Chương 10
Tứ Phương Vũ
09/03/2015
Giống như vẫn không tin được những chuyện đang xảy ra, Chu Dục nhíu mày,
hai hàng lông mày lần đầu tiên tỏ vẻ mịt mờ, chỉ ý thức được, Tô Thiếu Sơ đang
đâm mình: “Tam hoàng tử, nhớ kỹ những điều ngươi đã từng nói nha! Luật nhân quả
tuần hoàn chỉ là trò cười, nếu ông trời có mắt, ngươi cũng muốn xem thử mình sẽ
có kết quả như thế nào, bây giờ tấm màn này, để ta kéo xuống kết thúc thay
ngươi vậy!”
Nhìn gương mặt không mang theo chút tình cảm nào của nàng, Chu Dục muốn mở miệng, nhưng chỉ càng làm máu chảy xuống nhiều hơn: “Tam hoàng tử...”
“Hoàng chủ tử...”
Yến Bình Phi, Phong Ngôn, Vô Ưu, Vô Sầu, toàn bộ nhìn xem diễn biến mà khiếp sợ, hoàn toàn không dám bị chấn động!
Phong Ngôn muốn chạy đến nhưng lại bị tiếng đàn xé gió kiềm chế lại, chân hắn như chôn xuống mặt tuyết, ngăn không cho hắn chạy đến: “Tô, Tuyết, Sơ!” Nhìn người phía trước, Phong Ngôn căm hận nghiến răng. “Âm mưu giết con của Thánh nữ, mưu hại Tam hoàng tử, cho dù ngươi có Tô gia và Thái tử làm chỗ dựa, cũng khó tránh được tội tru di cửu tộc, ngay cả đứa con thứ bảy như ngươi cũng đừng hòng chạy trốn!”
“Vừa rồi chủ nhân của ngươi chẳng phải đã nói, ‘Tô Tứ thiếu’ trên danh nghĩa đang đi lễ Phật cùng Trưởng công chúa sao? Tô gia chỉ có sáu người con, không có đứa con thứ bảy, làm sao bị tru di cửu tộc?”
Nghe vậy, trong lòng Phong Ngôn bắt đầu thấy không ổn!
“Hôm nay, sự việc ở Vân Phong là, Tam hoàng tử cải trang đến đây, lại bị võ lâm cao thủ giết nhầm, Yến Bình Phi, Phong Ngôn cũng mất tích.” Tô Tuyết Sơ đạm thanh nói: “Thị nữ và thị vệ đi theo đều bị khiếp sợ quá lớn, không nói nên lời, dù sao Tô gia cũng có hai vị “Tô Thiếu Sơ”.”
“Các ngươi giỏi lắm, sớm đã dự mưu chuyện này.” Phong Ngôn cắt thanh “Võ Huyền Thất căm hận cái ác, Nghĩa Hành cũng vui vẻ làm như vậy, trong tất cả đồ đệ, hắn kỳ vọng về ngươi nhất, cho nên mới cử ngươi đến Trung Nguyên làm hộ vệ cho con của Thánh nữ, mỗi năm ngươi trở về là những ngày hắn mong đợi nhất, không ngờ, kết quả lại như thế này.”
Hàng năm, luôn có một thời gian ngắn Phong Ngôn được trở về Nam Nguyên bái kiến sư tôn, chịu khảo nghiệm nhất định, cho đến khi hắn tròn mười sáu tuổi. “Ngươi tận mắt nhìn, tận tai nghe, hay chỉ là tin lời đồn đãi? Người dễ tin lời đồn đãi, lập trường gì mà chỉ trích người khác? Nam nguyên Tiểu Kiếm sư!” Như đang đùa cợt thân phận này, Phong Ngôn lạnh lùng khinh bỉ nói: “Lời đồn hay là thật sự, đợi trói ngươi về Nam Nguyên rồi mới tính, đến lúc đó để xem ngươi kêu oan như thế nào.”
Lời của Tô Tuyết Sơ vừa dứt, khúc cầm cũng dừng lại, không thể nhìn thấy được hắn xuất kiếm lúc nào, cầu vồng bắt đầu tỏa sáng, vây quanh thân ảnh của hắn, mỗi một lần ra chiêu đều có ánh hào quang bức xạ ra, khí thế kinh người làm tan chảy cả băng tuyết, hướng thẳng về phía Phong Ngôn!
Lưỡi kiếm trong tay Tô Tuyết Sơ bỗng trở nên lạnh toát, các kiếm vũ hộ thân các cũng đón chào, ánh hồng quang từ kiếm toát ra, mang đầy lực lượng, từ một lưỡi kiếm màu hồng, bỗng xuất hiện ra nhiều lưỡi kiếm khác nhau, làn cho cổ tay của Phong Ngôn tê dại, chợt lui lại một bước!
“Tối nay, ngươi có thể bước vào đây một bước, Tô Tuyết Sơ liền nhận thua, rời khỏi Vân Phong không gây khó dễ cho các ngươi nữa!”
Khí thế kia rộng rãi vững vàng, Phong Ngôn nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng hiểu rõ, trận chiến tối nay nhất định sẽ không dễ chịu!
Sát khí trên mặt tuyết nháy mắt dâng cao, tràn ngập khắp nơi. Khi Phong Ngôn ra tay, Tô Tuyết Sơ cũng giương thế, trong nhất thời, quanh hai người là tiếng kiếm xé gió gào thét, ánh cầu vồng hoa mắt đầy trời, tiếng “xoát, xoát” không ngừng vang lên!
*** *** ***
Máu tươi chảy ra không ngừng, thủy chung chưa từng dừng lại, nhuộm đầy cả vùng tuyết Chu Dục đang ngồi, đập vào mắt là màu đỏ ngầu loang lổ!
“Tìm tử huyệt của ngươi, hai cây kim này sẽ xé rách công thể hộ thân của ngươi, muốn làm chuyện này, nhất định phải từ người có thân mật tiếp xúc với ngươi!”
Hơn nữa, người thực hiện nhất định phải có nội công thật thâm hậu, tìm chính xác tử huyệt của hắn, cho nên Tô Thiếu Sơ mới quyết định dùng mình làm mồi nhử, hạ sự lựa chọn này!
“Ngươi...” Chu Dục cuối cùng cũng thốt lên được một tiếng, nhưng càng làm cho nhiều máu tươi trào ra, nhuộm đỏ cả áo bào: “Thiếu Sơ đã nói, đối với người như Chu Dục ngươi, nhân từ là quá đáng rồi.” Ánh mắt hắn khó có thể tin, Tô Thiếu Sơ tiếp tục nói: “Nếu như không phải lần trước nuốt hai chiếc lá Chỉ Kim Hồng Diệp, làm nội thương nặng thêm, sau đó trở mặt xuất thủ, làm cho nội thương chuyển biến xấu, thì cũng không thể nào làm cho Chu Dục ngươi thương tiếc được!”
Chỉ Kim Hồng Diệp là dược, nhưng nếu ăn quá nhiều sẽ gây ra hiệu lực phản lại, vốn là Tô Thiếu Sơ muốn giữ lại hai chiếc lá này để phòng ngừa khi có chuyện, nhưng tình thế cấp bách, nàng đành phải hy sinh hai chiếc lá này. Chu Dục cười, cây kiếm đâm xuyên qua người hắn, vết thương ngày càng mở rộng, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng hắn, nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn hỏi một chuyện: “Giả sao? Không có gì là thật sao?” Bị cây kiếm ngăn lại, làm cho hắn không có cách nào đụng được nàng, “Ta biết ngươi... có ý đồ, nhưng... Chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?”
Tô Thiếu Sơ không nói gì: “Tỉnh lại từ cơn ác mộng, lần đầu tiên... Cuối cùng ngươi không còn tỏ vẻ chán ghét nữa... Cho ta ôm ngươi, tất cả đều là giả sao?”
“Người có nhớ Thiếu Sơ đã từng nói, ta chỉ cho người ta nhận định đụng vào ta, người không nằm trong nhận định của Tô Thiếu Sơ, đụng vào ta, kết quả cuối cùng đừng oán hận.”
Chu Dục như bị sét đánh, đánh ngay tại chỗ!
“Ta... sẽ không thừa nhận ngươi Chu Dục... Vĩnh viễn cũng không...”
