Tình Nhân Nguyện Ý: Nghiệt Duyên Đứt Đoạn
Chương 41: Kẻ săn mồi
Đường Nguyệt Y
19/02/2023
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Diệp Ngôn quay trở về nhà với những hình ảnh về người con gái kiều diễm ấy cứ luôn hiện lên trong tâm trí, khiến anh ta không tài nào tập trung vào công việc.
Nữ nhân đó mang khuôn mặt xinh đẹp khuynh đảo lòng người đã đành, lại còn sở hữu đôi mắt long lanh sáng trưng như ngọc. Lúc cành hồng trao tay, và nụ cười trên môi cô đã khiến trái tim bao ngày lạnh giá của anh ta lệch nhịp.
Lúc này, Tống Tuyết Nghi mang vào một tách trà nóng đặt trên bàn làm việc của chồng mình, sau đó nhẹ nhàng đi vòng ra phía sau giúp Diệp Ngôn xoa bóp bả vai, cô dịu dàng cất lời:
“Muộn thế này rồi mà anh còn làm việc sao?”
“Anh không làm thì ai làm, còn em sao không ngủ đi?”
“Tiểu Lâm cứ đòi anh, khó khăn lắm em mới dỗ thằng bé ngủ được, thấy anh chưa về phòng nên em sang đây tìm.”
"Ừm, nếu không có việc gì quan trọng thì về phòng nghỉ ngơi sớm đi.
Hơn ba năm qua, dường như Diệp Ngôn vẫn tuyệt nhiên lạnh nhạt với vợ mình, kể cả khi đã có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh, và đó cũng là điều luôn khiến Tống Tuyết Nghi buồn tủi, nhưng vì yêu chồng, yêu con, cô nào oán thán nửa lời.
Thấy Tống Tuyết Nghi vẫn còn đứng đó chưa chịu rời đi, Diệp Ngôn lại lạnh nhạt lên tiếng:
“Vẫn còn chuyện gì muốn nói sao?”
“Dạ…em…em thấy cô gái đã tặng hoa hồng cho anh trong bữa tiệc, hình như như đang có ý đồ gì với anh…Không biết anh có suy nghĩ gì hay không?”
Diệp Ngôn khẽ nhếch mép, anh ta xoay ghế lại đối diện với vợ mình, nhạt nhàn hỏi ngược lại một câu:
“Hình như em lo hơi xa và quản hơi nhiều rồi thì phải?”
“Em…”
“Mau về phòng đi.”
Còn chưa nhã nhặn được mấy câu thì người đàn ông đó đã đanh giọng, khiến Tống Tuyết Nghi chỉ dám khép nép rời đi.
Thoáng chốc, phòng làm việc được trở về sự yên tĩnh vốn có, Diệp Ngôn vẫn trầm mặc như cũ, sau vài phút đắn đo anh ta cũng quyết định gọi một cuộc điện thoại cho ai đó.
- ---------------
Cùng lúc này, Vương Kỳ An cũng đã trở về nhà. Vì uống khá nhiều rượu khiến cô cảm thấy hơi đau đầu và tinh thần không được tỉnh táo một chút, nhưng vừa đặt chân vào phòng khách thì cô đã bị dọa một phen giật mình tỉnh rượu ngay tức khắc.
Vương Chính Phàm ngồi chễm chệ trong phòng khách uống rượu, nhưng cả gian phòng chỉ hiu hắt chút ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn trang trí, bóng người cao to của anh dọa cô không thể không thấy khiếp.
Đến khi hoàn hồn trở lại cô mới cất lời oán thán:
“Anh làm gì mà không bật đèn lên cho sáng, ngồi một đống thù lù như ma vậy? Làm em hết hồn à.”
“Trông anh đáng sợ lắm sao?”
“Chứ còn gì nữa, bây giờ anh hệt như một con ma mùa đông vậy. Lúc nào cũng lạnh lùng, đằng đằng hàn khí, trước đã kiệm lời rồi, giờ còn càng nói ít hơn xưa. Em biết chị Hân Hân bỏ đi là sai, nhưng mà anh cũng đừng vì chuyện đó mà khiến bản thân trở nên lãnh khốc vậy chứ.”
Vương Kỳ An vô tư nói, vô tình lại nhắc đến Mạn Viên Hân khiến tâm tình ai đó càng thêm tồi tệ.
