Tinh Nhi, Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa
Chương 7: Trọng Sinh (1)
Nguyễn Nhiễm
16/02/2021
....
Bệnh viện Thanh Hải. Thành Phố Hải Thành.
Trên chiếc giường màu trắng tinh, thân thể một thanh thiếu niên 16 tuổi đang nằm bất động. Khắp người đều là vết thương trầy trụa.
Không ai khác, người thiếu niên này chính là Lục Thiên Trình. Cậu hai nhà Lục Minh.
Trên đường từ hôn lễ của cô ruột là Lục Minh Tử Yến và Hách Liên Mạc Kiên cậu ruột của mình. Anh bị tai nạn xe hơi. Vừa cấp cứu xong và được chuyển đến phòng hồi sức đặc biệt này.
Đôi mắt mấp máy khẽ mở, ang nghe thấy tiếng khóc thút thít của hai cô gái tầm 11 tuổi.
"Đây là đâu? Đau quá!" Giọng anh yếu ớt vang lên.
Hai cô bé kia bất giác im lặng ngừng khóc. Rồi không hẹn nhau mà cùng hô lên, " Anh hai, anh tỉnh rồi."
Lục Thiên Trình ngạc có chút sững sờ, không tin vào mắt mình.
"Mạc Hiên? Mạc Hạ?" Đây chẳng phải là hai cô em gái của anh đây sao? Họ chết trên du thuyền rồi kia mà, khoan đã, dáng vẻ con nít kia...?
Thiên Trình bật ngồi dậy, " ai..ui..đau quá," hai chân mày nhíu chặt, anh lúc này mới mở to đôi mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Trước mắt anh, hai cô bé 11 tuổi thắt hai bím tóc, một đứa mặc đầm hồng, một đứa mặc đầm đỏ.
Thiên Trình mừng rỡ đến rơi cả nước mắt, anh vậy mà trọng sinh rồi, đây chính là khoảng thời gian anh còn đang là học sinh ở trường cấp 3.
Chính là vào thời điểm 10 năm trước.
Nếu thế thì bản thân dáng vẻ của anh lúc này đang là một cậu thiếu niên 16 tuổi...
Nghĩa là anh còn chưa đủ tuổi vị thành niên.
Thiên Trình đưa tay lên day day mi tâm, "không có vết đạn bắn, đúng là anh được trọng sinh rồi."
Thật tốt, kiếp này anh sẽ làm tất cả những gì mình muốn, sẽ bảo vệ cha mẹ thật tốt. Sẽ bắt kẻ kia, nợ máu phải trả bằng máu.
Và điều quan trọng nhất, chính là anh sẽ tìm Dương Tinh Nhi của anh nữa.
Chỉ là, cô có trọng sinh giống anh hay không?
Còn đang mải suy nghĩ, chợt thanh âm của cha mẹ anh phát ra từ phía cửa đi vào làm anh hoàn hồn.
"Trình Trình ơi, con sao rồi, thằng bé này, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng con... hức hức..." Hách Liên Mạc Hân được Lục Minh Tử Thiên đỡ tới giường ngồi xuống, hai tay ôm lấy con trai mà mừng mừng tủi tủi.
Thiên Trình dang hai cánh tay ôm lấy bà, không nói gì, chỉ lặng lẽ trân trọng giây phút bên mẹ anh lúc này.
Kiếp này anh sẽ đền bù, bù đắp lại tất cả, cho người thân của anh. Sẽ không để thảm cảnh kia lại tái diễn.
"Mẹ, con đã không sao rồi, mẹ đừng khóc nữa, sẽ hại mắt." Câu nói đầu tiên trong kiếp này khi anh vừa trọng sinh lại, vì thế cổ họng có chút gượng gạo.
Giọng nói lại có vài phần tư vị của thiếu niên mới lớn.
" Trình Trình, không sao là tốt rồi, con có nhớ, khi nãy, tài xế lái xe đưa con về là ai không?" Lục Minh Tử Thiên xoa đầu con trai hỏi.
Thiên Trình nghe cha hỏi, anh rơi vào suy tư, sự việc của kiếp trước, anh nhớ vô cùng rõ. Từng đoạn kí ức ở kiếp trước bắt đầu ùa ra ngập hết trong đầu anh....
