Tinh Nhi, Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa
Chương 78: Cô Ấy Là Vợ Của Tôi Đấy
Nguyễn Nhiễm
10/03/2021
Công Viên Đông Cam.
Tinh Nhi sau khi rời khỏi bệnh viện. Cô lái xe đến công viên để thoải mái tâm tình. Ngồi trên băng ghế trắng, cô mở điện thoại vào weibo của cô một chút, hình như lâu rồi, cô vẫn chưa vào đây...
Vừa đăng nhập vào, Tinh Nhi thoáng bất ngờ, trên vòng bạn bè, cô được tag vào một bài viết với nội dung vô cùng sến súa, " trọn đời bên em, tài sắc vẹn toàn." Mà cái tài khoản tag tên cô vào là một tài khoản cá nhân không mấy nổi trội.
Dường như tài khoản này rất ít khi đăng nhập. Lại không có ảnh đại diện.
Cô tò mò nhấn vào xem thử. Lại càng bất ngờ hơn, vậy mà lại là Lục đại thần nhà cô.
Bên trong trang cá nhân, chỉ có vỏn vẹn mấy tấm ảnh thời cấp 3 của họ. Tấm hình đẹp nhất là khi cô và anh chụp tại bến cảng Thanh Hà...trong lần đi xe đạp đôi năm ấy.
Tinh Nhi nhìn vào tấm hình, cô chua xót, nghĩ tới một ngày nào đó, cô sống cùng anh, nhưng lại trở thành gánh nặng cho anh, không nhìn thấy anh cười, anh nhíu mày,...cô lại đau...
Hoặc là, nếu sau này, cô lại quên đi anh...không nhớ anh...vậy thì anh phải làm sao???
Đôi mắt to tròn của cô ngập nước mà nhìn xa xa về phía khu vui chơi ở công viên, trong lòng cô, thật ra đã có lựa chọn rồi...
Để cô không quên anh, cũng sẽ không trở thành gánh nagej cho anh, thì chỉ có một cách duy nhất, cô sẽ không phẫu thuật, nhưng sẽ không phiền anh chăm sóc.
Cô sẽ rời khỏi Lam Thành. Trở lại Nhật. Yên ổn sống tốt đến cuối đời ở hòn đảo Stukisima, nơi đó có dinh thự của nhà cô. Một năm, hai năm, hay mười năm, cô không chắc, nhưng với thời gian trải qua thật lâu như thế, Thiên Trình lúc đó cũng sẽ quên được cô rồi đi.
Nhưng trước đó, cô phải cùng anh xử lý xong ân oán của Lý gia với Lục gia, và xử lí triệt để đám sâu mọt của Dương gia cho xong, đến lúc đó, cô mới có thể yên tâm mà rời đi.
Điều quan trọng hơn là, cô rất muốn trước khi rời đi, cô sẽ cùng anh dạo chơi khắp Hải Thành, Lam Thành một vòng, chụp thật nhiều hình, mua thật nhiều đồ lưu niệm, cùng nhau ăn lẩu khô Hồ Nam nữa....để sau này, khi không có anh bên cạnh, cô có thể nhìn vật mà giảm đi nỗi nhớ thương trong lòng.
Tâm nguyện chỉ có như vậy.
Cô định thoát khỏi weibo cất điện thoại vào túi để rời khỏi công viên thì cuộc gọi lại tới.
Là cha cô. [Tinh Nhi, nghe Phi Dạ nói, con đi khám mắt?]
Cô hơi ngạc nhiên, sao cha cô lại biết, khỏi nghĩ thì thằng nhóc tiểu Phi Dạ kia lại chuyện nhiều rồi.
" Vâng, con thấy mắt hơi mỏi nên đi khám lấy thuốc iongs thôi, không có gì đâu cha." Tinh Nhi lấy lại bình tĩnh trả lời cha cô.
[ Không có gì thì cha yên tâm rồi, tối nay, cùng cha đến nhà Thiên Trình, chúng ta cần bàn với nhà Thiên Trình về việc có nên đi dự đám tang nhà Lý gia hay không? Lão già kia, vừa gửi mail đến công ty, mời Dương gia chúng ta.]
