Chương 4: Tôi biết! Em rể!
Giai Thiên Đông Phương
20/09/2023
Tưởng Tuyết Hy nghe xong, "ồ" một cái rồi định trở về phòng.
"Đứng lại đó!"
Tưởng Tuyết Hy dừng lại, khẽ xoay người.
"Lát xuống dùng cơm, cô đừng làm loạn...làm mất mặt Tưởng gia."
Tưởng Tuyết Hy cười nhẹ một tiếng, cũng rất ngoan ngoan nghe theo.
"Mẹ yên tâm, con sẽ nghe lời mà."
Cùng lúc đó, Tưởng Nam - ba ruột cô, cũng vừa về đến nhà. Sầm Loan mặt mày hớn hở ra đón chồng, bà cầm tay ông, tươi cười hỏi han.
"Có phải sáng nay anh mời cậu Thái đến nhà dùng cơm không?"
Tưởng Nam rất tự nhiên đưa tài liệu và áo ngoài cho bà ta, vẻ mặt không nói không cười "ừm" một tiếng.
Tưởng Vân cũng ngay lập tức chạy ra, đứng bên kia Tưởng Nam mà làm nũng.
"Con cảm ơn ba nha! Ba thật chu đáo, lát nữa con sẽ tiếp đãi anh Thái thật tốt."
Tưởng Tuyết Hy khoanh tay lẳng lặng đứng một bên quan sát ba người họ. Hai mẹ con họ...đang quấn lấy ba cô...quấn lấy chồng của mẹ cô...cô đứng đây, con ruột của ông ấy, vậy mà ông ấy lại không thèm đoái hoài lấy một chút.
Vừa lúc Tưởng Tuyết Hy định quay người về phòng, bấy giờ Tưởng Nam mới lên tiếng.
"Tuyết Hy, con về nhà lúc nào vậy?"
Sầm Loan đang vui vẻ một nhà ba người, thấy chồng mình hỏi thăm cô, khó chịu ra mặt cướp lời.
"Con bé nó về từ sáng! Em đã sắp xếp phòng cho nó cẩn thận rồi...Anh yên tâm..."
Tưởng Tuyết Hy cười khẩy một cái, chậm rãi xoay người, không nóng không lạnh đáp.
"Thưa ba, con mới về." Nói rồi dứt khoát rời đi.
...
"Ba, Thái tổng, hai người vào dùng cơm!" Sầm Loan thấy ba chồng và Thái Từ Nghiêm từ cửa lớn đi vào, không giấu nổi mừng rỡ chạy ùa ra tiếp đón.
Tưởng lão gia đưa áo cho người làm, dang tay với Thái Từ Nghiêm làm động tác mời. Thái Từ Nghiêm cũng khách khí với họ, anh gật nhẹ một cái coi như đáp lễ.
"Thái tổng, chào anh!" Tưởng Vân e dè chìa tay trước mặt anh, mỉm cười muốn bắt tay.
Thái Từ Nghiêm nhìn cô ta một cái, cuối cùng vì lịch sự nên vẫn đáp lại cô ta, thờ ơ buông một câu.
"Tưởng tiểu thư, hân hạnh."
Tưởng Vân trong lòng vừa mừng vừa tủi, nhận thấy thái độ không mấy nhiệt tình của anh, tự thuyết phục bản thân cho rằng hai người mới gặp nhau lần đầu, về sau tiếp xúc lâu dài cô nhất định tạo được ấn tượng tốt cho anh.
"Đều ngồi xuống hết đi." Tưởng lão gia ngồi ở vị trí chính giữa bàn ăn, cũng là vị trí quyền lực nhất.
Mọi người nhanh chóng nhập tiệc. Có Tưởng Nam, hai mẹ con Sầm Loan và Thái Từ Nghiêm...Tưởng lão gia liền phát hiện thiếu mất một người.
"Hy Hy đâu?"
Mọi ánh mắt cứ thế đổ dồn lên người Tưởng lão gia khi ông nói lời này, ông cụ cũng không quan tâm điều đó, đánh mắt về phía Sầm Loan dò hỏi.
"À...ba, con bây giờ sẽ cho người gọi con bé xuống." Sầm Loan lúng túng, vội đứng dậy xin lỗi mọi người rồi vẫy tay thì thầm với người làm. "Mau kêu nó xuống đây!"
Sầm Loan cười ngượng, trong lòng không ngừng mắng chửi.
Tưởng Tuyết Hy, cô là đồ không biết tốt xấu!
