Thư kí đi tới, “Cô Thu, mời”.
Thu Hồng nghiến răng giận dữ, đứng dậy. “Cảnh Lan Hiên, anh đừng đắc ý, không được lâu nữa đâu”.
Tống tiễn cô ả ra khỏi cửa, Cảnh Lan Hiên đi tới chỗ hẹn, tâm trạng vui sướng ban đầu đã giảm bớt ít nhiều. Tuy nhiên, hắn vẫn là cao thủ giấu diếm sắc mặt, cho dù tâm tình bị ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn cố gắng cho cô một ngày Valentine hoàn hảo.
Sau khi cùng nhau ăn tối dưới ánh nến, theo kế hoạch, hắn muốn cùng cô đi tản bộ, nhưng đúng lúc đi qua cửa hàng nữ trang cao cấp, hắn lơ đãng nhìn thấy một món đồ tinh xảo, Cảnh Lan Hiên nảy ra ý định mua nó tặng cho cô, coi như quà tặng cho ngày lễ tình nhân.
Nhưng khi còn cách cửa hàng một đoạn, Ly Minh Phi lại bị một cửa hàng âu phục nam hấp dẫn.
“Đẹp sao?”. Cảnh Lan Hiên ngầm phỏng đoán Ly Minh Phi nhìn trúng cái gì, áo khoác, quần, hay là … cô gái nhỏ này thực sự rất có khả năng tác động đến hắn, nghĩ đến đó hắn vô cùng cao hứng.
“Cũng không tệ lắm”.
“Em đang nói bộ âu phục màu ghi kia sao?”
“Không, em đang là chỉ nội y màu đỏ kia kìa”. Cô nén cười, đắc ý nhìn bộ mặt đã bị dọa cho kinh hoàng của hắn. Ha ha ha … Thật thú vị!
Cô cố ý phụng phịu mở miệng, ngón tay lơ đãng vuốt cằm, vẻ mặt giống như thèm nhỏ dãi. “Em đang nghĩ, chiếc quần đó anh mặc còn đẹp hơn cả người mẫu!”. Một đôi con ngươi háo sắc ngắm nghía Cảnh Lan Hiên từ trên xuống dưới, tưởng tượng xem hắn mặc chiếc quần đó sẽ như thế nào.
“…….”
“Đi thôi, đi thôi, vào thử mặc xem sao”. Hắn bị Ly Minh Phi lôi kéo buộc phải đi vào.
“Ly Minh Phi! Loại quần áo đó không ai đi mặc thử cả!”. Cho dù có, hắn cũng không muốn mặc! Sao biết được người thử lần trước là ai cơ chứ.
“Hoan nghênh quý khách”.
“Ah!’. Cảnh Lan Hiên xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm lỗ mà chui xuống.
Ly Minh Phi thản nhiên nói với nhân viên cửa hàng. “Phiền cô lấy cà vạt cùng kẹp trưng bày bên ngoài cho tôi xem”. Nói xong cô trừng mắt với Cảnh Lan Hiên, mỉm cười ranh mãnh.
Cô nàng này! Suýt nữa thì bị nàng dọa cho chết! Cảnh Lan Hiên vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhân viên bán hàng đem cà vạt tới, Ly Minh Phi nhận lấy, kéo Cảnh Lan Hiên đến trước gương, ướm thử trên người hắn. “Thế nào, mắt nhìn của em tốt chứ?”
“Em đang chỉ người, hay là cà vạt?”
“Cả hai”. Cô làm bộ như không có gì, nhưng mặt lại đỏ hồng. Người này, da mặt càng ngày càng dày.
Mua cà vạt xong, hai người sóng vai đi dọc đường Hồng Chuyên, Cảnh Lan Hiên nắm chặt bàn tay cô, mười ngón tay giao nhau, tâm đầu ý hợp.
Hắn đột nhiên mở miệng, “Ha, anh không cưỡi ngựa trắng đến, em vẫn xác định anh chính là hoàng tử sao?”
“Vậy em rõ ràng là mẹ kế của công chúa, nhưng anh lại cố ý nhận em là nàng Bach Tuyết, cho nên em cũng coi anh là hoàng tử đi”.
“Anh vẫn muốn hỏi em, đêm hôm đó, em vì sao lại mồi chài anh?”. Cô không phải là loại phụ nữ phóng đãng, đêm đó là lần đầu của cô.
