Chương 17
Nhĩ Đông Thỏ Tử
18/08/2020
Phục vụ Đầu Trọc không dễ gì mới rảnh rỗi ngồi hút được hai điếu thuốc ở phòng vệ sinh nam, vừa quay đầu lại thấy Lý Cận Dữ bước vào liền cười
hề hề đưa một điếu sang.
Mới đầu anh từ chối không hút.
Lý Cận Dữ mặc đồng phục nhân viên của họ đứng ở trước cửa, cảm giác tự ti của Đầu Trọc tự dưng trổi dậy, đột nhiên cảm thấy câu người đẹp vì lụa, ngựa tốt nhờ yên chắc chắn dùng để lừa ngựa thôi.
Nghĩ đến đây, Đầu Trọc thấy thẹn, móc điếu thuốc lên vành tai rồi nói: “Anh đẹp trai, anh là cảnh sát hả?”
Đây có thể nói là câu hình dung buồn cười nhất mà Lý Cận Dữ từng nghe, chưa bao giờ có người nói anh giống cảnh sát, đừng nói bây giờ sống như tên lưu manh, dù là trước kia làm đứa con ngoan, cũng chưa từng có ai nói anh có khi chất giống cảnh sát.
Nói nhiều nhất là câu anh giống thằng khờ, trước kia anh đúng là khá ngốc, cũng rất ngoan. Nhìn thấy các cô gái xinh đẹp, thỉnh thoảng cũng gọi “chị” chọc họ vui.
Lý Cận Dữ lắc đầu, rồi lại lấy điếu thuốc trên vành tai Đầu Trọc xuống: “Người anh em, cho ké chút lửa.”
Đầu Trọc cười ha ha châm lửa cho anh.
Lý Cận Dự ngậm điếu thuốc, cúi đầu chầm chậm châm lửa, ngọn lửa vừa bắt, hơi híp mắt lại.
Anh từ từ hít khói thuốc vào miệng, hàng ngàn con kiến cư trú trong phổi dường như dần dần bị đánh thức, di chuyển trong máu của anh, cảm giác này quá kích thích, anh có chút không chịu nổi, ho mạnh một tiếng.
“Chưa hút bao giờ hả?” Đầu Trọc lên tiếng hỏi, tự liếc qua ngón tay thói quen kẹp điếu thuốc của mình, màu khác hẳn với các ngón khác, rõ ràng là một tên nghiện thuốc.
Lý Cận Dữ lơ là búng tàn thuốc, nhàn nhạt nói: “Phổi không tốt, cai rồi, hiếm khi hút.”
Đầu Trọc ậm ừ, nghe nói người cai thuốc mà hút lại sẽ càng hút máu hơn, hắn ngầm tính toán, vừa rồi lấy của anh một trăm tệ, một điếu thuốc này hết hai tệ… Đầu Trọc đột nhiên ngộ ra, cảm thấy mối làm ăn này bị thiệt. Lo sợ Lý Cận Dữ lại muốn thêm điếu nữa, lập tức nắm chặt túi rồi âm thầm tìm lý do bỏ đi.
Thực ra Lý Cận Dữ đã cai thuốc cùng với bà nội, anh thì cai thành công rồi, bà nội lại cai không nổi nhưng bà vốn cũng chẳng định cai, chẳng qua chỉ muốn dỗ ngọt anh thôi.
Lý Cận Dữ hút thuốc từ rất lâu rồi, lại hút rất nhiều, thực ra lúc học cấp Hai ở Mỹ đã bắt đầu hút, từ lúc đó anh đã biết, bản thân cũng chẳng phải đứa ngoan ngoãn gì, để làm Lý Lăng Bạch vui, để bà biết mình sẽ không tranh giành gì với anh trai mà làm bộ làm tịch dịu dàng với mọi người, lương thiện như một thiên sứ. Nhưng kỳ thực, mấy năm sống bên Mỹ, mấy chuyện như đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, hộp đêm, vũ trường… anh đã qua không sót việc nào. Anh bất cần đến mức nào, chỉ có mình anh biết.
Hình như bà nội cũng biết.
Bà già thô lỗ lớn tiếng kia, thực ra là người hiểu anh nhất.
Sức khỏe của bà hồi phục không được tốt lắm, xương hông ba tháng rồi vẫn chưa liền lại, chắc là lại lén anh hút nhiều thuốc rồi, Dương Thiên Vỹ không trông chừng được, nhờ trông hộ càng không xong, anh không có mặt thì chẳng ai quản được bà. Mỗi ngày anh đều bận như con lạc đà, đi khắp nơi chạy tiền viện phí cho bà, bà cụ thì không cảm thương cho anh một chút nào.
Hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm, vừa rồi còn cãi nhau một trận với bà nội.
Hai người hễ gặp là cãi nhau, thực ra cũng thành thói quen rồi. Nhưng lần này bà nội rất kiên quyết, không chịu nằm viện, nói rằng nằm viện cũng vô ích, xương cũng không liền lại được, một mực đòi về nhà, nhưng về nhà anh càng không có thời gian chăm sóc bà.
Sau đó, bác sĩ đến tìm anh.
Anh mới biết được tại sao bà nội nôn nóng đòi về nhà.
Gần đây bà nội có ho ra máu, mấy ngày trước lúc tái khám phần xương hông, bác sĩ có chụp CT phần phổi của bà, kết quả cho ra không được tốt lắm, nên lập tức làm kiểm tra chuyên sâu. Vốn định báo ngay cho anh biết, nhưng bà nội nhất định không cho liên lạc, nói anh bận, vừa đưa Diệp Mông về xong bệnh viện mới thông báo kết quả cho anh. Cơ bản xác định là ung thư phổi, nhưng may là giai đoạn đầu.
Thực ra trong lòng anh sớm đã chuẩn bị kết cục này. Bà nội khó khống chế nhất là bệnh nghiện thuốc, hơn nữa tuổi đã cao, rõ ràng thuộc nhóm người nguy cơ cao. Anh cũng biết, bà nội sớm muộn cũng sẽ rời đi, chỉ là muốn dốc hết sức để bà sống thêm vài năm nữa.
