Chương 21: Thái tổng, anh đến chỗ tôi chuộc người đi!
Giai Thiên Đông Phương
20/09/2023
"Xoa tôi hết đau trước đã."
X... Xoa?
Thái Từ Nghiêm nhìn từ đầu đến chân người con gái trước mặt, mặt mũi bỗng chốc tối sầm lại.
Tưởng Tuyết Hy cười hì hì mấy cái trong lòng, hắng giọng.
"Anh kéo tôi đau chết được... không định chuộc lỗi sao? Chỉ là xoa thôi mà?" Nói rồi đưa tay kéo cổ áo phía sau gáy của mình xuống, để lộ phần da thịt trắng nõn in vài nốt ngón tay.
Phía sau lưng im lặng không nhúc nhích, Tưởng Tuyết Hy chầm chậm quay lại, kết quả bị đôi mắt sắc bén của anh nhìn đến toát mồ hôi lạnh.
Vươn tay, đích là cái gáy mềm mịn đó... lại một lần nữa kéo đi.
Tưởng Tuyết Hy: "?"
Đầu gỗ!!!
...
Siêu xe sang chảnh đỗ bên vệ đường, Tưởng Tuyết Hy im lặng trong xe, chốc chốc lại nhìn sang ghế ngồi bên cạnh.
"Vào trong một mình đi." Thái Từ Nghiêm mở khóa cửa xe sẵn cho cô.
"Anh không đi cùng sao?" Đôi mắt chớp chớp.
"Công ty có việc."
Cô nàng Tưởng "ừ" một cái, vẫn ngồi im không nhúc nhích.
"Đi vào." Thanh âm người đàn ông không quá lớn, chỉ là nhắc nhở.
"Anh đưa tôi ra trung tâm thương mại một lát. Tôi muốn mua quần áo để thay."
Áo sơ mi đơn giản kèm với quần đùi không có gì đặc biệt. Thật sự không thể cứ thế này mà đi gặp Khương Mễ Hoa được. Còn quay về khách sạn á?
Đã đi đến đây rồi...
Thái Từ Nghiêm khởi động xe, đưa cô đến nơi đến chốn.
...
"Đóng băng hết thẻ của bà ấy lại, theo tôi về!"
"Tôi không về, gói hết đống đồ này của tôi lại, hôm nay tôi không trả tiền nhưng vẫn sẽ mang đồ đi!"
Tưởng Tuyết Hy đi qua gian quần áo dành cho người trung niên, bất chợt nghe được cuộc cãi vã từ phía trong.
Khương Mễ Hoa tức giận vơ cả chục túi con đặt trên bàn, hiên ngang rời đi. Người đàn ông phía sau giữ cổ tay bà, chuẩn bị giáng một bạt tay xuống.
"Thái Hạc Lâm, ông muốn đánh tôi?" Khương Mễ Hoa không sợ hãi trước vẻ nghiêm nghị của ông, ngược lại còn tự tin vểnh mặt thách thức ông, phong thái vô cùng tự tin.
Thái Hạc Lâm hơi thở nặng nề, cuối cùng vẫn là không nỡ.
"Ông có giỏi thì đánh tôi luôn đi, tôi nhất định sẽ kiện ông ra tòa!"
Thái Hạc Lâm chỉ vừa nguôi giận, nghe xong mấy lời kia thì mặt nhăn mày nhúm.
"Đúng là trước kia tôi nhẹ nhàng với bà quá rồi! Đi về, đứng đây cãi nhau thì còn ra thể thống gì?" Thái Hạc Lâm lại hung hăng đòi kéo bà đi.
"Tôi cứ thích không cho ông mặt mũi đấy!"
Tưởng Tuyết Hy khoanh tay trước ngực, Khương Mễ Hoa bình thường là người cao quý, rất chú ý đến hình tượng ở bên ngoài, bây giờ lại cùng một người đàn ông lôi kéo trong trung tâm thương mại. Nếu không phải tình huống đặc biệt, Khương Mễ Hoa nhất định không để mất mặt như thế này.
