Chương 20: Cơn thịnh nộ
Hiểu Lam
04/06/2023
Vừa về đến nhà, Âu Lãnh Thiên đã kéo cô ra khỏi xe, rồi nhấc bổng cô vác lên vai anh, đi vào phòng ném thẳng cô lên giường.
Chiếc váy Giai Tuệ đang mặc bị xốc lên cao làm lộ ra đôi chân dài trắng mịn.
Giai Tuệ còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Âu Lãnh Thiên nằm đè lên người, ghì chặt cô xuống giường.
"Một mình tôi không đủ khiến em hài lòng, nên phải đi tìm người đàn ông khác sao?"
Âu Lãnh Thiên rít từng kẽ răng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Giai Tuệ khiến cô sợ đến phát run.
Thường ngày dù cho có tức giận đến đâu đi chăng nữa thì Âu Lãnh Thiên đều giữ cho mình dáng vẻ nho nhã, điềm đạm nhưng bây giờ dáng vẻ ấy không còn nữa mà thay vào đó là một Âu Lãnh Thiên vô cùng đáng sợ.
Lần này cô đã chọc cho Âu Lãnh Thiên giận thật rồi.
"Thiên.. không phải như vậy đâu.."
Lời còn chưa nói hết, Âu Lãnh Thiên đã hun hăng độc chiếm lấy đôi môi của cô, lưỡi anh ngang nhiên xiêng thẳng vào điên cuồng mút mát, cánh môi hồng liên tục bị chà sát đến tê rần, sưng đỏ cả lên.
"Ưm.. Thiên.. ưm.. buông ra đi.."
Nụ hôn nóng bỏng càng lúc càng trở nên mạnh bạo và triền miên khiến Giai Tuệ không thở nổi mà đẩy người anh ra, nhưng lại bị anh nắm chặt tay, ngăn cản mọi hành động từ chối của cô, cô bây giờ hệt như một chú thỏ nhỏ yếu ớt đến đáng thương.
Cô dám vào khách sạn với tên đàn ông khác, càng nghĩ anh lại càng giận đến phát điên lên. Cô là người của anh, anh không cho phép bất kỳ người nào khác ngoài anh được đụng vào cô cả. Lâm Giai Tuệ chỉ của một mình Âu Lãnh Thiên thôi!
Anh thẳng tay xé toạc chiếc váy triệu đô trên người Giai Tuệ, rồi cởi bỏ hết đồ đạc gây vướng víu trên người mình, giải phóng cậu nhỏ ra bên ngoài.
Cả nữa thân dưới của anh chen vào nơi ở giữ hai chân cô, không màn dạo đầu trực tiếp tiến thẳng vào.
"Á.. Thiên.. đau.. em đau quá."
Cơ đau xé rách truyền đến, Giai Tuệ gào khóc nức nở.
"Em có gan dám chọc giận tôi thì phải có gan gánh lấy hậu quả chứ."
Âu Lãnh Thiên lạnh lùng nhìn cô, bên dưới điên cuồng luân động. Bây giờ, anh hận một nỗi không thể xé xác cô gái này ra thành trăm mảnh.
"Aa.. đừng mà.. anh dừng lại đi.. ưm.."
Âu Lãnh Thiên bịt chặt những âm thanh la hét của cô bằng một nụ hôn, tất cả đã được anh nuốt trọn vào trong.
Hai hàng nước mắt của cô lăn dài trên má, rơi xuống ướt đẫm cả drap giường.
Đây không còn là Âu Lãnh Thiên dịu dàng của cô nữa mà người trước mặt cô bây giờ là một người tàn bạo chiếm hữu lấy cô.
"Xin anh đó.. nghe em giải thích đi mà."
Giai Tuệ van xin anh, nếu để cho anh tiếp tục hành hạ cô như thế này nữa thì cô sẽ không chịu nổi mất.
"Nói đi, tại sao em lại cùng hắn vào phòng khách sạn để làm gì?" Âu Lãnh Thiên bóp chặt cằm cô, hướng mặt cô đối diện với anh.
"Em chỉ dụ hắn đến đó để lấy tấm vé mời tham dự bữa tiệc dành cho các đạo diễn thôi, thật sự em và hắn ta không có làm gì hết, anh tin em đi mà." Giai Tuệ vừa khóc vừa giải bày.
"Vậy tại sao không nói với tôi?" Âu Lãnh Thiên hét lớn: "Một bữa tiệc thôi, bộ tôi không giúp em vào được hay gì mà phải nhờ vào người khác? Hả?" Âu Lãnh Thiên tức giận nắm chặt lấy cổ tay Giai Tuệ.
