Tình Nhân Trí Mạng

Chương 6

Mạc Nhan

13/01/2015

Một ngày trời trong nắng ấm, là một thời tiết tốt để du lịch, nhìn nhìn lại trong tủ lạnh thấy thức ăn còn không nhiều lắm, Hắc Cách Kiệt quyết định đi ra ngoài chọn mua vài món bổ sung vào, đồng thời cũng muốn kéo người hầu kia đi.

Kiều Mã Lỵ nhíu mày, khi nàng chuyên tâm công tác, Jack chưa từng bao giờ quấy rầy nàng, hôm nay là phá lệ lần đầu tiên, tưởng hắn vì chuyện gì quan trọng lắm, thì ra là muốn ra ngoài mua đồ.

"Anh không phải luôn luôn tự mình đi mua sao?"

"Đúng vậy, thì sao?"

"Tôi đang làm thí nghiệm."

"Tạm dừng một chút."

"Không được."

"Không được?" Mắt của hắn híp lại, giọng điệu rất nguy hiểm.

"Không phải thời gian ăn cơm, anh không thể quấy rầy tôi, khi tôi mời anh đến nấu cơm không hề bao gồm điều kiện là tôi phải ra ngoài mua đồ."

Hắc Cách Kiệt híp ánh mắt sắc bén rồi chậm rãi tới gần, nâng chiếc cằm mềm mại của nàng lên xem kỹ, mặt thật sự nghiêm túc, trầm giọng cảnh cáo: "Anh nghĩ em không muốn làm cho rõ ràng, đây cũng là một loại nghiên cứu, nhớ rõ lại ước định của ngày hôm qua, nếu em muốn chũng ta tiếp tục nghiên cứu thì mau đi theo anh, bằng không em sẽ hối hận, cũng đừng ăn thức ăn tối nay." Một câu đánh thẳng vào vết thương trí mạng của nàng.

"Ưm... Được rồi." Nàng đầu hàng, tuy rằng chưa cam lòng lắm.

"Cô gái ngoan." Vừa lòng với thỏa hiệp cảu nàng, không cho nàng có cơ hội đổi ý, lập tức kéo nàng đi.

Xe chạy nhanh vào thành phố, không biết đã bao lâu rồi nàng chưa đến những con đường đầy chặt người như thế này, ngoại trừ hành trình hai tháng trước đi châu Âu, tính toán khoảng một năm không bước vào nội thành Đài Bắc.

Xe chưa chạy nhanh đến siêu thị như nàng mong muốn, mà dừng lại ở một cửa tiệm cao cấp chuyên chăm sóc sắc đẹp cho nữ giới.

"Xuống xe." Hắc Cách Kiệt mở cửa xe cho nàng.

"Đi đâu?"

"Theo anh đi là được rồi." Hắn nhờ dáng người ngoài 1m80 và khí lực hơn người, mặc kệ Mã Lỵ có đồng ý hay không, hắn dễ dàng đem nàng vào một cửa hàng có mặt tiền cao cấp.

Nàng hết sức không hiểu tình huống hiện tại, chỉ nghe thấy hắn nói với phục vụ viên vài câu, nàng lập tức bị năm nữ phục vụ viên vây đến kéo đi, không phân trần gì mà cởi bỏ hết y phục của nàng, tẩy rửa toàn thân thể mỹ dung của nàng, Kiều Mã Lỵ vừa kinh ngạc vừa bị giằng qua kéo lại suốt năm giờ đồng hồ.

Kiều Mã Lỵ đứng ở trước gương, nàng hoàn toàn bị thay đổi thành một người, mái tóc tán loạn được cuốn lại gọn gàng, lông mi cũng được sửa theo khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức tinh vi, chỉ còn da thịt trắng nõn là giữ nguyên, càng thân thể xinh đẹp hoàn mỹ sau khi được chăm sóc càng thêm xinh đẹp.

Tóm lại, ông trời sinh ra nàng vốn có gương mặt đoan trang dễ nhìn, hiện tại, chính vì vẻ xinh đẹp mà nàng đùng đùng tức giận, tìm hắn khởi binh vấn tội.

"Anh đang làm cái gì! Vì sao dẫn tôi tới nơi này!"

Hắc Cách Kiệt đánh giá nàng từ đến chân, con ngươi đen trở nên thâm thúy, đem hết dáng vẻ động lòng người của nàng thu vào đáy mắt.

Đang lúc nổi nóng, Mã Lỵ sao có thể nhìn ra được dục hỏa trong mắt hắn, một lòng chỉ nghĩ đến việc chất vấn hắn, vì sao nàng chưa đồng ý đã đem nàng đến cái nơi quỷ quái này, rất giống một con heo đợi người ta tắm rửa cạo lông chờ làm thịt.