"Con biết rồi, cha, người tối nay đi cùng Phi Dạ đến đó trước, con qua công trình khu đô thị mới với anh Thiên Trình, buổi tối chúng con sẽ cùng về Lục gia." Tinh Nhi thở phào nói. Thật may là cha cô không nghi ngờ hay hỏi gì thêm, bằng không kế hoạch sau này rời đi của cô liền đổ bể.
Đầu dây bên kia, Tinh Nhi nghe được tiếng cha cô thở dài, " haizz, Phi Dạ thằng nhóc kia đã đến Lục gia từ sớm rồi, cần gì cha đi cùng nó."
Hóa ra là vậy, tiểu Phi Dạ kia vậy mà bị cảm nắng cô nhóc Mạc Hạ rồi...Tinh Nhi khẽ cười, " cha à, người đừng trách em ấy, con trai lớn rồi, dĩ nhiên tính chuyện vợ con."
[ Được rồi, ta không phiền con nữa, một lát tới công trình thì cẩn thận một chút, nơi đó đang tiến hành xây dựng, nguy hiểm ít nhiều đều có.]
"Vậy, tạm biệt cha." Tinh Nhi dập máy. Cô khẽ hít sâu một hơi, khí trời lành lạnh nhưng ánh nắng lại chiếu đến ấm áp.
Trái tim Tinh Nhi tự nhủ, " Cố lên, Dương Tinh Nhi, mày là một cô gái mạnh mẽ và kiên cường nhất. Tất cả rồi sẽ tốt thôi."
Cô đứng dậy đi về phía xe của mình, mở cửa xe ngồi vào ghế lái rồi một đường lái thẳng đến công trình xây dựng khu đô thị mới để gặp Thiên Trình.
Quyết định đã có trong lòng, cô liền muốn thực hiện ngay lúc này, từ giờ phút này, cô sẽ trân trọng và lưu giữ vào trong đầu từng khoảnh khắc bên Lục Thiên Trình. Người con trai mà cô yêu suốt hai kiếp người, mãi không thay đổi.
.....
Khu Công Trình.
Bên trong là một khu đất trải dài gần 10.000 ha. Đang được rất nhiều nhân công cùng thi công. Ở đây, Thiên Trình và Tinh Nhi đã quyết định xây dựng một khu nhà tạp thể cho người nghèo, một bệnh viện miễn phí cho bệnh nhân khó khăn. Một cô nhi viện tương đương cô nhi viện nhà Thượng Gia. Một khu chung cư cho công nhân và một trường học miễn phí cho Sinh viên học sinh hiếu học...
Tất cả các dự án kia đều được khởi công, bắt đầu xây dựng theo thiết kế của cả anh và cô.
Đỗ xe vào bãi đỗ. Tinh Nhi cầm theo di động và chìa khóa xe đi vào bên trong khu đất...
Nhân viên và trợ lý bên phía Lục thị vừa thấy Tinh Nhi đến, một người vội vàng đi vào thông báo cho Boss của họ.
Bên trong một khu nhà còn chưa hoàn thành mái lợp, Thiên Trình trong bộ đồ công sở đơn giản màu xanh đen. Trên đầu đội nón bảo hộ lao động của công trường. Anh đang cùng kiến trúc sư và vài vị giám đốc trong công ty thảo luận về tiến độ xây dựng...
Mọi người còn đang mải bàn luận, thì một trợ lí chạy vội vào, " Lục tổng, có người muốn gặp anh ạ."
Thiên Trình và mấy người kia nghe tiếng trợ lí thì quay đầu lại nhìn, " có chuyện gì?" Giám đốc Lương đứng cạnh Thiên Trình lên tiếng hỏi.
"Hình như là đối tác của chúng ta.." Trợ lí kia lại lên tiếng lặp lại.
"Đối tác nào? Đi, đi , đi,.. Bảo họ đợi đi, cậu không thấy chúng tôi đang bận sao?" Giám đốc Lương lớn giọng quát trợ lý kia làm anh ta sợ co rúm.
