Chương 120: Cháu gọi ông là gì?
Dật Danh
14/10/2021
Một phía khác, ở đầu cầu thang tầng hai.
Ông cụ Nam đứng thẳng, từ trên cao nhìn tất cả cảnh tượng ở sàn nhảy phía dưới.
Ông cụ hơi xúc động khi nhìn thấy Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự di chuyển trong sàn nhảy, nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô và nụ cười mỉm trên mặt anh.
Mình đã... không nhìn thấy thằng bé cười như vậy bao lâu rồi?
"Ông chủ. Lúc này, một quản gia tóc bạc trắng bước tới, "Bây giờ đã đến giờ rồi, chúng ta có nên tiễn khách và thu xếp chỗ ở cho các cậu chủ và mợ chủ không?"
"Ừ, đến giờ rồi." Lúc này, ông cụ Nam mới lấy lại tinh thần, gật đầu, "Đúng rồi, ông gọi con bé Ngũ Vận Uyển tới phòng sách giúp tôi"
Ông cụ Nam nói dứt lời thì xoay người đi về phía phòng sách.
Vũ hội nhanh chóng kết thúc, cuối cùng người được chú ý nhất không phải là Lâm Tiểu Như - nhân vật chính trên danh nghĩa mà là Ngũ Vận Uyển ngồi trên đùi Nam Ngự suốt một tối.
Sau khi bản nhạc cuối cùng kết thúc, Ngũ Vận Uyển đứng lên, gương mặt vẫn còn đỏ bừng. Cô đột nhiên nhìn thấy một ông già trong trang phục quản gia đi đến trước mặt mình, kính cẩn nói: "Mợ hai, ông chủ mời mợ tới phòng sách."
Ngũ Vận Uyển sửng sốt.
Ông cụ Nam tìm cô à?
Chẳng lẽ là vì chuyện ảnh chụp vừa rồi?
Ngũ Vận Uyển vừa nhớ tới ánh mắt sắc bén của ông cụ Nam thì bất giác căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Nam Ngự.
Nam Ngự lại chỉ khẽ gật đầu, "Không sao đâu, cho dù tính ông nội tương đối kỳ lạ nhưng không phải là người không nói đạo lý"
Ngũ Vận Uyển nghe Nam Ngự nói vậy mới yên tâm đi theo ông quản gia kia tới phòng sách ở tầng hai.
Phòng sách của ông cụ Nam vô cùng cổ kính, còn đốt đàn hương. Ngũ Vận Uyển vừa bước vào lập tức có ảo giác như xuyên qua quá khứ.
Lúc này ông cụ đã thay trường bào, ngồi ở phía sau bàn. Từ lúc cô bắt đầu bước vào cửa, ông cụ vẫn luôn nhìn cô với ánh mắt sắc bén.
Ngũ Vận Uyển cố bảo mình đừng quá căng thẳng, đi tới trước bàn đọc sách và kính trọng nói: "Ông cụ Nam"
"Cháu gọi ông là gì?" Ông cụ Nam nghiêm nghị hỏi một câu.
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, không kịp phản ứng.
"Nếu cháu đã cưới Nam Ngự thì phải theo nó gọi ông một tiếng ông nội". Thấy Ngũ Vận Uyển không rõ, ông cụ Nam miễn cưỡng kiên nhẫn giải thích một câu, cuối cùng còn không quên cười lạnh nói thêm một câu, "Cháu và cô em gái Lâm Tiểu Như của cháu khác nhau thật đấy. Một người nóng lòng gọi cụ, một người có thể gọi lại không gọi."
Ông cụ Nam đứng thẳng, từ trên cao nhìn tất cả cảnh tượng ở sàn nhảy phía dưới.
Ông cụ hơi xúc động khi nhìn thấy Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự di chuyển trong sàn nhảy, nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô và nụ cười mỉm trên mặt anh.
Mình đã... không nhìn thấy thằng bé cười như vậy bao lâu rồi?
"Ông chủ. Lúc này, một quản gia tóc bạc trắng bước tới, "Bây giờ đã đến giờ rồi, chúng ta có nên tiễn khách và thu xếp chỗ ở cho các cậu chủ và mợ chủ không?"
"Ừ, đến giờ rồi." Lúc này, ông cụ Nam mới lấy lại tinh thần, gật đầu, "Đúng rồi, ông gọi con bé Ngũ Vận Uyển tới phòng sách giúp tôi"
Ông cụ Nam nói dứt lời thì xoay người đi về phía phòng sách.
Vũ hội nhanh chóng kết thúc, cuối cùng người được chú ý nhất không phải là Lâm Tiểu Như - nhân vật chính trên danh nghĩa mà là Ngũ Vận Uyển ngồi trên đùi Nam Ngự suốt một tối.
Sau khi bản nhạc cuối cùng kết thúc, Ngũ Vận Uyển đứng lên, gương mặt vẫn còn đỏ bừng. Cô đột nhiên nhìn thấy một ông già trong trang phục quản gia đi đến trước mặt mình, kính cẩn nói: "Mợ hai, ông chủ mời mợ tới phòng sách."
Ngũ Vận Uyển sửng sốt.
Ông cụ Nam tìm cô à?
Chẳng lẽ là vì chuyện ảnh chụp vừa rồi?
Ngũ Vận Uyển vừa nhớ tới ánh mắt sắc bén của ông cụ Nam thì bất giác căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Nam Ngự.
Nam Ngự lại chỉ khẽ gật đầu, "Không sao đâu, cho dù tính ông nội tương đối kỳ lạ nhưng không phải là người không nói đạo lý"
Ngũ Vận Uyển nghe Nam Ngự nói vậy mới yên tâm đi theo ông quản gia kia tới phòng sách ở tầng hai.
Phòng sách của ông cụ Nam vô cùng cổ kính, còn đốt đàn hương. Ngũ Vận Uyển vừa bước vào lập tức có ảo giác như xuyên qua quá khứ.
Lúc này ông cụ đã thay trường bào, ngồi ở phía sau bàn. Từ lúc cô bắt đầu bước vào cửa, ông cụ vẫn luôn nhìn cô với ánh mắt sắc bén.
Ngũ Vận Uyển cố bảo mình đừng quá căng thẳng, đi tới trước bàn đọc sách và kính trọng nói: "Ông cụ Nam"
"Cháu gọi ông là gì?" Ông cụ Nam nghiêm nghị hỏi một câu.
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, không kịp phản ứng.
"Nếu cháu đã cưới Nam Ngự thì phải theo nó gọi ông một tiếng ông nội". Thấy Ngũ Vận Uyển không rõ, ông cụ Nam miễn cưỡng kiên nhẫn giải thích một câu, cuối cùng còn không quên cười lạnh nói thêm một câu, "Cháu và cô em gái Lâm Tiểu Như của cháu khác nhau thật đấy. Một người nóng lòng gọi cụ, một người có thể gọi lại không gọi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.