Chương 17: Kẻ thua cuộc!
Giai Thiên Đông Phương
20/09/2023
Thời gian cách buổi hòa nhạc ba mươi phút.
Tưởng Tuyết Hy ngồi trước bàn trang điểm, hai mắt nhắm nghiền, cô đang tự luyện một lượt.
"Hy Hy, đừng có run nha. Tôi biết bà sẽ làm được mà." Ngô Giao Nghi đặt tay lên vai Tưởng Tuyết Hy, nhiệt tình cổ vũ.
Chuyên viên trang điểm nhìn hai cô gái trẻ trung trước mặt, khẽ mỉm cười rồi lại tiếp tục bận rộn.
Ngô Giao Nghi nhìn đống mỹ phẩm trên mặt bàn, chu môi tiếc nuối.
Nếu không phải cô ham chơi, tay nghề cứng hơn một chút thì người trang điểm cho Tưởng Tuyết Hy hôm nay chính là cô rồi!
"Giao Nghi, tay người cầm bút kẻ mắt không được run!" Giọng nói đều đều của Tưởng Tuyết Hy vang lên, mắt vẫn không chịu mở.
Ngô Giao Nghi ngẩn người, lát sau mới thu tay lại, quả thật đầu ngón tay đang run nhẹ.
Khẽ cao giọng. "Tôi nói thật đấy, tôi không tham gia mà còn run như lắp điện đây, bà lên đó vạn lần phải bình tĩnh."
Đỉnh đầu phát ra tiếng "xong rồi" của chuyên viên trang điểm, Tưởng Tuyết Hy lúc này mới chậm rãi mở mắt, đáp lại Ngô Giao Nghi. "Ừ."
Tiếng giày cao gót "cộc cộc" nện trên sàn nhà, ngay sau đó là giọng nói "ngọt ngào" của Trương Nhược An.
"Yo, đúng là đắp mỹ phẩm lên người có khác, trông có vẻ khí sắc hơn rồi nhỉ?"
Chuyên viên trang điểm ngay lập tức rời đi, một phần là hết việc của mình, một phần là không muốn ở lại "tham chiến", sợ đạn bay vào người.
Tưởng Tuyết Hy vẫn ngồi im trên ghế, nhìn Trương Nhược An đứng phía sau qua gương, quang minh chính đại ngắm nghía cô ta.
Ngô Giao Nghi trong lòng bực bội, nghe Hà Tiểu Vãn nói lần trước Tưởng Tuyết Hy cùng một người phụ nữ đấu khẩu. Có vẻ chính là người này.
"Mình đi lấy váy cho cậu." Ngô Giao Nghi nói với Tưởng Tuyết Hy, cô cũng gật đầu đáp lại, hoàn toàn coi Trương Nhược An là kẻ tàng hình.
"Hy Hy, váy của cậu..." Ngô Giao Nghi từ trong phòng thay đồ đi ra, trên tay là mấy bộ lễ phục bị xẻ làm ba làm bốn. Vốn dĩ là lễ phục cắt may tỉ mỉ, giờ lại thành đống vải nhìn không ra hình ra dạng.
Tưởng Tuyết Hy khẽ nhíu mày, lại gần xem xét.
"Toàn bộ đều hỏng hết rồi sao?"
Ngô Giao Nghi gật đầu.
Trương Nhược An cũng tiến lên vài bước, giọng điệu thoải mái xem trò vui.
"OMG, sao lại thành thế này rồi? Tôi nhớ hôm qua nó đẹp lắm mà? Thật là, phí phạm quá đi! Tôi nhìn mà tôi còn xót nữa." Cô ta kéo dài giọng, ngữ điệu như mấy bà thím đi hóng chuyện. "Tưởng Tuyết Hy, chỗ này hôm nay cô cần đến phải không? Bây giờ phải làm sao đây? Rách hết rồi!"
Nghe câu này, kẻ ngốc mới không biết là ai làm.
Ngô Giao Nghi lửa giận tích tụ. "Giả dối trắng trợn!"
"Cô nói ai giả dối trắng trợn?"
"Kẻ nào hỏi chính là kẻ đó."
Trương Nhược An quay mặt đi, hừ lạnh vài cái.
Ngô Giao Nghi nhìn thái độ bỡn cợt này của cô ta, thật sự muốn đánh nhau!
