Chương 24: Đám cháy trong phòng tập.
Giai Thiên Đông Phương
20/09/2023
Tưởng Tuyết Hy quay về phòng sau tám giờ, lúc này cô mới bắt đầu ăn sáng.
Trầm Yên đã gửi cho cô địa chỉ để luyện tập đàn cho vai trò soloist. Nghe nói hữu cảnh ở đó rất tốt cho việc tìm kiếm linh cảm sáng tác và luyện tập.
Thời gian gấp rút, khất một bữa ăn với Ngô Giao Nghi vậy.
"Tưởng Hy thúi, bà lừa tôi."
"Nhờ Thích Tiếu Nam đến đón, lão nương thật sự bận rồi."
Ngô Giao Nghi la khóc om sòm qua điện thoại, chỉ hận không thể ngay lập tức đến trước mặt Tưởng Tuyết Hy mà cầm vai cô lắc mạnh cho hả giận.
"Trước kia ở Anh cũng không thấy bà chăm chỉ như bây giờ, ăn một bữa cơm với tôi còn không quan trọng bằng một câu ra lệnh của anh ta đúng không?"
"Anh ta?" Tưởng Tuyết Hy cười một cách khó tin. Sao chuyện gì cũng đến tai con sóc này vậy?
"Đừng có lừa tôi, bà bây giờ là phú bà có kim chủ bao nuôi, là hoa đã có chủ. Nào có thèm quan tâm tôi nữa chứ?"
"Ngại quá, lão nương là nữ thần độc thân nhé!"
"Tồi tệ!" Ngô Giao Nghi cúp máy, gió lớn thổi ù ù bên tai, hất cằm về hướng người đàn ông ở mui xe đằng trước.
"Thế nào? Còn chối nữa không?"
Thích Tiếu Nam vò rối tóc của bản thân thành một ổ quạ, trong lòng tự mắng nhiếc cả trăm lần người nào đó giày vò cậu thế này.
...
Tưởng Tuyết Hy khịt khịt mũi, cuối cùng thì hắt xì một cái rõ mạnh.
Ai chửi cô vậy?
"Kìa, Tưởng tiểu thư phải không? Tại sao lại lưu lạc ra tận đây vậy? Bên ngoài gió lớn, em không sợ bị cảm đó chứ?"
Tưởng Tuyết Hy ngẩng đầu, nhanh chóng nhận ra "người chị dâu tốt bụng này".
"Trái Đất tròn thật, đi đâu cũng gặp người quen." Tưởnng Tuyết Hy cong môi, híp mắt nhìn người trước mặt.
Tưởng Mạc Phi, cô con dâu cả nhà họ Tưởng, chính thất của người con trai cả duy nhất Tưởng gia, Tưởng Chính Duy.
Chỉ là vợ chồng Tưởng Mạc Phi và Tưởng Chính Duy đi làm ăn rồi ra ở riêng, đối với Tưởng gia cắt liên lạc từ lâu, đơn thân độc mã tự làm ăn bên ngoài. Trước kia còn một nhà ở biệt thự Tưởng gia, Tưởng Mạc Phi cũng chẳng ưa gì Tưởng Tuyết Hy, lý do là hay bị Tưởng Tuyết Hy đá đểu.
Không lật kèo chỉ sợ lật thuyền. Mấy khi người nhà mới có dịp gặp mặt chứ?
"Mới về nước mà chẳng báo với nhau một tiếng, đúng là chẳng coi ai ra gì." Tưởng Mạc Phi đeo lên tay chiếc túi xách to bản hàng hiệu, gương mặt trắng phớ bóng loáng, có lẽ vừa đi spa về.
"Chó chê mèo lắm lông, còn không phải chị cũng chẳng bao giờ hỏi thăm đứa em rể "yêu quý" này hay sao?"
Tưởng Mạc Phi nhếch môi khinh bỉ. "Một đứa cóc ghẻ như cô thì có gì mà vênh váo chứ, Tưởng gia bây giờ không thèm chứa chấp cô, thật là khiến người ra rủ lòng thương xót mà. Mà đúng rồi, Chính Duy anh ấy mới ký được hợp đồng với tập đoàn có tiếng nhất Bắc Kinh, cô đoán xem, là ai?"
"Tôi cóc thèm quan tâm, đem tiền của nhà bỏ theo trai mà cũng khoe khoang như thể của mình vậy. Mạc Phi chị sống chết ra sao còn có người quan tâm sao? Còn cái hợp đồng làm ăn gì đó to lớn lắm của nhà chị, chúc mừng nhé! Cuối cùng cũng có ngày gà rừng biến thành phượng hoàng rồi ha?"
Tưởng Mạc Phi tức run lên. "Tưởng Tuyết Hy, cô ăn nói cho cẩn thận!"
