Chương 1: Tiết tử
Tứ Phương Vũ
09/03/2015
“Tứ đại gia tộc chỉ được có
đứa con thứ năm, đứa thứ sáu xem như ý trời, nếu là nữ, thì coi như là người
của Thiên gia.”
Câu nói dân gian lưu truyền khắp nhân dân này, chính là nói về tứ đại gia tộc phụ tá cho hoàng thất, gồm Cao, Đoạn, Lục, Tô.
Năm xưa, tứ đại gia tộc có công giúp triều đình bình định chiến loạn, dù nhận được nhiều phần thưởng lớn nhưng đồng thời cũng giao ra vài ước định, chỉ cần là đứa bé sau thứ năm của tứ đại gia tộc, nếu là nữ thì chính là người của hoàng gia, được hoàng đế thu làm dưỡng nữ, ban phong hào công chúa, vinh sủng như vậy, chính là một lợi thế về chính trị!
Một khi được ngoại tộc cầu thân, hay thậm chí là phần thưởng lớn dành cho những võ tướng đánh trận chiến thắng trở về, được hoàng thượng tứ hôn, được gả công chúa cho chính là tôn vinh lớn nhất, lúc này, công chúa được ban tặng cho phong hào “Công chúa Thiên gia” sẽ
phải chịu một hôn nhân chính trị, đây là nguyên nhân vì sao tứ đại gia tộc không muốn hy sinh cốt nhục của mình!
Trừ phi là cố tình tham lam quyền quý, nếu không không ai muốn đưa cốt nhục của mình vào trong cung, vì vậy, để tránh cốt nhục chia ly, tứ đại gia tộc không ai sinh quá người con thứ năm.
Tô Thiếu Sơ thân là đứa con thứ sáu của Tô gia, từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, ngàn lần vạn lần phải lưu ý về bí mật thân phận của mình.
“Sơ Nhi, con phải nhớ kỹ, đứa con thứ sáu của Tô gia là nam, sự tồn tại của đứa con thứ bảy là bí mật, con và Tiểu Sơ không được xuất hiện cùng một lúc, nếu bị người khác phát hiện, sẽ có người mang con rời khỏi cha mẹ và các ca ca, phải nhớ kỹ, phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được cho người khác biết chuyện này!”
Trước ba tuổi, nàng và đệ đệ rất ít khi ra khỏi phòng, sau ba tuổi, bọn họ được đưa đến đế đô, trưởng thành ở một thị trấn gần đế đô nhất, lúc này, nhị tỷ được gả cho Hoàng thái tử làm trắc phi, đại ca từng tới thăm, vui mừng nói cho nàng biết, lời ước định về đứa con thứ sáu sẽ không làm khó tứ đại gia tộc nữa, bởi vì Hoàng thái tử kế vị tương lai sẽ hủy bỏ tập tục xấu này.
*** *** ***
Xuyên qua những tán lá cây, đôi mắt đen nhánh ti hí nhìn người xinh đẹp như hoa trước mắt, đang cầm lấy cây kim, may chiếc khăn trên tay.
“Wow, đó là hầu gái Nam Nguyên trong truyền thuyết sao, đúng là xinh đẹp tựa như tiên nữ vậy.” Tiểu nam hài vuốt ve cằm, thấp giọng nói.
“Ta nghe cha nói, Nam Nguyên là chỗ của Hiên Viên Oa, ở đó, nữ nhân thì xinh đẹp biết ca múa, nam nhân thì tinh thông đúc kiếm, thảo dược y lý cũng không kém!” Tiểu nữ oa nhìn mỹ nữ xinh đẹp trước mắt, điệu bộ nói tỏ ra như một người lớn.
“San San, yên tâm, sau này ngươi lớn lên sẽ còn xinh đẹp hơn nàng ấy nữa!” Tiểu nam hài chắc chắn nhìn cô bạn bên cạnh, vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, xinh đẹp đã khiến cho người ta phải chú ý đến.
Quả thật, tiểu cô nương được khen ngợi, vui vẻ mỉm cười ngọt ngào, “Thiếu Sơ, ta yêu ngươi nhất.”
“Nương nương.” Cung nữ mang đồ ăn đến gần, thấy chủ nhân đang định khom lưng xuống nhặt sợi chỉ dưới đất, nàng ta nhanh chóng đi lên, nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nói: “Ngài đã có rồi, không thể khom lưng hay cầm vật nặng.”
“Linh Lung, còn chưa tới một tháng, không sao đâu.” Tống Mai Ngọc mỉm cười, Linh Lung chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn, khi nàng được Nam Nguyên gả cho hoàng thất Trung Nguyên hoàng thất, nàng ta cũng đi theo nàng đến đây.
“Cẩn thận luôn tốt hơn, hơn nữa ở đây là hoàng cung, gây ra chuyện thì lại phiền phức nữa.” Linh Lung đỡ nàng ngồi xuống ghén, đặt mâm thức ăn lên bàn, mùi thơm của thuốc xông vào mũi. “Bây giờ phải ăn hết những món ăn bổ dưỡng này.”
Tống Mai Ngọc che mũi lại, cảm thấy buồn nôn, “Ta sợ mấy cái mùi này.”
“Theo tình huống trước mắt của nương nương thì là như thế, nhưng không thể không ăn được, nương nương uống chút súp đi, như vậy cũng tốt.”
Không lay chuyển được Linh Lung, nàng đành bưng bát súp lên, húp một hơi cạn sạch.
“Tam hoàng tử, hắn... Có đưa tin tức gì đến không?” Uống xong bát súp, nàng nghi ngờ hỏi.
Linh Lung lắc đầu.
“Không có tin tức, cũng không đến Di Trai quán, hắn không định để ý đến ta nữa sao?” Lông mày rũ xuống buồn bã, một tiếng thở dài, “Ta sai rồi sao? Hẳn là không nên kiên trì ở lại đây ...”
“Hầu gái, chuyện cũng đã xảy ra, người đừng suy nghĩ đến nữa.” Linh Lung gọi thân phận của chủ nhân ở Nam Nguyên..
“Ta đã phạm vào cấm kị luân thường, đó là tội lỗi lớn nhất, còn có tư cách gì nhận tôn xưng như thế.” Nàng buồn bã cười khổ. “Đúng là thứ không có thì đừng nên lấy...” Khẽ vuốt cái bụng bằng phẳng trước mắt, nhịn không được thở dài. “Nếu như ta có thể vô tình như hắn thì tốt biết mấy, nhưng ta cầm lên được, bỏ xuống không được.”
“Ta nghe nói, Thánh nữ là một người vô cùng nhân hậu, sao lại sinh phải một hoàng tử... tàn nhẫn như thế.” Dù sao cũng là con của Thánh nữ, Linh Lung biết mình đã lỡ lời, nhưng không cách nào nhịn được.
Mười sáu năm trước, Thánh nữ Nam Nguyên Tống Phiêu Bình, mang lòng thương xót nhân dân, không đành lòng nhìn dân chúng vô tội gặp tai ương, không tiếc trở thành vật hy sinh cho hòa bình của Trung Nguyên và Nam Nguyên, trở thành phi tử của Hoàng đế Trung Nguyên, không ngờ sau khi sinh xong đứa con trai đầu lòng, đã bị bệnh qua đời.
Lúc này, cái chết của Thánh nữ vấp phải sự nghi ngờ của Hiên Viên Oa, quan hệ của hai bên cũng vì vậy mà đóng băng, nếu như không phải vì đứa con của Thánh nữ vẫn còn ở Trung Nguyên, phỏng chừng hai bên lại giao chiến lần nữa.
Mười sáu năm sau, Nam Nguyên chậm chạp không chọn lựa Thánh nữ, vì con của Thánh nữ, Hiên Viên Oa cam nguyện làm hòa, đưa hộ giáo hầu gái gả vào hoàng thất Trung Nguyên, chăm sóc dạy dỗ cho Hoàng tử của Hiên Viên Oa, mượn đám hỏi này để bù cho những vết rách năm xưa.
Tống Mai Ngọc là hầu gái thế hệ này, cũng chính là em gái của Thánh nữ Tống Phiêu Bình, tuy là tỷ muội nhưng tuổi tác có xê xích rất lớn, khi tỷ tỷ trở thành Thánh nữ gả vào Trung Nguyên, nàng vẫn còn là một đứa bé đang mặc tã lót.
Hầu gái Nam Nguyên gả cho Hoàng đế Trung Nguyên, đó chỉ là trên danh nghĩa, chức trách của nàng là vì con của Thánh nữ mà đến, Hoàng đế Trung Nguyên cũng rất tôn trọng nàng, ban cho nàng một biệt quán đơn độc, không bị câu thúc bởi lễ nghĩa hoàng cung, cũng ngăn ngừa những vị phi tử khác quấy rầy, biệt quán này chỉ cho phép Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái tử và Tam hoàng tử đi vào, người khác không được tự tiện xâm nhập.
“Hẳn là Tam hoàng tử sợ sẽ bị người khác phát hiện.” Tống Mai Ngọc nhíu mày, càng đau khổ hơn. “Mọi người đều sợ làm hắn tổn thương, Hoàng hậu như thế, Thái tử như thế, Hoàng thượng càng như thế, yêu thương sủng nịch là chuyện duy nhất mà mọi người có thể làm cho hắn.”