Còn người đàn ông kia, Thái Hạc Lâm, có vẻ là chồng bà ấy.
Tưởng Tuyết Hy nhìn qua ông ta, nét mặt nghiêm nghị, tuổi cao chín chắn, thoạt nhìn rất giống phong thái của Thái Từ Nghiêm.
Nhưng mấy thứ đó đều không phải thứ Tưởng Tuyết Hy để tâm, mà là... hành động lôi lôi kéo kéo của ông ấy.
Giỏ nhà nào quai nhà ấy, cấm sai!
"Chủ tịch Khương?" Tưởng Tuyết Hy cuối cùng cũng ngó mặt ngay khi Thái Hạc Lâm chuẩn bị nổi trận lôi đình.
Khương Mễ Hoa nhìn cô một lúc lâu, không thèm để ý đến nét mặt của chồng mình mà cầm tay Tưởng Tuyết Hy giống như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Thái Hạc Lâm cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô, khẽ đè giọng rồi quay mặt đi. Chắc chắn đang xấu hổ vì chuyện gia đình cãi nhau mà bị người ngoài nhìn thấy.
"Cháu là Hy Hy... đúng không?" Khương Mễ Hoa lúng túng hỏi, đôi mắt khẩn cầu.
Từ lần nhìn thấy bà ấy trong buổi hòa nhạc, khí chất ngời ngời, đến mấy lần xuất hiện trên báo, thời thượng tao nhã. Không nghĩ đến Khương Mễ Hoa còn có biểu cảm đáng yêu như thế này.
Ánh mắt cầu cứu, cánh môi mấp máy hỏi tới tấp.
Quả thực là đã tức giận không ít.
"Vâng, Tưởng Tuyết Hy ạ." Cô cười dịu dàng, còn giúp bà cầm hộ mấy túi đồ.
Khương Mễ Hoa cười vui vẻ, kéo cô định rời khỏi đó.
"Bà định đi đâu?" Thái Hạc Lâm gọi với lại, ngữ khí nghiêm nghị.
"Việc của tôi, không cần ông quan tâm."
Tin tức gia đình Thái gia lục đục có vẻ không phải là tin nhái.
...
Khương Mễ Hoa ngồi trong xe, tháo cả áo khoác ngoài ra vì quá nóng.
"Chủ tịch Khương uống nước đi ạ." Tưởng Tuyết Hy lấy từ trong xe một chai nước khoáng, thật may vì Khương Mễ Hoa đi xe riêng đến.
Bà ấy nhận lấy, mỉm cười nhìn cô rồi uống liền mấy hớp.
"Xin lỗi vì đã để cô thấy cảnh tượng này, thật là khiến người khác chê cười mà." Khương Mễ Hoa chậm rãi đóng nắp chai, không vui vẻ bồng bột như khi nãy nữa, gương mặt lại là nét điềm tĩnh vốn có.
Tưởng Tuyết Hy lắc đầu, lớp son dưỡng trên môi bà được thoa kỹ lưỡng, dù là hoàn cảnh nào nhìn cũng vô cùng tươi tắn.
"Hai người cãi nhau sao?" Có chút tò mò, cô chỉ hỏi qua loa, câu hỏi vốn dĩ không cần câu trả lời.
Không hiểu chuyện thì tốt nhất đừng nhiều chuyện.
Khương Mễ Hoa nhìn cô, quả thật là không nói gì. Cô cũng không để bụng, lễ phép hỏi tiếp.
"Vậy cháu cho xe chạy nhé? Đi đâu đó bàn công việc có được không?" Vừa nói vừa khởi động xe, vậy mà Khương Mễ Hoa lại giơ tay cản cô lại.
"Khó khăn lắm mới quyết định trở về nước thăm chồng thăm con, ông ta tôi không nhớ, chỉ nhớ A Nghiêm. Mẹ con xa nhau gần chục năm trời, giữa chúng tôi đã xa cách quá lâu rồi, tôi thật lòng muốn bù đắp cho nó."
