Chương 51: Đã cứng còn cứng thêm!
Giai Thiên Đông Phương
20/09/2023
Sầm Loan nghe đến đây, từ sợ hãi biến thành tức giận.
"Mày muốn đuổi tao đi? Dựa vào đâu? Cho dù những gì mày định nói cho Tưởng Nam biết, liệu ông ấy có tin một đứa như mày không?"
Ánh mắt Tưởng Tuyết Hy lạnh đi trông thấy. "Xem ra bà thực sự tin tưởng vào tình cảm vợ chồng ba tôi dành cho bà rồi." Hít sâu một hơi, cô cố gắng đè nén tâm trạng kích động. "Sầm phu nhân ban ngày ban mặt rước trai lạ về nhà, còn nổi nóng muốn đánh trưởng nữ của Tưởng gia? Bà xem, tin này đồn ra ngoài..."
Tưởng Tuyết Hy lắc lư màn hình điện thoại đang nhấp nháy phát đoạn ghi âm cuộc nói chuyện vừa rồi. Sầm Loan còn không chịu nghe hết câu, ngay lập tức lao lên...
"Đưa đây!"
Tưởng Tuyết Hy cũng không yếu thế, dứt tay Sầm Loan khỏi người mình, cùng lúc đó, tiếng xe tiến vào trong sân khiến cả người bà ta đơ như khúc gỗ.
"Ấy, đúng lúc quá nhỉ?" Tưởng Tuyết Hy phóng mắt nhìn xuống dưới, dùng chính giọng điệu mà trước kia bà ta đã từng hắt hủi cô, cao giọng châm biếm.
"Xem xem ai là người may mắn nhìn thấy bộ mặt thật của bà đây?"
Cô mới đi được hai bước, Sầm Loan đã chặn trước mặt, run rẩy nói. "Muốn tôi rời khỏi đây đúng không... tôi... tôi cần thời gian..."
Tưởng Tuyết Hy rất hài lòng với thái độ này của bà ta, cười nhẹ. "Mẹ Sầm thật biết thức thời, được thôi..." Nhét điện thoại vào túi xách. "Chúng ta còn nhiều chuyện cần nói lắm."
Nói rồi cất bước đi, Sầm Loan cũng ngay lập tức chạy xuống dưới. Tầm mắt căm hận nhìn bóng lưng Tưởng Tuyết Hy khuất dần, nghiến răng nghiến lợi.
Tao nhất định phải trừ khử mày! Để tránh đêm dài lắm mộng, mày... nhất định phải biến khỏi đây!
"Tuyết Hy, con về khi nào vậy?" Tưởng Nam cởi áo khoác dạ đưa cho quản gia, nét mặt ngạc nhiên.
Tưởng Tuyết Hy vẫn giữ thái độ thờ ơ với Tưởng Nam, không nóng không lạnh trả lời. "Con có ít việc, à đúng rồi..." Nói đoạn, cô lại nhìn Sầm Loan khiến dây thần kinh bà ta trong phút chót căng như dây đàn. "Con về thăm mẹ."
Sầm Loan thầm thở phào một hơi, bà ta điều chỉnh lại hô hấp, chuẩn bị tinh thần đón chồng với vẻ mặt xán lạn. "Anh Nam, em giúp anh chuẩn bị nước tắm nhé?"
Tưởng Nam không quan tâm nét xởi lởi trên mặt bà ta, nói với Tưởng Tuyết Hy. "Cuối tháng con nhớ về nhé, gia đình chúng ta bàn hôn sự cho em con."
Tưởng Tuyết Hy im lặng, cô cũng không dự định ở lại đây, sau khi mặc áo khoác liền rời khỏi cửa.
Tưởng Nam nhìn theo, trong đáy mắt chỉ toàn sự bất đắc dĩ.
...
Gió trước thềm thổi tán loạn, thổi tung lớp lá cây ngân hạnh nằm im trên nền đất.
"Ông là ai?" Thái Từ Nghiêm ngồi trên ghế, nét mặt không bày biện quá nhiều biểu cảm.
Cát Lí nghe câu này chỉ mỉm cười, còn màu mè đun trà rồi rót ra chén ngọc, đẩy về phía anh. "Cậu thật biết đùa! Tôi chỉ là phụ huynh của Tiểu Lam, học sinh của cô Tưởng, một lão già mắt mờ tay yếu, đâu cần cậu hỏi như ép cung vậy?"