Giai Tuệ bỗng chốc lặng người đi.
Chính vì anh có thể giúp được cô nên cô mới sợ đấy.
Nếu đã không yêu cô thì xin đừng làm cho cô tin vào một tình yêu đẹp, đừng nuông chiều, đừng giúp đỡ cô như thế, vì cô sợ, sợ nó sẽ trở thành thói quen.
Mà đã là thói quen thì phải dựa dẫm vào nó mới có thể sống tiếp được.
Rồi bỗng nhiên.. một ngày đẹp trời nào đó anh nói với cô rằng: "Tôi chán em rồi!" thì lúc đó cô phải sống tiếp như thế nào đây?
Thanh xuân của một người con gái tuy đẹp nhưng ngắn ngủi lắm!
Cô cũng như bao người con gái bình thường khác. Cái cô cần là một người đàn ông yêu thương cô thật lòng, không cần phải giàu sang, chỉ cần anh chịu khoác lên người cô bộ váy cưới thật xinh đẹp, cùng cô đi đến cuối đời.
Chứ không phải là suốt đời chỉ làm tình nhân cho anh, một kẻ không danh không phận, chỉ có thể đứng nhìn anh từ phía xa mà không dám lại gần.
Cô biết, cô chỉ là một ngọn cỏ dại trong khu vườn đầy hoa hồng của anh mà thôi, một thứ thừa thãi, thấp hèn thì làm sao một người cao quý như anh lại chịu lấy cô được chứ, thế nên đã biết trước kết quả vậy thì cô còn mong ngóng chờ đợi làm gì.
Bây giờ, cô chỉ muốn tìm mẹ thật nhanh, sau đó rời khỏi Âu Lãnh Thiên, rời khỏi nơi phức tạp này cùng mẹ sống một cuộc sống bình thường, như vậy là cô đã hạnh phúc lắm rồi.
"Tại sao không trả lời?" Tiếng của Âu Lãnh Thiên làm cô thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Gương mặt nhỏ nhắn khóc đến đáng thương nhìn vào anh.
"Em.." Giai Tuệ ấp úng không biết nên nói sao với anh.
"Em nên nhớ, đừng bao giờ có ý định phản bội tôi, vì em sẽ không thể lường trước hậu quả mà mình gây ra đâu." Âu Lãnh Thiên ghì chặt người cô xuống, mạnh bạo ép buộc cô phải trầm luân cùng anh.
Chiếc váy Giai Tuệ đang mặc bị xốc lên cao làm lộ ra đôi chân dài trắng mịn.
Giai Tuệ còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Âu Lãnh Thiên nằm đè lên người, ghì chặt cô xuống giường.
"Một mình tôi không đủ khiến em hài lòng, nên phải đi tìm người đàn ông khác sao?"
Âu Lãnh Thiên rít từng kẽ răng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Giai Tuệ khiến cô sợ đến phát run.
Thường ngày dù cho có tức giận đến đâu đi chăng nữa thì Âu Lãnh Thiên đều giữ cho mình dáng vẻ nho nhã, điềm đạm nhưng bây giờ dáng vẻ ấy không còn nữa mà thay vào đó là một Âu Lãnh Thiên vô cùng đáng sợ.
Lần này cô đã chọc cho Âu Lãnh Thiên giận thật rồi.
"Thiên.. không phải như vậy đâu.."
Lời còn chưa nói hết, Âu Lãnh Thiên đã hun hăng độc chiếm lấy đôi môi của cô, lưỡi anh ngang nhiên xiêng thẳng vào điên cuồng mút mát, cánh môi hồng liên tục bị chà sát đến tê rần, sưng đỏ cả lên.
"Ưm.. Thiên.. ưm.. buông ra đi.."
Nụ hôn nóng bỏng càng lúc càng trở nên mạnh bạo và triền miên khiến Giai Tuệ không thở nổi mà đẩy người anh ra, nhưng lại bị anh nắm chặt tay, ngăn cản mọi hành động từ chối của cô, cô bây giờ hệt như một chú thỏ nhỏ yếu ớt đến đáng thương.
Cô dám vào khách sạn với tên đàn ông khác, càng nghĩ anh lại càng giận đến phát điên lên. Cô là người của anh, anh không cho phép bất kỳ người nào khác ngoài anh được đụng vào cô cả. Lâm Giai Tuệ chỉ của một mình Âu Lãnh Thiên thôi!
Anh thẳng tay xé toạc chiếc váy triệu đô trên người Giai Tuệ, rồi cởi bỏ hết đồ đạc gây vướng víu trên người mình, giải phóng cậu nhỏ ra bên ngoài.
