Tinh Nhi, Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa
Chương 32: Gặp Lại
Nguyễn Nhiễm
16/02/2021
...
Lam Thành, hai ngày sau.
Sân Bay.
Trên một chiếc máy bay hạng sang vừa hạ cánh trên đường băng. Một nhà ba người Dương Vệ bước xuống sân bay cùng với Ngô quản gia và tùy tùng của họ.
Lập tức du khách ở cả sân bay đều phải bắn ánh nhìn về phía bọn họ. Bởi vì khí chất của ba cha con quá bắt mắt.
Dương Vệ trong âu phục màu đen. Dù tuổi đã ngoài tứ tuần nhưng dung mạo ông thực bất phàm. Khí khái tôn quý đích thị là một gia chủ quyền uy.
Dương Phi Dạ dù mới 18 tuổi, nhưng khi khoác lên người bộ âu phục màu trắng, trông anh chàng không khác gì một bạch mã hoàng tử của bao nhiêu cô gái.
Còn Tinh Nhi, sau bốn năm cuối cùng cô cũng trở lại. Lần đầu đến Lam Thành, mọi thứ đều lạ lẫm. Lần này theo cha về, mục đích chủ yếu chính là muốn đến xem cái nơi gọi là Hải Thành kia là nơi như thế nào.
Trên người Tinh Nhi là một chiếc váy body màu trắng gạo, cổ lọ. Bên ngoài khoác thêm một chiếc áo vét dài màu đỏ đô, làm nổi bật lên làn da trắng của cô, trên đôi mắt điểm thêm một cặp kính râm nâu trà, tóc dài đen xỏa tự nhiên.
Khí chất cao quý, thanh thoát, dung mạo chỉ nhìn bên ngoài thôi đã thấy đẹp rồi. Nếu còn nhìn kĩ hơn nhan sắc qua cặp kính kia thì phải xinh đến cỡ nào.
Thoạt nhìn, cô đã không còn là Dương Tinh Nhi đơn thuần ngây thơ của bốn năm trước nữa.
"Họ là ai vậy? Mới đến Lam Thành sao?"
"Đúng nha, nhìn khác quá không giống phong thái Trung Hoa chúng ta."
" Là người Hoa chúng ta, nhưng hình như không ở trong nước từ lâu thì phải."
"Chà, nhìn xem, hai cô cậu kia đi, sang trọng quá, chắc là được cưng chiều phải biết ấy."
...
Bao nhiêu lời xì xào đều rót hết vào tai hai chị em.
Tinh Nhi ghé sát tai Phi Dạ, cô thì thầm. "Tiểu Phi Dạ, trưa mai đến Hải Thành như đã định. Ok."
Phi Dạ giơ tay ra dấu Ok, hai chị em nhìn cha, lén tủm tỉm cười đắc ý với nhau.
Ba cha con đợi mười phút thì một chiếc ô tô màu đen từ ngoài sân bay tiến vào chầm chậm rồi dừng lại.
Bác Hoàng,Tài xế già xuống xe, cúi đầu kính cẩn trước Dương Vệ. " Cậu chủ, thật lâu mới gặp lại cậu."
Dương Vệ gật đầu, " chú Hoàng, người vẫn khỏe chứ?"
Bác Hoàng gật đầu, đôi mắt nghiêng sang nhìn hai chị em Tinh Nhi và Phi Dạ, rồi lại do dự hỏi Dương Vệ.
" Cậu chủ, đây là...?"
"Là con gái và con trai của tôi." Dương Vệ thẳng thắn thừa nhận.
"Hả??? Cậu từ khi nào.....?" Bác Hoàng ngạc nhiên không thôi, thế nào mà mới hơn hai mươi năm, cậu chủ của ông ngày ấy lại có đến hai người con luôn rồi....
"Cậu chủ, tôi..." Bác Hoàng nhìn Dương Vệ không nói nên lời...
Dương Phi Dạ nhìn phản ứng của Bác Hoàng, có chút buồn cười, buồn cười đến khinh bỉ...
Nực cười, ông ta kinh hãi cái gì, nhìn ông ta thi có lẽ đã làm tài xế ở Dương gia bao nhiêu năm, thế mà ông ta lại không biết gì đến thân phận của hai chị em họ..