Bác sĩ kiến nghị anh một phương án rất phổ biến, hóa trị, tốn một mớ tiền và thời gian, bệnh nhân còn phải chịu nỗi đau nhất định, nhưng kết quả nhất định sẽ tốt hơn bây giờ. Bởi vì bà ở giai đoạn đầu, nếu hồi phục tốt, sống thêm 10 năm cũng không thành vấn đề.
Từ bỏ trị liệu, có thể tiết kiệm, người già không cần chịu đau khổ, nhưng nhiều nhất chỉ sống được thêm 2 năm. Thông thường bác sĩ sẽ không đưa ra con số tuyệt đối này cho bệnh nhân, nhưng vì là Lý Cận Dữ, ông dựa vào kinh nghiệm của mình, đưa ra một thời gian cho anh tự quyết định.
Anh biết chắc chắn bà nội lo chuyện tiền bạc, những họ hàng có điều kiện tốt một chút thì từ khi bố anh đi ở rể cũng đã cắt đứt quan hệ. Những người có mặt mũi trong khu này đều xem thường đàn ông ở rể.
Con số trong thẻ anh còn chưa đến hàng ngàn, còn chả đủ chi phí cho một lần hóa trị.
Lý Cận Dữ ngậm điếu thuốc, rất lâu không hút vào, thuốc tàn hơn một nửa, đang định gãy tàn thuốc xuống, người tựa vào bồn rửa tay, di động đánh vòng giữa hai ngón tay của anh, cũng chưa nghĩ ra phải gọi cho ai.
Lướt danh bạ từ đầu đến cuối, cũng không có một người để gọi mượn tiền.
Anh cúi đầu, cụp mắt, ngón tay từ từ dừng lại ở số của Lý Lăng Bạch.
Cả người anh có hơi rung, gần như không giữ chặt điện thoại, ngón cái lơ lửng giữa không trung rung rẫy, cả người như khối sắt nặng nề, làm thế nào cũng không ấn vào cái tên này được.
“Lý Cận Dữ?” Cửa phòng vệ sinh nam bất chợt bị đẩy vào.
Điện thoại bất ngờ bị ấn vào, anh loay hoay một lúc mới vội vàng cúp máy.
Lúc anh ngẩng đầu lên, Diệp Mông đang đẩy thẳng cửa phòng vệ sinh nam, đưa cái đầu nhát ma vào, gương mặt thật sự rất xinh đẹp, cặp mắt như biết nói chuyện, chớp chớp tò mò phát sáng nhìn anh nói: “Cậu trốn trong này hút thuốc hả?”
Anh nhìn cô chăm chăm khác thường, ngậm điếu thuốc vào miệng, nhìn cô hút một hơi sâu, phả khói ra cười đáp: “Có phải cô chưa từng thấy tôi hút thuốc đâu.”
Diệp Mông ngẩn người, quay đầu nhìn quanh, chầm chậm chen vào, đóng cửa rồi dùng lưng chặn lại, nhìn anh nhỏ tiếng nói: “Trình Khai Nhiên bàn xong với tên Hòa Thượng Mập kia rồi, hắn bảo chúng ta tìm một nơi, chút nữa sẽ tìm chúng ta.”
Thực ra phòng vệ sinh có mùi rất khó chịu, bị anh làm cho khói thuốc mịt mù, thêm vào bộ dạng mê hoặc, không biết được còn tưởng nhân gian tiên cảnh gì nữa nhưng thực ra là thối không chịu được.
Thế là địa chỉ được xác định ở nhà Lý Cận Dữ.
Vì gần bệnh viện không có nơi nào nói chuyện được, tất cả những nơi công cộng như quán café, quán trà đều không an toàn, ở nhà an toàn hơn. Thế là chỉ có thể đến nhà Lý Cận Dữ thôi. Bà nội nằm viện, giờ trong nhà có một mình anh sống nên khá là tiện.
Nhà của Lý Cận Dữ ở đường cũ của tháp Tam Thủy, người sống trên con phố này phần lớn đều là người già cô đơn lẻ bóng, các tòa nhà thấp xám trắng, nóc nhà cũ nát, tường nhà tróc sơn, rêu bám đầy, trước hẻm chất đầy một đống rác hôi thối, khắp nơi đều nồng nặc không khí cuộc sống…
Người già múa quạt, luyện kiếm, đánh cờ vây, cờ tượng, quán bánh bao chiên cho bữa sáng, đầy đủ món. Diệp Mông đi theo Lý Cận Dữ rẻ vào con hẻm, vì tầm nhìn lúc này đều là người già động tác chậm chạp, cô cảm thấy thời gian dường như cũng chậm lại, nhưng lại rất có sức sống, vốn là một khu phố dưỡng lão, người trẻ sống ở đây, cảm giác có hơi ức chế.
Đi qua con hẻm, căn nhà có một cây ngô đồng lâu năm tươi tốt, vững chải ở trước cổng chính là nhà anh.
Cửa rất cũ kỹ, có hai lớp, lớp ngoài là cửa sắt, lớp trong là lớp cửa gỗ, vừa đẩy vào, tiếng cọc cạch cọc cạch đã vang lên, còn hữu dụng hơn chuông cửa.
Lý Cận Dữ còn chưa đóng cửa, đi thẳng vào nhà dọn xe lăn của bà nội sang một bên, Diệp Mông đứng bất động bên ngoài, ngầm nhìn quanh bố cục trong nhà, thực ra không khác gì nhà tổ của cô là bao, ba phòng một sảnh, nhỏ thì có nhỏ nhưng nội thất đầy đủ. Phía sau còn có một khu vườn nhỏ, có trồng ít hoa cỏ, còn có một chú chó sủa oăng oẳng đòi ăn.
Trong nhà rất tối, rèm cửa sổ đều đóng kín. Bố trí đơn giản, sạch sẻ, trên sofa có vứt bừa vài chiếc áo khoác của anh, trong đó có một chiếc áo thể thao Adi mà lần đầu họ gặp bên hồ, cảm giác này rất kỳ lạ.