"Nhưng Hạc Lâm ông ấy vẫn vậy, gia trưởng quá mức, rất hay cãi vã làm to chuyện, nhiều lúc tôi rất muốn cùng ông ấy ly hôn... Nhưng cuối cùng vì con cái mà đè nén lại." Khương Mễ Hoa thở dài, đáy mắt xa xăm nhìn về phía trước, nhận ra bất chợt mình nói quá nhiều, cười ngượng.
"Có phiền cô quá không? Tôi rất lâu không có người tâm sự, không ngờ lại trải lòng với cô nhiều như thế."
"Không sao đâu, chúng ta cũng coi như là quen biết. Giữ trong lòng không tốt, nói ra sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều."
Khương Mễ Hoa gật gù, hít sâu rồi lại thở ra.
"Nói chuyện về ông ấy, tôi không còn tâm trạng bàn công việc nữa rồi."
"Vậy chúng ta đi hóng gió một chút cho khuây khỏa nhé?"
...
Bảy giờ tối, cục cảnh sát giao thông thành phố vẫn còn sáng đèn.
"Anh cảnh sát, gọi nhanh đi mà. Từ chiều đến giờ tôi chưa được miếng thịt nào vào bụng, đói gần chết rồi!" Tưởng Tuyết Hy nhìn ra hàng ghế chờ rồi lại nhìn người cảnh sát, dài giọng van nài.
Thật ra cô không quan tâm bản thân, cô lo cho Khương Mễ Hoa ở đằng kia hơn.
"Đợi đi, tôi gọi nãy giờ không có ai bắt máy. Cậu ấy hình như bận rồi." Người cảnh sát hì hục quay số, cuối cùng cũng có phản hồi.
"Thái tổng, anh đến chỗ tôi chuộc người đi."
"Ai?" Chất giọng nghiêm nghị của người đàn ông ở đầu dây bên kia có chút mệt mỏi.
Anh cảnh sát ngập ngừng, nhìn người con gái trước mặt một lúc rồi nói.
"Một già một trẻ!"
X... Xoa?
Thái Từ Nghiêm nhìn từ đầu đến chân người con gái trước mặt, mặt mũi bỗng chốc tối sầm lại.
Tưởng Tuyết Hy cười hì hì mấy cái trong lòng, hắng giọng.
"Anh kéo tôi đau chết được... không định chuộc lỗi sao? Chỉ là xoa thôi mà?" Nói rồi đưa tay kéo cổ áo phía sau gáy của mình xuống, để lộ phần da thịt trắng nõn in vài nốt ngón tay.
Phía sau lưng im lặng không nhúc nhích, Tưởng Tuyết Hy chầm chậm quay lại, kết quả bị đôi mắt sắc bén của anh nhìn đến toát mồ hôi lạnh.
Vươn tay, đích là cái gáy mềm mịn đó... lại một lần nữa kéo đi.
Tưởng Tuyết Hy: "?"
Đầu gỗ!!!
...
Siêu xe sang chảnh đỗ bên vệ đường, Tưởng Tuyết Hy im lặng trong xe, chốc chốc lại nhìn sang ghế ngồi bên cạnh.
"Vào trong một mình đi." Thái Từ Nghiêm mở khóa cửa xe sẵn cho cô.
"Anh không đi cùng sao?" Đôi mắt chớp chớp.
"Công ty có việc."
Cô nàng Tưởng "ừ" một cái, vẫn ngồi im không nhúc nhích.
"Đi vào." Thanh âm người đàn ông không quá lớn, chỉ là nhắc nhở.
"Anh đưa tôi ra trung tâm thương mại một lát. Tôi muốn mua quần áo để thay."
Áo sơ mi đơn giản kèm với quần đùi không có gì đặc biệt. Thật sự không thể cứ thế này mà đi gặp Khương Mễ Hoa được. Còn quay về khách sạn á?
Đã đi đến đây rồi...