"Từ Nghiêm, ông nội của cậu dạo này vẫn khỏe chứ?" Tưởng lão gia chuyển chủ đề lên người anh, vị khách quý tối nay.
"Vâng, ông cụ rất tốt."
"Ừ, vậy được rồi. À...nhớ nhắn đến ông ấy một câu, lão già này hôm nào sẽ mời ông ấy đi học trà đạo."
"Vâng, con nhất định sẽ chuyển lời."
Không khí vẫn rất sôi nổi bỗng nhiên bị đánh động, mà tiếng động đó...xuất phát từ phía cầu thang.
"Xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi."
Tưởng Tuyết Hy cười tươi, giọng nói ngọt ngào khiến cuộc nói chuyện đột nhiên phải dừng lại.
Cô dồn sự chú ý lên người ông cụ Tưởng, đi qua Tưởng Vân, ôm chầm lấy ông nội.
"Gia gia, con về rồi đây!"
Tưởng lão gia cười hiền từ xoa đầu cô, thấp giọng nhắc nhở.
"Hy Hy, về bàn ngồi đi con, hôm nay nhà mình có khách."
"Ồ, xin lỗi mọi người..."
Tưởng Tuyết Hy lúc này mới đảo mắt quanh bàn ăn, phát hiện ngoài người nhà trong gia đình ra thì còn một người khác nữa.
Là anh ta sao?
Thế này chẳng phải anh ta là vị hôn phu của Tưởng Vân, người đàn ông mà Sầm Loan nhắc đến trước đó?
Trái đất tròn thật đấy!
"Hy Hy, đây là Thái Từ Nghiêm, Tổng giám đốc của Tập đoàn Thái Cực Quang, con chào hỏi một chút đi."
"Đây là Hy Hy, cháu gái tôi, mới về nước sáng nay, thật thứ lỗi vì không nhận ra cậu."
Tưởng Tuyết Hy mỉm cười, đôi mắt linh động mà sắc bén nhìn đối diện anh, chìa đôi bàn tay trắng muốt của mình đến trước mặt người đàn ông.
"Anh Nghiêm, tôi là Tưởng Tuyết Hy, chị gái Tưởng Vân."
Thái Từ Nghiêm nhìn xuống, khẽ cong môi, nâng mắt nhìn cô.
"Rất vinh hạnh được gặp, cô Tưởng." Âm cuối được người đàn ông nhấn mạnh, Tưởng Tuyết Hy nhanh chóng nhận ra, tự rút tay về trước.
Tưởng Vân mắt thấy tai nghe, vị hôn phu của cô đang cùng chị gái tình ý nhìn nhau. Lòng bàn tay bị móng tay ghim chặt, trước lúc đó cô và anh chào hỏi, cũng không thấy Thái Từ Nghiêm nhiệt tình như vậy.
Tưởng Tuyết Hy ngồi cạnh Tưởng Vân, chỉ cần liếc một cái sang bên đối diện là có thể nhìn thấy anh.
Thứ lỗi cho cô không an phận, nhưng quả thật trong đầu bây giờ nảy ra rất nhiều sáng kiến.
Vị hôn phu của em gái thì đã sao? Lọt vào mắt xanh của cô thì là thú săn của cô. Bẫy không được thì phải liều mạng bám lấy nó!
...
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Thái Từ Nghiêm chỉ ngồi thưởng trà một lúc cùng ông cụ Tưởng rồi xin phép ra về, lý do là công ty còn có việc.
Sầm Loan tranh thủ thời cơ nháy mắt với con gái, Tưởng Vân hiểu ra, cũng đứng dậy rời đi theo.
"Thái tổng, để em tiễn anh!"
"Làm phiền Tưởng tiểu thư rồi."
Tưởng Vân vừa đi vừa chạy, cố gắng theo kịp bước chân anh, nói với theo anh từ phía sau.
"Thái tổng, ngày mai chúng ta có thể ra ngoài dùng cơm không? Em mời anh."
Thái Từ Nghiêm dừng lại, không cần suy nghĩ mà ngay lập tức từ chối.
"Xin lỗi, nhưng ngày mai tôi có việc bận rồi."
Tưởng Vân thất vọng tràn trề, Thái Từ Nghiêm nói xong liền đi thẳng, Tưởng Vân cũng chẳng biết lấy lý do gì để kéo anh lại, đành lầm lũi quay về nhà.
"Đợi đã!"
Thái Từ Nghiêm vừa cách vài bước thì đến xe lại bị gọi giật lại, anh khẽ xoay người, Tưởng Tuyết Hy đang chậm rãi đi về phía này.
Anh cười nhẹ hai tiếng, cũng từng bước đi về phía cô.
