Chương 32
Ngọc Thủy Linh
31/12/2015
Năm xưa ma vương Tử Đằng cùng vương phi của mình – Phi Vũ công chúa vô cùng ân ái, đã cùng nhau tạo nên một cái Thủy Hồi Kính, muốn sau này nhìn
lại quá khứ hạnh phúc. Ai ngờ rằng họ chẳng kịp dùng đến, lại đành để
lại cho đứa con lúc ấy mới được một trăm năm tuổi, hy vọng sau này con
có thể nhìn đó mà nhớ đến bọn họ cũng rất yêu con. Ma vương lúc đã hiểu
biết hoàn toàn cũng có một lần dùng tới nhưng là cũng không thấy được
bao nhiêu, vì lúc ấy máu huyết của phụ mẫu lưu lại trong Thủy Hồi Kinh
cũng đã sớm theo họ vũ hóa mà biến mất theo. Hắn cũng không bận tâm lắm, chỉ cần biết cha mẹ già không còn gì lưu luyến, thù của họ hắn sẽ trả
thay là đủ rồi. Ma vương đứng ở đáy biển tối tăm ngó chừng tàn tích của
cung điện Ma giới, lẩm bẩm mấy câu gì đó rồi nhìn nhìn trước mặt không
có tí hiện tượng nào. Mỗ nam nhân nào đó tức giận nghiến răng nghiến
lợi.
‘Thủy Hồi Kính, ngươi được lắm, mấy vạn năm qua không đụng đến ngươi thì ngươi không ngủ, bây giờ lại dám ngó lơ bổn vương. Bổn vương nếu tìm thấy ngươi…hừ, hừ…’
Ma vương cao cao tại thượng không còn cách nào khác đành nhảy vào đống tàn tích lật tung lên tìm kiếm bóng dáng Thủy Hồi Kính lười biếng.
Lại nói tại Tiên giới lúc này không khí rõ ràng là trầm thấp đến cực điểm, dị tượng nảy sinh trên bầu trời báo hiệu sự kế vị của Ma vương đời kế tiếp không nghi ngờ chính là giọt nước tràn ly. Thiên Đế sắc mặt vặn vẹo dữ tợn, nắm tay đập lên long ỷ mơ hồ còn nổi gân xanh. Dưới đại điện không ngừng có tin tức truyền về báo lại Ma giới đã sắp khống chế hoàn toàn những hòn đảo lơ lửng, với đại thế này chẳng mấy chốc mà sẽ tiến thẳng lên Thiên cung.
“Phản rồi! Phản rồi! Một lũ vô tích sự! Linh tộc là muốn đối đầu với trẫm, chúng không muốn sống nữa rồi sao?”
“Bệ hạ, xin bớt giận!”
“Bớt giận?” Thiên Đế hai mắt hằn đỏ liếc nhìn vị tiên vừa đứng ra khuyên bảo hắn, tức giận phất tay tước bỏ luôn tiên cốt của người đó, không khí đại điện nhất thời trùng xuống, ai cũng sợ hãi run rẩy, chỉ sợ chọc nhận thiên nhan.
“Chúng tưởng Ma giới sẽ tha cho chúng à? Hay tưởng không có chúng thì Thiên tộc sẽ bại trận? Súc sinh thì vẫn chỉ là súc sinh!”
Thiên Đế cười gằn.
“Không phải bọn chúng không muốn dính vào cuộc chiến sao? Trẫm càng muốn chúng đi chịu chết, chúng tưởng tránh ở Tinh Lưu Đảo giăng kết giới thì sẽ không ai biết? Ha ha…”
Thiên Đế liếc mắt khắp chúng tiên một lần liền bỏ vào bên trong nội điện, chúng tiên bên ngoài tuy vẫn không hiểu ra sao nhưng vẫn là không người nào dám hé răng một lời. Thái Bạch Kim Tinh cùng Thái Ất Chân Nhân liếc nhau một cái, chỉ khẽ lắc đầu, trong lòng cũng là tự hiểu, đại nạn của Tiên giới lần này, chỉ sợ là không thể tránh khỏi.
