Chương 60: Không đi xử đẹp anh ta à?
Giai Thiên Đông Phương
20/09/2023
"Chúng ta, kết thúc ở đây đi!"
Tử Hào và Hita vô cùng thỏa mãn với ý kiến này của Tưởng Tuyết Hy.
Thái Từ Nghiêm lúc này đã chẳng còn bình tĩnh được nữa, anh mặc kệ đầu súng đang chĩa về phía mình, liều mạng chạy về phía cô.
"Tưởng Tuyết Hy, em biết mình đang nói cái gì không?"
Tưởng Tuyết Hy mím môi, nhìn thẳng vào mắt anh, tàn nhẫn gạt tay anh khỏi người mình.
"Nếu em cũng tự tay giết chết mẹ anh, sau đó vờ như không có chuyện gì vui vẻ sống bên cạnh anh, rồi lại âm thầm lợi dụng anh... Thái Từ Nghiêm, anh có chịu được không?"
Lồng ngực hô hấp dồn dập, đến lực ở bàn tay cũng siết chặt như muốn vò nát cánh tay cô.
"Em chọn tin tưởng họ chứ không tin tưởng anh?"
Tưởng Tuyết Hy nén nước mắt, cười lạnh. "Anh có thể chịu được... còn em thì không."
Nói xong, cô quay lưng đi, hướng về phía Tử Hào, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
"Hita, tôi đồng ý đi theo ông." Cô nhìn sang, đáy mắt vô hồn trống trải. "Với điều kiện, người đàn ông kia, tự tay tôi xử lý!"
Hita chứng kiến một cảnh thảm hại của Thái Từ Nghiêm, thoải mái đến tột cùng. Cũng vô cùng dễ tính gật đầu trước điều kiện của cô đề ra.
Nhìn bóng lưng Tưởng Tuyết Hy khuất dần, mọi hy vọng trong anh bấy lâu nay gần như hoàn toàn sụp đổ.
Tự tay giết chết mẹ anh... vờ như không thấy... vui vẻ sống bên cạnh lợi dụng anh...
Tưởng Tuyết Hy, trong suy nghĩ của em... anh là người như vậy sao?
...
Hita nhìn Tưởng Tuyết Hy ngoan ngoãn theo Tử Hào vào trong phòng thực nghiệm, hoài nghi gọi cô lại.
"Tưởng Tuyết Hy, hai người tình sâu nghĩa nặng như vậy... Cô nỡ sao?"
Tưởng Tuyết Hy nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt không một tia dao động.
"Kẻ thù thề không đội trời chung. Tôi chưa nổ súng giết anh ta đã là may lắm rồi."
Hita vô cùng ngạc nhiên trước sự kiên định lẫn tàn nhẫn này của cô, đến Tử Hào cũng vô cùng bất ngờ.
"Quả nhiên là cỗ máy giết người của Gabri, cô thực sự đủ nhẫn tâm đấy!"
Tử Hào vui vẻ cầm tay cô. "Em thực sự thông suốt rồi sao?"
Tưởng Tuyết Hy nâng mắt. "Không phải khi nãy anh muốn xóa trí nhớ của tôi sao? Làm luôn đi, tôi không muốn trong ký ức của mình có sự xuất hiện của anh ta nữa."
"Tuyết... Tuyết Hy... Em nói thật sao?"
Làm đến mức này, còn có thể không tin được chắc?
Tử Hào mừng ra mặt. "Được, em đợi anh nhé? Anh đi chuẩn bị ngay!"
Tưởng Tuyết Hy không nói gì nữa, đợi Tử Hào và Hita rời đi, cô khóa trái cửa, trở lại giường gọi một cuộc điện thoại.
...
Ở một căn phòng khác, Tử Hào cùng một chỗ với Hita, mọi chuyện diễn ra đêm nay thật sự ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Vốn tưởng là một cuộc tranh giành đẫm máu, ai ngờ chỉ cần nói vài câu mà Tưởng Tuyết Hy đã tin họ sái cổ đến như thế, đến nỗi vứt bỏ Thái Từ Nghiêm ngay lập tức như vậy.
Hita bán tín bán nghi. "Cậu rốt cuộc đã nói gì với cô ta vậy?"
Tử Hào châm lửa, hút thuốc bằng một dáng vẻ kiêu ngạo.
"Lấy lỗi gài bom Tô Tinh Diệp của ông lên người Thái Từ Nghiêm, chưa hết đâu, cái vòng cổ và cây súng tưởng vứt đi mà lại thành bằng chứng cứu sống ông đấy."
