Quyển 1 - Chương 17: Bốn năm sau
Cơ Thủy Linh
20/12/2013
Thời gian cực nhanh, chỉ chớp mắt đã qua bốn năm.
Một em bé trắng hồng, đứng ở đường cạnh cửa hàng nhỏ. Có lẽ là chơi quá tập trung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tầng mỏng mồ hôi, vài sợi tóc dán lên trán ẩm ướt.
Thân hình nhỏ bé mặc chiếc váy thắt eo trắng, chiếc váy trên đầu gối nhìn rất đáng yêu.
Một động tác xoay người hay động tác lớn, sẽ dễ dàng lộ ra ‘tiểu đáng yêu’ dưới váy!.(hình như là chip a, ta cũng chẳng hiểu sao bà tác giả lại tả thế nữa T__T)
Nhưng tiểu mỹ nữ này căn bản không ý thức được mình mặc đồ ‘Nóng bỏng’ thế nào, còn nhảy lên, chỉ thấy tà váy nhấc lên, hạ xuống……
Cùng với ‘tiểu đáng yêu’ lúc ẩn lúc hiện là gương mặt tươi cười, không ngừng chào hỏi người qua đường.
“Thật nhiều bong bóng……” Tay đứa bé cầm một cái bình nhỏ, một tay cầm que nhựa, nhắm ngay vòng tròn nhỏ, thổi ra một chuỗi bong bóng rực rỡ nhiều màu sắc!
Nhìn bong bóng bay trong không khí, đứa bé cười như chuông ngân không ngừng. “Hi hi……”
Bên trong có một người mặc âu phục trẻ tuổi nhìn con bẻ rồi quay đầu lại, nói với cô gái chưa kịp làm móng cho mình nói. “Chị Vũ Tình, con gái chị đúng là càng ngày càng đáng yêu đấy!”
Vũ Tình đeo khẩu trang, nhìn ra ngoài liếc con gái, bên trong mắt đẹp lộ ra yêu thương vô hạn và thỏa mãn.
Sau đó đưa mắt nhìn lại trên tay ngọc của Thiên Thiên trên bàn, cẩn thận gắn hạt đá lên! “Ha ha, cũng may, nó có thể chơi một mình! Khi chị làm việc, nó cũng không làm phiền chị!”
“Ha ha, Nhạc Nhạc đúng là rất đáng yêu, nếu về sau cục cưng của em cũng sẽ xinh đẹp như vậy thì tốt rồi!” Cô gái nhắm mắt lại bắt đầu ảo tưởng!
Vũ Tình bị cô nói đến cười lên, trên mặt là tự hào của người mẹ! Trong vui mừng, không quên khích lệ khách hàng quen. “Em xinh đẹp như vậy, con của em chắc chắn là một đứa trẻ xinh đẹp!”
Cô gái lải nhải miệng. “Hi ~~ con của em? Không biết ở đâu đây?”
Vũ Tình không nói chuyện nữa, cúi đầu tiếp tục làm việc!
Nhạc Nhạc thật sự rất đáng yêu, tất cả lựa chọn cô đều không hối hận, không hề!
Cô bé bên ngoài bỗng dừng cười, hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, mắt to không hề chớp, nhìn vài người cao lớn đi đến chỗ mình.
“Các ông là ai?” Hai mắt Nhạc Nhạc mở to, đề phòng hỏi!
“Con nhóc, cút ngay!” Một chàng trai cầm đầu, đẩy Nhạc Nhạc đáng yêu ra.
Thân thể nhỏ bé của Nhạc Nhạc, bị đẩy ngã xuống đất.
“Các người là người xấu, người xấu!” Nó dùng sức hô lớn, bò lên từ đất. Xoay người, chạy vào trong cửa hàng! “Mẹ, bên ngoài có vài người xấu đến, mẹ!”
Lúc này, Vũ Tình vừa vặn gắn viên đá cuối cùng lên móng của khách hàng.
Một em bé trắng hồng, đứng ở đường cạnh cửa hàng nhỏ. Có lẽ là chơi quá tập trung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tầng mỏng mồ hôi, vài sợi tóc dán lên trán ẩm ướt.
Thân hình nhỏ bé mặc chiếc váy thắt eo trắng, chiếc váy trên đầu gối nhìn rất đáng yêu.
Một động tác xoay người hay động tác lớn, sẽ dễ dàng lộ ra ‘tiểu đáng yêu’ dưới váy!.(hình như là chip a, ta cũng chẳng hiểu sao bà tác giả lại tả thế nữa T__T)
Nhưng tiểu mỹ nữ này căn bản không ý thức được mình mặc đồ ‘Nóng bỏng’ thế nào, còn nhảy lên, chỉ thấy tà váy nhấc lên, hạ xuống……
Cùng với ‘tiểu đáng yêu’ lúc ẩn lúc hiện là gương mặt tươi cười, không ngừng chào hỏi người qua đường.
“Thật nhiều bong bóng……” Tay đứa bé cầm một cái bình nhỏ, một tay cầm que nhựa, nhắm ngay vòng tròn nhỏ, thổi ra một chuỗi bong bóng rực rỡ nhiều màu sắc!
Nhìn bong bóng bay trong không khí, đứa bé cười như chuông ngân không ngừng. “Hi hi……”
Bên trong có một người mặc âu phục trẻ tuổi nhìn con bẻ rồi quay đầu lại, nói với cô gái chưa kịp làm móng cho mình nói. “Chị Vũ Tình, con gái chị đúng là càng ngày càng đáng yêu đấy!”
Vũ Tình đeo khẩu trang, nhìn ra ngoài liếc con gái, bên trong mắt đẹp lộ ra yêu thương vô hạn và thỏa mãn.
Sau đó đưa mắt nhìn lại trên tay ngọc của Thiên Thiên trên bàn, cẩn thận gắn hạt đá lên! “Ha ha, cũng may, nó có thể chơi một mình! Khi chị làm việc, nó cũng không làm phiền chị!”
“Ha ha, Nhạc Nhạc đúng là rất đáng yêu, nếu về sau cục cưng của em cũng sẽ xinh đẹp như vậy thì tốt rồi!” Cô gái nhắm mắt lại bắt đầu ảo tưởng!
Vũ Tình bị cô nói đến cười lên, trên mặt là tự hào của người mẹ! Trong vui mừng, không quên khích lệ khách hàng quen. “Em xinh đẹp như vậy, con của em chắc chắn là một đứa trẻ xinh đẹp!”
Cô gái lải nhải miệng. “Hi ~~ con của em? Không biết ở đâu đây?”
Vũ Tình không nói chuyện nữa, cúi đầu tiếp tục làm việc!
Nhạc Nhạc thật sự rất đáng yêu, tất cả lựa chọn cô đều không hối hận, không hề!
Cô bé bên ngoài bỗng dừng cười, hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, mắt to không hề chớp, nhìn vài người cao lớn đi đến chỗ mình.
“Các ông là ai?” Hai mắt Nhạc Nhạc mở to, đề phòng hỏi!
“Con nhóc, cút ngay!” Một chàng trai cầm đầu, đẩy Nhạc Nhạc đáng yêu ra.
Thân thể nhỏ bé của Nhạc Nhạc, bị đẩy ngã xuống đất.
“Các người là người xấu, người xấu!” Nó dùng sức hô lớn, bò lên từ đất. Xoay người, chạy vào trong cửa hàng! “Mẹ, bên ngoài có vài người xấu đến, mẹ!”
Lúc này, Vũ Tình vừa vặn gắn viên đá cuối cùng lên móng của khách hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.