Quyển 1 - Chương 34: Không dám nhớ lại
Cơ Thủy Linh
20/12/2013
edit Mag
Vũ Tình như quả bóng cao su xì hơi, ngồi lại ghế trên.
Lời nói vũ nhục kia lại quanh quẩn bên tai cô không đi, nước mắt tủi thân tuôn rơi xuống.
Hắn dựa vào cái gì mà vũ nhục cô, hắn làm sao có thể xem thường cô như thế! Cắn chặt môi dưới, cho dù đã chảy máu, vẫn không để ý.
Hắn là Đại thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn, hắn căn bản chưa từng chịu đựng cảnh nghèo khó, ngay cả tư vị bũng đói cũng không.
Cô từng cũng là sinh viên giỏi, nhưng ba bỗng qua đời, mẹ bị bệnh, em trai em gái đang đi học, cô có thể làm sao bây giờ?
Lúc ấy cô mới mười tám tuổi, cô có thể làm thêm để lo cho mình, nhưng còn người thân thì làm sao?
Cô không phải là cô gái không kiên cường, cô nếm qua vừa làm vừa học, dùng tiền lương đó để sống và giải quyết khó khăn.
Cô thử tạm nghỉ học làm việc chăm sóc người nhà, cũng không có bằng cấp, cô có thể tìm việc làm gì?
Kiếm tiền thật khổ, cộng thêm mẹ thường nằm viện uống thuốc, cô không thể gánh vác nổi.
Vì bất đắc dĩ, cô mới chọn ‘ra biển’! (*)
(*) ta nghĩ là từ lóng chỉ việc làm ở quán bar á ^^
Ngày đầu tiên ra biển, đã gặp hắn……
**********************
Trong một căn phòng.
Mười mấy cô bé ăn mặc đẹp đẽ ngồi trước gương vẽ mày kẻ mắt. Trong lúc đó các cô thuận miệng vui đùa, thỉnh thoảng đến đoạn tiết mục váy ngắn, mấy cô bé lại cười vang.
Nini lăn lộn ở đây vài năm, là chị cả của những cô gái này. “Này, tối qua đống vàng kia uống thuốc xong, cái thứ kia dài ra to ra, rồi ép chị xuống. Không đợi chị hoàn hồn, hắn đã vào được! Đau lắm đấy, hôn mê bất tỉnh luôn! Khi hắn xong việc lúc nào, chị cũng không biết!”
“Oa…… Ha ha”
“Ha ha!” Vài cô gái cười vang, lại tò mò hỏi. “Chị Nini trải nghiệm rộng rãi, chẳng lẽ lúc trước chưa từng gặp chuyện này à?”
Cuối cùng Nini đắp thêm một tầng phấn lên mặt, hung hăng bỏ hộp phấn phác vào hộp. “Chị đây thật chưa từng gặp thằng nào biến thái như thế, nếu không phải chị có bản lĩnh, đã sớm bị tên biến thái kia đùa chết rồi.“
Ngày đầu tiên đi vào nơi này, Vũ Tình kinh hồn nghe các cô gái đối thoại. Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt, bây giờ không còn hạt máu.
Tay cầm cây lược gỗ căng thẳng run run. Liên tục mấy lần, lược đều không chạm vào tóc.
Hồng Ngọc thân là ma ma, đi đến sau Vũ Tình, nói với người trong gương: “Bảo bối của ta, loại trang phục này không được, trang điểm quá nhạt, không hấp dẫn được ánh mắt đàn ông!”
“Em.. em không muốn hấp dẫn ánh mắt đàn ông!” Cô nói theo trực giác, rồi mới phát hiện lời mình, có bao nhiêu sự nhàm chán. Không muốn hấp dẫn ánh mắt đàn ông? Vậy cô đến đây làm gì?
Vũ Tình như quả bóng cao su xì hơi, ngồi lại ghế trên.
Lời nói vũ nhục kia lại quanh quẩn bên tai cô không đi, nước mắt tủi thân tuôn rơi xuống.
Hắn dựa vào cái gì mà vũ nhục cô, hắn làm sao có thể xem thường cô như thế! Cắn chặt môi dưới, cho dù đã chảy máu, vẫn không để ý.
Hắn là Đại thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn, hắn căn bản chưa từng chịu đựng cảnh nghèo khó, ngay cả tư vị bũng đói cũng không.
Cô từng cũng là sinh viên giỏi, nhưng ba bỗng qua đời, mẹ bị bệnh, em trai em gái đang đi học, cô có thể làm sao bây giờ?
Lúc ấy cô mới mười tám tuổi, cô có thể làm thêm để lo cho mình, nhưng còn người thân thì làm sao?
Cô không phải là cô gái không kiên cường, cô nếm qua vừa làm vừa học, dùng tiền lương đó để sống và giải quyết khó khăn.
Cô thử tạm nghỉ học làm việc chăm sóc người nhà, cũng không có bằng cấp, cô có thể tìm việc làm gì?
Kiếm tiền thật khổ, cộng thêm mẹ thường nằm viện uống thuốc, cô không thể gánh vác nổi.
Vì bất đắc dĩ, cô mới chọn ‘ra biển’! (*)
(*) ta nghĩ là từ lóng chỉ việc làm ở quán bar á ^^
Ngày đầu tiên ra biển, đã gặp hắn……
**********************
Trong một căn phòng.
Mười mấy cô bé ăn mặc đẹp đẽ ngồi trước gương vẽ mày kẻ mắt. Trong lúc đó các cô thuận miệng vui đùa, thỉnh thoảng đến đoạn tiết mục váy ngắn, mấy cô bé lại cười vang.
Nini lăn lộn ở đây vài năm, là chị cả của những cô gái này. “Này, tối qua đống vàng kia uống thuốc xong, cái thứ kia dài ra to ra, rồi ép chị xuống. Không đợi chị hoàn hồn, hắn đã vào được! Đau lắm đấy, hôn mê bất tỉnh luôn! Khi hắn xong việc lúc nào, chị cũng không biết!”
“Oa…… Ha ha”
“Ha ha!” Vài cô gái cười vang, lại tò mò hỏi. “Chị Nini trải nghiệm rộng rãi, chẳng lẽ lúc trước chưa từng gặp chuyện này à?”
Cuối cùng Nini đắp thêm một tầng phấn lên mặt, hung hăng bỏ hộp phấn phác vào hộp. “Chị đây thật chưa từng gặp thằng nào biến thái như thế, nếu không phải chị có bản lĩnh, đã sớm bị tên biến thái kia đùa chết rồi.“
Ngày đầu tiên đi vào nơi này, Vũ Tình kinh hồn nghe các cô gái đối thoại. Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt, bây giờ không còn hạt máu.
Tay cầm cây lược gỗ căng thẳng run run. Liên tục mấy lần, lược đều không chạm vào tóc.
Hồng Ngọc thân là ma ma, đi đến sau Vũ Tình, nói với người trong gương: “Bảo bối của ta, loại trang phục này không được, trang điểm quá nhạt, không hấp dẫn được ánh mắt đàn ông!”
“Em.. em không muốn hấp dẫn ánh mắt đàn ông!” Cô nói theo trực giác, rồi mới phát hiện lời mình, có bao nhiêu sự nhàm chán. Không muốn hấp dẫn ánh mắt đàn ông? Vậy cô đến đây làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.