Chương 200: Không thể nào.
Dật Danh
15/10/2021
Ngũ Vận Uyển sợ hãi rụt cổ lại, "Tôi sẽ thay thuốc ngay đây"
Cô nói xong thì muốn ngồi dậy nhưng không ngờ Nam Ngự đã ẩn cô nằm xuống, "Để tôi làm cho. Em dùng tay trái sẽ bất tiện"
Anh nói xong nhanh chóng cầm bông và thuốc tới, bôi thuốc cho Ngũ Vận Uyển.
Ngũ Vận Uyển không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình được Nam Ngự bôi thuốc từ khi bị thương tới nay. Nhưng mỗi lần anh bôi thuốc cho cô, hơi nóng phả vào trên cánh tay vẫn làm cô đỏ mặt.
Cô không nhịn được quay đầu lại, thoáng ngây người nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Nam Ngự.
Nhìn từ góc độ này, lông mi Nam Ngự rất dài lại dày, còn có con người đen láy như đá vỏ chai, Ngũ Vận Uyển làm phụ nữ nhìn thấy cũng phải mặc cảm.
Cô nhìn ánh mắt chăm chú của Nam Ngự lại không nhịn được khẽ nói: "Nam Ngự, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Nam Ngự tập trung bôi thuốc cho cô, không ngẩng đầu lên, chỉ "Ừ" một tiếng.
"Chủ của sợi dây chuyền kia... là bạn gái cũ của anh sao?" Ngũ Vận Uyển lấy hết can đảm hỏi.
Bàn tay Nam Ngự cầm bông tăm thoáng dừng lại nhưng rất nhanh đã bôi tiếp, anh lại "Ừ" một tiếng.
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự không e ngại vấn đề này, cô thầm thở phào nhẹ nhõm đồng thời không nhịn được lại hỏi: "Chắc anh yêu cô ấy lắm
nhỉ?"
Lần này, Nam Ngự cuối cùng đã ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy làm Ngũ Vận Uyển không nhìn ra được cảm xúc của anh, chỉ nghe anh bình tĩnh nói: "Ngũ Vận Uyển, em hỏi chuyện này làm gì?"
Ngũ Vận Uyển lập tức hối hận vì cảm thấy mình hỏi quá nhiều, chỉ có thể nói nhỏ: "Không, tôi chỉ thấy mỗi lần anh nhìn sợi dây chuyền kia đều rất buồn"
Ánh mắt Nam Ngự lóe lên, anh nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc cho Ngũ Vận Uyển.
Vào lúc Ngũ Vận Uyển tưởng Nam Ngự không muốn nói tiếp về đề tài này nữa, không ngờ anh lại nói.
"Tôi có lỗi với cô ấy."
Ngũ Vận Uyển ngây người mất vài giây mới hiểu ra Nam Ngự nói anh có lỗi với Mặc Chiêu Huyên?
Cô thầm run lên.
Lẽ nào... mười năm trước, anh thật sự bỏ lại Mặc Chiêu Huyên không để ý, cho nên mới cảm thấy có lỗi với cô ta?
Không.
Không thể nào.
Cô lắc đầu không dám hỏi tiếp nữa, đề tài này đã dừng lại như vậy.
Một nơi khác.
Ở khu biệt thự nhà tổ của nhà họ Nam.
Cô nói xong thì muốn ngồi dậy nhưng không ngờ Nam Ngự đã ẩn cô nằm xuống, "Để tôi làm cho. Em dùng tay trái sẽ bất tiện"
Anh nói xong nhanh chóng cầm bông và thuốc tới, bôi thuốc cho Ngũ Vận Uyển.
Ngũ Vận Uyển không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình được Nam Ngự bôi thuốc từ khi bị thương tới nay. Nhưng mỗi lần anh bôi thuốc cho cô, hơi nóng phả vào trên cánh tay vẫn làm cô đỏ mặt.
Cô không nhịn được quay đầu lại, thoáng ngây người nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Nam Ngự.
Nhìn từ góc độ này, lông mi Nam Ngự rất dài lại dày, còn có con người đen láy như đá vỏ chai, Ngũ Vận Uyển làm phụ nữ nhìn thấy cũng phải mặc cảm.
Cô nhìn ánh mắt chăm chú của Nam Ngự lại không nhịn được khẽ nói: "Nam Ngự, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Nam Ngự tập trung bôi thuốc cho cô, không ngẩng đầu lên, chỉ "Ừ" một tiếng.
"Chủ của sợi dây chuyền kia... là bạn gái cũ của anh sao?" Ngũ Vận Uyển lấy hết can đảm hỏi.
Bàn tay Nam Ngự cầm bông tăm thoáng dừng lại nhưng rất nhanh đã bôi tiếp, anh lại "Ừ" một tiếng.
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự không e ngại vấn đề này, cô thầm thở phào nhẹ nhõm đồng thời không nhịn được lại hỏi: "Chắc anh yêu cô ấy lắm
nhỉ?"
Lần này, Nam Ngự cuối cùng đã ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy làm Ngũ Vận Uyển không nhìn ra được cảm xúc của anh, chỉ nghe anh bình tĩnh nói: "Ngũ Vận Uyển, em hỏi chuyện này làm gì?"
Ngũ Vận Uyển lập tức hối hận vì cảm thấy mình hỏi quá nhiều, chỉ có thể nói nhỏ: "Không, tôi chỉ thấy mỗi lần anh nhìn sợi dây chuyền kia đều rất buồn"
Ánh mắt Nam Ngự lóe lên, anh nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc cho Ngũ Vận Uyển.
Vào lúc Ngũ Vận Uyển tưởng Nam Ngự không muốn nói tiếp về đề tài này nữa, không ngờ anh lại nói.
"Tôi có lỗi với cô ấy."
Ngũ Vận Uyển ngây người mất vài giây mới hiểu ra Nam Ngự nói anh có lỗi với Mặc Chiêu Huyên?
Cô thầm run lên.
Lẽ nào... mười năm trước, anh thật sự bỏ lại Mặc Chiêu Huyên không để ý, cho nên mới cảm thấy có lỗi với cô ta?
Không.
Không thể nào.
Cô lắc đầu không dám hỏi tiếp nữa, đề tài này đã dừng lại như vậy.
Một nơi khác.
Ở khu biệt thự nhà tổ của nhà họ Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.