"Cô Tưởng, có chuyện gì sao?"
Tưởng Tuyết Hy bất ngờ trước sự tốc biến của anh, khoảng cách xa như vậy mà lại bị anh kéo gần chỉ còn nửa bước chân. Đúng là người chân dài có khác...nhưng như vậy cũng tốt, cô không cần phí hơi sức đuổi theo anh.
"Anh Nghiêm, không định tìm tôi đàm phán sao?"
"Tất nhiên." Thái Từ Nghiêm đút tay túi quần, khẽ nheo mắt, đưa cho cô một đáp án. "Ngày mai sẽ đến gặp cô, cô rảnh chứ?"
"..."
Tưởng Tuyết Hy không ngờ anh lại nhanh như vậy mà đồng ý, đột nhiên cô lại cảm thấy hối hận. Bao nhiêu con người ở Bạch Trinh còn đang trông chờ cô giữ miếng ăn cho họ, vậy mà cô lại tự chui đầu vào rọ. Tưởng Tuyết Hy bỗng cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Trăng sáng chiếu lên bóng lưng người đàn ông, như tô điểm thêm phần sáng cho gương mặt thiếu nữ. Gió nhẹ thổi qua, mùi hương thanh mát hòa trộn trong không khí, càng khiến tâm tình con người trở nên thoải mái hơn.
Tưởng Tuyết Hy hít sâu một hơi, chắp tay ra sau lưng.
"Được thôi! Nhớ ngày mai đàm phán sạch sẽ một chút, tôi sẽ từ từ suy nghĩ được không, anh Nghiêm?"
Không biết do gió mang hơi sương nên cảm giác lạnh hay do lời nói bóng gió của cô mà Thái Từ Nghiêm có cảm giác lạnh hết người. Anh khẽ hắng giọng, bắt buộc nhắc nhở cô, nhưng thanh âm vừa phát khỏi cổ họng, tự nhiên lạc hẳn đi.
"Cô Tưởng, cô biết tôi là ai không?"
Tưởng Tuyết Hy nheo mắt, nghiêm túc suy nghĩ. "Đối tượng đàm phán của tôi?"
Làn môi bạc người đàn ông khẽ nhếch lên, nói. "Tôi là hôn phu của em gái cô."
"À..." Tưởng Tuyết Hy cười cười, cố ý cao giọng.
"Tôi biết chứ... Em rể!"
"Đứng lại đó!"
Tưởng Tuyết Hy dừng lại, khẽ xoay người.
"Lát xuống dùng cơm, cô đừng làm loạn...làm mất mặt Tưởng gia."
Tưởng Tuyết Hy cười nhẹ một tiếng, cũng rất ngoan ngoan nghe theo.
"Mẹ yên tâm, con sẽ nghe lời mà."
Cùng lúc đó, Tưởng Nam - ba ruột cô, cũng vừa về đến nhà. Sầm Loan mặt mày hớn hở ra đón chồng, bà cầm tay ông, tươi cười hỏi han.
"Có phải sáng nay anh mời cậu Thái đến nhà dùng cơm không?"
Tưởng Nam rất tự nhiên đưa tài liệu và áo ngoài cho bà ta, vẻ mặt không nói không cười "ừm" một tiếng.
Tưởng Vân cũng ngay lập tức chạy ra, đứng bên kia Tưởng Nam mà làm nũng.
"Con cảm ơn ba nha! Ba thật chu đáo, lát nữa con sẽ tiếp đãi anh Thái thật tốt."
Tưởng Tuyết Hy khoanh tay lẳng lặng đứng một bên quan sát ba người họ. Hai mẹ con họ...đang quấn lấy ba cô...quấn lấy chồng của mẹ cô...cô đứng đây, con ruột của ông ấy, vậy mà ông ấy lại không thèm đoái hoài lấy một chút.
Vừa lúc Tưởng Tuyết Hy định quay người về phòng, bấy giờ Tưởng Nam mới lên tiếng.
"Tuyết Hy, con về nhà lúc nào vậy?"
Sầm Loan đang vui vẻ một nhà ba người, thấy chồng mình hỏi thăm cô, khó chịu ra mặt cướp lời.
"Con bé nó về từ sáng! Em đã sắp xếp phòng cho nó cẩn thận rồi...Anh yên tâm..."
Tưởng Tuyết Hy cười khẩy một cái, chậm rãi xoay người, không nóng không lạnh đáp.
"Thưa ba, con mới về." Nói rồi dứt khoát rời đi.
...
