Chương 117: Tối hôm nay chúng ta ở lại đây
Dật Danh
14/10/2021
Nhưng Lâm Tiểu Như còn chưa nói xong, ông cụ Nam bỗng nhiên ngẩng đầu
nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén, cô ta sợ đến mức nói không lời nào nữa!
"Con nhóc không hiểu chuyện ở đâu ra vậy?" Ông cụ Nam lạnh lùng nói, "Cụ là để cô gọi à? Cô nên hiểu rõ, cô còn chưa được cưới vào nhà họ Nam thì bớt soi mói chuyện nhà chúng tôi đi!"
Lâm Tiểu Như thấy vậy thật sự bị dọa cho ngây người, hối hận tới đổ mồ hôi lạnh.
Cô ta tuyệt đối không ngờ được mình tốn bao công sức mới bày ra cục diện này, không hại được Ngũ Vận Uyển mà còn để lại ấn tượng xấu cho ông cụ Nam.
Cô ta không dám nói gì nữa chỉ cúi đầu, răng trắng gần như muốn cắn đứt môi hồng.
Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Sao người phụ nữ Ngũ Vận Uyển này luôn may mắn, dù mình làm thế nào cũng không thể giết chết cô ta được!
Trong bữa cơm còn lại, mọi người đều ăn vô cùng yên tĩnh.
Mọi người khó khăn lắm mới ăn xong lại đi tới đại sảnh bên cạnh phòng ăn để khiêu vũ.
Ban nhạc đang trình diễn trên sân khấu, tiếng nhạc du dương vang lên trong đại sảnh rộng rãi, rất nhiều đôi nam nữ ôm nhau khiêu vũ lả lướt. Nhân viên phục vụ nâng khay sâm banh và rượu vang đi lại trong đám đông. Người không khiêu vũ thì túm năm tụm ba, nói cười vui vẻ.
Tất cả đều giống như vũ hội trong phim truyền hình nhưng Ngũ Vận Uyển đứng phía sau xe lăn của Nam Ngự chỉ cảm thấy mình lạc lõng, thỉnh thoảng còn có thể cảm giác được những ánh mắt quan sát hoặc chế giễu của đám người xung quanh.
"Nam Ngự" Ngũ Vận Uyển nhìn Lâm Tiểu Như và Nam Bá đang khiêu vũ ở giữa đại sảnh thu hút ánh mắt của mọi người ở đó lại càng thấy khó chịu hơn, "Hay chúng ta quay về đi?"
Dù sao bọn họ không thể khiêu vũ, ở lại đây cũng chẳng để làm gì.
"Tối hôm nay chúng ta ở lại đây." Cô không ngờ Nam Ngự lại nói.
Ngũ Vận Uyển hơi nản lòng nhưng không tiện nói gì, khẽ gật đầu.
"Sao vậy? Em không thích à?" Ánh mắt Nam Ngự hơi tối lại, "Bởi vì chuyện vừa rồi sao?"
Ngũ Vận Uyển lúng túng không biết nên trả lời thế nào, "Thật ra tôi không để ý lắm. Hai năm trước khi chuyện đó vừa xảy ra còn có nhiều người xem thường và phỉ nhổ tôi hơn, tôi còn chịu được. Tôi chỉ... tôi chỉ sợ anh ở lại đây sẽ không vui"
Ngũ Vận Uyển nói thật lòng.
Nam Ngự là chồng cô, sợ rằng người ngoài sẽ cho là có cắm sừng anh, anh là đàn ông chắc chắn cảm thấy mất mặt.
"Con nhóc không hiểu chuyện ở đâu ra vậy?" Ông cụ Nam lạnh lùng nói, "Cụ là để cô gọi à? Cô nên hiểu rõ, cô còn chưa được cưới vào nhà họ Nam thì bớt soi mói chuyện nhà chúng tôi đi!"
Lâm Tiểu Như thấy vậy thật sự bị dọa cho ngây người, hối hận tới đổ mồ hôi lạnh.
Cô ta tuyệt đối không ngờ được mình tốn bao công sức mới bày ra cục diện này, không hại được Ngũ Vận Uyển mà còn để lại ấn tượng xấu cho ông cụ Nam.
Cô ta không dám nói gì nữa chỉ cúi đầu, răng trắng gần như muốn cắn đứt môi hồng.
Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Sao người phụ nữ Ngũ Vận Uyển này luôn may mắn, dù mình làm thế nào cũng không thể giết chết cô ta được!
Trong bữa cơm còn lại, mọi người đều ăn vô cùng yên tĩnh.
Mọi người khó khăn lắm mới ăn xong lại đi tới đại sảnh bên cạnh phòng ăn để khiêu vũ.
Ban nhạc đang trình diễn trên sân khấu, tiếng nhạc du dương vang lên trong đại sảnh rộng rãi, rất nhiều đôi nam nữ ôm nhau khiêu vũ lả lướt. Nhân viên phục vụ nâng khay sâm banh và rượu vang đi lại trong đám đông. Người không khiêu vũ thì túm năm tụm ba, nói cười vui vẻ.
Tất cả đều giống như vũ hội trong phim truyền hình nhưng Ngũ Vận Uyển đứng phía sau xe lăn của Nam Ngự chỉ cảm thấy mình lạc lõng, thỉnh thoảng còn có thể cảm giác được những ánh mắt quan sát hoặc chế giễu của đám người xung quanh.
"Nam Ngự" Ngũ Vận Uyển nhìn Lâm Tiểu Như và Nam Bá đang khiêu vũ ở giữa đại sảnh thu hút ánh mắt của mọi người ở đó lại càng thấy khó chịu hơn, "Hay chúng ta quay về đi?"
Dù sao bọn họ không thể khiêu vũ, ở lại đây cũng chẳng để làm gì.
"Tối hôm nay chúng ta ở lại đây." Cô không ngờ Nam Ngự lại nói.
Ngũ Vận Uyển hơi nản lòng nhưng không tiện nói gì, khẽ gật đầu.
"Sao vậy? Em không thích à?" Ánh mắt Nam Ngự hơi tối lại, "Bởi vì chuyện vừa rồi sao?"
Ngũ Vận Uyển lúng túng không biết nên trả lời thế nào, "Thật ra tôi không để ý lắm. Hai năm trước khi chuyện đó vừa xảy ra còn có nhiều người xem thường và phỉ nhổ tôi hơn, tôi còn chịu được. Tôi chỉ... tôi chỉ sợ anh ở lại đây sẽ không vui"
Ngũ Vận Uyển nói thật lòng.
Nam Ngự là chồng cô, sợ rằng người ngoài sẽ cho là có cắm sừng anh, anh là đàn ông chắc chắn cảm thấy mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.