Chương 153: Thật là chậm chạp vô đối.
Dật Danh
15/10/2021
Cô thật sự không ngờ mình sẽ được đãi ngộ như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng uống.
Uống canh, ánh mắt cô nhìn Nam Ngự trước mặt, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nam Ngự luôn lộ vẻ lạnh nhạt như vậy, không thể nhìn thấy tâm trạng đang vui hay buồn, khiến cô không thể biết liệu anh có đang tức giận hay không.
Ngũ Vận Uyển đang suy nghĩ không biết mình có nên có chủ động nhắc đến chuyện bị thương không, liền nghe Nam Ngự nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì muốn nói sao?"
Ngũ Vận Uyển sững sờ trong giây lát, cười khổ.
Quả nhiên trước mặt người như Nam Ngự, cô thực sự không thể che giấu điều gì.
“Tôi chỉ đang nghĩ, có phải anh không vui không?” Ngũ Vận Uyển nói thật.
"Không vui cái gì?"
Ngũ Vận Uyển do dự một lát, "Không vui vì tôi bị thương và Nam Bá"
Khi Ngũ Vận Uyển nói những lời này, bất giác hạ thấp giọng điệu, giọng nói rất nhẹ nhàng, giống như một chiếc lông vũ lướt qua trái tim của Nam Ngự.
Nam Ngự nhìn cô, đôi mắt vốn dĩ đang âm u của anh dịu đi một chút, "Ừ, đúng là tôi rất tức giận."
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự lại đồng ý nói thẳng ra như vậy, chợt sững sờ, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen láy của Nam Ngự.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác của người phụ nữ nhỏ trước mặt, Nam Ngự hơi nhướng mày kiểm, "Sao hả, em không hỏi tôi tại sao lại tức giận à?"
“Tôi... có lẽ biết tại sao anh lại tức giận” Ngũ Vận Uyển chậm rãi nói.
Đuôi lông mày của Nam Ngự đột nhiên nhưởng cao hơn, "Vậy em nói xem tại sao tôi lại tức giận?".
“Bởi vì tôi là vợ anh” Ngũ Vận Uyển chớp chớp mắt, “Không có người đàn ông nào có thể chịu được vợ mình bị thương vì người đàn ông khác.”
Ánh mắt Nam Ngự trầm xuống khó mà nhận ra được.
Nghe thấy câu trả lời của Ngũ Vận Uyển, anh thật sự không biết mình nên giận hay bất lực.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, lẽ nào cho tới bây giờ còn tưởng rằng mình đối với cô ấy chỉ là chiếm hữu thôi sao?
Thật là chậm chạp vô đối.
“Nam Ngự?” Thấy Nam Ngự không nói gì, Ngũ Vận Uyển lại thận trọng nói: “Thực xin lỗi, lần này là tôi không để ý tới cảm nhận của anh, lần sau tôi sẽ chú ý”
Cạch.
Nam Ngự đột nhiên đặt bát canh gà trên tay xuống, chiếc thìa đập vào thành bát phát ra âm thanh lanh lảnh, khiến Ngũ Vận Uyển sợ hãi.
“Ngũ Vận Uyển, em cho rằng tôi giận vì lý do này sao?” Nam Ngự chậm rãi
nâng mắt nhìn Ngũ Vận Uyển đang ở trên giường, thấy cô ngơ ngác gật đầu, ánh mắt anh càng tối sầm lại, “Vậy nếu tôi nói, lý do tôi tức giận còn hơn thế thì sao?"
Uống canh, ánh mắt cô nhìn Nam Ngự trước mặt, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nam Ngự luôn lộ vẻ lạnh nhạt như vậy, không thể nhìn thấy tâm trạng đang vui hay buồn, khiến cô không thể biết liệu anh có đang tức giận hay không.
Ngũ Vận Uyển đang suy nghĩ không biết mình có nên có chủ động nhắc đến chuyện bị thương không, liền nghe Nam Ngự nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì muốn nói sao?"
Ngũ Vận Uyển sững sờ trong giây lát, cười khổ.
Quả nhiên trước mặt người như Nam Ngự, cô thực sự không thể che giấu điều gì.
“Tôi chỉ đang nghĩ, có phải anh không vui không?” Ngũ Vận Uyển nói thật.
"Không vui cái gì?"
Ngũ Vận Uyển do dự một lát, "Không vui vì tôi bị thương và Nam Bá"
Khi Ngũ Vận Uyển nói những lời này, bất giác hạ thấp giọng điệu, giọng nói rất nhẹ nhàng, giống như một chiếc lông vũ lướt qua trái tim của Nam Ngự.
Nam Ngự nhìn cô, đôi mắt vốn dĩ đang âm u của anh dịu đi một chút, "Ừ, đúng là tôi rất tức giận."
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự lại đồng ý nói thẳng ra như vậy, chợt sững sờ, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen láy của Nam Ngự.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác của người phụ nữ nhỏ trước mặt, Nam Ngự hơi nhướng mày kiểm, "Sao hả, em không hỏi tôi tại sao lại tức giận à?"
“Tôi... có lẽ biết tại sao anh lại tức giận” Ngũ Vận Uyển chậm rãi nói.
Đuôi lông mày của Nam Ngự đột nhiên nhưởng cao hơn, "Vậy em nói xem tại sao tôi lại tức giận?".
“Bởi vì tôi là vợ anh” Ngũ Vận Uyển chớp chớp mắt, “Không có người đàn ông nào có thể chịu được vợ mình bị thương vì người đàn ông khác.”
Ánh mắt Nam Ngự trầm xuống khó mà nhận ra được.
Nghe thấy câu trả lời của Ngũ Vận Uyển, anh thật sự không biết mình nên giận hay bất lực.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, lẽ nào cho tới bây giờ còn tưởng rằng mình đối với cô ấy chỉ là chiếm hữu thôi sao?
Thật là chậm chạp vô đối.
“Nam Ngự?” Thấy Nam Ngự không nói gì, Ngũ Vận Uyển lại thận trọng nói: “Thực xin lỗi, lần này là tôi không để ý tới cảm nhận của anh, lần sau tôi sẽ chú ý”
Cạch.
Nam Ngự đột nhiên đặt bát canh gà trên tay xuống, chiếc thìa đập vào thành bát phát ra âm thanh lanh lảnh, khiến Ngũ Vận Uyển sợ hãi.
“Ngũ Vận Uyển, em cho rằng tôi giận vì lý do này sao?” Nam Ngự chậm rãi
nâng mắt nhìn Ngũ Vận Uyển đang ở trên giường, thấy cô ngơ ngác gật đầu, ánh mắt anh càng tối sầm lại, “Vậy nếu tôi nói, lý do tôi tức giận còn hơn thế thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.