Tình Nhân Nguyện Ý: Yêu Anh Là Em Sai
Chương 26
Đường Nguyệt Y
09/01/2023
Đêm vừa qua, có lẽ là một đêm vô cùng khó khăn đối với Mạn Đình, vì không có Diệp Ngôn bên cạnh tưởng rằng cứ cố là sẽ ổn, nhưng hóa ra lại bất ổn không tưởng.
Sau một trận khóc nức nở vì tủi thân kéo dài hơn tiếng đồng hồ mới ngưng thì cô cũng vô thức chìm vào giấc ngủ, nhưng chỉ được một lúc thì cô lại giật mình thức giấc, vì cảm thấy trống vắng vòng tay vẫn hay ôm cô ngủ hằng đêm. Cứ thế mà cả đêm vô trằn trọc không ngủ được, mãi đến ba giờ sáng mới thiếp đi.
Và đến khi cô tỉnh dậy đã là lúc mặt trời lên cao, ánh dương bên ngoài gắt gao xuyên qua khung cửa sổ. Cô cứ tưởng đến sáng khi mở mắt ra là được nhìn thấy người đàn ông ấy, nhưng thực tế phũ phàng đã vả thẳng vào mặt cô một cái, khiến cô lại ôm gối ngồi tủi thân một mình.
"Cả đêm bỏ em một mình, đến sáng cũng không tới tìm em luôn sao?"
Có lẽ vì đang mang thai nên tâm trạng lẫn cảm xúc thay đổi, khiến Mạn Đình dễ suy nghĩ nhiều hơn, cũng dễ xúc động. Cô đã sắp khóc khi không nhìn thấy Diệp Ngôn đâu.
*Reng reng reng.*
Đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên, cắt ngang dòng cảm xúc nghẹn ngào của cô gái.
Mạn Đình chán nản bắt lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, còn chả buồn nhìn xem là ai gọi tới đã trực tiếp nghe máy.
"A lô, ai vậy?"
[Là anh đây mà!]
Bên kia truyền tới là giọng nói của Diệp Ngôn thì Mạn Đình mới tươi tỉnh hẳn ra, nhưng cô lại không để lộ sự phấn khởi ấy ra ngoài mà lại tỏ ra hờn dỗi.
"Anh nào đấy?"
[Vợ sao thế? Dỗi anh rồi à?]
"Tôi làm gì biết ai đâu mà dỗi."
Mạn Đình vẫn cứng rắn, quyết tâm làm cho ra ngô ra khoai một lần để ai kia biết mặt cho cái tội dám bỏ rơi cô.
[Là anh, Diệp Ngôn đây mà! Vợ dỗi thật à?]
"Chả giận ai cả!"
Cô xụ mặt, lời lẽ thì thờ ơ rõ ràng là đã giận nhưng lại cố tình nói ngược, nhưng bấy giờ cô lại nghe thấy đầu dây bên kia đang khúc khích cười thì càng ấm ức hơn nữa.
"Anh còn cười nữa hả? Bỏ người ta cả đêm, đến sáng cũng không thèm qua tìm người ta nữa, giờ còn gọi điện làm gì?"
[Ơ, oan cho anh quá nha! Ai bảo sáng nay anh không qua tìm em? Còn không biết là do ai ngủ say tới mức có người vào phòng lấy quần áo xong đi tắm, rồi lại chải chuốt cả buổi trong phòng, trước khi đi ai kia còn bị hôn một cái mà vẫn chưa hề hay biết kìa. Với lại chắc là em mới ngủ dậy đúng không, giờ nhìn đồng hồ xem là mấy giờ rồi?]
Giọng điệu Diệp Ngôn điềm nhiên truyền qua, bấy giờ Mạn Đình mới nhìn đồng hồ theo như lời ai kia vừa nói thì mới tá hỏa khi thấy thời gian hiện tại lúc này đã là 10 giờ 15 phút sáng.
[Sao? Gần trưa rồi đúng không?]
"Hì... Vậy là sáng nay anh có qua tìm em hả?"
[4 giờ sáng là anh về rồi, nhưng thấy em ngủ anh sợ làm em thức giấc nên mới qua thư phòng làm việc. Tới lúc quay lại lần nữa thì em vẫn còn ngủ nên anh đành đi làm luôn. Giờ gọi cho em là để để bảo em chuẩn bị lát nữa anh về đón em đi ăn trưa, nhưng xem ra anh phải thất vọng rồi, vì ai đó đâu có quen biết anh.]
"Ai bảo thế? Giờ em chuẩn bị, lát nữa gặp!"
Nói xong, Mạn Đình liền tắt máy ngay lập tức, sau đó cô rời khỏi giường ngủ để đi làm vệ sinh cá nhân.