Lần đầu tiên nàng thừa nhận hắn, nhưng lại nói một câu như vậy, giờ đây không ngừng quanh quẩn bên tai hắn: “Ngươi đau lòng sao? Rốt cuộc ngươi cũng nếm được cảm giác đau lòng khi bị người khác đùa bỡn tình cảm rồi sao? Ngươi cũng biết, Tống Mai Ngọc vì tan nát mà chết, lúc ấy nàng còn đau hơn ngươi.”
Tô Thiếu Sơ rút cây kiếm từ trong người hắn ra, gương mặt hắn đau khổ vặn vẹo: “Hoàng chủ tử...”
“Tam hoàng tử...”
Chu Dục lảo đảo quỳ rạp xuống đất, một thân quần áo đều nhiễm màu đỏ của máu, nhưng lúc này, nỗi đau thể xác lại không đau bằng nỗi đau trái tim như bị xé vụn ra: “Đối mặt cùng Chu Dục ngươi, chính là khiêu chiến lớn nhất kiếp này của ta.”
Lúc này, tiếng hai cô gái thanh thúy la lên, Vô Ưu, Vô Sầu bởi vì nóng lòng nhìn Chu Dục mà không cẩn thận bị Phong Xước Nhi làm bị thương!
“Vô Ưu, Vô Sầu...” Nhìn thấy các nàng bị thương, Chu Dục cắn chặt răng đứng lên: “Xước Nhi, không được làm Vô Ưu, Vô Sầu tổn thương!”
Tô Thiếu Sơ lên tiếng, Phong Xước Nhi sửng sốt, sau đó lập tức rút kiếm về: “Trong lòng bàn tay có dấu đỏ, các nàng là con gái của hầu gái?”
Phong Xước Nhi dừng lại, Vô Ưu, Vô Sầu thoát thân chạy đến: “Hoàng chủ tử...”
Chưa từng nhìn thấy Chu Dục một thân đầy máu như vậy, nhưng các nàng không làm gì được, chủ nhân cao cao tại thượng, chỉ cho các nàng cười, nhưng giữa hai bên luôn mang theo một khoảng cách xa lạ, vừa đáng sợ vừa làm cho các nàng càng muốn đến gần hơn, hắn, chính là nơi duy nhất cho các nàng nương tựa: “Đến... đằng sau ta!” Thấy Vô Ưu, Vô Sầu chạy đến, Chu Dục che lại lồng ngực bị thương, đẩy các nàng ra đằng sau. Hình ảnh này làm cho đồng tử của Tô Thiếu Sơ rung động “Hoàng chủ tử!”
“Hoàng chủ tử, thương thế của ngươi thật là nặng!”
Bóng lưng này che trước mặt các nàng, cho dù đang bị trọng thương, nhưng cảm giác mang đến cho các nàng vĩnh viễn đều là an toàn!
“Con gái của hầu gái, nhất định phải đưa về Nam Nguyên!”
Phong Xước Nhi cầm kiếm đến trước mặt Chu Dục, Tô Thiếu Sơ nhanh mắt vươn kiếm ra, mất đi ba phần nội lực, mũi kiếm tầm thường này cũng không địch lại Phong Duệ kiếm của Phong Xước Nhi, kiếm của nàng tuy chặn được nhưng cũng bị chém thành ba khúc!
“Xước Nhi, dừng tay!” Thấy nàng muốn ra tay lần nữa, Tô Thiếu Sơ ngăn lại: “Thiếu Sơ ca ca, nếu ngươi không cho Xước Nhi đưa con gái của hầu gái đi, Xước Nhi sẽ không để ý đến ngươi nữa!”
Âm thanh làm nũng vừa rơi ra, thân ảnh của nàng cũng nhanh chóng bay đến:
“Không biết chi nữ, càn rỡ...”
Không đợi Tô Thiếu Sơ ra tay, dao găm trong tay áo của Chu Dục bắn ra, bay thẳng vào ngực của Phong Xước Nhi!
“Xước Nhi...” Dao găm bay ra trong nháy mắt, làm cho Tô Thiếu Sơ hoảng sợ!
Không kịp tránh dao găm, trong nháy mắt, ngay cả phản ứng cũng không kịp, nàng đã ngã xuống.,
“Xước Nhi!” Tô Tuyết Sơ kịp thời chạy tới, bắt lấy nàng, lưỡi dao sắc nhọn bắn trúng vào Phong Xước Nhi, nhưng không trúng chỗ trí mạng!
Một bên, Yến Bình Phi cùng Tam Huyền Kiếm cũng thu kiếm lại, trở về cạnh chủ nhân nhà mình: “Hừ... Đừng hòng mang con gái của ta rời khỏi ta, Vô Ưu, VSầu sẽ chỉ ở trong Tam Hoàng phủ, không đến bất kỳ nơi nào khác.”
Con ngươi trong Chu Dục lấp lánh nghiêm nghị, cho đến khi Phong Ngôn, Yến Bình Phi chạy đến bên cạnh, hắn cũng không nhịn được nữa, co rúm lại quỳ xuống!
“Hoàng, hoàng chủ... Cha...”
“Cha... cha đừng chết...”
Vô Ưu, Vô Sầu khóc kêu!
“Ta không thích thấy các ngươi khóc, không được... Khóc.” Chu Dục ra lệnh, đầy uy lực. Hai nha đầu khóc lại càng mãnh liệt hơn, trơ mắt nhìn Chu Dục cơ hồ như ngã vào người Phong Ngôn, Yến Bình Phi, sắc mặt trầm xuống: “Tô công tử... Ngươi giết cha... Ta ghét ngươi...”
“Vô Sầu cũng ghét ngươi... Hu...”
Thấy hai nàng khóc rống chỉ trích, Tô Thiếu Sơ chợt lấy kim châu từ trên nhẫn xuống, ngậm vào trong miệng, đi về phía Chu Dục: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Mọi người kinh ngạc, thấy Tô Thiếu Sơ nâng mặt hắn lên, môi chụp lên cánh môi của hắn. Chu Dục gần như hôn mê, cảm giác được hơi thở quen thuộc trong miệng, thuốc cũng đưa vào miệng hắn, tan ra trong họng: “Tam hoàng tử, Húc Nhật đan hồng có thể giúp ngươi qua cơn nguy cấp này, với năng lực của ngươi và Lan Xích thạch, cả Thiên Tuyền Địa Nhiệt, muốn phục hồi như cũ cũng không khó.” Rời khỏi môi của hắn, Tô Thiếu Sơ rút cây kim khâu sau gáy hắn ra, đợi hơi thở của hắn trở nên ổn định dần, trong lòng mới cảm thấy an tâm “Thiếu Sơ!” Thấy thế, Tô Tuyết Sơ gọi: “Đây là quyết định của ta.”
Đối với cô nàng chuyên làm việc theo cảm tính này, Tô Tuyết Sơ đành thở dài: “Cha sẽ không chết chứ?”
“Xong chưa? Cha sẽ sống phải không?”
“Hắn không sao, các ngươi đừng lo lắng.” Tô Thiếu Sơ cười dỗ dành các nàng: “Ta vì Vô Ưu, Vô Sầu mà cứu ngươi, hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với mình, đừng phụ lòng của Ngọc phi nương nương đối với ngươi.”
Lúc nàng đứng dậy, Chu Dục chợt bắt lấy cổ tay của nàng, sức lực vận mạnh lên, Chu Dục hộc máu lần nữa, Tô Thiếu Sơ cũng bật lên tiếng đau, bị buộc quỳ xuống như hắn, vừa nhấc tay lên, lập tức nhìn thấy đồng tử sắc lạnh của hắn!
“Tam hoàng tử...”
“Cha...”
“Thiếu Sơ...” Tô Tuyết Sơ thấy thế, vội vàng đặt Phong Xước Nhi xuống, xông đến: “Ngươi... Muốn làm gì?” Tô Thiếu Sơ khó chịu cắn môi, cảm giác thống khổ trong lòng như nổ bung ra: “Ngươi... Nội thương của ngươi cũng không phải giả, nội lực của hai miếng Chỉ Kim Hồng Diệp cũng quá mạnh mẽ, Lan Xích thạch cũng không thể ổn định nội thương của ngươi nữa, ha ha...”
Bộ dạng của hắn tựa như điên cuồng, làm cho tất cả mọi người ở đây đều kinh hoảng!