Nhưng Tưởng Tuyết Hy đã nhanh chóng ngăn lại, nói bóng nói gió.
"Chuyện xấu hổ như vậy, người ta đã không muốn nói rồi, chúng ta cần gì phải xé thịt moi tim chứ? Đúng không, Trương tiểu thư?" Tưởng Tuyết Hy lúc này đã đến gần, ỷ vào chiều cao một mét bảy mươi lăm, cao hơn cô ta gần một cái đầu, ánh mắt quỷ quyệt nhìn xuống.
Trương Nhược An né tránh ánh mắt đó, lùi vài bước. "Cô tự đi lo cho mình đi!"
Tưởng Tuyết Hy cười nhạt, còn vui vẻ vẫy tay tiễn Trương Nhược An.
"Hy Hy, chúng ta hết đồ dự phòng rồi. Tiểu Vãn cũng theo anh cậu ấy về Bắc Kinh, phải làm sao đây?"
"Chúng ta đến trung tâm thương mại một chuyến."
Ngô Giao Nghi cau mày. "Không được đâu Hy Hy, buổi hòa nhạc rất quan trọng, bà làm vậy sẽ bị cho là thiếu tôn trọng."
"Chẳng còn thời gian nữa, không mặc quần áo đến đó tham dự mới gọi là thiếu tôn trọng."
"..." Hy thối, bà giả ngốc đúng không?
"A Nghiêm?"
Tưởng Tuyết Hy còn đang kéo Ngô Giao Nghi, ai ngờ lại đụng trúng Thái Từ Nghiêm.
"Sao còn chưa thay quần áo?" Thái Từ Nghiêm nhíu mày, cô gái trước mặt vẫn mặc áo phông và quần đùi.
"Hầy, người yêu cũ của anh hại đấy! Cô ta cắt hết quần áo của tôi rồi." Gương mặt Tưởng Tuyết Hy rầu rĩ.
Ngô Giao Nghi hai mắt lại sáng như hai ngọn đuốc, bất thình lình ghé tai Tưởng Tuyết Hy.
"Người yêu cũ?"
"Không phải." Giọng nói người đàn ông trầm ổn, không vui không giận.
Tưởng Tuyết Hy ngạc nhiên, anh đang phủ nhận sao?
"Tôi giúp cô."
"Hả?"
"Tôi nói là tôi sẽ giúp cô."
"Có trừ vào năm mươi vạn của tôi không?"
"..."
"A Nghiêm?" Tưởng Tuyết Hy bị anh kéo lại vào phòng thay đồ, cười khúc khích.
"Không." Thái Từ Nghiêm bắt buộc phải lên tiếng, nếu còn không trả lời chỉ e cô nhóc này sẽ khiến anh không chết không tha.
Ha ha...
Không trừ vào tiền của cô, vậy thì dễ rồi!
...
Tấm rèm lớn bị kéo sang hai bên, Thái Từ Nghiêm ngẩng đầu.
Bộ lễ phục màu cam nhạt cúp ngực, có chi tiết nhấn eo, đuôi váy chạm đất, ánh sáng chiếu lên lại càng lấp lánh. Chiếc váy như tô điểm cho nụ cười dịu dàng quyến rũ kia. Tưởng Tuyết Hy nhấc váy, khẽ xoay một vòng trước mặt người đàn ông.
"Có đẹp không?"
"Khụ... khụ..." Thái Từ Nghiêm ho khan vài tiếng.
"Hỏi anh có đẹp không cơ mà? Khụ khụ là ý gì?"
"Tạm được..."
"Xùy, mắt nhìn kém!" Tưởng Tuyết Hy khó khăn di chuyển, huých nhẹ vào người Ngô Giao Nghi nãy giờ vẫn đang đờ đẫn một xó.
Ngô Giao Nghi ngay lập tức giơ ngón cái tán thưởng.
...
Buổi hòa nhạc mà người người chờ mong chính thức bắt đầu.
Phần tham dự của Tưởng Tuyết Hy nằm cuối, cũng chẳng biết do thời gian đăng ký muộn hay ban tổ chức sắp xếp nữa.
Cũng may đến lượt cô thì không hết vé.
Trong phòng chờ, Tưởng Tuyết Hy không ăn thì ngáp. Mà tiết mục cô mong chờ nhất, chính là của Trương Nhược An!
