Chương 5:
Ngã Cật Đường Quả
31/12/2022
Chờ Thẩm Phi Bạch gọi điện thoại xong, anh đặt di động lên bàn trà rồi ngồi xuống. Ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh, dường như định lấy đồ rồi rời đi. Nhưng anh cúi đầu nhìn nước trên quần mình, dáng vẻ này thật sự không thể nào ra cửa. Anh trầm ngâm giây lát, kêu người mang áo và quần tới cho mình.
Không biết người tình nhỏ của anh rời khỏi phòng từ lúc nào, cùng lúc đó, anh nghe thấy tiếng nước vang lên trong nhà tắm, hình như cô đang xả nước.
Anh không kịp nghĩ nhiều đến những người và chuyện khác, nói số phòng và khách sạn cho người bên kia.
Tạ U U vừa ra khỏi phòng tắm, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp, từ tính dễ nghe của người đàn ông vang lên trong phòng: “Ừ, nhân tiện mang một bộ quần áo nữ tới đây, lát nữa tôi sẽ gửi size vào máy của ông.”
Thẩm Phi Bạch nghe thấy tiếng động ở phía trước, lúc anh đang nói chuyện điện thoại, bèn ngẩng đầu ngước nhìn. Vừa khéo đối mặt với Tạ U U đang đứng trước cửa phòng.
Tạ U U bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, trái tim bỗng đập thình thịch. Không biết là do căng thẳng hay thẹn thùng, gương mặt tinh xảo trắng trẻo ửng hồng.
Trước mặt Thẩm Phi Bạch, cô vẫn có cảm giác sợ hãi.
Sau đó, Thẩm Phi Bạch dời tầm mắt trước, bỏ điện thoại xuống.
Tạ U U mơ hồ nghe thấy nội dung trò chuyện vừa rồi giữa họ. Không nhắc đến những thứ khác, phẩm chất trên giường của Thẩm Phi Bạch tốt hơn so với rất nhiều người đàn ông khác.
Biết quần áo của cô đã không thể mặc, nên bảo thư kí mang cho cô một bộ.
Anh là sugar daddy, còn cô là người tình, trong mối quan hệ này, anh thật sự có tư cách đứng nhìn từ trên cao.
Tạ U U cảm nhận được rấtnhiều sự dịu dàng và nho nhã trên người đàn ông này. Tất nhiên, ngày thường anh đối xử với những người khác thật sự không nghiêm khắc. Nhưng điều đó không có nghĩa anh là người rất dễ ở chung, bằng không cũng chẳng ngồi yên ổn ở vị trí thị trưởng này.
Tạ U U nhìn anh ngồi đó xem di động, không tiếp tục gọi điện nữa. Dường như cuối cùng cũng có chút thời gian có thể chia cho cô, cô vội vã lên tiếng: “Thị trưởng Thẩm, anh có muốn đi tắm không? Tôi đã xả sẵn nước cho anh rồi.”
Ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Phi Bạch đặt lên gương mặt của Tạ U U, tìm tòi mấy bận rồi mới ‘ừ’ một tiếng.
Anh nghĩ một lát rồi vẫn nói một câu: “Tôi có chút việc, hôm nay không làm nữa. Em nghỉ ngơi sớm đi, chờ lát nữa thư ký của tôi sẽ đưa em về. Đúng rồi, em vẫn ở chỗ cũ đúng không?”
Phía dưới của Tạ U U vẫn còn dính nhớp, hơi khó chịu, cũng không biết là chất lỏng của ai. Cô tin bây giờ Thẩm Phi Bạch cũng không dễ chịu, nhưng có lẽ anh phải đi xử lý chuyện con trai anh đánh nhau với người ta. Anh hoàn toàn chẳng có tâm trạng làm tiếp loại chuyện này.
“Ừ, cám ơn Thị trưởng Thẩm, tôi vẫn ở chỗ cũ.”