Phượng Tử Mặc tinh tường cảm nhận được kết giới của Tinh Lưu đảo có biến động.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Các trưởng lão Linh tộc cũng vội vàng họp lại với nhau. Tân nhiệm tộc trưởng đều đã được đưa xuống mật đạo bên dưới hòn đảo, hiện tại cũng chỉ còn lại trưởng lão, tiền nhiệm tộc trưởng cùng chúng hậu bối Linh tộc nguyện ý lưu lại.
Bọn họ vốn muốn đợi đến lúc Ma giới và Tiên giới lưỡng bại câu thương sẽ xuất hiện muốn lập thế chân vạc. Bởi lẽ trợ giúp Tiên giới là điều họ làm không được, sau khi đánh lui Ma giới thì Thiên Đế còn không quay lại cắn họ một ngụm sao? Còn với Ma giới vốn là mối thù từ xa xưa nên cũng không cách nào cùng chung một trận tuyến. Chỉ có thể đợi đến lúc đó hai bên thương vong thì phe bọn họ mới có cơ hội.
Kết giới của Tinh Lưu đảo vốn là do mấy vị trưởng lão tu vi cao của các Linh tộc cùng nhau hợp sức tạo nên. Không dám nói là thiên hạ vô địch nhưng cũng là một bước khó tiến. Trừ khi Ma vương đích thân tiến đến mới lo sợ bị hủy, nhưng rõ ràng bọn họ nhận được tin Ma vương còn chưa xuất hiện, vậy rốt cuộc là người nào? Chẳng lẽ là công chúa của bọn họ?
Chúng Linh tộc đem theo sự mong chờ cùng e ngại tập trung với nhau, cùng tiến về nơi xuất hiện khe nứt của kết giới.
“Mau tránh!” Vô Khuyết trưởng lão cùng Ưng Viễn trưởng lão của Ưng tộc vừa lúc chạy ra trước nhất, tinh tường thấy rõ sự việc trên bầu trời, cùng lúc hét lên với những người phía sau.
Chỉ thấy trên bầu trời, Thiên Đế đứng trong một đám mấy, trên tay cầm một thanh kiếm phát ra ánh sáng trắng chém thẳng xuống kết giới của Tinh Lưu Đảo. Ánh sáng trắng quấn quanh thanh kiếm như vùng vẫy, lại như bị kìm nén, cuối cùng chỉ có thể vây xung quanh thanh kiếm.
Kết giới đã bị nứt, theo từng nhát kiếm chém vào lại càng thêm lan ra nhanh hơn. Theo tiếng hét của hai vị trưởng lão cũng là lúc kết giới bị phá bỏ. Chúng hậu bối linh tộc có thể không hiểu nhưng mấy vị trưởng lão hay những vị tu vi cao một chút đều nhìn ra được. Tuy nhìn từ bên trong những nhát kiếm của Thiên Đế chẳng có gì đang sợ, nhưng có thể chém nát kết giới họ cùng nhau tạo nên thì phải là đường kiếm chứa bao nhiêu tiên lực đây? Nếu như lúc nãy họ không kịp hét lên ngăn cản thì chỉ sợ đã xảy ra thương vong rồi.
“Súc sinh các ngươi vĩnh viễn không chống lại được ý chỉ của trẫm!”
Bóng dáng Thiên Đế biến mất, chỉ để lại trong không trung giọng nói cuồng ngạo và miệt thị.
Các Linh tộc bây giờ chính là cảm nhận được sâu sắc hai chữ…sỉ nhục. Vì cái gì mấy vạn năm qua họ đánh đổi tự do? Lại vì cái gì đánh đổi mạng sống của bản thân? Cuối cùng, lại vì cái gì mà đánh đổi tôn nghiêm của linh thú? Ý muốn duy nhất lúc này của họ, chính là xông lên chín tầng trời kia bắt lấy kẻ đã sỉ nhục họ để mà chém giết, để giành lại niềm kiêu hãnh của bản thân. Thế nhưng lúc này, khi nhìn đến xung quanh là sự bao vây của binh lính Ma giới, họ tuyệt vọng. Không phải sợ chết, linh tộc không biết đến hai chữ này! Chỉ là, có thể họ sẽ không thể tự tay trả được mối thù tôn nghiêm cao quý của linh tộc. Mong rằng bằng hữu của mình có thể sống sót, có thể thay họ trả thù để họ không hy sinh vô ích mạng sống này.