"Ba, Thái tổng, hai người vào dùng cơm!" Sầm Loan thấy ba chồng và Thái Từ Nghiêm từ cửa lớn đi vào, không giấu nổi mừng rỡ chạy ùa ra tiếp đón.
Tưởng lão gia đưa áo cho người làm, dang tay với Thái Từ Nghiêm làm động tác mời. Thái Từ Nghiêm cũng khách khí với họ, anh gật nhẹ một cái coi như đáp lễ.
"Thái tổng, chào anh!" Tưởng Vân e dè chìa tay trước mặt anh, mỉm cười muốn bắt tay.
Thái Từ Nghiêm nhìn cô ta một cái, cuối cùng vì lịch sự nên vẫn đáp lại cô ta, thờ ơ buông một câu.
"Tưởng tiểu thư, hân hạnh."
Tưởng Vân trong lòng vừa mừng vừa tủi, nhận thấy thái độ không mấy nhiệt tình của anh, tự thuyết phục bản thân cho rằng hai người mới gặp nhau lần đầu, về sau tiếp xúc lâu dài cô nhất định tạo được ấn tượng tốt cho anh.
"Đều ngồi xuống hết đi." Tưởng lão gia ngồi ở vị trí chính giữa bàn ăn, cũng là vị trí quyền lực nhất.
Mọi người nhanh chóng nhập tiệc. Có Tưởng Nam, hai mẹ con Sầm Loan và Thái Từ Nghiêm...Tưởng lão gia liền phát hiện thiếu mất một người.
"Hy Hy đâu?"
Mọi ánh mắt cứ thế đổ dồn lên người Tưởng lão gia khi ông nói lời này, ông cụ cũng không quan tâm điều đó, đánh mắt về phía Sầm Loan dò hỏi.
"À...ba, con bây giờ sẽ cho người gọi con bé xuống." Sầm Loan lúng túng, vội đứng dậy xin lỗi mọi người rồi vẫy tay thì thầm với người làm. "Mau kêu nó xuống đây!"
Sầm Loan cười ngượng, trong lòng không ngừng mắng chửi.
Tưởng Tuyết Hy, cô là đồ không biết tốt xấu!
"Từ Nghiêm, ông nội của cậu dạo này vẫn khỏe chứ?" Tưởng lão gia chuyển chủ đề lên người anh, vị khách quý tối nay.
"Vâng, ông cụ rất tốt."
"Ừ, vậy được rồi. À...nhớ nhắn đến ông ấy một câu, lão già này hôm nào sẽ mời ông ấy đi học trà đạo."
"Vâng, con nhất định sẽ chuyển lời."
Không khí vẫn rất sôi nổi bỗng nhiên bị đánh động, mà tiếng động đó...xuất phát từ phía cầu thang.
"Xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi."
Tưởng Tuyết Hy cười tươi, giọng nói ngọt ngào khiến cuộc nói chuyện đột nhiên phải dừng lại.
Cô dồn sự chú ý lên người ông cụ Tưởng, đi qua Tưởng Vân, ôm chầm lấy ông nội.
"Gia gia, con về rồi đây!"
Tưởng lão gia cười hiền từ xoa đầu cô, thấp giọng nhắc nhở.
"Hy Hy, về bàn ngồi đi con, hôm nay nhà mình có khách."
"Ồ, xin lỗi mọi người..."
Tưởng Tuyết Hy lúc này mới đảo mắt quanh bàn ăn, phát hiện ngoài người nhà trong gia đình ra thì còn một người khác nữa.
Là anh ta sao?
Thế này chẳng phải anh ta là vị hôn phu của Tưởng Vân, người đàn ông mà Sầm Loan nhắc đến trước đó?
Trái đất tròn thật đấy!
"Hy Hy, đây là Thái Từ Nghiêm, Tổng giám đốc của Tập đoàn Thái Cực Quang, con chào hỏi một chút đi."
"Đây là Hy Hy, cháu gái tôi, mới về nước sáng nay, thật thứ lỗi vì không nhận ra cậu."
Tưởng Tuyết Hy mỉm cười, đôi mắt linh động mà sắc bén nhìn đối diện anh, chìa đôi bàn tay trắng muốt của mình đến trước mặt người đàn ông.
"Anh Nghiêm, tôi là Tưởng Tuyết Hy, chị gái Tưởng Vân."
Thái Từ Nghiêm nhìn xuống, khẽ cong môi, nâng mắt nhìn cô.
"Rất vinh hạnh được gặp, cô Tưởng." Âm cuối được người đàn ông nhấn mạnh, Tưởng Tuyết Hy nhanh chóng nhận ra, tự rút tay về trước.
