Chương 15: Làm tình nhân của tôi thì sao
Dật Danh
10/10/2021
Lúc này, Lâm Tiểu Như đang kéo tay Ngũ Vận Uyển vờ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó chợt cười: "Đúng rồi, suýt chút em quên hình như lúc trước A Bá cũng học ở Đại học Z, hơn nữa cũng học Khoa Báo chí, là đàn anh của chị."
"Đúng vậy, đúng là có quen." Ngũ Vận Uyển cố kiềm chế sự chua xót trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nói, "Chỉ là lâu rồi không gặp."
Đối diện với sự lạnh nhạt của Ngũ Vận Uyển, Nam Bá nheo mắt lại: "Tiểu Như, anh muốn nói với chị em vài câu, có được không?"
Ánh mắt Lâm Tiểu Như thay đổi nhưng vẫn cố giữ nét dịu dàng: "Được, vậy em vào bếp xem có cần giúp gì không."
Trong nháy mắt phòng khách chỉ còn lại hai người là Ngũ Vận Uyển và Nam Bá.
"Thế nào, Ngũ Vận Uyển, thấy tôi thành em rể cô, cô không có phản ứng gì à?" Nam Bá cúi đầu nhìn Ngũ Vận Uyển, giọng điệu khá mỉa mai.
"Anh mong tôi có phản ứng gì? Gọi anh là em rể?" Ngũ Vận Uyển lạnh lùng nhìn Nam Bá, "Hay là anh mong tôi gọi anh là cậu chủ nhỏ nhà họ Nam?"
Mặt Nam Bá âm u.
Anh ta ghét ai gọi anh ta là "cậu chủ nhỏ nhà họ Nam", càng ghét những người xung quanh làm thân với anh ta chỉ vì gia thế của anh ta.
Cho nên lúc còn học đại học, anh ta từ chối cơ hội ba đưa anh ta sang Anh du học, đến đại học Z ở thành phố kế bên học, hơn nữa còn giả làm một thằng nghèo.
Cũng chính vào khi đó, anh ta gặp Ngũ Vận Uyển.
Lúc mới gặp được Ngũ Vận Uyển, anh ta thật sự trân trọng, bởi cô yêu anh ta vì anh ta là "Nam Bá" chứ không phải vì anh ta là "cậu chủ nhỏ nhà họ Nam".
Nhưng sau đó thực tế đã tát anh ta thật mạnh, Ngũ Vận Uyển vứt bỏ một tên "nghèo rớt mồng tơi" như anh ta, thậm chí còn vì tiền mà…
Nghĩ đến những bức ảnh đã xem năm đó, Nam Bá chỉ thấy lòng đau như cắt, anh ta nắm chặt tay Ngũ Vận Uyển, mỉa mai: "Ngũ Vận Uyển, thế nào, bây giờ biết tôi không những là chủ biên tòa soạn của cô mà còn là người nhà họ Nam, có phải cô hối hận rồi không? Nhưng tôi có thể cho cô một cơ hội bù đắp..."
Ngũ Vận Uyển từ từ ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt phẫn nộ mỉa mai của Nam Bá, cô chưa kịp trả lời thì đối phương đã tiếp tục nói lời ác ý: "Nếu vì tiền mà thứ gì cô cũng bán được thì chi bằng làm tình nhân của tôi đi, thế nào?"
Con ngươi Ngũ Vận Uyển trợn lên, không ngờ đối phương lại nói những lời như vậy.
"Ồ, thấy động lòng với điều kiện của tôi rồi à?" Mặt Nam Bá càng mỉa mai hơn, "Cũng đúng, mặc dù đã kết hôn nhưng cô vẫn làm cái nghề bẩn thỉu này đúng không? Ở với một lão già kinh tởm thì đi theo tôi sẽ tốt hơn mà đúng không? Cô yên tâm, tôi là người nhà họ Nam, những gì cô muốn tôi đều có thể cho cô được."
Bỗng dưng Ngũ Vận Uyển thấy thật ghê tởm.
Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày, Nam Bá mà cô yêu đậm sâu lại làm cô kinh tởm muốn nôn ra.
"Đúng rồi, chị, mẹ bảo phải lấy rượu vang, chị đi với em nhé?"
May mà đúng lúc này, Lâm Tiểu Như bước ra, kịp thời ngăn Ngũ Vận Uyển đang muốn giơ tay lên tát Nam Bá thật mạnh.