"Nói! Nếu như không có một lý do khiến tôi vừa ý, đừng tưởng tôi không dám đuổi anh!"

Cầm lấy ngón trỏ đang chỉ chỉ chất vấn của nàng, Hắc Cách Kiệt nhịn không được ôm nàng vào lòng, môi anh nhẹ nhàng lướt qua môi của nàng.

"Anh ───" Nàng mạnh miệng."Anh đã nói sẽ không hôn tôi, anh phá hư ước định."

"Đây không phải hôn, chỉ là thân." Hắn ôn nhu nói.

"Nhưng ───"

"Hư, an tâm một chút chớ vội nóng nảy, tất cả mọi người đều đang nhìn em."

Nàng đưa mắt nhìn nhìn tứ phương, quả nhiên phát hiện ra rất nhiều người đang nhìn về phía này, trong khoảng thời gian ngắn nàng có chút lùi bước.

"Bọn họ tại sao cứ nhìn tôi?"

"Bởi vì em hấp dẫn bọn họ."

"Tôi?"

"Em nhìn kỹ xem." Hắc Cách Kiệt đem thân thể nàng chuyển hướng về phía tấm gương lớn, hai tay vòng ôm nàng, nói nhỏ bên tai bằng giọng khàn khàn."Ngoại hình đẹp cũng là một loại nhân tố không thể thiếu, ngoại hình xinh đẹp của em có thể khơi mào lửa nóng dục vọng nam tính."

Nàng chu miệng thầm oán."Như vậy thật là phiền phức."

"Chuyện phiền phức còn nhiều, chẳng lẽ em lùi bước?" Hương vị khiêu khích cùng đắc ý rất nặng.

"Không có."

"Tốt lắm."

Nàng nhất định không chịu thua trong việc nghiên cứu, hôm nay nàng mang hương vị của nữ nhân, nhưng mà đó chỉ là hình thức, hắn sẽ làm nàng ngay cả nội tâm cũng đều có hương vị nữ nhân. Hắn sớm đã có kế hoạch, đưa nàng đến một nhà hàng cao cấp, sớm đã hẹn trước một bàn chỉ có ghế cho hai người.

"Không phải muốn đi mua thức ăn sao?" Nàng ngồi có chút lo lắng, loại nam nữ ở chung này đến bây giờ nàng cũng không có hứng thú, nói thực ra so với việc ngồi ở đây, nàng vẫn tình nguyện quay về phòng thí nghiệm.

"Không vội, chúng ta cùng đi ăn cũng không sao."

Tâm tư của nàng đều viết ở trên mặt, Hắc Cách Kiệt yên lặng thu vào đáy mắt, Mã Lỵ vốn kỳ quái đối với loại lãng mạn sang trọng này không có hứng thú, hắn hiểu rõ tư tưởng của cô gái này đang suy nghĩ đến cái gì, quan trọng nhất là nàng với tình cảm chưa hề thông suốt.

"Em làm nhà khoa học từ khi nào?" Thong thả hoà hoãn bớt tâm trạng khẩn trương của nàng lại, quyết định chọn tâm sự làm đề tài quen thuộc trước khi vào đề.

Nàng suy nghĩ lại."Trí nhớ của tôi không có lưu trữ mấy thứ này."

Nàng dùng từ "lưu" trữ, có thể thấy việc nghiên cứu thí nghiệm cuồng nhiệt không phải do công tác, đã thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nàng.

"Ngoại trừ nghiên cứu, ngoài ra không có hứng thú gì khác?"

"Có thể nói như vậy, nhưng ─── Gần đây nhất có thêm một hứng thú."

"Là cái gì?"

"Ăn đồ ăn anh làm nha, không cần ra ngoài liền có thức ăn ngon dâng tới tận miệng chính là hưởng thụ lớn nhất."

Nụ cười này của nàng nhìn thật chân thuần, bắt đầu xoa nắn bàn tay của nàng, phát hiện ra rằng tay của nàng thực tinh tế, không giống tay của nữ tử phương Tây, ngược lại kế tục được sự khéo léo của phương Đông, không thể nghĩ rằng đôi tay này lại có thẻ chế ra những dụng cụ tinh vi đến thế.

"Tay của tôi có cái gì đẹp?"

"Không chỉ đẹp, ăn cũng ngon lắm." Đôi môi nhẹ nhàng di dời đến, cánh môi duyện cắn, hai mắt nóng rực chăm chú nhìn nàng.

"Anh thật sự là quái nhân."

"Em mới quái, bình thường nữ nhân đều yêu thích nam nhân làm như vậy."

"Phải không?"

"Có cảm giác gì?"

"Giống như bị cẩu liếm."