Anh uống hết rượu trong ly rồi mới trầm giọng cất lời:
“Hôm nay đi tiệc thế nào, có mở mang tầm mắt hay học hỏi thêm điều gì không?”
“Về công việc thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng mà có một người cứ khiến em nghĩ mãi trong đầu.”
“Lại va phải chàng soái ca nào rồi?”
“Là tiểu mỹ nhân thì đúng hơn. Không biết lão Tần Lập tìm đâu ra một cô người mẫu xinh đẹp như hoa, dịu dàng như nước và sắc xảo như kim cương lấp lánh, đại diện cho sản phẩm mới lần này. Khiến người lãnh đạm như Diệp Ngôn còn phải xao xuyến. Cái quan trọng nhất là em cứ thấy cô gái đó quen quen làm sao á, đôi mắt của cô ấy khi nhìn em lại thân thiết một cách lạ thường.”
Vương Chính Phàm lẳng lặng ngồi nghe, rồi đến phút cuối anh cũng chỉ để lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Sau vài phút, Vương Kỳ An lại nói:
“Thôi bỏ qua mấy chuyện đó đi. Em có một vài chuyện muốn nghiêm túc hỏi anh hai đây.”
“Ừm, em hỏi đi.”
“Lần này anh trở về đây có phải để tìm chị Hân Hân đúng không?”
“Tại sao phải tìm?”
“Vì anh còn yêu chị ấy.”
Câu nói của Vương Kỳ An khiến người đàn ông nhất thời trầm sắc, anh không vội nói gì cả mà đợi đến khi uống hết một ly rượu, rồi mới lên tiếng:
“Anh chỉ đi tìm cho mình một câu trả lời thỏa đáng mà thôi.”
“Và người có thể giải đáp chỉ có một.”
Cô nghiêm túc nói thẳng, sau vài giây mới tiếp lời:
“Em tin chị ấy không phải vì hết yêu anh mà rời đi, cũng không phải vì cho rằng anh lợi dụng lúc chị ấy mất trí mà thừa cơ làm ra những chuyện không đàng hoàng. Càng không tin chị ấy là loại người vong ân phụ nghĩa.”
“Và cô ấy cũng chưa từng xem trọng anh.”
Lần đầu tiên Vương Chính Phàm chịu nói ra một chút tâm tư trong lòng kể từ khi Mạn Viên Hân lặng lẽ rời đi.
“Cô ấy cho rằng một mình mình thì có thể trả được thù nên mới tự ý quyết định, tự mình bỏ đi. Cô ấy đâu có tôn trọng người đàn ông dành cả tâm can ra mà yêu cô ấy.”
Nghe Vương Chính Phàm nhắc tới hai từ “trả thù” Vương Kỳ An liền cau mày, để hiểu rõ hơn cô đã khẽ hỏi:
“Anh đã biết hết quá khứ của chị ấy?”
Người đàn ông lại tiếp tục im lặng cho đến khi uống nốt thêm một ly rượu rồi mới điềm nhiên đối đáp:
“Tóm lại cô ấy thích chơi trò đuổi bắt như vậy thì cứ để cô ấy chơi đi. Anh vẫn thích ở phía sau làm kẻ săn mồi.”
Khinh khỉnh cười nói xong, Vương Chính Phàm cũng lập tức rời đi. Kết quả cuối cùng vẫn để lại cho cô em gái của mình hàng tá những nghi vấn chưa được giải bày.
Cô thiết nghĩ: Chỉ mới ba năm không gặp mà ông anh của mình lại trở nên đáng sợ vậy rồi ư? Quả nhiên chỉ có sức mạnh của tình yêu mới đủ khả năng làm thay đổi bản tính con người.
…
Đồng thời điểm hiện tại, cô gái bí ẩn mang nhan sắc mỹ lệ ấy cũng đang ngồi ngoài ban công uống rượu như thường ngày.
*Ting.
Lúc này, cô chợt nhận được tin nhắn của Tần Lập nên liền mở ra xem.
[Chủ tịch Tập đoàn Diệp thị muốn gặp cô vào tối mai. Địa điểm, nhà hàng Z, phòng VIP số 9]
Đọc xong đoạn tin nhắn, trên môi cô gái liền vẽ nên nụ cười tà mị. Cô tắt điện thoại, sau đó nâng ly rượu lên môi nhâm nhi chút ít, rồi hướng ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn về màn đêm xa xăm phía trước, nhàn nhã cất lời:
“Chúc mừng tái ngộ, tình nhân cũ.”