Hắn hỏi thật là thẳng thắn a! Được rồi, người ta đã hỏi, cô cũng đành phải trả lời. “Vấn đề này cũng làm em hao hết không ít tế bào não”. Cô đem chuyện đánh cược cùng Trầm Thù Sắc năm đó kể một lượt, cũng nói luôn việc cô hóa trang để đi thử hắn thế nào.
“Thảo nào anh vẫn thấy em quen quen”. Hắn luôn luôn không chú ý tới phụ nữ lạ mặt, nhưng thành thật mà nói, đối với bộ dạng hóa trang của cô, hắn lại cực kì ấn tượng. “Em đừng nói là, để kiểm tra anh có phải đồng tính hay không, em cũng hi sinh cả trinh tiết của mình đấy”. Nếu thật là như vậy, hắn sẽ tức giận mà đem cái mông cô ra trừng phạt.
“Cảnh Lan Hiên, anh nghĩ em là đồ ngốc vậy sao?”
Xu hướng giới tính bị đem ra đánh đố, cho dù hắn lòng dạ rộng rãi đến đâu, cũng ít nhiều có điểm mất hứng, “Về cơ bản, đem đàn ông ra đánh cược, cũng gần gần đến mức ngốc nghếch rồi”.
“Ai, em biết chuyện này đúng là không tốt, nhưng anh đã thấy em thành thực như vậy, hơn nữa hôm nay là ngày Valentine đầu tiên, cho nên đừng tính toán nữa”. Cô làm nũng, kéo kéo cánh tay hắn.
Hắn có thể nói gì đây, chỉ có thể bỏ qua mà thôi. “Bỏ đi, sau đó thì sao?”
“Cái gì?”
“Lúc nãy em nói bị anh cắt đứt, đến giờ vẫn chưa nói tiếp”.
“Ừ! Em nghĩ … có lẽ bởi vì ánh mắt anh quá dịu dàng, chăm sóc, lại cuồng nhiệt khiến em không rời nổi mắt? Hơn nữa đêm đó uống cũng hơi nhiều, bản năng tạm thời đẩy lùi lý trí”. Cô vẫn nhớ mãi loại ánh mắt mạnh mẽ mà thu hút của hắn, giống như lang thang tìm kiếm hắn khắp nơi, bỗng nhiên quay đầu, lại tìm được đúng người.
“Ánh mắt sao?”. Đáp án này không ổn.
“Nhưng mà, em cũng không muốn thử đến gần anh!”
“Anh biết, em không phải đã bỏ trốn mất sao?”
“Bỏ trốn? Thật khó nghe, em chỉ là không muốn chịu trách nhiệm!”. Thấy Cảnh Lan Hiên không tiếp lời, cô cho rằng hắn tức giận, cả gan vòng tay ôm lấy cổ hắn. “Bởi vì mới lên giường một lần đã yêu luôn người nào đó, không phải hơi gượng ép sao? Em muốn là tiếp xúc thêm nhiều lần nữa, tình cảm dần sâu sắc mà sinh ra tình yêu”.
“Em thích anh sao?”
Ly Minh Phi trừng mắt nhìn hắn, “Đồ ngốc!”. Cô kiễng chân, hôn lên môi hắn.
Nụ hôn này do cô bắt đầu, nhưng kết thúc lại không phải do cô, haizzz … Thôi được! Cảnh Lan Hiên hôn rất nhẹ nhàng, rất dễ chịu, đủ để đem cô chôn vùi trong tình cảm mãnh liệt, cô dần dần tuân theo bản năng thả mình chìm đắm trong yêu thương, không bao giờ muốn kết thúc.
Hắn rốt cục buông cô ra, Ly Minh Phi dồn dập thở dốc, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn. “Uhm! Nếu có ước nguyện trong lễ tình yêu, anh sẽ ước cái gì?”
Cảnh Lan Hiên nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn. “Em chỉ nhìn đến anh, đời này, từ lúc em bắt đầu yêu anh, chỉ mong em không nhìn ai khác ngoài anh!”
Ly Minh Phi tim bất ngờ co rút, bởi vì hắn trìu mến khiên lòng cô run sợ, lời nói của hắn, giống như cô có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cảnh Lan Hiên bản chất là một vương tử kiêu ngạo, nhưng giờ đây lại dùng giọng nói cầu xin mong được một lời hứa của cô.
“Em không nhìn anh thì nhìn ai?”