Câu nói thẳng không kiêng kị gì của nàng chính là vũ khí lợi hại nhất chọc giận người khác, cho dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, vẫn là chọc đến lão hổ, công phu tán tỉnh của hắn lần đầu tiên có nữ nhân gọi là cẩu liếm, nàng thực là!!!!

Ánh mắt sắc bén của hắn khiến Mã Lỵ biết mình đã nói sai, vội vàng sửa lời nói: "Thực ra rất thoải mái, ha ha."

Hắn thấy, để hình dung nữ nhân này tốt nhất nên dùng từ “Đàn gảy tai trâu”.

Tại đây không khí có chút hơi xấu hổ, Mã Lỵ ăn có chút kiêng kỵ, rất sợ ăn không đúng lại chọc hắn không vui, từ trước đến nay luôn có thói quen làm theo ý mình, chưa hề cảm nhận có lúc bị người khác trong coi, lúc này lại bị quản chế bởi chính đầu bếp mình thuê dùng, cũng không hiểu được vì sao lại chịu để hắn kiềm chế như thế, tóm lại, nàng bị hắn không chế.

Đem suy nghĩ của nàng thấu hiểu nơi đáy mắt, trong lòng hắn hiểu được đạo lý là từ trước đến nay nàng sẽ không buông tha mỹ thực trước mắt, xem nàng ăn thật cẩn thận, hắn thoáng mềm lòng, tuy rằng nàng không hiểu tư tưởng người khác, nhưng không muốn nàng lộ ra loại biểu tình thống khổ này.

Đem đồ ăn của mình đặt trước mặt nàng, gương mặt tuấn dật hé ra nụ cười."Ăn nhiều một chút, ăn đến lúc em no mới thôi."

Có một câu cổ vũ như vậy, Mã Lỵ chuyển buồn làm vui, lập tức cắn miếng thật lớn ăn.

Hắn lẳng lặng thưởng thức, vẫn là thích xem bộ dáng vui vẻ của nàng, xem gương mặt hạnh phúc như có toàn bộ thế giới của nàng. Nói thực ra, gương mặt đáng yêu tuân lệnh của nàng khiến người ta nhịn không được đau lòng a, dễ dàng cảm hóa tâm tư trước nay băng khốc vô tình của hắn

Rất kỳ quái, cùng nàng ở một chỗ khiến hắn tạm quên đi thân phận thủ lĩnh Diêm Thủ Đảng của mình, thoải mái mà tự tại, không cần bộ mặt giả tạo.

Mã Lỵ miệng vội vàng, ánh mắt cũng không còn nhàn rỗi, ăn những món ngon trước mắt hắn đưa.

"Anh cũng ăn đi."

Nàng hảo tâm thúc giục, đáng tiếc loại mặt giả dối này không thể lừa được tâm hắn, mặt ngoài là nhắc nhở hắn, kì thực là đang dò xét, nếu hắn không ăn nổi, nàng nguyện ý vì hắn giải quyết nốt.

Không khỏi lắc đầu cười, người giống như thế này trên địa cầu rộng lớn chỉ còn lại có một người.

"Mặt của em dính hạt cơm."

"Phải không?" Nàng lấy tay lau, lại dính hạt cơm mới.

Hắc Cách Kiệt lắc đầu, một cái ý niệm bỗng dưng thâm nhập vào đầu, đứng lên ngồi bên cạnh nâng mặt nàng lên, không nói trước liếm đi hạt cơm trên môi nàng.



Mã Lỵ ngừng lại nhìn hắn, tuy rằng chưa thích ứng nhưng không thấy chán ghét, tiếp tục ăn tức ăn, mỗi lần hạt cơm dính vào môi, Hắc Cách Kiệt liền vì nàng lấy môi rửa sạch sẽ, từ mặt tới tay cũng không buông tha.

Động tác như vậy lặp lại hơn mười lần, nàng buồn bực hỏi: "Nam nhân đều như vậy đối với nữ nhân sao?"

"Xem ra, mỗi cảm nhận của từng nữ nhân sẽ không giống nhau."

"Vì sao lại không giống nhau?"

"Em hỏi nhiều." Nói xong liền nghiêng nhẹ về phía sườn nàng vuốt ve, rất nhẹ, thực khiêu khích.

Bị hắn làm cho nổi lên khoái cảm, nàng bắt đầu có chút choáng váng… choáng váng.

"Ừm... Tôi không biết, nhưng so với Lưu Học Văn, anh không làm người ta bài xích."

Cánh tay ôm nàng bỗng dưng căng thẳng, vẻ mặt mê hoặc của nàng chống lại con ngươi hắc ám kia, không rõ mâu quang vì sao trộn lẫn chút tức giận.

