Chương 11: Cơn ác mộng hai năm trước
Dật Danh
10/10/2021
“Hiểu lầm?” Lời nói của Ngũ Vận Uyển hoàn toàn chọc giận Nam Bá, anh ta bỗng cao giọng, bóp hàm dưới của cô.
Vì lực quá mạnh khiến Ngũ Vận Uyển đau đến nỗi nhăn mặt lại.
“Hiểu lầm ở đâu? Theo tôi thấy, là cô thấy thằng nghèo không xu dính túi hai năm trước bây giờ bỗng phất lên trở thành tổng biên tập, cô hối hận rồi nên đến nói với tôi là hiểu lầm?”
Lúc nói câu này, đáy mắt Nam Bá đỏ ngầu, xoay mặt Ngũ Vận Uyển về phía mình: “Ngũ Vận Uyển, tôi nói cho cô biết, Nam Bá bây giờ không còn dễ lừa thế đâu!”
Ngũ Vận Uyển nhìn gương mặt đã từng quen thuộc nhất ở trước mắt, vẻ mặt đầy oán hận và thô bạo, cô chỉ cảm thấy bàng hoàng và đau lòng.
Cô muốn giải thích nhưng lời đến bên miệng thì không thốt ra được.
Có gì để giải thích đây?
Nếu Nam Bá thật sự tin cô thì sao năm đó lại không hỏi cô một câu nào đã rời đi?
Nói cho cùng, từ tận đáy lòng thì từ lâu anh ta đã tin cô là một người phụ nữ hám của vì tiền mà bán mình rồi.
Huống hồ, cho dù anh ta tin lời giải thích của cô thì thế nào?
Cô bây giờ đã kết hôn rồi, không còn là Ngũ Vận Uyển của quá khứ nữa, tất đã đều không thể quay lại được...
Nghĩ đến đây, Ngũ Vận Uyển cố gắng kiềm nén cơn đau nhức ở hốc mắt, hít sâu một hơi, bỗng ngẩng đầu.
“Nam Bá.” Cô thấp giọng lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng: “Anh nói không sai, chuyện năm đó đúng như những gì anh biết. Nhưng có một điều anh đã lầm, đó là tôi của bây giờ không muốn liên quan gì đến anh hết, anh là tổng biên tập cũng được, là chủ tịch cũng tốt, hoàn toàn không liên quan đến Ngũ Vận Uyển tôi.”
Vừa dứt lời, Ngũ Vận Uyển bỗng cảm thấy bàn tay bóp cằm mình càng siết lại.
Nhưng giây tiếp theo, anh ta đột ngột đẩy cô ra.
Ngũ Vận Uyển loạng choạng vịn vào tường mới miễn cưỡng đứng vững được, cô ngẩng đầu thấy Nam Bá lạnh lùng nhìn mình, sự khinh thường và chán ghét trong đáy mắt đó đâm sâu vào cô.
Đau thì đau thôi, dù sao cũng tốt hơn là dây dưa không rõ.
Nghĩ đến đây, cô nuốt xuống cảm giác nghẹn ngào nóng hổi trong cổ họng, nói nhanh: “Nếu tổng biên tập không có việc gì nữa thì tôi đi trước.”
Nói xong, cô hoàn toàn không dám nhìn Nam Bá, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Ngũ Vận Uyển chạy ra khỏi tòa soạn, lúc đến tầng dưới cô mới phát hiện ngoài trời đang mưa rất to, còn cô thì vừa khéo để quên dù trong văn phòng rồi.
Nhưng cô hoàn toàn không có can đảm quay lại để lấy dù, cho dù biết Nam Bá sẽ ở trong phòng làm việc của anh ta, nhưng cô vẫn không có can đảm để đi lên.
Cô đúng là hèn nhát.
Nhìn nước mưa ào ào rơi, Ngũ Vận Uyển vốn muốn gọi xe nhưng giờ tan làm là giờ cao điểm, hơn nữa còn mưa lớn, làm gì gọi được xe, phần mềm gọi xe cũng không dùng được. Cuối cùng cô chỉ có thể cắn răng lấy túi che đầu, chạy nhanh về phía ga tàu điện ngầm.