Năm đó Thánh nữ gả vào Hoàng cung, Tần phi ở hậu cung tranh đấu vô cùng hung ác, Hoàng thượng lại sủng ái, Thánh nữ địa vị bất phàm, đãi ngộ hoàn toàn khác với các phi tử khác, dĩ nhiên trở thành cái đinh trong mắt của hậu phi, vì vậy nên mới xảy ra sự cố như thế.
“Phiêu Bình tỷ tỷ từng cứu Hoàng thái tử nên Hoàng hậu vô cùng biết ơn nàng, xem nàng như tỷ muội ruột thịt.”
Hoàng hậu thiện lương nhân từ, trước giờ không tranh thủ tình cảm nơi hậu cung, hơn nữa, Hoàng hậu và Hoàng đế cùng nhau lớn lên, Hoàng đế lại càng kính trọng nàng, nàng luôn làm tròn bổn phận, quanh năm thờ Phật, năm đó, Hoàng thái tử lâm bệnh nặng, rơi vào hôn mê, cũng nhờ Thánh nữ cứu Thái tử, vạch trần âm mưu hậu phi vì muốn tranh vị mà độc chết Thái tử.
Lúc này, Hoàng hậu mới quan tâm đến vị Thánh nữ đến từ Nam Nguyên, hơn nữa, tuổi tác giữa hai người không sai lệch lắm, nên hoàng hậu xem nàng như tri kỷ, sau khi Thánh nữ từ trần, bỏ lại đứa con thơ, Hoàng hậu cũng yêu thương, hết lòng chiếu cố đứa bé này.
“Hoàng hậu nương nương yêu thương con của Thánh nữ thì không cần phải nói, người sáng suốt đều nhìn ra được.”
Nếu như không biết Thái tử mới là con ruột của Hoàng hậu, người ngoài không hiểu còn cho rằng Tam hoàng tử mới là con trai ruột của nàng.
Tống Mai Ngọc đặt chén canh xuống, lắc đầu cười khổ. “Hoàng hậu thương yêu Tam hoàng tử như con cháu, nói quan hệ giữa Hoàng hậu với Phiêu Bình tỷ tỷ là tỷ muội thì chi bằng nói là như mẹ, đối với đứa con mà Phiêu Bình tỷ tỷ để lại, dĩ nhiên cũng giống như là bà đối với cháu. Hoàng thái tử được dạy dỗ trở thành vua của một nước, trước ba tuổi luôn ở cạnh Hoàng hậu, nhưng sau khi trưởng thành thì liên tiếp được thể nghiệm, vì vậy, người thật sự ở cạnh Hoàng hậu lâu nhất chính là Tam hoàng tử.”
“Khi tiến cung rồi, ta rốt cuộc cũng hiểu ra, vì sao Tam hoàng tử tuổi còn trẻ nhưng đã có quyền thế hơn người.” Tống Mai Ngọc đứng dậy, nhìn bầu trời, vẻ mặt xa xăm. “Con của Thánh nữ ở Trung Nguyên được thương yêu như thế, ta nên vui vẻ, vui vẻ thay cho tỷ tỷ đã chết đi, nhưng... Cưng chìu quá đáng như thế, chỉ sợ là họa, không phải là phúc.”
Nửa năm trước đến Trung Nguyên, rốt cuộc nàng cũng thấy được con của tỷ tỷ, đứa cháu ruột này còn lớn hơn nàng hai tuổi, cũng chính là con của Thánh nữ tộc Hiên Viên Oa.
Tam hoàng tử Chu Dục, dáng vẻ tuấn mỹ phi phàm, gương mặt mang theo vẻ đẹp ma mị, còn nhớ khi ấy, đối phương nở nụ cười của mình, thậm chí còn gọi nàng là dì, nàng ngây ngốc thật lâu.
“Hầu gái đừng lo lắng quá nhiều, Tam hoàng tử có được quyền thế hơn phân nửa là vì người có tài năng, nếu không, cho dù có được Hoàng hậu cưng chìu mấy đi nữa, Hoàng thượng, Thái tử bảo vệ mấy đi nữa, không thật sự có năng lực thì triều thần cũng không khâm phục khẩu phục, quyền lực như thế chỉ là hư danh, nhưng văn võ cả triều, không ai dám có lời dị nghị về Tam hoàng tử.”
Hoàng hậu tự mình chăm sóc cho vị hoàng tử này từ nhỏ, còn yêu thuuơng hết mực, bất kỳ yêu cầu gì của Tam hoàng tử đều không nói “Không”, nàng không đành lòng nhìn Tam hoàng tử đau lòng, lại không nỡ để Tam hoàng tử chịu đựng bất kỳ đau khổ gì.
Hoàng hậu đã nhận định nên bảo vệ tốt cho Tam hoàng tử, như vậ mới không làm cho Tống Phiêu Bình đã mất phải thất vọng.
Hoàng hậu cố gắng yêu thương, Hoàng đế bảo vệ, Thái tử cưng chìu, “Yêu thương, cưng chìu mở một mắt nhắm một mắt”, tạo nên Tam hoàng tử Chu Dục quyền thế vô hạn.
“Có dị nghị cũng đâu dám ở trước mặt hắn!” Tống Mai Ngọc nhắm mắt nói, cảm thấy buồn bã thay cho tình cảnh của mình hôm nay. “Có đôi khi, ta cảm thấy hắn đáng sợ tựa như ma quỷ vậy, ta đã hoàn toàn bị hủy trong tay hắn, cả đời này, ta cũng không có cơ hội nói cho hắn biết, giữa người và người, nên quý trọng nhau, thời gian ông trời cho ta cũng không còn nhiều nữa.”
Nàng còn không hiểu sao? Cũng vì Chu Dục có năng lực và được sủng ái hơn người, cho nên hắn vô cùng rõ ràng, chỉ cần là trong phạm vi của mình, dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng không sao.
“Hầu gái, thân thể của người sẽ không có việc gì đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Linh Lung, mấy ngày nữa ngươi về Nam Nguyên một chuyến đi.” Tống Mai Ngọc nhận lấy ly trà mà nàng dâng lên, như có điều suy nghĩ nói: “Mang theo thư của ta trở về, nhớ kỹ, cho dù có nghe được tin tức gì của ta ở Trung Nguyên, cũng phải làm theo như trong thư.”
“Hầu gái, người muốn làm gì?” Linh Lung ngẩn ra.
Tống Mai Ngọc đang định mở miệng, lại nghe thấy ở một nơi không xa đấy, truyền đến một thanh âm nho nhỏ.
“Lớn mật, ai đó?” Linh Lung nghiêm thanh quát la!
Chỉ thấy một quả cầu nhỏ lăn từ bụi cỏ ra.
“Là ai, mau ra đây!”
Linh Lung nhặt trái cầu lên, nghiêm nghị nói.
Sau đó, một đứa bé trai bước ra từ bụi cỏ, sau đó là một tiểu cô nương, tiểu nam hài nắm chặt tay của tiểu cô nương, cúi người hành lễ.
“Thật xin lỗi, chúng ta chơi cầu, vui quá nên chạy vào Di Trai quán lúc nào cũng không để ý, vừa rồi bò qua tường là muốn nhặt cầu, mạo phạm đến phu nhân, nàng là bị ta kéo vào thôi.” Thật ra là ban đầu San San muốn vào xem, nhưng trước giờ Tô Thiếu Sơ luôn bảo vệ cho cô bé, nói thế nào cũng không muốn làm ảnh hưởng đến San San.
“Khá lắm, khí độ bất phàm!” Tống Mai Ngọc cười, chỉ nói vài câu đơn giản.
“Quả là một cặp đôi xinh xắn.” Linh Lung thấy là đứa bé, tức giận cũng tiêu tan hơn phân nửa, thấy cô bé xinh đẹp như từ tranh vẽ bước ra, cười cười muốn đi lên, nhưng ngay lập tức bị tiểu nam hài chặn lại.
“Phu nhân, cung nữ tỷ tỷ, cầu là của ta, không quan hệ đến nàng, để cho San San đi trước đi!”
“Thiếu Sơ, là kéo ngươi vào, đừng nhận lỗi thay ta.” Tiểu cô nương bất mãn với sự nghĩa khí của hắn.
“Thiếu Sơ, San San?” Tống Mai Ngọc nghe thấy tên của bọn họ, suy nghĩ một chút hỏi: “Là Tô gia Tiểu công tử và con gái của lão tiên tri Nhan Hiểu Thông, Nhan San San sao?”
“Dạ vâng.” Thân phận của bọn họ dễ nhận ra thế sao? Hai đứa bé không khỏi ngẩn ra.
“Thì ra là thế, đã sớm nghe người trong cung nói, mỗi khi Tô đại công tử mang theo Tô tiểu công tử tiến cung, bên cạnh luôn có thêm một tiểu cô nương xinh đẹp.” Linh Lung cũng nhớ tới nói.