"A...đau đầu quá." Anh khẽ rên lên. Hai bàn tay bất giác ôm lấy đầu mình. Hai mắt cũng theo đó mà tối sầm lại, đầu óc chợt xoay mòng mòng, đau đớn.
"Trình Trình, đừng gấp, con mau nghỉ ngơi đi, là lỗi của cha không bảo vệ con thật tốt, đã khiến con sợ rồi." Lục Minh Tử Thiên ôm cậu con trai vào lòng, trấn an vỗ về.
Ông nào có biết, cậu con trai mới 16 tuổi này, trí tuệ hiện tại, đầu óc hiện tại, suy nghĩ hiện tại, đã là một chàng trai trưởng thành 26 tuổi rồi.
Lục Thiên Trình an tâm khi cha vỗ về, thật tốt vì mọi thứ lại được bắt đầu một lần nữa..
Anh lại một lần nữa được cha ôm vào lòng như thế này. Nước mắt hoen bờ mi..
Mặc kệ tiếp theo là chuyện gì, hiện tại giây phút này được nhìn thấy cha mẹ còn sống, em gái vẫn hôn nhiên, với anh đã là mãn nguyện rồi.
.....
Một tuần sau.
Trang viên Lục Minh.
Lục Thiên Trình từng bước đi dạo ngoài vườn thượng uyển.
Tai nạn xe xảy ra đã qua một tuần, nhưng do xương chân bị trấn thương, nên anh phải nghỉ học tại trường suốt một tuần.
Còn vụ việc xe bị đâm, cha anh vẫn đang điều tra.
Thiên Trình vừa đi vừa suy tư, hình ảnh cô gái mắt to tròn nhìn anh trong phòng cô dâu trên du thuyền ở kiếp trước lại hiện lên trong đầu.
Bất giác, miệng anh lẩm bẩm, " Dương Tinh Nhi, chờ anh, nhất định anh sẽ sớm tìm ra em."
Anh trọng sinh được một tuần, linh hồn trưởng thành dường như đã hòa hợp được với cơ thể còn niên thiếu này.
"Anh Thiên Trình." Hai thanh âm từ xa vang lên, là hai cô em gái của anh, Mạc Hiên và Mạc Hạ.
"Mạc Hiên, Mạc Hạ, không đi học sao?" Thiên Trình giật mình thoát khỏi suy tư, cất giọng hỏi.
"Tụi em vừa thi xong nên được nghỉ." Mạc Hiên đi tới chiếc xích đu gần đó, thản nhiên nói.
"Ồ.." Thiên Trình gật đầu.
"Qua tuần anh đi học lại chưa?" Mạc Hạ thanh âm trong trẻo hỏi.
"Rồi, qua tuần anh với anh Thiên Bảo sẽ đi học lại." Thiên Trình nhàn nhạt đáp.
Nhắc đến Thiên Bảo anh trai song sinh của anh, anh lại buồn cười. Còn nhớ khi đó, vì anh nghỉ học, nên Thiên Bảo phải cái gì cũng làm thay anh, nhất là chép luận văn, khi đó, y ngày nào chép xong cũng mếu máo khóc ròng...
Nhưng vì thương em trai, nên tuy không muốn, vẫn cô gắng làm hết..
Ba anh em trò chuyện một lát thì cùng đi vào nhà.
Thiên Trình được hai cô nhóc dìu vào trong nhà. Tối nay, nhà họ tổ chức tiệc để chúc mừng anh tai qua nạn khỏi, gặp họa hóa phước.
Tai nạn xe xảy ra, cả gia tộc Lục Minh tưởng rằng đã mất đi cậu con trai thứ hai nhà họ. Người thừa kế tương lai của tập đoàn Thiên-Hân.
Thật không ngờ anh phước lớn mạng lớn, vậy mà tỉnh lại đột ngột không mất mạng. Họ vốn không biết Lục Thiên Trình hiện tại tuy thân thể mới 16 tuổi, nhưng trí óc anh đã là người trưởng thành.
Riêng Thiên Trình, anh thầm cảm ơn thượng đế đã lại cho anh một cơ hội, để bù đắp tất cả.