Lê cơ thể ướt sũng chen chúc trên tàu điện, lúc ra khỏi ga tàu, cô mong chờ mưa đã tạnh, nhưng ông trời muốn giày vò cô, bên ngoài vẫn đang mưa to không ngừng.
Ngũ Vận Uyển vẫn không bắt được xe, cô chỉ có thể đứng ngây ngốc ở bên ga tàu điện để đợi.
Cô nhớ hai năm trước, cũng vào một đêm mưa to thế này, cô mất đi thứ cô quý trọng nhất.
Sau đó, cô lại mất đi Nam Bá, người đàn ông mà cô vốn tưởng rằng sẽ nắm tay cô đến già.
Cảm giác tuyệt vọng của hai năm trước như một loài sinh vật bám dính nào đó, từng chút leo lên trái tim vốn đã tê liệt của cô.
Ngũ Vận Uyển không khỏi ôm vai mình rồi ngồi xổm xuống, co ro người lại.
Lạnh...
Thật sự rất lạnh...
Lạnh đến nỗi cả người run lên, giống như đêm của hai năm trước.
Hồi ức và cảm xúc như đang muốn hoàn toàn nhấn chìm Ngũ Vận Uyển, trước mắt cô bỗng xuất hiện một chiếc xe lăn, và cả đôi chân thon dài thẳng tắp trên xe lăn.
Ngũ Vận Uyển sững sờ, ngẩng phắt đầu lên thì thấy Nam Ngự đang ở trước mặt mình, Dương Tá cầm ô đứng bên cạnh.
Cơn mưa trút nước như làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh, hơi thở xung quanh vẫn lạnh tanh, mặc dù ngồi xe lăn nhưng sự xuất hiện của anh lúc này lại giống như thiên thần, đè bẹp mọi buồn bã và cô đơn trong lòng cô.
Lông mi Ngũ Vận Uyển khẽ run.
Nam Ngự?
“Em ở đây làm gì?” Nam Ngự cúi đầu nhìn Ngũ Vận Uyển đang ngồi xổm dưới đất, không biết tại sao mà giọng điệu anh hơi tức giận: “Em tắm mưa à?”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới phản ứng lại.
Cô lúng túng muốn đứng lên, không ngờ vừa đứng thì trước mắt bỗng tối sầm rồi mất đi ý thức.
Trái tim Nam Ngự thắt lại, lập tức vững vàng đỡ lấy Ngũ Vận Uyển.
Cảm nhận được người phụ nữ trong lòng nóng đến bất thường, mắt Nam Ngự tối sầm lại. Anh cụp mắt, ánh mắt rơi vào dấu đỏ trên cằm Ngũ Vận Uyển ban nãy bị Nam Bá bóp, đôi mắt đen của anh co rút lại khó mà nhận ra.
“Về thôi.” Vẻ mặt thoáng thay đổi, Nam Ngự nhanh chóng khôi phục lại sự lạnh lùng, thấp giọng nói một câu rồi ôm lấy Ngũ Vận Uyển, trượt xe lăn đi về phía chiếc Bentley màu đen bên cạnh.
Xe của Nam Ngự đậu ở một góc khuất bên cạnh ga tàu điện, vì trên xe lăn có cả Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự nên không thể nào lăn lên xe được như trước.
“Cậu Nam.” Dương Tá ở bên cạnh lên tiếng: “Để tôi.”
“Không cần.” Không ngờ Nam Ngự nhàn nhạt nói rồi điều chỉnh lại vị trí của Ngũ Vận Uyển trong lòng, sau đó dứt khoát ôm lấy cô, đứng dậy khỏi xe lăn.
...
Trong phòng tối đen, đưa tay ra không nhìn thấy được năm ngón.
Nóng...
Nóng quá...
Nóng như sắp nổ tung.
Đang giãy giụa rên rỉ, Ngũ Vận Uyển bỗng cảm thấy cơ thể mình chùng xuống, như có thứ gì đó mát lạnh đắp lên da.
Ngũ Vận Uyển tham lam muốn ôm lấy thứ mát lạnh đó, nhưng không ngờ, đột nhiên cô nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đàn ông.
Không đúng!
Lúc này, ý thức mơ màng của Ngũ Vận Uyển mới tỉnh táo hơn đôi chút, cô cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, một bóng người mờ ảo lọt vào tầm mắt.