Thỉnh thoảng nàng cũng nói chuyện phiếm với hạ nhân, vẫn thường nghe bọn họ nhắc đến. Hai đứa bé này vô tư ở cạnh nhau, làm cho người ta không thể không chú ý đến.
“Không biết đứa con tương lai của ta có xinh đẹp như vậy hay không?”
“Ngọc phi nương nương.” Thấy chủ nhân thất thần, Linh Lung vội vàng gọi.
“Còn nhỏ tuổi, bọn nó có thể biết được bao nhiêu.”
Tống Mai Ngọc nhẹ nói, sau đó đưa tay đến trước mặt bọn nhóc, đối phương chần chờ một chút, sau đó đi đến trước mặt nàng.
“Tô gia Tiểu công tử và con gái của lão tiên tri.” Dung nhan dịu dàng ngồi xổm xuống, khẽ vuốt lấy mặt mũi của bọn họ, “Tiểu công tử có phong thái, tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người, tương lai của các ngươi, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, môn đăng hộ đối, không cần lo lắng gì đến thế tục.”
Hai đứa bé nghe được, cái hiểu cái không, Linh Lung đứng cạnh bên chỉ có thể than thở, không dám nhắc lại lời nói của chủ nhân, càng nói đến chỉ càng thêm nguy hiểm.
“Ta nhớ, Tô gia với Hiên Viên Oa có tình nghĩa sâu xa, lệnh tôn lại có giao tình thân thiết với các bô lão, lệnh huynh cũng giúp đỡ người trong tộc không ít, ở Nam Nguyên, người của Tô gia rất được kính trọng.”
Nàng ôn nhu nói, cầm tay của đứa bé, muốn dắt bọn chúng vào trong nhà vui đùa một chút, nhưng lại phát hiện cổ tay của tiểu nam hài trắng nõn, Tống Mai Ngọc tỏ ra kinh ngạc, đặt tay lên kiểm mạch của hắn, sau đó kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi... Không phải là nam hài?”
“Á!” Tô Thiếu Sơ mơ màng nhìn phu nhân xinh đẹp kia, lại bị lời của người làm cho bừng tỉnh.
Sơ Nhi ngươi phải nhớ kỹ, đứa con thứ sáu của Tô gia là nam... Nếu bị người khác phát hiện, sẽ có người mang con rời khỏi cha mẹ và các ca ca, phải nhớ kỹ, tuyệt không được cho người khác biết chuyện này.
“Ta, ta... Thật xin lỗi, làm phiền rồi, chúng ta đi trước.” Tô Thiếu Sơ bối rối hất tay vị nương nương trước mặt ra, nắm tay Nhan San San bỏ chạy.
“Chờ đã, các ngưoi ...”
Linh Lung không kịp gọi lại, chỉ thấy hai đứa bé thoáng chốc đã biến mất.
Tô Thiếu Sơ cùng Nhan San San chui ra khỏi góc tường trong Di Trai quán, hai người thở hổn hển, vỗ vỗ ngực, sau đó nhìn nhau cười một tiếng, bởi vì cuộc thám hiểm hôm nay, giúp cho họ thấy được hầu gái Nam Nguyên.
Nhưng là, chẳng lẽ cảm giác đó là sai sao? Thiếu Sơ tuổi còn nhỏ cảm giác được, sắc mặt của vị Ngọc phi nương nương này là... cứng nhắc?
*** *** ***
Mấy ngày sau, Tô Thiếu Sơ tiến cung lần nữa, lúc này, đại ca cũng vừa trở về từ Đông Vực, Hoàng thái tử đặc biệt thiết yến tẩy trần, còn muốn gặp “bí mật” của Tô gia bọn họ.
Hai tỷ tỷ gả cho Hoàng thái tử làm trắc phi, thêm tứ đại gia tộc kiên định góp lời, làm cho Hoàng thái tử từ trước đến giờ ghét tập tục xấu chấp nhận, sau này khi hắn lên ngôi, sẽ bãi bỏ giao ước về đứa bé thứ sáu chính là con của Thiên gia.
Thừa dịp mọi người vui vẻ trò chuyện, Tô Thiếu Sơ vội vàng chuồn êm ra khỏi Nghênh Phúc công viên, thong thả đi đến Di Trai quán.
Nhìn bức tường, rồi lại nhìn chung quanh, xác định không có ai, nàng mới chui vào bên trong Di Trai quán lần nữa.
Đối với Ngọc phi nương nương, Tô Thiếu Sơ rất có hảo cảm, chỉ là lần trước quá kinh hoảng, hại nàng phải bỏ của chạy lấy người.
Mượn bụi cỏ để thoát khỏi thủ vệ, đi đến chỗ lần trước, phát hiện hôm nay an tĩnh dị thường, bình thường, bên ngoài tẩm điện có không ít người, bây giờ đứng đây hồi lâu, cũng không có gặp cung nữ nào đi qua!
Nàng cẩn thận đi ra, không hiểu nhìn khắp chung quanh, tất cả mọi người đi đâu rồi? Sao cứ như là rút lui hết vậy, chỉ có bên ngoài quán là có thủ vệ.
Đi ngang qua một tẩm cung, nàng nghe thấy tiếng khóc thút thít, Tô Thiếu Sơ tò mò đi đến, từ khe cửa nhìn vào, không có ai.
Nàng nhảy lên, nhẹ nhàng mở hờ cửa ra, không khỏi tò mò nhìn vào, thanh âm truyền ra từ phòng ngủ, nàng bước nhẹ qua, nhẹ nhàng vén màng lụa mỏng lên, tiếng khóc của Tống Mai Ngọc truyền ra.
“Lần này ngươi đến chính là muốn cho ta đáp án sao? Muốn ta bỏ đứa con của mình?!” Che miệng, nàng khó có thể ức chế được run rẩy.
Một bên, thiếu niên mặc hoa phục màu vàng, chói lọi hoa lệ, mái tóc đen phiêu dật búi cao, gương mặt tuấn mỹ vô song, nụ cười luôn là thong dong như thế, mười ngón tay giơ lên, ngón nào cũng có nhẫn vàng, đá quý, nhưng không làm cho người ta cảm thấy tục tĩu, mà là hoa lệ, quý phái tột cùng.
Tô Thiếu Sơ nhận ra, đó là Tam hoàng tử Chu Dục, người mà ai cũng phải sợ!
“Mai Ngọc, dì thân yêu, chẳng lẽ dì muốn sinh một đứa con cho cháu ruột vậy sao?” Chu Dục cười hỏi, tàn nhẫn nói.
“Nhưng nó... nó là một sinh linh vô tội! Là cốt nhục của Chu Dục ngươi.” Tống Mai Ngọc nghẹn ngào nói.
“Từ đầu tới đuôi, bổn hoàng tử đã nói rõ, cả đời này cũng không muốn để lại đứa con nối dõi nào cả, huống chi, để lại kết quả loạn luân này làm gì, vứt bỏ cho xong, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Vỗ lấy bả vai run rẩy vì khóc của nàng. “Đừng khóc, biết điều nghe lời ta đi, Dục Nhi vẫn sẽ tốt với người như trước đây.”
“Kết quả loạn luân?” Lời của hắn làm cho Tống Mai Ngọc không thể tin được! “Đây là con của ngươi! Con của ngươi đó! Lời như thế... Sao ngươi có thể... có thể... thốt lên được chứ?”
“Đừng khóc, dì à, đã lâu Dục Nhi không vui vẻ cùng dì, làm cho dì cô đơn, hôm nay Dục Nhi sẽ vui vẻ cùng người.” Thấy nàng khóc đến run rẩy, Chu Dục đành phải dụ dỗ nàng. “Người ngoan ngoãn uống xong chén thuốc này, sau đó nghỉ ngơi một thời gian, Dục Nhi sẽ giống như trước đây, hàng đêm vui vẻ cùng dì nha!”
“Câm mồm!” Lời nói hạ lưu mờ ám làm cho Tống Mai Ngọc kích động quát lên: “Ngươi thật sự máu lạnh như thế, ngay cả cốt nhục của mình cũng xuống tay được ư?”
“Cốt nhục!” Chu Dục buồn cười xoa xoa trán, giống như đang nói đến một đứa trẻ mình không hề quen biết vậy, nụ cười vẫn thong dong, nhưng lời nói ra lại đầy uy hiếp. “Muốn ta nói lại lần nữa cũng không sao, bổn hoàng tử không muốn có đời sau, càng không để cho bất kỳ nữ nhân nào có đời sau của ta, ngay cả Tống Mai Ngọc ngươi cũng như vậy, nghe lời, vứt bỏ thứ không nên có này đi, nếu không, ta vẫn có cách đưa dì vào khuôn khổ.”
Nhìn thần sắc của Tống Mai Ngọc, Chu Dục lập tức ôm lấy nàng, nói: “Dì, đừng sợ, Dục Nhi vẫn yêu ngươi, Dục Nhi sợ ngươi không đến gần ta nữa.”
Hắn hôn lên môi và mặt của nàng, cánh tay thậm chí còn bắt đầu vuốt ve nàng.
“Không, nếu như... Ngươi không chịu chấp nhận đứa con này, thì đừng có đến gặp ta nữa!” Tống Mai Ngọc đẩy hắn ra.
