Tình Nhân [The Phantom Of The Opera]
Chương 21: "Mau Chạy Đi!"
Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
28/10/2024
Khi Lizzie đốt lửa, hậu trường không có ai, ngọn lửa nhanh chóng thiêu rụi mọi thứ, khói đặc hòa với mùi rượu, mùi mồ hôi, mùi nước hoa, mùi thuốc súng bốc lên từng đợt, thỉnh thoảng lại có tiếng nổ rợn người.
Cảm giác này rất kỳ diệu. Từ nhỏ, cô gái đã được dạy phải tránh xa ngọn lửa, không được đụng vào diêm, những cô tiểu thư phương Nam thậm chí chỉ cần nhìn thấy một chút khói cũng sẽ ngất xỉu nhưng cô lại đốt một ngọn lửa lớn trong rạp hát, hơn nữa còn là một ngọn lửa chính nghĩa… Thật kỳ diệu.
Cô sẽ mãi mãi ghi nhớ cảm giác kỳ diệu này.
Lizzie chạy về bên Eric. Lúc này, cô vô cùng biết ơn quyết định vào buổi sáng… Để lại ấn tượng xấu cho tử tước kia, cô đã mặc một chiếc váy hở mắt cá chân, nếu là váy bình thường, không biết cô đã ngã bao nhiêu lần rồi.
Eric vẫn còn trong lồng.
Anh dựa vào song sắt của lồng, vẻ mặt hờ hững nhìn ngọn lửa hùng hùng, đôi mắt vẫn rất sáng, sáng hơn cả ngọn lửa rực cháy, gần như có chút đáng sợ.
Lizzie nảy sinh một ảo giác… Nếu cô không quay lại, cho dù ngọn lửa lan đến lồng, anh cũng sẽ không đi ra.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô chạy đến bên lồng, kéo mạnh cánh cửa, nhỏ giọng thúc giục: "Mau chạy đi!"
Anh quay đầu nhìn cô, nhìn rất lâu rất lâu, như muốn nhét cả máu thịt của cô vào trong mắt.
Lizzie không để ý đến ánh mắt của anh. Cô nhét chai rượu lậu vào tay anh, đang suy nghĩ vấn đề khác: "À… Anh có cần băng không?"
"Cái gì?" Anh hơi ngạc nhiên.
"Tiểu thuyết nào chẳng viết như vậy sao? Những lúc thế này, anh cần tôi xé váy băng bó vết thương..." Nói rồi, cô kéo váy lên, để lộ một chiếc quần lót ren dài.
"Không cần." Anh lập tức quay đầu, tránh ánh nhìn màu trắng đó: "Tôi tự xử lý được."
"Ồ." Lizzie buông váy xuống.
Như sợ cô lại kéo váy lên, anh cúi đầu cắn nút chai rượu lậu, nhổ sang một bên, sau đó, chĩa vào vết thương, dội mạnh xuống.
Chắc hẳn rất đau.
Lizzie thấy cơ thể anh run lên dữ dội… Ngay cả khi bị trúng đạn, anh cũng không run dữ dội như vậy nhưng lại không phát ra một tiếng rên rỉ hay kêu la nào. Thật là cứng rắn.
Cảm giác này rất kỳ diệu. Từ nhỏ, cô gái đã được dạy phải tránh xa ngọn lửa, không được đụng vào diêm, những cô tiểu thư phương Nam thậm chí chỉ cần nhìn thấy một chút khói cũng sẽ ngất xỉu nhưng cô lại đốt một ngọn lửa lớn trong rạp hát, hơn nữa còn là một ngọn lửa chính nghĩa… Thật kỳ diệu.
Cô sẽ mãi mãi ghi nhớ cảm giác kỳ diệu này.
Lizzie chạy về bên Eric. Lúc này, cô vô cùng biết ơn quyết định vào buổi sáng… Để lại ấn tượng xấu cho tử tước kia, cô đã mặc một chiếc váy hở mắt cá chân, nếu là váy bình thường, không biết cô đã ngã bao nhiêu lần rồi.
Eric vẫn còn trong lồng.
Anh dựa vào song sắt của lồng, vẻ mặt hờ hững nhìn ngọn lửa hùng hùng, đôi mắt vẫn rất sáng, sáng hơn cả ngọn lửa rực cháy, gần như có chút đáng sợ.
Lizzie nảy sinh một ảo giác… Nếu cô không quay lại, cho dù ngọn lửa lan đến lồng, anh cũng sẽ không đi ra.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô chạy đến bên lồng, kéo mạnh cánh cửa, nhỏ giọng thúc giục: "Mau chạy đi!"
Anh quay đầu nhìn cô, nhìn rất lâu rất lâu, như muốn nhét cả máu thịt của cô vào trong mắt.
Lizzie không để ý đến ánh mắt của anh. Cô nhét chai rượu lậu vào tay anh, đang suy nghĩ vấn đề khác: "À… Anh có cần băng không?"
"Cái gì?" Anh hơi ngạc nhiên.
"Tiểu thuyết nào chẳng viết như vậy sao? Những lúc thế này, anh cần tôi xé váy băng bó vết thương..." Nói rồi, cô kéo váy lên, để lộ một chiếc quần lót ren dài.
"Không cần." Anh lập tức quay đầu, tránh ánh nhìn màu trắng đó: "Tôi tự xử lý được."
"Ồ." Lizzie buông váy xuống.
Như sợ cô lại kéo váy lên, anh cúi đầu cắn nút chai rượu lậu, nhổ sang một bên, sau đó, chĩa vào vết thương, dội mạnh xuống.
Chắc hẳn rất đau.
Lizzie thấy cơ thể anh run lên dữ dội… Ngay cả khi bị trúng đạn, anh cũng không run dữ dội như vậy nhưng lại không phát ra một tiếng rên rỉ hay kêu la nào. Thật là cứng rắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.