"Nhưng mà cô ấy....đi vào tới đây luôn rồi." Trợ lí nhỏ giọng cúi thấp đầu không dám ngước mắt nhìn, ái ngại nói.
" Là phụ nữ à, thế thì càng không nên vào đây. Đuổi cô ta đi đi." Giám Đốc Lương hua hua tau, đuổi người.
Thiên Trình thoáng nhướn mày, anh thầm nghĩ có phải Tinh Nhi của anh tới hay không, thì thân ảnh cô cũng thấp thoáng ở ngoài cửa.
Ban nãy vừa tới cửa, nhưng lời của Giám Đốc Lương cô nghe không sót một chữ. Tinh Nhi bước vào bên trong gian nhà, cô nhìn giám đốc Lương, cười lạnh, " Giám đốc Lương tôi đứng đây rồi, anh có giỏi thì đuổi tôi đi thử xem."
Giám đốc Lương vừa nhìn thấy Tinh Nhi, sắc mặt thoáng cứng đờ, " Dương tổng....tôi...tôi...vừa nãy tôi...." Anh ta ấp úng mãi không nói nên câu.
Anh ta đâu có biết người tới là Dương Tinh Nhi, Tổng giám đốc của Dương thị. Cũng chính là đối tác của Lục thị. Khốn thật, chỉ tại cái tên trợ lí kia không thông báo rõ ràng, làm anh ta bị hố...
Làm sao mà giải thích được bây giờ...
Thiên Trình lúc này mới bước tới Tinh Nhi, khẽ cười dịu dàng xoa đầu cô một cái, " tới sao không báo anh biết."
Cô cười tít mắt, " muốn cho anh bất ngờ nhỏ ấy mà." Cô lại nhìn đến giám đốc Lương và vài người còn lại, vui vẻ nói,
" Mọi người à, hôm nay Dương Tinh Nhi tôi hơi đường đột mà đến bất ngờ tham quan chút nơi này. Không phiền mọi người chứ ạ."
Mọi người cười vui vẻ lắc lắc đầu, " không phiền, không phiền, được Dương tổng ghé thăm, là vinh hạnh cho chúng tôi rồi."
Thiên Trình đứng cạnh Tinh Nhi, anh cười ngọt ngào với cô, thản nhiên tuyên bố, " Mọi người à, nhân đây, Thiên Trình tôi cũng thông báo cho mọi người biết một tin vui, rằng tôi sắp kết hôn rồi, cô dâu của tôi không ai khác chính là Dương Tổng trước mặt các vị đó."
"Hả???Lục Tổng à, là thật sao?" Mọi người ồ lên.
Thiên Trình gật đầu. Anh nắm tay Tinh Nhi nói tiếp, " Đúng thế, Tinh Nhi là vợ sắp cưới của tôi đấy."
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Thiên Trình, rồi lại nhìn qua Tinh Nhi, ai cũng mắt tròn mắt dẹt không thể tin.
Lát sau, ai nấy rốt cuộc cũng tiêu hóa hết tin tức lớn này, vui vẻ trò chuyện hỏi han, đủ lời chúc mừng tốt đẹp. Trừ mỗi giám đốc Lương, anh ta nín thinh, đúng như lời Tinh Nhi nói mà, anh ta không những bất ngờ không thôi đâu, mà còn kinh sợ nữa đấy được không? Không ngờ người anh ta lớn miệng đòi đuổi lại là vợ của Boss, xong rồi...
"Cái miệng của mình đúng là mắm muối không trôi mà, lát nữa, xem ra nếu không xin lỗi cho đàng hoàng, thì Boss sẽ cho mình lên thớt mất.'' Giám Đốc Lương trong lòng tự lẩm bẩm.
Mọi người chào hỏi vài câu rồi để không gian lại cho Boss nhà họ và vị hôn thê kiêm Dương tổng xinh đẹp kia...
Đột nhiên hôm nay, Dương tổng lại đến thăm quan, hơn nữa không ngờ Dương tổng vậy mà lại là vợ chưa cưới của Boss khiến bọn họ đúng là còn hơn cả bất ngờ rồi....