Những âm mưu trong gia tộc, anh nhất định sẽ không để những kẻ kia được đắc ý một lần nữa...
Bệnh viện Thanh Hải. Thành Phố Hải Thành.
Trên chiếc giường màu trắng tinh, thân thể một thanh thiếu niên 16 tuổi đang nằm bất động. Khắp người đều là vết thương trầy trụa.
Không ai khác, người thiếu niên này chính là Lục Thiên Trình. Cậu hai nhà Lục Minh.
Trên đường từ hôn lễ của cô ruột là Lục Minh Tử Yến và Hách Liên Mạc Kiên cậu ruột của mình. Anh bị tai nạn xe hơi. Vừa cấp cứu xong và được chuyển đến phòng hồi sức đặc biệt này.
Đôi mắt mấp máy khẽ mở, ang nghe thấy tiếng khóc thút thít của hai cô gái tầm 11 tuổi.
"Đây là đâu? Đau quá!" Giọng anh yếu ớt vang lên.
Hai cô bé kia bất giác im lặng ngừng khóc. Rồi không hẹn nhau mà cùng hô lên, " Anh hai, anh tỉnh rồi."
Lục Thiên Trình ngạc có chút sững sờ, không tin vào mắt mình.
"Mạc Hiên? Mạc Hạ?" Đây chẳng phải là hai cô em gái của anh đây sao? Họ chết trên du thuyền rồi kia mà, khoan đã, dáng vẻ con nít kia...?
Thiên Trình bật ngồi dậy, " ai..ui..đau quá," hai chân mày nhíu chặt, anh lúc này mới mở to đôi mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Trước mắt anh, hai cô bé 11 tuổi thắt hai bím tóc, một đứa mặc đầm hồng, một đứa mặc đầm đỏ.
Thiên Trình mừng rỡ đến rơi cả nước mắt, anh vậy mà trọng sinh rồi, đây chính là khoảng thời gian anh còn đang là học sinh ở trường cấp 3.
Chính là vào thời điểm 10 năm trước.
Nếu thế thì bản thân dáng vẻ của anh lúc này đang là một cậu thiếu niên 16 tuổi...
Nghĩa là anh còn chưa đủ tuổi vị thành niên.
Thiên Trình đưa tay lên day day mi tâm, "không có vết đạn bắn, đúng là anh được trọng sinh rồi."
Thật tốt, kiếp này anh sẽ làm tất cả những gì mình muốn, sẽ bảo vệ cha mẹ thật tốt. Sẽ bắt kẻ kia, nợ máu phải trả bằng máu.
Và điều quan trọng nhất, chính là anh sẽ tìm Dương Tinh Nhi của anh nữa.
Chỉ là, cô có trọng sinh giống anh hay không?
Còn đang mải suy nghĩ, chợt thanh âm của cha mẹ anh phát ra từ phía cửa đi vào làm anh hoàn hồn.
"Trình Trình ơi, con sao rồi, thằng bé này, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng con... hức hức..." Hách Liên Mạc Hân được Lục Minh Tử Thiên đỡ tới giường ngồi xuống, hai tay ôm lấy con trai mà mừng mừng tủi tủi.
Thiên Trình dang hai cánh tay ôm lấy bà, không nói gì, chỉ lặng lẽ trân trọng giây phút bên mẹ anh lúc này.
Kiếp này anh sẽ đền bù, bù đắp lại tất cả, cho người thân của anh. Sẽ không để thảm cảnh kia lại tái diễn.
"Mẹ, con đã không sao rồi, mẹ đừng khóc nữa, sẽ hại mắt." Câu nói đầu tiên trong kiếp này khi anh vừa trọng sinh lại, vì thế cổ họng có chút gượng gạo.
Giọng nói lại có vài phần tư vị của thiếu niên mới lớn.
" Trình Trình, không sao là tốt rồi, con có nhớ, khi nãy, tài xế lái xe đưa con về là ai không?" Lục Minh Tử Thiên xoa đầu con trai hỏi.
Thiên Trình nghe cha hỏi, anh rơi vào suy tư, sự việc của kiếp trước, anh nhớ vô cùng rõ. Từng đoạn kí ức ở kiếp trước bắt đầu ùa ra ngập hết trong đầu anh....