Thái Từ Nghiêm nhìn ông ta, đáy mắt thấp thoáng sự trào phúng. "Tốt nhất là ông thật sự mắt mờ tay yếu, nếu để tôi biết ông có ý đồ gì với Hy Hy, tôi nhất định sẽ không để yên cho ông."
Anh đứng dậy, cảm thấy cuộc nói chuyện chỉ cần như vậy là quá đủ. "Phải rồi, sự tiếp đón nhiệt tình của ông đối với Hy Hy, Thái Từ Nghiêm tôi cảm kích vô cùng."
Cát Lí tỏ vẻ buồn cười khi nghe những lời này, ông cũng đứng dậy, vuốt ve chòm râu trắng phớ. "Cảm ơn cậu, tôi vẫn luôn coi cô Tưởng như người thân trong nhà, dẫu sao cô ấy cũng đã hết mình vì Tiểu Lam nhà tôi cơ mà?"
Sau cuộc nói chuyện đầy úp mở, Cát Lí ngồi yên lặng giữa bàn trà nhấm nháp.
Mặt nước trong chén trà màu ngọc bích trong veo phản chiếu ánh mắt đồi mồi của ông, lát sau bị gió thổi, đôi mắt tinh tường cũng bị nhòa đi không rõ hình dạng.
Cát Lí trầm ngâm, thỉnh thoảng tròng mắt lại sáng lên rồi dập tắt, lờ mờ như đom đóm trong đêm.
Cái thời đó, khoảng thời gian kinh hãi không đếm nổi bằng ngày đó, lại sắp quay lại rồi...
Ngăn bàn được mở khóa, Cát Lí kéo xuống ngăn thứ hai, vuốt ve tấm ảnh đã được gắn khung kỹ lưỡng.
Tô Tinh Diệp, chúng ta... có đang đi đúng đường không?
"Người đàn ông đó, quả nhiên không tầm thường." Phía sau bức bình phong, một thanh niên trẻ từ tốn bước ra, ngồi lên chiếc ghế khi nãy của Thái Từ Nghiêm. "Vẫn là đội trưởng Thái có đôi mắt tinh anh, chỉ cần liếc qua cũng thấu được sự tình."
Cát Lí nhìn người con gái mặc bộ quần áo gằn gi lấm lem bùn đất, dù chỉ bóng lưng lúc thi hành nhiệm vụ cùng người mẹ trẻ - Tô Tinh Diệp, cũng thấy được sự tàn độc và lạnh lẽo tỏa ra từ xương tủy của thiếu nữ.
Đây là bức hình chụp trộm.
"Thái Từ Nghiêm đã bắt đầu nghi ngờ về thân phận Tưởng Tuyết Hy rồi. Vài ngày nữa cậu tránh mặt một thời gian, chờ đợi thời cơ là được. Tránh gây phiền phức cho con bé." Cát Lí cất bức ảnh, nói thêm. "Vài ngày nữa Tuyết Hy sẽ đến đây, chúng ta sẽ nói hết mọi chuyện."
Tử Hào có chút ngạc nhiên. "Vài ngày nữa? Ông chắc chắn vậy sao?"
Cát Lí nhìn cậu ta, khẽ cười. "Tôi hiểu nó."
...
Ngày khai trương đô thị mới Chung Nguyên cuối cùng cũng đến.
Tưởng Tuyết Hy háo hức dậy từ sáng sớm, còn tỉ mỉ chọn cà vạt cho Thái Từ Nghiêm.
Thái Từ Nghiêm thoáng chốc đã đánh răng rửa mặt xong, vừa bước ra đã thấy thân ảnh nhỏ bé hì hục vùi đầu vào tủ quần áo, mái tóc dài ngang lưng ẩm nước.
Anh nhăn mày, vội vã bước đến nhấc cô lên giường, trầm giọng.
"Dép đâu?" Lại nhìn xuống bàn tay đang cầm hai ba cái cà vạt sẫm màu khác nhau, vẻ mặt không vui.
"Sáng ra đã gội đầu, còn chưa sấy tóc?" Nét mặt người đàn ông nghiêm nghị. "Coi lời anh nói là gió thoảng mây bay đúng không?"