Ban đầu khi anh bao nuôi cô đã sắp xếp một căn biệt thự cho cô nên cô vẫn luôn ở đó.
Tạ U U chắc chắn sẽ không chủ động hỏi han hay xen vào chuyện riêng tư của Thẩm Phi Bạch. Cho nên vừa nãy cô vẫn luôn rất thông minh không chủ động dò hỏi gì. Chờ đối phương nói ra tin tức họ muốn cho bạn biết, kẻo họ cảm thấy bạn có tâm tư khác.
Một nhân tình nên làm tốt công việc của chính mình, tuân thủ bổn phận của một người tình. Nếu can thiệp hoặc dò hỏi chuyện riêng tư của sugar daddy, Tạ U U cũng cảm thấy mình quá mặt dày, ôm tâm tư không đứng đắn.
Giữa cô và Thẩm Phi Bạch chỉ là mối quan hệ giao dịch xác thịt cùng sắc tình. Tốt nhất đừng dính líu những thứ khác vào.
“Ừ.”
Thẩm Phi Bạch căn dặn xong cũng không nói thêm gì, chỉ ngồi trên sofa tiếp tục cúi đầu nhìn di động. Bầu không khí nhanh chóng chìm vào im lặng, hai người không trao đổi bất cứ điều gì khác.
Ngoài chuyện chăn gối ra, giữa họ cũng không có đề tài gì khác có thể giao lưu.
Nước trong phòng tắm đã được xả sẵn, người đàn ông cởi luôn quần áo ướt ra vứt trên đất. Cũng cởi chiếc nhẫn cưới xuống, tùy ý ném lên bàn trà, anh cứ thế trần truồng đi vào phòng tắm.
Trước khi bước vào, anh còn cố ý dặn dò Tạ U U một tiếng: “Lát nữa thư ký của tôi sẽ đưa quần áo tới, em cầm quần áo vào là được.”
“Vâng.”
Tạ U U ngồi trong góc giường, cả quá trình xấu hổ không dám ngẩng đầu lên. Mãi đến khi đuôi mắt nhìn thấy thắt lưng da, áo sơ mi, quần, cà vạt của người đàn ông rơi rụng trên đất. Anh giẫm chân trần lên sàn, mặt cô vẫn còn đỏ bừng.
Không biết người tình nhỏ của anh rời khỏi phòng từ lúc nào, cùng lúc đó, anh nghe thấy tiếng nước vang lên trong nhà tắm, hình như cô đang xả nước.
Anh không kịp nghĩ nhiều đến những người và chuyện khác, nói số phòng và khách sạn cho người bên kia.
Tạ U U vừa ra khỏi phòng tắm, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp, từ tính dễ nghe của người đàn ông vang lên trong phòng: “Ừ, nhân tiện mang một bộ quần áo nữ tới đây, lát nữa tôi sẽ gửi size vào máy của ông.”
Thẩm Phi Bạch nghe thấy tiếng động ở phía trước, lúc anh đang nói chuyện điện thoại, bèn ngẩng đầu ngước nhìn. Vừa khéo đối mặt với Tạ U U đang đứng trước cửa phòng.
Tạ U U bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, trái tim bỗng đập thình thịch. Không biết là do căng thẳng hay thẹn thùng, gương mặt tinh xảo trắng trẻo ửng hồng.
Trước mặt Thẩm Phi Bạch, cô vẫn có cảm giác sợ hãi.
Sau đó, Thẩm Phi Bạch dời tầm mắt trước, bỏ điện thoại xuống.
Tạ U U mơ hồ nghe thấy nội dung trò chuyện vừa rồi giữa họ. Không nhắc đến những thứ khác, phẩm chất trên giường của Thẩm Phi Bạch tốt hơn so với rất nhiều người đàn ông khác.
Biết quần áo của cô đã không thể mặc, nên bảo thư kí mang cho cô một bộ.
Anh là sugar daddy, còn cô là người tình, trong mối quan hệ này, anh thật sự có tư cách đứng nhìn từ trên cao.