“Như vậy không phải là dì.” Chu Dục cười tà mị, chiếm lấy cái cằm mảnh khảnh của Tống Mai Ngọc, mút sạch nước mắt của nàng, “Gần đây Dục Nhi đặc biệt nhớ đến thân thể xinh đẹp mềm mại của dì, ta còn nhớ, thân thể động lòng người này, chỉ cần tùy tiện khiêu khích là bắt đầu lửa cháy toàn thân nha! Hôm nay nhất định phải đền bù dì cho tốt mới được.”
“Đủ rồi, sao ngươi lại muốn sỉ nhục ta như thế!” Tống Mai Ngọc vươn tay, định đẩy hắn ra, lại bị Chu Dục kiềm chế.
Đôi con ngươi khẽ cười, cổ tay bắt đầu di chuyển xuống cổ, nắm chặt lại, làm nàng đau bật lên thành tiếng, con ngươi chuyển sang vẻ thâm trầm lạnh lùng.
“Mai Ngọc, ngươi nên hiểu, thứ bổn hoàng tử muốn lấy, chắc chắn là phải có được, không ai có thể phản kháng.”
“Buông! Đừng mà... Dục Nhi... ta xin ngươi, dừng tay...”
Chu Dục cường ngạnh bế lấy Tống Mai Ngọc, trong tiếng hô to kích động của nàng, ném mạnh nàng xuống giường, Chu Dục vốn cúi người xuống, bỗng cau mày nhìn ra phía đại sảnh!
“Có người!”
Thân thể nhỏ bé đang lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, vừa định chạy trốn đã bị ôm lại.
“Bé con!”
Đứa bé bị hắn bắt lại, chỉ giật mình, không kêu một tiếng, thậm chí, còn dùng ánh mắt phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Chuyện vừa rồi ngươi thấy được hết sao.” Bộ dạng thanh tú, phong thái sáng ngời, làm Chu Dục mặt mày sáng rỡ.
“Ngươi là con nhà nào? Sao lại đến Di Trai quán?”
Di Trai quán là cấm thủ trong cung, mọi người trong quán đều là người của hắn, nếu Mai Ngọc chứa chấp đứa bé này, hắn không thể không biết, rõ ràng là đứa bé này xông vào.
“Ngươi...Ăn hiếp Ngọc phi nương nương, ăn hiếp người dì ruột thịt của mình!”
Tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt đầy vẻ khinh thường, cho dù đối diện với thần thái bức người của Chu Dục cũng không chút sợ hãi.
“Ha ha, khá lắm, thân mình còn khó bảo vệ, còn thấy bất mãn thay cho mỹ nhân sao?”
Chu Dục thâm trầm cười lạnh, nheo mắt nhìn tiểu nam hài trước mắt.
“Dù tuổi còn nhỏ nhưng bộ dạng, tính cách đều làm cho bổn hoàng tử rất yêu thích nha! Nếu như buộc sợi dây xích vào ngươi, huấn luyện ngươi như con chó, nhất định sẽ rất thú vị, chỉ tiếc ...” Nét mặt của Chu Dục thay đổi, vẻ ngoan lệ xuất hiện, tay cầm chặt cổ nho nhỏ, giơ đứa bé trước mắt lên cao.
“Chuyện tốt của bổn hoàng tử bị quấy rầy, tâm trạng không vui, đành phải bắt cái mạng nhỏ của ngươi đền bù lại cho bổn hoàng tử vậy!”
Tô Thiếu Sơ đau khổ giãy dụa, cảm giác được lực đạo trên cổ càng lúc càng buộc chặt, tay nắm lại thành quyền, không ngừng đánh lên vai Chu Dục!
Chu Dục hoàn toàn không ngờ đứa bé này lại đánh vào vai hắn, dù không đến nỗi bị thương, nhưng cũng đủ làm cho hắn buông tay ra!
Tô Thiếu Sơ vừa được thả xuống lập tức chạy như điên, nhưng còn chưa kịp chạy xa, đã bị bàn tay phía sau đẩy ngã xuống mặt đất, máu tươi từ từ chảy ra khỏi môi!
“Buông... tên ác quỷ hoàng tử...”
Nàng bị Chu Dục bắt lại lần nữa, lần này, đối phương mang nàng đến cái ao cách đó không xa.
“Vậy để cho bổn hoàng tử giống quỷ một chút vậy! Trước tiên, làm cho ngươi mất hết sức sống xem thế nào.” Tiếng cười lạnh lùng, nhìn cặp mắt bướng bỉnh nghênh lên, Chu Dục lại càng tàn bạo hơn, níu lấy vạt áo của tiểu quỷ, kéo hắn xuống nước, tay giữ đầu của hắn, đẩy mạnh xuống hồ!
Đôi tay nhỏ bé không ngừng giãy dụa, đau khổ nắm chặt lấy cổ tay của hắn, thậm chí còn nắm chặt lấy ngón tay dài đang kiềm chế đầu mình lại, Chu Dục chỉ mỉm cười, thưởng thức lấy.
Cho đến khi lực giãy dụa bắt đầu yếu đi, hắn nắm đẩu tiểu quỷ lên khỏi mặt nước, gương mặt thanh tú không ngừng hô hấp trước mắt, đau khổ khụ lên, đồng thời, quần áo dính nước dán sát vào người, làm cho hắn phát hiện được một chuyện!
“Cứ nghĩ là tiểu công tử, thì ra chỉ là một tiểu nha đầu!”
Tiểu nha đầu suy yếu nghe thấy thanh âm của hắn, chậm rãi mở mắt ra, hắn hài lòng khẽ cười, bởi vì rốt cuộc hắn cũng thấy được sự sợ hãi trong đáy mắt của nó!
“Còn là một tiểu tử biết võ!”
Cổ lại bị kiềm chế, thân thể nho nhỏ không ngừng bị nhúng vào nước, rồi lại giơ lên.
“Tam hoàng tử, xin người dừng tay!” Giọng bối rối của Tống Mai Ngọc truyền đến.
Chu Dục không thèm để ý đến, tiểu nha đầu này hiện giờ mới là hứng thú của hắn.
“Đứa bé này đã nghe được mọi chuyện, ngươi muốn chuyện này truyền ra ngoài sao?” Đương nhiên là giết đi xong hết mọi chuyện! “Truyền ra ngoài, sợ là dì lại đến nói những thứ luân thường đạo đức nhàm chán với ta, dì không phiền nhưng ta bực bội.”
Hắn mặc kệ những lời đồn đãi hay luân thường kia, thứ hắn quan tâm chính là Tống Mai Ngọc, tránh cho sau này nàng ta lại tìm hắn gây phiền phức, lấy chuyện này ra làm cái cớ!
“Dục Nhi, Dục Nhi, ta... Ngực ta đau quá, ngươi có thể đến đây đỡ ta không?”
Chu Dục quay đầu lại, thấy Tống Mai Ngọc thật sự lấy tay che ngực, khó chịu ngồi chồm hổm xuống đất, áo ngoài ban nãy đã bị hắn xé đi, bây giờ thoạt nhìn xốc xếch mê người, hắn rốt cuộc cũng thả đứa bé trong tay xuống, đi đến gần nàng.
“Dục Nhi...” Tống Mai Ngọc được hắn đỡ dậy, dựa vào trong lòng hắn, hi vọng Chu Dục không chú ý, không nhìn về phía sau. “Ở đây lạnh quá, ngươi đỡ ta vào đi!”
Chu Dục chỉ nâng cằm nàng lên, nhếch môi cười, hôn lên đôi môi của nàng, hơi ấm không ngừng trêu chọc môi nàng: “Mai Ngọc, dì thân yêu của ta, nghe rõ đây, nếu có một ngày, ngươi làm trái lại chuyện bổn hoàng tử muốn làm thì ngay cả ngươi, Dục Nhi cũng sẽ giết!”
Tống Mai Ngọc run lên vì lời của hắn, Chu Dục cười lạnh ôm lấy nàng.
“Người đâu.”
“Tam hoàng tử.” Thủy chung đi bên cạnh hắn, Yến Bình Phi lập tức đứng sang một bên.
“Phong tỏa ‘Di trai quán’, phải tìm cho được một đứa bé gái giả nam trang cỡ sáu, bảy tuổi.” Hắn biết, vừa rồi là Tống Mai Ngọc lừa hắn, tiểu quỷ kia đã sớm bỏ chạy. “Nửa canh giờ sau trở về.”
“Dạ.” Yến Bình Phi lĩnh mệnh đi.
“Bây giờ, trong nửa canh giờ này, Dục Nhi sẽ sưởi ấm cho thân thể rét run của ngươi, tiện thể hỏi dì, tiểu quỷ kia từ đâu mà đến.”
Lần này Tống Mai Ngọc không có phản kháng, chỉ khổ sở, khó chịu nhắm chặt hai mắt.
Yến Bình Phi cũng là người Nam Nguyên, nhìn người cùng tộc trước mắt, không hiểu sao vì hầu gái Nam Nguyên này lại loạn luân cùng cháu ruột của mình?
