Chương 3
Bút Tích
29/03/2022
Editor: Anne
Anh ta trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu, hơi nghiến răng, rồi đảo mắt, hình như lại có ý tưởng mới.
"Những bức tranh cậu bán ở trường là tranh sơn dầu, đúng không? Anh không có tiêu chuẩn cao như thế, anh chỉ muốn một bức phác hoạ bằng bút chì than thôi vẫn được chứ. Nói thật với cậu, vài tháng trước anh gặp một hoạ sĩ đường phố, người ta vẽ anh nửa tiếng lấy có 60", Hầu đạo nhấn mạnh," Nhân dân tệ."
Anh ta nói xong sợ tôi không tin nên lấy điện thoại di động ra tìm ảnh, sợ tôi không thấy còn lắc lắc trước mắt tôi. Tôi nhìn lướt qua, trong lòng hiểu rõ, tiêu chuẩn hoàn thành giống bức trên tay tôi rất tốt nhưng người mẫu lại khác nhau một trời một vực.
Tôi nói với anh ta: "Gặp người mẫu vừa mắt thì tôi sẽ hạ giá."
Hầu đạo chỉ tay lên cằm: " Anh xấu lắm à?"
Tôi chỉ nói: "Tôi đã nói không giảm giá."
Anh ta giận dữ hỏi: " Cậu thu bao nhiêu tiền cho bức tranh này của Mục Hạo Viêm?"
"Miễn phí." Là do tôi tự muốn vẽ mà.
Hầu đạo đau lòng: " Cậu còn nói không phải Hoả Diễm!"
Ta khẳng định trả lời:" Không phải, anh nhận sai người rồi."
Nhìn thấy Hầu đạo ăn quả đắng, đám nhân viên phía sau muốn cười nhưng không dám cười, tất cả đều quay đầu lại, che miệng, vai run lên.
Có thể nhận ra Hầu đạo là người có địa vị cao trong nhóm, mà anh ta nhường nhịn tôi thế hơn nửa là do dì Lâm đã dặn từ trước, vì thế nên tôi không cần phải gò bó bản thân nữa.
Nữ biên đạo đeo kính nhẫn nhịn cười an ủi: "Đổi góc độ đi, cứ nghĩ xem, Anh Viên, anh và Mục Hạo Viêm chỉ cách nhau có 500 đô thôi."
Sau khi nhận được bậc thang để xuống, Hầu đạo cảm thấy tốt hơn nhiều, hỏi tôi một lần nữa, "Có ai thực sự trả năm trăm đô la cho bức tranh của cậu không?" Anh ta xua tay liên tục, "Anh không nói cậu vẽ không giỏi, chỉ là có chút tò mò từ một người ngoài nghề thôi."
"Không nhiều lắm," Tôi không có việc gì cần làm sau khi thu dọn hành lý, nên tự rót cho mình một cốc nước rồi ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với anh ta, "Chỉ bốn, năm bức."
Anh ấy đặt điện thoại di động của mình trước máy quay, sử dụng máy tính để tính 2.500 đô la Mỹ bằng bao nhiêu Nhân dân tệ, và thốt lên một cách khoa trương: "Cậu tuổi nhỏ như vậy đã kiếm được tiền nuôi gia đình rồi."
Tôi không nói gì, kể cả khi bố tôi phá sản và mẹ tôi lui khỏi giới giải trí thì cũng không đến lượt tôi nuôi gia đình này.
Hầu đạo đã quen với sự im lặng thường xuyên của tôi, hỏi, "Tôi có thể xem thành phẩm không?"
Tôi chỉ vào hai bức tranh trên tường, anh trai cầm máy quay thứ hai lập tức quay cận cảnh, các nhân viên cũng đứng xung quanh tập trung và nhận xét về sự tác động của các màu sắc.
Hầu đạo hỏi: "Vẽ một bức tranh sơn dầu như vậy mất bao lâu?"