Tạ U U cảm nhận được rấtnhiều sự dịu dàng và nho nhã trên người đàn ông này. Tất nhiên, ngày thường anh đối xử với những người khác thật sự không nghiêm khắc. Nhưng điều đó không có nghĩa anh là người rất dễ ở chung, bằng không cũng chẳng ngồi yên ổn ở vị trí thị trưởng này.
Tạ U U nhìn anh ngồi đó xem di động, không tiếp tục gọi điện nữa. Dường như cuối cùng cũng có chút thời gian có thể chia cho cô, cô vội vã lên tiếng: “Thị trưởng Thẩm, anh có muốn đi tắm không? Tôi đã xả sẵn nước cho anh rồi.”
Ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Phi Bạch đặt lên gương mặt của Tạ U U, tìm tòi mấy bận rồi mới ‘ừ’ một tiếng.
Anh nghĩ một lát rồi vẫn nói một câu: “Tôi có chút việc, hôm nay không làm nữa. Em nghỉ ngơi sớm đi, chờ lát nữa thư ký của tôi sẽ đưa em về. Đúng rồi, em vẫn ở chỗ cũ đúng không?”
Phía dưới của Tạ U U vẫn còn dính nhớp, hơi khó chịu, cũng không biết là chất lỏng của ai. Cô tin bây giờ Thẩm Phi Bạch cũng không dễ chịu, nhưng có lẽ anh phải đi xử lý chuyện con trai anh đánh nhau với người ta. Anh hoàn toàn chẳng có tâm trạng làm tiếp loại chuyện này.
“Ừ, cám ơn Thị trưởng Thẩm, tôi vẫn ở chỗ cũ.”
Ban đầu khi anh bao nuôi cô đã sắp xếp một căn biệt thự cho cô nên cô vẫn luôn ở đó.
Tạ U U chắc chắn sẽ không chủ động hỏi han hay xen vào chuyện riêng tư của Thẩm Phi Bạch. Cho nên vừa nãy cô vẫn luôn rất thông minh không chủ động dò hỏi gì. Chờ đối phương nói ra tin tức họ muốn cho bạn biết, kẻo họ cảm thấy bạn có tâm tư khác.
Một nhân tình nên làm tốt công việc của chính mình, tuân thủ bổn phận của một người tình. Nếu can thiệp hoặc dò hỏi chuyện riêng tư của sugar daddy, Tạ U U cũng cảm thấy mình quá mặt dày, ôm tâm tư không đứng đắn.
Giữa cô và Thẩm Phi Bạch chỉ là mối quan hệ giao dịch xác thịt cùng sắc tình. Tốt nhất đừng dính líu những thứ khác vào.
“Ừ.”
Thẩm Phi Bạch căn dặn xong cũng không nói thêm gì, chỉ ngồi trên sofa tiếp tục cúi đầu nhìn di động. Bầu không khí nhanh chóng chìm vào im lặng, hai người không trao đổi bất cứ điều gì khác.
Ngoài chuyện chăn gối ra, giữa họ cũng không có đề tài gì khác có thể giao lưu.
Nước trong phòng tắm đã được xả sẵn, người đàn ông cởi luôn quần áo ướt ra vứt trên đất. Cũng cởi chiếc nhẫn cưới xuống, tùy ý ném lên bàn trà, anh cứ thế trần truồng đi vào phòng tắm.
Trước khi bước vào, anh còn cố ý dặn dò Tạ U U một tiếng: “Lát nữa thư ký của tôi sẽ đưa quần áo tới, em cầm quần áo vào là được.”
“Vâng.”
Tạ U U ngồi trong góc giường, cả quá trình xấu hổ không dám ngẩng đầu lên. Mãi đến khi đuôi mắt nhìn thấy thắt lưng da, áo sơ mi, quần, cà vạt của người đàn ông rơi rụng trên đất. Anh giẫm chân trần lên sàn, mặt cô vẫn còn đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.