Hita ngạc nhiên trừng mắt. "Tiểu tử nhà cậu, không tồi đấy!"
...
Đám người của Hita đã rút hết, mạng sống của Thái Từ Nghiêm được bảo toàn.
Anh không trở về mà ngồi lại xe của mình vẫn đỗ ở ngoài địa phận của Hita. Ánh mắt đầy sự tức giận nhìn ra màn đêm.
Lúc này, tiếng trong bộ đàm lại vang lên.
"Đội trưởng Thái, năm phút nữa chúng tôi sẽ có mặt!"
Thái Từ Nghiêm chỉ lạnh giọng "ừ" một cái.
Người đàn ông đánh mắt nhìn về hướng lúc nãy mình đi ra, bàn tay cuộn chặt thành quyền.
Tưởng Tuyết Hy, em muốn chạy thoát khỏi anh sao?
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi.
Tiếng động cơ xe ngày một gần, ba bốn chiếc xe thực dụng kiểu quân đội dọc một hàng chạy về phía này, nhất cử nhất động đều phải thận trọng tĩnh lặng.
Thái Từ Nghiêm bước ra, đứng trước mui xe, cả người âm trầm đến cực điểm.
Triệu Chấn Đông đã cho người tới, có người của tổ chức Gabri, còn có cả cảnh sát.
Cảnh sát trưởng đến gần Thái Từ Nghiêm.
Ôi! Đôi mắt này... Lạnh chết người mất!
"Thái tổng, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, tôi đương nhiên tin tưởng về phong cách làm việc của anh. Anh hoàn toàn không phải loại người đó." Cảnh sát trưởng nhìn ráo riết. "Anh lại đem nhiều người thế này đến đây, chỉ để bắt tên đó thôi à?"
Cảnh sát trưởng trong lòng có chút hoài nghi, đêm hôm khuya khoắt, mấy chục đội thì thôi đi, còn có cả người riêng của anh ta nữa.
Khác gì đi khủng bố đâu?
"Không chỉ bắt." Thái Từ Nghiêm nhìn anh ta. "Phải san bằng cả khu này."
Nói rồi quay người về phía xe để lấy gì đó. Câu này hại cảnh sát trưởng dọa đến đờ người.
Khủng khiếp thế á?
Triệu Chấn Đông nhìn biểu cảm của anh ta, huých nhẹ một cái vào cạnh sườn. "Anh thì hiểu gì chứ? Đây là truy thê, truy thê đấy hiểu không?"
"Hả?" Cảnh sát trưởng càng lớ ngớ hơn. "Cô ấy mắc tội gì à?"
Triệu Chấn Đông vuốt cằm suy nghĩ. Sao anh cứ cảm giác vị cảnh sát trưởng này là một tên nghiệp dư nhỉ?
"Vợ hư phải dạy, tội nặng đấy!" Triệu Chấn Đông vỗ vai anh ta.
Cảnh sát trưởng mếu máo. "Nếu chỉ như vậy, nhiều người thế này cũng khoa trương quá rồi!"
Nghĩ ngợi một lát, cảnh sát trưởng lại tự bổ sung. "À thôi, tôi vợ con chưa có, cũng không thể hiểu được nỗi khổ của anh ấy."
Mà lúc này... Dưới ngọn đèn pha của xe ô tô, một chiếc xe nữa đang chầm chậm tiến tới.
Ánh mắt Triệu Chấn Đông sáng lên, người bước xuống xe là Ngô Giao Nghi.
"Nghi, em đến đây làm gì, chỗ này hiện giờ không an toàn." Triệu Chấn Đông bồn chồn nói.
Ngô Giao Nghi khách khí cảm ơn anh ta đã quan tâm mình, nhìn về phía Thái Từ Nghiêm ở bên kia, quả thật Tưởng Tuyết Hy không cùng một chỗ với anh.
Xung quanh lại còn có nhiều người vác súng thế này nữa, nếu Tưởng Tuyết Hy ở cạnh Tử Hào, chắc chắn là nguy hiểm.
"Thái Từ Nghiêm, anh để Hy Hy ở trong đó một mình thật sao?"
Thái Từ Nghiêm đau lòng nói. "Cô ấy đuổi tôi đi, với khả năng của cô ấy... Tôi nghĩ hiện giờ tính mạng của cô ấy đã được an toàn."