"Được, tôi đi với cô."
Ngũ Vận Uyển nhìn người đàn ông đã trở lại
"Thật ra A Bá không thích uống rượu vang." Lúc chọn rượu, bỗng nhiên Lâm Tiểu Như lên tiếng, "Ha ha, anh ấy có nhiều thói quen không giống cậu ấm nhà có tiền."
Ngũ Vận Uyển không biết tại sao Lâm Tiểu Như lại nói chuyện này với mình, chỉ có thể 'ừm' một tiếng.
"Cho nên năm đó chị không biết A Bá là cậu chủ nhỏ nhà họ Nam cũng là chuyện bình thường." Lâm Tiểu Như nói tiếp.
Ngũ Vận Uyển chợt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn cô ta thì thấy cô ta cười tươi như hoa: "Nhưng mà chị, bây giờ dù chị có hối hận thì A Bá đã là của em rồi."
Ngũ Vận Uyển chấn động.
Lâm Tiểu Như biết chuyện trước kia của cô và Nam Bá?
"Chị muốn hỏi tại sao em lại biết đúng không?" Lâm Tiểu Như cười quyến rũ hơn, "Đương nhiên là A Bá tự nói với em rồi."
Lòng Ngũ Vận Uyển khó chịu không nói nên lời.
Nam Bá kể xem quá khứ của họ như một câu chuyện cười cho Lâm Tiểu Uyển nghe à?
"Ồ, chị, hình như chị không được vui lắm?" Lâm Tiểu Như ôm chai rượu ghé lại gần cô.
Ngũ Vận Uyển hơi không chịu nổi nữa, lạnh lùng: "Lâm Tiểu Như, cuối cùng cô muốn nói gì?"
Lúc này Lâm Tiểu Như mới thu hồi nụ cười dối trá trên mặt, mắt u ám: "Ngũ Vận Uyển, chị biết tôi muốn nói gì với chị. Tôi biết bây giờ chị đang làm chung công ty với A Bá nhưng tôi cảnh cáo chị, đừng mơ những thứ không thuộc về chị!"
Nhìn vẻ mặt đe doạ của Lâm Tiểu Như, bỗng Ngũ Vận Uyển thấy buồn cười.
"Cô yên tâm." Cô lạnh lùng giơ tay, "Tôi đã kết hôn, tôi không hề có chút hứng thú nào với chồng sắp cưới của cô."
Lúc này Lâm Tiểu Như mới thấy chiếc nhẫn trên tay Ngũ Vận Uyển, nhưng thoáng chốc đã bật cười thành tiếng.
"Chị, chị kết hôn rồi à? Sao không nói cho mọi người biết sớm?" Cô ta quan sát chiếc nhẫn thật kỹ rồi cười tươi hơn, "Xem ra anh rể là người thật thà, chắc tốt với chị lắm nhỉ?"
Trong từ điển của Lâm Tiểu Như, "người thật thà" là từ gần nghĩa của người nghèo.
Ngũ Vận Uyển cũng không phủ nhận, chỉ lạnh nhạt nói: "Vậy cô yên tâm rồi nhỉ?"
"Tôi luôn rất yên tâm." Lâm Tiểu Như lại quay về bộ dạng ngây thơ vô hại, chớp mắt, "Dù gì chuyện xảy ra hai năm trước… Dù chị có muốn quay lại với A Bá, A Bá cũng sẽ không đồng ý đâu ha?"
Người Ngũ Vận Uyển run lên, liếc Lâm Tiểu Như.
Lâm Tiểu Như càng cười vui vẻ hơn, bỗng dưng ghé lại gần Ngũ Vận Uyển, giảm âm lượng: "Dù gì ai mà chịu một người phụ nữ đã từng bị một lão già chà đạp đâu?"
Câu này của Lâm Tiểu Như giống một cây gây đâm mạnh vào tim Ngũ Vận Uyển làm người cô run lên không ngừng: "Đủ rồi, đừng nói nữa…"
Nhưng Lâm Tiểu Như lại ghé vào tai cô, giọng cười khẽ: "Chị, chồng bây giờ của chị có biết hai năm trước chị bị một tên đàn ông đáng kinh tởm cướp đi lần đầu tiên không? Hơn nữa… Chỉ vì mười nghìn mà thôi…"
"Đủ rồi!" Rốt cuộc Ngũ Vận Uyển không thể nhịn nổi nữa, rống lên duỗi tay đẩy Lâm Tiểu Như.