Thiên Nhẫn cùng Thiên Bạch vô cùng sửng sốt. Vốn dĩ mấy ngày trước đã biết Tiên giới không phái binh phòng thủ, họ còn đang tập trung lực lượng chuẩn bị cho đại chiến sắp tới. Thế nào cũng không nghĩ tới bỗng nhiên trước mắt hiện ra một hòn đảo lớn, lại còn không phải kiểu bỏ hoang như mấy thành trì trước. Thiên Bạch quan sát tình hình rồi suy đoán, có lẽ lực lượng Linh tộc của Tiên giới đều đang tập trung ở đây. Sự việc lúc nãy hắn cũng quan sát được chút ít, vậy ra là xung đột nội bộ hả? Mà kết quả này hình như là do nguyên nhân xa xôi nào đó của chủ nhân nhà mình gieo xuống?
“Thiên Bạch, đánh hay không đánh?” Thiên Nhẫn hào hứng thư giãn gân cốt.
Mấy ngày qua đến cái bóng của Linh thú hắn cũng không được thấy, bây giờ trước mặt là trận thế lớn như vậy, gần như là một phần ba lực lượng của Tiên giới rồi, hắn làm sao mà không phấn khích cho được.
“Từ từ đi.”
“Còn đợi gì nữa chứ? Một lát nữa Vương cũng quay lại, không phải vừa hay cho Vương xem thành quả của chúng ta sao?”
Thiên Bạch cũng lười không muốn giải thích, hắn cũng không muốn khắc gỗ mục. Thiên Bạch không vội, nhưng Thiên Nhẫn chính là vội không ngồi một chỗ được, hắn cứ như con ruồi không đầu bay loạn xạ xung quanh Thiên Bạch. Không có cách nào khác, Vương đã hạ lệnh, trước khi xảy ra trận chiến hắn phải nghe theo sắp xếp của Thiên Bạch.
“Được chưa?”
“Ngươi tưởng đánh trận là mua rau sao? Đợi một chút nữa!”
Thiên Nhẫn miệng thì suýt xoa, chân cũng bước loạn không ngừng, được một
lát lại nghển cổ nhìn về phía hai quân giằng co.
“Đã được chưa? Cũng đã lâu như vậy.”
“Một chút nữa.” Thiên Bạch gẩy thêm một hạt châu tính toán. À, vậy là hắn mới thu được thêm một vạn hai nghìn năm trăm lượng.
“Lần này thì được rồi chứ?”
Sắc mặt Thiên Bạch có chút không tốt.
“Đánh được chưa, đã nửa ngày rồi?”
Vẻ mặt mỗ quân sư hồ ly có chút thiếu kiên nhẫn, mặt nạ ôn hòa cũng đã có vết nứt.
“Ta đi đánh trước được không?”
Lần này thì quân sư ôn nhuận thật sự biến thành quân sư khủng long.
“Đánh, đánh con mẹ ngươi!”
Thiên Nhẫn khó tin trừng mắt nhìn Thiên Bạch.
“Ngươi nói bậy?” Ầy, cái tên ra vẻ văn nhân nhã sĩ này thế nhưng nói bậy?
“Ta chính là nói bậy! Ngươi, cái tên gõ mục khó khắc này, ngươi tưởng là đánh con gà con chó hay sao? Hả? Có giỏi ngươi, con mẹ nó chạy ra đi, xem bọn chúng có đánh cho ngươi tan xác không?” Quân sư Thiên Bạch lúc này thật đúng là tức giận công tâm. Ngươi nói xem, cái tên không có trí óc này, hắn không nhìn thấy chúng Linh tộc đang tích tụ oán khí với Thiên Đế sao? Lúc này sát khí của người ta đang thịnh, ngươi lại cứ muốn nhảy vào, còn không phải là đi tìm chết? Không thua nhưng cũng không phải lợi, tội gì hắn lại chịu tội thay?
Thiên Nhẫn tủi thân lại đến góc phòng trồng nấm, hết cách a, Thiên Bạch hắn rất ít khi nổi giận, nhưng một khi hắn đã nổi cơn, tốt nhất là không nên đứng đầu ngọn sung, sẽ chết a.