"Anh không cho em nghĩ tới nam nhân khác." Đây là một loại tuyên cáo, nàng còn chưa hiểu được, hắn liền dạy nàng hôn hai bên má, đôi môi hôn kia như hàm chứa ý đồ gì đó, dọc theo má dao động dọc đến vành tai, nhẹ nhàng đùa cắn cắn.

Đã bị hắn mê hoặc, Mã Lỵ lẳng lặng cảm thụ, hắn chậm rãi tới cổ chà xát, lí trí của nàng ngay từ đầu vốn thanh tỉnh, dần dần có loại cảm giác khác thường đánh úp lại, thực thoải mái, nhưng loại thoải mái này làm người ta ý thức được nguy cơ khác, giống như bị hạ mê dược.

Vì bất an muốn thoát khỏi cảm giác mê hoặc này, không khỏi đẩy hắn ra để giữ lại thanh tỉnh, đổi lại hắn càng mạnh thế ôm lâu.

Một chút chuyện không thích hợp xảy ra, một cỗ kỳ quái nóng chảy qua tầng da thịt, rõ ràng không lạnh lại làm cho nàng run rẩy, nàng bắt đầu sợ hãi.

"Jack." Nỗ lực để cho thanh âm của chính mình không biến điệu.

"Ừm?"

"Tôi..."

"Làm sao vậy?" Hắn dùng thanh âm mê hoặc giết người không đền mạng nói nhỏ.

"Tôi muốn đi toilet."

Hắn động tác của hắn dừng lại, vẻ mặt màu gỉ sét trừng mắt, nữ nhân này muốn phá hư không khí đang tốt đẹp sao!

"Nhanh đi." Ảo não vẫy vẫy tay, thật sự là vô lực.

Chạy nhanh tới toilet Mã Lỵ nhanh chóng thở ra, tay kéo áo nhỏ ra xem, là lạ! Thoải mái đến ngay cả da gà đều nổi lên, may mắn không bị hắn phát hiện, không biết sao, không hiểu sao lại ngượng ngùng khi để hắn biết được phản ứng này, loại cảm giác này chưa bao giờ có, tâm tư hỗn loạn vừa bất an vừa khẩn trương lại hỗn loạn, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn, đành phải bỏ chạy mất dạng.

Không khỏi hô nhỏ khi nhìn mình trong gương, cổ bên phải bị hắn cắn hiện lên nhưng vết hồng hồng, nàng thử dùng khăn tay ẩm chà một chú xem có hết không.

Bỗng dưng, trong gương thoáng kinh dị khi phát hiện ra xuất hiện một vị nam tử xa lạ, nhìn thấy đối phương cầm dây thừng trong tay xem ra định hành động, lập tức hiểu được sắp bị đánh lén.

Nhưng không chỉ có một người, không biết khi nào sau lưng lại có một tên dùng dao kề cổ nàng, thấp giọng uy hiếp."Vật gì đó của Diêm Thủ đảng, mau giao ra đây."

Sao lại là Diêm Thủ đảng?"Tôi không hiểu anh nói cái gì."

"Không nói? Không sao, đem cô về rồi từ từ tra khảo." Thình lình dùng một miếng vải bịt miệng nàng.

Sau lần trước bị hôn mê, nàng sớm đã giấu vũ khí trên người, đối phương lập tức đã bị điện giật xụi lơ trên mặt đất. Từ lần trước bị tập kích nàng sớm có chuẩn bị, lập tức hướng một người khác bắn ra tua gây tê, tuy đối phương gọn gàng né tránh, nhưng cũng cho mình có cơ hội đào thoát.

Sở dĩ nàng không nghiên cứu vũ khí là vì không muốn đả thương người, chủ yếu là muốn gây trở ngại cho địch nhân đuổi bắt, tạo ra cơ hội chạy trối chết.

Không rõ vì sao mình bị tập kích lần nữa, nhưng dù sao cũng trốn trước tính sau, sự tình không đơn giản như nàng tưởng, những kẻ không rõ lai lịch này không chỉ có hai người, tổng cộng có tám gã đánh bất ngờ, điện giật, kim gây mê, sương khói phản quang, có thể phải sử dụng toàn bộ vũ khí.

"Chết tiệt, con nhóc này không đơn giản!" Một nam tử trong đó gầm nhẹ, lập tức xuất ra tâm tư bình tĩnh lại, chỉ cần bắt được nàng, cho dù bị đánh gãy một chân cũng không tiếc!

Nhưng hắn không có cơ hội nổ súng, bởi vì không biết khi nào huyệt Thái Dương của mình bị kẻ khác đánh bất ngời, nam tử kinh dị nhìn về phía người vừa tới."Phanh" một tiếng, không một tiếng động phản kháng liền ngã gục xuống đất.