Đêm đó xin số điện thoại, chỉ nghĩ là một anh đẹp trai như vậy không có duyên với mình thì thật đáng tiếc, chưa từng nghĩ đến sau đó giữa họ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trong lòng có chút khác lạ.
Lý Cận Dữ lại không có gì lạ lẫm, tiện tay gom đống quần áo trên sofa ném vào phòng trong.
“Đó là phòng của cậu hả?” Diệp Mông hỏi.
Lý Cận Dữ quét mắt qua, ừm một tiếng, không biết là đang nói đùa hay nghiêm túc: “Muốn tham quan không? Cũng chẳng có gì đáng xem, chỉ có một chiếc giường và vài cái tủ. Cô tìm đại một chỗ ngồi đi.”
“Tôi thấy có organ” Diệp Mông nhìn qua rồi nói: “Cậu cũng biết nhiều nhạc cụ thật đấy.”
Anh lấy trong tủ lạnh một chai nước, đưa cho cô, đóng cửa tủ lạnh lại rồi nói: “Hồi nhỏ cái gì cũng học mỗi thứ một chút, không cái nào ra hồn, cô cũng nói tôi hát khó nghe đấy thôi, đánh đàn cũng không khá hơn là bao.”
Anh vừa dứt câu lại cầm chai nước về rồi hỏi: “Uống được không?”
Diệp Mông đột nhiên nóng mặt, không đáp mà giựt hẳn lại, dùng hành động chứng minh.
Lý Cận Dữ khẽ cong khoé môi.
Hai người ngồi được một lúc thì Trình Khai Nhiên xuất hiện, tức tốc bước vào nhà, ra dấu cho đàn em đứng giữ trước cửa, Trình Khai Nhiên nhìn qua hai người, đi thẳng đến sofa ngồi xuống. Lý Cận Dữ và Diệp Mông ngồi kế nhau, cảnh tượng nhức mắt này, khiến Trình Khai Nhiên có chút bức bối nhưng vẫn hỏi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay hai người làm sao tìm được tôi?”
Diệp Mông nói: “Khu này có bao lớn thôi, cậu ấy đoán đấy.”
Trình Khai Nhiên nhìn qua Lý Cận Dữ, trầm tư một lúc rồi mới nói với Diệp Mông: “Có phải cô nhận ra chiếc nhẫn phỉ thúy dát vàng kia không?”
Diệp Mông gật đầu: “Cậu cũng nhận ra à?”
“Mấy năm cô đi Bắc Kinh, mẹ cô vì muốn chuộc tội giùm cô mà thường xuyên giúp đỡ tôi, thỉnh thoảng sẽ dẫn tôi về nhà, nấu cơm cho tôi ăn. Thời gian sau có một người đàn ông đeo nhẫn ngón cái đến tìm bà ấy vài lần, chính là người đàn ông đeo nhẫn mà cô gặp trước lúc mẹ cô mất vào tuần lễ Quốc Khánh ấy. Tôi vẫn luôn điều tra tung tích của người này, nhưng đến giờ vẫn chưa thu hoạch được gì, sau đó có người báo tin cho tôi là tìm được chủ nhân của chiếc nhẫn, nhưng chiếc nhẫn này mấy năm trước đã vào tay tên mập hôm nay.”
“Tên mập này làm nghề gì?”
“Hắn làm nghề mua bán đồ cổ. Thế nên tôi đã nghĩ cách liên lạc với hắn, xem thử có thể tìm được manh mối gì từ chỗ hắn không” Nói đến đây, Trình Khai Nhiên lại bổ sung thêm một câu: “Không phải là vì cô đâu, là vì mẹ cô.”
Diệp Mông cười cười: “Tôi không nghĩ nhiều vậy.”
Nói đến đây, điện thoại đặt trên bàn của Lý Cận Dữ vang lên, anh vướng người với lấy: “Tôi nghe máy cái.”
Nói đoạn liền kéo cửa ngăn, xoay người đi ra sân sau.
Diệp Mông vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng anh nhưng vẫn tiếp tục nói với Trình Khai Nhiên: “Người Bắc Kinh đó đã đi chưa?”
“Đi rồi, tôi làm theo lời hai người chỉ, nói với hắn rồi” Trình Khai Nhiên châm một điếu thuốc: “Tôi nói tuần sau sinh nhật mẹ tôi, nếu tôi không nhìn thấy chiếc nhẫn cổ đó thì không cần nữa. Tôi vốn không định mua thật, chỉ muốn xem thử trong tay hắn có những nguồn hàng nào, xem thử có thể tìm ra người đàn ông năm đó không. Hắn không nói gì nhưng cũng không nghi ngờ tôi nữa.”
Trình Khai Nhiên có thể lăn lộn đến bây giờ với cái IQ này, Diệp Mông cảm thấy hắn cũng thật không dễ dàng gì, Lý Cận Dữ nghe xong điện thoại quay về, cô nói với Trình Khai Nhiên: “Khai Khai, cảm ơn cậu.”
Trình Khai Nhiên hừ một tiếng.
Không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng, hắn nhìn đôi cẩu nam nữ diễn sâu lại tự dưng ăn ý ở đối diện này, tức đến trào ngược, không thể ở lại thêm nữa: “Thôi đi, tôi đi đây, cô có về không?”
Diệp Mông định nói tôi có thể ở lại một lúc không.
Lý Cận Dữ tức khắc theo ý khách, nhếch nhác ngồi trên sofa, nói với Trình Khai Nhiên: “Đưa gái của anh về đi.”
Lý Cận Dữ bật nhạc lên, một mình ngồi trong phòng một lúc, rèm cửa sổ còn đóng kín hơn lúc bọn Diệp Mông đến, thực ra trước giờ anh vẫn không quen môi trường quá sáng.