Ở Bạch Liên Hồ mọi thứ vẫn như không hề chịu chút ảnh hưởng nào. Điều này cũng không khó hiểu, bởi nếu như nói vùng đất nào của Tiên giới tiên khí thịnh vượng nhất thì nhất định chính là Bạch Liên Hồ. Nơi để dưỡng thành nữ nhi của phụ mẫu thần, có thể là vùng đất dễ xâm phạm sao?
Bạch Y Vân phát hiện hai đứa con của nàng tuy rằng lớn lên đúng với tuổi nhưng nói chuyện có chút không thuận. Sau khi điểm ấn suy nghĩ, lúc này cũng đã có thể nói chuyện rõ ràng hơn, nhưng có vẻ chúng cũng không thích nói cho lắm.
“Mẹ, người lúc nãy, cứu.” Niệm Luân lắc lắc tay nàng nói.
“Ừ, lần sau có gặp lại sẽ cảm ơn hắn, chúng ta nên biết nhớ ơn của người khác, biết không?” Bạch Y Vân khẽ cười nhưng lòng nàng còn đang lo nghĩ.
Lúc này nàng hẳn là nên đi tìm Linh tộc, nhưng nàng không muốn hai đứa con của mình gặp nguy hiểm, lại không yên tâm để chúng ở lại đây, suy tính một hồi lại không biết làm sao. Nếu bày kết giới xung quanh Bạch Liên Hồ, hẳn là an toàn chứ?
Thịch!
Bạch Y Vân kinh ngạc. Cảm giác vừa rồi, cảm giác có ai đó vừa gọi nàng, rốt cuộc là ai, xa lạ như vậy, là ai cầu cứu nàng, là ai mang theo sự hoảng sợ mà kêu gọi thần thức của nàng? Kể từ khi nàng xuất thế thần thức luôn trải khắp tám cõi bốn bể, nhưng chưa có một ai có thể nhìn đến thần thức của nàng. Nay lại xuất hiện việc này thật sự khiến Bạch Y Vân suy tư một hồi. Nàng tĩnh tâm, tập trung tìm kiếm phần thần thức vừa được kêu gọi. Tiếng gọi nàng phát ra trên bầu trời Tinh Lưu đảo, nhưng lại chỉ trong một thoáng, hình như nó bị phong ấn bởi một đạo ma chú bí ẩn.
“Niệm Luân, Ái Vân, các con cùng mẹ đi nhé.” Bạch Y Vân mở choàng mắt ra, đôi mắt sáng ngời kiên định.
Nàng đã cảm nhận được đạo phong ấn ấy, giống như đạo phong ấn trên Linh Kiếm vậy. Là thứ gì mà có thể dùng đến đạo ma chú ấy để phong ấn? Lại là ai đã sử dụng đến lời ma chú ấy? Nàng tuyệt không thể để thứ bí ẩn ấy lẩn trốn gây ra tai họa.
‘Thủy Hồi Kính, ngươi được lắm, mấy vạn năm qua không đụng đến ngươi thì ngươi không ngủ, bây giờ lại dám ngó lơ bổn vương. Bổn vương nếu tìm thấy ngươi…hừ, hừ…’
Ma vương cao cao tại thượng không còn cách nào khác đành nhảy vào đống tàn tích lật tung lên tìm kiếm bóng dáng Thủy Hồi Kính lười biếng.
Lại nói tại Tiên giới lúc này không khí rõ ràng là trầm thấp đến cực điểm, dị tượng nảy sinh trên bầu trời báo hiệu sự kế vị của Ma vương đời kế tiếp không nghi ngờ chính là giọt nước tràn ly. Thiên Đế sắc mặt vặn vẹo dữ tợn, nắm tay đập lên long ỷ mơ hồ còn nổi gân xanh. Dưới đại điện không ngừng có tin tức truyền về báo lại Ma giới đã sắp khống chế hoàn toàn những hòn đảo lơ lửng, với đại thế này chẳng mấy chốc mà sẽ tiến thẳng lên Thiên cung.
“Phản rồi! Phản rồi! Một lũ vô tích sự! Linh tộc là muốn đối đầu với trẫm, chúng không muốn sống nữa rồi sao?”
“Bệ hạ, xin bớt giận!”