Không cần lâu, Hắc Cách Kiệt liền giải quyết hết tám nam nhân này, mắt lạnh nhìn những gương mặt xa lạ xụi lơ trên mặt đất, trong đó có một kẻ sưu tầm ra ảnh của Mã Lỵ, đồng phát hiện ra ngay toàn bộ những người này là thuộc bang phái Hồng Đằng của Hongkong.

Rốt cục đã tìm tới, hai tròng mắt híp lại lộ ra sát khí, xem ra sự tình đã trở nên càng thêm phức tạp, không thể sớm giải quyết.

Nhưng hiện nay có một sự kiện khác làm hắn vô cùng căm tức, nữ nhân kia nhất quyết khong hướng hắn cầu cứu mà lại chạy trốn thoát thân, không thể tha thứ! Thật sự là làm nhục tự tôn nam nhân của hắn, nữ nhân này cần phải mang trở về, sau đó dạy dỗ lại cho thật tốt, nếu không một ngày nào đó hắn sẽ bị nàng làm cho tức chết.

* * *

Đừng bảo là hắn sẽ không hạ độc trong cơm đi?

Mã Lỵ vụng trộm nhìn gương mặt giận dữ quỷ dị của hắn, không rõ mình chọc tới hắn điểm nào, thừa dịp hắn đến phòng bếp, vụng trộm cầm lấy cây kim bạc thí nghiệm kiểm tra bát cơm. (QH: sax: pó tay, muội edit có mất máu hông vậy?)

Thình lình sau lưng truyền đến một câu: "Nếu anh muốn giết em, em đã sớm chết, sẽ không còn ngồi ở đây ăn cơm."

Nàng bị dọa liền nhảy dựng, chẳng lẽ hắn có khinh công, mỗi lần xuất hiện đều quỷ mị vô thanh vô thức.

"Anh đang tức cái gì?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

"Em không biết?"

Giọng nói khiến nàng phải hết sức cẩn thận, nếu không núi lửa tùy thời cơ sẽ bùng nổ.

Nàng thật sự không biết ─── Vẻ mặt vô tội, đem mọi biểu tình viết hết trên mặt.

"Vì sao khi bị tập kích không cầu cứu anh, mà lại chạy trốn?"

Nếu hắn không đúng lúc tìm được nàng, không biết nữ nhân này sẽ chạy đi đâu, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn nữa.

"Tôi không muôn liên lụy tới anh thôi." Nàng là hảo tâm nha, người này sao kì vậy, cũng có nhưng chu kì vui buồn y hệt như nữ nhân, tự dưng lại tức giận, hóa ra là do chuyện tập kích vừa rồi làm cho tức giận.

"Anh đã nói em là người phụ nữ của anh."

"Tôi không phủ nhận a!"

"Anh cũng nói qua là anh sẽ dùng sinh mạng bảo vệ em."

"Nga, cám ơn." Nàng thực đứng đắn cảm tạ, nhưng đổi lấy là duệ quang nghiêm khắc.

"Anh nghĩ em không muốn làm cho rõ ràng, là người phụ nữ của anh lại không hướng anh cầu cứu, đối với nam nhân Italy chính là sự nhục nhã lớn nhất."

Ha ─── Thì ra là thế, điểm này đã làm cho hắn tức giận nửa ngày.

"Không nghiêm trọng như vậy! Anh suy nghĩ nhiều quá." Nàng cười cười pha trò, lại bị ánh mắt của hắn làm cho cấm khẩu.

"Anh không phải hay nói đùa."

Thật sự chưa thấy qua vẻ mặt này của hắn, ngực không khỏi chấn động, vừa trấn an hắn vừa tự giải thoát vòng vây của hắn, nàng giải thích: "Lúc ấy tình huống nguy cấp, tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết là chạy trối chết, căn bản là không rõ phương hướng, đương nhiên không nghĩ đến việc cầu cứu ───" Lời chưa nói ra đã bị tiếng của Nhược Băng đánh gãy.

"Mã Lỵ! Mình thu được tín hiệu cầu cứu của bạn, chuyện gì xảy ra!"

Xem đi, người quả nhiên không thể nói dối, thật sự là tự nhận ác quả, biểu tình của hắn không khỏi thịnh nộ, nàng đúng là hết nói mà. Như thể tình được phao cứu sinh, nhanh như chớp vọt tới bên cạnh Nhược Băng, kéo nàng thoát khỏi tình thế nguy cấp trước nói sau.

"Cái gì! Bạn bị tập kích!" Nhược Băng khẩn trương hỏi.

"Ừ, đối phương ước chừng có tám người."

"Biết lai lịch bọn họ không?"

"Đến từ vùng bên ngoài, hình như là Hongkong."