Tôi nói ít nhất hai tháng, anh ta nói 500 đô đúng là không phí.
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, anh ta cười với tôi ngoài ống kính. Tôi cảm giác người Trung khá nhạy cảm với vẫn đề tiền bạc, anh ta muốn che đậy cho tôi.
Tôi lắc đầu: "Không phải, tranh tôi bán không phải tranh sơn dầu."
Vẻ mặt của Hầu đạo bắt đầu méo mó.
Tôi suy nghĩ một chút rồi mở ra một bức chân dung Nathaniel bắt tôi phải lưu lại rồi đặt điện thoại lên bàn.
"Là loại tranh này."
Thợ chụp ảnh và Hầu đạo cùng lúc khom lưng, phải mất rất lâu mới thẳng lưng lên được
Hầu đạo hỏi một cách khó khăn: "Có phải tranh trừu tượng đúng không?"
Tôi rũ mắt, lúc vẽ bức này tâm trạng không tốt, nét vẽ cũng mang theo sự tức giận, đôi mắt xanh thẳm của hắn ta thì vẽ thành, tóc vàng dài thì thành những đường nét ngổn ngang, sống mũi cao thẳng lại giống như một cái móc câu ôm lấy đôi môi đầy đặn. Sau khi vẽ xong tôi chỉ muốn tiêu hủy nó ngay lập tức nhưng Nathaniel không đồng ý, hắn ta rêu rao đây là điểm đặc trưng của hắn.
Tôi nhấc chân lên, uống một ngụm nước chanh.
"Bọn họ mua tranh của tôi vì muốn làm người mẫu cho tôi vẽ, vì thế xấu đẹp cũng không sao cả."
Hầu đạo như đang nói mớ giữa ban ngày, miệng mở ra đóng vào lặp đi lặp lại mấy lần.
Biên đạo nữ kia giật mình hỏi lại: "Bọn họ bỏ tiền ra để làm người mẫu của cậu hả?"
Tôi nhìn cô ấy, tôi nghĩ tôi đã giải thích rất rõ ràng rồi.
Biên đạo nữ đối mắt với tôi mấy giây rồi không nhìn tôi tiếp nữa.
"Thật ra không phải không thể hiểu được." Cô đỏ mặt nói.
Tôi nhìn đồng hồ, chào tạm biệt đạo diễn rồi đi, tôi không thoải mái vì thiết bị kết nối không dây đang quấn bên eo này lắm.
Các minh tinh xuất phát từ các địa điểm khác nhau, mọi người sẽ gặp mặt tại một trấn cổ, tôi xuất phát từ thủ đô mất hai tiếng đi máy bay và ba tiếng đi xe bus.
Trên đường đi dì Lâm thêm tôi vào một nhóm chat có tên "Chúng ta là một gia đình.", bên trong nhóm chỉ có tám người. Tôi, năm minh tinh lớn, dì Lâm và Hầu đạo.
Tôi không có gì để nói, chỉ gửi một lời chào. Ở dưới có ba tin nhắn được gửi rất nhanh kém theo những biểu tượng cảm xúc rất dễ thương.
Nữ diễn viên gọi là Doanh Lãnh hỏi sao em trai không nói chuyện, xấu hổ à.
Tôi trả lời là không, một giây sau nhận được ngay lời mời kết bạn của cô ấy với nội dung "Tôi là fan của cô Cận."
Không có gì mới mẻ.
Sau đó những người khác liên tục kết ban với tôi, tôi đều đồng ý.
Quay lại nhóm nói chuyện, chủ đề của mọi người trở thành khi nào bộ phim mới sẽ được phát hành, mặt nạ nào dùng tốt, sau khi ghi hình đi ăn món gì,..... tất cả đề rất thân quen.
Tôi buồn bực xem một lúc mà vẫn không thấy bong bóng chat của Mục Hạo Viêm hiện lên, đang định ra thì nhận được một yêu cầu kết bạn từ cuộc tò chuyện.