Cô vùng vẫy muốn đẩy người đó ra, nhưng người đàn ông như một ngọn núi lớn, không thể nào lay chuyển được.
“A!”
Vì lực quá mạnh khiến Ngũ Vận Uyển đau đến nỗi nhăn mặt lại.
“Hiểu lầm ở đâu? Theo tôi thấy, là cô thấy thằng nghèo không xu dính túi hai năm trước bây giờ bỗng phất lên trở thành tổng biên tập, cô hối hận rồi nên đến nói với tôi là hiểu lầm?”
Lúc nói câu này, đáy mắt Nam Bá đỏ ngầu, xoay mặt Ngũ Vận Uyển về phía mình: “Ngũ Vận Uyển, tôi nói cho cô biết, Nam Bá bây giờ không còn dễ lừa thế đâu!”
Ngũ Vận Uyển nhìn gương mặt đã từng quen thuộc nhất ở trước mắt, vẻ mặt đầy oán hận và thô bạo, cô chỉ cảm thấy bàng hoàng và đau lòng.
Cô muốn giải thích nhưng lời đến bên miệng thì không thốt ra được.
Có gì để giải thích đây?
Nếu Nam Bá thật sự tin cô thì sao năm đó lại không hỏi cô một câu nào đã rời đi?
Nói cho cùng, từ tận đáy lòng thì từ lâu anh ta đã tin cô là một người phụ nữ hám của vì tiền mà bán mình rồi.
Huống hồ, cho dù anh ta tin lời giải thích của cô thì thế nào?
Cô bây giờ đã kết hôn rồi, không còn là Ngũ Vận Uyển của quá khứ nữa, tất đã đều không thể quay lại được...
Nghĩ đến đây, Ngũ Vận Uyển cố gắng kiềm nén cơn đau nhức ở hốc mắt, hít sâu một hơi, bỗng ngẩng đầu.
“Nam Bá.” Cô thấp giọng lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng: “Anh nói không sai, chuyện năm đó đúng như những gì anh biết. Nhưng có một điều anh đã lầm, đó là tôi của bây giờ không muốn liên quan gì đến anh hết, anh là tổng biên tập cũng được, là chủ tịch cũng tốt, hoàn toàn không liên quan đến Ngũ Vận Uyển tôi.”
Vừa dứt lời, Ngũ Vận Uyển bỗng cảm thấy bàn tay bóp cằm mình càng siết lại.
Nhưng giây tiếp theo, anh ta đột ngột đẩy cô ra.
Ngũ Vận Uyển loạng choạng vịn vào tường mới miễn cưỡng đứng vững được, cô ngẩng đầu thấy Nam Bá lạnh lùng nhìn mình, sự khinh thường và chán ghét trong đáy mắt đó đâm sâu vào cô.
Đau thì đau thôi, dù sao cũng tốt hơn là dây dưa không rõ.
Nghĩ đến đây, cô nuốt xuống cảm giác nghẹn ngào nóng hổi trong cổ họng, nói nhanh: “Nếu tổng biên tập không có việc gì nữa thì tôi đi trước.”
Nói xong, cô hoàn toàn không dám nhìn Nam Bá, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Ngũ Vận Uyển chạy ra khỏi tòa soạn, lúc đến tầng dưới cô mới phát hiện ngoài trời đang mưa rất to, còn cô thì vừa khéo để quên dù trong văn phòng rồi.
Nhưng cô hoàn toàn không có can đảm quay lại để lấy dù, cho dù biết Nam Bá sẽ ở trong phòng làm việc của anh ta, nhưng cô vẫn không có can đảm để đi lên.
Cô đúng là hèn nhát.
Nhìn nước mưa ào ào rơi, Ngũ Vận Uyển vốn muốn gọi xe nhưng giờ tan làm là giờ cao điểm, hơn nữa còn mưa lớn, làm gì gọi được xe, phần mềm gọi xe cũng không dùng được. Cuối cùng cô chỉ có thể cắn răng lấy túi che đầu, chạy nhanh về phía ga tàu điện ngầm.
Lê cơ thể ướt sũng chen chúc trên tàu điện, lúc ra khỏi ga tàu, cô mong chờ mưa đã tạnh, nhưng ông trời muốn giày vò cô, bên ngoài vẫn đang mưa to không ngừng.