Tinh Nhi sau khi rời khỏi bệnh viện. Cô lái xe đến công viên để thoải mái tâm tình. Ngồi trên băng ghế trắng, cô mở điện thoại vào weibo của cô một chút, hình như lâu rồi, cô vẫn chưa vào đây...
Vừa đăng nhập vào, Tinh Nhi thoáng bất ngờ, trên vòng bạn bè, cô được tag vào một bài viết với nội dung vô cùng sến súa, " trọn đời bên em, tài sắc vẹn toàn." Mà cái tài khoản tag tên cô vào là một tài khoản cá nhân không mấy nổi trội.
Dường như tài khoản này rất ít khi đăng nhập. Lại không có ảnh đại diện.
Cô tò mò nhấn vào xem thử. Lại càng bất ngờ hơn, vậy mà lại là Lục đại thần nhà cô.
Bên trong trang cá nhân, chỉ có vỏn vẹn mấy tấm ảnh thời cấp 3 của họ. Tấm hình đẹp nhất là khi cô và anh chụp tại bến cảng Thanh Hà...trong lần đi xe đạp đôi năm ấy.
Tinh Nhi nhìn vào tấm hình, cô chua xót, nghĩ tới một ngày nào đó, cô sống cùng anh, nhưng lại trở thành gánh nặng cho anh, không nhìn thấy anh cười, anh nhíu mày,...cô lại đau...
Hoặc là, nếu sau này, cô lại quên đi anh...không nhớ anh...vậy thì anh phải làm sao???
Đôi mắt to tròn của cô ngập nước mà nhìn xa xa về phía khu vui chơi ở công viên, trong lòng cô, thật ra đã có lựa chọn rồi...
Để cô không quên anh, cũng sẽ không trở thành gánh nagej cho anh, thì chỉ có một cách duy nhất, cô sẽ không phẫu thuật, nhưng sẽ không phiền anh chăm sóc.
Cô sẽ rời khỏi Lam Thành. Trở lại Nhật. Yên ổn sống tốt đến cuối đời ở hòn đảo Stukisima, nơi đó có dinh thự của nhà cô. Một năm, hai năm, hay mười năm, cô không chắc, nhưng với thời gian trải qua thật lâu như thế, Thiên Trình lúc đó cũng sẽ quên được cô rồi đi.
Nhưng trước đó, cô phải cùng anh xử lý xong ân oán của Lý gia với Lục gia, và xử lí triệt để đám sâu mọt của Dương gia cho xong, đến lúc đó, cô mới có thể yên tâm mà rời đi.
Điều quan trọng hơn là, cô rất muốn trước khi rời đi, cô sẽ cùng anh dạo chơi khắp Hải Thành, Lam Thành một vòng, chụp thật nhiều hình, mua thật nhiều đồ lưu niệm, cùng nhau ăn lẩu khô Hồ Nam nữa....để sau này, khi không có anh bên cạnh, cô có thể nhìn vật mà giảm đi nỗi nhớ thương trong lòng.
Tâm nguyện chỉ có như vậy.
Cô định thoát khỏi weibo cất điện thoại vào túi để rời khỏi công viên thì cuộc gọi lại tới.
Là cha cô. [Tinh Nhi, nghe Phi Dạ nói, con đi khám mắt?]
Cô hơi ngạc nhiên, sao cha cô lại biết, khỏi nghĩ thì thằng nhóc tiểu Phi Dạ kia lại chuyện nhiều rồi.
" Vâng, con thấy mắt hơi mỏi nên đi khám lấy thuốc iongs thôi, không có gì đâu cha." Tinh Nhi lấy lại bình tĩnh trả lời cha cô.
[ Không có gì thì cha yên tâm rồi, tối nay, cùng cha đến nhà Thiên Trình, chúng ta cần bàn với nhà Thiên Trình về việc có nên đi dự đám tang nhà Lý gia hay không? Lão già kia, vừa gửi mail đến công ty, mời Dương gia chúng ta.]