"Tôi nói năng rất cẩn thận cơ mà? Hồi trước nếu không phải mẹ tôi mấy lần đưa cơm canh đến tận cửa cho chị, thì làm gì có chuyện Tưởng Chính Duy để ý tới chị chứ? Bản thân từ dưới đất chui lên còn tưởng là thiên thần từ trên trời rơi xuống, chẳng hiểu nổi chị thấy vẻ vang chỗ nào?"
Cả khuôn mặt bóng loáng của chị ta bỗng chốc đỏ bừng lên, ánh mắt long sòng sọc, nghiến răng ken két.
"Tưởng Tuyết Hy, cô không biết lớn nhỏ!"
Cô nàng Tưởng thoải mái huýt sáo rời đi, nhanh chóng nhận ra chiếc xe Maybach đen tuyền quen thuộc.
"Tôi ở đây!" Tưởng Tuyết Hy kiễng gót chân, vẫy tay thật mạnh, khiến Tưởng Mạc Phi cách gần đó cũng bị thu hút.
Người đó không phải Thái tổng sao?
Nhìn thái độ ngạc nhiên đến bàng hoàng của Tưởng Mạc Phi, Tưởng Tuyết Hy tự hào hếch cằm thách thức chị ta.
Sao nào, cái hợp đồng to lớn đó của nhà chị đang đứng trước mặt tôi đây này!
"Lên xe, còn muốn tôi bế cô vào à?" Thái Từ Nghiêm hạ cửa kính xuống, nghiêng người gọi Tưởng Tuyết Hy đang vênh váo nhìn ra xa.
Bây giờ cô mới hoàng hồn, nhanh chóng trèo lên xe anh. Nếu cô mà không vào, Thái Từ Nghiêm có thể sẽ bế cô lên thật, còn vứt đi xó xỉnh nào thì cô không biết.
Mạng sống là trên hết!
"Nhanh như vậy anh đã đến rồi, xem ra Nhị gia rất giữ lời hứa nhỉ?"
Trầm Yên bận sắp xếp lịch luyện tập cho cô, bản thân ở Hàng Châu lại chẳng quen biết ai, cô đành phải cầu cứu Khương Mễ Hoa nhờ Thái Từ Nghiêm đưa đi.
Có thể anh bận thật, nhưng mệnh lệnh của mẫu thân đại nhân thì không thể chối cãi.
"Có bằng lái rồi đúng không?" Thái Từ Nghiêm nhìn thẳng, hỏi cô.
"Ừm, thi trượt, có tính là có bằng rồi không?"
Hỏi kiểu quái gì vậy?
"Không có bằng lái mà dám tự ý lái xe vượt tốc độ?" Thanh âm đã trầm đi rất nhiều.
Chẹp, nhớ dai thật!
"Tôi biết đi mà? Còn học qua lớp đào tạo nữa, lái xe là không thành vấn đề. Còn vượt tốc độ, chỉ là lỡ tay thôi..."
"Giỏi!"
...
Nơi luyện đàn của Tưởng Tuyết Hy là một dãy nhà hai tầng cao cấp, diện tích rất rộng, xung quanh còn có vườn cây xum xuê. Tầm nhìn bao quát, không gian thoáng đãng, vừa thích hợp để học tập, vừa thích hợp để nghỉ dưỡng.
Quan trọng đó chính là, có nhà dân.
"Nếu cô cần giúp gì thì gọi chúng tôi nhé? Tôi ra ngoài một lát."
Một người phụ nữ nói với cô trước khi rời đi, Tưởng Tuyết Hy gật đầu rồi quay về phòng tập, trên tay còn mang theo một ly ngũ cốc đơn giản.
Chẳng biết qua bao lâu, đến khi thắt lưng truyền đến cơn đau nhức, mỏi nhừ eo cô mới để ý đồng hồ, đúng là không còn sớm nữa.
Tưởng Tuyết Hy đứng dậy, phát hiện xung quanh có hơi nóng. Cô không nghĩ ngợi nhiều, có lẽ do không mở hết cửa nên không gian có hơi bí bách. Một giọt mồ hôi chảy xuống mu bàn tay, thật sự nóng đến mức này sao?
Bụp...
Đỉnh đầu vang lên tiếng nổ cực lớn khiến Tưởng Tuyết Hy theo phản xạ mà bịt hai tai lại, phóng tầm mắt ra xung quanh, phản chiếu lên tấm cửa kính là hình ảnh ngọn lửa đang cháy phừng phừng.
Tưởng Tuyết Hy cả kinh chạy ra ngoài, đập ngay trước mắt là cảnh nổ tanh tách từ phía nhà dân cả trên lẫn dưới.
