Chương 340: Tìm được người đàn ông hai năm trước rồi?
Dật Danh
18/10/2021
Môi anh như muốn nuốt trọn môi cô, Ngũ Vận Uyển mặc cho Nam Ngự làm càn, cô hưởng thụ sự vuốt ve của anh, cam tâm tình nguyện dâng hiến bản thân cho anh.
Nhiệt độ trong xe càng ngày càng cao, Nam Ngự thì thầm bên tai cô: "Khi về nhà hãy cho anh ăn em thật no"
Ngũ Vận Uyển hít sâu, lồng ngực nâng lên hạ xuống, khuôn mặt càng ngày càng đỏ.
Trong mắt Nam Ngự, cô càng thẹn thùng thì càng rung động lòng người, anh lại bịt kín môi cô.
Nụ hôn này và chuyện xảy ra hôm nay giống như dòng nước ấm chảy trong lòng Ngũ Vận Uyển.
Ngũ Vận Uyển cũng bị hòa tan giống như dãy núi tuyết Himalaya đang tan chảy, biến thành dòng sông băng cuồn cuộn xoa dịu nội tâm của nhau.
Cuối cùng xe cũng đến trước biệt thự, tài xế và Dương Tá đỏ mặt đưa mắt nhìn hai người xuống xe.
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới chú ý trên xe còn có người khác, cô không khỏi mặt đỏ, sờ hai má bị hôn đến mức đỏ bừng nóng ran, vội vàng chỉnh sửa quần áo.
Nam Ngự nói: "Đi, chúng ta về nhà thôi"
Hai người xuống xe, Ngũ Vận Uyển đẩy Nam Ngự vào trong nhà, Nam Ngự đang nghĩ làm thế nào để ăn sạch Ngũ Vận Uyển, nhưng đúng lúc này anh bỗng nhận được điện thoại của Quý Tương Như.
Thật là mất hứng, gọi điện chẳng đúng lúc gì cả!
Nam Ngự nhíu mày, vốn dĩ anh không muốn nhận cuộc điện thoại này, nhưng Quý Tương Như không gọi được lại gọi tiếp cuộc thứ hai.
Lúc này Nam Ngự mới nghiệm mặt, anh hiểu Quý Tương Như, tuy bình thường cậu ta nhìn có vẻ cà lơ phất phơ nhưng khi cậu ta sốt sắng như vậy thì chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.
Nam Ngự nói với Ngũ Vận Uyển: "Em đi lên trước đi, anh nghe điện thoại cái
Ngũ Vận Uyển gật đầu rồi đi lên lầu.
Nam Ngự nhận điện thoại.
ở đầu bên kia Quý Tương Như thở hồng hộc nói: "Nam Ngự, Nam Ngự, hình như tôi biết người đàn ông làm mất khăn lụa ở khách sạn Thế Kỷ hai năm trước là ai rồi! Lát nữa tôi đến nhà cậu sẽ nói cụ thể với cậu sau!"
Nam Ngự lập tức biến sắc.
Tìm được người đàn ông hai năm trước rồi?
Nam Ngự kinh ngạc, anh cúp điện thoại, đi lên phòng trên lầu.
Trông thấy Ngũ Vận Uyển đang thay quần áo, tuy trong lòng kinh ngạc nhưng anh không nói gì, chỉ bảo: "Em đi cả ngày cũng mệt rồi, về phòng ngủ nghỉ ngơi sớm đi."
Ngũ Vận Uyển ngồi xổm xuống, dán người vào hai chân anh, nói: "Vậy còn anh? Hôm nay anh còn mệt hơn em."
Nhiệt độ trong xe càng ngày càng cao, Nam Ngự thì thầm bên tai cô: "Khi về nhà hãy cho anh ăn em thật no"
Ngũ Vận Uyển hít sâu, lồng ngực nâng lên hạ xuống, khuôn mặt càng ngày càng đỏ.
Trong mắt Nam Ngự, cô càng thẹn thùng thì càng rung động lòng người, anh lại bịt kín môi cô.
Nụ hôn này và chuyện xảy ra hôm nay giống như dòng nước ấm chảy trong lòng Ngũ Vận Uyển.
Ngũ Vận Uyển cũng bị hòa tan giống như dãy núi tuyết Himalaya đang tan chảy, biến thành dòng sông băng cuồn cuộn xoa dịu nội tâm của nhau.
Cuối cùng xe cũng đến trước biệt thự, tài xế và Dương Tá đỏ mặt đưa mắt nhìn hai người xuống xe.
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới chú ý trên xe còn có người khác, cô không khỏi mặt đỏ, sờ hai má bị hôn đến mức đỏ bừng nóng ran, vội vàng chỉnh sửa quần áo.
Nam Ngự nói: "Đi, chúng ta về nhà thôi"
Hai người xuống xe, Ngũ Vận Uyển đẩy Nam Ngự vào trong nhà, Nam Ngự đang nghĩ làm thế nào để ăn sạch Ngũ Vận Uyển, nhưng đúng lúc này anh bỗng nhận được điện thoại của Quý Tương Như.
Thật là mất hứng, gọi điện chẳng đúng lúc gì cả!
Nam Ngự nhíu mày, vốn dĩ anh không muốn nhận cuộc điện thoại này, nhưng Quý Tương Như không gọi được lại gọi tiếp cuộc thứ hai.
Lúc này Nam Ngự mới nghiệm mặt, anh hiểu Quý Tương Như, tuy bình thường cậu ta nhìn có vẻ cà lơ phất phơ nhưng khi cậu ta sốt sắng như vậy thì chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.
Nam Ngự nói với Ngũ Vận Uyển: "Em đi lên trước đi, anh nghe điện thoại cái
Ngũ Vận Uyển gật đầu rồi đi lên lầu.
Nam Ngự nhận điện thoại.
ở đầu bên kia Quý Tương Như thở hồng hộc nói: "Nam Ngự, Nam Ngự, hình như tôi biết người đàn ông làm mất khăn lụa ở khách sạn Thế Kỷ hai năm trước là ai rồi! Lát nữa tôi đến nhà cậu sẽ nói cụ thể với cậu sau!"
Nam Ngự lập tức biến sắc.
Tìm được người đàn ông hai năm trước rồi?
Nam Ngự kinh ngạc, anh cúp điện thoại, đi lên phòng trên lầu.
Trông thấy Ngũ Vận Uyển đang thay quần áo, tuy trong lòng kinh ngạc nhưng anh không nói gì, chỉ bảo: "Em đi cả ngày cũng mệt rồi, về phòng ngủ nghỉ ngơi sớm đi."
Ngũ Vận Uyển ngồi xổm xuống, dán người vào hai chân anh, nói: "Vậy còn anh? Hôm nay anh còn mệt hơn em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.