Với chị gái anh, Tinh Nhi có thể họ sẽ không biết, còn với anh, chẳng phải ông bà già kia đã đến tận nơi sao, vậy mà lại không nói cho tất cả trong Dương gia biết sự tồn tại của anh...
Thật đáng khinh.
"Để sau hãy nói, chú đưa cha con tôi về gặp cha mẹ tôi trước đi." Dương Vệ lên tiếng cắt ngang không khí ngột ngạt.
"Vâng, cậu chủ, mọi người lên xe đi. Chúng ta đến trang viên. Lão gia và phu nhân đợi mọi người lâu rồi." Bác Hoàng vừa nói vừa nhanh tay mở cửa ghế sau.
Tinh Nhi và Phi Dạ vẫn không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng theo cha lên xe.
Chiếc xe rời khỏi sân bay, rồi nhanh chóng hòa vào lộ lớn.
....
Xe chạy được nửa tiếng thì dừng tại một trạm xăng lớn, bác Hoàng xuống xe để đổ xăng xe.
Tinh Nhi ngồi sát cửa kính, trong lúc đợi đổ xăng, cô tiện tay hạ cửa kính xuống để nhìn khung cảnh bên ngoài.
Phi Dạ cũng theo chị gái mà nhìn theo ra, hai chị em bốn ánh mắt vừa nhìn ra ngoài thì ngay trước mắt họ, một chiếc BMW màu đen bạc cũng vừa đỗ sát ngay bên cạnh xe họ.
Hình như cũng là đổ xăng thì phải.
Kính xe từ từ hạ xuống. Một thanh âm trầm ấm vọng ra, không lớn nhưng đủ để hai chị em và nhân viên đổ xăng nghe rõ ràng.
" Phiền cậu đổ đầy xăng giùm tôi."
Giọng nói này? Sao lại quen quá, hình như đã từng nghe ở đâu rồi. Tinh Nhi tháo luôn cặp kính xuống để nhìn.
Kính vừa tháo xuống, Tinh Nhi nhướn đầu ra ngoài cửa xe để nhìn xem chủ nhân của giọng nói kia.
Ngay khi cô nhìn được khuôn mặt kia, thì bác Hoàng cũng khởi động xe.
Là anh ta sao? Lục Thiên Trình, chính là người mà em trai cô nói hai hôm trước kia mà. Tổng tài của Lục thị.
Anh ta sao lại ở Lam Thành? Không phải anh ta ở Hải Thành sao?
Tiếng máy xe hơi bên cạnh làm người thanh niên bên trong chú ý, anh cũng đưa khuôn mặt ra ngoài nhìn xem...
Chiếc ô tô lướt qua mặt Thiên Trình...
Khuôn mặt của cô gái lướt qua mắt anh. Thiên Trình bất giác ngây người....
Kia...là...Là Tinh Nhi của anh mà.
" Tinh Nhi !!" Anh gọi rất lớn, khiến cô giật mình, cô quay mặt lại nhìn theo anh...
Trái tim cô chợt nhói...hai từ "Tinh Nhi" mà người kia gọi cô, tại sao lại nghe như đau khổ dằn vặt như vậy?
Tinh Nhi mà anh ta gọi là bản thân cô sao?
Thiên Trình vội mở cửa xe, chạy vội theo chiếc ô tô màu đen.
Cô gái kia rõ ràng là Tinh Nhi của anh, vậy tại sao gặp lại anh, cô lại không nhận ra anh.
"Tinh Nhi ! Tinh Nhi !!!" Thiên Trình cố đuổi theo, gọi lớn.
Thế nhưng, đã không kịp. Chiếc ô tô lái nhanh đi rồi mất dạng. Bỏ lại chàng trai ngây ngốc đứng tại chỗ lòng trống rỗng, hụt hẫng...hai mắt lại cay xè...
"Tại sao? Tại sao? Rõ ràng chính là em mà, Tinh Nhi, sao em lại không nhận ra anh." Thiên Trình lẩm bẩm một mình..
" Anh ơi, xăng đổ đầy rồi." Nhân viên đổ xăng nhắc nhở làm Thiên Trình hoàn hồn.
"À..xin lỗi, tiền của cậu đây." Thiên Trình trả tiền xong. Anh lái xe rời khỏi trạm xăng. Lòng rối tinh lên...
