Quyển 1 - Chương 30: Bồi thường
Cơ Thủy Linh
20/12/2013
Edit mimi
beta Mag
Vũ Tình không nhìn đến nụ cười nhạt của hắn, chỉ có tay hướng lên ý bảo hắn bỏ tiền vào, ngay cả nói cũng lược bớt đi!
Thang Duy Thạc lấy một xấp tiền từ túi xách ra, lấy đến tay lại không đưa cho cô. “Nhẫn của tôi đâu, nhẫn cho tôi!”
Vũ Tình nhăn mặt đưa hộp nhỏ đến tay hắn. Hừ, thấy cô cẩn thận không, còn cố ý bỏ nhẫn vào hộp!
Thang Duy Thạc lấy hộp đến, tùy tiện mở ra. Thật ra hắn rất tin cô, căn bản không cần……
Khi chạm đến hòm, trong mắt hắn tỏa ra giận dữ. Đáng chết, cô lại có thủ đoạn như thế.
Hắn, vẫn quá dễ dàng tin người khác! “Hạ Vũ Tình, cô càng ngày càng lợi hại, thủ đoạn càng ngày càng cao minh! Xem ra, nhiều năm như vậy cô đi lừa không ít tiền nhỉ!”
Vũ Tình khó hiểu, vô cùng khó hiểu! “Thang Duy Thạc đây là anh có ý gì? Đưa đồ cho anh, không phải anh đưa mười tám vạn cho tôi à! Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói, ngày hôm qua tôi đã nói rồi, tôi là người thế nào thì tôi rõ nhất, không cần anh nhắc nhở tôi!”
Câu nói tiếp theo, Vũ Tình nghiến răng nghiến lợi nói!
“Muốn tôi đưa tiền? Có thể, có phải cô nên đưa nhẫn cho tôi trước không!” Thang Duy Thạc ném cái hộp rỗng tuếch cho cô, để cô nhìn cẩn thận!
Đầu óc Vũ Tình trống rỗng trong nháy mắt, căng thẳng cầm hộp lên. “Tại sao có thể như vậy, rõ ràng tôi đặt nhẫn vào trong hộp mà!”
“Được lắm, đóng kịch à! Nhẫn của tôi giá trị ít nhất một trăm vạn, đương nhiên là cô phải thích hơn mười tám vạn này rồi!”
Trong mắt Thang Duy Thạc tràn đầy khinh bỉ, tức giận nhìn cô.
Hắn xem thường nhất là điểm này của cô, hám giàu, vì tiền không tiếc trở thành công cụ ấm giường cho đàn ông.
Tuy rằng, hắn là người đàn ông kia, nhưng hắn vẫn rất tức giận.
Vũ Tình hoàn toàn không nghe hắn châm chọc, để hộp xuống, đổ ra. Lật đi lật lại vẫn không tìm thấy nhẫn của hắn.
Vì lo lắng, mặt cô tái đi, cơ hồ sắp rơi nước mắt. “Tôi đặt trong hộp rõ ràng, bỏ vào rõ ràng, làm sao có thể không có!” Cô thì thào nói với mình.
Nhìn thấy ‘màn diễn trò’ của cô, hắn liền cảm thấy ghê tởm. “Hạ Vũ Tình, cô đúng là diễn viên giỏi, diễn như thật ấy. Nếu không phải sớm biết cô là dạng đàn bà gì, chỉ sợ tôi cũng bị lừa!”
Hắn không tin khiến cô khổ sở đến cực điểm, làm sao hắn có thể mặc sức vũ nhục cô? Vũ Tình không tin, lại lật kiểm tra lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn thất vọng!
Thang Duy Thạc đè bàn tay nhỏ bé xuống, dùng sức giữ chặt lại. “Cô nói đi, cô nên bồi thường cho tôi như thế nào!”
Vũ Tình thu cảm xúc kích động về, nâng hai mắt lên đối mắt với hắn. ”Tôi sẽ trả mười vạn hôm qua lại cho anh, mười tám vạn này tôi cũng không cần, ngày hôm qua coi như tôi làm không công!”
Thang Duy Thạc như nghe được chuyện cười, ngửa đầu cười to, sau đó bỗng ngừng lại. ”Tiểu thư, cô đúng là có tài tính toán nhỉ! Nói cho cô biết, nhẫn của tôi ít nhất là một trăm vạn. Hoặc là cô trả nhẫn lại cho tôi, hoặc là đưa ra một trăm vạn!”