Tiếng nhạc rock vang ầm ầm trong phòng, thực ra anh rất thích tiếng kim loại nặng va chạm này, tiết tấu mạnh, xả stress cao. Nhưng sợ làm ồn hàng xóm, âm thanh vặn nhỏ, nên khi nghe có hơi bức bối, ức chế. Nhưng lại tràn khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng, nỗi trống trải trong lòng anh dường như được lấp đầy.
Anh vẫn giữ tư thế ban nãy, không có thay đổi, ngồi phía sau cây organ, treo tai nghe trên cổ, ngửa đầu tựa vào sau tường, một chân đạp lên ghế, gác tay lên, dáng vẻ lười biếng nhếch nhác.
Vừa rồi bệnh viện gọi điện đến hỏi anh đã suy nghĩ xong chưa.
Anh gần như không cần nghĩ, trả lời thẳng thừng chắc chắn phải điều trị, bác sĩ trả lời, nếu muốn điều trị, bà nội anh phải chuyển phòng bệnh, phải đóng phí chuyển khoa trước. Bà nội anh làm ầm lên đòi gặp anh, nhất quyết không chịu chuyển phòng.
Anh cười khổ, anh cũng chỉ có thể suy sụp một lúc thôi, chút nữa còn phải vào bệnh viện dỗ bà nội. Dỗ xong còn phải đi kiếm tiền viện phí, trước đây anh không cần rầu vì tiền nhất, nhưng sau đó sao lại khiến cuộc đời mình thành ra thế này.
Sớm biết vậy, năm đó đã cắm đầu học cho hết đại học, ít nhất cũng lấy được văn bằng của đại học Arồi tính tiếp. Nghe nói ở khu này, nắm văn bằng 985 trong tay thì không cần thi cũng chẳng cần phỏng vấn mà sẽ được nhận thẳng.
Nhưng mà lúc đó, anh nhìn thấy Lý Lăng Bạch sẽ phát rung, hoàn toàn không thể sống chung với chị ta nữa, đến nổi ở lại Bắc Kinh không nổi.
Cuộc đời của anh hình như cũng chỉ như vậy, có thể thay đổi được gì chứ?
Anh bất lực cười trừ. Nghĩ đến đây, anh cúi đầu, bàn tay đặt trên đầu gối, vò đầu bức tóc, trong lòng nảy ra một ý định mà bản thân anh cũng khinh thường.
- Hay là ngủ với Diệp Mông, tống tiền mười vạn, hai mươi vạn.
Đúng là khốn khiếp đến tận xương tuỷ mà, Lý Cận Dữ.
Anh tự cong môi cười châm biếm mình.
Bỗng nhiên có vài tiếng đập cửa vọng đến từ bên ngoài.
“Rầm rầm! Rầm rầm!”
Anh ra mở cửa liền bị đứng hình, con dê béo tự dâng lên đến miệng rồi, anh mất kiên nhẫn chau mày lại: “Cô quay lại làm gì?”
“Tôi bỏ quên túi xách.”
Diệp Mông chỉ vào sofa, Lý Cận Dữ quay đầu lại nhìn, hơi nghiêng người, để cô vào.
Lúc này Trình Khai Nhiên không ở đây, chỉ còn lại hai người họ, cộng thêm tiếng nhạc trầm thấp, không khí đột nhiên trở nên mờ ám, Lý Cận Dữ đeo tai nghe trên cổ, hai tay khoanh lại, nghiêng người tựa vào cửa, không nói lời nào, dường như đang đợi cô lấy túi rồi rời đi.
Tiếng nhạc trầm lắng, Diệp Mông lại chỉ vào phòng vệ sinh: “Tôi có thể đi nhờ không?”
Lý Cận Dữ đứng dựa người, buông tay xuống, chỉ về phía đó, mời cô tự nhiên.
Phòng vệ sinh phát ra tiếng dội nước.
Diệp Mông bước ra, Lý Cận Dữ hai tay đút túi, vẫn nghiêng người tựa vào cửa, căn nhà này vừa thấp vừa chật, thân hình anh cao to vạm vỡ, lại có sự thon gọn của thiếu niên, có sự trái ngược đáng yêu, Diệp Mông cảm thấy đầu anh sắp chạm đến nóc nhà, nhìn anh có hơi ủ rũ và thiệt thòi.
Diệp Mông bước qua đó, đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, định hỏi có phải anh lại gặp chuyện gì rồi không, tại sao trông buồn như vậy. Thực ra trực giác cô vừa mách bảo anh không ổn, nhưng bị chuyện của mẹ mình làm phân tán tinh thần, không hơi sức để ý đến đứa em trai này.
Lý Cận Dữ bị cách nhìn của cô làm cho buồn bực trỗi dậy, chỗ anh đứng vừa hay nhìn thấy được khu nhà bên ngoài, Trình Khai Nhiên đang đứng dưới cây ngô đồng, vừa hút thuốc vừa đợi cô, bên cạnh còn có hai đàn em, tầm nhìn của ba người luôn chằm chằm về hướng này.
“Còn chưa đi nữa hả?” Anh hơi khom lưng, hất cằm ra ngoài, châm biếm mở lời: “Em trai Trình Khai Nhiên của cô vẫn đang ở ngoài kia đợi cô...”
Cô nhìn chằm chằm tôi như vậy coi được không?
Nói được nửa câu, môi đã bị người ta chặn lại.
Đầu Lý Cận Dữ nổ tung, nhịp tim đập dữ dội. Âm thanh xung quanh, tiếng nhạc sôi động giúp người ta xả stress gần như đang dần dần biến mất khỏi thế giới của anh. Trải nghiệm trước giờ chưa từng có, gần như vỡ trận vươn lên, trái tim hoang vu của anh, dường như lại nảy ra mầm mới, giống như đang có thứ gì đó không ngừng sinh sôi, con hươu chỉ còn một hơi thở hấp hối, cuối cùng đã dừng lại tự liếm vết thương của mình.
Thế giới u ám kia, trong phút chốc, tất cả đều dừng lại, không chút tĩnh động.