Cả nữa thân dưới của anh chen vào nơi ở giữ hai chân cô, không màn dạo đầu trực tiếp tiến thẳng vào.
"Á.. Thiên.. đau.. em đau quá."
Cơ đau xé rách truyền đến, Giai Tuệ gào khóc nức nở.
"Em có gan dám chọc giận tôi thì phải có gan gánh lấy hậu quả chứ."
Âu Lãnh Thiên lạnh lùng nhìn cô, bên dưới điên cuồng luân động. Bây giờ, anh hận một nỗi không thể xé xác cô gái này ra thành trăm mảnh.
"Aa.. đừng mà.. anh dừng lại đi.. ưm.."
Âu Lãnh Thiên bịt chặt những âm thanh la hét của cô bằng một nụ hôn, tất cả đã được anh nuốt trọn vào trong.
Hai hàng nước mắt của cô lăn dài trên má, rơi xuống ướt đẫm cả drap giường.
Đây không còn là Âu Lãnh Thiên dịu dàng của cô nữa mà người trước mặt cô bây giờ là một người tàn bạo chiếm hữu lấy cô.
"Xin anh đó.. nghe em giải thích đi mà."
Giai Tuệ van xin anh, nếu để cho anh tiếp tục hành hạ cô như thế này nữa thì cô sẽ không chịu nổi mất.
"Nói đi, tại sao em lại cùng hắn vào phòng khách sạn để làm gì?" Âu Lãnh Thiên bóp chặt cằm cô, hướng mặt cô đối diện với anh.
"Em chỉ dụ hắn đến đó để lấy tấm vé mời tham dự bữa tiệc dành cho các đạo diễn thôi, thật sự em và hắn ta không có làm gì hết, anh tin em đi mà." Giai Tuệ vừa khóc vừa giải bày.
"Vậy tại sao không nói với tôi?" Âu Lãnh Thiên hét lớn: "Một bữa tiệc thôi, bộ tôi không giúp em vào được hay gì mà phải nhờ vào người khác? Hả?" Âu Lãnh Thiên tức giận nắm chặt lấy cổ tay Giai Tuệ.
Giai Tuệ bỗng chốc lặng người đi.
Chính vì anh có thể giúp được cô nên cô mới sợ đấy.
Nếu đã không yêu cô thì xin đừng làm cho cô tin vào một tình yêu đẹp, đừng nuông chiều, đừng giúp đỡ cô như thế, vì cô sợ, sợ nó sẽ trở thành thói quen.
Mà đã là thói quen thì phải dựa dẫm vào nó mới có thể sống tiếp được.
Rồi bỗng nhiên.. một ngày đẹp trời nào đó anh nói với cô rằng: "Tôi chán em rồi!" thì lúc đó cô phải sống tiếp như thế nào đây?
Thanh xuân của một người con gái tuy đẹp nhưng ngắn ngủi lắm!
Cô cũng như bao người con gái bình thường khác. Cái cô cần là một người đàn ông yêu thương cô thật lòng, không cần phải giàu sang, chỉ cần anh chịu khoác lên người cô bộ váy cưới thật xinh đẹp, cùng cô đi đến cuối đời.
Chứ không phải là suốt đời chỉ làm tình nhân cho anh, một kẻ không danh không phận, chỉ có thể đứng nhìn anh từ phía xa mà không dám lại gần.
Cô biết, cô chỉ là một ngọn cỏ dại trong khu vườn đầy hoa hồng của anh mà thôi, một thứ thừa thãi, thấp hèn thì làm sao một người cao quý như anh lại chịu lấy cô được chứ, thế nên đã biết trước kết quả vậy thì cô còn mong ngóng chờ đợi làm gì.
Bây giờ, cô chỉ muốn tìm mẹ thật nhanh, sau đó rời khỏi Âu Lãnh Thiên, rời khỏi nơi phức tạp này cùng mẹ sống một cuộc sống bình thường, như vậy là cô đã hạnh phúc lắm rồi.
"Tại sao không trả lời?" Tiếng của Âu Lãnh Thiên làm cô thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Gương mặt nhỏ nhắn khóc đến đáng thương nhìn vào anh.
"Em.." Giai Tuệ ấp úng không biết nên nói sao với anh.
"Em nên nhớ, đừng bao giờ có ý định phản bội tôi, vì em sẽ không thể lường trước hậu quả mà mình gây ra đâu." Âu Lãnh Thiên ghì chặt người cô xuống, mạnh bạo ép buộc cô phải trầm luân cùng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.