Diễm: Xin chào, tôi là Mục Hạo Viêm.
Tôi: Xin chào, tôi là Hứa Dịch Ân.
Mục Hạo Viêm: Cậu chắc cũng xuất phát từ sân bay thủ đô phải không, tôi cũng thế nhưng muộn hơn cậu một chuyến.
Tôi: Ừa.
Ảnh đại diện bên kia hiện lên "Đang nhập nội dung", thật lâu sau mới gửi đi ba chữ.
Mục Hạo Viêm: Cùng đi không?
Tôi không hiểu rõ suy nghĩ của minh tinh lắm, vì thế tôi nhắn trả lời: Anh muộn hơn tôi một chuyến.
Mục Hạo Viêm: Tôi có thể thay đổi lộ trình.
Tôi còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào thì nhận được tin nhắn từ dì Lâm. Dì Lâm không vòng vo mà nói thẳng với tôi, dù Hầu đạo bảo tôi đang làm rất tốt nhưng bà vẫn lo lắng tôi không hiểu các quy tắc của chương trình giải trí nên muốn nhờ Mục Hạo Viêm giúp đỡ tôi.
Thì ra là như vậy.
Tôi biết được sự thật, lễ phép cảm ơn: Cảm ơn, không cần phải làm phiền anh, hẹn gặp lại lúc ghi hình.
"Đang nhập nội dung" lại hiện ra một lúc, cuối cùng chỉ gửi hai chữ: OK
Tôi hỏi Cố An, có phải Mục Hạo Viêm cũng đi du học phải không?
Cố An nói: "Không phải đâu, anh ta sau khi tốt nghiệp trung học liền xuất đạo."
"Trường cấp ba trong nước?"
"Đúng thế" Cố An nghi hoặc nhìn tôi "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì."
Tôi nghĩ Mục Hạo Viêm ghép vần không tốt lắm, gõ chữ đã mất nửa ngày rồi.
- -----------------------------------
~27/3/2022~
#Anne
Anh ta trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu, hơi nghiến răng, rồi đảo mắt, hình như lại có ý tưởng mới.
"Những bức tranh cậu bán ở trường là tranh sơn dầu, đúng không? Anh không có tiêu chuẩn cao như thế, anh chỉ muốn một bức phác hoạ bằng bút chì than thôi vẫn được chứ. Nói thật với cậu, vài tháng trước anh gặp một hoạ sĩ đường phố, người ta vẽ anh nửa tiếng lấy có 60", Hầu đạo nhấn mạnh," Nhân dân tệ."
Anh ta nói xong sợ tôi không tin nên lấy điện thoại di động ra tìm ảnh, sợ tôi không thấy còn lắc lắc trước mắt tôi. Tôi nhìn lướt qua, trong lòng hiểu rõ, tiêu chuẩn hoàn thành giống bức trên tay tôi rất tốt nhưng người mẫu lại khác nhau một trời một vực.
Tôi nói với anh ta: "Gặp người mẫu vừa mắt thì tôi sẽ hạ giá."
Hầu đạo chỉ tay lên cằm: " Anh xấu lắm à?"
Tôi chỉ nói: "Tôi đã nói không giảm giá."
Anh ta giận dữ hỏi: " Cậu thu bao nhiêu tiền cho bức tranh này của Mục Hạo Viêm?"
"Miễn phí." Là do tôi tự muốn vẽ mà.
Hầu đạo đau lòng: " Cậu còn nói không phải Hoả Diễm!"
Ta khẳng định trả lời:" Không phải, anh nhận sai người rồi."
Nhìn thấy Hầu đạo ăn quả đắng, đám nhân viên phía sau muốn cười nhưng không dám cười, tất cả đều quay đầu lại, che miệng, vai run lên.
Có thể nhận ra Hầu đạo là người có địa vị cao trong nhóm, mà anh ta nhường nhịn tôi thế hơn nửa là do dì Lâm đã dặn từ trước, vì thế nên tôi không cần phải gò bó bản thân nữa.