Nữ nhân đó mang khuôn mặt xinh đẹp khuynh đảo lòng người đã đành, lại còn sở hữu đôi mắt long lanh sáng trưng như ngọc. Lúc cành hồng trao tay, và nụ cười trên môi cô đã khiến trái tim bao ngày lạnh giá của anh ta lệch nhịp.
Lúc này, Tống Tuyết Nghi mang vào một tách trà nóng đặt trên bàn làm việc của chồng mình, sau đó nhẹ nhàng đi vòng ra phía sau giúp Diệp Ngôn xoa bóp bả vai, cô dịu dàng cất lời:
“Muộn thế này rồi mà anh còn làm việc sao?”
“Anh không làm thì ai làm, còn em sao không ngủ đi?”
“Tiểu Lâm cứ đòi anh, khó khăn lắm em mới dỗ thằng bé ngủ được, thấy anh chưa về phòng nên em sang đây tìm.”
"Ừm, nếu không có việc gì quan trọng thì về phòng nghỉ ngơi sớm đi.
Hơn ba năm qua, dường như Diệp Ngôn vẫn tuyệt nhiên lạnh nhạt với vợ mình, kể cả khi đã có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh, và đó cũng là điều luôn khiến Tống Tuyết Nghi buồn tủi, nhưng vì yêu chồng, yêu con, cô nào oán thán nửa lời.
Thấy Tống Tuyết Nghi vẫn còn đứng đó chưa chịu rời đi, Diệp Ngôn lại lạnh nhạt lên tiếng:
“Vẫn còn chuyện gì muốn nói sao?”
“Dạ…em…em thấy cô gái đã tặng hoa hồng cho anh trong bữa tiệc, hình như như đang có ý đồ gì với anh…Không biết anh có suy nghĩ gì hay không?”
Diệp Ngôn khẽ nhếch mép, anh ta xoay ghế lại đối diện với vợ mình, nhạt nhàn hỏi ngược lại một câu:
“Hình như em lo hơi xa và quản hơi nhiều rồi thì phải?”
“Em…”
“Mau về phòng đi.”
Còn chưa nhã nhặn được mấy câu thì người đàn ông đó đã đanh giọng, khiến Tống Tuyết Nghi chỉ dám khép nép rời đi.
Thoáng chốc, phòng làm việc được trở về sự yên tĩnh vốn có, Diệp Ngôn vẫn trầm mặc như cũ, sau vài phút đắn đo anh ta cũng quyết định gọi một cuộc điện thoại cho ai đó.
- ---------------
Cùng lúc này, Vương Kỳ An cũng đã trở về nhà. Vì uống khá nhiều rượu khiến cô cảm thấy hơi đau đầu và tinh thần không được tỉnh táo một chút, nhưng vừa đặt chân vào phòng khách thì cô đã bị dọa một phen giật mình tỉnh rượu ngay tức khắc.
Vương Chính Phàm ngồi chễm chệ trong phòng khách uống rượu, nhưng cả gian phòng chỉ hiu hắt chút ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn trang trí, bóng người cao to của anh dọa cô không thể không thấy khiếp.
Đến khi hoàn hồn trở lại cô mới cất lời oán thán:
“Anh làm gì mà không bật đèn lên cho sáng, ngồi một đống thù lù như ma vậy? Làm em hết hồn à.”
“Trông anh đáng sợ lắm sao?”
“Chứ còn gì nữa, bây giờ anh hệt như một con ma mùa đông vậy. Lúc nào cũng lạnh lùng, đằng đằng hàn khí, trước đã kiệm lời rồi, giờ còn càng nói ít hơn xưa. Em biết chị Hân Hân bỏ đi là sai, nhưng mà anh cũng đừng vì chuyện đó mà khiến bản thân trở nên lãnh khốc vậy chứ.”
Vương Kỳ An vô tư nói, vô tình lại nhắc đến Mạn Viên Hân khiến tâm tình ai đó càng thêm tồi tệ.
Anh uống hết rượu trong ly rồi mới trầm giọng cất lời:
“Hôm nay đi tiệc thế nào, có mở mang tầm mắt hay học hỏi thêm điều gì không?”
