Quyển 1 - Chương 119: Kiên trì đến cùng
Cơ Thủy Linh
20/12/2013
Edit: nhuquynh91
Nhìn bả vai của cô không ngừng run run, Má Vương tiếp tục khuyên bảo: “Tiểu thư, có câu này thật ra tôi không nên nói, nhưng tôi nhìn thấy cô và con của mình, tôi cũng rất lo lắng! Một người đàn ông, chỉ cần người phụ nữ làm nũng với anh ta, nhất định anh ta sẽ không trốn khỏi lòng bàn tay của cô đâu! Sao cô không tranh thủ mà bắt chước các con của mình đó!”
Thật ra, không phải là bà muốn nói tốt cho cậu chủ của mình, mà nếu mẹ của Nhạc Nhạc dịu dàng một chút, biết cùng cậu ấy làm nũng, căn bản sẽ không thảm như vậy!
Luôn ngoan cố, luôn cứng rắng như vậy đương nhiên sẽ bị tổn thương! Người phụ nữ dù có ngoan cô đến đâu cũng không thể đánh lại người đàn ông, nhu có thể khắc cương, tại sao lại không biết đạo lý này chứ!
Thật ra đối phó với đàn ông có rất nhiều cách, chỉ có những người phụ nữ ngu ngốc mới chọn cứng đối cứng!
Vũ Tình nhẹ nhàng cười với Má Vương, mệt mỏi nói: “Má Vương, tôi muốn nghỉ ngơi một chút!”
Má Vương đương nhiên hiểu ý của cô, thở dài, ra khỏi phòng!
********************************
Trong văn phòng, Thang Duy Thạc buồn bực đập mạnh tay xuống bàn, vò rối mái tóc của mình!
Dáng vẻ đáng thương của người phụ nữ kia không ngừng hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn không thể nào mà chuyên tâm vào công việc! Nhìn đống giấy tờ trên bàn, hắn chỉ cảm thấy một chữ ‘phiền’.
Rốt cuộc cũng không nhịn được, cầm lấy điện thoại, bấm vài dãy số. Không lâu sau đã có người nhận điện thoại “Cô ấy thế nào rồi? Khá hơn chút nào không?” Lúc trước có lẽ hắn đã làm quá mức, nhưng cũng không có người phụ nữ nào lại ngoan cố như cô vậy!
Nếu không làm cho cô biết rõ thì cô sẽ càng lúc càng vô pháp vô thiên!
“Hạ tiểu thư bị thương không nhẹ, thân thể căn bản không thể nhíc nhích!” Trong lời nói của Má Vương rõ ràng mang theo ý trách móc.
Mày của Thang Duy Thạc khẽ nhăn lại, thật mất hứng khi có người thay cô trách móc mình “Không động đậy cũng tốt, đỡ phải chạy loạn khắp nơi!”
Nghe giọng nói của cậu chủ, Má Vương thật đúng là vô cùng kinh ngạc. Trong lời nói tuy tức giận nhưng lại mang theo tia yêu thương, đúng vậy, là yêu thương!
“Cô ấy có ăn cơm không? Má Vương, bà hỏi cô ấy muốn ăn cái gì, sau đó nấu cho cô ấy ăn! Buổi chiều, tôi sẽ đón con, bà cứ lo chăm sóc cho cô ấy là được rồi!” Thang Duy Thạc vội vàng dặn dò xong, lập tức ngắt điện thoại!
****************************
Con của cô! Bây giờ cô rất muốn nhìn thấy con! Cô rất nhớ bọn nó, đã bao lâu rồi cô không gặp được con!
Không biết bọn nó gầy hay béo, có cao lên tí nào không?
Nghe Má Vương nói, bọn trẻ vì nhớ cô mà đều rất buồn, làm cho lòng Vũ Tình loạn cả lên!
Nghĩ đến chuyện bảo bối đi cầu không được, nhất định là sẽ rất đau! Nhưng không có ai giúp nó gánh vác, thân thể nhỏ nhắn chỉ có thể tự mình chịu.