Khó khăn lắm, anh mới đưa ra quyết định của mình, nhưng tại sao..
Một lần nữa anh lại gặp lại cô chứ???
Một điều nữa là, tại sao cô gặp lại anh, nhưng lại làm như không quen biết, cô không nhận ra anh...
Hay cô gái kia vốn không phải Tinh Nhi của anh, mà là một người khác...
Bao nhiêu nghi vấn nảy ra trong đầu. Thiên Trình siết chặt vô lăng.
Trong chuyện này nhất định có ẩn tình. Anh phải điều tra mới được.
Thật là trùng hợp. Hai ngày trước, nếu không phải anh cố tình đến Lam Thành để trốn mẹ anh thì hôm nay anh đã không gặp lại được cô....
Nhất định đã có chuyện xảy đến với Tinh Nhi trong bốn năm qua rồi.
Thiên Trình nghĩ một hồi, anh gia tăng tốc độ lái nhanh về chung cư nhỏ của anh tại Lam Thành.
...
Về phần Tinh Nhi, sau khi ngồi an tĩnh lại trên xe, cô lại đeo kính lên. Nước mắt bỗng lưng tròng...
Tại sao? Khi nhìn đến khuôn mặt của người tên Lục Thiên Trình kia, thì tim cô lại đau nhói...
Anh ta là ai? Tinh Nhi mà anh ta gọi là gì của anh ta...? Tại sao vừa thấy cô, anh ta lại phản ứng như thế..?
" Chị à, chị không sao chứ?" Dương Phi Dạ nhìn chị gái anh sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ, thì có cái gì đó không đúng..nên anh quyết định hỏi thử.
" Không có gì, chị mệt rồi, ngủ đây." Tinh Nhi đáp lời rồi tựa mình vào ghế khép mắt lại...
Vì nếu không nhắm mắt lại, nước mắt sẽ cứ vậy mà trào ra mất.
Phi Dạ nhìn chị gái, anh không dám hỏi thêm một cái gì. Chẳng biết sau cặp kính râm to kia, chị gái anh là đang ngủ hay là đang nhắm mắt mà giấu đi cảm xúc trong lòng nữa...
Lam Thành, hai ngày sau.
Sân Bay.
Trên một chiếc máy bay hạng sang vừa hạ cánh trên đường băng. Một nhà ba người Dương Vệ bước xuống sân bay cùng với Ngô quản gia và tùy tùng của họ.
Lập tức du khách ở cả sân bay đều phải bắn ánh nhìn về phía bọn họ. Bởi vì khí chất của ba cha con quá bắt mắt.
Dương Vệ trong âu phục màu đen. Dù tuổi đã ngoài tứ tuần nhưng dung mạo ông thực bất phàm. Khí khái tôn quý đích thị là một gia chủ quyền uy.
Dương Phi Dạ dù mới 18 tuổi, nhưng khi khoác lên người bộ âu phục màu trắng, trông anh chàng không khác gì một bạch mã hoàng tử của bao nhiêu cô gái.
Còn Tinh Nhi, sau bốn năm cuối cùng cô cũng trở lại. Lần đầu đến Lam Thành, mọi thứ đều lạ lẫm. Lần này theo cha về, mục đích chủ yếu chính là muốn đến xem cái nơi gọi là Hải Thành kia là nơi như thế nào.
Trên người Tinh Nhi là một chiếc váy body màu trắng gạo, cổ lọ. Bên ngoài khoác thêm một chiếc áo vét dài màu đỏ đô, làm nổi bật lên làn da trắng của cô, trên đôi mắt điểm thêm một cặp kính râm nâu trà, tóc dài đen xỏa tự nhiên.
Khí chất cao quý, thanh thoát, dung mạo chỉ nhìn bên ngoài thôi đã thấy đẹp rồi. Nếu còn nhìn kĩ hơn nhan sắc qua cặp kính kia thì phải xinh đến cỡ nào.
Thoạt nhìn, cô đã không còn là Dương Tinh Nhi đơn thuần ngây thơ của bốn năm trước nữa.
"Họ là ai vậy? Mới đến Lam Thành sao?"
"Đúng nha, nhìn khác quá không giống phong thái Trung Hoa chúng ta."