Cô ta ngồi trên chiếc dương cầm đặt chéo, gương mặt kiều diễm khi cười khi không, ngón tay thon dài múa trên phím đàn, mỗi lần chạm là một lần phát sáng.
Gương mặt kia, Tưởng Tuyết Hy nhìn thì quả thật có chút vừa mắt, nhưng tâm địa quá xấu, ảnh hưởng đến cảm nhận.
Giả sử cô ta câm nhỉ? Đến lúc đó may ra Tưởng Tuyết Hy còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng cái viễn cảnh khi cô ta tức giận mà không nói được, mọi cảm xúc đều bộc phát ra mặt...
Thôi, vẫn là không bị câm đi!
Trương Nhược An kết thúc phần trình diễn trong pháo tay của hội trường, cô ta e thẹn đứng dậy, nhấc tà váy, mũi chân chưa chạm đất đã khiến cả người suýt nữa thì bổ nhào.
Xoẹt...
"A!"
Cả hội trường cả kinh đứng bật dậy hét thay cô ta.
Trương Nhược An bám víu vào cạnh đàn để không bị ngã, nhưng khi nãy bước quá xa, toàn bộ thân váy đã bị rách gần hết.
Không lộ hàng nhưng vô cùng phản cảm!
Đã ai thảm đến nỗi chết trong huy hoàng chứ? Khán giả vừa mới vỗ tay khen xong đã vội đưa tay bịt mồm.
Xui!
Trương Nhược An luống cuống tay chân, nhìn ra nguyên nhân váy bị rách.
Chiếc kẹp tóc gắn nam châm dính với nam châm được cài sẵn trên ghế, trên có còn cẩn thận dính một con dao tem, động mạnh là sẽ cứa đứt!
Không hiểu sao Trương Nhược An lại đưa mắt về phía cánh gà, vậy mà Tưởng Tuyết Hy lại đang đứng đó.
Tưởng Tuyết Hy không hề có một chút phản ứng nào về sự cố này. Cô cong môi cười tà, bàn tay còn giơ lên cao, năm ngón tay linh hoạt động.
Trương, Nhược, An! Kẻ thua cuộc!
Tưởng Tuyết Hy ngồi trước bàn trang điểm, hai mắt nhắm nghiền, cô đang tự luyện một lượt.
"Hy Hy, đừng có run nha. Tôi biết bà sẽ làm được mà." Ngô Giao Nghi đặt tay lên vai Tưởng Tuyết Hy, nhiệt tình cổ vũ.
Chuyên viên trang điểm nhìn hai cô gái trẻ trung trước mặt, khẽ mỉm cười rồi lại tiếp tục bận rộn.
Ngô Giao Nghi nhìn đống mỹ phẩm trên mặt bàn, chu môi tiếc nuối.
Nếu không phải cô ham chơi, tay nghề cứng hơn một chút thì người trang điểm cho Tưởng Tuyết Hy hôm nay chính là cô rồi!
"Giao Nghi, tay người cầm bút kẻ mắt không được run!" Giọng nói đều đều của Tưởng Tuyết Hy vang lên, mắt vẫn không chịu mở.
Ngô Giao Nghi ngẩn người, lát sau mới thu tay lại, quả thật đầu ngón tay đang run nhẹ.
Khẽ cao giọng. "Tôi nói thật đấy, tôi không tham gia mà còn run như lắp điện đây, bà lên đó vạn lần phải bình tĩnh."
Đỉnh đầu phát ra tiếng "xong rồi" của chuyên viên trang điểm, Tưởng Tuyết Hy lúc này mới chậm rãi mở mắt, đáp lại Ngô Giao Nghi. "Ừ."
Tiếng giày cao gót "cộc cộc" nện trên sàn nhà, ngay sau đó là giọng nói "ngọt ngào" của Trương Nhược An.
"Yo, đúng là đắp mỹ phẩm lên người có khác, trông có vẻ khí sắc hơn rồi nhỉ?"
Chuyên viên trang điểm ngay lập tức rời đi, một phần là hết việc của mình, một phần là không muốn ở lại "tham chiến", sợ đạn bay vào người.