Diệp Mông nhặt lại túi xách bị rơi xuống đất khi nhảy bổ vào anh, phủi vài cái, mặt không cảm xúc nói: “Còn nói tôi là gái của hắn lần nữa, chị sẽ ăn cậu đó.”
Mới đầu anh từ chối không hút.
Lý Cận Dữ mặc đồng phục nhân viên của họ đứng ở trước cửa, cảm giác tự ti của Đầu Trọc tự dưng trổi dậy, đột nhiên cảm thấy câu người đẹp vì lụa, ngựa tốt nhờ yên chắc chắn dùng để lừa ngựa thôi.
Nghĩ đến đây, Đầu Trọc thấy thẹn, móc điếu thuốc lên vành tai rồi nói: “Anh đẹp trai, anh là cảnh sát hả?”
Đây có thể nói là câu hình dung buồn cười nhất mà Lý Cận Dữ từng nghe, chưa bao giờ có người nói anh giống cảnh sát, đừng nói bây giờ sống như tên lưu manh, dù là trước kia làm đứa con ngoan, cũng chưa từng có ai nói anh có khi chất giống cảnh sát.
Nói nhiều nhất là câu anh giống thằng khờ, trước kia anh đúng là khá ngốc, cũng rất ngoan. Nhìn thấy các cô gái xinh đẹp, thỉnh thoảng cũng gọi “chị” chọc họ vui.
Lý Cận Dữ lắc đầu, rồi lại lấy điếu thuốc trên vành tai Đầu Trọc xuống: “Người anh em, cho ké chút lửa.”
Đầu Trọc cười ha ha châm lửa cho anh.
Lý Cận Dự ngậm điếu thuốc, cúi đầu chầm chậm châm lửa, ngọn lửa vừa bắt, hơi híp mắt lại.
Anh từ từ hít khói thuốc vào miệng, hàng ngàn con kiến cư trú trong phổi dường như dần dần bị đánh thức, di chuyển trong máu của anh, cảm giác này quá kích thích, anh có chút không chịu nổi, ho mạnh một tiếng.
“Chưa hút bao giờ hả?” Đầu Trọc lên tiếng hỏi, tự liếc qua ngón tay thói quen kẹp điếu thuốc của mình, màu khác hẳn với các ngón khác, rõ ràng là một tên nghiện thuốc.
Lý Cận Dữ lơ là búng tàn thuốc, nhàn nhạt nói: “Phổi không tốt, cai rồi, hiếm khi hút.”
Đầu Trọc ậm ừ, nghe nói người cai thuốc mà hút lại sẽ càng hút máu hơn, hắn ngầm tính toán, vừa rồi lấy của anh một trăm tệ, một điếu thuốc này hết hai tệ… Đầu Trọc đột nhiên ngộ ra, cảm thấy mối làm ăn này bị thiệt. Lo sợ Lý Cận Dữ lại muốn thêm điếu nữa, lập tức nắm chặt túi rồi âm thầm tìm lý do bỏ đi.
Thực ra Lý Cận Dữ đã cai thuốc cùng với bà nội, anh thì cai thành công rồi, bà nội lại cai không nổi nhưng bà vốn cũng chẳng định cai, chẳng qua chỉ muốn dỗ ngọt anh thôi.
Lý Cận Dữ hút thuốc từ rất lâu rồi, lại hút rất nhiều, thực ra lúc học cấp Hai ở Mỹ đã bắt đầu hút, từ lúc đó anh đã biết, bản thân cũng chẳng phải đứa ngoan ngoãn gì, để làm Lý Lăng Bạch vui, để bà biết mình sẽ không tranh giành gì với anh trai mà làm bộ làm tịch dịu dàng với mọi người, lương thiện như một thiên sứ. Nhưng kỳ thực, mấy năm sống bên Mỹ, mấy chuyện như đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, hộp đêm, vũ trường… anh đã qua không sót việc nào. Anh bất cần đến mức nào, chỉ có mình anh biết.
Hình như bà nội cũng biết.
Bà già thô lỗ lớn tiếng kia, thực ra là người hiểu anh nhất.
Sức khỏe của bà hồi phục không được tốt lắm, xương hông ba tháng rồi vẫn chưa liền lại, chắc là lại lén anh hút nhiều thuốc rồi, Dương Thiên Vỹ không trông chừng được, nhờ trông hộ càng không xong, anh không có mặt thì chẳng ai quản được bà. Mỗi ngày anh đều bận như con lạc đà, đi khắp nơi chạy tiền viện phí cho bà, bà cụ thì không cảm thương cho anh một chút nào.
Hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm, vừa rồi còn cãi nhau một trận với bà nội.
Hai người hễ gặp là cãi nhau, thực ra cũng thành thói quen rồi. Nhưng lần này bà nội rất kiên quyết, không chịu nằm viện, nói rằng nằm viện cũng vô ích, xương cũng không liền lại được, một mực đòi về nhà, nhưng về nhà anh càng không có thời gian chăm sóc bà.
Sau đó, bác sĩ đến tìm anh.
Anh mới biết được tại sao bà nội nôn nóng đòi về nhà.
Gần đây bà nội có ho ra máu, mấy ngày trước lúc tái khám phần xương hông, bác sĩ có chụp CT phần phổi của bà, kết quả cho ra không được tốt lắm, nên lập tức làm kiểm tra chuyên sâu. Vốn định báo ngay cho anh biết, nhưng bà nội nhất định không cho liên lạc, nói anh bận, vừa đưa Diệp Mông về xong bệnh viện mới thông báo kết quả cho anh. Cơ bản xác định là ung thư phổi, nhưng may là giai đoạn đầu.
Thực ra trong lòng anh sớm đã chuẩn bị kết cục này. Bà nội khó khống chế nhất là bệnh nghiện thuốc, hơn nữa tuổi đã cao, rõ ràng thuộc nhóm người nguy cơ cao. Anh cũng biết, bà nội sớm muộn cũng sẽ rời đi, chỉ là muốn dốc hết sức để bà sống thêm vài năm nữa.