Mà sự gặp nhau năm đó của Chu Dục và Tô Thiếu Sơ, cũng khởi động guồng xoay vận mệnh, làm cho tương lai của hai người dính chặt vào nhau.
Câu nói dân gian lưu truyền khắp nhân dân này, chính là nói về tứ đại gia tộc phụ tá cho hoàng thất, gồm Cao, Đoạn, Lục, Tô.
Năm xưa, tứ đại gia tộc có công giúp triều đình bình định chiến loạn, dù nhận được nhiều phần thưởng lớn nhưng đồng thời cũng giao ra vài ước định, chỉ cần là đứa bé sau thứ năm của tứ đại gia tộc, nếu là nữ thì chính là người của hoàng gia, được hoàng đế thu làm dưỡng nữ, ban phong hào công chúa, vinh sủng như vậy, chính là một lợi thế về chính trị!
Một khi được ngoại tộc cầu thân, hay thậm chí là phần thưởng lớn dành cho những võ tướng đánh trận chiến thắng trở về, được hoàng thượng tứ hôn, được gả công chúa cho chính là tôn vinh lớn nhất, lúc này, công chúa được ban tặng cho phong hào “Công chúa Thiên gia” sẽ
phải chịu một hôn nhân chính trị, đây là nguyên nhân vì sao tứ đại gia tộc không muốn hy sinh cốt nhục của mình!
Trừ phi là cố tình tham lam quyền quý, nếu không không ai muốn đưa cốt nhục của mình vào trong cung, vì vậy, để tránh cốt nhục chia ly, tứ đại gia tộc không ai sinh quá người con thứ năm.
Tô Thiếu Sơ thân là đứa con thứ sáu của Tô gia, từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, ngàn lần vạn lần phải lưu ý về bí mật thân phận của mình.
“Sơ Nhi, con phải nhớ kỹ, đứa con thứ sáu của Tô gia là nam, sự tồn tại của đứa con thứ bảy là bí mật, con và Tiểu Sơ không được xuất hiện cùng một lúc, nếu bị người khác phát hiện, sẽ có người mang con rời khỏi cha mẹ và các ca ca, phải nhớ kỹ, phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được cho người khác biết chuyện này!”
Trước ba tuổi, nàng và đệ đệ rất ít khi ra khỏi phòng, sau ba tuổi, bọn họ được đưa đến đế đô, trưởng thành ở một thị trấn gần đế đô nhất, lúc này, nhị tỷ được gả cho Hoàng thái tử làm trắc phi, đại ca từng tới thăm, vui mừng nói cho nàng biết, lời ước định về đứa con thứ sáu sẽ không làm khó tứ đại gia tộc nữa, bởi vì Hoàng thái tử kế vị tương lai sẽ hủy bỏ tập tục xấu này.
*** *** ***
Xuyên qua những tán lá cây, đôi mắt đen nhánh ti hí nhìn người xinh đẹp như hoa trước mắt, đang cầm lấy cây kim, may chiếc khăn trên tay.
“Wow, đó là hầu gái Nam Nguyên trong truyền thuyết sao, đúng là xinh đẹp tựa như tiên nữ vậy.” Tiểu nam hài vuốt ve cằm, thấp giọng nói.
“Ta nghe cha nói, Nam Nguyên là chỗ của Hiên Viên Oa, ở đó, nữ nhân thì xinh đẹp biết ca múa, nam nhân thì tinh thông đúc kiếm, thảo dược y lý cũng không kém!” Tiểu nữ oa nhìn mỹ nữ xinh đẹp trước mắt, điệu bộ nói tỏ ra như một người lớn.
“San San, yên tâm, sau này ngươi lớn lên sẽ còn xinh đẹp hơn nàng ấy nữa!” Tiểu nam hài chắc chắn nhìn cô bạn bên cạnh, vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, xinh đẹp đã khiến cho người ta phải chú ý đến.
Quả thật, tiểu cô nương được khen ngợi, vui vẻ mỉm cười ngọt ngào, “Thiếu Sơ, ta yêu ngươi nhất.”
“Nương nương.” Cung nữ mang đồ ăn đến gần, thấy chủ nhân đang định khom lưng xuống nhặt sợi chỉ dưới đất, nàng ta nhanh chóng đi lên, nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nói: “Ngài đã có rồi, không thể khom lưng hay cầm vật nặng.”
“Linh Lung, còn chưa tới một tháng, không sao đâu.” Tống Mai Ngọc mỉm cười, Linh Lung chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn, khi nàng được Nam Nguyên gả cho hoàng thất Trung Nguyên hoàng thất, nàng ta cũng đi theo nàng đến đây.
“Cẩn thận luôn tốt hơn, hơn nữa ở đây là hoàng cung, gây ra chuyện thì lại phiền phức nữa.” Linh Lung đỡ nàng ngồi xuống ghén, đặt mâm thức ăn lên bàn, mùi thơm của thuốc xông vào mũi. “Bây giờ phải ăn hết những món ăn bổ dưỡng này.”
Tống Mai Ngọc che mũi lại, cảm thấy buồn nôn, “Ta sợ mấy cái mùi này.”
“Theo tình huống trước mắt của nương nương thì là như thế, nhưng không thể không ăn được, nương nương uống chút súp đi, như vậy cũng tốt.”
Không lay chuyển được Linh Lung, nàng đành bưng bát súp lên, húp một hơi cạn sạch.
“Tam hoàng tử, hắn... Có đưa tin tức gì đến không?” Uống xong bát súp, nàng nghi ngờ hỏi.
Linh Lung lắc đầu.
“Không có tin tức, cũng không đến Di Trai quán, hắn không định để ý đến ta nữa sao?” Lông mày rũ xuống buồn bã, một tiếng thở dài, “Ta sai rồi sao? Hẳn là không nên kiên trì ở lại đây ...”
“Hầu gái, chuyện cũng đã xảy ra, người đừng suy nghĩ đến nữa.” Linh Lung gọi thân phận của chủ nhân ở Nam Nguyên..
“Ta đã phạm vào cấm kị luân thường, đó là tội lỗi lớn nhất, còn có tư cách gì nhận tôn xưng như thế.” Nàng buồn bã cười khổ. “Đúng là thứ không có thì đừng nên lấy...” Khẽ vuốt cái bụng bằng phẳng trước mắt, nhịn không được thở dài. “Nếu như ta có thể vô tình như hắn thì tốt biết mấy, nhưng ta cầm lên được, bỏ xuống không được.”
“Ta nghe nói, Thánh nữ là một người vô cùng nhân hậu, sao lại sinh phải một hoàng tử... tàn nhẫn như thế.” Dù sao cũng là con của Thánh nữ, Linh Lung biết mình đã lỡ lời, nhưng không cách nào nhịn được.
Mười sáu năm trước, Thánh nữ Nam Nguyên Tống Phiêu Bình, mang lòng thương xót nhân dân, không đành lòng nhìn dân chúng vô tội gặp tai ương, không tiếc trở thành vật hy sinh cho hòa bình của Trung Nguyên và Nam Nguyên, trở thành phi tử của Hoàng đế Trung Nguyên, không ngờ sau khi sinh xong đứa con trai đầu lòng, đã bị bệnh qua đời.
Lúc này, cái chết của Thánh nữ vấp phải sự nghi ngờ của Hiên Viên Oa, quan hệ của hai bên cũng vì vậy mà đóng băng, nếu như không phải vì đứa con của Thánh nữ vẫn còn ở Trung Nguyên, phỏng chừng hai bên lại giao chiến lần nữa.
Mười sáu năm sau, Nam Nguyên chậm chạp không chọn lựa Thánh nữ, vì con của Thánh nữ, Hiên Viên Oa cam nguyện làm hòa, đưa hộ giáo hầu gái gả vào hoàng thất Trung Nguyên, chăm sóc dạy dỗ cho Hoàng tử của Hiên Viên Oa, mượn đám hỏi này để bù cho những vết rách năm xưa.
Tống Mai Ngọc là hầu gái thế hệ này, cũng chính là em gái của Thánh nữ Tống Phiêu Bình, tuy là tỷ muội nhưng tuổi tác có xê xích rất lớn, khi tỷ tỷ trở thành Thánh nữ gả vào Trung Nguyên, nàng vẫn còn là một đứa bé đang mặc tã lót.
Hầu gái Nam Nguyên gả cho Hoàng đế Trung Nguyên, đó chỉ là trên danh nghĩa, chức trách của nàng là vì con của Thánh nữ mà đến, Hoàng đế Trung Nguyên cũng rất tôn trọng nàng, ban cho nàng một biệt quán đơn độc, không bị câu thúc bởi lễ nghĩa hoàng cung, cũng ngăn ngừa những vị phi tử khác quấy rầy, biệt quán này chỉ cho phép Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái tử và Tam hoàng tử đi vào, người khác không được tự tiện xâm nhập.
“Hẳn là Tam hoàng tử sợ sẽ bị người khác phát hiện.” Tống Mai Ngọc nhíu mày, càng đau khổ hơn. “Mọi người đều sợ làm hắn tổn thương, Hoàng hậu như thế, Thái tử như thế, Hoàng thượng càng như thế, yêu thương sủng nịch là chuyện duy nhất mà mọi người có thể làm cho hắn.”