“Tam hoàng tử, mỗi một lần sử dụng Húc Nhật đan hồng sẽ mất đi ba phần nội lực, đừng dụng nội lực... sẽ tốt hơn với ngươi!”
Tô Tuyết Sơ đã đi đến đằng sau Tô Thiếu Sơ, đỡ lấy nàng, đôi mắt trầm xuống: “Tô Tuyết Sơ, ngươi dám có bất kỳ ý niệm vọng động nào, bổn hoàng tử lập tức dùng nội lực làm phản gân mạch của nàng, dù không giết được nhưng đứa con thứ sáu của Tô gia cũng biến thành phế nhân, ngươi dám đánh cược không?”
Với năng lực của Chu Dục thì đây hoàn toàn là có thể, nhìn về phía Xước Nhi chịu một dao của hắn cũng đủ biết, nội công của hắn cực kỳ thâm hậu, Tô Tuyết Sơ cũng không dám tin mình sẽ có thể cứu người chỉ trong chớp mắt: “Cha, cha đừng giết Tô công tử!”
“Van cầu cha, cha và Tô công tử đừng chết, được không?”
Chu Dục không nhìn vào các nàng, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt nghênh đón của Tô Thiếu Sơ, không quay đầu về phía sau nói với Yến Bình Phi: “Bình Phi, nếu ta thật sự không còn nữa... Thì nói với hoàng hậu, nói cho bà biết, Vô Ưu, Vô Sầu là con gái của ta, hy vọng phụ hoàng sẽ... ban cho chúng nó một phong hào, bảo vệ chúng nó cả đời... Nói rằng mẹ của chúng nó, chỉ là một nữ nhân vô duyên với ta, được không?”
“Tam hoàng tử, xin người... Buông tay đi! Không cần thiết phải như thế.” Yến Bình Phi quỳ xuống bên cạnh hắn, dập đầu nói: “Đừng cãi lời ta, nhớ rõ, mẹ của chúng chỉ là một nữ nhân vô duyên, tuyệt không được cho truyền ra chuyện đó, ta sẽ không bất cứ kẻ nào... châm biếm con gái của Chu Dục ta là... Loạn luân!”
Hắn có năng lực ứng phó với bất cứ chuyện gì trên đời, nhưng hai đứa con gái của hắn lại không có năng lực đó, hắn muốn cho các nàng thân phận, địa vị, quyền lực trước, bảo vệ để các nàng không phải chịu nguy hiểm gì!
Đến giờ khắc này, hắn bỗng nhiên muốn đem tất cả những gì mình có giao cho các nàng, không làm cho các nàng lo lắng, sợ hãi nữa, đây chính là cảm giác của người làm cha sao? Ha ha, chưa từng nghĩ đến, Chu Dục hắn sẽ có cảm giác này!
“Đừng mà, đừng mà, cha, chúng ta chỉ cần cha, chỉ cần cha là được rồi...”
“Cha đừng như vậy mà... Cha, chúng ta không muốn cha chết đâu... Cha...”
Vô Ưu, Vô Sầu ngồi ở hai bên hắn, liều mạng kéo tay hắn, nhưng lại không kéo ra được bàn tay cố chấp của hắn: “Ngươi... tột cùng muốn làm gì?”
Chu Dục nhìn nàng, tiếp tục hỏi: “Giả... Ư? Không có một điều gì... là thật sao?”
“Tam hoàng tử!” Chưa từng nghĩ hắn lại cố chấp với nàng như thế, Tô Thiếu Sơ tức cườiHai tay xoa xoa gò má của nàng, thấp giọng hỏi: “Thiếu Sơ yêu đệ... Nói cho ta biết, với kiếm pháp của ngươi, có thể làm cho ta... Một kiếm xuyên tim, vì sao ngươi không làm?!”
Không ngờ hắn cũng lưu ý đến chuyện này, Tô Thiếu Sơ nhắm mắt, nói: “Chỉ là đâm trật thôi!”
“Ngươi nói dối... Bởi vì ngươi không phải hoàn toàn vô tình với ta, cho nên... Ngươi không dùng một kiếm đó lấy mạng của ta, đúng không?”
Tô Thiếu Sơ thở dài lắc đầu: “Tam hoàng tử, Minh Lan đã thất truyền, thật thật giả giả, ta và ngươi đều đã trải qua thật và giả, ân oán ở Tuyết Phong, coi như kết thúc theo một kiếm đó đi!”
Lời của nàng làm cho Chu Dục giật mình, nắm chặt cổ tay của nàng nói: “Ngươi cho rằng ngươi đã thắng sao? Aiz, Thiếu Sơ yêu đệ, vậy ngươi cũng bước xuống địa ngục đi!”
Khí huyết chậm rãi ngưng tụ ở ngón tay của hắn, “Bổn hoàng tử đã nói, Tô Thiếu Sơ ngươi chỉ có thể chôn xương trong ngực của bổn hoàng tử, ta tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội có được ngươi...”
“Tam hoàng tử, xin người buông tay...”
“Cha... đừng... cha buông tay đi!”
Phong Ngôn, Yến Bình Phi, Vô Ưu, Vô Sầu đều kinh hãi hô to. Tô Tuyết Sơ nét mặt cứng ngắc, thủy chung chỉ nhìn vào Tô Thiếu Sơ!
“Dục Nhi, dừng tay đi!”
Giữa nền tuyết vang lên một âm thanh, bình thản mà mạnh mẽ, một cổ khí lưu trầm trầm bay đến, chậm rãi phủ lên cả người Chu Dục và Tô Thiếu Sơ, làm hắn không thể động đậy được. Dưới ánh trăng, một nam tử gầy gò nhưng khí khái bất phàm bước nhẹ đến, tuy tuổi mới bước vào trung niên nhưng tóc đã phần nào bạc trắng, dung mạo anh khí, hai mắt tinh tường nhưng lộ ra vẻ băng giá: “Hừ!” Nhìn thấy người bước đến, Chu Dục bĩu môi khinh thường, “Minh tông Kiếm Sư?” Yến Bình Phi kinh ngạc la lên, không thể tin được, cao nhân của Nam Nguyên lại đi đến Trung Nguyên. Phong Ngôn cũng kinh ngạc, theo như lời đồn thì lão nhân này cũng phải gần sáu mươi tuổi, giờ nhìn thấy, dường như chỉ mới bước vào tuổi ba mươi: “Dục Nhi, ngươi biết không? Khoảng thời gian mẹ ngươi đến Trung Nguyên, chính là khoảng thời gian mà mẹ ngươi vui sướng nhất.” Minh tông đi đến gần hắn, ôn hòa nói: “Sự tồn tại của ngươi, cũng chính là ngăn cách lớn nhất giữa phụ hoàng và mẫu thân!” Chu Dục lãnh liếc: “Ta và Phiêu Bình là thanh mai trúc mã, đã từng ước hẹn sẽ cùng nhau ở Nam Nguyên an hưởng cả quãng đời còn lại, không ngờ, nàng ấy vì nhân dân trong tộc mà phải lấy chồng xa ở Trung Nguyên, đây từng là đả kích không chịu nổi với ta, nhưng khi ta bước vào cảnh giới của kiếm đạo, thì không còn để ý đến những việc trần tục như thế này nữa.”
“Người gả vào Trung Nguyên, nhưng lòng vẫn còn ở Nam Nguyên, khi phụ hoàng phát hiện, trong lòng mẫu thân có người khác, cũng là lúc bắt đầu cho bi kịch của bọn họ!”
“Phiêu Bình nhiệt tình mà nhân từ, cũng như vậy, tính cách của nàng vô cùng bướng bỉnh, cha ngươi vì nghi ngờ nên mới nhốt nàng lại, cũng vì quá yêu mà sợ mất đi, hành động và lời nói phát ra mới toàn là thương tổn, bị lòng đố kị của cha ngươi kích động, Phiêu Bình mới tự hạ độc mình, với tính tình bướng bỉnh của nàng, không bao giờ biết cúi đầu, cha ngươi dù chết cũng không cho nàng rời khỏi hoàng cung, cho nên nàng đành phải dùng cách ấy!”