Cảnh Lan Hiên ôm chặt cô, như là muốn thêm thật nhiều lời đảm bảo.
Cô không hiểu tại sao hắn không cử động, cũng có điều muốn nói với hắn. “Cảnh Lan Hiên, em cũng có một nguyện vọng!”
“Nguyện vọng gì?”
“Ngày Valentine này … em muốn cùng anh đi xem mặt trời mọc”. Mấy chữ cuối cô nói càng ngày càng nhỏ, giống như đang ngậm gì đó trong miệng, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
Hắn bật cười nói: “Anh đã sớm chọn được chỗ tốt để ngắm bình minh lên rồi”.
Ly Minh Phi mặt đỏ như gấc chín.
Hắn cúi xuống bên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Anh chờ ngày này đã lâu lắm rồi!”
Hai ngày nay cả hai đều bận rộn, ngoại trừ nói chuyện điện thoại thì không hề gặp mặt, hắn rất nhớ cô.
“Nhận được rồi”. Một bó hoa hồng, cùng bốn cây xương rồng. Hoa hồng thì cô hiểu được, là quà cho lễ tình nhân sắp tới, nhưng còn xương rồng? “Sao anh lại tặng cây xương rồng?”
“Sân thượng nhà em không phải có trồng ba gốc xương rồng sao?”
“Cho nên anh tặng bốn cây?”. Ly Minh Phi bật cười, chẳng lẽ có ý nghĩa gì đó? “Bảy cây xương rồng có ý nghĩa đặc biệt gì sao? Thất linh bát lạc, thất chủy bát thiệt, thất thượng bát hạ, thất hiệp ngũ nghĩa, thất thập nhị biến, thất niên chi dương, thất tình lục dục, thất khiếu sinh yên …. Còn gì thất nữa không?” Ai ~ ta phục ta quá đi, một hơi có thể nói ra nhiều thành ngữ “Thất” như vậy.
Giải thích:
Thất linh bát lạc: mỗi thứ một nơi
Thất chủy bát thiệt: tương tự Chín người mười ý
Thất thượng bát hạ: bất an, không ổn định về tâm lý.
Thất hiệp ngũ nghĩa: cuốn sách nói về Bao Thanh Thiên.
Thất thập nhị biến: 72 phép thần thông.
Thất niên chi dương: tương tự Đi đêm lắm có ngày gặp ma, ý nói việc để lâu ngày thế nào cũng có chuyện ngoài ý muốn.
Thất tình lục dục: Bảy thứ tình cảm biểu lộ ra bên ngoài và sáu việc ham muốn của con người.
Thất khiếu sinh yên: tức giận đến cực điểm.
Cô nàng ngốc nghếch! “Anh cũng biết lãng mạn đấy!”. Chẳng lẽ đối với cô, hắn vô vị đến thế sao?
Làm sao … làm sao lại có người, đã biết cô là kẻ đi đoạt bạn trai của người ta, mà còn cố ý cho là cô ngây thơ, thuần khiết như công chúa Bạch Tuyết như hắn?
Hắn là đồ ngốc sao? Trong lòng rất kích động, nhưng cô vẫn im lặng, sợ là vừa mở miệng, giọng nói lạc cả đi sẽ làm lộ tình cảm của cô.
“Bảy chú lùn bảo vệ công chúa, trong lúc hoàng tử chưa xuất hiện”.
Cô hít sâu, rất nỗ lực đè nén cảm xúc, nhưng nước mắt vẫn rơi không kiềm chế được. “Vậy … hoàng tử khi nào mới xuất hiện?”
Cảnh Lan Hiên không trả lời, ngược lại hỏi: “Nàng Bạch Tuyết buổi tối có rỗi không?”. Cô khóc?! Cô gái này, nhìn thì có vẻ cứng cỏi, thực ra lại yếu đuối hơn bất cứ ai.
Hít hít mũi, Ly Minh Phi trêu chọc: “Anh nhớ cưỡi bạch mã đến, nếu không em sẽ nhận nhầm người đấy”.
“Vậy em cũng nhớ nuốt một miếng táo độc, coi như chứng tỏ bản thân”.
“Phi … ha ha ha …”. Quen biết Cảnh Lan Hiên càng lâu, cô phát hiện ra hắn cũng rất hài hước.
“Được rồi, anh phải vào họp đây, buổi tối mình gặp nhau”.
“Được, tối gặp lại”. Cô xoay điện thoại, “Chụt”. “Nhận được chưa?”