Một trăm vạn? Sắc mặt Vũ Tình càng ngày càng trắng!
beta Mag
Vũ Tình không nhìn đến nụ cười nhạt của hắn, chỉ có tay hướng lên ý bảo hắn bỏ tiền vào, ngay cả nói cũng lược bớt đi!
Thang Duy Thạc lấy một xấp tiền từ túi xách ra, lấy đến tay lại không đưa cho cô. “Nhẫn của tôi đâu, nhẫn cho tôi!”
Vũ Tình nhăn mặt đưa hộp nhỏ đến tay hắn. Hừ, thấy cô cẩn thận không, còn cố ý bỏ nhẫn vào hộp!
Thang Duy Thạc lấy hộp đến, tùy tiện mở ra. Thật ra hắn rất tin cô, căn bản không cần……
Khi chạm đến hòm, trong mắt hắn tỏa ra giận dữ. Đáng chết, cô lại có thủ đoạn như thế.
Hắn, vẫn quá dễ dàng tin người khác! “Hạ Vũ Tình, cô càng ngày càng lợi hại, thủ đoạn càng ngày càng cao minh! Xem ra, nhiều năm như vậy cô đi lừa không ít tiền nhỉ!”
Vũ Tình khó hiểu, vô cùng khó hiểu! “Thang Duy Thạc đây là anh có ý gì? Đưa đồ cho anh, không phải anh đưa mười tám vạn cho tôi à! Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói, ngày hôm qua tôi đã nói rồi, tôi là người thế nào thì tôi rõ nhất, không cần anh nhắc nhở tôi!”
Câu nói tiếp theo, Vũ Tình nghiến răng nghiến lợi nói!
“Muốn tôi đưa tiền? Có thể, có phải cô nên đưa nhẫn cho tôi trước không!” Thang Duy Thạc ném cái hộp rỗng tuếch cho cô, để cô nhìn cẩn thận!
Đầu óc Vũ Tình trống rỗng trong nháy mắt, căng thẳng cầm hộp lên. “Tại sao có thể như vậy, rõ ràng tôi đặt nhẫn vào trong hộp mà!”
“Được lắm, đóng kịch à! Nhẫn của tôi giá trị ít nhất một trăm vạn, đương nhiên là cô phải thích hơn mười tám vạn này rồi!”
Trong mắt Thang Duy Thạc tràn đầy khinh bỉ, tức giận nhìn cô.
Hắn xem thường nhất là điểm này của cô, hám giàu, vì tiền không tiếc trở thành công cụ ấm giường cho đàn ông.
Tuy rằng, hắn là người đàn ông kia, nhưng hắn vẫn rất tức giận.
Vũ Tình hoàn toàn không nghe hắn châm chọc, để hộp xuống, đổ ra. Lật đi lật lại vẫn không tìm thấy nhẫn của hắn.
Vì lo lắng, mặt cô tái đi, cơ hồ sắp rơi nước mắt. “Tôi đặt trong hộp rõ ràng, bỏ vào rõ ràng, làm sao có thể không có!” Cô thì thào nói với mình.
Nhìn thấy ‘màn diễn trò’ của cô, hắn liền cảm thấy ghê tởm. “Hạ Vũ Tình, cô đúng là diễn viên giỏi, diễn như thật ấy. Nếu không phải sớm biết cô là dạng đàn bà gì, chỉ sợ tôi cũng bị lừa!”
Hắn không tin khiến cô khổ sở đến cực điểm, làm sao hắn có thể mặc sức vũ nhục cô? Vũ Tình không tin, lại lật kiểm tra lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn thất vọng!
Thang Duy Thạc đè bàn tay nhỏ bé xuống, dùng sức giữ chặt lại. “Cô nói đi, cô nên bồi thường cho tôi như thế nào!”
Vũ Tình thu cảm xúc kích động về, nâng hai mắt lên đối mắt với hắn. ”Tôi sẽ trả mười vạn hôm qua lại cho anh, mười tám vạn này tôi cũng không cần, ngày hôm qua coi như tôi làm không công!”
Thang Duy Thạc như nghe được chuyện cười, ngửa đầu cười to, sau đó bỗng ngừng lại. ”Tiểu thư, cô đúng là có tài tính toán nhỉ! Nói cho cô biết, nhẫn của tôi ít nhất là một trăm vạn. Hoặc là cô trả nhẫn lại cho tôi, hoặc là đưa ra một trăm vạn!”
Một trăm vạn? Sắc mặt Vũ Tình càng ngày càng trắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.