Bản thân Tưởng Tuyết Hy tựa như bị đám cháy kia nuốt chửng.
Trầm Yên đã gửi cho cô địa chỉ để luyện tập đàn cho vai trò soloist. Nghe nói hữu cảnh ở đó rất tốt cho việc tìm kiếm linh cảm sáng tác và luyện tập.
Thời gian gấp rút, khất một bữa ăn với Ngô Giao Nghi vậy.
"Tưởng Hy thúi, bà lừa tôi."
"Nhờ Thích Tiếu Nam đến đón, lão nương thật sự bận rồi."
Ngô Giao Nghi la khóc om sòm qua điện thoại, chỉ hận không thể ngay lập tức đến trước mặt Tưởng Tuyết Hy mà cầm vai cô lắc mạnh cho hả giận.
"Trước kia ở Anh cũng không thấy bà chăm chỉ như bây giờ, ăn một bữa cơm với tôi còn không quan trọng bằng một câu ra lệnh của anh ta đúng không?"
"Anh ta?" Tưởng Tuyết Hy cười một cách khó tin. Sao chuyện gì cũng đến tai con sóc này vậy?
"Đừng có lừa tôi, bà bây giờ là phú bà có kim chủ bao nuôi, là hoa đã có chủ. Nào có thèm quan tâm tôi nữa chứ?"
"Ngại quá, lão nương là nữ thần độc thân nhé!"
"Tồi tệ!" Ngô Giao Nghi cúp máy, gió lớn thổi ù ù bên tai, hất cằm về hướng người đàn ông ở mui xe đằng trước.
"Thế nào? Còn chối nữa không?"
Thích Tiếu Nam vò rối tóc của bản thân thành một ổ quạ, trong lòng tự mắng nhiếc cả trăm lần người nào đó giày vò cậu thế này.
...
Tưởng Tuyết Hy khịt khịt mũi, cuối cùng thì hắt xì một cái rõ mạnh.
Ai chửi cô vậy?
"Kìa, Tưởng tiểu thư phải không? Tại sao lại lưu lạc ra tận đây vậy? Bên ngoài gió lớn, em không sợ bị cảm đó chứ?"
Tưởng Tuyết Hy ngẩng đầu, nhanh chóng nhận ra "người chị dâu tốt bụng này".
"Trái Đất tròn thật, đi đâu cũng gặp người quen." Tưởnng Tuyết Hy cong môi, híp mắt nhìn người trước mặt.
Tưởng Mạc Phi, cô con dâu cả nhà họ Tưởng, chính thất của người con trai cả duy nhất Tưởng gia, Tưởng Chính Duy.
Chỉ là vợ chồng Tưởng Mạc Phi và Tưởng Chính Duy đi làm ăn rồi ra ở riêng, đối với Tưởng gia cắt liên lạc từ lâu, đơn thân độc mã tự làm ăn bên ngoài. Trước kia còn một nhà ở biệt thự Tưởng gia, Tưởng Mạc Phi cũng chẳng ưa gì Tưởng Tuyết Hy, lý do là hay bị Tưởng Tuyết Hy đá đểu.
Không lật kèo chỉ sợ lật thuyền. Mấy khi người nhà mới có dịp gặp mặt chứ?
"Mới về nước mà chẳng báo với nhau một tiếng, đúng là chẳng coi ai ra gì." Tưởng Mạc Phi đeo lên tay chiếc túi xách to bản hàng hiệu, gương mặt trắng phớ bóng loáng, có lẽ vừa đi spa về.
"Chó chê mèo lắm lông, còn không phải chị cũng chẳng bao giờ hỏi thăm đứa em rể "yêu quý" này hay sao?"
Tưởng Mạc Phi nhếch môi khinh bỉ. "Một đứa cóc ghẻ như cô thì có gì mà vênh váo chứ, Tưởng gia bây giờ không thèm chứa chấp cô, thật là khiến người ra rủ lòng thương xót mà. Mà đúng rồi, Chính Duy anh ấy mới ký được hợp đồng với tập đoàn có tiếng nhất Bắc Kinh, cô đoán xem, là ai?"
"Tôi cóc thèm quan tâm, đem tiền của nhà bỏ theo trai mà cũng khoe khoang như thể của mình vậy. Mạc Phi chị sống chết ra sao còn có người quan tâm sao? Còn cái hợp đồng làm ăn gì đó to lớn lắm của nhà chị, chúc mừng nhé! Cuối cùng cũng có ngày gà rừng biến thành phượng hoàng rồi ha?"
Tưởng Mạc Phi tức run lên. "Tưởng Tuyết Hy, cô ăn nói cho cẩn thận!"