“Cái gì?”
“Hôn gió! Kiểu Anh quốc!”
“Không xong, anh vừa nhận được là kiểu Pháp, là ai gửi vậy?”
Ly Minh Phi cười to! Anh chàng này càng ngày càng chai mặt. “Nhầm nhầm, hôn kiểu Pháp là của em gửi, em sợ anh nhận nhầm, cho nên mới nói là ‘kiểu Anh’. Ai, thôi anh vào họp đi! Bye bye”. Cô ngắt điện thoại, cảm xúc hoàn toàn là vui sướng, đúng lúc diễn viên Hùng Phượng Lâm vừa quay xong một cảnh, đi tới đợi bên cạnh.
“Minh Phi, cô … sao thế này?”. Mũi hồng hồng, viền mắt cũng hồng, nhìn đã biết là vừa khóc, nhưng vẻ mặt rất hài lòng.
“Cảm động mà khóc”. Đối mặt với chị em tốt Hùng Phượng Lâm, cô có thể nói rất nhiều chuyện.
Hùng Phượng Lâm quay sang bó hoa hồng để bên cạnh, bĩu môi, “Bạn trai tặng phải không?”
“Ừ, vừa mới nói chuyện một lúc”.
“Ha, cô em, trông cô kìa, chẳng thèm che dấu ngọt ngào”.
Hùng Phượng Lâm vốn dĩ có hơi lo lắng cho Ly Minh Phi, cô nàng này nhỏ hơn cô đến 10 tuổi, vừa có tài vừa có sắc, nếu là đàn ông nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng mặc dù có nhiều người theo đuổi, nhưng cô nàng vẫn không chịu chấp nhận người nào.
“Nhìn cô như vậy, tôi cũng thấy vui lây, nhưng mà …”. Do dự một chút, cô mới nói. “Yêu đương là chuyện tốt, nhưng đừng bỏ qua sự nghiệp, gần đây, có một người nổi tiếng hay phê bình phong cách trang điểm của cô, nói không có tính sang trọng, thanh nhã”.
Người cô đang nói đến chính là Thu Hồng, mặc dù chỉ xuất hiện trong một vài tập, nhưng nhờ vậy mà tỉ lệ người xem truyền hình tăng vọt, đạo diễn vì vậy mà xoay sở đủ cách mời cô ta ở lại giúp đỡ, vốn tưởng rằng Thu Hồng sẽ từ chối, nhưng cô nàng lại đáp ứng, sau đó còn đề cử một người quen lên diễn cùng.
Vai diễn kia rất nặng nề, không phải ai cũng có thể diễn được, nhưng để có thể giữ Thu Hồng lại, đạo diễn đành phải đáp ứng.
“Dù sao miệng là của cô ta, tôi cũng không thể bắt nó im đi được!”
“Hừ, cô ả đó, cô nên cẩn thận một chút, cô ả không chỉ chê bai tay nghề của cô, còn nói một vài … chuyện về nhân cách cô, cái gì mà thích đi giành bạn trai người khác, còn nói các cô có người yêu rồi nên cẩn thận, ả đó thật sự là …”
Thu Hồng bắt đầu hành động sao? Nhưng đối mặt với chuyện đó, cô nên làm thế nào đây? Ly Minh Phi thở dài. “Em biết rồi”.
Nhìn sang cách đó không xa, trợ lý riêng của Thu Hồng đang giúp cô ta chỉnh sửa lớp hóa trang … cô ta, vì sao không tự mình sửa được vậy?
Càng nghĩ càng thấy lạ, cô từng xem tiết mục “Phụ nữ phải xinh đẹp” của Thu Hồng, cũng không thấy cô ta đem dụng cụ. Một chuyên viên hóa trang nổi tiếng, nhất định phải có tài ăn nói, nhưng không luyện như vậy …
************
Sau cuộc điện thoại với Ly Minh Phi, Cảnh Lan Hiên thu dọn tài liệu muốn rời đi.
“Giám đốc”. Thư kí gọi hắn lại.
“Có chuyện gì ngày mai hãy nói”.
“Không phải, có một cô họ Thu nói muốn gặp anh”.
“Khâu? Cô Khâu* nào nhỉ?”. À nhớ rồi, mấy hôm trước có một cô phóng viên muốn đến phỏng vấn hắn. “Hủy đi! Tôi không muốn tiếp”. Nói xong hắn đi ra khỏi phòng làm việc, đáp thang máy đi xuống tầng một.