Năm đó Thánh nữ gả vào Hoàng cung, Tần phi ở hậu cung tranh đấu vô cùng hung ác, Hoàng thượng lại sủng ái, Thánh nữ địa vị bất phàm, đãi ngộ hoàn toàn khác với các phi tử khác, dĩ nhiên trở thành cái đinh trong mắt của hậu phi, vì vậy nên mới xảy ra sự cố như thế.
“Phiêu Bình tỷ tỷ từng cứu Hoàng thái tử nên Hoàng hậu vô cùng biết ơn nàng, xem nàng như tỷ muội ruột thịt.”
Hoàng hậu thiện lương nhân từ, trước giờ không tranh thủ tình cảm nơi hậu cung, hơn nữa, Hoàng hậu và Hoàng đế cùng nhau lớn lên, Hoàng đế lại càng kính trọng nàng, nàng luôn làm tròn bổn phận, quanh năm thờ Phật, năm đó, Hoàng thái tử lâm bệnh nặng, rơi vào hôn mê, cũng nhờ Thánh nữ cứu Thái tử, vạch trần âm mưu hậu phi vì muốn tranh vị mà độc chết Thái tử.
Lúc này, Hoàng hậu mới quan tâm đến vị Thánh nữ đến từ Nam Nguyên, hơn nữa, tuổi tác giữa hai người không sai lệch lắm, nên hoàng hậu xem nàng như tri kỷ, sau khi Thánh nữ từ trần, bỏ lại đứa con thơ, Hoàng hậu cũng yêu thương, hết lòng chiếu cố đứa bé này.
“Hoàng hậu nương nương yêu thương con của Thánh nữ thì không cần phải nói, người sáng suốt đều nhìn ra được.”
Nếu như không biết Thái tử mới là con ruột của Hoàng hậu, người ngoài không hiểu còn cho rằng Tam hoàng tử mới là con trai ruột của nàng.
Tống Mai Ngọc đặt chén canh xuống, lắc đầu cười khổ. “Hoàng hậu thương yêu Tam hoàng tử như con cháu, nói quan hệ giữa Hoàng hậu với Phiêu Bình tỷ tỷ là tỷ muội thì chi bằng nói là như mẹ, đối với đứa con mà Phiêu Bình tỷ tỷ để lại, dĩ nhiên cũng giống như là bà đối với cháu. Hoàng thái tử được dạy dỗ trở thành vua của một nước, trước ba tuổi luôn ở cạnh Hoàng hậu, nhưng sau khi trưởng thành thì liên tiếp được thể nghiệm, vì vậy, người thật sự ở cạnh Hoàng hậu lâu nhất chính là Tam hoàng tử.”
“Khi tiến cung rồi, ta rốt cuộc cũng hiểu ra, vì sao Tam hoàng tử tuổi còn trẻ nhưng đã có quyền thế hơn người.” Tống Mai Ngọc đứng dậy, nhìn bầu trời, vẻ mặt xa xăm. “Con của Thánh nữ ở Trung Nguyên được thương yêu như thế, ta nên vui vẻ, vui vẻ thay cho tỷ tỷ đã chết đi, nhưng... Cưng chìu quá đáng như thế, chỉ sợ là họa, không phải là phúc.”
Nửa năm trước đến Trung Nguyên, rốt cuộc nàng cũng thấy được con của tỷ tỷ, đứa cháu ruột này còn lớn hơn nàng hai tuổi, cũng chính là con của Thánh nữ tộc Hiên Viên Oa.
Tam hoàng tử Chu Dục, dáng vẻ tuấn mỹ phi phàm, gương mặt mang theo vẻ đẹp ma mị, còn nhớ khi ấy, đối phương nở nụ cười của mình, thậm chí còn gọi nàng là dì, nàng ngây ngốc thật lâu.
“Hầu gái đừng lo lắng quá nhiều, Tam hoàng tử có được quyền thế hơn phân nửa là vì người có tài năng, nếu không, cho dù có được Hoàng hậu cưng chìu mấy đi nữa, Hoàng thượng, Thái tử bảo vệ mấy đi nữa, không thật sự có năng lực thì triều thần cũng không khâm phục khẩu phục, quyền lực như thế chỉ là hư danh, nhưng văn võ cả triều, không ai dám có lời dị nghị về Tam hoàng tử.”
Hoàng hậu tự mình chăm sóc cho vị hoàng tử này từ nhỏ, còn yêu thuuơng hết mực, bất kỳ yêu cầu gì của Tam hoàng tử đều không nói “Không”, nàng không đành lòng nhìn Tam hoàng tử đau lòng, lại không nỡ để Tam hoàng tử chịu đựng bất kỳ đau khổ gì.
Hoàng hậu đã nhận định nên bảo vệ tốt cho Tam hoàng tử, như vậ mới không làm cho Tống Phiêu Bình đã mất phải thất vọng.
Hoàng hậu cố gắng yêu thương, Hoàng đế bảo vệ, Thái tử cưng chìu, “Yêu thương, cưng chìu mở một mắt nhắm một mắt”, tạo nên Tam hoàng tử Chu Dục quyền thế vô hạn.
“Có dị nghị cũng đâu dám ở trước mặt hắn!” Tống Mai Ngọc nhắm mắt nói, cảm thấy buồn bã thay cho tình cảnh của mình hôm nay. “Có đôi khi, ta cảm thấy hắn đáng sợ tựa như ma quỷ vậy, ta đã hoàn toàn bị hủy trong tay hắn, cả đời này, ta cũng không có cơ hội nói cho hắn biết, giữa người và người, nên quý trọng nhau, thời gian ông trời cho ta cũng không còn nhiều nữa.”
Nàng còn không hiểu sao? Cũng vì Chu Dục có năng lực và được sủng ái hơn người, cho nên hắn vô cùng rõ ràng, chỉ cần là trong phạm vi của mình, dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng không sao.
“Hầu gái, thân thể của người sẽ không có việc gì đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Linh Lung, mấy ngày nữa ngươi về Nam Nguyên một chuyến đi.” Tống Mai Ngọc nhận lấy ly trà mà nàng dâng lên, như có điều suy nghĩ nói: “Mang theo thư của ta trở về, nhớ kỹ, cho dù có nghe được tin tức gì của ta ở Trung Nguyên, cũng phải làm theo như trong thư.”
“Hầu gái, người muốn làm gì?” Linh Lung ngẩn ra.
Tống Mai Ngọc đang định mở miệng, lại nghe thấy ở một nơi không xa đấy, truyền đến một thanh âm nho nhỏ.
“Lớn mật, ai đó?” Linh Lung nghiêm thanh quát la!
Chỉ thấy một quả cầu nhỏ lăn từ bụi cỏ ra.
“Là ai, mau ra đây!”
Linh Lung nhặt trái cầu lên, nghiêm nghị nói.
Sau đó, một đứa bé trai bước ra từ bụi cỏ, sau đó là một tiểu cô nương, tiểu nam hài nắm chặt tay của tiểu cô nương, cúi người hành lễ.
“Thật xin lỗi, chúng ta chơi cầu, vui quá nên chạy vào Di Trai quán lúc nào cũng không để ý, vừa rồi bò qua tường là muốn nhặt cầu, mạo phạm đến phu nhân, nàng là bị ta kéo vào thôi.” Thật ra là ban đầu San San muốn vào xem, nhưng trước giờ Tô Thiếu Sơ luôn bảo vệ cho cô bé, nói thế nào cũng không muốn làm ảnh hưởng đến San San.
“Khá lắm, khí độ bất phàm!” Tống Mai Ngọc cười, chỉ nói vài câu đơn giản.
“Quả là một cặp đôi xinh xắn.” Linh Lung thấy là đứa bé, tức giận cũng tiêu tan hơn phân nửa, thấy cô bé xinh đẹp như từ tranh vẽ bước ra, cười cười muốn đi lên, nhưng ngay lập tức bị tiểu nam hài chặn lại.
“Phu nhân, cung nữ tỷ tỷ, cầu là của ta, không quan hệ đến nàng, để cho San San đi trước đi!”
“Thiếu Sơ, là kéo ngươi vào, đừng nhận lỗi thay ta.” Tiểu cô nương bất mãn với sự nghĩa khí của hắn.
“Thiếu Sơ, San San?” Tống Mai Ngọc nghe thấy tên của bọn họ, suy nghĩ một chút hỏi: “Là Tô gia Tiểu công tử và con gái của lão tiên tri Nhan Hiểu Thông, Nhan San San sao?”
“Dạ vâng.” Thân phận của bọn họ dễ nhận ra thế sao? Hai đứa bé không khỏi ngẩn ra.
“Thì ra là thế, đã sớm nghe người trong cung nói, mỗi khi Tô đại công tử mang theo Tô tiểu công tử tiến cung, bên cạnh luôn có thêm một tiểu cô nương xinh đẹp.” Linh Lung cũng nhớ tới nói.
Thỉnh thoảng nàng cũng nói chuyện phiếm với hạ nhân, vẫn thường nghe bọn họ nhắc đến. Hai đứa bé này vô tư ở cạnh nhau, làm cho người ta không thể không chú ý đến.