Ngô Giao Nghi nghe xong, ngoài bất ngờ ra thì chẳng biết nói gì. "Cô ấy đuổi anh? Hai người cãi nhau sao?"
Thái Từ Nghiêm gật đầu.
Người đi cùng Ngô Giao Nghi còn có Cát Trì và Thích Tiếu Nam nữa.
Thích Tiếu Nam mặt mũi hằn học bước đến, đưa USB cho cảnh sát trưởng, không vui nhìn Thái Từ Nghiêm mà nói.
"Vài phút trước Tuyết Hy đã gọi cho tôi, muốn tôi đi tìm đoạn ghi âm này từ nhà ga mà cô ấy đánh rơi khi bị Tử Hào đưa đến đây." Anh ngừng một lát. "Là đoạn ghi âm làm bằng chứng chứng minh anh trong sạch. Đây chỉ giống như lời thú nhận của Tử Hào, còn cụ thể phải làm gì... anh vẫn phải tự mình giải quyết."
Thái Từ Nghiêm có vẻ chẳng quan tâm đến tội danh của mình có được giữ trong sạch hay không, nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của Thích Tiếu Nam.
"Hy Hy đã gọi cho cậu?"
Thích Tiếu Nam gật đầu. "Vậy nên, anh hiểu ý của cô ấy rồi chứ?"
Lúc này, mọi gánh nặng như đè bẹp anh cuối cùng cũng tan biến. Thần sắc Thái Từ Nghiêm rạng rỡ thấy rõ, anh vỗ vai cảnh sát trưởng, ý muốn ngay lập tức cho người tiến vào căn cứ kia.
...
Tưởng Tuyết Hy ngồi trong phòng, xung quanh im ắng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.
Tử Hào đi vào, trên tay là một bình thuốc mới.
Tưởng Tuyết Hy hít sâu, vài tiếng trước loại thuốc kia cũng được tiêm vào người cô, tuy chỉ có một lượng nhỏ nhưng cũng đủ khiến thần trí cô rã rời.
Đây rõ ràng là sử dụng thuốc lậu.
"Em đợi lâu chưa? Loại thuốc này công dụng hơi mạnh, em uống một ít thuốc giảm đau nhé?"
Tưởng Tuyết Hy không nói, chỉ qua loa gật đầu.
Tử Hào run chân run tay, nhìn cô ngoan ngoãn ngồi đợi anh thao túng, trong lòng còn sướng hơn cả được làm tiên.
"Chúng ta... bắt đầu nhé?"
Tử Hào luống cuống bước đến, vừa định ngồi xuống cạnh cô thì cửa bị mở, bên ngoài cũng ồn như tập trận.
"Anh Hào, không xong rồi, Thái Từ Nghiêm lại kéo người đến rồi!"
Tử Hào vẫn còn ung dung. "Gấp thế làm gì? Hắn ta rõ ràng là đến nộp mạng."
Tên kia mặt mũi xanh lè. "Không phải đâu, hắn ta không những cho người bao vây cả khu này, mà còn có cả cảnh sát nữa đấy."
Cạch...
Lọ thuốc trong tay Tử Hào rơi xuống đất.
Anh ta trố tròn mắt, đứng phắt dậy, điệu bộ khó tin. "Cảnh sát?"
Tên kia gật đầu, Tử Hào giận dữ nhìn sang Tưởng Tuyết Hy.
Gương mặt Tưởng Tuyết Hy tỉnh bơ.
"Đi!" Tử Hào bỏ lại cô trong phòng, ra đến cửa thì gặp Hita đang hùng hổ đi đến.
Hita nhìn ngó sau lưng Tử Hào, quát lên. "Mụ đàn bà đó đâu?"
Tử Hào cũng gắt lên. "Cô ấy ở trong phòng, đang chờ tiêm thuốc."
Hita dậm chân. "Cậu còn thuốc men nữa à? Nói không chừng kẻ báo cảnh sát là cô ta đấy!"
Tử Hào mở to mắt, lúc này mới như nghĩ ra gì đó, liền mở miệng chửi thề.
Tử Hào vừa định quay lưng trở lại phòng, Tưởng Tuyết Hy đã đi đến.
"Hai người tìm tôi à?" Tưởng Tuyết Hy nhìn ra bên ngoài, đám thuộc hạ đã sẵn sàng chuẩn bị vũ khí, cô chủ động đi ra ngoài trước, ném lời nói ra sau lưng cho hai người kia. "Còn không định đi xử đẹp anh ta à?"