* Trong tiếng Trung, chữ Thu và Khâu đọc giống nhau, đều là qiu, nên Cảnh Lan Hiên mới bị nhầm.
“Anh là Cảnh Lan Hiên?”
Cửa thang máy mở, vừa bước chân ra thang máy đã có người gọi hắn lại.
Hắn hơi giật mình, ánh mắt rơi vào một cô gái cao gầy, xinh đẹp. Cô ta … hình như đã gặp qua ở đâu thì phải. “Cô là …?”
“Thu Hồng”.
Vừa rồi thư kí nhắc đến cô Khâu, không phải là cô này chứ? “Chúng ta quen nhau không?”. Lời vừa nói ra miệng, hắn đã nhớ ra cô là ai, chính là cô gái, trong lúc Ly Minh Phi say rượu rời khỏi quán bar, đã nhìn cô bằng ánh mắt không hề tốt lành.
“Thực ra, chúng ta đã gặp nhau cách đây không lâu, không biết anh còn nhớ hay không?”. Thu Hồng cười, đôi mắt đẹp lộ ra ánh mê hoặc, dáng dấp giống như nhìn người yêu vậy. “Trên thực tế, chúng ta đã ‘quen biết’ từ lâu rồi”. Thấy hắn nghi hoặc, cô ả nở nụ cười, “Thông qua nhật ký của Lương Thành Hãn, hay là … thông qua đôi mắt của anh ấy”.
Cảnh Lan Hiên ngẩn người, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, chính là người căm ghét Ly Minh Phi, thông qua nhật ký của người đó, hắn biết đến ngoài Apple chính là Rose. “Cô là … Rose?”
Nghe vợ chồng họ Lương nói, sau khi Lương Thành Hãn qua đời, Rose lao vào làm việc, như một cách để xoa dịu chính mình, hắn nghe nói cô là một người mẫu, sau lại chuyển sang làm nghề hóa trang.
Bỗng dưng, hắn nhớ đến công việc gần đây của Ly Minh Phi thường bị rối loạn, không khỏi cảm thấy lạnh người, người làm ra chuyện đó, sẽ không phải là em gái tốt trong mắt Lương Thành Hãn, hay là Rose – “Bạn gái cũ” không chịu thừa nhận của hắn chứ?
“Thật tốt, đã nhiều năm không ai nhớ đến nhũ danh của tôi”. Cô ả lại dùng ánh mắt giống như nhìn tình nhân đối với hắn.
Thời điểm tan tầm, đại sảnh người ra vào rất đông, bởi vì hắn là nhân vật đặc biệt, nên không ít người liên tục nhìn về phía hắn, Cảnh Lan Hiên suy nghĩ một chút, quyết định đưa Thu Hồng về phòng khách.
“Cô Thu hôm nay tìm tôi có việc sao?”. Hắn nhấp một ngụm cà phê, trước đó đã nhắn tin cho Ly Minh Phi, nói hắn có việc, nửa tiếng sau mới đến.
“Anh Cảnh có đôi mắt rất đẹp, thần thái rất giống với anh Lương”.
Hắn không ngờ Thu Hồng lại nói như vậy, thờ ơ nhìn cô. “Dù có giống nữa, tôi cũng không phải anh ấy”. Ánh mắt dần dần chuyển lạnh, bởi vì Thu Hồng khiến hắn có cảm giác, Thu Hồng đang tìm kiếm bóng dáng người nào đó thông qua hắn.
Hắn muốn cô biết, hắn là Cảnh Lan Hiên, không phải Lương Thành Hãn.
Thu Hồng không đồng ý, lắc đầu. “Anh nghe qua tế bào kí ức chưa? Giác mạc của anh nhận từ anh Lương, cũng kế thừa một phần kí ức của anh ấy, sự dịu dàng của anh ấy, ý thích của anh ấy, cùng …. tình yêu của anh ấy?”
“Tôi không tin điều đó”. Hắn cực kì hiểu rõ quá trình đến với Ly Minh Phi, tình cảm nảy sinh rất nhanh chóng kể từ sau khi tiếp xúc với cô. “Nhưng, nếu như cô tin vào giả thuyết đó, vậy cô cũng nên biết, ‘kí ức tình yêu’ trong tế bào giác mạc của Lương Thành Hãn không phải là cô”.