Thái Từ Nghiêm khởi động xe, đưa cô đến nơi đến chốn.
...
"Đóng băng hết thẻ của bà ấy lại, theo tôi về!"
"Tôi không về, gói hết đống đồ này của tôi lại, hôm nay tôi không trả tiền nhưng vẫn sẽ mang đồ đi!"
Tưởng Tuyết Hy đi qua gian quần áo dành cho người trung niên, bất chợt nghe được cuộc cãi vã từ phía trong.
Khương Mễ Hoa tức giận vơ cả chục túi con đặt trên bàn, hiên ngang rời đi. Người đàn ông phía sau giữ cổ tay bà, chuẩn bị giáng một bạt tay xuống.
"Thái Hạc Lâm, ông muốn đánh tôi?" Khương Mễ Hoa không sợ hãi trước vẻ nghiêm nghị của ông, ngược lại còn tự tin vểnh mặt thách thức ông, phong thái vô cùng tự tin.
Thái Hạc Lâm hơi thở nặng nề, cuối cùng vẫn là không nỡ.
"Ông có giỏi thì đánh tôi luôn đi, tôi nhất định sẽ kiện ông ra tòa!"
Thái Hạc Lâm chỉ vừa nguôi giận, nghe xong mấy lời kia thì mặt nhăn mày nhúm.
"Đúng là trước kia tôi nhẹ nhàng với bà quá rồi! Đi về, đứng đây cãi nhau thì còn ra thể thống gì?" Thái Hạc Lâm lại hung hăng đòi kéo bà đi.
"Tôi cứ thích không cho ông mặt mũi đấy!"
Tưởng Tuyết Hy khoanh tay trước ngực, Khương Mễ Hoa bình thường là người cao quý, rất chú ý đến hình tượng ở bên ngoài, bây giờ lại cùng một người đàn ông lôi kéo trong trung tâm thương mại. Nếu không phải tình huống đặc biệt, Khương Mễ Hoa nhất định không để mất mặt như thế này.
Còn người đàn ông kia, Thái Hạc Lâm, có vẻ là chồng bà ấy.
Tưởng Tuyết Hy nhìn qua ông ta, nét mặt nghiêm nghị, tuổi cao chín chắn, thoạt nhìn rất giống phong thái của Thái Từ Nghiêm.
Nhưng mấy thứ đó đều không phải thứ Tưởng Tuyết Hy để tâm, mà là... hành động lôi lôi kéo kéo của ông ấy.
Giỏ nhà nào quai nhà ấy, cấm sai!
"Chủ tịch Khương?" Tưởng Tuyết Hy cuối cùng cũng ngó mặt ngay khi Thái Hạc Lâm chuẩn bị nổi trận lôi đình.
Khương Mễ Hoa nhìn cô một lúc lâu, không thèm để ý đến nét mặt của chồng mình mà cầm tay Tưởng Tuyết Hy giống như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Thái Hạc Lâm cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô, khẽ đè giọng rồi quay mặt đi. Chắc chắn đang xấu hổ vì chuyện gia đình cãi nhau mà bị người ngoài nhìn thấy.
"Cháu là Hy Hy... đúng không?" Khương Mễ Hoa lúng túng hỏi, đôi mắt khẩn cầu.
Từ lần nhìn thấy bà ấy trong buổi hòa nhạc, khí chất ngời ngời, đến mấy lần xuất hiện trên báo, thời thượng tao nhã. Không nghĩ đến Khương Mễ Hoa còn có biểu cảm đáng yêu như thế này.
Ánh mắt cầu cứu, cánh môi mấp máy hỏi tới tấp.
Quả thực là đã tức giận không ít.
"Vâng, Tưởng Tuyết Hy ạ." Cô cười dịu dàng, còn giúp bà cầm hộ mấy túi đồ.
Khương Mễ Hoa cười vui vẻ, kéo cô định rời khỏi đó.
"Bà định đi đâu?" Thái Hạc Lâm gọi với lại, ngữ khí nghiêm nghị.