" Là người Hoa chúng ta, nhưng hình như không ở trong nước từ lâu thì phải."
"Chà, nhìn xem, hai cô cậu kia đi, sang trọng quá, chắc là được cưng chiều phải biết ấy."
...
Bao nhiêu lời xì xào đều rót hết vào tai hai chị em.
Tinh Nhi ghé sát tai Phi Dạ, cô thì thầm. "Tiểu Phi Dạ, trưa mai đến Hải Thành như đã định. Ok."
Phi Dạ giơ tay ra dấu Ok, hai chị em nhìn cha, lén tủm tỉm cười đắc ý với nhau.
Ba cha con đợi mười phút thì một chiếc ô tô màu đen từ ngoài sân bay tiến vào chầm chậm rồi dừng lại.
Bác Hoàng,Tài xế già xuống xe, cúi đầu kính cẩn trước Dương Vệ. " Cậu chủ, thật lâu mới gặp lại cậu."
Dương Vệ gật đầu, " chú Hoàng, người vẫn khỏe chứ?"
Bác Hoàng gật đầu, đôi mắt nghiêng sang nhìn hai chị em Tinh Nhi và Phi Dạ, rồi lại do dự hỏi Dương Vệ.
" Cậu chủ, đây là...?"
"Là con gái và con trai của tôi." Dương Vệ thẳng thắn thừa nhận.
"Hả??? Cậu từ khi nào.....?" Bác Hoàng ngạc nhiên không thôi, thế nào mà mới hơn hai mươi năm, cậu chủ của ông ngày ấy lại có đến hai người con luôn rồi....
"Cậu chủ, tôi..." Bác Hoàng nhìn Dương Vệ không nói nên lời...
Dương Phi Dạ nhìn phản ứng của Bác Hoàng, có chút buồn cười, buồn cười đến khinh bỉ...
Nực cười, ông ta kinh hãi cái gì, nhìn ông ta thi có lẽ đã làm tài xế ở Dương gia bao nhiêu năm, thế mà ông ta lại không biết gì đến thân phận của hai chị em họ..
Với chị gái anh, Tinh Nhi có thể họ sẽ không biết, còn với anh, chẳng phải ông bà già kia đã đến tận nơi sao, vậy mà lại không nói cho tất cả trong Dương gia biết sự tồn tại của anh...
Thật đáng khinh.
"Để sau hãy nói, chú đưa cha con tôi về gặp cha mẹ tôi trước đi." Dương Vệ lên tiếng cắt ngang không khí ngột ngạt.
"Vâng, cậu chủ, mọi người lên xe đi. Chúng ta đến trang viên. Lão gia và phu nhân đợi mọi người lâu rồi." Bác Hoàng vừa nói vừa nhanh tay mở cửa ghế sau.
Tinh Nhi và Phi Dạ vẫn không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng theo cha lên xe.
Chiếc xe rời khỏi sân bay, rồi nhanh chóng hòa vào lộ lớn.
....
Xe chạy được nửa tiếng thì dừng tại một trạm xăng lớn, bác Hoàng xuống xe để đổ xăng xe.
Tinh Nhi ngồi sát cửa kính, trong lúc đợi đổ xăng, cô tiện tay hạ cửa kính xuống để nhìn khung cảnh bên ngoài.
Phi Dạ cũng theo chị gái mà nhìn theo ra, hai chị em bốn ánh mắt vừa nhìn ra ngoài thì ngay trước mắt họ, một chiếc BMW màu đen bạc cũng vừa đỗ sát ngay bên cạnh xe họ.
Hình như cũng là đổ xăng thì phải.
Kính xe từ từ hạ xuống. Một thanh âm trầm ấm vọng ra, không lớn nhưng đủ để hai chị em và nhân viên đổ xăng nghe rõ ràng.
" Phiền cậu đổ đầy xăng giùm tôi."
Giọng nói này? Sao lại quen quá, hình như đã từng nghe ở đâu rồi. Tinh Nhi tháo luôn cặp kính xuống để nhìn.
Kính vừa tháo xuống, Tinh Nhi nhướn đầu ra ngoài cửa xe để nhìn xem chủ nhân của giọng nói kia.
Ngay khi cô nhìn được khuôn mặt kia, thì bác Hoàng cũng khởi động xe.