“Bớt giận?” Thiên Đế hai mắt hằn đỏ liếc nhìn vị tiên vừa đứng ra khuyên bảo hắn, tức giận phất tay tước bỏ luôn tiên cốt của người đó, không khí đại điện nhất thời trùng xuống, ai cũng sợ hãi run rẩy, chỉ sợ chọc nhận thiên nhan.
“Chúng tưởng Ma giới sẽ tha cho chúng à? Hay tưởng không có chúng thì Thiên tộc sẽ bại trận? Súc sinh thì vẫn chỉ là súc sinh!”
Thiên Đế cười gằn.
“Không phải bọn chúng không muốn dính vào cuộc chiến sao? Trẫm càng muốn chúng đi chịu chết, chúng tưởng tránh ở Tinh Lưu Đảo giăng kết giới thì sẽ không ai biết? Ha ha…”
Thiên Đế liếc mắt khắp chúng tiên một lần liền bỏ vào bên trong nội điện, chúng tiên bên ngoài tuy vẫn không hiểu ra sao nhưng vẫn là không người nào dám hé răng một lời. Thái Bạch Kim Tinh cùng Thái Ất Chân Nhân liếc nhau một cái, chỉ khẽ lắc đầu, trong lòng cũng là tự hiểu, đại nạn của Tiên giới lần này, chỉ sợ là không thể tránh khỏi.
Phượng Tử Mặc tinh tường cảm nhận được kết giới của Tinh Lưu đảo có biến động.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Các trưởng lão Linh tộc cũng vội vàng họp lại với nhau. Tân nhiệm tộc trưởng đều đã được đưa xuống mật đạo bên dưới hòn đảo, hiện tại cũng chỉ còn lại trưởng lão, tiền nhiệm tộc trưởng cùng chúng hậu bối Linh tộc nguyện ý lưu lại.
Bọn họ vốn muốn đợi đến lúc Ma giới và Tiên giới lưỡng bại câu thương sẽ xuất hiện muốn lập thế chân vạc. Bởi lẽ trợ giúp Tiên giới là điều họ làm không được, sau khi đánh lui Ma giới thì Thiên Đế còn không quay lại cắn họ một ngụm sao? Còn với Ma giới vốn là mối thù từ xa xưa nên cũng không cách nào cùng chung một trận tuyến. Chỉ có thể đợi đến lúc đó hai bên thương vong thì phe bọn họ mới có cơ hội.
Kết giới của Tinh Lưu đảo vốn là do mấy vị trưởng lão tu vi cao của các Linh tộc cùng nhau hợp sức tạo nên. Không dám nói là thiên hạ vô địch nhưng cũng là một bước khó tiến. Trừ khi Ma vương đích thân tiến đến mới lo sợ bị hủy, nhưng rõ ràng bọn họ nhận được tin Ma vương còn chưa xuất hiện, vậy rốt cuộc là người nào? Chẳng lẽ là công chúa của bọn họ?
Chúng Linh tộc đem theo sự mong chờ cùng e ngại tập trung với nhau, cùng tiến về nơi xuất hiện khe nứt của kết giới.
“Mau tránh!” Vô Khuyết trưởng lão cùng Ưng Viễn trưởng lão của Ưng tộc vừa lúc chạy ra trước nhất, tinh tường thấy rõ sự việc trên bầu trời, cùng lúc hét lên với những người phía sau.
Chỉ thấy trên bầu trời, Thiên Đế đứng trong một đám mấy, trên tay cầm một thanh kiếm phát ra ánh sáng trắng chém thẳng xuống kết giới của Tinh Lưu Đảo. Ánh sáng trắng quấn quanh thanh kiếm như vùng vẫy, lại như bị kìm nén, cuối cùng chỉ có thể vây xung quanh thanh kiếm.
Kết giới đã bị nứt, theo từng nhát kiếm chém vào lại càng thêm lan ra nhanh hơn. Theo tiếng hét của hai vị trưởng lão cũng là lúc kết giới bị phá bỏ. Chúng hậu bối linh tộc có thể không hiểu nhưng mấy vị trưởng lão hay những vị tu vi cao một chút đều nhìn ra được. Tuy nhìn từ bên trong những nhát kiếm của Thiên Đế chẳng có gì đang sợ, nhưng có thể chém nát kết giới họ cùng nhau tạo nên thì phải là đường kiếm chứa bao nhiêu tiên lực đây? Nếu như lúc nãy họ không kịp hét lên ngăn cản thì chỉ sợ đã xảy ra thương vong rồi.
