Chương 505: Cuối cùng cháu cũng làm được rồi!
Dật Danh
10/11/2021
Ngũ Vận Uyển chơi với những đứa trẻ này rất vui vẻ, bọn trẻ rất thích người chị này, khen chị gái xinh đẹp, dịu dàng nhất.
Ngũ Vận Uyển giải thích, bọn trẻ đáng thương như cô, không ai thương cũng chẳng ai yêu. Nhưng bản thân cô lại hạnh phúc hơn bọn trẻ nhiều, vì cô có Nam Bá, còn có mẹ ở bên, vì thế cô muốn giúp bạn trẻ.
Nam Bá vẫn nhớ, dưới tia nắng chiếu rọi, nụ cười của Ngũ Vận Uyển xinh đẹp động lòng người, ánh mặt trời chiếu lên người cô, cô như tỏa ra ánh sáng giống một thiên thần, vui vẻ vừa cười vừa chạy, chơi đùa cùng bọn trẻ.
Ngũ Vận Uyển còn nói với anh ta, giấc mơ lớn nhất của cô là có thể sinh ra đứa con của mình, xây một gia đình của riêng mình, cho con được trưởng thành một cách hoàn hảo, đó là điều mà cô chưa từng có được.
Lúc đó anh ta đã nghĩ, Ngũ Vận Uyển muốn có một mái ấm trọn vẹn như thế, vậy thì đợi tốt nghiệp rồi anh sẽ nói với cô thân phận thật sự của mình, kết hôn với cô.
Nhưng ai có thể ngờ, tạo hóa trêu ngươi.
Nam Bá thôi nhớ lại, ánh mắt buồn bã.
Lúc đó, tất thảy đều đẹp đẽ như vậy, không ngờ vật đổi sao dời, đúng là hai người đều có con rồi, nhưng lại không phải con của nhau.
Phía kia, sau khi rời khỏi văn phòng của Nam Bá, trong lòng Ngũ Vận Uyển luôn rối bời, đến giờ, cô lập tức thu dọn đồ về nhà.
Gần đây mang thai nên Nam Ngự sắp xếp xe và tài xế riêng cho cô, Ngũ Vận Uyển cũng cảm thấy phụ nữ
mang thai không hợp chen chúc trên tàu điện ngầm, vì
vậy cô cũng không tranh cãi mà đồng ý.
Vì tan làm sớm nên lúc cô đến nhà thì Nam Ngự vẫn chưa về, một mình cô ngồi trên sofa một lúc, không lâu sau thì chuông cửa vang lên.
Ngũ Vận Uyển vội tung tăng đi mở cửa.
“Nam Ngự, anh về rồi.”
Ngũ Vận Uyển mở cửa, nhưng thấy người ở bên ngoài, cô không khỏi sững sờ.
Người đứng ngoài cửa không phải Nam Ngự mà là một người cô hoàn toàn không ngờ tới.
Là ông nội, ông cụ Nam.
Ông cụ Nam không đến một mình mà phía sau có rất nhiều người giúp việc, túi lớn túi nhỏ, xách theo rất nhiều đồ bồi bổ.
Ông cụ Nam nhìn Ngũ Vận Uyển với ánh mắt thương yêu, sau đó nhìn bụng cô rồi nói: “Ngũ Vận Uyển, cuối cùng cháu cũng làm được rồi! Giỏi lắm! Mấy đồ bồi bổ này rất có tốt cho sức khỏe phụ nữ mang thai, cháu yên tâm mà ăn nhé. Bây giờ công lao của cháu là lớn nhất trong nhà họ Nam đấy.”
Ngũ Vận Uyển rất vui khi ông nội có thể đến nhà họ làm khách, cô vội mời ông vào nhà rồi lại bưng trà rót nước.
Ngũ Vận Uyển giải thích, bọn trẻ đáng thương như cô, không ai thương cũng chẳng ai yêu. Nhưng bản thân cô lại hạnh phúc hơn bọn trẻ nhiều, vì cô có Nam Bá, còn có mẹ ở bên, vì thế cô muốn giúp bạn trẻ.
Nam Bá vẫn nhớ, dưới tia nắng chiếu rọi, nụ cười của Ngũ Vận Uyển xinh đẹp động lòng người, ánh mặt trời chiếu lên người cô, cô như tỏa ra ánh sáng giống một thiên thần, vui vẻ vừa cười vừa chạy, chơi đùa cùng bọn trẻ.
Ngũ Vận Uyển còn nói với anh ta, giấc mơ lớn nhất của cô là có thể sinh ra đứa con của mình, xây một gia đình của riêng mình, cho con được trưởng thành một cách hoàn hảo, đó là điều mà cô chưa từng có được.
Lúc đó anh ta đã nghĩ, Ngũ Vận Uyển muốn có một mái ấm trọn vẹn như thế, vậy thì đợi tốt nghiệp rồi anh sẽ nói với cô thân phận thật sự của mình, kết hôn với cô.
Nhưng ai có thể ngờ, tạo hóa trêu ngươi.
Nam Bá thôi nhớ lại, ánh mắt buồn bã.
Lúc đó, tất thảy đều đẹp đẽ như vậy, không ngờ vật đổi sao dời, đúng là hai người đều có con rồi, nhưng lại không phải con của nhau.
Phía kia, sau khi rời khỏi văn phòng của Nam Bá, trong lòng Ngũ Vận Uyển luôn rối bời, đến giờ, cô lập tức thu dọn đồ về nhà.
Gần đây mang thai nên Nam Ngự sắp xếp xe và tài xế riêng cho cô, Ngũ Vận Uyển cũng cảm thấy phụ nữ
mang thai không hợp chen chúc trên tàu điện ngầm, vì
vậy cô cũng không tranh cãi mà đồng ý.
Vì tan làm sớm nên lúc cô đến nhà thì Nam Ngự vẫn chưa về, một mình cô ngồi trên sofa một lúc, không lâu sau thì chuông cửa vang lên.
Ngũ Vận Uyển vội tung tăng đi mở cửa.
“Nam Ngự, anh về rồi.”
Ngũ Vận Uyển mở cửa, nhưng thấy người ở bên ngoài, cô không khỏi sững sờ.
Người đứng ngoài cửa không phải Nam Ngự mà là một người cô hoàn toàn không ngờ tới.
Là ông nội, ông cụ Nam.
Ông cụ Nam không đến một mình mà phía sau có rất nhiều người giúp việc, túi lớn túi nhỏ, xách theo rất nhiều đồ bồi bổ.
Ông cụ Nam nhìn Ngũ Vận Uyển với ánh mắt thương yêu, sau đó nhìn bụng cô rồi nói: “Ngũ Vận Uyển, cuối cùng cháu cũng làm được rồi! Giỏi lắm! Mấy đồ bồi bổ này rất có tốt cho sức khỏe phụ nữ mang thai, cháu yên tâm mà ăn nhé. Bây giờ công lao của cháu là lớn nhất trong nhà họ Nam đấy.”
Ngũ Vận Uyển rất vui khi ông nội có thể đến nhà họ làm khách, cô vội mời ông vào nhà rồi lại bưng trà rót nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.