"Tôi nói năng rất cẩn thận cơ mà? Hồi trước nếu không phải mẹ tôi mấy lần đưa cơm canh đến tận cửa cho chị, thì làm gì có chuyện Tưởng Chính Duy để ý tới chị chứ? Bản thân từ dưới đất chui lên còn tưởng là thiên thần từ trên trời rơi xuống, chẳng hiểu nổi chị thấy vẻ vang chỗ nào?"
Cả khuôn mặt bóng loáng của chị ta bỗng chốc đỏ bừng lên, ánh mắt long sòng sọc, nghiến răng ken két.
"Tưởng Tuyết Hy, cô không biết lớn nhỏ!"
Cô nàng Tưởng thoải mái huýt sáo rời đi, nhanh chóng nhận ra chiếc xe Maybach đen tuyền quen thuộc.
"Tôi ở đây!" Tưởng Tuyết Hy kiễng gót chân, vẫy tay thật mạnh, khiến Tưởng Mạc Phi cách gần đó cũng bị thu hút.
Người đó không phải Thái tổng sao?
Nhìn thái độ ngạc nhiên đến bàng hoàng của Tưởng Mạc Phi, Tưởng Tuyết Hy tự hào hếch cằm thách thức chị ta.
Sao nào, cái hợp đồng to lớn đó của nhà chị đang đứng trước mặt tôi đây này!
"Lên xe, còn muốn tôi bế cô vào à?" Thái Từ Nghiêm hạ cửa kính xuống, nghiêng người gọi Tưởng Tuyết Hy đang vênh váo nhìn ra xa.
Bây giờ cô mới hoàng hồn, nhanh chóng trèo lên xe anh. Nếu cô mà không vào, Thái Từ Nghiêm có thể sẽ bế cô lên thật, còn vứt đi xó xỉnh nào thì cô không biết.
Mạng sống là trên hết!
"Nhanh như vậy anh đã đến rồi, xem ra Nhị gia rất giữ lời hứa nhỉ?"
Trầm Yên bận sắp xếp lịch luyện tập cho cô, bản thân ở Hàng Châu lại chẳng quen biết ai, cô đành phải cầu cứu Khương Mễ Hoa nhờ Thái Từ Nghiêm đưa đi.
Có thể anh bận thật, nhưng mệnh lệnh của mẫu thân đại nhân thì không thể chối cãi.
"Có bằng lái rồi đúng không?" Thái Từ Nghiêm nhìn thẳng, hỏi cô.
"Ừm, thi trượt, có tính là có bằng rồi không?"
Hỏi kiểu quái gì vậy?
"Không có bằng lái mà dám tự ý lái xe vượt tốc độ?" Thanh âm đã trầm đi rất nhiều.
Chẹp, nhớ dai thật!
"Tôi biết đi mà? Còn học qua lớp đào tạo nữa, lái xe là không thành vấn đề. Còn vượt tốc độ, chỉ là lỡ tay thôi..."
"Giỏi!"
...
Nơi luyện đàn của Tưởng Tuyết Hy là một dãy nhà hai tầng cao cấp, diện tích rất rộng, xung quanh còn có vườn cây xum xuê. Tầm nhìn bao quát, không gian thoáng đãng, vừa thích hợp để học tập, vừa thích hợp để nghỉ dưỡng.
Quan trọng đó chính là, có nhà dân.
"Nếu cô cần giúp gì thì gọi chúng tôi nhé? Tôi ra ngoài một lát."
Một người phụ nữ nói với cô trước khi rời đi, Tưởng Tuyết Hy gật đầu rồi quay về phòng tập, trên tay còn mang theo một ly ngũ cốc đơn giản.
Chẳng biết qua bao lâu, đến khi thắt lưng truyền đến cơn đau nhức, mỏi nhừ eo cô mới để ý đồng hồ, đúng là không còn sớm nữa.
Tưởng Tuyết Hy đứng dậy, phát hiện xung quanh có hơi nóng. Cô không nghĩ ngợi nhiều, có lẽ do không mở hết cửa nên không gian có hơi bí bách. Một giọt mồ hôi chảy xuống mu bàn tay, thật sự nóng đến mức này sao?
Bụp...
Đỉnh đầu vang lên tiếng nổ cực lớn khiến Tưởng Tuyết Hy theo phản xạ mà bịt hai tai lại, phóng tầm mắt ra xung quanh, phản chiếu lên tấm cửa kính là hình ảnh ngọn lửa đang cháy phừng phừng.
Tưởng Tuyết Hy cả kinh chạy ra ngoài, đập ngay trước mắt là cảnh nổ tanh tách từ phía nhà dân cả trên lẫn dưới.
Bản thân Tưởng Tuyết Hy tựa như bị đám cháy kia nuốt chửng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.