"Bọn họ nói cái gì gì đó? Chẳng lẽ là vì khoa học kĩ thuật của bạn, nếu không bọn họ sẽ không thể tìm ra bạn!"

Vẻ mặt Mã Lỵ thoáng chốc ngừng lại, Nhược Băng là người duy nhất qua lại nơi đây với Mã Lỵ, sở dĩ nàng cùng Mã Lỵ quen biết, năm năm trước khi đang điều tra manh mối của tổ chức tội phạm buôn bán trái phép lần mò vào Đông u, ngoài ý muốn đã phát hiện ra chuyến buôn bán lớn nhất từ trước tới nay, vật phẩm bọn họ giao dich lại là người vô cùng đặc biệt, giá cao hơn trước gấp ngàn lần.

Lúc ấy nghĩ rằng nhất định không phải nhân vật tầm thường, có lẽ là nguyên thủ quốc gia hoặc nhân vật chính khách quan trọng, không thể tưởng được là cô gái trẻ tuổi, đó là lần đầu nhìn thấy tình huống nguy hiểm của Kiều Mã Lỵ.

Sau khi nàng cứu Mã Lỵ ra, mới hiểu được thì ra Mã Lỵ nhà khoa học thiên tài mà tướng quân Lôi Bá Nạp mơ ước, nàng mang theo Mã Lỵ chạy trốn tới nước Mĩ, vì trốn tránh, lựa chọn đi vào Đài Loan. Đến tận hôm nay chính phủ Đông u vẫn nghĩ nàng ở Châu Mỹ, không biết nàng sớm đã thay đổi thân phận, Kiều Mã Lỵ là cái tên lấy sau khi vào Đài Loan, từ nay về sau ẩn cư tại nơi núi rừng hẻo lánh.

"Yên tâm, bọn họ không phải do Lôi Bá Nạp tướng quân phái tới."

"Làm sao bạn biết?"

"Đây cũng là nguyên nhân mình và bạn đều không hiểu, bọn họ tập kích mình tựa hồ là do tìm thứ gì đó ở chỗ mình."

"Tìm cái gì?"

"Bảo vật bị trộm của Diêm Thủ đảng."

"Cái gì! Sao bạn lại có quan hệ với Diêm Thủ Đảng?"

"Mình cũng đang buồn bực đây, đã hơn một lần rồi"

"Hơn một lần?" Nhược Băng trừng lớn mắt, kinh ngạc hỏi."Bạn bị tập kích không phải lần đầu tiên?"

"Ừm." Mã Lỵ lên tiếng như không phải việc liên quan đến mình.



"Sao lại không nói sớm cho mình biết!"

"Khẩn trương cái gì, mình không sao cả."

"Đây không phải chuyện đùa, nếu có quan hệ tới Diêm Thủ đảng, sự tình trở nên vô cùng nghiêm trọng, rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện này!"

"Không biết." Nàng nhún vai, không cảm thấy sự tình nghiêm trọng như vậy.

"Mã ── Lị ───" Nhược Băng quả thực muốn bóp chết nữ nhân trì độn hết thuốc chữa này.

"Được rồi, đừng giương nanh múa vuốt như vậy, mình cũng đang tự hỏi, không rõ vì sao bọn họ lại tìm mình để lấy lại gì đó của Diêm Thủ đảng." Lỗ tai khiếp đảm, Nhược Băng nóng giận thực đáng sợ.

Chuyện này thực sự rất kì quái, Mã Lỵ sẽ không nói dối nàng, Nhược Băng bình tĩnh tự hỏi, đem tư liệu trong đầu lướt qua một lần, tự hỏi qua lại, nghĩ như thế nào cũng không ra, Mã Lỵ không có lí do gì để có quan hệ với Diêm Thủ đảng, căn cứ vào tình báo thì kẻ trộm đi của Diêm Thủ đảng là cô gái mười bảy tuổi, sao lại chỉ nhằm vào Mã Lỵ?

Đột nhiên, nàng nhìn ra manh mối trên mặt Mã Lỵ, một loại ý tưởng chấn động trong đầu nàng.

"Gương mặt này là gì, bạn làm sao mà nhìn giống quái vật vậy?"

"Ông trời, mình sao lại không nghĩ tới, bạn ───"

Mã Lỵ buồn bực kiểm tra chính mình, không rõ chính mình đã xảy ra vấn đề gì khiến Nhược Băng há hốc miệng không thể ngậm lại.

Nàng phải xác nhận lại, bởi vì thời gian Mã Lỵ đi châu Âu cũng là thời gian Diêm Thủ đảng tuyên bố lùng bắt người.

"Ba tháng trước bạn đến u châu làm cái gì?" Nhược Băng kích động cầm lấy tay nàng, hỏi.