Ngũ Vận Uyển vẫn không bắt được xe, cô chỉ có thể đứng ngây ngốc ở bên ga tàu điện để đợi.
Cô nhớ hai năm trước, cũng vào một đêm mưa to thế này, cô mất đi thứ cô quý trọng nhất.
Sau đó, cô lại mất đi Nam Bá, người đàn ông mà cô vốn tưởng rằng sẽ nắm tay cô đến già.
Cảm giác tuyệt vọng của hai năm trước như một loài sinh vật bám dính nào đó, từng chút leo lên trái tim vốn đã tê liệt của cô.
Ngũ Vận Uyển không khỏi ôm vai mình rồi ngồi xổm xuống, co ro người lại.
Lạnh...
Thật sự rất lạnh...
Lạnh đến nỗi cả người run lên, giống như đêm của hai năm trước.
Hồi ức và cảm xúc như đang muốn hoàn toàn nhấn chìm Ngũ Vận Uyển, trước mắt cô bỗng xuất hiện một chiếc xe lăn, và cả đôi chân thon dài thẳng tắp trên xe lăn.
Ngũ Vận Uyển sững sờ, ngẩng phắt đầu lên thì thấy Nam Ngự đang ở trước mặt mình, Dương Tá cầm ô đứng bên cạnh.
Cơn mưa trút nước như làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh, hơi thở xung quanh vẫn lạnh tanh, mặc dù ngồi xe lăn nhưng sự xuất hiện của anh lúc này lại giống như thiên thần, đè bẹp mọi buồn bã và cô đơn trong lòng cô.
Lông mi Ngũ Vận Uyển khẽ run.
Nam Ngự?
“Em ở đây làm gì?” Nam Ngự cúi đầu nhìn Ngũ Vận Uyển đang ngồi xổm dưới đất, không biết tại sao mà giọng điệu anh hơi tức giận: “Em tắm mưa à?”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới phản ứng lại.
Cô lúng túng muốn đứng lên, không ngờ vừa đứng thì trước mắt bỗng tối sầm rồi mất đi ý thức.
Trái tim Nam Ngự thắt lại, lập tức vững vàng đỡ lấy Ngũ Vận Uyển.
Cảm nhận được người phụ nữ trong lòng nóng đến bất thường, mắt Nam Ngự tối sầm lại. Anh cụp mắt, ánh mắt rơi vào dấu đỏ trên cằm Ngũ Vận Uyển ban nãy bị Nam Bá bóp, đôi mắt đen của anh co rút lại khó mà nhận ra.
“Về thôi.” Vẻ mặt thoáng thay đổi, Nam Ngự nhanh chóng khôi phục lại sự lạnh lùng, thấp giọng nói một câu rồi ôm lấy Ngũ Vận Uyển, trượt xe lăn đi về phía chiếc Bentley màu đen bên cạnh.
Xe của Nam Ngự đậu ở một góc khuất bên cạnh ga tàu điện, vì trên xe lăn có cả Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự nên không thể nào lăn lên xe được như trước.
“Cậu Nam.” Dương Tá ở bên cạnh lên tiếng: “Để tôi.”
“Không cần.” Không ngờ Nam Ngự nhàn nhạt nói rồi điều chỉnh lại vị trí của Ngũ Vận Uyển trong lòng, sau đó dứt khoát ôm lấy cô, đứng dậy khỏi xe lăn.
...
Trong phòng tối đen, đưa tay ra không nhìn thấy được năm ngón.
Nóng...
Nóng quá...
Nóng như sắp nổ tung.
Đang giãy giụa rên rỉ, Ngũ Vận Uyển bỗng cảm thấy cơ thể mình chùng xuống, như có thứ gì đó mát lạnh đắp lên da.
Ngũ Vận Uyển tham lam muốn ôm lấy thứ mát lạnh đó, nhưng không ngờ, đột nhiên cô nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đàn ông.
Không đúng!
Lúc này, ý thức mơ màng của Ngũ Vận Uyển mới tỉnh táo hơn đôi chút, cô cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, một bóng người mờ ảo lọt vào tầm mắt.
Cô vùng vẫy muốn đẩy người đó ra, nhưng người đàn ông như một ngọn núi lớn, không thể nào lay chuyển được.
“A!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.