"A!"
Lâm Tiểu Như bị đẩy ngã xuống đất, bình rượu vỡ tung toé.
"Tiểu Như!"
"Đúng vậy, đúng là có quen." Ngũ Vận Uyển cố kiềm chế sự chua xót trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nói, "Chỉ là lâu rồi không gặp."
Đối diện với sự lạnh nhạt của Ngũ Vận Uyển, Nam Bá nheo mắt lại: "Tiểu Như, anh muốn nói với chị em vài câu, có được không?"
Ánh mắt Lâm Tiểu Như thay đổi nhưng vẫn cố giữ nét dịu dàng: "Được, vậy em vào bếp xem có cần giúp gì không."
Trong nháy mắt phòng khách chỉ còn lại hai người là Ngũ Vận Uyển và Nam Bá.
"Thế nào, Ngũ Vận Uyển, thấy tôi thành em rể cô, cô không có phản ứng gì à?" Nam Bá cúi đầu nhìn Ngũ Vận Uyển, giọng điệu khá mỉa mai.
"Anh mong tôi có phản ứng gì? Gọi anh là em rể?" Ngũ Vận Uyển lạnh lùng nhìn Nam Bá, "Hay là anh mong tôi gọi anh là cậu chủ nhỏ nhà họ Nam?"
Mặt Nam Bá âm u.
Anh ta ghét ai gọi anh ta là "cậu chủ nhỏ nhà họ Nam", càng ghét những người xung quanh làm thân với anh ta chỉ vì gia thế của anh ta.
Cho nên lúc còn học đại học, anh ta từ chối cơ hội ba đưa anh ta sang Anh du học, đến đại học Z ở thành phố kế bên học, hơn nữa còn giả làm một thằng nghèo.
Cũng chính vào khi đó, anh ta gặp Ngũ Vận Uyển.
Lúc mới gặp được Ngũ Vận Uyển, anh ta thật sự trân trọng, bởi cô yêu anh ta vì anh ta là "Nam Bá" chứ không phải vì anh ta là "cậu chủ nhỏ nhà họ Nam".
Nhưng sau đó thực tế đã tát anh ta thật mạnh, Ngũ Vận Uyển vứt bỏ một tên "nghèo rớt mồng tơi" như anh ta, thậm chí còn vì tiền mà…
Nghĩ đến những bức ảnh đã xem năm đó, Nam Bá chỉ thấy lòng đau như cắt, anh ta nắm chặt tay Ngũ Vận Uyển, mỉa mai: "Ngũ Vận Uyển, thế nào, bây giờ biết tôi không những là chủ biên tòa soạn của cô mà còn là người nhà họ Nam, có phải cô hối hận rồi không? Nhưng tôi có thể cho cô một cơ hội bù đắp..."
Ngũ Vận Uyển từ từ ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt phẫn nộ mỉa mai của Nam Bá, cô chưa kịp trả lời thì đối phương đã tiếp tục nói lời ác ý: "Nếu vì tiền mà thứ gì cô cũng bán được thì chi bằng làm tình nhân của tôi đi, thế nào?"
Con ngươi Ngũ Vận Uyển trợn lên, không ngờ đối phương lại nói những lời như vậy.
"Ồ, thấy động lòng với điều kiện của tôi rồi à?" Mặt Nam Bá càng mỉa mai hơn, "Cũng đúng, mặc dù đã kết hôn nhưng cô vẫn làm cái nghề bẩn thỉu này đúng không? Ở với một lão già kinh tởm thì đi theo tôi sẽ tốt hơn mà đúng không? Cô yên tâm, tôi là người nhà họ Nam, những gì cô muốn tôi đều có thể cho cô được."
Bỗng dưng Ngũ Vận Uyển thấy thật ghê tởm.
Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày, Nam Bá mà cô yêu đậm sâu lại làm cô kinh tởm muốn nôn ra.
"Đúng rồi, chị, mẹ bảo phải lấy rượu vang, chị đi với em nhé?"
May mà đúng lúc này, Lâm Tiểu Như bước ra, kịp thời ngăn Ngũ Vận Uyển đang muốn giơ tay lên tát Nam Bá thật mạnh.
"Được, tôi đi với cô."