Tưởng Tuyết Hy vẫn ngồi im trên ghế, nhìn Trương Nhược An đứng phía sau qua gương, quang minh chính đại ngắm nghía cô ta.
Ngô Giao Nghi trong lòng bực bội, nghe Hà Tiểu Vãn nói lần trước Tưởng Tuyết Hy cùng một người phụ nữ đấu khẩu. Có vẻ chính là người này.
"Mình đi lấy váy cho cậu." Ngô Giao Nghi nói với Tưởng Tuyết Hy, cô cũng gật đầu đáp lại, hoàn toàn coi Trương Nhược An là kẻ tàng hình.
"Hy Hy, váy của cậu..." Ngô Giao Nghi từ trong phòng thay đồ đi ra, trên tay là mấy bộ lễ phục bị xẻ làm ba làm bốn. Vốn dĩ là lễ phục cắt may tỉ mỉ, giờ lại thành đống vải nhìn không ra hình ra dạng.
Tưởng Tuyết Hy khẽ nhíu mày, lại gần xem xét.
"Toàn bộ đều hỏng hết rồi sao?"
Ngô Giao Nghi gật đầu.
Trương Nhược An cũng tiến lên vài bước, giọng điệu thoải mái xem trò vui.
"OMG, sao lại thành thế này rồi? Tôi nhớ hôm qua nó đẹp lắm mà? Thật là, phí phạm quá đi! Tôi nhìn mà tôi còn xót nữa." Cô ta kéo dài giọng, ngữ điệu như mấy bà thím đi hóng chuyện. "Tưởng Tuyết Hy, chỗ này hôm nay cô cần đến phải không? Bây giờ phải làm sao đây? Rách hết rồi!"
Nghe câu này, kẻ ngốc mới không biết là ai làm.
Ngô Giao Nghi lửa giận tích tụ. "Giả dối trắng trợn!"
"Cô nói ai giả dối trắng trợn?"
"Kẻ nào hỏi chính là kẻ đó."
Trương Nhược An quay mặt đi, hừ lạnh vài cái.
Ngô Giao Nghi nhìn thái độ bỡn cợt này của cô ta, thật sự muốn đánh nhau!
Nhưng Tưởng Tuyết Hy đã nhanh chóng ngăn lại, nói bóng nói gió.
"Chuyện xấu hổ như vậy, người ta đã không muốn nói rồi, chúng ta cần gì phải xé thịt moi tim chứ? Đúng không, Trương tiểu thư?" Tưởng Tuyết Hy lúc này đã đến gần, ỷ vào chiều cao một mét bảy mươi lăm, cao hơn cô ta gần một cái đầu, ánh mắt quỷ quyệt nhìn xuống.
Trương Nhược An né tránh ánh mắt đó, lùi vài bước. "Cô tự đi lo cho mình đi!"
Tưởng Tuyết Hy cười nhạt, còn vui vẻ vẫy tay tiễn Trương Nhược An.
"Hy Hy, chúng ta hết đồ dự phòng rồi. Tiểu Vãn cũng theo anh cậu ấy về Bắc Kinh, phải làm sao đây?"
"Chúng ta đến trung tâm thương mại một chuyến."
Ngô Giao Nghi cau mày. "Không được đâu Hy Hy, buổi hòa nhạc rất quan trọng, bà làm vậy sẽ bị cho là thiếu tôn trọng."
"Chẳng còn thời gian nữa, không mặc quần áo đến đó tham dự mới gọi là thiếu tôn trọng."
"..." Hy thối, bà giả ngốc đúng không?
"A Nghiêm?"
Tưởng Tuyết Hy còn đang kéo Ngô Giao Nghi, ai ngờ lại đụng trúng Thái Từ Nghiêm.
"Sao còn chưa thay quần áo?" Thái Từ Nghiêm nhíu mày, cô gái trước mặt vẫn mặc áo phông và quần đùi.
"Hầy, người yêu cũ của anh hại đấy! Cô ta cắt hết quần áo của tôi rồi." Gương mặt Tưởng Tuyết Hy rầu rĩ.
Ngô Giao Nghi hai mắt lại sáng như hai ngọn đuốc, bất thình lình ghé tai Tưởng Tuyết Hy.
"Người yêu cũ?"
"Không phải." Giọng nói người đàn ông trầm ổn, không vui không giận.