Vẻ mặt Thu Hồng y như vừa bị ăn một cái tát, vừa thương tâm vừa kinh ngạc, “Anh …”
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói sự thật”.
Cô hít một hơi thật sâu, “Cảnh Lan Hiên, Ly Minh Phi có biết đôi mắt của anh đã từng thuộc về Lương Thành Hãn không?”
Tình cảm giữa Thu Hồng cùng cha mẹ của Thành Hãn vẫn tốt, bởi vậy khi Cảnh Lan Hiên xuất hiện ở Lương gia, tỏ ý muốn chăm sóc cho họ, cô cũng biết được chuyện đôi giác mạc, chỉ là không nghĩ tới hắn lại quan hệ với Ly Minh Phi.
Muốn đem chuyện này uy hiếp hắn sao? Nực cười! “Cô muốn nói thì nói đi!”. Chuyện này hắn sẽ không chủ động nói với Ly Minh Phi, nhưng nếu Thu Hồng muốn đe dọa hắn, vậy thì tự mình mất mặt thôi.
“Hai người hiện giờ đang thích nhau, đương nhiên anh không sợ, nhưng tôi thấy rất lạ, việc này anh vì sao không nói ngay từ đầu với Ly Minh Phi?”. Thu Hồng dừng một chút, cười nhạt, “Bởi vì anh sợ! Sợ Ly Minh Phi biết chuyện anh có liên quan đến Thành Hãn, cô ta sẽ lập tức yêu thương anh, sợ cô ta sẽ tìm kiếm ‘ánh mắt’ đó, sợ cô ta yêu thương thật sự không phải anh, mà bởi vì đôi mắt của người cô ta yêu, sợ chính mình trở thành vật thế thân của hắn, phải không?”
Tim hắn hơi thắt lại. Hắn muốn phủ nhận, nhưng mà, từ lúc nào hắn lại kích động như vậy?
Bị nói trúng rồi sao? Thì ra hắn có sợ, lo lắng cô không thực sự yêu thương hắn, mà chỉ coi hắn là kẻ thay thế …
Hắn thà rằng bị cô hắt hủi, cũng không thể chịu được cô tìm kiếm ai kia trong mắt hắn …
“Vậy thì sao?”. Hắn hừ lạnh.
Không phủ nhận, rất thành thực! “Cảnh Lan Hiên, chúng ta đánh cược đi”.
“Cô muốn làm gì?”
“Cược …”. Ả nheo mắt nhìn hắn, “ xem xem tôi có thể làm cho anh mặt mũi suy sụp được không”.
“Thu Hồng, cô muốn đối phó tôi thế nào cũng được, nhưng chớ nên đụng đến Ly Minh Phi”.
Đôi mắt đẹp phút chốc mờ sương, ánh mắt hắn lúc này, giống hệt người đó cách đây nhiều năm Thu Hồng đã từng gặp, hai người khác nhau, nhưng lại có cùng một thái độ giữ gìn một cô gái!
Thu Hồng tức giận, vô cùng tức giận, thâm tâm chỉ muốn ả đàn bà kia đau khổ, nhất định phải đau khổ hơn chính mình năm đó!
Thu Hồng cười lạnh như băng, “Quan tâm cô ta đến thế sao? Vậy thì muốn cho anh suy sụp, tôi không thể không động tới cô ta rồi”.
“Tôi cuối cùng cũng hiểu, người đáng thương ắt phải có chỗ đáng trách”.
“Anh, anh nói ai đáng thương?!”. Thu Hồng giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông, giương nanh múa vuốt.
“Muốn tôi cho cô mượn gương không?”. Cảnh Lan Hiên đứng lên. “Thư kí Trang, tiễn khách”.
Thư kí đi tới, “Cô Thu, mời”.
Thu Hồng nghiến răng giận dữ, đứng dậy. “Cảnh Lan Hiên, anh đừng đắc ý, không được lâu nữa đâu”.
Tống tiễn cô ả ra khỏi cửa, Cảnh Lan Hiên đi tới chỗ hẹn, tâm trạng vui sướng ban đầu đã giảm bớt ít nhiều. Tuy nhiên, hắn vẫn là cao thủ giấu diếm sắc mặt, cho dù tâm tình bị ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn cố gắng cho cô một ngày Valentine hoàn hảo.