Nghĩ đến đây, một tầng nước mắt lại bịt kín hai mắt cô!
Ở trong căn phòng trống trái này, Vũ Tình không kìm chế nữa, để cho nước mắt tùy ý rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên tay mình!
Trời ạ, cô rất nhớ cảm giác được ôm chặt con gái trong tay!
Nhưng cô sẽ phải đi Anh quốc, lần này nếu nhìn thấy bọn trẻ, rồi sau đó cô lập tức rời đi sẽ khiến cho bọn chúng càng thêm khổ sở!
Không, cô không thể ích kỉ như vậy, cô không thể tàn nhẫn như vậy, chỉ vì để thỏa nỗi nhớ của bản thân mà lại khiến các con đau lòng thêm một lần nữa!
Nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu, thời điểm cô mở mắt ra, ánh mắt trở nên thật kiên định “Quên đi, nửa năm, nửa năm lập tức sẽ qua đi!”
Đã hạ quyết tâm, Vũ Tình dựa vào tường cố gắng hướng cửa lớn mà đi đến!
******************
Trên người không ngừng truyền đến đau đớn, không ngừng nhắc nhở cô đã bị hắn khuất phục cùng tra tấn như thế nào!
Trong lời nói của hắn mang theo sự nhục nhã, còn có khinh miệt, không ngừng lặp đi lặp lại bên tai cô.
“Ha ha, Hạ Vũ Tình, cô không biết mình là ai sao? Cô chỉ là một lưu oanh. Điều này cũng rất đúng với công việc làm của cô và bản lãnh kiếm ra tiền của cô! Tôi chạm vào cô, đã là coi trọng cô lắm rồi!”
“Khốn nạn, tôi ít nhất cũng có một cái nghề, tôi là một người làm móng! Không phải cái gì mà lưu oanh, không phải!”
“Ha ha, cái gì mà làm móng, cô đừng có gạt người! Hạ Vũ Tình, đời này cô chỉ có thể dùng thân thể mà kiếm tiền thôi!”
Còn những câu nói còn độc ác hơn, những câu nói làm cô đau đớn không thôi, khiến cô không thể không hận hắn!
Trên mặt của cô lộ ra vẻ kiên định chưa từng có, trong ánh mắt tràn ngập sự thù hận: “Thang Duy Thạc, anh đối xử với tôi như thế nào, tôi nhất định sẽ trả lại gấp đôi! Tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh, tuyệt đối không!”
Cô xưa nay làm việc gì cũng làm đến nơi đến chốn, nhất định sẽ không bỏ dỡ nửa chừng….
*****************************************
“Reng…..” Điện thoại nội bộ vang lên, Thang Duy Thạc ngẩng đầu lên từ xấp giấy tờ, ấn điện thoại.
“Tổng giám đốc, có cảnh sát muốn gặp anh!” Giọng nói của cô thư ký có phần hơi run run, không rõ rại sao cảnh sát lại đến đây! Một điềm báo không lanhflapaj tức nổ ra tring đầu, đáng chết, sẽ không là…
“Mời bọn họ vào!”
Sau đó của phòng được mở ra, hai cảnh sát trẻ tuổi ngày hôm qua bước vào “Xin chào Thang tiên sinh, chúng tôi là cảnh sát Đài Bắc. Vì vừa mới nhận được báo án, nói rằng anh lại có hành vi không tốt đối với Hạ tiểu thư, nên chúng tôi tới đây để làm rõ sự việc, hy vọng anh có thể tích cực hợp tác!” Nói rõ nguyên nhân vì sao lại tới, bọn họ bắt đầu lấy các giấy tờ ra.
Nữ cảnh sát trong lời nói mang theo chút lễ phép, nhưng giọng nói có chút hung dữ.
Thang Duy Thạc lần này quả thật là bị tức chết mà, rốt cuộc không đợi luật sư xuất hiện, lớn tiếng hô: “Tôi không có, tôi đã nói nhiều lần rồi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi. Quan hệ của chúng tôi rất bình thường, các anh hiểu chưa?”