Thì ra sự thật đằng sau cái chết của Thánh nữ là như thế, làm cho Tô Thiếu Sơ ngồi bên cạnh nghe thấy không khỏi xúc động. Mỗi một lần cha ngươi muốn nàng, chính là rút ngắn tuổi thọ của nàng một lần, đến lúc hắn phát hiện được thì cũng bất lực không cứu nàng được, hơn nữa, trước khi Phiêu Bình chết đã nói với hắn, nơi nàng thật sự tìm thấy tình yêu là trong hoàng cung Trung Nguyên, nàng dùng tính mạng để nói cho phụ hoàng ngươi biết, nàng là thật tâm yêu hắn, cho dù chết dưới sự ghen tị đa nghi và “tình yêu” của hắn, nàng cũng không hối hận!”
“Đúng là kết thúc sạch sẽ thật!” Chu Dục châm biếm. “Nếu không phải phát hiện hai ngươi vẫn thư qua thư lại, những chuyện này cũng không xảy ra!”
“Ta và Phiêu Bình không còn tồn tại tình yêu nam nữ nữa, nhưng vẫn còn tình cảm thanh mai trúc mã, quan tâm chuyện khi nàng ở Trung Nguyên chỉ là tình nghĩa.”
Nhìn thấy đôi mắt kia vẫn không ngớt đi lửa giận, Minh tông Kiếm Sư lắc đầu than thở, “Đối với cái chết của Phiêu Bình, phụ hoàng ngươi cực kỳ đau lòng, Phiêu Bình vì hắn mà chết, cho nên hắn mới bằng lòng đưa nàng trở về Nam Nguyên an táng, bởi vì hắn biết, ở Trung Nguyên, nàng chỉ là một vị phi tử, nhưng ở Nam Nguyên, nàng chính là người cao quý nhất, từ sau đó, hắn dành hết tình yêu để đền bù cho ngươi.”
Chu Dục chỉ lạnh lùng nhìn, không nói gì: “Mười lăm năm trước, thị nữ Linh Lung đi theo Mai Ngọc mang theo một lá thư đến Nam Nguyên tìm ta, từ trong thư ta biết được, Mai Ngọc có tình cảm với con của chị mình, đồng thời còn bị bệnh nặng, không thể sống lâu thêm nữa, nàng cầu xin ta, mười lăm năm sau đến Trung Nguyên một chuyến, xem ngươi có thật sự có trái tim của người cha không, ta nghĩ, khi trở về Nam Nguyên, đứng trước mộ của Mai Ngọc mà nói, nàng nhất định sẽ mỉm cưới dưới chín suối.”
Nghe vậy, Chu Dục lên tiếng cười điên cuồng. “Ngươi hiểu rõ, là ta dùng một chưởng đánh chết nàng, không cần giả mù sa mưa.” Địa vị của Minh Tông Kiếm sư ở Nam Nguyên vô cùng cao quý, Thánh nữ, hầu gái lần lượt mà chết, hắn có thể ngồi không nhìn sao: “Với địa vị là Kiếm Sư, cho dù ngươi là con của Thánh nữ, ta cũng có thể giết ngươi, bởi vì ngươi cậy mạnh làm nhục hầu gái của Nam nguyên chúng ta, nhưng ta tin, một chưởng của ngươi đánh vào nàng, chỉ là để kết thúc cho những tháng ngày chịu đủ bệnh tật và khúc mắt của nàng, cũng kết thúc tình cảm hoang đường này.”
“Ta không có lòng nhân ái như vậy, đối với Mai Ngọc, ta chỉ là quá mệt mỏi, nàng ta không nghe lời ta nữa, luôn buồn đông buồn tây, ta phiền!”
“Cách xử lý của ngươi và cha ngươi có vài phần giống nhau, cha ngươi hi vọng Phiêu Bình được nhận nghi thức an táng cao quý mà nhịn đau lòng đưa nàng về Nam Nguyên, trong lòng ngươi cũng hi vọng Mai Ngọc có thể được hưởng nghi thức cuối cùng của hầu gái, cho nên sau khi giết nàng, ngươi đã nghĩ cách cho người trong hoàng cung phát hiện được xác của nàng, nếu ngươi thật sự muốn giết người diệt khẩu, cần gì không hủy thi diệt tích?”
“Còn gì nữa không? Ngươi còn muốn nói, thật ra bản tính của bổn hoàng tử không xấu, tâm địa rất tốt, nhưng lại không muốn để cho ngươi ta biết, đúng không?” Hắn giễu cợt nói, Minh tông cười khổ. “Nếu vậy thì ta không dám nói, bản tính ngươi ham chơi, vừa tàn bạo vừa hung tàn, bình thường hay cười nhưng thực tế bên trong rất tàn nhẫn.”
“Cuối cùng cũng nói những lời hợp với lòng ta.” Hắn nắm chặt cổ tay trong lòng bàn tay lần nữa, thấy Tô Thiếu Sơ thống khổ nhíu mày, hắn âm tàn cười. “Thiếu Sơ yêu đệ, dù bị quấy rầy đôi chút nhưng sẽ nhanh thôi, ngươi đã không thuộc về bổn hoàng tử, vậy thì cùng chết vậy!”
“Mai Ngọc từng nói trong thư, ngươi chỉ là đứa bé không biết biểu đạt, thậm chí trong lòng lại sợ hãi mình sẽ mất đi thứ mình yêu quý nhất.” Minh tông ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói: “Dục Nhi, người yêu ngươi nhiều như thế, che chở ngươi nhiều như thế, rốt cuộc ngươi đang tìm kiếm thứ gì? Ngươi làm như vậy, chỉ càng làm cho mình thống khổ hơn thôi.”
“Không tới phiên ngươi giáo huấn ta!” Chu Dục gầm nhẹ: “Dục Nhi, buông tay không có nghĩa là mất đi, đôi khi, buông ra sẽ nhận được nhiều thứ hơn.” Bàn tay ấm áp của Minh tông Kiếm Sư chụp lên bàn tay của hắn. “Có khi, thứ ngươi nghĩ là đã nắm giữ được, đã nắm trong lòng bàn tay mình, nhưng thực tế, ngươi có chiếm được không? Sơ Nhi còn chưa để cho ngươi hiểu rõ điều này sao?”
“Không thể nào... Chu Dục ta, không có ai là không khống chế được...”
Quyền thế của hắn, địa vị của hắn, lòng người, nhược điểm của người khác hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tại sao hắn lại không chiếm được, không chiếm được!
“Lúc này không buông tay, ngươi sẽ mất đi. Phá hủy Sơ Nhi, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi, ngươi nên biết cách trao ra trong tình cảm, không phải là thứ ngươi muốn thì ngươi có thể nhận được cưỡng chiếm, mạnh mẽ đoạt lấy không phải là vĩnh cữu, chỉ khi Sơ Nhi nguyện ý tiếp nhận ngươi, như vậy mới có thể nắm tay đi hết cả đời.”
“Câm mồm! Bổn hoàng tử sẽ không buông tay, Tô Thiếu Sơ là người của ta, người của Chu Dục ta... cả người của nàng cũng là của ta...” hắn gầm lên. Mồ hôi lạnh chảy xuống từ gò má của Tô Thiếu Sơ, tiếng thở đau đớn dần dần bật ra khóe môi, Tô Tuyết Sơ đằng sau cảm nhận được nỗi đau khổ của chị mình, hai cánh tay ôm nàng thật chặt: “Nếu ngươi muốn Sơ Nhi tiếp nhận ngươi, có tình cảm với ngươi thì thả tay ra đi! Dùng trái tim của ngươi giúp cho nàng hiểu, để nàng nguyện ý tiếp nhận tình cảm của ngươi, lần đầu tiên ngươi cố chấp như thế, lần đầu tiên ngươi tìm được người ngươi thật lòng muốn có, chẳng lẽ muốn nó kết thúc như vậy sao?”
Đôi mắt của Chu Dục lóe lên vẻ ngoan độc, nhìn thấy đôi môi run rẩy cứng ngắc của Tô Thiếu Sơ, rõ ràng đau đớn chí cực, nhưng đôi mắt bướng bỉnh đó vẫn không chịu thua nhìn hắn, rõ ràng đang nói cho hắn biết: cái gì hắn cũng không có!
“Nhất thời buông tay hay vĩnh viễn mất đi, ngươi muốn chọn cái nào?” Lời nói của Minh Tông thật thấm thía, hắn nhẹ nhàng nói: “Dục Nhi, cho Sơ Nhi, cũng là cho ngươi một con đường sống đi!”