"Xem triển lãm, bạn có biết mà."

"Thật không? Có chuyện gì khác không tầm thường phát sinh không?"

"Ngoại trừ tất cả đều nhàm chán, đâu còn cái gì mới mẻ."

"Bạn nhất định có che giấu cái gì, mau nói thật đi." Đôi mắt lợi hại trừng to không cho phép nàng nói dối.

"Mình không có gì để giấu diếm a, mỗi ngày xem một chút triển lãm, hoàn toàn không có chuyện gì mới mẻ phát sinh, ngoại trừ ───" Nàng đột nhiên dừng lại.

"Mã Lỵ?" Một đôi mắt lợi hại nhận thấy được khác thường của nàng, Mã Lỵ nhất định là đang nghĩ tới điều gì.

"Không thể nào, chẳng lẽ..."

"Bạn nghĩ tới điều gì?"

"Cái kia... Mình từng thu thập một thu thập một ít vật thí nghiệm ở chỗ đó…, nhưng... không phải là chuyện gì quang minh chính đại."

Nhược Băng quan sát thần sắc của nàng, can đảm nói ra suy luận."Bạn ăn trộm?"

Nàng chột dạ gật đầu.

"Bạn trộm cái gì? Ở nơi nào?"

"Không phải cái gì …cùng lắm thì gì đó…."

"Mã Lỵ ───"

"Yên tâm, mặc kệ mình trộm cái gì, cũng không phải danh sách Diêm Thủ đảng, ngọc bích hoặc trướng sách, lại càng không cùng Diêm Thủ Đảng có liên quan, huống chi… vật kia …là tiện tay nên mới…."

Tiện tay nên? Càng nói nàng càng thấy tối nghĩa.

"Nếu như là thứ gì đó phổ biến, có gì phải giấu diếm?"

Mã Lỵ có điểm chột dạ."Dù sao… chỉ biết không có gì là được."

"Nếu không có gì, bạn giải thích chuyện tập kích như thế nào?"

"Có lẽ bọn họ nhầm mình với người nào đó chứ, bạn không phải đã nói người trộm của Diêm Thủ Đảng là cô gái mười bảy tuổi sao."

"Đúng vậy, mình cùng Thiệu Phàm tra xét lâu như vậy, vẫn không thể tìm được tư liệu, mình hiện tại đã hiểu được nguyên nhân là vì sao, cũng đã biết tên cô gái kia là ai."

"Là ai?"

"Đó, là, bạn."

Mã Lỵ khựng lại, kháng nghị nói: "Đừng nói đùa!"

"Mình không hay nói đùa!" Nàng bước về phía Mã Lỵ, nàng tuyên bố đem đáp án chuyển hướng."Không thấy có, cô gái mười bảy tuổi có gương mặt phương Tây, khuôn mặt của bạn so với tuổi thật trẻ hơn gần mười tuổi, hơn nữa trong mắt người khác rất dễ bị nhầm là người phương Tây, tất cả mọi người đều nghĩ sai rồi!"

"Không thể nào..."Suy luận này rất thái quá.

"Bạn gặp phải không chỉ một lần chịu tập kích, đó chính là chứng minh tốt nhất, bạn may mắn vì bọn họ nghĩ có thể sai đối tượng, cho nên ba tháng này bạn mới có thể bình an vô sự, nếu không lấy của thế lực Diêm Thủ Đảng, bạn không có khả năng sống lâu như vậy, nhưng hiện tại xem ra Diêm Thủ Đảng nhất định cũng phát hiện ra mình tìm lầm phương hướng, bạn chịu nhiều tập kích đó chứng tỏ cho việc bọn họ đã điều tra ra ngươi, mình lo lắng kế tiếp sẽ có càng nhiều nguy hiểm."

Suy luận của Nhược Băng khiến nàng á khẩu không trả lời được, nàng không hề nghĩ tới chuyện chọc tới Diêm Thủ Đảng.

"Bạn rốt cuộc trộm đi cái gì vậy, khiến cho toàn bộ thế giới đều ở đuổi bắt bạn?"

"Không phải cái gì… cùng lắm thì là cái gì đó."

Bất kể Nhược Băng ép hỏi như thế nào, nàng từ đầu đến cuối vẫn không chịu nói ra, điểm ấy nằm ngoài ý muốn của Nhược Băng, cũng phát giác thái độ của Mã Lỵ không tầm thường, dựa trên cá tính cố chấp của Mã Lỵ sợ muốn hỏi rõ nguyên nhân cũng không phải chuyện dễ dàng. Để dự phòng mọi chuyên, nàng chạy nhanh về để cùng Hắc Ưng thương lượng, về nguyên nhân chính tạm gác lại về sau tìm tòi nghiên cứu cũng không muộn.