Là anh ta sao? Lục Thiên Trình, chính là người mà em trai cô nói hai hôm trước kia mà. Tổng tài của Lục thị.
Anh ta sao lại ở Lam Thành? Không phải anh ta ở Hải Thành sao?
Tiếng máy xe hơi bên cạnh làm người thanh niên bên trong chú ý, anh cũng đưa khuôn mặt ra ngoài nhìn xem...
Chiếc ô tô lướt qua mặt Thiên Trình...
Khuôn mặt của cô gái lướt qua mắt anh. Thiên Trình bất giác ngây người....
Kia...là...Là Tinh Nhi của anh mà.
" Tinh Nhi !!" Anh gọi rất lớn, khiến cô giật mình, cô quay mặt lại nhìn theo anh...
Trái tim cô chợt nhói...hai từ "Tinh Nhi" mà người kia gọi cô, tại sao lại nghe như đau khổ dằn vặt như vậy?
Tinh Nhi mà anh ta gọi là bản thân cô sao?
Thiên Trình vội mở cửa xe, chạy vội theo chiếc ô tô màu đen.
Cô gái kia rõ ràng là Tinh Nhi của anh, vậy tại sao gặp lại anh, cô lại không nhận ra anh.
"Tinh Nhi ! Tinh Nhi !!!" Thiên Trình cố đuổi theo, gọi lớn.
Thế nhưng, đã không kịp. Chiếc ô tô lái nhanh đi rồi mất dạng. Bỏ lại chàng trai ngây ngốc đứng tại chỗ lòng trống rỗng, hụt hẫng...hai mắt lại cay xè...
"Tại sao? Tại sao? Rõ ràng chính là em mà, Tinh Nhi, sao em lại không nhận ra anh." Thiên Trình lẩm bẩm một mình..
" Anh ơi, xăng đổ đầy rồi." Nhân viên đổ xăng nhắc nhở làm Thiên Trình hoàn hồn.
"À..xin lỗi, tiền của cậu đây." Thiên Trình trả tiền xong. Anh lái xe rời khỏi trạm xăng. Lòng rối tinh lên...
Khó khăn lắm, anh mới đưa ra quyết định của mình, nhưng tại sao..
Một lần nữa anh lại gặp lại cô chứ???
Một điều nữa là, tại sao cô gặp lại anh, nhưng lại làm như không quen biết, cô không nhận ra anh...
Hay cô gái kia vốn không phải Tinh Nhi của anh, mà là một người khác...
Bao nhiêu nghi vấn nảy ra trong đầu. Thiên Trình siết chặt vô lăng.
Trong chuyện này nhất định có ẩn tình. Anh phải điều tra mới được.
Thật là trùng hợp. Hai ngày trước, nếu không phải anh cố tình đến Lam Thành để trốn mẹ anh thì hôm nay anh đã không gặp lại được cô....
Nhất định đã có chuyện xảy đến với Tinh Nhi trong bốn năm qua rồi.
Thiên Trình nghĩ một hồi, anh gia tăng tốc độ lái nhanh về chung cư nhỏ của anh tại Lam Thành.
...
Về phần Tinh Nhi, sau khi ngồi an tĩnh lại trên xe, cô lại đeo kính lên. Nước mắt bỗng lưng tròng...
Tại sao? Khi nhìn đến khuôn mặt của người tên Lục Thiên Trình kia, thì tim cô lại đau nhói...
Anh ta là ai? Tinh Nhi mà anh ta gọi là gì của anh ta...? Tại sao vừa thấy cô, anh ta lại phản ứng như thế..?
" Chị à, chị không sao chứ?" Dương Phi Dạ nhìn chị gái anh sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ, thì có cái gì đó không đúng..nên anh quyết định hỏi thử.
" Không có gì, chị mệt rồi, ngủ đây." Tinh Nhi đáp lời rồi tựa mình vào ghế khép mắt lại...
Vì nếu không nhắm mắt lại, nước mắt sẽ cứ vậy mà trào ra mất.
Phi Dạ nhìn chị gái, anh không dám hỏi thêm một cái gì. Chẳng biết sau cặp kính râm to kia, chị gái anh là đang ngủ hay là đang nhắm mắt mà giấu đi cảm xúc trong lòng nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.