"Em có phải trẻ con nữa đâu?" Tưởng Tuyết Hy vuốt vuốt tóc, cười hì hì. "Còn nữa, đừng dùng giọng điệu quản thúc em như con gái anh thế."
Thái Từ Nghiêm hừ lạnh, lấy khăn bông lau tóc cho cô. "Nhẹ nhàng thôi, rụng hết tóc sẽ hói đó, xấu lắm!"
Phía đỉnh đầu vẫn im lặng, Tưởng Tuyết Hy ngửa cổ lên nhìn.
Quả nhiên, mặt thối như mắm!
"A Nghiêm..."
"..."
"A Nghiêm... A Nghiêm..."
Người đàn ông vẫn im lặng không trả lời, coi như không nghe thấy.
Lão cáo già, học ở đâu kiểu giận dỗi như vậy hả?
Tưởng Tuyết Hy xoay người, hai đầu gối đặt lên giường, sau đó vòng tay quanh cổ anh, hôn lên đó một cái.
Môi vừa trượt qua gò má, ngay lập tức lưu lại một vết môi hồng hồng.
Ừm, hôm nay cô có thoa một ít son dưỡng.
"Nhị gia, vẫn chưa đủ à?" Thấy anh chỉ nhìn cô không nói, Tưởng Tuyết Hy chỉ biết cười thầm.
Cô chưa thay quần áo của mình, trên người vẫn là chiếc áo phông của anh dài tay chạm đến đầu gối, phía dưới là chiếc quần len mỏng. Cả người cô cứ đung đưa qua lại, vờn anh như mèo vờn chuột.
Chết tiệt, đã cứng còn cứng thêm!
"Ngồi lau khô tóc đi." Thái Từ Nghiêm dứt khoát rời đi, vứt lại ai đó còn ngơ ngác vì nghĩ anh còn đang giận.
"Anh vào nhà tắm làm gì? Vừa từ đó ra mà?" Tưởng Tuyết Hy ngồi trên giường, gọi với theo.
Người đàn ông không nói thêm gì, tiếng xả nước ồ ạt mới đánh thức anh khỏi những suy nghĩ vớ vẩn đang luẩn quẩn trong đầu.
Tiểu yêu tinh!
"Mày muốn đuổi tao đi? Dựa vào đâu? Cho dù những gì mày định nói cho Tưởng Nam biết, liệu ông ấy có tin một đứa như mày không?"
Ánh mắt Tưởng Tuyết Hy lạnh đi trông thấy. "Xem ra bà thực sự tin tưởng vào tình cảm vợ chồng ba tôi dành cho bà rồi." Hít sâu một hơi, cô cố gắng đè nén tâm trạng kích động. "Sầm phu nhân ban ngày ban mặt rước trai lạ về nhà, còn nổi nóng muốn đánh trưởng nữ của Tưởng gia? Bà xem, tin này đồn ra ngoài..."
Tưởng Tuyết Hy lắc lư màn hình điện thoại đang nhấp nháy phát đoạn ghi âm cuộc nói chuyện vừa rồi. Sầm Loan còn không chịu nghe hết câu, ngay lập tức lao lên...
"Đưa đây!"
Tưởng Tuyết Hy cũng không yếu thế, dứt tay Sầm Loan khỏi người mình, cùng lúc đó, tiếng xe tiến vào trong sân khiến cả người bà ta đơ như khúc gỗ.
"Ấy, đúng lúc quá nhỉ?" Tưởng Tuyết Hy phóng mắt nhìn xuống dưới, dùng chính giọng điệu mà trước kia bà ta đã từng hắt hủi cô, cao giọng châm biếm.
"Xem xem ai là người may mắn nhìn thấy bộ mặt thật của bà đây?"
Cô mới đi được hai bước, Sầm Loan đã chặn trước mặt, run rẩy nói. "Muốn tôi rời khỏi đây đúng không... tôi... tôi cần thời gian..."
Tưởng Tuyết Hy rất hài lòng với thái độ này của bà ta, cười nhẹ. "Mẹ Sầm thật biết thức thời, được thôi..." Nhét điện thoại vào túi xách. "Chúng ta còn nhiều chuyện cần nói lắm."