“Về công việc thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng mà có một người cứ khiến em nghĩ mãi trong đầu.”
“Lại va phải chàng soái ca nào rồi?”
“Là tiểu mỹ nhân thì đúng hơn. Không biết lão Tần Lập tìm đâu ra một cô người mẫu xinh đẹp như hoa, dịu dàng như nước và sắc xảo như kim cương lấp lánh, đại diện cho sản phẩm mới lần này. Khiến người lãnh đạm như Diệp Ngôn còn phải xao xuyến. Cái quan trọng nhất là em cứ thấy cô gái đó quen quen làm sao á, đôi mắt của cô ấy khi nhìn em lại thân thiết một cách lạ thường.”
Vương Chính Phàm lẳng lặng ngồi nghe, rồi đến phút cuối anh cũng chỉ để lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Sau vài phút, Vương Kỳ An lại nói:
“Thôi bỏ qua mấy chuyện đó đi. Em có một vài chuyện muốn nghiêm túc hỏi anh hai đây.”
“Ừm, em hỏi đi.”
“Lần này anh trở về đây có phải để tìm chị Hân Hân đúng không?”
“Tại sao phải tìm?”
“Vì anh còn yêu chị ấy.”
Câu nói của Vương Kỳ An khiến người đàn ông nhất thời trầm sắc, anh không vội nói gì cả mà đợi đến khi uống hết một ly rượu, rồi mới lên tiếng:
“Anh chỉ đi tìm cho mình một câu trả lời thỏa đáng mà thôi.”
“Và người có thể giải đáp chỉ có một.”
Cô nghiêm túc nói thẳng, sau vài giây mới tiếp lời:
“Em tin chị ấy không phải vì hết yêu anh mà rời đi, cũng không phải vì cho rằng anh lợi dụng lúc chị ấy mất trí mà thừa cơ làm ra những chuyện không đàng hoàng. Càng không tin chị ấy là loại người vong ân phụ nghĩa.”
“Và cô ấy cũng chưa từng xem trọng anh.”
Lần đầu tiên Vương Chính Phàm chịu nói ra một chút tâm tư trong lòng kể từ khi Mạn Viên Hân lặng lẽ rời đi.
“Cô ấy cho rằng một mình mình thì có thể trả được thù nên mới tự ý quyết định, tự mình bỏ đi. Cô ấy đâu có tôn trọng người đàn ông dành cả tâm can ra mà yêu cô ấy.”
Nghe Vương Chính Phàm nhắc tới hai từ “trả thù” Vương Kỳ An liền cau mày, để hiểu rõ hơn cô đã khẽ hỏi:
“Anh đã biết hết quá khứ của chị ấy?”
Người đàn ông lại tiếp tục im lặng cho đến khi uống nốt thêm một ly rượu rồi mới điềm nhiên đối đáp:
“Tóm lại cô ấy thích chơi trò đuổi bắt như vậy thì cứ để cô ấy chơi đi. Anh vẫn thích ở phía sau làm kẻ săn mồi.”
Khinh khỉnh cười nói xong, Vương Chính Phàm cũng lập tức rời đi. Kết quả cuối cùng vẫn để lại cho cô em gái của mình hàng tá những nghi vấn chưa được giải bày.
Cô thiết nghĩ: Chỉ mới ba năm không gặp mà ông anh của mình lại trở nên đáng sợ vậy rồi ư? Quả nhiên chỉ có sức mạnh của tình yêu mới đủ khả năng làm thay đổi bản tính con người.
…
Đồng thời điểm hiện tại, cô gái bí ẩn mang nhan sắc mỹ lệ ấy cũng đang ngồi ngoài ban công uống rượu như thường ngày.
*Ting.
Lúc này, cô chợt nhận được tin nhắn của Tần Lập nên liền mở ra xem.
[Chủ tịch Tập đoàn Diệp thị muốn gặp cô vào tối mai. Địa điểm, nhà hàng Z, phòng VIP số 9]
Đọc xong đoạn tin nhắn, trên môi cô gái liền vẽ nên nụ cười tà mị. Cô tắt điện thoại, sau đó nâng ly rượu lên môi nhâm nhi chút ít, rồi hướng ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn về màn đêm xa xăm phía trước, nhàn nhã cất lời:
“Chúc mừng tái ngộ, tình nhân cũ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.