Dưới phòng khách lúc này, Tống Tuyết Nghi và Cung Mẫn Giai đang ngồi trò chuyện trong phòng khách vô cùng vui vẻ và ăn ý, nhìn qua hai người họ cứ như là mẹ con ruột chứ không phải mẹ chồng nàng dâu.
Cũng từ ngày Cung Mẫn Giai tới mà Tống Tuyết Nghi đã nghỉ làm hẳn để ở nhà với bà, riêng Mạn Đình vì sức khỏe yếu nên cũng bị Diệp Ngôn bắt buộc ở nhà nghỉ ngơi. Mặc dù cô không hề thấy thoải mái lắm, vì quả thật cô rất sợ Cung Mẫn Giai.
"Đình Đình dậy muộn quá mẹ nhỉ? Có khi nào em ấy không khỏe không, hay để con lên đó xem thử nha mẹ?"
"Không cần đâu, lúc nãy mẹ có bảo dì Khanh lên xem rồi, chắc tối qua không ngủ được nên sáng dậy không nổi, cứ để nó ngủ đi. Còn con kìa, nói xem hai đứa có làm gì không?"
Tống Tuyết Nghi đã định đi nhưng vì Cung Mẫn Giai ngăn cản nên cô đành ngồi lại. Vừa hay đúng lúc này nhìn thấy Mạn Đình đang đi xuống nên cô ta liền cố tình lớn giọng trả lời:
"Con cũng muốn làm gì lắm chứ, nhưng mà xui cái hôm qua con lại rụng dâu, nên chỉ có thể ôm nhau ngủ thôi mẹ ạ!"
"Sao lại trùng hợp như thế chứ? Mẹ nôn hai đứa có con cho mẹ bồng mẹ bế lắm rồi đấy."
Cung Mẫn Giai nắm tay Tống Tuyết Nghi, giọng điệu tiếc nuối còn để lộ ra mặt.
"Vài tháng nữa Đình Đình sinh bảo bảo, lúc đó mẹ có cháu rồi, còn cần tới con nữa sao?"
"Nha đầu này, lại ăn nói linh tinh rồi. Dù như thế nào thì mẹ vẫn mong con của con và tiểu Ngôn hơn. Nên hai đứa cố gắng tranh thủ tìm cháu cho mẹ đi."
"Dạ, con sẽ cố gắng ạ!"
Tống Tuyết Nghi cười ngại ngùng, lúc này Mạn Đình cũng đã xuống tới, nhìn thấy cô Cung Mẫn Giai liền thoáng bất ngờ, cả Tống Tuyết Nghi dù đã thừa biết trước về sự xuất hiện của cô cũng vờ tỏ ra ngạc nhiên.
"Con chào mẹ, chào chị!"
"Ờ... Chào em! Em định đi đâu hay sao mà mang theo túi xách vậy?"
"Em đi ăn với Diệp Ngôn, nên xuống chào mẹ với chị một tiếng trước khi đi."
"Thằng ranh con này hay nhỉ? Đi ăn mà gọi vợ nhỏ không gọi vợ lớn. Tiểu Nghi con lên thay đồ đi cùng luôn đi."
Cung Mẫn Giai lên tiếng liền khiến tâm trạng của Mạn Đình nặng trĩu, rõ ràng là không hề muốn Tống Tuyết Nghi đi theo, nhưng cô nào dám mở miệng nói gì.
"Dạ thôi mẹ ạ, cứ để họ đi ăn với nhau đi. Con ở nhà ăn trưa với mẹ, chứ con đi rồi thì mẹ ở nhà với ai, vả lại trời nắng thế này con cũng lười phải ra ngoài."
Cứ tưởng là Tống Tuyết Nghi nhân cơ hội tốt sẽ nhảy theo, nhưng không ngờ lại nhẹ nhàng từ chối khiến Mạn Đình có chút bất ngờ.
Lúc này Cung Mẫn Giai lại nói:
"Con không cảm thấy buồn khi tiểu Ngôn nó phân biệt đối xử với con như thế sao?"
"Dạ không, dù sao đêm hôm qua anh ấy cũng là của con rồi. Hôm nay là thứ bảy, là ngày của Đình Đình, con cũng nên hiểu chuyện một chút mới phải."
Mỗi một lời mà Tống Tuyết Nghi nói đều cố tình đưa đẩy ẩn ý, khiến Mạn Đình không thể không suy nghĩ, cũng chính những điều đó mà nét mặt của cô từ nãy giờ đâu được vui vẻ gì.
Bấy giờ Cung Mẫn Giai mới ngước lên nhìn Mạn Đình, chất giọng dùng để nói với cô có vài phần khác hẳn.