Hita và Tử Hào nhìn nhau, ôm một bụng tức không biết phát tiết vào đâu theo sau cô.
Tử Hào và Hita vô cùng thỏa mãn với ý kiến này của Tưởng Tuyết Hy.
Thái Từ Nghiêm lúc này đã chẳng còn bình tĩnh được nữa, anh mặc kệ đầu súng đang chĩa về phía mình, liều mạng chạy về phía cô.
"Tưởng Tuyết Hy, em biết mình đang nói cái gì không?"
Tưởng Tuyết Hy mím môi, nhìn thẳng vào mắt anh, tàn nhẫn gạt tay anh khỏi người mình.
"Nếu em cũng tự tay giết chết mẹ anh, sau đó vờ như không có chuyện gì vui vẻ sống bên cạnh anh, rồi lại âm thầm lợi dụng anh... Thái Từ Nghiêm, anh có chịu được không?"
Lồng ngực hô hấp dồn dập, đến lực ở bàn tay cũng siết chặt như muốn vò nát cánh tay cô.
"Em chọn tin tưởng họ chứ không tin tưởng anh?"
Tưởng Tuyết Hy nén nước mắt, cười lạnh. "Anh có thể chịu được... còn em thì không."
Nói xong, cô quay lưng đi, hướng về phía Tử Hào, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
"Hita, tôi đồng ý đi theo ông." Cô nhìn sang, đáy mắt vô hồn trống trải. "Với điều kiện, người đàn ông kia, tự tay tôi xử lý!"
Hita chứng kiến một cảnh thảm hại của Thái Từ Nghiêm, thoải mái đến tột cùng. Cũng vô cùng dễ tính gật đầu trước điều kiện của cô đề ra.
Nhìn bóng lưng Tưởng Tuyết Hy khuất dần, mọi hy vọng trong anh bấy lâu nay gần như hoàn toàn sụp đổ.
Tự tay giết chết mẹ anh... vờ như không thấy... vui vẻ sống bên cạnh lợi dụng anh...
Tưởng Tuyết Hy, trong suy nghĩ của em... anh là người như vậy sao?
...
Hita nhìn Tưởng Tuyết Hy ngoan ngoãn theo Tử Hào vào trong phòng thực nghiệm, hoài nghi gọi cô lại.
"Tưởng Tuyết Hy, hai người tình sâu nghĩa nặng như vậy... Cô nỡ sao?"
Tưởng Tuyết Hy nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt không một tia dao động.
"Kẻ thù thề không đội trời chung. Tôi chưa nổ súng giết anh ta đã là may lắm rồi."
Hita vô cùng ngạc nhiên trước sự kiên định lẫn tàn nhẫn này của cô, đến Tử Hào cũng vô cùng bất ngờ.
"Quả nhiên là cỗ máy giết người của Gabri, cô thực sự đủ nhẫn tâm đấy!"
Tử Hào vui vẻ cầm tay cô. "Em thực sự thông suốt rồi sao?"
Tưởng Tuyết Hy nâng mắt. "Không phải khi nãy anh muốn xóa trí nhớ của tôi sao? Làm luôn đi, tôi không muốn trong ký ức của mình có sự xuất hiện của anh ta nữa."
"Tuyết... Tuyết Hy... Em nói thật sao?"
Làm đến mức này, còn có thể không tin được chắc?
Tử Hào mừng ra mặt. "Được, em đợi anh nhé? Anh đi chuẩn bị ngay!"
Tưởng Tuyết Hy không nói gì nữa, đợi Tử Hào và Hita rời đi, cô khóa trái cửa, trở lại giường gọi một cuộc điện thoại.
...
Ở một căn phòng khác, Tử Hào cùng một chỗ với Hita, mọi chuyện diễn ra đêm nay thật sự ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Vốn tưởng là một cuộc tranh giành đẫm máu, ai ngờ chỉ cần nói vài câu mà Tưởng Tuyết Hy đã tin họ sái cổ đến như thế, đến nỗi vứt bỏ Thái Từ Nghiêm ngay lập tức như vậy.
Hita bán tín bán nghi. "Cậu rốt cuộc đã nói gì với cô ta vậy?"
Tử Hào châm lửa, hút thuốc bằng một dáng vẻ kiêu ngạo.
"Lấy lỗi gài bom Tô Tinh Diệp của ông lên người Thái Từ Nghiêm, chưa hết đâu, cái vòng cổ và cây súng tưởng vứt đi mà lại thành bằng chứng cứu sống ông đấy."