“Không biết đứa con tương lai của ta có xinh đẹp như vậy hay không?”
“Ngọc phi nương nương.” Thấy chủ nhân thất thần, Linh Lung vội vàng gọi.
“Còn nhỏ tuổi, bọn nó có thể biết được bao nhiêu.”
Tống Mai Ngọc nhẹ nói, sau đó đưa tay đến trước mặt bọn nhóc, đối phương chần chờ một chút, sau đó đi đến trước mặt nàng.
“Tô gia Tiểu công tử và con gái của lão tiên tri.” Dung nhan dịu dàng ngồi xổm xuống, khẽ vuốt lấy mặt mũi của bọn họ, “Tiểu công tử có phong thái, tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người, tương lai của các ngươi, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, môn đăng hộ đối, không cần lo lắng gì đến thế tục.”
Hai đứa bé nghe được, cái hiểu cái không, Linh Lung đứng cạnh bên chỉ có thể than thở, không dám nhắc lại lời nói của chủ nhân, càng nói đến chỉ càng thêm nguy hiểm.
“Ta nhớ, Tô gia với Hiên Viên Oa có tình nghĩa sâu xa, lệnh tôn lại có giao tình thân thiết với các bô lão, lệnh huynh cũng giúp đỡ người trong tộc không ít, ở Nam Nguyên, người của Tô gia rất được kính trọng.”
Nàng ôn nhu nói, cầm tay của đứa bé, muốn dắt bọn chúng vào trong nhà vui đùa một chút, nhưng lại phát hiện cổ tay của tiểu nam hài trắng nõn, Tống Mai Ngọc tỏ ra kinh ngạc, đặt tay lên kiểm mạch của hắn, sau đó kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi... Không phải là nam hài?”
“Á!” Tô Thiếu Sơ mơ màng nhìn phu nhân xinh đẹp kia, lại bị lời của người làm cho bừng tỉnh.
Sơ Nhi ngươi phải nhớ kỹ, đứa con thứ sáu của Tô gia là nam... Nếu bị người khác phát hiện, sẽ có người mang con rời khỏi cha mẹ và các ca ca, phải nhớ kỹ, tuyệt không được cho người khác biết chuyện này.
“Ta, ta... Thật xin lỗi, làm phiền rồi, chúng ta đi trước.” Tô Thiếu Sơ bối rối hất tay vị nương nương trước mặt ra, nắm tay Nhan San San bỏ chạy.
“Chờ đã, các ngưoi ...”
Linh Lung không kịp gọi lại, chỉ thấy hai đứa bé thoáng chốc đã biến mất.
Tô Thiếu Sơ cùng Nhan San San chui ra khỏi góc tường trong Di Trai quán, hai người thở hổn hển, vỗ vỗ ngực, sau đó nhìn nhau cười một tiếng, bởi vì cuộc thám hiểm hôm nay, giúp cho họ thấy được hầu gái Nam Nguyên.
Nhưng là, chẳng lẽ cảm giác đó là sai sao? Thiếu Sơ tuổi còn nhỏ cảm giác được, sắc mặt của vị Ngọc phi nương nương này là... cứng nhắc?
*** *** ***
Mấy ngày sau, Tô Thiếu Sơ tiến cung lần nữa, lúc này, đại ca cũng vừa trở về từ Đông Vực, Hoàng thái tử đặc biệt thiết yến tẩy trần, còn muốn gặp “bí mật” của Tô gia bọn họ.
Hai tỷ tỷ gả cho Hoàng thái tử làm trắc phi, thêm tứ đại gia tộc kiên định góp lời, làm cho Hoàng thái tử từ trước đến giờ ghét tập tục xấu chấp nhận, sau này khi hắn lên ngôi, sẽ bãi bỏ giao ước về đứa bé thứ sáu chính là con của Thiên gia.
Thừa dịp mọi người vui vẻ trò chuyện, Tô Thiếu Sơ vội vàng chuồn êm ra khỏi Nghênh Phúc công viên, thong thả đi đến Di Trai quán.
Nhìn bức tường, rồi lại nhìn chung quanh, xác định không có ai, nàng mới chui vào bên trong Di Trai quán lần nữa.
Đối với Ngọc phi nương nương, Tô Thiếu Sơ rất có hảo cảm, chỉ là lần trước quá kinh hoảng, hại nàng phải bỏ của chạy lấy người.
Mượn bụi cỏ để thoát khỏi thủ vệ, đi đến chỗ lần trước, phát hiện hôm nay an tĩnh dị thường, bình thường, bên ngoài tẩm điện có không ít người, bây giờ đứng đây hồi lâu, cũng không có gặp cung nữ nào đi qua!
Nàng cẩn thận đi ra, không hiểu nhìn khắp chung quanh, tất cả mọi người đi đâu rồi? Sao cứ như là rút lui hết vậy, chỉ có bên ngoài quán là có thủ vệ.
Đi ngang qua một tẩm cung, nàng nghe thấy tiếng khóc thút thít, Tô Thiếu Sơ tò mò đi đến, từ khe cửa nhìn vào, không có ai.
Nàng nhảy lên, nhẹ nhàng mở hờ cửa ra, không khỏi tò mò nhìn vào, thanh âm truyền ra từ phòng ngủ, nàng bước nhẹ qua, nhẹ nhàng vén màng lụa mỏng lên, tiếng khóc của Tống Mai Ngọc truyền ra.
“Lần này ngươi đến chính là muốn cho ta đáp án sao? Muốn ta bỏ đứa con của mình?!” Che miệng, nàng khó có thể ức chế được run rẩy.
Một bên, thiếu niên mặc hoa phục màu vàng, chói lọi hoa lệ, mái tóc đen phiêu dật búi cao, gương mặt tuấn mỹ vô song, nụ cười luôn là thong dong như thế, mười ngón tay giơ lên, ngón nào cũng có nhẫn vàng, đá quý, nhưng không làm cho người ta cảm thấy tục tĩu, mà là hoa lệ, quý phái tột cùng.
Tô Thiếu Sơ nhận ra, đó là Tam hoàng tử Chu Dục, người mà ai cũng phải sợ!
“Mai Ngọc, dì thân yêu, chẳng lẽ dì muốn sinh một đứa con cho cháu ruột vậy sao?” Chu Dục cười hỏi, tàn nhẫn nói.
“Nhưng nó... nó là một sinh linh vô tội! Là cốt nhục của Chu Dục ngươi.” Tống Mai Ngọc nghẹn ngào nói.
“Từ đầu tới đuôi, bổn hoàng tử đã nói rõ, cả đời này cũng không muốn để lại đứa con nối dõi nào cả, huống chi, để lại kết quả loạn luân này làm gì, vứt bỏ cho xong, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Vỗ lấy bả vai run rẩy vì khóc của nàng. “Đừng khóc, biết điều nghe lời ta đi, Dục Nhi vẫn sẽ tốt với người như trước đây.”
“Kết quả loạn luân?” Lời của hắn làm cho Tống Mai Ngọc không thể tin được! “Đây là con của ngươi! Con của ngươi đó! Lời như thế... Sao ngươi có thể... có thể... thốt lên được chứ?”
“Đừng khóc, dì à, đã lâu Dục Nhi không vui vẻ cùng dì, làm cho dì cô đơn, hôm nay Dục Nhi sẽ vui vẻ cùng người.” Thấy nàng khóc đến run rẩy, Chu Dục đành phải dụ dỗ nàng. “Người ngoan ngoãn uống xong chén thuốc này, sau đó nghỉ ngơi một thời gian, Dục Nhi sẽ giống như trước đây, hàng đêm vui vẻ cùng dì nha!”
“Câm mồm!” Lời nói hạ lưu mờ ám làm cho Tống Mai Ngọc kích động quát lên: “Ngươi thật sự máu lạnh như thế, ngay cả cốt nhục của mình cũng xuống tay được ư?”
“Cốt nhục!” Chu Dục buồn cười xoa xoa trán, giống như đang nói đến một đứa trẻ mình không hề quen biết vậy, nụ cười vẫn thong dong, nhưng lời nói ra lại đầy uy hiếp. “Muốn ta nói lại lần nữa cũng không sao, bổn hoàng tử không muốn có đời sau, càng không để cho bất kỳ nữ nhân nào có đời sau của ta, ngay cả Tống Mai Ngọc ngươi cũng như vậy, nghe lời, vứt bỏ thứ không nên có này đi, nếu không, ta vẫn có cách đưa dì vào khuôn khổ.”
Nhìn thần sắc của Tống Mai Ngọc, Chu Dục lập tức ôm lấy nàng, nói: “Dì, đừng sợ, Dục Nhi vẫn yêu ngươi, Dục Nhi sợ ngươi không đến gần ta nữa.”
Hắn hôn lên môi và mặt của nàng, cánh tay thậm chí còn bắt đầu vuốt ve nàng.
“Không, nếu như... Ngươi không chịu chấp nhận đứa con này, thì đừng có đến gặp ta nữa!” Tống Mai Ngọc đẩy hắn ra.