"Thôi đi đi, đừng để tiểu Ngôn chờ lâu."
"Dạ! Vậy con xin phép!"
Sau một trận khóc nức nở vì tủi thân kéo dài hơn tiếng đồng hồ mới ngưng thì cô cũng vô thức chìm vào giấc ngủ, nhưng chỉ được một lúc thì cô lại giật mình thức giấc, vì cảm thấy trống vắng vòng tay vẫn hay ôm cô ngủ hằng đêm. Cứ thế mà cả đêm vô trằn trọc không ngủ được, mãi đến ba giờ sáng mới thiếp đi.
Và đến khi cô tỉnh dậy đã là lúc mặt trời lên cao, ánh dương bên ngoài gắt gao xuyên qua khung cửa sổ. Cô cứ tưởng đến sáng khi mở mắt ra là được nhìn thấy người đàn ông ấy, nhưng thực tế phũ phàng đã vả thẳng vào mặt cô một cái, khiến cô lại ôm gối ngồi tủi thân một mình.
"Cả đêm bỏ em một mình, đến sáng cũng không tới tìm em luôn sao?"
Có lẽ vì đang mang thai nên tâm trạng lẫn cảm xúc thay đổi, khiến Mạn Đình dễ suy nghĩ nhiều hơn, cũng dễ xúc động. Cô đã sắp khóc khi không nhìn thấy Diệp Ngôn đâu.
*Reng reng reng.*
Đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên, cắt ngang dòng cảm xúc nghẹn ngào của cô gái.
Mạn Đình chán nản bắt lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, còn chả buồn nhìn xem là ai gọi tới đã trực tiếp nghe máy.
"A lô, ai vậy?"
[Là anh đây mà!]
Bên kia truyền tới là giọng nói của Diệp Ngôn thì Mạn Đình mới tươi tỉnh hẳn ra, nhưng cô lại không để lộ sự phấn khởi ấy ra ngoài mà lại tỏ ra hờn dỗi.
"Anh nào đấy?"
[Vợ sao thế? Dỗi anh rồi à?]
"Tôi làm gì biết ai đâu mà dỗi."
Mạn Đình vẫn cứng rắn, quyết tâm làm cho ra ngô ra khoai một lần để ai kia biết mặt cho cái tội dám bỏ rơi cô.
[Là anh, Diệp Ngôn đây mà! Vợ dỗi thật à?]
"Chả giận ai cả!"
Cô xụ mặt, lời lẽ thì thờ ơ rõ ràng là đã giận nhưng lại cố tình nói ngược, nhưng bấy giờ cô lại nghe thấy đầu dây bên kia đang khúc khích cười thì càng ấm ức hơn nữa.
"Anh còn cười nữa hả? Bỏ người ta cả đêm, đến sáng cũng không thèm qua tìm người ta nữa, giờ còn gọi điện làm gì?"
[Ơ, oan cho anh quá nha! Ai bảo sáng nay anh không qua tìm em? Còn không biết là do ai ngủ say tới mức có người vào phòng lấy quần áo xong đi tắm, rồi lại chải chuốt cả buổi trong phòng, trước khi đi ai kia còn bị hôn một cái mà vẫn chưa hề hay biết kìa. Với lại chắc là em mới ngủ dậy đúng không, giờ nhìn đồng hồ xem là mấy giờ rồi?]
Giọng điệu Diệp Ngôn điềm nhiên truyền qua, bấy giờ Mạn Đình mới nhìn đồng hồ theo như lời ai kia vừa nói thì mới tá hỏa khi thấy thời gian hiện tại lúc này đã là 10 giờ 15 phút sáng.
[Sao? Gần trưa rồi đúng không?]
"Hì... Vậy là sáng nay anh có qua tìm em hả?"
[4 giờ sáng là anh về rồi, nhưng thấy em ngủ anh sợ làm em thức giấc nên mới qua thư phòng làm việc. Tới lúc quay lại lần nữa thì em vẫn còn ngủ nên anh đành đi làm luôn. Giờ gọi cho em là để để bảo em chuẩn bị lát nữa anh về đón em đi ăn trưa, nhưng xem ra anh phải thất vọng rồi, vì ai đó đâu có quen biết anh.]
"Ai bảo thế? Giờ em chuẩn bị, lát nữa gặp!"
Nói xong, Mạn Đình liền tắt máy ngay lập tức, sau đó cô rời khỏi giường ngủ để đi làm vệ sinh cá nhân.