Hita ngạc nhiên trừng mắt. "Tiểu tử nhà cậu, không tồi đấy!"
...
Đám người của Hita đã rút hết, mạng sống của Thái Từ Nghiêm được bảo toàn.
Anh không trở về mà ngồi lại xe của mình vẫn đỗ ở ngoài địa phận của Hita. Ánh mắt đầy sự tức giận nhìn ra màn đêm.
Lúc này, tiếng trong bộ đàm lại vang lên.
"Đội trưởng Thái, năm phút nữa chúng tôi sẽ có mặt!"
Thái Từ Nghiêm chỉ lạnh giọng "ừ" một cái.
Người đàn ông đánh mắt nhìn về hướng lúc nãy mình đi ra, bàn tay cuộn chặt thành quyền.
Tưởng Tuyết Hy, em muốn chạy thoát khỏi anh sao?
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi.
Tiếng động cơ xe ngày một gần, ba bốn chiếc xe thực dụng kiểu quân đội dọc một hàng chạy về phía này, nhất cử nhất động đều phải thận trọng tĩnh lặng.
Thái Từ Nghiêm bước ra, đứng trước mui xe, cả người âm trầm đến cực điểm.
Triệu Chấn Đông đã cho người tới, có người của tổ chức Gabri, còn có cả cảnh sát.
Cảnh sát trưởng đến gần Thái Từ Nghiêm.
Ôi! Đôi mắt này... Lạnh chết người mất!
"Thái tổng, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, tôi đương nhiên tin tưởng về phong cách làm việc của anh. Anh hoàn toàn không phải loại người đó." Cảnh sát trưởng nhìn ráo riết. "Anh lại đem nhiều người thế này đến đây, chỉ để bắt tên đó thôi à?"
Cảnh sát trưởng trong lòng có chút hoài nghi, đêm hôm khuya khoắt, mấy chục đội thì thôi đi, còn có cả người riêng của anh ta nữa.
Khác gì đi khủng bố đâu?
"Không chỉ bắt." Thái Từ Nghiêm nhìn anh ta. "Phải san bằng cả khu này."
Nói rồi quay người về phía xe để lấy gì đó. Câu này hại cảnh sát trưởng dọa đến đờ người.
Khủng khiếp thế á?
Triệu Chấn Đông nhìn biểu cảm của anh ta, huých nhẹ một cái vào cạnh sườn. "Anh thì hiểu gì chứ? Đây là truy thê, truy thê đấy hiểu không?"
"Hả?" Cảnh sát trưởng càng lớ ngớ hơn. "Cô ấy mắc tội gì à?"
Triệu Chấn Đông vuốt cằm suy nghĩ. Sao anh cứ cảm giác vị cảnh sát trưởng này là một tên nghiệp dư nhỉ?
"Vợ hư phải dạy, tội nặng đấy!" Triệu Chấn Đông vỗ vai anh ta.
Cảnh sát trưởng mếu máo. "Nếu chỉ như vậy, nhiều người thế này cũng khoa trương quá rồi!"
Nghĩ ngợi một lát, cảnh sát trưởng lại tự bổ sung. "À thôi, tôi vợ con chưa có, cũng không thể hiểu được nỗi khổ của anh ấy."
Mà lúc này... Dưới ngọn đèn pha của xe ô tô, một chiếc xe nữa đang chầm chậm tiến tới.
Ánh mắt Triệu Chấn Đông sáng lên, người bước xuống xe là Ngô Giao Nghi.
"Nghi, em đến đây làm gì, chỗ này hiện giờ không an toàn." Triệu Chấn Đông bồn chồn nói.
Ngô Giao Nghi khách khí cảm ơn anh ta đã quan tâm mình, nhìn về phía Thái Từ Nghiêm ở bên kia, quả thật Tưởng Tuyết Hy không cùng một chỗ với anh.
Xung quanh lại còn có nhiều người vác súng thế này nữa, nếu Tưởng Tuyết Hy ở cạnh Tử Hào, chắc chắn là nguy hiểm.
"Thái Từ Nghiêm, anh để Hy Hy ở trong đó một mình thật sao?"
Thái Từ Nghiêm đau lòng nói. "Cô ấy đuổi tôi đi, với khả năng của cô ấy... Tôi nghĩ hiện giờ tính mạng của cô ấy đã được an toàn."
Ngô Giao Nghi nghe xong, ngoài bất ngờ ra thì chẳng biết nói gì. "Cô ấy đuổi anh? Hai người cãi nhau sao?"