Nói rồi cất bước đi, Sầm Loan cũng ngay lập tức chạy xuống dưới. Tầm mắt căm hận nhìn bóng lưng Tưởng Tuyết Hy khuất dần, nghiến răng nghiến lợi.
Tao nhất định phải trừ khử mày! Để tránh đêm dài lắm mộng, mày... nhất định phải biến khỏi đây!
"Tuyết Hy, con về khi nào vậy?" Tưởng Nam cởi áo khoác dạ đưa cho quản gia, nét mặt ngạc nhiên.
Tưởng Tuyết Hy vẫn giữ thái độ thờ ơ với Tưởng Nam, không nóng không lạnh trả lời. "Con có ít việc, à đúng rồi..." Nói đoạn, cô lại nhìn Sầm Loan khiến dây thần kinh bà ta trong phút chót căng như dây đàn. "Con về thăm mẹ."
Sầm Loan thầm thở phào một hơi, bà ta điều chỉnh lại hô hấp, chuẩn bị tinh thần đón chồng với vẻ mặt xán lạn. "Anh Nam, em giúp anh chuẩn bị nước tắm nhé?"
Tưởng Nam không quan tâm nét xởi lởi trên mặt bà ta, nói với Tưởng Tuyết Hy. "Cuối tháng con nhớ về nhé, gia đình chúng ta bàn hôn sự cho em con."
Tưởng Tuyết Hy im lặng, cô cũng không dự định ở lại đây, sau khi mặc áo khoác liền rời khỏi cửa.
Tưởng Nam nhìn theo, trong đáy mắt chỉ toàn sự bất đắc dĩ.
...
Gió trước thềm thổi tán loạn, thổi tung lớp lá cây ngân hạnh nằm im trên nền đất.
"Ông là ai?" Thái Từ Nghiêm ngồi trên ghế, nét mặt không bày biện quá nhiều biểu cảm.
Cát Lí nghe câu này chỉ mỉm cười, còn màu mè đun trà rồi rót ra chén ngọc, đẩy về phía anh. "Cậu thật biết đùa! Tôi chỉ là phụ huynh của Tiểu Lam, học sinh của cô Tưởng, một lão già mắt mờ tay yếu, đâu cần cậu hỏi như ép cung vậy?"
Thái Từ Nghiêm nhìn ông ta, đáy mắt thấp thoáng sự trào phúng. "Tốt nhất là ông thật sự mắt mờ tay yếu, nếu để tôi biết ông có ý đồ gì với Hy Hy, tôi nhất định sẽ không để yên cho ông."
Anh đứng dậy, cảm thấy cuộc nói chuyện chỉ cần như vậy là quá đủ. "Phải rồi, sự tiếp đón nhiệt tình của ông đối với Hy Hy, Thái Từ Nghiêm tôi cảm kích vô cùng."
Cát Lí tỏ vẻ buồn cười khi nghe những lời này, ông cũng đứng dậy, vuốt ve chòm râu trắng phớ. "Cảm ơn cậu, tôi vẫn luôn coi cô Tưởng như người thân trong nhà, dẫu sao cô ấy cũng đã hết mình vì Tiểu Lam nhà tôi cơ mà?"
Sau cuộc nói chuyện đầy úp mở, Cát Lí ngồi yên lặng giữa bàn trà nhấm nháp.
Mặt nước trong chén trà màu ngọc bích trong veo phản chiếu ánh mắt đồi mồi của ông, lát sau bị gió thổi, đôi mắt tinh tường cũng bị nhòa đi không rõ hình dạng.
Cát Lí trầm ngâm, thỉnh thoảng tròng mắt lại sáng lên rồi dập tắt, lờ mờ như đom đóm trong đêm.
Cái thời đó, khoảng thời gian kinh hãi không đếm nổi bằng ngày đó, lại sắp quay lại rồi...
Ngăn bàn được mở khóa, Cát Lí kéo xuống ngăn thứ hai, vuốt ve tấm ảnh đã được gắn khung kỹ lưỡng.
Tô Tinh Diệp, chúng ta... có đang đi đúng đường không?
"Người đàn ông đó, quả nhiên không tầm thường." Phía sau bức bình phong, một thanh niên trẻ từ tốn bước ra, ngồi lên chiếc ghế khi nãy của Thái Từ Nghiêm. "Vẫn là đội trưởng Thái có đôi mắt tinh anh, chỉ cần liếc qua cũng thấu được sự tình."