Ngũ Vận Uyển nhìn người đàn ông đã trở lại
"Thật ra A Bá không thích uống rượu vang." Lúc chọn rượu, bỗng nhiên Lâm Tiểu Như lên tiếng, "Ha ha, anh ấy có nhiều thói quen không giống cậu ấm nhà có tiền."
Ngũ Vận Uyển không biết tại sao Lâm Tiểu Như lại nói chuyện này với mình, chỉ có thể 'ừm' một tiếng.
"Cho nên năm đó chị không biết A Bá là cậu chủ nhỏ nhà họ Nam cũng là chuyện bình thường." Lâm Tiểu Như nói tiếp.
Ngũ Vận Uyển chợt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn cô ta thì thấy cô ta cười tươi như hoa: "Nhưng mà chị, bây giờ dù chị có hối hận thì A Bá đã là của em rồi."
Ngũ Vận Uyển chấn động.
Lâm Tiểu Như biết chuyện trước kia của cô và Nam Bá?
"Chị muốn hỏi tại sao em lại biết đúng không?" Lâm Tiểu Như cười quyến rũ hơn, "Đương nhiên là A Bá tự nói với em rồi."
Lòng Ngũ Vận Uyển khó chịu không nói nên lời.
Nam Bá kể xem quá khứ của họ như một câu chuyện cười cho Lâm Tiểu Uyển nghe à?
"Ồ, chị, hình như chị không được vui lắm?" Lâm Tiểu Như ôm chai rượu ghé lại gần cô.
Ngũ Vận Uyển hơi không chịu nổi nữa, lạnh lùng: "Lâm Tiểu Như, cuối cùng cô muốn nói gì?"
Lúc này Lâm Tiểu Như mới thu hồi nụ cười dối trá trên mặt, mắt u ám: "Ngũ Vận Uyển, chị biết tôi muốn nói gì với chị. Tôi biết bây giờ chị đang làm chung công ty với A Bá nhưng tôi cảnh cáo chị, đừng mơ những thứ không thuộc về chị!"
Nhìn vẻ mặt đe doạ của Lâm Tiểu Như, bỗng Ngũ Vận Uyển thấy buồn cười.
"Cô yên tâm." Cô lạnh lùng giơ tay, "Tôi đã kết hôn, tôi không hề có chút hứng thú nào với chồng sắp cưới của cô."
Lúc này Lâm Tiểu Như mới thấy chiếc nhẫn trên tay Ngũ Vận Uyển, nhưng thoáng chốc đã bật cười thành tiếng.
"Chị, chị kết hôn rồi à? Sao không nói cho mọi người biết sớm?" Cô ta quan sát chiếc nhẫn thật kỹ rồi cười tươi hơn, "Xem ra anh rể là người thật thà, chắc tốt với chị lắm nhỉ?"
Trong từ điển của Lâm Tiểu Như, "người thật thà" là từ gần nghĩa của người nghèo.
Ngũ Vận Uyển cũng không phủ nhận, chỉ lạnh nhạt nói: "Vậy cô yên tâm rồi nhỉ?"
"Tôi luôn rất yên tâm." Lâm Tiểu Như lại quay về bộ dạng ngây thơ vô hại, chớp mắt, "Dù gì chuyện xảy ra hai năm trước… Dù chị có muốn quay lại với A Bá, A Bá cũng sẽ không đồng ý đâu ha?"
Người Ngũ Vận Uyển run lên, liếc Lâm Tiểu Như.
Lâm Tiểu Như càng cười vui vẻ hơn, bỗng dưng ghé lại gần Ngũ Vận Uyển, giảm âm lượng: "Dù gì ai mà chịu một người phụ nữ đã từng bị một lão già chà đạp đâu?"
Câu này của Lâm Tiểu Như giống một cây gây đâm mạnh vào tim Ngũ Vận Uyển làm người cô run lên không ngừng: "Đủ rồi, đừng nói nữa…"
Nhưng Lâm Tiểu Như lại ghé vào tai cô, giọng cười khẽ: "Chị, chồng bây giờ của chị có biết hai năm trước chị bị một tên đàn ông đáng kinh tởm cướp đi lần đầu tiên không? Hơn nữa… Chỉ vì mười nghìn mà thôi…"
"Đủ rồi!" Rốt cuộc Ngũ Vận Uyển không thể nhịn nổi nữa, rống lên duỗi tay đẩy Lâm Tiểu Như.
"A!"
Lâm Tiểu Như bị đẩy ngã xuống đất, bình rượu vỡ tung toé.
"Tiểu Như!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.