Bác sĩ kiến nghị anh một phương án rất phổ biến, hóa trị, tốn một mớ tiền và thời gian, bệnh nhân còn phải chịu nỗi đau nhất định, nhưng kết quả nhất định sẽ tốt hơn bây giờ. Bởi vì bà ở giai đoạn đầu, nếu hồi phục tốt, sống thêm 10 năm cũng không thành vấn đề.
Từ bỏ trị liệu, có thể tiết kiệm, người già không cần chịu đau khổ, nhưng nhiều nhất chỉ sống được thêm 2 năm. Thông thường bác sĩ sẽ không đưa ra con số tuyệt đối này cho bệnh nhân, nhưng vì là Lý Cận Dữ, ông dựa vào kinh nghiệm của mình, đưa ra một thời gian cho anh tự quyết định.
Anh biết chắc chắn bà nội lo chuyện tiền bạc, những họ hàng có điều kiện tốt một chút thì từ khi bố anh đi ở rể cũng đã cắt đứt quan hệ. Những người có mặt mũi trong khu này đều xem thường đàn ông ở rể.
Con số trong thẻ anh còn chưa đến hàng ngàn, còn chả đủ chi phí cho một lần hóa trị.
Lý Cận Dữ ngậm điếu thuốc, rất lâu không hút vào, thuốc tàn hơn một nửa, đang định gãy tàn thuốc xuống, người tựa vào bồn rửa tay, di động đánh vòng giữa hai ngón tay của anh, cũng chưa nghĩ ra phải gọi cho ai.
Lướt danh bạ từ đầu đến cuối, cũng không có một người để gọi mượn tiền.
Anh cúi đầu, cụp mắt, ngón tay từ từ dừng lại ở số của Lý Lăng Bạch.
Cả người anh có hơi rung, gần như không giữ chặt điện thoại, ngón cái lơ lửng giữa không trung rung rẫy, cả người như khối sắt nặng nề, làm thế nào cũng không ấn vào cái tên này được.
“Lý Cận Dữ?” Cửa phòng vệ sinh nam bất chợt bị đẩy vào.
Điện thoại bất ngờ bị ấn vào, anh loay hoay một lúc mới vội vàng cúp máy.
Lúc anh ngẩng đầu lên, Diệp Mông đang đẩy thẳng cửa phòng vệ sinh nam, đưa cái đầu nhát ma vào, gương mặt thật sự rất xinh đẹp, cặp mắt như biết nói chuyện, chớp chớp tò mò phát sáng nhìn anh nói: “Cậu trốn trong này hút thuốc hả?”
Anh nhìn cô chăm chăm khác thường, ngậm điếu thuốc vào miệng, nhìn cô hút một hơi sâu, phả khói ra cười đáp: “Có phải cô chưa từng thấy tôi hút thuốc đâu.”
Diệp Mông ngẩn người, quay đầu nhìn quanh, chầm chậm chen vào, đóng cửa rồi dùng lưng chặn lại, nhìn anh nhỏ tiếng nói: “Trình Khai Nhiên bàn xong với tên Hòa Thượng Mập kia rồi, hắn bảo chúng ta tìm một nơi, chút nữa sẽ tìm chúng ta.”
Thực ra phòng vệ sinh có mùi rất khó chịu, bị anh làm cho khói thuốc mịt mù, thêm vào bộ dạng mê hoặc, không biết được còn tưởng nhân gian tiên cảnh gì nữa nhưng thực ra là thối không chịu được.
Thế là địa chỉ được xác định ở nhà Lý Cận Dữ.
Vì gần bệnh viện không có nơi nào nói chuyện được, tất cả những nơi công cộng như quán café, quán trà đều không an toàn, ở nhà an toàn hơn. Thế là chỉ có thể đến nhà Lý Cận Dữ thôi. Bà nội nằm viện, giờ trong nhà có một mình anh sống nên khá là tiện.
Nhà của Lý Cận Dữ ở đường cũ của tháp Tam Thủy, người sống trên con phố này phần lớn đều là người già cô đơn lẻ bóng, các tòa nhà thấp xám trắng, nóc nhà cũ nát, tường nhà tróc sơn, rêu bám đầy, trước hẻm chất đầy một đống rác hôi thối, khắp nơi đều nồng nặc không khí cuộc sống…
Người già múa quạt, luyện kiếm, đánh cờ vây, cờ tượng, quán bánh bao chiên cho bữa sáng, đầy đủ món. Diệp Mông đi theo Lý Cận Dữ rẻ vào con hẻm, vì tầm nhìn lúc này đều là người già động tác chậm chạp, cô cảm thấy thời gian dường như cũng chậm lại, nhưng lại rất có sức sống, vốn là một khu phố dưỡng lão, người trẻ sống ở đây, cảm giác có hơi ức chế.
Đi qua con hẻm, căn nhà có một cây ngô đồng lâu năm tươi tốt, vững chải ở trước cổng chính là nhà anh.
Cửa rất cũ kỹ, có hai lớp, lớp ngoài là cửa sắt, lớp trong là lớp cửa gỗ, vừa đẩy vào, tiếng cọc cạch cọc cạch đã vang lên, còn hữu dụng hơn chuông cửa.
Lý Cận Dữ còn chưa đóng cửa, đi thẳng vào nhà dọn xe lăn của bà nội sang một bên, Diệp Mông đứng bất động bên ngoài, ngầm nhìn quanh bố cục trong nhà, thực ra không khác gì nhà tổ của cô là bao, ba phòng một sảnh, nhỏ thì có nhỏ nhưng nội thất đầy đủ. Phía sau còn có một khu vườn nhỏ, có trồng ít hoa cỏ, còn có một chú chó sủa oăng oẳng đòi ăn.
Trong nhà rất tối, rèm cửa sổ đều đóng kín. Bố trí đơn giản, sạch sẻ, trên sofa có vứt bừa vài chiếc áo khoác của anh, trong đó có một chiếc áo thể thao Adi mà lần đầu họ gặp bên hồ, cảm giác này rất kỳ lạ.