Sau khi cùng nhau ăn tối dưới ánh nến, theo kế hoạch, hắn muốn cùng cô đi tản bộ, nhưng đúng lúc đi qua cửa hàng nữ trang cao cấp, hắn lơ đãng nhìn thấy một món đồ tinh xảo, Cảnh Lan Hiên nảy ra ý định mua nó tặng cho cô, coi như quà tặng cho ngày lễ tình nhân.
Nhưng khi còn cách cửa hàng một đoạn, Ly Minh Phi lại bị một cửa hàng âu phục nam hấp dẫn.
“Đẹp sao?”. Cảnh Lan Hiên ngầm phỏng đoán Ly Minh Phi nhìn trúng cái gì, áo khoác, quần, hay là … cô gái nhỏ này thực sự rất có khả năng tác động đến hắn, nghĩ đến đó hắn vô cùng cao hứng.
“Cũng không tệ lắm”.
“Em đang nói bộ âu phục màu ghi kia sao?”
“Không, em đang là chỉ nội y màu đỏ kia kìa”. Cô nén cười, đắc ý nhìn bộ mặt đã bị dọa cho kinh hoàng của hắn. Ha ha ha … Thật thú vị!
Cô cố ý phụng phịu mở miệng, ngón tay lơ đãng vuốt cằm, vẻ mặt giống như thèm nhỏ dãi. “Em đang nghĩ, chiếc quần đó anh mặc còn đẹp hơn cả người mẫu!”. Một đôi con ngươi háo sắc ngắm nghía Cảnh Lan Hiên từ trên xuống dưới, tưởng tượng xem hắn mặc chiếc quần đó sẽ như thế nào.
“…….”
“Đi thôi, đi thôi, vào thử mặc xem sao”. Hắn bị Ly Minh Phi lôi kéo buộc phải đi vào.
“Ly Minh Phi! Loại quần áo đó không ai đi mặc thử cả!”. Cho dù có, hắn cũng không muốn mặc! Sao biết được người thử lần trước là ai cơ chứ.
“Hoan nghênh quý khách”.
“Ah!’. Cảnh Lan Hiên xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm lỗ mà chui xuống.
Ly Minh Phi thản nhiên nói với nhân viên cửa hàng. “Phiền cô lấy cà vạt cùng kẹp trưng bày bên ngoài cho tôi xem”. Nói xong cô trừng mắt với Cảnh Lan Hiên, mỉm cười ranh mãnh.
Cô nàng này! Suýt nữa thì bị nàng dọa cho chết! Cảnh Lan Hiên vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhân viên bán hàng đem cà vạt tới, Ly Minh Phi nhận lấy, kéo Cảnh Lan Hiên đến trước gương, ướm thử trên người hắn. “Thế nào, mắt nhìn của em tốt chứ?”
“Em đang chỉ người, hay là cà vạt?”
“Cả hai”. Cô làm bộ như không có gì, nhưng mặt lại đỏ hồng. Người này, da mặt càng ngày càng dày.
Mua cà vạt xong, hai người sóng vai đi dọc đường Hồng Chuyên, Cảnh Lan Hiên nắm chặt bàn tay cô, mười ngón tay giao nhau, tâm đầu ý hợp.
Hắn đột nhiên mở miệng, “Ha, anh không cưỡi ngựa trắng đến, em vẫn xác định anh chính là hoàng tử sao?”
“Vậy em rõ ràng là mẹ kế của công chúa, nhưng anh lại cố ý nhận em là nàng Bach Tuyết, cho nên em cũng coi anh là hoàng tử đi”.
“Anh vẫn muốn hỏi em, đêm hôm đó, em vì sao lại mồi chài anh?”. Cô không phải là loại phụ nữ phóng đãng, đêm đó là lần đầu của cô.
Hắn hỏi thật là thẳng thắn a! Được rồi, người ta đã hỏi, cô cũng đành phải trả lời. “Vấn đề này cũng làm em hao hết không ít tế bào não”. Cô đem chuyện đánh cược cùng Trầm Thù Sắc năm đó kể một lượt, cũng nói luôn việc cô hóa trang để đi thử hắn thế nào.
“Thảo nào anh vẫn thấy em quen quen”. Hắn luôn luôn không chú ý tới phụ nữ lạ mặt, nhưng thành thật mà nói, đối với bộ dạng hóa trang của cô, hắn lại cực kì ấn tượng. “Em đừng nói là, để kiểm tra anh có phải đồng tính hay không, em cũng hi sinh cả trinh tiết của mình đấy”. Nếu thật là như vậy, hắn sẽ tức giận mà đem cái mông cô ra trừng phạt.