Chu Dục cuối cùng cũng buông tay ra, Tô Thiếu Sơ cũng theo đó mà bất tỉnh trong ngực Tô Tuyết Sơ
“Thiếu Sơ...” Chu Dục muốn chạy đến thăm hỏi nàng, nhưng đã bị bóng tối bao trùm lại.
Nhìn gương mặt không mang theo chút tình cảm nào của nàng, Chu Dục muốn mở miệng, nhưng chỉ càng làm máu chảy xuống nhiều hơn: “Tam hoàng tử...”
“Hoàng chủ tử...”
Yến Bình Phi, Phong Ngôn, Vô Ưu, Vô Sầu, toàn bộ nhìn xem diễn biến mà khiếp sợ, hoàn toàn không dám bị chấn động!
Phong Ngôn muốn chạy đến nhưng lại bị tiếng đàn xé gió kiềm chế lại, chân hắn như chôn xuống mặt tuyết, ngăn không cho hắn chạy đến: “Tô, Tuyết, Sơ!” Nhìn người phía trước, Phong Ngôn căm hận nghiến răng. “Âm mưu giết con của Thánh nữ, mưu hại Tam hoàng tử, cho dù ngươi có Tô gia và Thái tử làm chỗ dựa, cũng khó tránh được tội tru di cửu tộc, ngay cả đứa con thứ bảy như ngươi cũng đừng hòng chạy trốn!”
“Vừa rồi chủ nhân của ngươi chẳng phải đã nói, ‘Tô Tứ thiếu’ trên danh nghĩa đang đi lễ Phật cùng Trưởng công chúa sao? Tô gia chỉ có sáu người con, không có đứa con thứ bảy, làm sao bị tru di cửu tộc?”
Nghe vậy, trong lòng Phong Ngôn bắt đầu thấy không ổn!
“Hôm nay, sự việc ở Vân Phong là, Tam hoàng tử cải trang đến đây, lại bị võ lâm cao thủ giết nhầm, Yến Bình Phi, Phong Ngôn cũng mất tích.” Tô Tuyết Sơ đạm thanh nói: “Thị nữ và thị vệ đi theo đều bị khiếp sợ quá lớn, không nói nên lời, dù sao Tô gia cũng có hai vị “Tô Thiếu Sơ”.”
“Các ngươi giỏi lắm, sớm đã dự mưu chuyện này.” Phong Ngôn cắt thanh “Võ Huyền Thất căm hận cái ác, Nghĩa Hành cũng vui vẻ làm như vậy, trong tất cả đồ đệ, hắn kỳ vọng về ngươi nhất, cho nên mới cử ngươi đến Trung Nguyên làm hộ vệ cho con của Thánh nữ, mỗi năm ngươi trở về là những ngày hắn mong đợi nhất, không ngờ, kết quả lại như thế này.”
Hàng năm, luôn có một thời gian ngắn Phong Ngôn được trở về Nam Nguyên bái kiến sư tôn, chịu khảo nghiệm nhất định, cho đến khi hắn tròn mười sáu tuổi. “Ngươi tận mắt nhìn, tận tai nghe, hay chỉ là tin lời đồn đãi? Người dễ tin lời đồn đãi, lập trường gì mà chỉ trích người khác? Nam nguyên Tiểu Kiếm sư!” Như đang đùa cợt thân phận này, Phong Ngôn lạnh lùng khinh bỉ nói: “Lời đồn hay là thật sự, đợi trói ngươi về Nam Nguyên rồi mới tính, đến lúc đó để xem ngươi kêu oan như thế nào.”
Lời của Tô Tuyết Sơ vừa dứt, khúc cầm cũng dừng lại, không thể nhìn thấy được hắn xuất kiếm lúc nào, cầu vồng bắt đầu tỏa sáng, vây quanh thân ảnh của hắn, mỗi một lần ra chiêu đều có ánh hào quang bức xạ ra, khí thế kinh người làm tan chảy cả băng tuyết, hướng thẳng về phía Phong Ngôn!
Lưỡi kiếm trong tay Tô Tuyết Sơ bỗng trở nên lạnh toát, các kiếm vũ hộ thân các cũng đón chào, ánh hồng quang từ kiếm toát ra, mang đầy lực lượng, từ một lưỡi kiếm màu hồng, bỗng xuất hiện ra nhiều lưỡi kiếm khác nhau, làn cho cổ tay của Phong Ngôn tê dại, chợt lui lại một bước!
“Tối nay, ngươi có thể bước vào đây một bước, Tô Tuyết Sơ liền nhận thua, rời khỏi Vân Phong không gây khó dễ cho các ngươi nữa!”
Khí thế kia rộng rãi vững vàng, Phong Ngôn nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng hiểu rõ, trận chiến tối nay nhất định sẽ không dễ chịu!
Sát khí trên mặt tuyết nháy mắt dâng cao, tràn ngập khắp nơi. Khi Phong Ngôn ra tay, Tô Tuyết Sơ cũng giương thế, trong nhất thời, quanh hai người là tiếng kiếm xé gió gào thét, ánh cầu vồng hoa mắt đầy trời, tiếng “xoát, xoát” không ngừng vang lên!
*** *** ***
Máu tươi chảy ra không ngừng, thủy chung chưa từng dừng lại, nhuộm đầy cả vùng tuyết Chu Dục đang ngồi, đập vào mắt là màu đỏ ngầu loang lổ!
“Tìm tử huyệt của ngươi, hai cây kim này sẽ xé rách công thể hộ thân của ngươi, muốn làm chuyện này, nhất định phải từ người có thân mật tiếp xúc với ngươi!”
Hơn nữa, người thực hiện nhất định phải có nội công thật thâm hậu, tìm chính xác tử huyệt của hắn, cho nên Tô Thiếu Sơ mới quyết định dùng mình làm mồi nhử, hạ sự lựa chọn này!
“Ngươi...” Chu Dục cuối cùng cũng thốt lên được một tiếng, nhưng càng làm cho nhiều máu tươi trào ra, nhuộm đỏ cả áo bào: “Thiếu Sơ đã nói, đối với người như Chu Dục ngươi, nhân từ là quá đáng rồi.” Ánh mắt hắn khó có thể tin, Tô Thiếu Sơ tiếp tục nói: “Nếu như không phải lần trước nuốt hai chiếc lá Chỉ Kim Hồng Diệp, làm nội thương nặng thêm, sau đó trở mặt xuất thủ, làm cho nội thương chuyển biến xấu, thì cũng không thể nào làm cho Chu Dục ngươi thương tiếc được!”
Chỉ Kim Hồng Diệp là dược, nhưng nếu ăn quá nhiều sẽ gây ra hiệu lực phản lại, vốn là Tô Thiếu Sơ muốn giữ lại hai chiếc lá này để phòng ngừa khi có chuyện, nhưng tình thế cấp bách, nàng đành phải hy sinh hai chiếc lá này. Chu Dục cười, cây kiếm đâm xuyên qua người hắn, vết thương ngày càng mở rộng, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng hắn, nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn hỏi một chuyện: “Giả sao? Không có gì là thật sao?” Bị cây kiếm ngăn lại, làm cho hắn không có cách nào đụng được nàng, “Ta biết ngươi... có ý đồ, nhưng... Chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?”
Tô Thiếu Sơ không nói gì: “Tỉnh lại từ cơn ác mộng, lần đầu tiên... Cuối cùng ngươi không còn tỏ vẻ chán ghét nữa... Cho ta ôm ngươi, tất cả đều là giả sao?”
“Người có nhớ Thiếu Sơ đã từng nói, ta chỉ cho người ta nhận định đụng vào ta, người không nằm trong nhận định của Tô Thiếu Sơ, đụng vào ta, kết quả cuối cùng đừng oán hận.”
Chu Dục như bị sét đánh, đánh ngay tại chỗ!
“Ta... sẽ không thừa nhận ngươi Chu Dục... Vĩnh viễn cũng không...”
Lần đầu tiên nàng thừa nhận hắn, nhưng lại nói một câu như vậy, giờ đây không ngừng quanh quẩn bên tai hắn: “Ngươi đau lòng sao? Rốt cuộc ngươi cũng nếm được cảm giác đau lòng khi bị người khác đùa bỡn tình cảm rồi sao? Ngươi cũng biết, Tống Mai Ngọc vì tan nát mà chết, lúc ấy nàng còn đau hơn ngươi.”