Tưởng Tuyết Hy ngạc nhiên, anh đang phủ nhận sao?
"Tôi giúp cô."
"Hả?"
"Tôi nói là tôi sẽ giúp cô."
"Có trừ vào năm mươi vạn của tôi không?"
"..."
"A Nghiêm?" Tưởng Tuyết Hy bị anh kéo lại vào phòng thay đồ, cười khúc khích.
"Không." Thái Từ Nghiêm bắt buộc phải lên tiếng, nếu còn không trả lời chỉ e cô nhóc này sẽ khiến anh không chết không tha.
Ha ha...
Không trừ vào tiền của cô, vậy thì dễ rồi!
...
Tấm rèm lớn bị kéo sang hai bên, Thái Từ Nghiêm ngẩng đầu.
Bộ lễ phục màu cam nhạt cúp ngực, có chi tiết nhấn eo, đuôi váy chạm đất, ánh sáng chiếu lên lại càng lấp lánh. Chiếc váy như tô điểm cho nụ cười dịu dàng quyến rũ kia. Tưởng Tuyết Hy nhấc váy, khẽ xoay một vòng trước mặt người đàn ông.
"Có đẹp không?"
"Khụ... khụ..." Thái Từ Nghiêm ho khan vài tiếng.
"Hỏi anh có đẹp không cơ mà? Khụ khụ là ý gì?"
"Tạm được..."
"Xùy, mắt nhìn kém!" Tưởng Tuyết Hy khó khăn di chuyển, huých nhẹ vào người Ngô Giao Nghi nãy giờ vẫn đang đờ đẫn một xó.
Ngô Giao Nghi ngay lập tức giơ ngón cái tán thưởng.
...
Buổi hòa nhạc mà người người chờ mong chính thức bắt đầu.
Phần tham dự của Tưởng Tuyết Hy nằm cuối, cũng chẳng biết do thời gian đăng ký muộn hay ban tổ chức sắp xếp nữa.
Cũng may đến lượt cô thì không hết vé.
Trong phòng chờ, Tưởng Tuyết Hy không ăn thì ngáp. Mà tiết mục cô mong chờ nhất, chính là của Trương Nhược An!
Cô ta ngồi trên chiếc dương cầm đặt chéo, gương mặt kiều diễm khi cười khi không, ngón tay thon dài múa trên phím đàn, mỗi lần chạm là một lần phát sáng.
Gương mặt kia, Tưởng Tuyết Hy nhìn thì quả thật có chút vừa mắt, nhưng tâm địa quá xấu, ảnh hưởng đến cảm nhận.
Giả sử cô ta câm nhỉ? Đến lúc đó may ra Tưởng Tuyết Hy còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng cái viễn cảnh khi cô ta tức giận mà không nói được, mọi cảm xúc đều bộc phát ra mặt...
Thôi, vẫn là không bị câm đi!
Trương Nhược An kết thúc phần trình diễn trong pháo tay của hội trường, cô ta e thẹn đứng dậy, nhấc tà váy, mũi chân chưa chạm đất đã khiến cả người suýt nữa thì bổ nhào.
Xoẹt...
"A!"
Cả hội trường cả kinh đứng bật dậy hét thay cô ta.
Trương Nhược An bám víu vào cạnh đàn để không bị ngã, nhưng khi nãy bước quá xa, toàn bộ thân váy đã bị rách gần hết.
Không lộ hàng nhưng vô cùng phản cảm!
Đã ai thảm đến nỗi chết trong huy hoàng chứ? Khán giả vừa mới vỗ tay khen xong đã vội đưa tay bịt mồm.
Xui!
Trương Nhược An luống cuống tay chân, nhìn ra nguyên nhân váy bị rách.
Chiếc kẹp tóc gắn nam châm dính với nam châm được cài sẵn trên ghế, trên có còn cẩn thận dính một con dao tem, động mạnh là sẽ cứa đứt!
Không hiểu sao Trương Nhược An lại đưa mắt về phía cánh gà, vậy mà Tưởng Tuyết Hy lại đang đứng đó.
Tưởng Tuyết Hy không hề có một chút phản ứng nào về sự cố này. Cô cong môi cười tà, bàn tay còn giơ lên cao, năm ngón tay linh hoạt động.
Trương, Nhược, An! Kẻ thua cuộc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.