Đêm đó xin số điện thoại, chỉ nghĩ là một anh đẹp trai như vậy không có duyên với mình thì thật đáng tiếc, chưa từng nghĩ đến sau đó giữa họ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trong lòng có chút khác lạ.
Lý Cận Dữ lại không có gì lạ lẫm, tiện tay gom đống quần áo trên sofa ném vào phòng trong.
“Đó là phòng của cậu hả?” Diệp Mông hỏi.
Lý Cận Dữ quét mắt qua, ừm một tiếng, không biết là đang nói đùa hay nghiêm túc: “Muốn tham quan không? Cũng chẳng có gì đáng xem, chỉ có một chiếc giường và vài cái tủ. Cô tìm đại một chỗ ngồi đi.”
“Tôi thấy có organ” Diệp Mông nhìn qua rồi nói: “Cậu cũng biết nhiều nhạc cụ thật đấy.”
Anh lấy trong tủ lạnh một chai nước, đưa cho cô, đóng cửa tủ lạnh lại rồi nói: “Hồi nhỏ cái gì cũng học mỗi thứ một chút, không cái nào ra hồn, cô cũng nói tôi hát khó nghe đấy thôi, đánh đàn cũng không khá hơn là bao.”
Anh vừa dứt câu lại cầm chai nước về rồi hỏi: “Uống được không?”
Diệp Mông đột nhiên nóng mặt, không đáp mà giựt hẳn lại, dùng hành động chứng minh.
Lý Cận Dữ khẽ cong khoé môi.
Hai người ngồi được một lúc thì Trình Khai Nhiên xuất hiện, tức tốc bước vào nhà, ra dấu cho đàn em đứng giữ trước cửa, Trình Khai Nhiên nhìn qua hai người, đi thẳng đến sofa ngồi xuống. Lý Cận Dữ và Diệp Mông ngồi kế nhau, cảnh tượng nhức mắt này, khiến Trình Khai Nhiên có chút bức bối nhưng vẫn hỏi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay hai người làm sao tìm được tôi?”
Diệp Mông nói: “Khu này có bao lớn thôi, cậu ấy đoán đấy.”
Trình Khai Nhiên nhìn qua Lý Cận Dữ, trầm tư một lúc rồi mới nói với Diệp Mông: “Có phải cô nhận ra chiếc nhẫn phỉ thúy dát vàng kia không?”
Diệp Mông gật đầu: “Cậu cũng nhận ra à?”
“Mấy năm cô đi Bắc Kinh, mẹ cô vì muốn chuộc tội giùm cô mà thường xuyên giúp đỡ tôi, thỉnh thoảng sẽ dẫn tôi về nhà, nấu cơm cho tôi ăn. Thời gian sau có một người đàn ông đeo nhẫn ngón cái đến tìm bà ấy vài lần, chính là người đàn ông đeo nhẫn mà cô gặp trước lúc mẹ cô mất vào tuần lễ Quốc Khánh ấy. Tôi vẫn luôn điều tra tung tích của người này, nhưng đến giờ vẫn chưa thu hoạch được gì, sau đó có người báo tin cho tôi là tìm được chủ nhân của chiếc nhẫn, nhưng chiếc nhẫn này mấy năm trước đã vào tay tên mập hôm nay.”
“Tên mập này làm nghề gì?”
“Hắn làm nghề mua bán đồ cổ. Thế nên tôi đã nghĩ cách liên lạc với hắn, xem thử có thể tìm được manh mối gì từ chỗ hắn không” Nói đến đây, Trình Khai Nhiên lại bổ sung thêm một câu: “Không phải là vì cô đâu, là vì mẹ cô.”
Diệp Mông cười cười: “Tôi không nghĩ nhiều vậy.”
Nói đến đây, điện thoại đặt trên bàn của Lý Cận Dữ vang lên, anh vướng người với lấy: “Tôi nghe máy cái.”
Nói đoạn liền kéo cửa ngăn, xoay người đi ra sân sau.
Diệp Mông vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng anh nhưng vẫn tiếp tục nói với Trình Khai Nhiên: “Người Bắc Kinh đó đã đi chưa?”
“Đi rồi, tôi làm theo lời hai người chỉ, nói với hắn rồi” Trình Khai Nhiên châm một điếu thuốc: “Tôi nói tuần sau sinh nhật mẹ tôi, nếu tôi không nhìn thấy chiếc nhẫn cổ đó thì không cần nữa. Tôi vốn không định mua thật, chỉ muốn xem thử trong tay hắn có những nguồn hàng nào, xem thử có thể tìm ra người đàn ông năm đó không. Hắn không nói gì nhưng cũng không nghi ngờ tôi nữa.”
Trình Khai Nhiên có thể lăn lộn đến bây giờ với cái IQ này, Diệp Mông cảm thấy hắn cũng thật không dễ dàng gì, Lý Cận Dữ nghe xong điện thoại quay về, cô nói với Trình Khai Nhiên: “Khai Khai, cảm ơn cậu.”
Trình Khai Nhiên hừ một tiếng.
Không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng, hắn nhìn đôi cẩu nam nữ diễn sâu lại tự dưng ăn ý ở đối diện này, tức đến trào ngược, không thể ở lại thêm nữa: “Thôi đi, tôi đi đây, cô có về không?”
Diệp Mông định nói tôi có thể ở lại một lúc không.
Lý Cận Dữ tức khắc theo ý khách, nhếch nhác ngồi trên sofa, nói với Trình Khai Nhiên: “Đưa gái của anh về đi.”
Lý Cận Dữ bật nhạc lên, một mình ngồi trong phòng một lúc, rèm cửa sổ còn đóng kín hơn lúc bọn Diệp Mông đến, thực ra trước giờ anh vẫn không quen môi trường quá sáng.
Tiếng nhạc rock vang ầm ầm trong phòng, thực ra anh rất thích tiếng kim loại nặng va chạm này, tiết tấu mạnh, xả stress cao. Nhưng sợ làm ồn hàng xóm, âm thanh vặn nhỏ, nên khi nghe có hơi bức bối, ức chế. Nhưng lại tràn khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng, nỗi trống trải trong lòng anh dường như được lấp đầy.