Tô Thiếu Sơ rút cây kiếm từ trong người hắn ra, gương mặt hắn đau khổ vặn vẹo: “Hoàng chủ tử...”
“Tam hoàng tử...”
Chu Dục lảo đảo quỳ rạp xuống đất, một thân quần áo đều nhiễm màu đỏ của máu, nhưng lúc này, nỗi đau thể xác lại không đau bằng nỗi đau trái tim như bị xé vụn ra: “Đối mặt cùng Chu Dục ngươi, chính là khiêu chiến lớn nhất kiếp này của ta.”
Lúc này, tiếng hai cô gái thanh thúy la lên, Vô Ưu, Vô Sầu bởi vì nóng lòng nhìn Chu Dục mà không cẩn thận bị Phong Xước Nhi làm bị thương!
“Vô Ưu, Vô Sầu...” Nhìn thấy các nàng bị thương, Chu Dục cắn chặt răng đứng lên: “Xước Nhi, không được làm Vô Ưu, Vô Sầu tổn thương!”
Tô Thiếu Sơ lên tiếng, Phong Xước Nhi sửng sốt, sau đó lập tức rút kiếm về: “Trong lòng bàn tay có dấu đỏ, các nàng là con gái của hầu gái?”
Phong Xước Nhi dừng lại, Vô Ưu, Vô Sầu thoát thân chạy đến: “Hoàng chủ tử...”
Chưa từng nhìn thấy Chu Dục một thân đầy máu như vậy, nhưng các nàng không làm gì được, chủ nhân cao cao tại thượng, chỉ cho các nàng cười, nhưng giữa hai bên luôn mang theo một khoảng cách xa lạ, vừa đáng sợ vừa làm cho các nàng càng muốn đến gần hơn, hắn, chính là nơi duy nhất cho các nàng nương tựa: “Đến... đằng sau ta!” Thấy Vô Ưu, Vô Sầu chạy đến, Chu Dục che lại lồng ngực bị thương, đẩy các nàng ra đằng sau. Hình ảnh này làm cho đồng tử của Tô Thiếu Sơ rung động “Hoàng chủ tử!”
“Hoàng chủ tử, thương thế của ngươi thật là nặng!”
Bóng lưng này che trước mặt các nàng, cho dù đang bị trọng thương, nhưng cảm giác mang đến cho các nàng vĩnh viễn đều là an toàn!
“Con gái của hầu gái, nhất định phải đưa về Nam Nguyên!”
Phong Xước Nhi cầm kiếm đến trước mặt Chu Dục, Tô Thiếu Sơ nhanh mắt vươn kiếm ra, mất đi ba phần nội lực, mũi kiếm tầm thường này cũng không địch lại Phong Duệ kiếm của Phong Xước Nhi, kiếm của nàng tuy chặn được nhưng cũng bị chém thành ba khúc!
“Xước Nhi, dừng tay!” Thấy nàng muốn ra tay lần nữa, Tô Thiếu Sơ ngăn lại: “Thiếu Sơ ca ca, nếu ngươi không cho Xước Nhi đưa con gái của hầu gái đi, Xước Nhi sẽ không để ý đến ngươi nữa!”
Âm thanh làm nũng vừa rơi ra, thân ảnh của nàng cũng nhanh chóng bay đến:
“Không biết chi nữ, càn rỡ...”
Không đợi Tô Thiếu Sơ ra tay, dao găm trong tay áo của Chu Dục bắn ra, bay thẳng vào ngực của Phong Xước Nhi!
“Xước Nhi...” Dao găm bay ra trong nháy mắt, làm cho Tô Thiếu Sơ hoảng sợ!
Không kịp tránh dao găm, trong nháy mắt, ngay cả phản ứng cũng không kịp, nàng đã ngã xuống.,
“Xước Nhi!” Tô Tuyết Sơ kịp thời chạy tới, bắt lấy nàng, lưỡi dao sắc nhọn bắn trúng vào Phong Xước Nhi, nhưng không trúng chỗ trí mạng!
Một bên, Yến Bình Phi cùng Tam Huyền Kiếm cũng thu kiếm lại, trở về cạnh chủ nhân nhà mình: “Hừ... Đừng hòng mang con gái của ta rời khỏi ta, Vô Ưu, VSầu sẽ chỉ ở trong Tam Hoàng phủ, không đến bất kỳ nơi nào khác.”
Con ngươi trong Chu Dục lấp lánh nghiêm nghị, cho đến khi Phong Ngôn, Yến Bình Phi chạy đến bên cạnh, hắn cũng không nhịn được nữa, co rúm lại quỳ xuống!
“Hoàng, hoàng chủ... Cha...”
“Cha... cha đừng chết...”
Vô Ưu, Vô Sầu khóc kêu!
“Ta không thích thấy các ngươi khóc, không được... Khóc.” Chu Dục ra lệnh, đầy uy lực. Hai nha đầu khóc lại càng mãnh liệt hơn, trơ mắt nhìn Chu Dục cơ hồ như ngã vào người Phong Ngôn, Yến Bình Phi, sắc mặt trầm xuống: “Tô công tử... Ngươi giết cha... Ta ghét ngươi...”
“Vô Sầu cũng ghét ngươi... Hu...”
Thấy hai nàng khóc rống chỉ trích, Tô Thiếu Sơ chợt lấy kim châu từ trên nhẫn xuống, ngậm vào trong miệng, đi về phía Chu Dục: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Mọi người kinh ngạc, thấy Tô Thiếu Sơ nâng mặt hắn lên, môi chụp lên cánh môi của hắn. Chu Dục gần như hôn mê, cảm giác được hơi thở quen thuộc trong miệng, thuốc cũng đưa vào miệng hắn, tan ra trong họng: “Tam hoàng tử, Húc Nhật đan hồng có thể giúp ngươi qua cơn nguy cấp này, với năng lực của ngươi và Lan Xích thạch, cả Thiên Tuyền Địa Nhiệt, muốn phục hồi như cũ cũng không khó.” Rời khỏi môi của hắn, Tô Thiếu Sơ rút cây kim khâu sau gáy hắn ra, đợi hơi thở của hắn trở nên ổn định dần, trong lòng mới cảm thấy an tâm “Thiếu Sơ!” Thấy thế, Tô Tuyết Sơ gọi: “Đây là quyết định của ta.”
Đối với cô nàng chuyên làm việc theo cảm tính này, Tô Tuyết Sơ đành thở dài: “Cha sẽ không chết chứ?”
“Xong chưa? Cha sẽ sống phải không?”
“Hắn không sao, các ngươi đừng lo lắng.” Tô Thiếu Sơ cười dỗ dành các nàng: “Ta vì Vô Ưu, Vô Sầu mà cứu ngươi, hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với mình, đừng phụ lòng của Ngọc phi nương nương đối với ngươi.”
Lúc nàng đứng dậy, Chu Dục chợt bắt lấy cổ tay của nàng, sức lực vận mạnh lên, Chu Dục hộc máu lần nữa, Tô Thiếu Sơ cũng bật lên tiếng đau, bị buộc quỳ xuống như hắn, vừa nhấc tay lên, lập tức nhìn thấy đồng tử sắc lạnh của hắn!
“Tam hoàng tử...”
“Cha...”
“Thiếu Sơ...” Tô Tuyết Sơ thấy thế, vội vàng đặt Phong Xước Nhi xuống, xông đến: “Ngươi... Muốn làm gì?” Tô Thiếu Sơ khó chịu cắn môi, cảm giác thống khổ trong lòng như nổ bung ra: “Ngươi... Nội thương của ngươi cũng không phải giả, nội lực của hai miếng Chỉ Kim Hồng Diệp cũng quá mạnh mẽ, Lan Xích thạch cũng không thể ổn định nội thương của ngươi nữa, ha ha...”
Bộ dạng của hắn tựa như điên cuồng, làm cho tất cả mọi người ở đây đều kinh hoảng!
“Tam hoàng tử, mỗi một lần sử dụng Húc Nhật đan hồng sẽ mất đi ba phần nội lực, đừng dụng nội lực... sẽ tốt hơn với ngươi!”
Tô Tuyết Sơ đã đi đến đằng sau Tô Thiếu Sơ, đỡ lấy nàng, đôi mắt trầm xuống: “Tô Tuyết Sơ, ngươi dám có bất kỳ ý niệm vọng động nào, bổn hoàng tử lập tức dùng nội lực làm phản gân mạch của nàng, dù không giết được nhưng đứa con thứ sáu của Tô gia cũng biến thành phế nhân, ngươi dám đánh cược không?”
Với năng lực của Chu Dục thì đây hoàn toàn là có thể, nhìn về phía Xước Nhi chịu một dao của hắn cũng đủ biết, nội công của hắn cực kỳ thâm hậu, Tô Tuyết Sơ cũng không dám tin mình sẽ có thể cứu người chỉ trong chớp mắt: “Cha, cha đừng giết Tô công tử!”
“Van cầu cha, cha và Tô công tử đừng chết, được không?”
Chu Dục không nhìn vào các nàng, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt nghênh đón của Tô Thiếu Sơ, không quay đầu về phía sau nói với Yến Bình Phi: “Bình Phi, nếu ta thật sự không còn nữa... Thì nói với hoàng hậu, nói cho bà biết, Vô Ưu, Vô Sầu là con gái của ta, hy vọng phụ hoàng sẽ... ban cho chúng nó một phong hào, bảo vệ chúng nó cả đời... Nói rằng mẹ của chúng nó, chỉ là một nữ nhân vô duyên với ta, được không?”
“Tam hoàng tử, xin người... Buông tay đi! Không cần thiết phải như thế.” Yến Bình Phi quỳ xuống bên cạnh hắn, dập đầu nói: “Đừng cãi lời ta, nhớ rõ, mẹ của chúng chỉ là một nữ nhân vô duyên, tuyệt không được cho truyền ra chuyện đó, ta sẽ không bất cứ kẻ nào... châm biếm con gái của Chu Dục ta là... Loạn luân!”
Hắn có năng lực ứng phó với bất cứ chuyện gì trên đời, nhưng hai đứa con gái của hắn lại không có năng lực đó, hắn muốn cho các nàng thân phận, địa vị, quyền lực trước, bảo vệ để các nàng không phải chịu nguy hiểm gì!
Đến giờ khắc này, hắn bỗng nhiên muốn đem tất cả những gì mình có giao cho các nàng, không làm cho các nàng lo lắng, sợ hãi nữa, đây chính là cảm giác của người làm cha sao? Ha ha, chưa từng nghĩ đến, Chu Dục hắn sẽ có cảm giác này!
“Đừng mà, đừng mà, cha, chúng ta chỉ cần cha, chỉ cần cha là được rồi...”
“Cha đừng như vậy mà... Cha, chúng ta không muốn cha chết đâu... Cha...”
Vô Ưu, Vô Sầu ngồi ở hai bên hắn, liều mạng kéo tay hắn, nhưng lại không kéo ra được bàn tay cố chấp của hắn: “Ngươi... tột cùng muốn làm gì?”
Chu Dục nhìn nàng, tiếp tục hỏi: “Giả... Ư? Không có một điều gì... là thật sao?”
“Tam hoàng tử!” Chưa từng nghĩ hắn lại cố chấp với nàng như thế, Tô Thiếu Sơ tức cườiHai tay xoa xoa gò má của nàng, thấp giọng hỏi: “Thiếu Sơ yêu đệ... Nói cho ta biết, với kiếm pháp của ngươi, có thể làm cho ta... Một kiếm xuyên tim, vì sao ngươi không làm?!”
Không ngờ hắn cũng lưu ý đến chuyện này, Tô Thiếu Sơ nhắm mắt, nói: “Chỉ là đâm trật thôi!”
“Ngươi nói dối... Bởi vì ngươi không phải hoàn toàn vô tình với ta, cho nên... Ngươi không dùng một kiếm đó lấy mạng của ta, đúng không?”
Tô Thiếu Sơ thở dài lắc đầu: “Tam hoàng tử, Minh Lan đã thất truyền, thật thật giả giả, ta và ngươi đều đã trải qua thật và giả, ân oán ở Tuyết Phong, coi như kết thúc theo một kiếm đó đi!”
Lời của nàng làm cho Chu Dục giật mình, nắm chặt cổ tay của nàng nói: “Ngươi cho rằng ngươi đã thắng sao? Aiz, Thiếu Sơ yêu đệ, vậy ngươi cũng bước xuống địa ngục đi!”
Khí huyết chậm rãi ngưng tụ ở ngón tay của hắn, “Bổn hoàng tử đã nói, Tô Thiếu Sơ ngươi chỉ có thể chôn xương trong ngực của bổn hoàng tử, ta tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội có được ngươi...”
“Tam hoàng tử, xin người buông tay...”
“Cha... đừng... cha buông tay đi!”
Phong Ngôn, Yến Bình Phi, Vô Ưu, Vô Sầu đều kinh hãi hô to. Tô Tuyết Sơ nét mặt cứng ngắc, thủy chung chỉ nhìn vào Tô Thiếu Sơ!
“Dục Nhi, dừng tay đi!”
Giữa nền tuyết vang lên một âm thanh, bình thản mà mạnh mẽ, một cổ khí lưu trầm trầm bay đến, chậm rãi phủ lên cả người Chu Dục và Tô Thiếu Sơ, làm hắn không thể động đậy được. Dưới ánh trăng, một nam tử gầy gò nhưng khí khái bất phàm bước nhẹ đến, tuy tuổi mới bước vào trung niên nhưng tóc đã phần nào bạc trắng, dung mạo anh khí, hai mắt tinh tường nhưng lộ ra vẻ băng giá: “Hừ!” Nhìn thấy người bước đến, Chu Dục bĩu môi khinh thường, “Minh tông Kiếm Sư?” Yến Bình Phi kinh ngạc la lên, không thể tin được, cao nhân của Nam Nguyên lại đi đến Trung Nguyên. Phong Ngôn cũng kinh ngạc, theo như lời đồn thì lão nhân này cũng phải gần sáu mươi tuổi, giờ nhìn thấy, dường như chỉ mới bước vào tuổi ba mươi: “Dục Nhi, ngươi biết không? Khoảng thời gian mẹ ngươi đến Trung Nguyên, chính là khoảng thời gian mà mẹ ngươi vui sướng nhất.” Minh tông đi đến gần hắn, ôn hòa nói: “Sự tồn tại của ngươi, cũng chính là ngăn cách lớn nhất giữa phụ hoàng và mẫu thân!” Chu Dục lãnh liếc: “Ta và Phiêu Bình là thanh mai trúc mã, đã từng ước hẹn sẽ cùng nhau ở Nam Nguyên an hưởng cả quãng đời còn lại, không ngờ, nàng ấy vì nhân dân trong tộc mà phải lấy chồng xa ở Trung Nguyên, đây từng là đả kích không chịu nổi với ta, nhưng khi ta bước vào cảnh giới của kiếm đạo, thì không còn để ý đến những việc trần tục như thế này nữa.”
“Người gả vào Trung Nguyên, nhưng lòng vẫn còn ở Nam Nguyên, khi phụ hoàng phát hiện, trong lòng mẫu thân có người khác, cũng là lúc bắt đầu cho bi kịch của bọn họ!”
“Phiêu Bình nhiệt tình mà nhân từ, cũng như vậy, tính cách của nàng vô cùng bướng bỉnh, cha ngươi vì nghi ngờ nên mới nhốt nàng lại, cũng vì quá yêu mà sợ mất đi, hành động và lời nói phát ra mới toàn là thương tổn, bị lòng đố kị của cha ngươi kích động, Phiêu Bình mới tự hạ độc mình, với tính tình bướng bỉnh của nàng, không bao giờ biết cúi đầu, cha ngươi dù chết cũng không cho nàng rời khỏi hoàng cung, cho nên nàng đành phải dùng cách ấy!”
Thì ra sự thật đằng sau cái chết của Thánh nữ là như thế, làm cho Tô Thiếu Sơ ngồi bên cạnh nghe thấy không khỏi xúc động. Mỗi một lần cha ngươi muốn nàng, chính là rút ngắn tuổi thọ của nàng một lần, đến lúc hắn phát hiện được thì cũng bất lực không cứu nàng được, hơn nữa, trước khi Phiêu Bình chết đã nói với hắn, nơi nàng thật sự tìm thấy tình yêu là trong hoàng cung Trung Nguyên, nàng dùng tính mạng để nói cho phụ hoàng ngươi biết, nàng là thật tâm yêu hắn, cho dù chết dưới sự ghen tị đa nghi và “tình yêu” của hắn, nàng cũng không hối hận!”
“Đúng là kết thúc sạch sẽ thật!” Chu Dục châm biếm. “Nếu không phải phát hiện hai ngươi vẫn thư qua thư lại, những chuyện này cũng không xảy ra!”
“Ta và Phiêu Bình không còn tồn tại tình yêu nam nữ nữa, nhưng vẫn còn tình cảm thanh mai trúc mã, quan tâm chuyện khi nàng ở Trung Nguyên chỉ là tình nghĩa.”
Nhìn thấy đôi mắt kia vẫn không ngớt đi lửa giận, Minh tông Kiếm Sư lắc đầu than thở, “Đối với cái chết của Phiêu Bình, phụ hoàng ngươi cực kỳ đau lòng, Phiêu Bình vì hắn mà chết, cho nên hắn mới bằng lòng đưa nàng trở về Nam Nguyên an táng, bởi vì hắn biết, ở Trung Nguyên, nàng chỉ là một vị phi tử, nhưng ở Nam Nguyên, nàng chính là người cao quý nhất, từ sau đó, hắn dành hết tình yêu để đền bù cho ngươi.”
Chu Dục chỉ lạnh lùng nhìn, không nói gì: “Mười lăm năm trước, thị nữ Linh Lung đi theo Mai Ngọc mang theo một lá thư đến Nam Nguyên tìm ta, từ trong thư ta biết được, Mai Ngọc có tình cảm với con của chị mình, đồng thời còn bị bệnh nặng, không thể sống lâu thêm nữa, nàng cầu xin ta, mười lăm năm sau đến Trung Nguyên một chuyến, xem ngươi có thật sự có trái tim của người cha không, ta nghĩ, khi trở về Nam Nguyên, đứng trước mộ của Mai Ngọc mà nói, nàng nhất định sẽ mỉm cưới dưới chín suối.”
Nghe vậy, Chu Dục lên tiếng cười điên cuồng. “Ngươi hiểu rõ, là ta dùng một chưởng đánh chết nàng, không cần giả mù sa mưa.” Địa vị của Minh Tông Kiếm sư ở Nam Nguyên vô cùng cao quý, Thánh nữ, hầu gái lần lượt mà chết, hắn có thể ngồi không nhìn sao: “Với địa vị là Kiếm Sư, cho dù ngươi là con của Thánh nữ, ta cũng có thể giết ngươi, bởi vì ngươi cậy mạnh làm nhục hầu gái của Nam nguyên chúng ta, nhưng ta tin, một chưởng của ngươi đánh vào nàng, chỉ là để kết thúc cho những tháng ngày chịu đủ bệnh tật và khúc mắt của nàng, cũng kết thúc tình cảm hoang đường này.”
“Ta không có lòng nhân ái như vậy, đối với Mai Ngọc, ta chỉ là quá mệt mỏi, nàng ta không nghe lời ta nữa, luôn buồn đông buồn tây, ta phiền!”
“Cách xử lý của ngươi và cha ngươi có vài phần giống nhau, cha ngươi hi vọng Phiêu Bình được nhận nghi thức an táng cao quý mà nhịn đau lòng đưa nàng về Nam Nguyên, trong lòng ngươi cũng hi vọng Mai Ngọc có thể được hưởng nghi thức cuối cùng của hầu gái, cho nên sau khi giết nàng, ngươi đã nghĩ cách cho người trong hoàng cung phát hiện được xác của nàng, nếu ngươi thật sự muốn giết người diệt khẩu, cần gì không hủy thi diệt tích?”
“Còn gì nữa không? Ngươi còn muốn nói, thật ra bản tính của bổn hoàng tử không xấu, tâm địa rất tốt, nhưng lại không muốn để cho ngươi ta biết, đúng không?” Hắn giễu cợt nói, Minh tông cười khổ. “Nếu vậy thì ta không dám nói, bản tính ngươi ham chơi, vừa tàn bạo vừa hung tàn, bình thường hay cười nhưng thực tế bên trong rất tàn nhẫn.”
“Cuối cùng cũng nói những lời hợp với lòng ta.” Hắn nắm chặt cổ tay trong lòng bàn tay lần nữa, thấy Tô Thiếu Sơ thống khổ nhíu mày, hắn âm tàn cười. “Thiếu Sơ yêu đệ, dù bị quấy rầy đôi chút nhưng sẽ nhanh thôi, ngươi đã không thuộc về bổn hoàng tử, vậy thì cùng chết vậy!”
“Mai Ngọc từng nói trong thư, ngươi chỉ là đứa bé không biết biểu đạt, thậm chí trong lòng lại sợ hãi mình sẽ mất đi thứ mình yêu quý nhất.” Minh tông ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói: “Dục Nhi, người yêu ngươi nhiều như thế, che chở ngươi nhiều như thế, rốt cuộc ngươi đang tìm kiếm thứ gì? Ngươi làm như vậy, chỉ càng làm cho mình thống khổ hơn thôi.”
“Không tới phiên ngươi giáo huấn ta!” Chu Dục gầm nhẹ: “Dục Nhi, buông tay không có nghĩa là mất đi, đôi khi, buông ra sẽ nhận được nhiều thứ hơn.” Bàn tay ấm áp của Minh tông Kiếm Sư chụp lên bàn tay của hắn. “Có khi, thứ ngươi nghĩ là đã nắm giữ được, đã nắm trong lòng bàn tay mình, nhưng thực tế, ngươi có chiếm được không? Sơ Nhi còn chưa để cho ngươi hiểu rõ điều này sao?”
“Không thể nào... Chu Dục ta, không có ai là không khống chế được...”
Quyền thế của hắn, địa vị của hắn, lòng người, nhược điểm của người khác hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tại sao hắn lại không chiếm được, không chiếm được!
“Lúc này không buông tay, ngươi sẽ mất đi. Phá hủy Sơ Nhi, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi, ngươi nên biết cách trao ra trong tình cảm, không phải là thứ ngươi muốn thì ngươi có thể nhận được cưỡng chiếm, mạnh mẽ đoạt lấy không phải là vĩnh cữu, chỉ khi Sơ Nhi nguyện ý tiếp nhận ngươi, như vậy mới có thể nắm tay đi hết cả đời.”
“Câm mồm! Bổn hoàng tử sẽ không buông tay, Tô Thiếu Sơ là người của ta, người của Chu Dục ta... cả người của nàng cũng là của ta...” hắn gầm lên. Mồ hôi lạnh chảy xuống từ gò má của Tô Thiếu Sơ, tiếng thở đau đớn dần dần bật ra khóe môi, Tô Tuyết Sơ đằng sau cảm nhận được nỗi đau khổ của chị mình, hai cánh tay ôm nàng thật chặt: “Nếu ngươi muốn Sơ Nhi tiếp nhận ngươi, có tình cảm với ngươi thì thả tay ra đi! Dùng trái tim của ngươi giúp cho nàng hiểu, để nàng nguyện ý tiếp nhận tình cảm của ngươi, lần đầu tiên ngươi cố chấp như thế, lần đầu tiên ngươi tìm được người ngươi thật lòng muốn có, chẳng lẽ muốn nó kết thúc như vậy sao?”
Đôi mắt của Chu Dục lóe lên vẻ ngoan độc, nhìn thấy đôi môi run rẩy cứng ngắc của Tô Thiếu Sơ, rõ ràng đau đớn chí cực, nhưng đôi mắt bướng bỉnh đó vẫn không chịu thua nhìn hắn, rõ ràng đang nói cho hắn biết: cái gì hắn cũng không có!
“Nhất thời buông tay hay vĩnh viễn mất đi, ngươi muốn chọn cái nào?” Lời nói của Minh Tông thật thấm thía, hắn nhẹ nhàng nói: “Dục Nhi, cho Sơ Nhi, cũng là cho ngươi một con đường sống đi!”
Chu Dục cuối cùng cũng buông tay ra, Tô Thiếu Sơ cũng theo đó mà bất tỉnh trong ngực Tô Tuyết Sơ
“Thiếu Sơ...” Chu Dục muốn chạy đến thăm hỏi nàng, nhưng đã bị bóng tối bao trùm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.