“Như vậy không phải là dì.” Chu Dục cười tà mị, chiếm lấy cái cằm mảnh khảnh của Tống Mai Ngọc, mút sạch nước mắt của nàng, “Gần đây Dục Nhi đặc biệt nhớ đến thân thể xinh đẹp mềm mại của dì, ta còn nhớ, thân thể động lòng người này, chỉ cần tùy tiện khiêu khích là bắt đầu lửa cháy toàn thân nha! Hôm nay nhất định phải đền bù dì cho tốt mới được.”
“Đủ rồi, sao ngươi lại muốn sỉ nhục ta như thế!” Tống Mai Ngọc vươn tay, định đẩy hắn ra, lại bị Chu Dục kiềm chế.
Đôi con ngươi khẽ cười, cổ tay bắt đầu di chuyển xuống cổ, nắm chặt lại, làm nàng đau bật lên thành tiếng, con ngươi chuyển sang vẻ thâm trầm lạnh lùng.
“Mai Ngọc, ngươi nên hiểu, thứ bổn hoàng tử muốn lấy, chắc chắn là phải có được, không ai có thể phản kháng.”
“Buông! Đừng mà... Dục Nhi... ta xin ngươi, dừng tay...”
Chu Dục cường ngạnh bế lấy Tống Mai Ngọc, trong tiếng hô to kích động của nàng, ném mạnh nàng xuống giường, Chu Dục vốn cúi người xuống, bỗng cau mày nhìn ra phía đại sảnh!
“Có người!”
Thân thể nhỏ bé đang lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, vừa định chạy trốn đã bị ôm lại.
“Bé con!”
Đứa bé bị hắn bắt lại, chỉ giật mình, không kêu một tiếng, thậm chí, còn dùng ánh mắt phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Chuyện vừa rồi ngươi thấy được hết sao.” Bộ dạng thanh tú, phong thái sáng ngời, làm Chu Dục mặt mày sáng rỡ.
“Ngươi là con nhà nào? Sao lại đến Di Trai quán?”
Di Trai quán là cấm thủ trong cung, mọi người trong quán đều là người của hắn, nếu Mai Ngọc chứa chấp đứa bé này, hắn không thể không biết, rõ ràng là đứa bé này xông vào.
“Ngươi...Ăn hiếp Ngọc phi nương nương, ăn hiếp người dì ruột thịt của mình!”
Tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt đầy vẻ khinh thường, cho dù đối diện với thần thái bức người của Chu Dục cũng không chút sợ hãi.
“Ha ha, khá lắm, thân mình còn khó bảo vệ, còn thấy bất mãn thay cho mỹ nhân sao?”
Chu Dục thâm trầm cười lạnh, nheo mắt nhìn tiểu nam hài trước mắt.
“Dù tuổi còn nhỏ nhưng bộ dạng, tính cách đều làm cho bổn hoàng tử rất yêu thích nha! Nếu như buộc sợi dây xích vào ngươi, huấn luyện ngươi như con chó, nhất định sẽ rất thú vị, chỉ tiếc ...” Nét mặt của Chu Dục thay đổi, vẻ ngoan lệ xuất hiện, tay cầm chặt cổ nho nhỏ, giơ đứa bé trước mắt lên cao.
“Chuyện tốt của bổn hoàng tử bị quấy rầy, tâm trạng không vui, đành phải bắt cái mạng nhỏ của ngươi đền bù lại cho bổn hoàng tử vậy!”
Tô Thiếu Sơ đau khổ giãy dụa, cảm giác được lực đạo trên cổ càng lúc càng buộc chặt, tay nắm lại thành quyền, không ngừng đánh lên vai Chu Dục!
Chu Dục hoàn toàn không ngờ đứa bé này lại đánh vào vai hắn, dù không đến nỗi bị thương, nhưng cũng đủ làm cho hắn buông tay ra!
Tô Thiếu Sơ vừa được thả xuống lập tức chạy như điên, nhưng còn chưa kịp chạy xa, đã bị bàn tay phía sau đẩy ngã xuống mặt đất, máu tươi từ từ chảy ra khỏi môi!
“Buông... tên ác quỷ hoàng tử...”
Nàng bị Chu Dục bắt lại lần nữa, lần này, đối phương mang nàng đến cái ao cách đó không xa.
“Vậy để cho bổn hoàng tử giống quỷ một chút vậy! Trước tiên, làm cho ngươi mất hết sức sống xem thế nào.” Tiếng cười lạnh lùng, nhìn cặp mắt bướng bỉnh nghênh lên, Chu Dục lại càng tàn bạo hơn, níu lấy vạt áo của tiểu quỷ, kéo hắn xuống nước, tay giữ đầu của hắn, đẩy mạnh xuống hồ!
Đôi tay nhỏ bé không ngừng giãy dụa, đau khổ nắm chặt lấy cổ tay của hắn, thậm chí còn nắm chặt lấy ngón tay dài đang kiềm chế đầu mình lại, Chu Dục chỉ mỉm cười, thưởng thức lấy.
Cho đến khi lực giãy dụa bắt đầu yếu đi, hắn nắm đẩu tiểu quỷ lên khỏi mặt nước, gương mặt thanh tú không ngừng hô hấp trước mắt, đau khổ khụ lên, đồng thời, quần áo dính nước dán sát vào người, làm cho hắn phát hiện được một chuyện!
“Cứ nghĩ là tiểu công tử, thì ra chỉ là một tiểu nha đầu!”
Tiểu nha đầu suy yếu nghe thấy thanh âm của hắn, chậm rãi mở mắt ra, hắn hài lòng khẽ cười, bởi vì rốt cuộc hắn cũng thấy được sự sợ hãi trong đáy mắt của nó!
“Còn là một tiểu tử biết võ!”
Cổ lại bị kiềm chế, thân thể nho nhỏ không ngừng bị nhúng vào nước, rồi lại giơ lên.
“Tam hoàng tử, xin người dừng tay!” Giọng bối rối của Tống Mai Ngọc truyền đến.
Chu Dục không thèm để ý đến, tiểu nha đầu này hiện giờ mới là hứng thú của hắn.
“Đứa bé này đã nghe được mọi chuyện, ngươi muốn chuyện này truyền ra ngoài sao?” Đương nhiên là giết đi xong hết mọi chuyện! “Truyền ra ngoài, sợ là dì lại đến nói những thứ luân thường đạo đức nhàm chán với ta, dì không phiền nhưng ta bực bội.”
Hắn mặc kệ những lời đồn đãi hay luân thường kia, thứ hắn quan tâm chính là Tống Mai Ngọc, tránh cho sau này nàng ta lại tìm hắn gây phiền phức, lấy chuyện này ra làm cái cớ!
“Dục Nhi, Dục Nhi, ta... Ngực ta đau quá, ngươi có thể đến đây đỡ ta không?”
Chu Dục quay đầu lại, thấy Tống Mai Ngọc thật sự lấy tay che ngực, khó chịu ngồi chồm hổm xuống đất, áo ngoài ban nãy đã bị hắn xé đi, bây giờ thoạt nhìn xốc xếch mê người, hắn rốt cuộc cũng thả đứa bé trong tay xuống, đi đến gần nàng.
“Dục Nhi...” Tống Mai Ngọc được hắn đỡ dậy, dựa vào trong lòng hắn, hi vọng Chu Dục không chú ý, không nhìn về phía sau. “Ở đây lạnh quá, ngươi đỡ ta vào đi!”
Chu Dục chỉ nâng cằm nàng lên, nhếch môi cười, hôn lên đôi môi của nàng, hơi ấm không ngừng trêu chọc môi nàng: “Mai Ngọc, dì thân yêu của ta, nghe rõ đây, nếu có một ngày, ngươi làm trái lại chuyện bổn hoàng tử muốn làm thì ngay cả ngươi, Dục Nhi cũng sẽ giết!”
Tống Mai Ngọc run lên vì lời của hắn, Chu Dục cười lạnh ôm lấy nàng.
“Người đâu.”
“Tam hoàng tử.” Thủy chung đi bên cạnh hắn, Yến Bình Phi lập tức đứng sang một bên.
“Phong tỏa ‘Di trai quán’, phải tìm cho được một đứa bé gái giả nam trang cỡ sáu, bảy tuổi.” Hắn biết, vừa rồi là Tống Mai Ngọc lừa hắn, tiểu quỷ kia đã sớm bỏ chạy. “Nửa canh giờ sau trở về.”
“Dạ.” Yến Bình Phi lĩnh mệnh đi.
“Bây giờ, trong nửa canh giờ này, Dục Nhi sẽ sưởi ấm cho thân thể rét run của ngươi, tiện thể hỏi dì, tiểu quỷ kia từ đâu mà đến.”
Lần này Tống Mai Ngọc không có phản kháng, chỉ khổ sở, khó chịu nhắm chặt hai mắt.
Yến Bình Phi cũng là người Nam Nguyên, nhìn người cùng tộc trước mắt, không hiểu sao vì hầu gái Nam Nguyên này lại loạn luân cùng cháu ruột của mình?
Mà sự gặp nhau năm đó của Chu Dục và Tô Thiếu Sơ, cũng khởi động guồng xoay vận mệnh, làm cho tương lai của hai người dính chặt vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.