Anh vẫn giữ tư thế ban nãy, không có thay đổi, ngồi phía sau cây organ, treo tai nghe trên cổ, ngửa đầu tựa vào sau tường, một chân đạp lên ghế, gác tay lên, dáng vẻ lười biếng nhếch nhác.
Vừa rồi bệnh viện gọi điện đến hỏi anh đã suy nghĩ xong chưa.
Anh gần như không cần nghĩ, trả lời thẳng thừng chắc chắn phải điều trị, bác sĩ trả lời, nếu muốn điều trị, bà nội anh phải chuyển phòng bệnh, phải đóng phí chuyển khoa trước. Bà nội anh làm ầm lên đòi gặp anh, nhất quyết không chịu chuyển phòng.
Anh cười khổ, anh cũng chỉ có thể suy sụp một lúc thôi, chút nữa còn phải vào bệnh viện dỗ bà nội. Dỗ xong còn phải đi kiếm tiền viện phí, trước đây anh không cần rầu vì tiền nhất, nhưng sau đó sao lại khiến cuộc đời mình thành ra thế này.
Sớm biết vậy, năm đó đã cắm đầu học cho hết đại học, ít nhất cũng lấy được văn bằng của đại học Arồi tính tiếp. Nghe nói ở khu này, nắm văn bằng 985 trong tay thì không cần thi cũng chẳng cần phỏng vấn mà sẽ được nhận thẳng.
Nhưng mà lúc đó, anh nhìn thấy Lý Lăng Bạch sẽ phát rung, hoàn toàn không thể sống chung với chị ta nữa, đến nổi ở lại Bắc Kinh không nổi.
Cuộc đời của anh hình như cũng chỉ như vậy, có thể thay đổi được gì chứ?
Anh bất lực cười trừ. Nghĩ đến đây, anh cúi đầu, bàn tay đặt trên đầu gối, vò đầu bức tóc, trong lòng nảy ra một ý định mà bản thân anh cũng khinh thường.
- Hay là ngủ với Diệp Mông, tống tiền mười vạn, hai mươi vạn.
Đúng là khốn khiếp đến tận xương tuỷ mà, Lý Cận Dữ.
Anh tự cong môi cười châm biếm mình.
Bỗng nhiên có vài tiếng đập cửa vọng đến từ bên ngoài.
“Rầm rầm! Rầm rầm!”
Anh ra mở cửa liền bị đứng hình, con dê béo tự dâng lên đến miệng rồi, anh mất kiên nhẫn chau mày lại: “Cô quay lại làm gì?”
“Tôi bỏ quên túi xách.”
Diệp Mông chỉ vào sofa, Lý Cận Dữ quay đầu lại nhìn, hơi nghiêng người, để cô vào.
Lúc này Trình Khai Nhiên không ở đây, chỉ còn lại hai người họ, cộng thêm tiếng nhạc trầm thấp, không khí đột nhiên trở nên mờ ám, Lý Cận Dữ đeo tai nghe trên cổ, hai tay khoanh lại, nghiêng người tựa vào cửa, không nói lời nào, dường như đang đợi cô lấy túi rồi rời đi.
Tiếng nhạc trầm lắng, Diệp Mông lại chỉ vào phòng vệ sinh: “Tôi có thể đi nhờ không?”
Lý Cận Dữ đứng dựa người, buông tay xuống, chỉ về phía đó, mời cô tự nhiên.
Phòng vệ sinh phát ra tiếng dội nước.
Diệp Mông bước ra, Lý Cận Dữ hai tay đút túi, vẫn nghiêng người tựa vào cửa, căn nhà này vừa thấp vừa chật, thân hình anh cao to vạm vỡ, lại có sự thon gọn của thiếu niên, có sự trái ngược đáng yêu, Diệp Mông cảm thấy đầu anh sắp chạm đến nóc nhà, nhìn anh có hơi ủ rũ và thiệt thòi.
Diệp Mông bước qua đó, đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, định hỏi có phải anh lại gặp chuyện gì rồi không, tại sao trông buồn như vậy. Thực ra trực giác cô vừa mách bảo anh không ổn, nhưng bị chuyện của mẹ mình làm phân tán tinh thần, không hơi sức để ý đến đứa em trai này.
Lý Cận Dữ bị cách nhìn của cô làm cho buồn bực trỗi dậy, chỗ anh đứng vừa hay nhìn thấy được khu nhà bên ngoài, Trình Khai Nhiên đang đứng dưới cây ngô đồng, vừa hút thuốc vừa đợi cô, bên cạnh còn có hai đàn em, tầm nhìn của ba người luôn chằm chằm về hướng này.
“Còn chưa đi nữa hả?” Anh hơi khom lưng, hất cằm ra ngoài, châm biếm mở lời: “Em trai Trình Khai Nhiên của cô vẫn đang ở ngoài kia đợi cô...”
Cô nhìn chằm chằm tôi như vậy coi được không?
Nói được nửa câu, môi đã bị người ta chặn lại.
Đầu Lý Cận Dữ nổ tung, nhịp tim đập dữ dội. Âm thanh xung quanh, tiếng nhạc sôi động giúp người ta xả stress gần như đang dần dần biến mất khỏi thế giới của anh. Trải nghiệm trước giờ chưa từng có, gần như vỡ trận vươn lên, trái tim hoang vu của anh, dường như lại nảy ra mầm mới, giống như đang có thứ gì đó không ngừng sinh sôi, con hươu chỉ còn một hơi thở hấp hối, cuối cùng đã dừng lại tự liếm vết thương của mình.
Thế giới u ám kia, trong phút chốc, tất cả đều dừng lại, không chút tĩnh động.
Diệp Mông nhặt lại túi xách bị rơi xuống đất khi nhảy bổ vào anh, phủi vài cái, mặt không cảm xúc nói: “Còn nói tôi là gái của hắn lần nữa, chị sẽ ăn cậu đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.