Nữ biên đạo đeo kính nhẫn nhịn cười an ủi: "Đổi góc độ đi, cứ nghĩ xem, Anh Viên, anh và Mục Hạo Viêm chỉ cách nhau có 500 đô thôi."
Sau khi nhận được bậc thang để xuống, Hầu đạo cảm thấy tốt hơn nhiều, hỏi tôi một lần nữa, "Có ai thực sự trả năm trăm đô la cho bức tranh của cậu không?" Anh ta xua tay liên tục, "Anh không nói cậu vẽ không giỏi, chỉ là có chút tò mò từ một người ngoài nghề thôi."
"Không nhiều lắm," Tôi không có việc gì cần làm sau khi thu dọn hành lý, nên tự rót cho mình một cốc nước rồi ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với anh ta, "Chỉ bốn, năm bức."
Anh ấy đặt điện thoại di động của mình trước máy quay, sử dụng máy tính để tính 2.500 đô la Mỹ bằng bao nhiêu Nhân dân tệ, và thốt lên một cách khoa trương: "Cậu tuổi nhỏ như vậy đã kiếm được tiền nuôi gia đình rồi."
Tôi không nói gì, kể cả khi bố tôi phá sản và mẹ tôi lui khỏi giới giải trí thì cũng không đến lượt tôi nuôi gia đình này.
Hầu đạo đã quen với sự im lặng thường xuyên của tôi, hỏi, "Tôi có thể xem thành phẩm không?"
Tôi chỉ vào hai bức tranh trên tường, anh trai cầm máy quay thứ hai lập tức quay cận cảnh, các nhân viên cũng đứng xung quanh tập trung và nhận xét về sự tác động của các màu sắc.
Hầu đạo hỏi: "Vẽ một bức tranh sơn dầu như vậy mất bao lâu?"
Tôi nói ít nhất hai tháng, anh ta nói 500 đô đúng là không phí.
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, anh ta cười với tôi ngoài ống kính. Tôi cảm giác người Trung khá nhạy cảm với vẫn đề tiền bạc, anh ta muốn che đậy cho tôi.
Tôi lắc đầu: "Không phải, tranh tôi bán không phải tranh sơn dầu."
Vẻ mặt của Hầu đạo bắt đầu méo mó.
Tôi suy nghĩ một chút rồi mở ra một bức chân dung Nathaniel bắt tôi phải lưu lại rồi đặt điện thoại lên bàn.
"Là loại tranh này."
Thợ chụp ảnh và Hầu đạo cùng lúc khom lưng, phải mất rất lâu mới thẳng lưng lên được
Hầu đạo hỏi một cách khó khăn: "Có phải tranh trừu tượng đúng không?"
Tôi rũ mắt, lúc vẽ bức này tâm trạng không tốt, nét vẽ cũng mang theo sự tức giận, đôi mắt xanh thẳm của hắn ta thì vẽ thành, tóc vàng dài thì thành những đường nét ngổn ngang, sống mũi cao thẳng lại giống như một cái móc câu ôm lấy đôi môi đầy đặn. Sau khi vẽ xong tôi chỉ muốn tiêu hủy nó ngay lập tức nhưng Nathaniel không đồng ý, hắn ta rêu rao đây là điểm đặc trưng của hắn.
Tôi nhấc chân lên, uống một ngụm nước chanh.
"Bọn họ mua tranh của tôi vì muốn làm người mẫu cho tôi vẽ, vì thế xấu đẹp cũng không sao cả."
Hầu đạo như đang nói mớ giữa ban ngày, miệng mở ra đóng vào lặp đi lặp lại mấy lần.
Biên đạo nữ kia giật mình hỏi lại: "Bọn họ bỏ tiền ra để làm người mẫu của cậu hả?"
Tôi nhìn cô ấy, tôi nghĩ tôi đã giải thích rất rõ ràng rồi.