"Con biết rồi, cha, người tối nay đi cùng Phi Dạ đến đó trước, con qua công trình khu đô thị mới với anh Thiên Trình, buổi tối chúng con sẽ cùng về Lục gia." Tinh Nhi thở phào nói. Thật may là cha cô không nghi ngờ hay hỏi gì thêm, bằng không kế hoạch sau này rời đi của cô liền đổ bể.
Đầu dây bên kia, Tinh Nhi nghe được tiếng cha cô thở dài, " haizz, Phi Dạ thằng nhóc kia đã đến Lục gia từ sớm rồi, cần gì cha đi cùng nó."
Hóa ra là vậy, tiểu Phi Dạ kia vậy mà bị cảm nắng cô nhóc Mạc Hạ rồi...Tinh Nhi khẽ cười, " cha à, người đừng trách em ấy, con trai lớn rồi, dĩ nhiên tính chuyện vợ con."
[ Được rồi, ta không phiền con nữa, một lát tới công trình thì cẩn thận một chút, nơi đó đang tiến hành xây dựng, nguy hiểm ít nhiều đều có.]
"Vậy, tạm biệt cha." Tinh Nhi dập máy. Cô khẽ hít sâu một hơi, khí trời lành lạnh nhưng ánh nắng lại chiếu đến ấm áp.
Trái tim Tinh Nhi tự nhủ, " Cố lên, Dương Tinh Nhi, mày là một cô gái mạnh mẽ và kiên cường nhất. Tất cả rồi sẽ tốt thôi."
Cô đứng dậy đi về phía xe của mình, mở cửa xe ngồi vào ghế lái rồi một đường lái thẳng đến công trình xây dựng khu đô thị mới để gặp Thiên Trình.
Quyết định đã có trong lòng, cô liền muốn thực hiện ngay lúc này, từ giờ phút này, cô sẽ trân trọng và lưu giữ vào trong đầu từng khoảnh khắc bên Lục Thiên Trình. Người con trai mà cô yêu suốt hai kiếp người, mãi không thay đổi.
.....
Khu Công Trình.
Bên trong là một khu đất trải dài gần 10.000 ha. Đang được rất nhiều nhân công cùng thi công. Ở đây, Thiên Trình và Tinh Nhi đã quyết định xây dựng một khu nhà tạp thể cho người nghèo, một bệnh viện miễn phí cho bệnh nhân khó khăn. Một cô nhi viện tương đương cô nhi viện nhà Thượng Gia. Một khu chung cư cho công nhân và một trường học miễn phí cho Sinh viên học sinh hiếu học...
Tất cả các dự án kia đều được khởi công, bắt đầu xây dựng theo thiết kế của cả anh và cô.
Đỗ xe vào bãi đỗ. Tinh Nhi cầm theo di động và chìa khóa xe đi vào bên trong khu đất...
Nhân viên và trợ lý bên phía Lục thị vừa thấy Tinh Nhi đến, một người vội vàng đi vào thông báo cho Boss của họ.
Bên trong một khu nhà còn chưa hoàn thành mái lợp, Thiên Trình trong bộ đồ công sở đơn giản màu xanh đen. Trên đầu đội nón bảo hộ lao động của công trường. Anh đang cùng kiến trúc sư và vài vị giám đốc trong công ty thảo luận về tiến độ xây dựng...
Mọi người còn đang mải bàn luận, thì một trợ lí chạy vội vào, " Lục tổng, có người muốn gặp anh ạ."
Thiên Trình và mấy người kia nghe tiếng trợ lí thì quay đầu lại nhìn, " có chuyện gì?" Giám đốc Lương đứng cạnh Thiên Trình lên tiếng hỏi.
"Hình như là đối tác của chúng ta.." Trợ lí kia lại lên tiếng lặp lại.
"Đối tác nào? Đi, đi , đi,.. Bảo họ đợi đi, cậu không thấy chúng tôi đang bận sao?" Giám đốc Lương lớn giọng quát trợ lý kia làm anh ta sợ co rúm.