“Súc sinh các ngươi vĩnh viễn không chống lại được ý chỉ của trẫm!”
Bóng dáng Thiên Đế biến mất, chỉ để lại trong không trung giọng nói cuồng ngạo và miệt thị.
Các Linh tộc bây giờ chính là cảm nhận được sâu sắc hai chữ…sỉ nhục. Vì cái gì mấy vạn năm qua họ đánh đổi tự do? Lại vì cái gì đánh đổi mạng sống của bản thân? Cuối cùng, lại vì cái gì mà đánh đổi tôn nghiêm của linh thú? Ý muốn duy nhất lúc này của họ, chính là xông lên chín tầng trời kia bắt lấy kẻ đã sỉ nhục họ để mà chém giết, để giành lại niềm kiêu hãnh của bản thân. Thế nhưng lúc này, khi nhìn đến xung quanh là sự bao vây của binh lính Ma giới, họ tuyệt vọng. Không phải sợ chết, linh tộc không biết đến hai chữ này! Chỉ là, có thể họ sẽ không thể tự tay trả được mối thù tôn nghiêm cao quý của linh tộc. Mong rằng bằng hữu của mình có thể sống sót, có thể thay họ trả thù để họ không hy sinh vô ích mạng sống này.
Thiên Nhẫn cùng Thiên Bạch vô cùng sửng sốt. Vốn dĩ mấy ngày trước đã biết Tiên giới không phái binh phòng thủ, họ còn đang tập trung lực lượng chuẩn bị cho đại chiến sắp tới. Thế nào cũng không nghĩ tới bỗng nhiên trước mắt hiện ra một hòn đảo lớn, lại còn không phải kiểu bỏ hoang như mấy thành trì trước. Thiên Bạch quan sát tình hình rồi suy đoán, có lẽ lực lượng Linh tộc của Tiên giới đều đang tập trung ở đây. Sự việc lúc nãy hắn cũng quan sát được chút ít, vậy ra là xung đột nội bộ hả? Mà kết quả này hình như là do nguyên nhân xa xôi nào đó của chủ nhân nhà mình gieo xuống?
“Thiên Bạch, đánh hay không đánh?” Thiên Nhẫn hào hứng thư giãn gân cốt.
Mấy ngày qua đến cái bóng của Linh thú hắn cũng không được thấy, bây giờ trước mặt là trận thế lớn như vậy, gần như là một phần ba lực lượng của Tiên giới rồi, hắn làm sao mà không phấn khích cho được.
“Từ từ đi.”
“Còn đợi gì nữa chứ? Một lát nữa Vương cũng quay lại, không phải vừa hay cho Vương xem thành quả của chúng ta sao?”
Thiên Bạch cũng lười không muốn giải thích, hắn cũng không muốn khắc gỗ mục. Thiên Bạch không vội, nhưng Thiên Nhẫn chính là vội không ngồi một chỗ được, hắn cứ như con ruồi không đầu bay loạn xạ xung quanh Thiên Bạch. Không có cách nào khác, Vương đã hạ lệnh, trước khi xảy ra trận chiến hắn phải nghe theo sắp xếp của Thiên Bạch.
“Được chưa?”
“Ngươi tưởng đánh trận là mua rau sao? Đợi một chút nữa!”
Thiên Nhẫn miệng thì suýt xoa, chân cũng bước loạn không ngừng, được một
lát lại nghển cổ nhìn về phía hai quân giằng co.
“Đã được chưa? Cũng đã lâu như vậy.”
“Một chút nữa.” Thiên Bạch gẩy thêm một hạt châu tính toán. À, vậy là hắn mới thu được thêm một vạn hai nghìn năm trăm lượng.
“Lần này thì được rồi chứ?”
Sắc mặt Thiên Bạch có chút không tốt.
“Đánh được chưa, đã nửa ngày rồi?”
Vẻ mặt mỗ quân sư hồ ly có chút thiếu kiên nhẫn, mặt nạ ôn hòa cũng đã có vết nứt.
“Ta đi đánh trước được không?”