Nhìn bả vai của cô không ngừng run run, Má Vương tiếp tục khuyên bảo: “Tiểu thư, có câu này thật ra tôi không nên nói, nhưng tôi nhìn thấy cô và con của mình, tôi cũng rất lo lắng! Một người đàn ông, chỉ cần người phụ nữ làm nũng với anh ta, nhất định anh ta sẽ không trốn khỏi lòng bàn tay của cô đâu! Sao cô không tranh thủ mà bắt chước các con của mình đó!”
Thật ra, không phải là bà muốn nói tốt cho cậu chủ của mình, mà nếu mẹ của Nhạc Nhạc dịu dàng một chút, biết cùng cậu ấy làm nũng, căn bản sẽ không thảm như vậy!
Luôn ngoan cố, luôn cứng rắng như vậy đương nhiên sẽ bị tổn thương! Người phụ nữ dù có ngoan cô đến đâu cũng không thể đánh lại người đàn ông, nhu có thể khắc cương, tại sao lại không biết đạo lý này chứ!
Thật ra đối phó với đàn ông có rất nhiều cách, chỉ có những người phụ nữ ngu ngốc mới chọn cứng đối cứng!
Vũ Tình nhẹ nhàng cười với Má Vương, mệt mỏi nói: “Má Vương, tôi muốn nghỉ ngơi một chút!”
Má Vương đương nhiên hiểu ý của cô, thở dài, ra khỏi phòng!
********************************
Trong văn phòng, Thang Duy Thạc buồn bực đập mạnh tay xuống bàn, vò rối mái tóc của mình!
Dáng vẻ đáng thương của người phụ nữ kia không ngừng hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn không thể nào mà chuyên tâm vào công việc! Nhìn đống giấy tờ trên bàn, hắn chỉ cảm thấy một chữ ‘phiền’.
Rốt cuộc cũng không nhịn được, cầm lấy điện thoại, bấm vài dãy số. Không lâu sau đã có người nhận điện thoại “Cô ấy thế nào rồi? Khá hơn chút nào không?” Lúc trước có lẽ hắn đã làm quá mức, nhưng cũng không có người phụ nữ nào lại ngoan cố như cô vậy!
Nếu không làm cho cô biết rõ thì cô sẽ càng lúc càng vô pháp vô thiên!
“Hạ tiểu thư bị thương không nhẹ, thân thể căn bản không thể nhíc nhích!” Trong lời nói của Má Vương rõ ràng mang theo ý trách móc.
Mày của Thang Duy Thạc khẽ nhăn lại, thật mất hứng khi có người thay cô trách móc mình “Không động đậy cũng tốt, đỡ phải chạy loạn khắp nơi!”
Nghe giọng nói của cậu chủ, Má Vương thật đúng là vô cùng kinh ngạc. Trong lời nói tuy tức giận nhưng lại mang theo tia yêu thương, đúng vậy, là yêu thương!
“Cô ấy có ăn cơm không? Má Vương, bà hỏi cô ấy muốn ăn cái gì, sau đó nấu cho cô ấy ăn! Buổi chiều, tôi sẽ đón con, bà cứ lo chăm sóc cho cô ấy là được rồi!” Thang Duy Thạc vội vàng dặn dò xong, lập tức ngắt điện thoại!
****************************
Con của cô! Bây giờ cô rất muốn nhìn thấy con! Cô rất nhớ bọn nó, đã bao lâu rồi cô không gặp được con!
Không biết bọn nó gầy hay béo, có cao lên tí nào không?
Nghe Má Vương nói, bọn trẻ vì nhớ cô mà đều rất buồn, làm cho lòng Vũ Tình loạn cả lên!
Nghĩ đến chuyện bảo bối đi cầu không được, nhất định là sẽ rất đau! Nhưng không có ai giúp nó gánh vác, thân thể nhỏ nhắn chỉ có thể tự mình chịu.