Biên đạo nữ đối mắt với tôi mấy giây rồi không nhìn tôi tiếp nữa.
"Thật ra không phải không thể hiểu được." Cô đỏ mặt nói.
Tôi nhìn đồng hồ, chào tạm biệt đạo diễn rồi đi, tôi không thoải mái vì thiết bị kết nối không dây đang quấn bên eo này lắm.
Các minh tinh xuất phát từ các địa điểm khác nhau, mọi người sẽ gặp mặt tại một trấn cổ, tôi xuất phát từ thủ đô mất hai tiếng đi máy bay và ba tiếng đi xe bus.
Trên đường đi dì Lâm thêm tôi vào một nhóm chat có tên "Chúng ta là một gia đình.", bên trong nhóm chỉ có tám người. Tôi, năm minh tinh lớn, dì Lâm và Hầu đạo.
Tôi không có gì để nói, chỉ gửi một lời chào. Ở dưới có ba tin nhắn được gửi rất nhanh kém theo những biểu tượng cảm xúc rất dễ thương.
Nữ diễn viên gọi là Doanh Lãnh hỏi sao em trai không nói chuyện, xấu hổ à.
Tôi trả lời là không, một giây sau nhận được ngay lời mời kết bạn của cô ấy với nội dung "Tôi là fan của cô Cận."
Không có gì mới mẻ.
Sau đó những người khác liên tục kết ban với tôi, tôi đều đồng ý.
Quay lại nhóm nói chuyện, chủ đề của mọi người trở thành khi nào bộ phim mới sẽ được phát hành, mặt nạ nào dùng tốt, sau khi ghi hình đi ăn món gì,..... tất cả đề rất thân quen.
Tôi buồn bực xem một lúc mà vẫn không thấy bong bóng chat của Mục Hạo Viêm hiện lên, đang định ra thì nhận được một yêu cầu kết bạn từ cuộc tò chuyện.
Diễm: Xin chào, tôi là Mục Hạo Viêm.
Tôi: Xin chào, tôi là Hứa Dịch Ân.
Mục Hạo Viêm: Cậu chắc cũng xuất phát từ sân bay thủ đô phải không, tôi cũng thế nhưng muộn hơn cậu một chuyến.
Tôi: Ừa.
Ảnh đại diện bên kia hiện lên "Đang nhập nội dung", thật lâu sau mới gửi đi ba chữ.
Mục Hạo Viêm: Cùng đi không?
Tôi không hiểu rõ suy nghĩ của minh tinh lắm, vì thế tôi nhắn trả lời: Anh muộn hơn tôi một chuyến.
Mục Hạo Viêm: Tôi có thể thay đổi lộ trình.
Tôi còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào thì nhận được tin nhắn từ dì Lâm. Dì Lâm không vòng vo mà nói thẳng với tôi, dù Hầu đạo bảo tôi đang làm rất tốt nhưng bà vẫn lo lắng tôi không hiểu các quy tắc của chương trình giải trí nên muốn nhờ Mục Hạo Viêm giúp đỡ tôi.
Thì ra là như vậy.
Tôi biết được sự thật, lễ phép cảm ơn: Cảm ơn, không cần phải làm phiền anh, hẹn gặp lại lúc ghi hình.
"Đang nhập nội dung" lại hiện ra một lúc, cuối cùng chỉ gửi hai chữ: OK
Tôi hỏi Cố An, có phải Mục Hạo Viêm cũng đi du học phải không?
Cố An nói: "Không phải đâu, anh ta sau khi tốt nghiệp trung học liền xuất đạo."
"Trường cấp ba trong nước?"
"Đúng thế" Cố An nghi hoặc nhìn tôi "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì."
Tôi nghĩ Mục Hạo Viêm ghép vần không tốt lắm, gõ chữ đã mất nửa ngày rồi.
- -----------------------------------
~27/3/2022~
#Anne
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.