Cát Lí nhìn người con gái mặc bộ quần áo gằn gi lấm lem bùn đất, dù chỉ bóng lưng lúc thi hành nhiệm vụ cùng người mẹ trẻ - Tô Tinh Diệp, cũng thấy được sự tàn độc và lạnh lẽo tỏa ra từ xương tủy của thiếu nữ.
Đây là bức hình chụp trộm.
"Thái Từ Nghiêm đã bắt đầu nghi ngờ về thân phận Tưởng Tuyết Hy rồi. Vài ngày nữa cậu tránh mặt một thời gian, chờ đợi thời cơ là được. Tránh gây phiền phức cho con bé." Cát Lí cất bức ảnh, nói thêm. "Vài ngày nữa Tuyết Hy sẽ đến đây, chúng ta sẽ nói hết mọi chuyện."
Tử Hào có chút ngạc nhiên. "Vài ngày nữa? Ông chắc chắn vậy sao?"
Cát Lí nhìn cậu ta, khẽ cười. "Tôi hiểu nó."
...
Ngày khai trương đô thị mới Chung Nguyên cuối cùng cũng đến.
Tưởng Tuyết Hy háo hức dậy từ sáng sớm, còn tỉ mỉ chọn cà vạt cho Thái Từ Nghiêm.
Thái Từ Nghiêm thoáng chốc đã đánh răng rửa mặt xong, vừa bước ra đã thấy thân ảnh nhỏ bé hì hục vùi đầu vào tủ quần áo, mái tóc dài ngang lưng ẩm nước.
Anh nhăn mày, vội vã bước đến nhấc cô lên giường, trầm giọng.
"Dép đâu?" Lại nhìn xuống bàn tay đang cầm hai ba cái cà vạt sẫm màu khác nhau, vẻ mặt không vui.
"Sáng ra đã gội đầu, còn chưa sấy tóc?" Nét mặt người đàn ông nghiêm nghị. "Coi lời anh nói là gió thoảng mây bay đúng không?"
"Em có phải trẻ con nữa đâu?" Tưởng Tuyết Hy vuốt vuốt tóc, cười hì hì. "Còn nữa, đừng dùng giọng điệu quản thúc em như con gái anh thế."
Thái Từ Nghiêm hừ lạnh, lấy khăn bông lau tóc cho cô. "Nhẹ nhàng thôi, rụng hết tóc sẽ hói đó, xấu lắm!"
Phía đỉnh đầu vẫn im lặng, Tưởng Tuyết Hy ngửa cổ lên nhìn.
Quả nhiên, mặt thối như mắm!
"A Nghiêm..."
"..."
"A Nghiêm... A Nghiêm..."
Người đàn ông vẫn im lặng không trả lời, coi như không nghe thấy.
Lão cáo già, học ở đâu kiểu giận dỗi như vậy hả?
Tưởng Tuyết Hy xoay người, hai đầu gối đặt lên giường, sau đó vòng tay quanh cổ anh, hôn lên đó một cái.
Môi vừa trượt qua gò má, ngay lập tức lưu lại một vết môi hồng hồng.
Ừm, hôm nay cô có thoa một ít son dưỡng.
"Nhị gia, vẫn chưa đủ à?" Thấy anh chỉ nhìn cô không nói, Tưởng Tuyết Hy chỉ biết cười thầm.
Cô chưa thay quần áo của mình, trên người vẫn là chiếc áo phông của anh dài tay chạm đến đầu gối, phía dưới là chiếc quần len mỏng. Cả người cô cứ đung đưa qua lại, vờn anh như mèo vờn chuột.
Chết tiệt, đã cứng còn cứng thêm!
"Ngồi lau khô tóc đi." Thái Từ Nghiêm dứt khoát rời đi, vứt lại ai đó còn ngơ ngác vì nghĩ anh còn đang giận.
"Anh vào nhà tắm làm gì? Vừa từ đó ra mà?" Tưởng Tuyết Hy ngồi trên giường, gọi với theo.
Người đàn ông không nói thêm gì, tiếng xả nước ồ ạt mới đánh thức anh khỏi những suy nghĩ vớ vẩn đang luẩn quẩn trong đầu.
Tiểu yêu tinh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.