Nghĩ đến đây, một tầng nước mắt lại bịt kín hai mắt cô!
Ở trong căn phòng trống trái này, Vũ Tình không kìm chế nữa, để cho nước mắt tùy ý rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên tay mình!
Trời ạ, cô rất nhớ cảm giác được ôm chặt con gái trong tay!
Nhưng cô sẽ phải đi Anh quốc, lần này nếu nhìn thấy bọn trẻ, rồi sau đó cô lập tức rời đi sẽ khiến cho bọn chúng càng thêm khổ sở!
Không, cô không thể ích kỉ như vậy, cô không thể tàn nhẫn như vậy, chỉ vì để thỏa nỗi nhớ của bản thân mà lại khiến các con đau lòng thêm một lần nữa!
Nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu, thời điểm cô mở mắt ra, ánh mắt trở nên thật kiên định “Quên đi, nửa năm, nửa năm lập tức sẽ qua đi!”
Đã hạ quyết tâm, Vũ Tình dựa vào tường cố gắng hướng cửa lớn mà đi đến!
******************
Trên người không ngừng truyền đến đau đớn, không ngừng nhắc nhở cô đã bị hắn khuất phục cùng tra tấn như thế nào!
Trong lời nói của hắn mang theo sự nhục nhã, còn có khinh miệt, không ngừng lặp đi lặp lại bên tai cô.
“Ha ha, Hạ Vũ Tình, cô không biết mình là ai sao? Cô chỉ là một lưu oanh. Điều này cũng rất đúng với công việc làm của cô và bản lãnh kiếm ra tiền của cô! Tôi chạm vào cô, đã là coi trọng cô lắm rồi!”
“Khốn nạn, tôi ít nhất cũng có một cái nghề, tôi là một người làm móng! Không phải cái gì mà lưu oanh, không phải!”
“Ha ha, cái gì mà làm móng, cô đừng có gạt người! Hạ Vũ Tình, đời này cô chỉ có thể dùng thân thể mà kiếm tiền thôi!”
Còn những câu nói còn độc ác hơn, những câu nói làm cô đau đớn không thôi, khiến cô không thể không hận hắn!
Trên mặt của cô lộ ra vẻ kiên định chưa từng có, trong ánh mắt tràn ngập sự thù hận: “Thang Duy Thạc, anh đối xử với tôi như thế nào, tôi nhất định sẽ trả lại gấp đôi! Tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh, tuyệt đối không!”
Cô xưa nay làm việc gì cũng làm đến nơi đến chốn, nhất định sẽ không bỏ dỡ nửa chừng….
*****************************************
“Reng…..” Điện thoại nội bộ vang lên, Thang Duy Thạc ngẩng đầu lên từ xấp giấy tờ, ấn điện thoại.
“Tổng giám đốc, có cảnh sát muốn gặp anh!” Giọng nói của cô thư ký có phần hơi run run, không rõ rại sao cảnh sát lại đến đây! Một điềm báo không lanhflapaj tức nổ ra tring đầu, đáng chết, sẽ không là…
“Mời bọn họ vào!”
Sau đó của phòng được mở ra, hai cảnh sát trẻ tuổi ngày hôm qua bước vào “Xin chào Thang tiên sinh, chúng tôi là cảnh sát Đài Bắc. Vì vừa mới nhận được báo án, nói rằng anh lại có hành vi không tốt đối với Hạ tiểu thư, nên chúng tôi tới đây để làm rõ sự việc, hy vọng anh có thể tích cực hợp tác!” Nói rõ nguyên nhân vì sao lại tới, bọn họ bắt đầu lấy các giấy tờ ra.
Nữ cảnh sát trong lời nói mang theo chút lễ phép, nhưng giọng nói có chút hung dữ.
Thang Duy Thạc lần này quả thật là bị tức chết mà, rốt cuộc không đợi luật sư xuất hiện, lớn tiếng hô: “Tôi không có, tôi đã nói nhiều lần rồi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi. Quan hệ của chúng tôi rất bình thường, các anh hiểu chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.