“Cảnh Lan Hiên, anh nghĩ em là đồ ngốc vậy sao?”
Xu hướng giới tính bị đem ra đánh đố, cho dù hắn lòng dạ rộng rãi đến đâu, cũng ít nhiều có điểm mất hứng, “Về cơ bản, đem đàn ông ra đánh cược, cũng gần gần đến mức ngốc nghếch rồi”.
“Ai, em biết chuyện này đúng là không tốt, nhưng anh đã thấy em thành thực như vậy, hơn nữa hôm nay là ngày Valentine đầu tiên, cho nên đừng tính toán nữa”. Cô làm nũng, kéo kéo cánh tay hắn.
Hắn có thể nói gì đây, chỉ có thể bỏ qua mà thôi. “Bỏ đi, sau đó thì sao?”
“Cái gì?”
“Lúc nãy em nói bị anh cắt đứt, đến giờ vẫn chưa nói tiếp”.
“Ừ! Em nghĩ … có lẽ bởi vì ánh mắt anh quá dịu dàng, chăm sóc, lại cuồng nhiệt khiến em không rời nổi mắt? Hơn nữa đêm đó uống cũng hơi nhiều, bản năng tạm thời đẩy lùi lý trí”. Cô vẫn nhớ mãi loại ánh mắt mạnh mẽ mà thu hút của hắn, giống như lang thang tìm kiếm hắn khắp nơi, bỗng nhiên quay đầu, lại tìm được đúng người.
“Ánh mắt sao?”. Đáp án này không ổn.
“Nhưng mà, em cũng không muốn thử đến gần anh!”
“Anh biết, em không phải đã bỏ trốn mất sao?”
“Bỏ trốn? Thật khó nghe, em chỉ là không muốn chịu trách nhiệm!”. Thấy Cảnh Lan Hiên không tiếp lời, cô cho rằng hắn tức giận, cả gan vòng tay ôm lấy cổ hắn. “Bởi vì mới lên giường một lần đã yêu luôn người nào đó, không phải hơi gượng ép sao? Em muốn là tiếp xúc thêm nhiều lần nữa, tình cảm dần sâu sắc mà sinh ra tình yêu”.
“Em thích anh sao?”
Ly Minh Phi trừng mắt nhìn hắn, “Đồ ngốc!”. Cô kiễng chân, hôn lên môi hắn.
Nụ hôn này do cô bắt đầu, nhưng kết thúc lại không phải do cô, haizzz … Thôi được! Cảnh Lan Hiên hôn rất nhẹ nhàng, rất dễ chịu, đủ để đem cô chôn vùi trong tình cảm mãnh liệt, cô dần dần tuân theo bản năng thả mình chìm đắm trong yêu thương, không bao giờ muốn kết thúc.
Hắn rốt cục buông cô ra, Ly Minh Phi dồn dập thở dốc, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn. “Uhm! Nếu có ước nguyện trong lễ tình yêu, anh sẽ ước cái gì?”
Cảnh Lan Hiên nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn. “Em chỉ nhìn đến anh, đời này, từ lúc em bắt đầu yêu anh, chỉ mong em không nhìn ai khác ngoài anh!”
Ly Minh Phi tim bất ngờ co rút, bởi vì hắn trìu mến khiên lòng cô run sợ, lời nói của hắn, giống như cô có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cảnh Lan Hiên bản chất là một vương tử kiêu ngạo, nhưng giờ đây lại dùng giọng nói cầu xin mong được một lời hứa của cô.
“Em không nhìn anh thì nhìn ai?”
Cảnh Lan Hiên ôm chặt cô, như là muốn thêm thật nhiều lời đảm bảo.
Cô không hiểu tại sao hắn không cử động, cũng có điều muốn nói với hắn. “Cảnh Lan Hiên, em cũng có một nguyện vọng!”
“Nguyện vọng gì?”
“Ngày Valentine này … em muốn cùng anh đi xem mặt trời mọc”. Mấy chữ cuối cô nói càng ngày càng nhỏ, giống như đang ngậm gì đó trong miệng, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
Hắn bật cười nói: “Anh đã sớm chọn được chỗ tốt để ngắm bình minh lên rồi”.
Ly Minh Phi mặt đỏ như gấc chín.
Hắn cúi xuống bên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Anh chờ ngày này đã lâu lắm rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.