Tưởng Vân mắt thấy tai nghe, vị hôn phu của cô đang cùng chị gái tình ý nhìn nhau. Lòng bàn tay bị móng tay ghim chặt, trước lúc đó cô và anh chào hỏi, cũng không thấy Thái Từ Nghiêm nhiệt tình như vậy.
Tưởng Tuyết Hy ngồi cạnh Tưởng Vân, chỉ cần liếc một cái sang bên đối diện là có thể nhìn thấy anh.
Thứ lỗi cho cô không an phận, nhưng quả thật trong đầu bây giờ nảy ra rất nhiều sáng kiến.
Vị hôn phu của em gái thì đã sao? Lọt vào mắt xanh của cô thì là thú săn của cô. Bẫy không được thì phải liều mạng bám lấy nó!
...
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Thái Từ Nghiêm chỉ ngồi thưởng trà một lúc cùng ông cụ Tưởng rồi xin phép ra về, lý do là công ty còn có việc.
Sầm Loan tranh thủ thời cơ nháy mắt với con gái, Tưởng Vân hiểu ra, cũng đứng dậy rời đi theo.
"Thái tổng, để em tiễn anh!"
"Làm phiền Tưởng tiểu thư rồi."
Tưởng Vân vừa đi vừa chạy, cố gắng theo kịp bước chân anh, nói với theo anh từ phía sau.
"Thái tổng, ngày mai chúng ta có thể ra ngoài dùng cơm không? Em mời anh."
Thái Từ Nghiêm dừng lại, không cần suy nghĩ mà ngay lập tức từ chối.
"Xin lỗi, nhưng ngày mai tôi có việc bận rồi."
Tưởng Vân thất vọng tràn trề, Thái Từ Nghiêm nói xong liền đi thẳng, Tưởng Vân cũng chẳng biết lấy lý do gì để kéo anh lại, đành lầm lũi quay về nhà.
"Đợi đã!"
Thái Từ Nghiêm vừa cách vài bước thì đến xe lại bị gọi giật lại, anh khẽ xoay người, Tưởng Tuyết Hy đang chậm rãi đi về phía này.
Anh cười nhẹ hai tiếng, cũng từng bước đi về phía cô.
"Cô Tưởng, có chuyện gì sao?"
Tưởng Tuyết Hy bất ngờ trước sự tốc biến của anh, khoảng cách xa như vậy mà lại bị anh kéo gần chỉ còn nửa bước chân. Đúng là người chân dài có khác...nhưng như vậy cũng tốt, cô không cần phí hơi sức đuổi theo anh.
"Anh Nghiêm, không định tìm tôi đàm phán sao?"
"Tất nhiên." Thái Từ Nghiêm đút tay túi quần, khẽ nheo mắt, đưa cho cô một đáp án. "Ngày mai sẽ đến gặp cô, cô rảnh chứ?"
"..."
Tưởng Tuyết Hy không ngờ anh lại nhanh như vậy mà đồng ý, đột nhiên cô lại cảm thấy hối hận. Bao nhiêu con người ở Bạch Trinh còn đang trông chờ cô giữ miếng ăn cho họ, vậy mà cô lại tự chui đầu vào rọ. Tưởng Tuyết Hy bỗng cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Trăng sáng chiếu lên bóng lưng người đàn ông, như tô điểm thêm phần sáng cho gương mặt thiếu nữ. Gió nhẹ thổi qua, mùi hương thanh mát hòa trộn trong không khí, càng khiến tâm tình con người trở nên thoải mái hơn.
Tưởng Tuyết Hy hít sâu một hơi, chắp tay ra sau lưng.
"Được thôi! Nhớ ngày mai đàm phán sạch sẽ một chút, tôi sẽ từ từ suy nghĩ được không, anh Nghiêm?"
Không biết do gió mang hơi sương nên cảm giác lạnh hay do lời nói bóng gió của cô mà Thái Từ Nghiêm có cảm giác lạnh hết người. Anh khẽ hắng giọng, bắt buộc nhắc nhở cô, nhưng thanh âm vừa phát khỏi cổ họng, tự nhiên lạc hẳn đi.
"Cô Tưởng, cô biết tôi là ai không?"
Tưởng Tuyết Hy nheo mắt, nghiêm túc suy nghĩ. "Đối tượng đàm phán của tôi?"
Làn môi bạc người đàn ông khẽ nhếch lên, nói. "Tôi là hôn phu của em gái cô."
"À..." Tưởng Tuyết Hy cười cười, cố ý cao giọng.
"Tôi biết chứ... Em rể!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.