Dưới phòng khách lúc này, Tống Tuyết Nghi và Cung Mẫn Giai đang ngồi trò chuyện trong phòng khách vô cùng vui vẻ và ăn ý, nhìn qua hai người họ cứ như là mẹ con ruột chứ không phải mẹ chồng nàng dâu.
Cũng từ ngày Cung Mẫn Giai tới mà Tống Tuyết Nghi đã nghỉ làm hẳn để ở nhà với bà, riêng Mạn Đình vì sức khỏe yếu nên cũng bị Diệp Ngôn bắt buộc ở nhà nghỉ ngơi. Mặc dù cô không hề thấy thoải mái lắm, vì quả thật cô rất sợ Cung Mẫn Giai.
"Đình Đình dậy muộn quá mẹ nhỉ? Có khi nào em ấy không khỏe không, hay để con lên đó xem thử nha mẹ?"
"Không cần đâu, lúc nãy mẹ có bảo dì Khanh lên xem rồi, chắc tối qua không ngủ được nên sáng dậy không nổi, cứ để nó ngủ đi. Còn con kìa, nói xem hai đứa có làm gì không?"
Tống Tuyết Nghi đã định đi nhưng vì Cung Mẫn Giai ngăn cản nên cô đành ngồi lại. Vừa hay đúng lúc này nhìn thấy Mạn Đình đang đi xuống nên cô ta liền cố tình lớn giọng trả lời:
"Con cũng muốn làm gì lắm chứ, nhưng mà xui cái hôm qua con lại rụng dâu, nên chỉ có thể ôm nhau ngủ thôi mẹ ạ!"
"Sao lại trùng hợp như thế chứ? Mẹ nôn hai đứa có con cho mẹ bồng mẹ bế lắm rồi đấy."
Cung Mẫn Giai nắm tay Tống Tuyết Nghi, giọng điệu tiếc nuối còn để lộ ra mặt.
"Vài tháng nữa Đình Đình sinh bảo bảo, lúc đó mẹ có cháu rồi, còn cần tới con nữa sao?"
"Nha đầu này, lại ăn nói linh tinh rồi. Dù như thế nào thì mẹ vẫn mong con của con và tiểu Ngôn hơn. Nên hai đứa cố gắng tranh thủ tìm cháu cho mẹ đi."
"Dạ, con sẽ cố gắng ạ!"
Tống Tuyết Nghi cười ngại ngùng, lúc này Mạn Đình cũng đã xuống tới, nhìn thấy cô Cung Mẫn Giai liền thoáng bất ngờ, cả Tống Tuyết Nghi dù đã thừa biết trước về sự xuất hiện của cô cũng vờ tỏ ra ngạc nhiên.
"Con chào mẹ, chào chị!"
"Ờ... Chào em! Em định đi đâu hay sao mà mang theo túi xách vậy?"
"Em đi ăn với Diệp Ngôn, nên xuống chào mẹ với chị một tiếng trước khi đi."
"Thằng ranh con này hay nhỉ? Đi ăn mà gọi vợ nhỏ không gọi vợ lớn. Tiểu Nghi con lên thay đồ đi cùng luôn đi."
Cung Mẫn Giai lên tiếng liền khiến tâm trạng của Mạn Đình nặng trĩu, rõ ràng là không hề muốn Tống Tuyết Nghi đi theo, nhưng cô nào dám mở miệng nói gì.
"Dạ thôi mẹ ạ, cứ để họ đi ăn với nhau đi. Con ở nhà ăn trưa với mẹ, chứ con đi rồi thì mẹ ở nhà với ai, vả lại trời nắng thế này con cũng lười phải ra ngoài."
Cứ tưởng là Tống Tuyết Nghi nhân cơ hội tốt sẽ nhảy theo, nhưng không ngờ lại nhẹ nhàng từ chối khiến Mạn Đình có chút bất ngờ.
Lúc này Cung Mẫn Giai lại nói:
"Con không cảm thấy buồn khi tiểu Ngôn nó phân biệt đối xử với con như thế sao?"
"Dạ không, dù sao đêm hôm qua anh ấy cũng là của con rồi. Hôm nay là thứ bảy, là ngày của Đình Đình, con cũng nên hiểu chuyện một chút mới phải."
Mỗi một lời mà Tống Tuyết Nghi nói đều cố tình đưa đẩy ẩn ý, khiến Mạn Đình không thể không suy nghĩ, cũng chính những điều đó mà nét mặt của cô từ nãy giờ đâu được vui vẻ gì.
Bấy giờ Cung Mẫn Giai mới ngước lên nhìn Mạn Đình, chất giọng dùng để nói với cô có vài phần khác hẳn.
"Thôi đi đi, đừng để tiểu Ngôn chờ lâu."
"Dạ! Vậy con xin phép!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.