"A...đau đầu quá." Anh khẽ rên lên. Hai bàn tay bất giác ôm lấy đầu mình. Hai mắt cũng theo đó mà tối sầm lại, đầu óc chợt xoay mòng mòng, đau đớn.
"Trình Trình, đừng gấp, con mau nghỉ ngơi đi, là lỗi của cha không bảo vệ con thật tốt, đã khiến con sợ rồi." Lục Minh Tử Thiên ôm cậu con trai vào lòng, trấn an vỗ về.
Ông nào có biết, cậu con trai mới 16 tuổi này, trí tuệ hiện tại, đầu óc hiện tại, suy nghĩ hiện tại, đã là một chàng trai trưởng thành 26 tuổi rồi.
Lục Thiên Trình an tâm khi cha vỗ về, thật tốt vì mọi thứ lại được bắt đầu một lần nữa..
Anh lại một lần nữa được cha ôm vào lòng như thế này. Nước mắt hoen bờ mi..
Mặc kệ tiếp theo là chuyện gì, hiện tại giây phút này được nhìn thấy cha mẹ còn sống, em gái vẫn hôn nhiên, với anh đã là mãn nguyện rồi.
.....
Một tuần sau.
Trang viên Lục Minh.
Lục Thiên Trình từng bước đi dạo ngoài vườn thượng uyển.
Tai nạn xe xảy ra đã qua một tuần, nhưng do xương chân bị trấn thương, nên anh phải nghỉ học tại trường suốt một tuần.
Còn vụ việc xe bị đâm, cha anh vẫn đang điều tra.
Thiên Trình vừa đi vừa suy tư, hình ảnh cô gái mắt to tròn nhìn anh trong phòng cô dâu trên du thuyền ở kiếp trước lại hiện lên trong đầu.
Bất giác, miệng anh lẩm bẩm, " Dương Tinh Nhi, chờ anh, nhất định anh sẽ sớm tìm ra em."
Anh trọng sinh được một tuần, linh hồn trưởng thành dường như đã hòa hợp được với cơ thể còn niên thiếu này.
"Anh Thiên Trình." Hai thanh âm từ xa vang lên, là hai cô em gái của anh, Mạc Hiên và Mạc Hạ.
"Mạc Hiên, Mạc Hạ, không đi học sao?" Thiên Trình giật mình thoát khỏi suy tư, cất giọng hỏi.
"Tụi em vừa thi xong nên được nghỉ." Mạc Hiên đi tới chiếc xích đu gần đó, thản nhiên nói.
"Ồ.." Thiên Trình gật đầu.
"Qua tuần anh đi học lại chưa?" Mạc Hạ thanh âm trong trẻo hỏi.
"Rồi, qua tuần anh với anh Thiên Bảo sẽ đi học lại." Thiên Trình nhàn nhạt đáp.
Nhắc đến Thiên Bảo anh trai song sinh của anh, anh lại buồn cười. Còn nhớ khi đó, vì anh nghỉ học, nên Thiên Bảo phải cái gì cũng làm thay anh, nhất là chép luận văn, khi đó, y ngày nào chép xong cũng mếu máo khóc ròng...
Nhưng vì thương em trai, nên tuy không muốn, vẫn cô gắng làm hết..
Ba anh em trò chuyện một lát thì cùng đi vào nhà.
Thiên Trình được hai cô nhóc dìu vào trong nhà. Tối nay, nhà họ tổ chức tiệc để chúc mừng anh tai qua nạn khỏi, gặp họa hóa phước.
Tai nạn xe xảy ra, cả gia tộc Lục Minh tưởng rằng đã mất đi cậu con trai thứ hai nhà họ. Người thừa kế tương lai của tập đoàn Thiên-Hân.
Thật không ngờ anh phước lớn mạng lớn, vậy mà tỉnh lại đột ngột không mất mạng. Họ vốn không biết Lục Thiên Trình hiện tại tuy thân thể mới 16 tuổi, nhưng trí óc anh đã là người trưởng thành.
Riêng Thiên Trình, anh thầm cảm ơn thượng đế đã lại cho anh một cơ hội, để bù đắp tất cả.
Những âm mưu trong gia tộc, anh nhất định sẽ không để những kẻ kia được đắc ý một lần nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.