"Việc của tôi, không cần ông quan tâm."
Tin tức gia đình Thái gia lục đục có vẻ không phải là tin nhái.
...
Khương Mễ Hoa ngồi trong xe, tháo cả áo khoác ngoài ra vì quá nóng.
"Chủ tịch Khương uống nước đi ạ." Tưởng Tuyết Hy lấy từ trong xe một chai nước khoáng, thật may vì Khương Mễ Hoa đi xe riêng đến.
Bà ấy nhận lấy, mỉm cười nhìn cô rồi uống liền mấy hớp.
"Xin lỗi vì đã để cô thấy cảnh tượng này, thật là khiến người khác chê cười mà." Khương Mễ Hoa chậm rãi đóng nắp chai, không vui vẻ bồng bột như khi nãy nữa, gương mặt lại là nét điềm tĩnh vốn có.
Tưởng Tuyết Hy lắc đầu, lớp son dưỡng trên môi bà được thoa kỹ lưỡng, dù là hoàn cảnh nào nhìn cũng vô cùng tươi tắn.
"Hai người cãi nhau sao?" Có chút tò mò, cô chỉ hỏi qua loa, câu hỏi vốn dĩ không cần câu trả lời.
Không hiểu chuyện thì tốt nhất đừng nhiều chuyện.
Khương Mễ Hoa nhìn cô, quả thật là không nói gì. Cô cũng không để bụng, lễ phép hỏi tiếp.
"Vậy cháu cho xe chạy nhé? Đi đâu đó bàn công việc có được không?" Vừa nói vừa khởi động xe, vậy mà Khương Mễ Hoa lại giơ tay cản cô lại.
"Khó khăn lắm mới quyết định trở về nước thăm chồng thăm con, ông ta tôi không nhớ, chỉ nhớ A Nghiêm. Mẹ con xa nhau gần chục năm trời, giữa chúng tôi đã xa cách quá lâu rồi, tôi thật lòng muốn bù đắp cho nó."
"Nhưng Hạc Lâm ông ấy vẫn vậy, gia trưởng quá mức, rất hay cãi vã làm to chuyện, nhiều lúc tôi rất muốn cùng ông ấy ly hôn... Nhưng cuối cùng vì con cái mà đè nén lại." Khương Mễ Hoa thở dài, đáy mắt xa xăm nhìn về phía trước, nhận ra bất chợt mình nói quá nhiều, cười ngượng.
"Có phiền cô quá không? Tôi rất lâu không có người tâm sự, không ngờ lại trải lòng với cô nhiều như thế."
"Không sao đâu, chúng ta cũng coi như là quen biết. Giữ trong lòng không tốt, nói ra sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều."
Khương Mễ Hoa gật gù, hít sâu rồi lại thở ra.
"Nói chuyện về ông ấy, tôi không còn tâm trạng bàn công việc nữa rồi."
"Vậy chúng ta đi hóng gió một chút cho khuây khỏa nhé?"
...
Bảy giờ tối, cục cảnh sát giao thông thành phố vẫn còn sáng đèn.
"Anh cảnh sát, gọi nhanh đi mà. Từ chiều đến giờ tôi chưa được miếng thịt nào vào bụng, đói gần chết rồi!" Tưởng Tuyết Hy nhìn ra hàng ghế chờ rồi lại nhìn người cảnh sát, dài giọng van nài.
Thật ra cô không quan tâm bản thân, cô lo cho Khương Mễ Hoa ở đằng kia hơn.
"Đợi đi, tôi gọi nãy giờ không có ai bắt máy. Cậu ấy hình như bận rồi." Người cảnh sát hì hục quay số, cuối cùng cũng có phản hồi.
"Thái tổng, anh đến chỗ tôi chuộc người đi."
"Ai?" Chất giọng nghiêm nghị của người đàn ông ở đầu dây bên kia có chút mệt mỏi.
Anh cảnh sát ngập ngừng, nhìn người con gái trước mặt một lúc rồi nói.
"Một già một trẻ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.