Thái Từ Nghiêm gật đầu.
Người đi cùng Ngô Giao Nghi còn có Cát Trì và Thích Tiếu Nam nữa.
Thích Tiếu Nam mặt mũi hằn học bước đến, đưa USB cho cảnh sát trưởng, không vui nhìn Thái Từ Nghiêm mà nói.
"Vài phút trước Tuyết Hy đã gọi cho tôi, muốn tôi đi tìm đoạn ghi âm này từ nhà ga mà cô ấy đánh rơi khi bị Tử Hào đưa đến đây." Anh ngừng một lát. "Là đoạn ghi âm làm bằng chứng chứng minh anh trong sạch. Đây chỉ giống như lời thú nhận của Tử Hào, còn cụ thể phải làm gì... anh vẫn phải tự mình giải quyết."
Thái Từ Nghiêm có vẻ chẳng quan tâm đến tội danh của mình có được giữ trong sạch hay không, nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của Thích Tiếu Nam.
"Hy Hy đã gọi cho cậu?"
Thích Tiếu Nam gật đầu. "Vậy nên, anh hiểu ý của cô ấy rồi chứ?"
Lúc này, mọi gánh nặng như đè bẹp anh cuối cùng cũng tan biến. Thần sắc Thái Từ Nghiêm rạng rỡ thấy rõ, anh vỗ vai cảnh sát trưởng, ý muốn ngay lập tức cho người tiến vào căn cứ kia.
...
Tưởng Tuyết Hy ngồi trong phòng, xung quanh im ắng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.
Tử Hào đi vào, trên tay là một bình thuốc mới.
Tưởng Tuyết Hy hít sâu, vài tiếng trước loại thuốc kia cũng được tiêm vào người cô, tuy chỉ có một lượng nhỏ nhưng cũng đủ khiến thần trí cô rã rời.
Đây rõ ràng là sử dụng thuốc lậu.
"Em đợi lâu chưa? Loại thuốc này công dụng hơi mạnh, em uống một ít thuốc giảm đau nhé?"
Tưởng Tuyết Hy không nói, chỉ qua loa gật đầu.
Tử Hào run chân run tay, nhìn cô ngoan ngoãn ngồi đợi anh thao túng, trong lòng còn sướng hơn cả được làm tiên.
"Chúng ta... bắt đầu nhé?"
Tử Hào luống cuống bước đến, vừa định ngồi xuống cạnh cô thì cửa bị mở, bên ngoài cũng ồn như tập trận.
"Anh Hào, không xong rồi, Thái Từ Nghiêm lại kéo người đến rồi!"
Tử Hào vẫn còn ung dung. "Gấp thế làm gì? Hắn ta rõ ràng là đến nộp mạng."
Tên kia mặt mũi xanh lè. "Không phải đâu, hắn ta không những cho người bao vây cả khu này, mà còn có cả cảnh sát nữa đấy."
Cạch...
Lọ thuốc trong tay Tử Hào rơi xuống đất.
Anh ta trố tròn mắt, đứng phắt dậy, điệu bộ khó tin. "Cảnh sát?"
Tên kia gật đầu, Tử Hào giận dữ nhìn sang Tưởng Tuyết Hy.
Gương mặt Tưởng Tuyết Hy tỉnh bơ.
"Đi!" Tử Hào bỏ lại cô trong phòng, ra đến cửa thì gặp Hita đang hùng hổ đi đến.
Hita nhìn ngó sau lưng Tử Hào, quát lên. "Mụ đàn bà đó đâu?"
Tử Hào cũng gắt lên. "Cô ấy ở trong phòng, đang chờ tiêm thuốc."
Hita dậm chân. "Cậu còn thuốc men nữa à? Nói không chừng kẻ báo cảnh sát là cô ta đấy!"
Tử Hào mở to mắt, lúc này mới như nghĩ ra gì đó, liền mở miệng chửi thề.
Tử Hào vừa định quay lưng trở lại phòng, Tưởng Tuyết Hy đã đi đến.
"Hai người tìm tôi à?" Tưởng Tuyết Hy nhìn ra bên ngoài, đám thuộc hạ đã sẵn sàng chuẩn bị vũ khí, cô chủ động đi ra ngoài trước, ném lời nói ra sau lưng cho hai người kia. "Còn không định đi xử đẹp anh ta à?"
Hita và Tử Hào nhìn nhau, ôm một bụng tức không biết phát tiết vào đâu theo sau cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.