"Nhưng mà cô ấy....đi vào tới đây luôn rồi." Trợ lí nhỏ giọng cúi thấp đầu không dám ngước mắt nhìn, ái ngại nói.
" Là phụ nữ à, thế thì càng không nên vào đây. Đuổi cô ta đi đi." Giám Đốc Lương hua hua tau, đuổi người.
Thiên Trình thoáng nhướn mày, anh thầm nghĩ có phải Tinh Nhi của anh tới hay không, thì thân ảnh cô cũng thấp thoáng ở ngoài cửa.
Ban nãy vừa tới cửa, nhưng lời của Giám Đốc Lương cô nghe không sót một chữ. Tinh Nhi bước vào bên trong gian nhà, cô nhìn giám đốc Lương, cười lạnh, " Giám đốc Lương tôi đứng đây rồi, anh có giỏi thì đuổi tôi đi thử xem."
Giám đốc Lương vừa nhìn thấy Tinh Nhi, sắc mặt thoáng cứng đờ, " Dương tổng....tôi...tôi...vừa nãy tôi...." Anh ta ấp úng mãi không nói nên câu.
Anh ta đâu có biết người tới là Dương Tinh Nhi, Tổng giám đốc của Dương thị. Cũng chính là đối tác của Lục thị. Khốn thật, chỉ tại cái tên trợ lí kia không thông báo rõ ràng, làm anh ta bị hố...
Làm sao mà giải thích được bây giờ...
Thiên Trình lúc này mới bước tới Tinh Nhi, khẽ cười dịu dàng xoa đầu cô một cái, " tới sao không báo anh biết."
Cô cười tít mắt, " muốn cho anh bất ngờ nhỏ ấy mà." Cô lại nhìn đến giám đốc Lương và vài người còn lại, vui vẻ nói,
" Mọi người à, hôm nay Dương Tinh Nhi tôi hơi đường đột mà đến bất ngờ tham quan chút nơi này. Không phiền mọi người chứ ạ."
Mọi người cười vui vẻ lắc lắc đầu, " không phiền, không phiền, được Dương tổng ghé thăm, là vinh hạnh cho chúng tôi rồi."
Thiên Trình đứng cạnh Tinh Nhi, anh cười ngọt ngào với cô, thản nhiên tuyên bố, " Mọi người à, nhân đây, Thiên Trình tôi cũng thông báo cho mọi người biết một tin vui, rằng tôi sắp kết hôn rồi, cô dâu của tôi không ai khác chính là Dương Tổng trước mặt các vị đó."
"Hả???Lục Tổng à, là thật sao?" Mọi người ồ lên.
Thiên Trình gật đầu. Anh nắm tay Tinh Nhi nói tiếp, " Đúng thế, Tinh Nhi là vợ sắp cưới của tôi đấy."
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Thiên Trình, rồi lại nhìn qua Tinh Nhi, ai cũng mắt tròn mắt dẹt không thể tin.
Lát sau, ai nấy rốt cuộc cũng tiêu hóa hết tin tức lớn này, vui vẻ trò chuyện hỏi han, đủ lời chúc mừng tốt đẹp. Trừ mỗi giám đốc Lương, anh ta nín thinh, đúng như lời Tinh Nhi nói mà, anh ta không những bất ngờ không thôi đâu, mà còn kinh sợ nữa đấy được không? Không ngờ người anh ta lớn miệng đòi đuổi lại là vợ của Boss, xong rồi...
"Cái miệng của mình đúng là mắm muối không trôi mà, lát nữa, xem ra nếu không xin lỗi cho đàng hoàng, thì Boss sẽ cho mình lên thớt mất.'' Giám Đốc Lương trong lòng tự lẩm bẩm.
Mọi người chào hỏi vài câu rồi để không gian lại cho Boss nhà họ và vị hôn thê kiêm Dương tổng xinh đẹp kia...
Đột nhiên hôm nay, Dương tổng lại đến thăm quan, hơn nữa không ngờ Dương tổng vậy mà lại là vợ chưa cưới của Boss khiến bọn họ đúng là còn hơn cả bất ngờ rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.