"Trong khoảng thời gian này bạn tạm thời chia cửa ra, ít nhất để nơi này an toàn, chờ mình cùng n Thác gặp Thiệu Phàm thương lượng rồi sau mới quyết định." Việc này không nên chậm trễ, Nhược Băng tức khắc dời phòng nghiên cứu.

Mã Lỵ bên trong còn đang khiếp sợ, trong miệng lúng ta lúng túng nhớ kỹ."Không phải chứ... Đừng nói người kia lại là thủ lĩnh Diêm Thủ đảng đi?"

"Em đang ở đó lầm bầm lầu bầu cái gì vậy?" Jack đột nhiên xuất hiện, dọa nàng giật mình nhảy dựng.

"Thì ra là anh." Nàng nhẹ nhàng thở ra.

"Bằng hữu của em đâu?" Hắn đem cà phê cùng bánh ngọt vừa nướng đặt lên bàn.

"Vừa mới đi." Nàng ngồi xuống cầm lấy tách cà phê hắn đưa, miệng cắn tiếp một miếng bánh ngọt. "Oa, ăn thật ngon, anh mua sao?" Hắn lắc đầu, Mã Lỵ trừng lớn mắt."Anh làm." Hắn gật đầu.

"Anh thật sự rất lợi hại nha!" Nhìn hắn bằng ánh mắt khâm phục, nhưng lập tức lại nghĩ tới cảnh cáo của Nhược Băng, nếu Diêm Thủ Đảng thật sự tìm đến chẳng phải sẽ làm Jack phiền hà sao, đột nhiên phát giác ra Jack đã chiếm một vị trí rất lớn trong lòng nàng, nàng hy vọng Jack không gặp phải nguy hiểm sẽ phát sinh.

Xem kĩ gương mặt của nàng, vốn định tiếp tục trách cứ nàng chuyện lúc trưa, nhưng hiện tại lại quan tâm muốn biết nàng vì sao mà lo lắng.

"Em có tâm sự."

"Anh nhìn ra được?"

"Đương nhiên, nam nhân sẽ chú ý nhất cử nhất động nữ nhân của anh ta, anh cũng không phải ngoại lệ, làm sao vậy?"

"Ở cùng tôi, anh sẽ gặp phải nguy hiểm."

"Vì sao?"

"Tôi có khả năng đã gặp phải hắc đạo."

"Nghĩa là như thế nào?"

"Nhược Băng lần trước và lần này bị tập kích, có lẽ là do Diêm Thủ đảng của Italy phái đến."

"Đang bình thường làm sao có thể gặp Diêm Thủ Đảng được?"

"Chuyện này… Nói ra thì dài dòng, vì an toàn của anh, anh tốt nhất mau rời đi." Miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng có chút không muốn.

Hắn nhíu mày."Em lo lắng cho anh?"

"Ừm." Nàng gật đầu.

Hắc Cách Kiệt cẩn thận quan sát thần sắc của nàng, dùng giọng điệu am hiểu nói."Em là lo lắng cho an nguy của anh, hay là sợ về sau không có mỹ thực ăn?"

"Ừ... Thực sự mà nói... là cả hai." Nàng đáp thật sự chột dạ.

Ôi! Sớm nhìn thấu con người nàng, thật sự là làm người ta vừa yêu vừa hận, quên đi, xem suy nghĩ thực của nàng, hắn cũng lười so đo, dù sao món nợ này không sớm thì muộn cũng cùng nàng tính sổ, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi.

Nhưng, tình cảnh của Kiều Mã Lỵ lúc này ngày càng nguy hiểm, hắn nếu tiếp tục ở trong này, địch trong tối ta ngoài sáng, chỉ sợ không thể chân chính bảo hộ nàng.

"Được rồi, anh sẽ rời đi."

"Thật sự?" Không thể tưởng được hắn lại đáp ứng nhanh như vậy, nàng ngược lại cảm thấy có chút mất mát.

"Anh tạm thời quay về Italy, sau một thời gian sẽ trở về, nhưng trong lúc này, em phải bày ra thật nhiều cơ quan phòng vệ thật tốt, đừng để cho người ta có thời cơ."

"Tôi biết."

Đêm đó, khi nàng ngủ say thì Hắc Cách Kiệt đứng ở một bên, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng cả một đêm, vì bảo hộ nàng, hắn phải rời đi một thời gian, có Trầm Nhược Băng cùng Hắc Ưng bảo hộ nàng, tạm thời không có gì lo lắng. Mà hắn, phải âm thầm giải quyết những bang phái có mưu đồ bất lương đối với Mã Lỵ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Nhân Trí Mạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook