Chương 8
Tứ Phương Vũ
09/03/2015
Nhìn vách đá cao ngàn trượng dưới ánh trăng, dưới bầu trời đêm đầy, cảm
giác như mình nhỏ đi gấp bội. Cánh hoa bạch đàn rơi xuống mặt suối, không khí
như đưa ngọn gió lượn trở về, làm lay động mặt hồ: “Mấy ngày nay đều thấy ngươi
nhìn ánh trăng rất lâu, đang suy nghĩ điều gì?” Nhìn thấy nàng gác tay lên nhìn
bầu trời cao, hắn nghiêm túc hỏi: “Người ở trong động dĩ nhiên muốn ra khỏi thế
giới tự nhiên bên ngoài.” Đối với người bước xuống từ thềm đá, nàng cũng không
quay đầu lại nói: “Bên ngoài bây giờ chỉ toàn là băng tuyết thôi, nếu yêu đệ
muốn ra ngoài, đợi mùa xuân đến, bổn hoàng tử sẽ đưa ngươi đến phía Nam chơi, cảnh
tượng Nam Phương, nơi nơi đều hoa lệ.”
“Nam Phương mùa xuân!” Nghe vậy, nàng thở dài. “Ta bị cầm tù đã lâu rồi, sắp lỡ mất thời gian nhìn thấy tuyết rơi xuống rồi, ngươi chẳng lẽ không thể rút ngắn lại thời hạn thi hành án sao?”
“Đợi bổn hoàng tử hiểu rõ đã.”
“Hiểu thứ gì?”
Nàng nhìn Chu Dục, Chu Dục lại nhìn lên ánh trăng trống rỗng: “Khi xác định ngươi thật sự đã thuộc về bổn hoàng tử, không cần phải sầu lo nữa.”
“Thiếu Sơ đã nằm trong tay Tam hoàng tử, cần gì phải hao tâm tốn sức nữa?”
“Ngươi đang ở trong lòng bàn tay của ta sao?” Chu Dục nhìn về phía nàng, bất đắc dĩ cười nhạt. “Vì sao bổn hoàng tử lại cảm giác, ta chưa từng nắm giữ được ngươi, cũng chưa từng thật sự nhìn rõ ngươi?”
Nghe vậy, Tô Thiếu Sơ lại thở dài than thở. “Hình như mấy ngày qua, Tam hoàng tử chỉ nhìn Thiếu Sơ mà thôi.”
Mấy ngày qua, trừ Vô Ưu, Vô Sầu đúng giờ đưa đến ba bữa cơm, thời gian hai nha đầu kia làm nũng với nàng ra, thời gian còn lại, cơ hồ đều là Chu Dục ở “Tuyết Ngọc ban công” này cùng nàng. Lúc trước, nàng và hắn ngồi trong ban công này một thời gian rất dài, rất dài, sau đó, hắn chỉ ở lại đây trong chốc lát, thỉnh thoảng thì cả buổi sáng. Hắn không còn ra tay làm tăng thêm thương thế của nàng nữa, thậm chí còn cẩn thận chăm sóc thân thể của nàng, đồng thời mỗi ngày lại vuốt ve cọ xát với nàng, gần như là mỗi lần nàng uống thuốc xong, hắn lại bắt đầu ôm lấy nàng, thăm dò niềm vui thú trong cơ thể của nàng, nhưng cuối cùng, hắn đều dùng cách khác để phát tiết, giữ thân trong sạch cho nàng. Tô Thiếu Sơ nghi ngờ, mỗi một tấc da thịt trên người nàng, cho dù là nàng không nhìn thấy được, không chừng hắn còn hiểu rõ hơn cả nàng. “Bổn hoàng tử hôm nay tiến cung nghe được một chuyện rất thú vị, yêu đệ có muốn nghe không.”
Khó khi được nghe hắn nhắc đến chuyện trong cung, Tô Thiếu Sơ quả nhiên hứng thú nhíu mày: “Người trong cung nói, mấy hôm trước, Tô tứ thiếu bái kiến Trưởng công chúa, nét mặt lạnh lùng, không chuyện trò vui vẻ như bình thường, chỉ nhàn nhạt gật đầu với những người quen rồi rời khỏi.”
“Aiz!” Cậu em trai này, tính cách và sắc mặt vạn năm cũng không chịu thay đổi “Thiếu Sơ.” Chu Dục khẽ gọi, quắp cằm nàng hôn lấy. Gần đây hắn luôn như vậy, có khi là đang cùng nàng nói chuyện, có khi là lúc nàng nhíu mày trầm tư, hắn liền cúi đầu hôn nàng, Tô Thiếu Sơ cũng không kháng cự, tùy ý để hắn hôn. Hắn thích hôn nàng, thích mút vào cánh môi của nàng, nhìn đôi môi mềm mại bị hắn mút đến ửng hồng, sưng tấy, nhìn bộ dạng nàng thở không nổi, thần thái chân thật, hắn lại cảm thấy sảng khoái đến kỳ lạ. Chu Dục cuối cùng cũng chịu buông môi của nàng ra, khẽ vuốt lấy nàng, bỗng, một tiếng chim hót giòn vang truyền đến “Thúy lam điểu.”
Con chim xanh đậm, đuôi dài vàng nhạt cực kỳ xinh đẹp, không ngừng bay lượn giữa không trung, lúc nàng đang sợ run rẩy thì tiếng chim hót truyền đến, sau đó giương cánh đậu vào vai Tô Thiếu Sơ: “Đây là...”
“Tô công tử, Tô công tử!” Vô Ưu, Vô Sầu sung sướng tranh nhau chạy xuống bậc thang. Chú chim nhỏ vừa đậu lên vai nàng, lập tức giương cánh bay lên, bay đến cánh tay của Vô Ưu, Vô Sầu: “Đáng yêu không? Hoàng chủ tử vừa tặng cho chúng ta đó.”
Hai nàng vui sướng kêu lên với nàng: “Hoàng chủ tử nói chúng ta có thể an tâm mà nuôi nó, chim nhỏ sẽ không chết nữa!”
“Còn nói, chúng ta có thể thường xuyên mang chim nhỏ đến chơi với ngươi đó.”
Tô Thiếu Sơ nhìn Chu Dục: “Sao vậy? Hồn của hai con chim vừa chết dây dưa ngươi sao?”
“Hồn chim không có dây dưa, nhưng có hai nha đầu nào đó, mặc dù không dám chỉ trích ta, nhưng không ngừng ai oán nhìn ta.” Hắn nhìn Vô Ưu, Vô Sầu hưng phấn chơi với chim
“Cho nên mua về chuộc tội sao?”
“Có lẽ là bổn hoàng tử chợt bị ý trời tác động, cảm giác sát sinh là có tội.” Thú nhận chuyện này thật không quen tí nào, làm hắn không thể làm gì khác hơn là nhìn lên đỉnh núi tránh né: “Khó khi thấy ngươi làm chuyện làm người ta vui vẻ như thế.”
Trong tích tắc, Tô Thiếu Sơ cảm thấy Chu Dục lúc này có vài phần đáng yêu, không khỏi cười rộ lên: “Có lẽ, Thiếu Sơ yêu đệ cười với ta càng nhiều, thì bổn hoàng tử càng làm nhiều chuyện khiến người ta vui vẻ hơn.”
Lần đầu tiên Tô Thiếu Sơ nở nụ cười lúm đồng tiền chói lọi với hắn như thế, thật lòng mà không giả tạo, làm cho nội tâm của hắn thấy thật thoải mái “Hoàng chủ tử”.
Chu Dục chợt đưa tay lên, Tô Thiếu Sơ ngẩn ra, Vô Ưu, Vô Sầu che miệng kinh ngạc, hắn lại hôn nàng!
*** *** ***
Ánh trăng sáng mờ ảo, một màn xuân sắc kiều diễm cũng đang trình diễn đằng sau tấm màn lụa mỏng kia “A...”
Bàn tay dò vào vạt áo, Tô Thiếu Sơ dựa vào lòng hắn thở dốc “Thiếu Sơ...” Âm thanh mang theo dục vọng khẽ gọi. Tùy ý để đối phương từ từ cởi xiêm y của nàng ra, lộ ra làn da trắng nõn như tuyết, làm cho người đằng sau than nhẹ một tiếng, sau đó lại càng thêm càn rỡ chinh phục. Nàng không hít thở được, đành nhắm mắt lại, thấy vậy, hai tay Chu Dục lại càng được thể chơi đùa cùng đôi nhũ hoa, nhìn vẻ mặt mê man của nàng, hắn càng thêm đắm chìm vào trong đó, khó mà kiềm chế được, đó là cảm giác say lòng, cực kỳ ngọt ngào, cực kỳ xinh đẹp: “Mở mắt ra, Thiếu Sơ... Nhìn ta...”
Trong tiếng gọi của hắn, con ngươi đang nhắm mắt thừa nhận chuyện hắn muốn làm, chậm rãi mở ra, nở một nụ cười vòng cung chói lọi với hắn: “Tam hoàng tử... A...” Tiếng thở gấp trở nên khàn khàn, bởi vì dục vọng tráng kiện kia đang tiến đến nơi kín đáo của nàng, triền miên kịch liệt, cho đến khi dục vọng nóng rực rời khỏi cơ thể của nàng!
“Thiếu Sơ...” Nâng gương mặt lấm tấm mồ hôi của nàng lên, lần nữa hôn nàng, mút thật sâu cùng môi, lại làm cho nàng choáng váng hoa mắt. Nàng không hỏi hắn, tại sao không thật sự giữ lấy nàng, chỉ yên lặng tiếp nhận yêu cầu của hắn. Lại là một trận kích tình, nàng vẫn nằm ở dưới người hắn thở dốc, Chu Dục đưa nàng đến trước cây đàn cổ “Tặng đàn cổ Minh Lan cho ngươi, có thể đả động lòng của ngươi.”
Lúc trước hắn từng nhắc tới, nhưng nàng cự tuyệt rất rõ ràng, bây giờ nhắc lại, ngụ ý của hắn, nàng hiểu rất rõ: “Tam hoàng tử, ta đã nằm trong tay ngươi rồi, còn chưa đủ sao?”
“Ngươi thật sự nằm trong tay ta sao? Vậy thì cho bổn hoàng tử một lời đáp lại đi?”
Nàng lạnh nhạt như nước làm cho hắn thật sự không biết làm thế nào, Chu Dục thậm chí có cảm giác, hắn đang bị đùa giỡn, người bị cầm tù, không biết đến tột cùng là hắn hay là nàng!
Nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, Tô Thiếu Sơ thoải mái trêu chọc âm sắc của dây cung, gương mặt thanh tú có chút phức tạp, nhẹ nhàng ngâm:
“Ti đồng kết hợp cầm, trung có thái cổ thanh. Cổ thanh đạm vô vị, không xưng người thời nay chuyện.”
Nghe nàng ngâm ra những thi từ này, Chu Dục hơi nhăn mày lại, bởi vì đây là một khúc “phế cầm” được phổ từ một bài thơ “Ngọc huy quang thải diệt, chu dây cung bụi sĩ sinh. Vứt đi tới đã lâu, di âm thượng lạnh lùng.” Âm thanh vẫn tiếp tục ngâm lên, ngón tay thon dài dường như kích thích đàn tranh, mỗi một tiếng ngâm lại vuốt lên dây đàn một lần, “Không chối từ vì Vua bắn ra, ngang dọc bắn ra người không nghe. Vật gì khiến chi đột nhiên? Khương địch cùng Tần tranh.”
Ngón tay dụng khí, Tô Thiếu Sơ đặt tay lên đàn, dây đàn chuẩn bị đứt!
Ngay lúc nàng tiếp tục vận khí lần nữa, phá hủy toàn bộ cây đàn, thì một lực đạo nhanh hơn, đã chặn cổ tay nàng lại!
“Tại sao?” Chu Dục nắm chặt cổ tay trong lòng bàn tay, điều khiển mình không để một chưởng làm gãy nó, âm thanh tóe ra từ hàm răng: “Đàn đứt dây thì nên phế đi, bởi vì cho dù có để lại, nó cũng khó mà ngân lên bất cứ khúc đàn nào nữa.”
Đàn cổ Minh Lan này xem trọng nhất là dây cung bằng Băng Thiền, Băng Thiền đã sớm tuyệt tích trên thiên hạ, đàn cũng vì đó mà không thể ngân khúc được nữa, cũng không khác gì phế cầm: “Bổn hoàng tử hỏi, vì sao?”
“Tam hoàng tử, đàn (tình) của người, Thiếu Sơ khó mà nhận lấy.” Tô Thiếu Sơ tỉnh táo nói.”Thân này, tạm thời gửi gắm ở nơi người, nhưng trái tim của ta không còn ở Trung Nguyên này nữa!”
Đây là có ý gì? “Trái tim không còn ở Trung Nguyên?” Không còn! Nét mặt Chu Dục trầm xuống. “Ngươi đang nói với ta, trong lòng của ngươi đã có chủ rồi sao?”
Tô Thiếu Sơ không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ yên lặng không nói: “Nói!” Hắn cầm chặt hai vai nàng, cuồng nộ làm cho gương mặt của hắn trở nên dữ tợn. Ai ở trong lòng nàng?
Hắn không cho bất cứ người nào nhìn nét mặt ấy, nụ cười ấy thuộc về Chu Dục hắn, cho dù là nụ cười xinh đẹp hay thần sắc lãnh đạm, tất cả đều là của Chu Dục hắn! Hắn không cho bất cứ ai có được, càng không cho trong lòng nàng có người khác, nàng, Tô Thiếu Sơ, là người của Chu Dục hắn!
Cổ tay bị nắm chặt đến nỗi như bị chạm vào xương, Tô Thiếu Sơ bị đau ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt kia, sâu thẳm trong con ngươi kia là vẻ tàn bạo lạnh lùng, cả con đường nàng đi đều chống lại cùng người này, kết quả cuối cùng, không biết nên hận hay nên oán!
“Tam hoàng tử muốn một chưởng đánh chết ta, hoặc thỏa mãn cho dục vọng của ngươi, Thiếu Sơ cũng chỉ có một câu nói, ta không có lời nào để nói.”
Tô Thiếu Sơ nghênh nhìn hắn, thần thái kia trống rỗng, thái độ này tuyệt đối là từ chối hắn, càng làm Chu Dục giận tím mặt: “Không lời nào để nói, vậy không cần phải nói!”
Bóp chặt cằm của nàng, hắn không hề lưu tình nữa, hôn mạnh vào nàng, phải nói là như cắn xé nàng, làm nàng đau đớn dùng sức đẩy hắn ra, cánh môi đầy là máu tươi: “Thiếu Sơ yêu đệ, ngươi từng nói, hiểu ta hay không hiểu ta, đều rất khó.” Chu Dục nhìn cánh môi bị hắn cắn đến chảy máu, lạnh lùng nói, “Ta nghĩ những lời này nên nói với ngươi mới đúng!”
Nhìn thân ảnh phất tay áo rời đi, Tô Thiếu Sơ đưa tay, theo thói quen lau môi, sau đó, nàng lấy lưỡi, khẽ liếm hết những vệt máu còn lại trên môi, mùi vị của hắn, thấp giọng nói: “Ngay cả hiểu chính mình cũng thấy khó khăn vậy sao?”
Đi đến màn lụa mỏng, bước xuống bậc thang Tuyết Ngọc, bước đến dưới tàng cây bạch đàn, nàng ngẩng đầu, nhìn ánh trăng treo trên đỉnh núi cao vời vợi: “Mười sáu rồi, thời gian còn lại cũng không còn nhiều nữa!”
Một trận gió lành lạnh thổi qua, nhẹ lướt qua nàng, Tô Thiếu Sơ hưởng thụ cảm giác mát mẻ này, cũng giúp cho đầu óc của mình tỉnh táo thêm vài phần.
*** *** ***
Bóng đêm trước khi ánh bình minh luôn là tối nhất, vén màn che len, Chu Dục nhìn vào giường, dung nhan đang ngủ say, thân thể thon dài bình yên ngủ trên chiếc gối bằng tơ gấm. Lúc nãy triền miên làm cho xiêm y của nàng xốc xếch không ngay ngắn, tôn lên da thịt trắng nõn, ngay cả dây buộc ngực cũng bị nới lỏng ra, hai đầu vú mơ mơ hồ hồ, tràn đầy mị hoặc, làm cho đôi mắt hắn trở nên sâu thăm thẳm. Ngồi cạnh mép giường, yên lặng nhìn nàng, đưa tay muốn vuốt ve nàng, nhưng chợt dừng lại. Hắn vô cùng muốn người trước mắt này, ngay cả trái tim của nàng, lòng của nàng cũng khó nắm giữ trong tay, phải làm thế nào mới có thể vĩnh viễn giữ nàng ở bên cạnh?
Một vẻ tàn nhẫn xẹt qua, hắn vung lên nụ cười âm trầm, nếu nàng có thể làm đứt dây đàn, vậy hắn biến nàng thành phế nhân thì thế nào nhỉ?!
Nếu vậy, Tô Thiếu Sơ nàng có thể vĩnh viễn trở thành món đồ chơi trong tay hắn, như vậy cũng là chuyện vui. Hao tổn quá nhiều tâm trí với nàng, mà cảm giác với nàng thủy chung cũng chỉ là khó nắm giữ trong tay, cảm giác bất an đó làm cho hắn dần mất đi tính nhẫn nại. Không có người nào mà Chu Dục hắn không nắm được trong tay...
Chỉ quyết tâm ngoan độc...
Trong tay bắt đầu dụng khí, nhìn thẳng vào nàng, tứ chi thon dài, gãy một chân trước, rồi gãy thêm một tay nữa, chỉ cần nàng trở thành tàn phế... Nhưng nghĩ đến vẻ mặt đau đớn khi trở thành tàn phế của nàng, hắn lại do dự!
Hắn cười rộ lên, Chu Dục hắn từ khi nào lại do dự vì một người con gái chứ?!
Lúc này, người trên gối bỗng bất an nhíu mày lại, hô hấp dồn dập, nét mặt tỏ vẻ hoảng sợ!
“Thiếu Sơ?” Là ác mộng sao?
Không có tức giận, mở miệng, rất nhiều nước tràn vào mũi, cánh tay nhỏ bé liều mạng vùng vẫy, muốn đẩy bàn tay trên đầu ra, nhưng đổi lấy chỉ là lực đạo mạnh hơn, không ngừng đẩy nàng xuống nước, bóng tối bắt đầu bóp méo ý thức của nàng...
Gương mặt càng lúc càng hoảng sợ, trong mơ màng, hình ảnh đáng sợ kia lại trở vềGương mặt đột nhiên bị nắm lên khỏi mặt nước, hai mắt thống khổ nhắm chặt lại, không khí xông vào xoang mũi, làm cho nàng ho sặc mãnh liệt: “Không, không... buông... cứu mạng...”
“Cứ nghĩ là tiểu công tử, thì ra chỉ là một nha đầu!” Tiếng cười lạnh lẽo, đôi mắt đăm đăm nhìn thân thể tinh tế bị quần áo dán chặt vào! “Còn là một nha đầu biết võ!”
Đồng tử chậm rãi mở ra, nhìn đôi mắt lãnh đạm kia, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì, lại bị đẩy xuống nước, rồi lại kéo lên lần nữa!
“Cứu mạng... buông ra...”
Nàng không thể nào quên được, thoát khỏi bàn tay đáng sợ kia, thị vệ đằng sau vẫn không buông tha cho nàng, rời khỏi “Di Trai quán”, cả người ướt dầm dề, chạy mãi chạy mãi trong những bức tường dài ở hoàng cung, nàng rất sợ, sợ bước chân truy đuổi đằng sau nàng, thật đáng sợ.
“Thiếu Sơ, không sao, ngươi đang nằm mơ.”
Một âm thanh gọi lấy nàng, giống hệt như âm thanh trong mộng, nàng ở đâu? Nàng đang ở đâu vậy?
Mở mắt ra, là đôi đồng tử giống hệt như trong mộng, chỉ khác là, năm đó, đôi mắt ấy lạnh lùng tàn nhẫn, giờ phút này lại ân cần nhìn nàng. Bàn tay năm đó suýt nữa cướp nàng đi khỏi người thân của nàng, giờ đang vỗ về trán nàng: “Đừng đụng ta, ngươi đừng đụng ta...”
Tô Thiếu Sơ đột nhiên đứng dậy, kinh hãi chí cực: “Thiếu Sơ?” Chu Dục ngồi cạnh mép giường, dỗ dành nàng. “Ngươi chỉ gặp ác mộng thôi.”
“Ngươi khi dễ Ngọc phi nương nương, khi dễ dì ruột của mình.”
Cảnh trong mơ? Thực tế? Nàng nhất thời không tỉnh táo, hoảng sợ chỉ vào hắn “Ngươi muốn giết ta... ngươi muốn giết ta... muốn bóp chết ta...”
Thấy hắn đến gần, Tô Thiếu Sơ hoảng sợ lùi ra đằng sau, “Những chuyện đó đã qua rồi, đó chỉ là ác mộng, ta sẽ không giết ngươi nữa, đã qua rồi.”
Năm đó làm nàng đau khổ như vậy, hoảng sợ như vậy sao! Nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, Chu Dục như nhìn thấy được những hành động năm đó của mình, hắn thật không ra gì, làm cho nàng đau khổ như thế sao?
“Nó chưa có qua...” Tô Thiếu Sơ kích động chỉ vào hắn la to, dường như điên mất, “Ngươi chính là cơn ác mộng của ta... cơn ác mộng còn sống sờ sờ... ngươi là bóng ma từ nhỏ của ta... cách ta xa một chút... đừng đến gần ta...”
“Thiếu Sơ!”
Thấy nàng nhảy xuống giường muốn chạy, Chu Dục vội vàng bắt lấy nàng, “Buông... đừng đụng vào người ta... cha, mẹ... cứu con... cứu Sơ Nhi...”
Chu Dục dùng thân thể, ngăn chặn nàng vùng vẫy, “Ngươi mau buông ra... đại ca, ngươi ở đâu...” Nàng hoang mang nhìn khắp nơi, trên mặt đầy vẻ nỗi sợ hãi! “Tuyết Sơ... cứu ta... Tuyết Sơ...”
Tuyết Sơ? Nghe thấy cái tên xa lạ từ trong miệng nàng thốt ra, nét mặt Chu Dục trở nên hiểm ác: “Hắn là ai? Tuyết Sơ là ai? Nói, Tuyết Sơ là ai?”
Nét mặt đáng sợ hệt như bộ dạng trong mặt, làm cho Thiếu Sơ đang trong ý thức trẻ thơ càng sợ hãi hơn: “Tuyết Sơ, Tuyết Sơ, hắn... Hắn là...” Ánh mắt kia tựa như dã thú muốn ăn thịt người, làm cho nàng lẩm bẩm không nói nên lời: “Câm mồm! Không cho gọi cái tên này nữa!”
Chu Dục kiềm chế hai tay của nàng, tay kia bắt đầu cởi y phục của nàng ra, xé toan quần áo trên thân thể của nàng!
“Sau này, ngươi chỉ được gọi tên của ta...” hắn quát giận. “Gọi tên của ta, gọi...”
Nàng sợ hãi lắc đầu, không biết nên thốt lên như thế nào, “Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, không cho phép ngươi dùng ánh mắt chán ghét này nhìn ta...”
Dục vọng len lỏi và hai chân nàng, hắn có thể thấy được, hai hàng lông mày nàng khép lại, đầy vẻ chán ghét, cho dù là thực tế hay ở trong mộng, nàng, vĩnh viễn cũng chỉ căm hận và chán ghét hắn!
Mỗi khi hắn muốn tiến thêm một bước giữ lấy nàng, nàng lại tỏ vẻ như vậy, hai mắt nhăn lại, tỏ vẻ không vui, cũng vì vẻ chán ghét ấy của nàng, làm cho hắn không cách nào thật sự giữ lấy nàng đến cuối cùng được!
Xâm nhập xa lạ phía dưới làm cho Tô Thiếu Sơ càng hoảng sợ hơn, vùng vẫy kêu la “Ngươi muốn làm gì? Buông, buông...” Nàng muốn thoát khỏi hắn, nhưng lại càng kích thích dục hỏa của hắn dâng lên. “Đại ca, Tuyết Sơ... cứu ta...”
Thân thể chế trụ nàng thật chặt, trong nháy mắt, hai tròng mắt oán giận của nàng như kích thích hắn dùng lực mạnh đẩy vào bên trong nàng, dục vọng dã tính đã vào trong cơ thể nàng!
“A a... a...”
Cảm giác, lớp chướng ngại kia hoàn toàn bị phá vỡ, làm cho nàng đau đớn kêu lên!
Đồng thời, nghe thấy tiếng nàng kêu la, lý trí của Chu Dục cũng được khôi phục lại, nhìn thấy nàng đau đớn, hắn lại đau lòng không, hắn buông tay ra, nhẹ nhàng ôm nàng: “Đừng động, Thiếu Sơ, ta sẽ không làm tổn thương ngươi nữa.”
Hắn không muốn nhìn thấy nét mặt này của nàng, hắn muốn nàng đáp lại, muốn nhìn nàng tựa vào ngực hắn, chứ không phải vẻ mặt căm hận này...
Hai hàng lông mày trở nên ôn nhu, luật động bất giác dừng lại, những cái hôn tới tấp dày đặc, ngón tay dài phủ lấy nơi kết hợp của hai bên, cho đến khi tiếng kêu la kia dừng lại, hắn mới từ từ, chậm rãi tiếp tục. Thấy nàng bĩu môi như muốn thốt lên tiếng kêu nữa, Chu Dục lập tức hôn lên đôi môi mềm của nàng, cho đến khi vẻ chán ghét của nàng từ từ biến mất, hai tròng mắt dần mở ra, tiếp nhận tiếng gọi từ môi của hắn: “Thiếu Sơ...” Tiết tấu vẫn chậm rãi, từ từ. “Cho dù là ôm ngươi bao nhiêu lâu đi nữa, sợ rằng cũng không đủ thỏa mãn cho nội tâm của ta.”
Khi ánh mắt mê loạn kia từ từ trở nên tỉnh táo, nàng mới ý thức được chuyện đang xảy ra trên người mình: “Tam hoàng tử... A...”
Lần nữa đâm sâu vào trong cơ thể nàng, làm cho Tô Thiếu Sơ ngửa người, bật ra tiếng rên rỉ” “Đừng... Không nên...”
Dục vọng cứng rắn không ngừng chạy nước rút trong cơ thể nàng, nàng nắm chặt giường, vô ý thức buộc chặt xâm nhập phía dưới, rút ra, rồi lại xâm nhập vào... Dục vọng thô nóng kết chặt trong cơ thể nàng: “Đừng khóc, Thiếu Sơ, vĩnh viễn ở bên cạnh ta, ngươi muốn cái gì ta cũng sẽ cho ngươi, đừng rời khỏi ta, được không?”
Khi hắn mút sạch nước mắt trên gương mặt nàng, Tô Thiếu Sơ mới biết được, nước mắt đã trợt xuống khỏi mắt của nàng. Vốn tưởng rằng nàng sẽ không chú ý đến chuyện này, vốn tưởng rằng có thể thong dong mà chống đỡ, cuối cùng, nàng đã đánh giá mình quá cao, đây là chuyện mà nàng không thể thừa nhận được...
“Ta... Sẽ không thừa nhận Chu Dục ngươi... Vĩnh viễn cũng không...”
Nhắm mắt lại, tuyên cáo thấp giọng mà rõ ràng, người ở trên thân nàng không nói gì, chỉ tăng nhanh tốc độ, hoàn toàn xuyên qua người nàng...
*** *** ***
Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết, ánh rạng đông che kín cả người nàng, hắn vẫn không buông nàng ra “Thiếu Sơ.” Xoa xoa hai má của nàng, hôn lấy tròng mắt thủy chung không chịu mở ra của nàng, “Ngươi đang tức giận với ta sao?”
Từ sau đêm qua, nàng liền nhắm chặt mắt không nói gì, không bướng bỉnh vùng vẫy nữa, cơ hồ là để mặc hắn hoàn toàn định đoạt, không lên tiếng nói gì nữa. Cuối cùng cũng nhìn thấy một mặt khác của nàng, không còn là nụ cười bình tĩnh thong dong, cũng không còn là cau mày căm ghét nữa, nhưng một mặt này lại làm cho Chu Dục thở dài: “Cho dù ngươi phản kháng hay tức giận, cũng không thể thay đổi sự thật này nữa, ngươi đã là người của bổn hoàng tử.”
Chu Dục để nàng tựa vào giường, phủ lên tấm lưng trần bóng loáng của nàng, lại lần nữa tiến vào cơ thể nàng: “A ...” Vùi mặt sâu vào trong chiếc gối mềm mại, Tô Thiếu Sơ thán nhẹ, cắn chặt môi. Hắn không nói gì, chỉ muốn cùng cơ thể nàng hợp nhất làm một! Kết hợp hai người vào một chỗ: “Cho dù có giữ lấy ngươi như vậy, ta vẫn không cảm thấy có thể giữ được ngươi, ngươi làm cho tâm ta nhiễu loạn, càng lúc càng nghiêm trọng.”
Dục vọng vận sức, chờ phát động trong cơ thể nàng, hắn lại bắt đầu, chặc đến nỗi làm cho người ta không thở nổi, hơi thở ấm áp trêu chọc bên tai nàng “Thiếu Sơ, chẳng lẽ ngươi không thể nào quên được chuyện trước kia sao?”
Dục vọng sâu trong cơ thể nàng lại cứng rắn lên, như kéo căng nơi âm nhu phía dưới ra làm cực hạn, làm cho hô hấp của nàng khẽ run lên lần nữa: “A...” Thế công lại bắt đầu qua lại, Tô Thiếu Sơ cắn môi: “Đến đâu, ngươi mới chịu nhìn nhận, Thiếu Sơ?”
Bàn tay không ngừng vuốt ve người nàng, nhưng nàng thủy chung chỉ nhắm mắt yên lặng: “Nói cho ta biết, ngươi hiểu rất rõ, ta sẽ không để cho ngươi rời khỏi, vậy cần gì phải tiếp tục quyết liệt với ta chứ?”
Chôn đầu vào gối, đôi mắt nhắm chặt cuối cùng cũng có mở ra: “Ta... Không muốn ở đây, không muốn ở trong phủ của ngươi nữa, đế đô từng là... cơn ác mộng của ta!”
“Ngươi muốn đi đâu? Ở đâu mới có thể làm cho ngươi quên mất những chuyện đã qua?”
Nàng yên lặng, dường như không muốn đáp lại, dục vọng phía dưới dường như đã bị bức bách đến đỉnh điểm, chợt lui ra, trong tiếng thở gấp của nàng, nó đi đến nơi sâu nhất, làm cho nàng khàn giọng rên rỉ, thân thể trắng noãn chấn động: “Đừng nghĩ đến những chuyện khác, cho ta một đáp án.” Chu Dục dính sát vào nàng, ngửa ra trì hoãn việc rút nó ra khỏi cơ thể của nàng. Đôi môi bị nàng cắn càng thêm ửng hồng, kích tình vỡ bờ, tình dục nhiễm lên vẻ đẹp của nàng, thần thái này thật khó bắt, nàng nằm trong chăn, khẽ đáp: “Vân Phong Tuyết Dạ, ở đó... tối mười chín rất đẹp.”
Chu Dục vuốt ve nàng, dịu dàng nói :
“Được, ta đưa ngươi đi, cả mùa đông này, chúng ta đều sẽ ở Vân Phong.”
Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng, đong đưa phía sau cũng càng mạnh mẽ, hai người bên trong màn che lại triền miên một lần nữa. Không cách nào để ý đến những chuyện đã xảy ra nữa, Tô Thiếu Sơ chỉ biết, cho đến trước khi đến Vân Phong, có lẽ nàng vẫn không thể rời khỏi khuỷu tay và sự đòi hỏi của hắn.
“Nam Phương mùa xuân!” Nghe vậy, nàng thở dài. “Ta bị cầm tù đã lâu rồi, sắp lỡ mất thời gian nhìn thấy tuyết rơi xuống rồi, ngươi chẳng lẽ không thể rút ngắn lại thời hạn thi hành án sao?”
“Đợi bổn hoàng tử hiểu rõ đã.”
“Hiểu thứ gì?”
Nàng nhìn Chu Dục, Chu Dục lại nhìn lên ánh trăng trống rỗng: “Khi xác định ngươi thật sự đã thuộc về bổn hoàng tử, không cần phải sầu lo nữa.”
“Thiếu Sơ đã nằm trong tay Tam hoàng tử, cần gì phải hao tâm tốn sức nữa?”
“Ngươi đang ở trong lòng bàn tay của ta sao?” Chu Dục nhìn về phía nàng, bất đắc dĩ cười nhạt. “Vì sao bổn hoàng tử lại cảm giác, ta chưa từng nắm giữ được ngươi, cũng chưa từng thật sự nhìn rõ ngươi?”
Nghe vậy, Tô Thiếu Sơ lại thở dài than thở. “Hình như mấy ngày qua, Tam hoàng tử chỉ nhìn Thiếu Sơ mà thôi.”
Mấy ngày qua, trừ Vô Ưu, Vô Sầu đúng giờ đưa đến ba bữa cơm, thời gian hai nha đầu kia làm nũng với nàng ra, thời gian còn lại, cơ hồ đều là Chu Dục ở “Tuyết Ngọc ban công” này cùng nàng. Lúc trước, nàng và hắn ngồi trong ban công này một thời gian rất dài, rất dài, sau đó, hắn chỉ ở lại đây trong chốc lát, thỉnh thoảng thì cả buổi sáng. Hắn không còn ra tay làm tăng thêm thương thế của nàng nữa, thậm chí còn cẩn thận chăm sóc thân thể của nàng, đồng thời mỗi ngày lại vuốt ve cọ xát với nàng, gần như là mỗi lần nàng uống thuốc xong, hắn lại bắt đầu ôm lấy nàng, thăm dò niềm vui thú trong cơ thể của nàng, nhưng cuối cùng, hắn đều dùng cách khác để phát tiết, giữ thân trong sạch cho nàng. Tô Thiếu Sơ nghi ngờ, mỗi một tấc da thịt trên người nàng, cho dù là nàng không nhìn thấy được, không chừng hắn còn hiểu rõ hơn cả nàng. “Bổn hoàng tử hôm nay tiến cung nghe được một chuyện rất thú vị, yêu đệ có muốn nghe không.”
Khó khi được nghe hắn nhắc đến chuyện trong cung, Tô Thiếu Sơ quả nhiên hứng thú nhíu mày: “Người trong cung nói, mấy hôm trước, Tô tứ thiếu bái kiến Trưởng công chúa, nét mặt lạnh lùng, không chuyện trò vui vẻ như bình thường, chỉ nhàn nhạt gật đầu với những người quen rồi rời khỏi.”
“Aiz!” Cậu em trai này, tính cách và sắc mặt vạn năm cũng không chịu thay đổi “Thiếu Sơ.” Chu Dục khẽ gọi, quắp cằm nàng hôn lấy. Gần đây hắn luôn như vậy, có khi là đang cùng nàng nói chuyện, có khi là lúc nàng nhíu mày trầm tư, hắn liền cúi đầu hôn nàng, Tô Thiếu Sơ cũng không kháng cự, tùy ý để hắn hôn. Hắn thích hôn nàng, thích mút vào cánh môi của nàng, nhìn đôi môi mềm mại bị hắn mút đến ửng hồng, sưng tấy, nhìn bộ dạng nàng thở không nổi, thần thái chân thật, hắn lại cảm thấy sảng khoái đến kỳ lạ. Chu Dục cuối cùng cũng chịu buông môi của nàng ra, khẽ vuốt lấy nàng, bỗng, một tiếng chim hót giòn vang truyền đến “Thúy lam điểu.”
Con chim xanh đậm, đuôi dài vàng nhạt cực kỳ xinh đẹp, không ngừng bay lượn giữa không trung, lúc nàng đang sợ run rẩy thì tiếng chim hót truyền đến, sau đó giương cánh đậu vào vai Tô Thiếu Sơ: “Đây là...”
“Tô công tử, Tô công tử!” Vô Ưu, Vô Sầu sung sướng tranh nhau chạy xuống bậc thang. Chú chim nhỏ vừa đậu lên vai nàng, lập tức giương cánh bay lên, bay đến cánh tay của Vô Ưu, Vô Sầu: “Đáng yêu không? Hoàng chủ tử vừa tặng cho chúng ta đó.”
Hai nàng vui sướng kêu lên với nàng: “Hoàng chủ tử nói chúng ta có thể an tâm mà nuôi nó, chim nhỏ sẽ không chết nữa!”
“Còn nói, chúng ta có thể thường xuyên mang chim nhỏ đến chơi với ngươi đó.”
Tô Thiếu Sơ nhìn Chu Dục: “Sao vậy? Hồn của hai con chim vừa chết dây dưa ngươi sao?”
“Hồn chim không có dây dưa, nhưng có hai nha đầu nào đó, mặc dù không dám chỉ trích ta, nhưng không ngừng ai oán nhìn ta.” Hắn nhìn Vô Ưu, Vô Sầu hưng phấn chơi với chim
“Cho nên mua về chuộc tội sao?”
“Có lẽ là bổn hoàng tử chợt bị ý trời tác động, cảm giác sát sinh là có tội.” Thú nhận chuyện này thật không quen tí nào, làm hắn không thể làm gì khác hơn là nhìn lên đỉnh núi tránh né: “Khó khi thấy ngươi làm chuyện làm người ta vui vẻ như thế.”
Trong tích tắc, Tô Thiếu Sơ cảm thấy Chu Dục lúc này có vài phần đáng yêu, không khỏi cười rộ lên: “Có lẽ, Thiếu Sơ yêu đệ cười với ta càng nhiều, thì bổn hoàng tử càng làm nhiều chuyện khiến người ta vui vẻ hơn.”
Lần đầu tiên Tô Thiếu Sơ nở nụ cười lúm đồng tiền chói lọi với hắn như thế, thật lòng mà không giả tạo, làm cho nội tâm của hắn thấy thật thoải mái “Hoàng chủ tử”.
Chu Dục chợt đưa tay lên, Tô Thiếu Sơ ngẩn ra, Vô Ưu, Vô Sầu che miệng kinh ngạc, hắn lại hôn nàng!
*** *** ***
Ánh trăng sáng mờ ảo, một màn xuân sắc kiều diễm cũng đang trình diễn đằng sau tấm màn lụa mỏng kia “A...”
Bàn tay dò vào vạt áo, Tô Thiếu Sơ dựa vào lòng hắn thở dốc “Thiếu Sơ...” Âm thanh mang theo dục vọng khẽ gọi. Tùy ý để đối phương từ từ cởi xiêm y của nàng ra, lộ ra làn da trắng nõn như tuyết, làm cho người đằng sau than nhẹ một tiếng, sau đó lại càng thêm càn rỡ chinh phục. Nàng không hít thở được, đành nhắm mắt lại, thấy vậy, hai tay Chu Dục lại càng được thể chơi đùa cùng đôi nhũ hoa, nhìn vẻ mặt mê man của nàng, hắn càng thêm đắm chìm vào trong đó, khó mà kiềm chế được, đó là cảm giác say lòng, cực kỳ ngọt ngào, cực kỳ xinh đẹp: “Mở mắt ra, Thiếu Sơ... Nhìn ta...”
Trong tiếng gọi của hắn, con ngươi đang nhắm mắt thừa nhận chuyện hắn muốn làm, chậm rãi mở ra, nở một nụ cười vòng cung chói lọi với hắn: “Tam hoàng tử... A...” Tiếng thở gấp trở nên khàn khàn, bởi vì dục vọng tráng kiện kia đang tiến đến nơi kín đáo của nàng, triền miên kịch liệt, cho đến khi dục vọng nóng rực rời khỏi cơ thể của nàng!
“Thiếu Sơ...” Nâng gương mặt lấm tấm mồ hôi của nàng lên, lần nữa hôn nàng, mút thật sâu cùng môi, lại làm cho nàng choáng váng hoa mắt. Nàng không hỏi hắn, tại sao không thật sự giữ lấy nàng, chỉ yên lặng tiếp nhận yêu cầu của hắn. Lại là một trận kích tình, nàng vẫn nằm ở dưới người hắn thở dốc, Chu Dục đưa nàng đến trước cây đàn cổ “Tặng đàn cổ Minh Lan cho ngươi, có thể đả động lòng của ngươi.”
Lúc trước hắn từng nhắc tới, nhưng nàng cự tuyệt rất rõ ràng, bây giờ nhắc lại, ngụ ý của hắn, nàng hiểu rất rõ: “Tam hoàng tử, ta đã nằm trong tay ngươi rồi, còn chưa đủ sao?”
“Ngươi thật sự nằm trong tay ta sao? Vậy thì cho bổn hoàng tử một lời đáp lại đi?”
Nàng lạnh nhạt như nước làm cho hắn thật sự không biết làm thế nào, Chu Dục thậm chí có cảm giác, hắn đang bị đùa giỡn, người bị cầm tù, không biết đến tột cùng là hắn hay là nàng!
Nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, Tô Thiếu Sơ thoải mái trêu chọc âm sắc của dây cung, gương mặt thanh tú có chút phức tạp, nhẹ nhàng ngâm:
“Ti đồng kết hợp cầm, trung có thái cổ thanh. Cổ thanh đạm vô vị, không xưng người thời nay chuyện.”
Nghe nàng ngâm ra những thi từ này, Chu Dục hơi nhăn mày lại, bởi vì đây là một khúc “phế cầm” được phổ từ một bài thơ “Ngọc huy quang thải diệt, chu dây cung bụi sĩ sinh. Vứt đi tới đã lâu, di âm thượng lạnh lùng.” Âm thanh vẫn tiếp tục ngâm lên, ngón tay thon dài dường như kích thích đàn tranh, mỗi một tiếng ngâm lại vuốt lên dây đàn một lần, “Không chối từ vì Vua bắn ra, ngang dọc bắn ra người không nghe. Vật gì khiến chi đột nhiên? Khương địch cùng Tần tranh.”
Ngón tay dụng khí, Tô Thiếu Sơ đặt tay lên đàn, dây đàn chuẩn bị đứt!
Ngay lúc nàng tiếp tục vận khí lần nữa, phá hủy toàn bộ cây đàn, thì một lực đạo nhanh hơn, đã chặn cổ tay nàng lại!
“Tại sao?” Chu Dục nắm chặt cổ tay trong lòng bàn tay, điều khiển mình không để một chưởng làm gãy nó, âm thanh tóe ra từ hàm răng: “Đàn đứt dây thì nên phế đi, bởi vì cho dù có để lại, nó cũng khó mà ngân lên bất cứ khúc đàn nào nữa.”
Đàn cổ Minh Lan này xem trọng nhất là dây cung bằng Băng Thiền, Băng Thiền đã sớm tuyệt tích trên thiên hạ, đàn cũng vì đó mà không thể ngân khúc được nữa, cũng không khác gì phế cầm: “Bổn hoàng tử hỏi, vì sao?”
“Tam hoàng tử, đàn (tình) của người, Thiếu Sơ khó mà nhận lấy.” Tô Thiếu Sơ tỉnh táo nói.”Thân này, tạm thời gửi gắm ở nơi người, nhưng trái tim của ta không còn ở Trung Nguyên này nữa!”
Đây là có ý gì? “Trái tim không còn ở Trung Nguyên?” Không còn! Nét mặt Chu Dục trầm xuống. “Ngươi đang nói với ta, trong lòng của ngươi đã có chủ rồi sao?”
Tô Thiếu Sơ không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ yên lặng không nói: “Nói!” Hắn cầm chặt hai vai nàng, cuồng nộ làm cho gương mặt của hắn trở nên dữ tợn. Ai ở trong lòng nàng?
Hắn không cho bất cứ người nào nhìn nét mặt ấy, nụ cười ấy thuộc về Chu Dục hắn, cho dù là nụ cười xinh đẹp hay thần sắc lãnh đạm, tất cả đều là của Chu Dục hắn! Hắn không cho bất cứ ai có được, càng không cho trong lòng nàng có người khác, nàng, Tô Thiếu Sơ, là người của Chu Dục hắn!
Cổ tay bị nắm chặt đến nỗi như bị chạm vào xương, Tô Thiếu Sơ bị đau ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt kia, sâu thẳm trong con ngươi kia là vẻ tàn bạo lạnh lùng, cả con đường nàng đi đều chống lại cùng người này, kết quả cuối cùng, không biết nên hận hay nên oán!
“Tam hoàng tử muốn một chưởng đánh chết ta, hoặc thỏa mãn cho dục vọng của ngươi, Thiếu Sơ cũng chỉ có một câu nói, ta không có lời nào để nói.”
Tô Thiếu Sơ nghênh nhìn hắn, thần thái kia trống rỗng, thái độ này tuyệt đối là từ chối hắn, càng làm Chu Dục giận tím mặt: “Không lời nào để nói, vậy không cần phải nói!”
Bóp chặt cằm của nàng, hắn không hề lưu tình nữa, hôn mạnh vào nàng, phải nói là như cắn xé nàng, làm nàng đau đớn dùng sức đẩy hắn ra, cánh môi đầy là máu tươi: “Thiếu Sơ yêu đệ, ngươi từng nói, hiểu ta hay không hiểu ta, đều rất khó.” Chu Dục nhìn cánh môi bị hắn cắn đến chảy máu, lạnh lùng nói, “Ta nghĩ những lời này nên nói với ngươi mới đúng!”
Nhìn thân ảnh phất tay áo rời đi, Tô Thiếu Sơ đưa tay, theo thói quen lau môi, sau đó, nàng lấy lưỡi, khẽ liếm hết những vệt máu còn lại trên môi, mùi vị của hắn, thấp giọng nói: “Ngay cả hiểu chính mình cũng thấy khó khăn vậy sao?”
Đi đến màn lụa mỏng, bước xuống bậc thang Tuyết Ngọc, bước đến dưới tàng cây bạch đàn, nàng ngẩng đầu, nhìn ánh trăng treo trên đỉnh núi cao vời vợi: “Mười sáu rồi, thời gian còn lại cũng không còn nhiều nữa!”
Một trận gió lành lạnh thổi qua, nhẹ lướt qua nàng, Tô Thiếu Sơ hưởng thụ cảm giác mát mẻ này, cũng giúp cho đầu óc của mình tỉnh táo thêm vài phần.
*** *** ***
Bóng đêm trước khi ánh bình minh luôn là tối nhất, vén màn che len, Chu Dục nhìn vào giường, dung nhan đang ngủ say, thân thể thon dài bình yên ngủ trên chiếc gối bằng tơ gấm. Lúc nãy triền miên làm cho xiêm y của nàng xốc xếch không ngay ngắn, tôn lên da thịt trắng nõn, ngay cả dây buộc ngực cũng bị nới lỏng ra, hai đầu vú mơ mơ hồ hồ, tràn đầy mị hoặc, làm cho đôi mắt hắn trở nên sâu thăm thẳm. Ngồi cạnh mép giường, yên lặng nhìn nàng, đưa tay muốn vuốt ve nàng, nhưng chợt dừng lại. Hắn vô cùng muốn người trước mắt này, ngay cả trái tim của nàng, lòng của nàng cũng khó nắm giữ trong tay, phải làm thế nào mới có thể vĩnh viễn giữ nàng ở bên cạnh?
Một vẻ tàn nhẫn xẹt qua, hắn vung lên nụ cười âm trầm, nếu nàng có thể làm đứt dây đàn, vậy hắn biến nàng thành phế nhân thì thế nào nhỉ?!
Nếu vậy, Tô Thiếu Sơ nàng có thể vĩnh viễn trở thành món đồ chơi trong tay hắn, như vậy cũng là chuyện vui. Hao tổn quá nhiều tâm trí với nàng, mà cảm giác với nàng thủy chung cũng chỉ là khó nắm giữ trong tay, cảm giác bất an đó làm cho hắn dần mất đi tính nhẫn nại. Không có người nào mà Chu Dục hắn không nắm được trong tay...
Chỉ quyết tâm ngoan độc...
Trong tay bắt đầu dụng khí, nhìn thẳng vào nàng, tứ chi thon dài, gãy một chân trước, rồi gãy thêm một tay nữa, chỉ cần nàng trở thành tàn phế... Nhưng nghĩ đến vẻ mặt đau đớn khi trở thành tàn phế của nàng, hắn lại do dự!
Hắn cười rộ lên, Chu Dục hắn từ khi nào lại do dự vì một người con gái chứ?!
Lúc này, người trên gối bỗng bất an nhíu mày lại, hô hấp dồn dập, nét mặt tỏ vẻ hoảng sợ!
“Thiếu Sơ?” Là ác mộng sao?
Không có tức giận, mở miệng, rất nhiều nước tràn vào mũi, cánh tay nhỏ bé liều mạng vùng vẫy, muốn đẩy bàn tay trên đầu ra, nhưng đổi lấy chỉ là lực đạo mạnh hơn, không ngừng đẩy nàng xuống nước, bóng tối bắt đầu bóp méo ý thức của nàng...
Gương mặt càng lúc càng hoảng sợ, trong mơ màng, hình ảnh đáng sợ kia lại trở vềGương mặt đột nhiên bị nắm lên khỏi mặt nước, hai mắt thống khổ nhắm chặt lại, không khí xông vào xoang mũi, làm cho nàng ho sặc mãnh liệt: “Không, không... buông... cứu mạng...”
“Cứ nghĩ là tiểu công tử, thì ra chỉ là một nha đầu!” Tiếng cười lạnh lẽo, đôi mắt đăm đăm nhìn thân thể tinh tế bị quần áo dán chặt vào! “Còn là một nha đầu biết võ!”
Đồng tử chậm rãi mở ra, nhìn đôi mắt lãnh đạm kia, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì, lại bị đẩy xuống nước, rồi lại kéo lên lần nữa!
“Cứu mạng... buông ra...”
Nàng không thể nào quên được, thoát khỏi bàn tay đáng sợ kia, thị vệ đằng sau vẫn không buông tha cho nàng, rời khỏi “Di Trai quán”, cả người ướt dầm dề, chạy mãi chạy mãi trong những bức tường dài ở hoàng cung, nàng rất sợ, sợ bước chân truy đuổi đằng sau nàng, thật đáng sợ.
“Thiếu Sơ, không sao, ngươi đang nằm mơ.”
Một âm thanh gọi lấy nàng, giống hệt như âm thanh trong mộng, nàng ở đâu? Nàng đang ở đâu vậy?
Mở mắt ra, là đôi đồng tử giống hệt như trong mộng, chỉ khác là, năm đó, đôi mắt ấy lạnh lùng tàn nhẫn, giờ phút này lại ân cần nhìn nàng. Bàn tay năm đó suýt nữa cướp nàng đi khỏi người thân của nàng, giờ đang vỗ về trán nàng: “Đừng đụng ta, ngươi đừng đụng ta...”
Tô Thiếu Sơ đột nhiên đứng dậy, kinh hãi chí cực: “Thiếu Sơ?” Chu Dục ngồi cạnh mép giường, dỗ dành nàng. “Ngươi chỉ gặp ác mộng thôi.”
“Ngươi khi dễ Ngọc phi nương nương, khi dễ dì ruột của mình.”
Cảnh trong mơ? Thực tế? Nàng nhất thời không tỉnh táo, hoảng sợ chỉ vào hắn “Ngươi muốn giết ta... ngươi muốn giết ta... muốn bóp chết ta...”
Thấy hắn đến gần, Tô Thiếu Sơ hoảng sợ lùi ra đằng sau, “Những chuyện đó đã qua rồi, đó chỉ là ác mộng, ta sẽ không giết ngươi nữa, đã qua rồi.”
Năm đó làm nàng đau khổ như vậy, hoảng sợ như vậy sao! Nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, Chu Dục như nhìn thấy được những hành động năm đó của mình, hắn thật không ra gì, làm cho nàng đau khổ như thế sao?
“Nó chưa có qua...” Tô Thiếu Sơ kích động chỉ vào hắn la to, dường như điên mất, “Ngươi chính là cơn ác mộng của ta... cơn ác mộng còn sống sờ sờ... ngươi là bóng ma từ nhỏ của ta... cách ta xa một chút... đừng đến gần ta...”
“Thiếu Sơ!”
Thấy nàng nhảy xuống giường muốn chạy, Chu Dục vội vàng bắt lấy nàng, “Buông... đừng đụng vào người ta... cha, mẹ... cứu con... cứu Sơ Nhi...”
Chu Dục dùng thân thể, ngăn chặn nàng vùng vẫy, “Ngươi mau buông ra... đại ca, ngươi ở đâu...” Nàng hoang mang nhìn khắp nơi, trên mặt đầy vẻ nỗi sợ hãi! “Tuyết Sơ... cứu ta... Tuyết Sơ...”
Tuyết Sơ? Nghe thấy cái tên xa lạ từ trong miệng nàng thốt ra, nét mặt Chu Dục trở nên hiểm ác: “Hắn là ai? Tuyết Sơ là ai? Nói, Tuyết Sơ là ai?”
Nét mặt đáng sợ hệt như bộ dạng trong mặt, làm cho Thiếu Sơ đang trong ý thức trẻ thơ càng sợ hãi hơn: “Tuyết Sơ, Tuyết Sơ, hắn... Hắn là...” Ánh mắt kia tựa như dã thú muốn ăn thịt người, làm cho nàng lẩm bẩm không nói nên lời: “Câm mồm! Không cho gọi cái tên này nữa!”
Chu Dục kiềm chế hai tay của nàng, tay kia bắt đầu cởi y phục của nàng ra, xé toan quần áo trên thân thể của nàng!
“Sau này, ngươi chỉ được gọi tên của ta...” hắn quát giận. “Gọi tên của ta, gọi...”
Nàng sợ hãi lắc đầu, không biết nên thốt lên như thế nào, “Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, không cho phép ngươi dùng ánh mắt chán ghét này nhìn ta...”
Dục vọng len lỏi và hai chân nàng, hắn có thể thấy được, hai hàng lông mày nàng khép lại, đầy vẻ chán ghét, cho dù là thực tế hay ở trong mộng, nàng, vĩnh viễn cũng chỉ căm hận và chán ghét hắn!
Mỗi khi hắn muốn tiến thêm một bước giữ lấy nàng, nàng lại tỏ vẻ như vậy, hai mắt nhăn lại, tỏ vẻ không vui, cũng vì vẻ chán ghét ấy của nàng, làm cho hắn không cách nào thật sự giữ lấy nàng đến cuối cùng được!
Xâm nhập xa lạ phía dưới làm cho Tô Thiếu Sơ càng hoảng sợ hơn, vùng vẫy kêu la “Ngươi muốn làm gì? Buông, buông...” Nàng muốn thoát khỏi hắn, nhưng lại càng kích thích dục hỏa của hắn dâng lên. “Đại ca, Tuyết Sơ... cứu ta...”
Thân thể chế trụ nàng thật chặt, trong nháy mắt, hai tròng mắt oán giận của nàng như kích thích hắn dùng lực mạnh đẩy vào bên trong nàng, dục vọng dã tính đã vào trong cơ thể nàng!
“A a... a...”
Cảm giác, lớp chướng ngại kia hoàn toàn bị phá vỡ, làm cho nàng đau đớn kêu lên!
Đồng thời, nghe thấy tiếng nàng kêu la, lý trí của Chu Dục cũng được khôi phục lại, nhìn thấy nàng đau đớn, hắn lại đau lòng không, hắn buông tay ra, nhẹ nhàng ôm nàng: “Đừng động, Thiếu Sơ, ta sẽ không làm tổn thương ngươi nữa.”
Hắn không muốn nhìn thấy nét mặt này của nàng, hắn muốn nàng đáp lại, muốn nhìn nàng tựa vào ngực hắn, chứ không phải vẻ mặt căm hận này...
Hai hàng lông mày trở nên ôn nhu, luật động bất giác dừng lại, những cái hôn tới tấp dày đặc, ngón tay dài phủ lấy nơi kết hợp của hai bên, cho đến khi tiếng kêu la kia dừng lại, hắn mới từ từ, chậm rãi tiếp tục. Thấy nàng bĩu môi như muốn thốt lên tiếng kêu nữa, Chu Dục lập tức hôn lên đôi môi mềm của nàng, cho đến khi vẻ chán ghét của nàng từ từ biến mất, hai tròng mắt dần mở ra, tiếp nhận tiếng gọi từ môi của hắn: “Thiếu Sơ...” Tiết tấu vẫn chậm rãi, từ từ. “Cho dù là ôm ngươi bao nhiêu lâu đi nữa, sợ rằng cũng không đủ thỏa mãn cho nội tâm của ta.”
Khi ánh mắt mê loạn kia từ từ trở nên tỉnh táo, nàng mới ý thức được chuyện đang xảy ra trên người mình: “Tam hoàng tử... A...”
Lần nữa đâm sâu vào trong cơ thể nàng, làm cho Tô Thiếu Sơ ngửa người, bật ra tiếng rên rỉ” “Đừng... Không nên...”
Dục vọng cứng rắn không ngừng chạy nước rút trong cơ thể nàng, nàng nắm chặt giường, vô ý thức buộc chặt xâm nhập phía dưới, rút ra, rồi lại xâm nhập vào... Dục vọng thô nóng kết chặt trong cơ thể nàng: “Đừng khóc, Thiếu Sơ, vĩnh viễn ở bên cạnh ta, ngươi muốn cái gì ta cũng sẽ cho ngươi, đừng rời khỏi ta, được không?”
Khi hắn mút sạch nước mắt trên gương mặt nàng, Tô Thiếu Sơ mới biết được, nước mắt đã trợt xuống khỏi mắt của nàng. Vốn tưởng rằng nàng sẽ không chú ý đến chuyện này, vốn tưởng rằng có thể thong dong mà chống đỡ, cuối cùng, nàng đã đánh giá mình quá cao, đây là chuyện mà nàng không thể thừa nhận được...
“Ta... Sẽ không thừa nhận Chu Dục ngươi... Vĩnh viễn cũng không...”
Nhắm mắt lại, tuyên cáo thấp giọng mà rõ ràng, người ở trên thân nàng không nói gì, chỉ tăng nhanh tốc độ, hoàn toàn xuyên qua người nàng...
*** *** ***
Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết, ánh rạng đông che kín cả người nàng, hắn vẫn không buông nàng ra “Thiếu Sơ.” Xoa xoa hai má của nàng, hôn lấy tròng mắt thủy chung không chịu mở ra của nàng, “Ngươi đang tức giận với ta sao?”
Từ sau đêm qua, nàng liền nhắm chặt mắt không nói gì, không bướng bỉnh vùng vẫy nữa, cơ hồ là để mặc hắn hoàn toàn định đoạt, không lên tiếng nói gì nữa. Cuối cùng cũng nhìn thấy một mặt khác của nàng, không còn là nụ cười bình tĩnh thong dong, cũng không còn là cau mày căm ghét nữa, nhưng một mặt này lại làm cho Chu Dục thở dài: “Cho dù ngươi phản kháng hay tức giận, cũng không thể thay đổi sự thật này nữa, ngươi đã là người của bổn hoàng tử.”
Chu Dục để nàng tựa vào giường, phủ lên tấm lưng trần bóng loáng của nàng, lại lần nữa tiến vào cơ thể nàng: “A ...” Vùi mặt sâu vào trong chiếc gối mềm mại, Tô Thiếu Sơ thán nhẹ, cắn chặt môi. Hắn không nói gì, chỉ muốn cùng cơ thể nàng hợp nhất làm một! Kết hợp hai người vào một chỗ: “Cho dù có giữ lấy ngươi như vậy, ta vẫn không cảm thấy có thể giữ được ngươi, ngươi làm cho tâm ta nhiễu loạn, càng lúc càng nghiêm trọng.”
Dục vọng vận sức, chờ phát động trong cơ thể nàng, hắn lại bắt đầu, chặc đến nỗi làm cho người ta không thở nổi, hơi thở ấm áp trêu chọc bên tai nàng “Thiếu Sơ, chẳng lẽ ngươi không thể nào quên được chuyện trước kia sao?”
Dục vọng sâu trong cơ thể nàng lại cứng rắn lên, như kéo căng nơi âm nhu phía dưới ra làm cực hạn, làm cho hô hấp của nàng khẽ run lên lần nữa: “A...” Thế công lại bắt đầu qua lại, Tô Thiếu Sơ cắn môi: “Đến đâu, ngươi mới chịu nhìn nhận, Thiếu Sơ?”
Bàn tay không ngừng vuốt ve người nàng, nhưng nàng thủy chung chỉ nhắm mắt yên lặng: “Nói cho ta biết, ngươi hiểu rất rõ, ta sẽ không để cho ngươi rời khỏi, vậy cần gì phải tiếp tục quyết liệt với ta chứ?”
Chôn đầu vào gối, đôi mắt nhắm chặt cuối cùng cũng có mở ra: “Ta... Không muốn ở đây, không muốn ở trong phủ của ngươi nữa, đế đô từng là... cơn ác mộng của ta!”
“Ngươi muốn đi đâu? Ở đâu mới có thể làm cho ngươi quên mất những chuyện đã qua?”
Nàng yên lặng, dường như không muốn đáp lại, dục vọng phía dưới dường như đã bị bức bách đến đỉnh điểm, chợt lui ra, trong tiếng thở gấp của nàng, nó đi đến nơi sâu nhất, làm cho nàng khàn giọng rên rỉ, thân thể trắng noãn chấn động: “Đừng nghĩ đến những chuyện khác, cho ta một đáp án.” Chu Dục dính sát vào nàng, ngửa ra trì hoãn việc rút nó ra khỏi cơ thể của nàng. Đôi môi bị nàng cắn càng thêm ửng hồng, kích tình vỡ bờ, tình dục nhiễm lên vẻ đẹp của nàng, thần thái này thật khó bắt, nàng nằm trong chăn, khẽ đáp: “Vân Phong Tuyết Dạ, ở đó... tối mười chín rất đẹp.”
Chu Dục vuốt ve nàng, dịu dàng nói :
“Được, ta đưa ngươi đi, cả mùa đông này, chúng ta đều sẽ ở Vân Phong.”
Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng, đong đưa phía sau cũng càng mạnh mẽ, hai người bên trong màn che lại triền miên một lần nữa. Không cách nào để ý đến những chuyện đã xảy ra nữa, Tô Thiếu Sơ chỉ biết, cho đến trước khi đến Vân Phong, có lẽ nàng vẫn không thể rời khỏi khuỷu tay và sự đòi hỏi của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.