Lần này thì quân sư ôn nhuận thật sự biến thành quân sư khủng long.
“Đánh, đánh con mẹ ngươi!”
Thiên Nhẫn khó tin trừng mắt nhìn Thiên Bạch.
“Ngươi nói bậy?” Ầy, cái tên ra vẻ văn nhân nhã sĩ này thế nhưng nói bậy?
“Ta chính là nói bậy! Ngươi, cái tên gõ mục khó khắc này, ngươi tưởng là đánh con gà con chó hay sao? Hả? Có giỏi ngươi, con mẹ nó chạy ra đi, xem bọn chúng có đánh cho ngươi tan xác không?” Quân sư Thiên Bạch lúc này thật đúng là tức giận công tâm. Ngươi nói xem, cái tên không có trí óc này, hắn không nhìn thấy chúng Linh tộc đang tích tụ oán khí với Thiên Đế sao? Lúc này sát khí của người ta đang thịnh, ngươi lại cứ muốn nhảy vào, còn không phải là đi tìm chết? Không thua nhưng cũng không phải lợi, tội gì hắn lại chịu tội thay?
Thiên Nhẫn tủi thân lại đến góc phòng trồng nấm, hết cách a, Thiên Bạch hắn rất ít khi nổi giận, nhưng một khi hắn đã nổi cơn, tốt nhất là không nên đứng đầu ngọn sung, sẽ chết a.
Ở Bạch Liên Hồ mọi thứ vẫn như không hề chịu chút ảnh hưởng nào. Điều này cũng không khó hiểu, bởi nếu như nói vùng đất nào của Tiên giới tiên khí thịnh vượng nhất thì nhất định chính là Bạch Liên Hồ. Nơi để dưỡng thành nữ nhi của phụ mẫu thần, có thể là vùng đất dễ xâm phạm sao?
Bạch Y Vân phát hiện hai đứa con của nàng tuy rằng lớn lên đúng với tuổi nhưng nói chuyện có chút không thuận. Sau khi điểm ấn suy nghĩ, lúc này cũng đã có thể nói chuyện rõ ràng hơn, nhưng có vẻ chúng cũng không thích nói cho lắm.
“Mẹ, người lúc nãy, cứu.” Niệm Luân lắc lắc tay nàng nói.
“Ừ, lần sau có gặp lại sẽ cảm ơn hắn, chúng ta nên biết nhớ ơn của người khác, biết không?” Bạch Y Vân khẽ cười nhưng lòng nàng còn đang lo nghĩ.
Lúc này nàng hẳn là nên đi tìm Linh tộc, nhưng nàng không muốn hai đứa con của mình gặp nguy hiểm, lại không yên tâm để chúng ở lại đây, suy tính một hồi lại không biết làm sao. Nếu bày kết giới xung quanh Bạch Liên Hồ, hẳn là an toàn chứ?
Thịch!
Bạch Y Vân kinh ngạc. Cảm giác vừa rồi, cảm giác có ai đó vừa gọi nàng, rốt cuộc là ai, xa lạ như vậy, là ai cầu cứu nàng, là ai mang theo sự hoảng sợ mà kêu gọi thần thức của nàng? Kể từ khi nàng xuất thế thần thức luôn trải khắp tám cõi bốn bể, nhưng chưa có một ai có thể nhìn đến thần thức của nàng. Nay lại xuất hiện việc này thật sự khiến Bạch Y Vân suy tư một hồi. Nàng tĩnh tâm, tập trung tìm kiếm phần thần thức vừa được kêu gọi. Tiếng gọi nàng phát ra trên bầu trời Tinh Lưu đảo, nhưng lại chỉ trong một thoáng, hình như nó bị phong ấn bởi một đạo ma chú bí ẩn.
“Niệm Luân, Ái Vân, các con cùng mẹ đi nhé.” Bạch Y Vân mở choàng mắt ra, đôi mắt sáng ngời kiên định.
Nàng đã cảm nhận được đạo phong ấn ấy, giống như đạo phong ấn trên Linh Kiếm vậy. Là thứ gì mà có thể dùng đến đạo ma chú ấy để phong ấn? Lại là ai đã sử dụng đến lời ma chú ấy? Nàng tuyệt không thể để thứ bí ẩn ấy lẩn trốn gây ra tai họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.