Chương 52
Nhĩ Đông Thỏ Tử
26/11/2020
Diệp Mông không nói gì, thẳng thừng gác điện thoại.
Lý Cận Dữ lại gọi lại, không đợi anh nói gì, cô đã trút con giận như tát nước vào mặt anh: “Người khác bảo nhớ nhầm bảng số xe thì còn chấp nhận được, cậu có thể sao? Có phải cậu thấy tôi thích cậu tới mức có thể làm lơ với cái chết của mẹ tôi đúng không? Thường ngày cậu làm trận làm thượng cỡ nào tôi cũng không tính toán với cậu nhưng đây là giới hạn của tôi, nếu như cậu không nói sự thật cho tôi biết. Nếu như cậu đang thử vận may thì tôi có thể nói cho cậu biết, cậu không cần thử nữa, cậu không quan trọng bằng mẹ tôi.”
Lý Cận Dữ như không nói được nữa, đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng.
Không biết mất bao lâu sau, Diệp Mông biết được anh đang ở bên ngoài, trong loa luôn có tiếng còi xe hơi, đôi lúc lại có vài tiếng rao quen thuộc, chỉ duy nhất không có tiếng anh, đến hơi thơ cũng tựa như không có.
“Vẫn không có gì để nói với tôi sao?” Diệp Mông hỏi.
Một lúc lâu sau, anh cuối cùng cũng thấp giọng lên tiếng: “Ngày mai tôi còn có thể đến gặp chị không?”
Diệp Mông bật loa ngoài để điện thoại lên bồn rửa tay, hai tay chống lên, cúi đầu im lặng nhìn màn hình, cuối cùng cắn răng nói: “Nếu cậu không có gì để nói với tôi thì không cần tới nữa.”
Anh như không còn nghe thấy gì nữa, cũng không tiếp tục lên tiếng nói gì. Diệp Mông nghi ngờ anh bỏ lại điện thoại rồi đi rồi.
Lý Cận Dữ ngồi trên thềm đá bên sông.
Một chân duỗi thẳng, lười biếng đặt ở đó, một chân gập lại đạp lên bậc thềm. Anh chống tay lên gối, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, không nói tiếng nào ngồi trên bậc thềm hút thuốc. Điện thoại hời hợt gác ở bên cạnh, không cúp, có mở loa ngoài. Cũng không biết có đang nghe hay không.
Gió đêm chầm chậm thổi qua, trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, gợn sáng trong vắt rọi vào nơi ánh mặt thâm trầm u uất của anh.
Ánh mắt anh rời rạc, chậm rãi trông ra đằng xa, khẽ lim dim, đến khói thuốc phả ra còn nhạn nhẽo hơn bình thường. Anh hút thuốc thường không sâu, hít vào rồi phả ra ngay, còn chưa vào được tới cổ họng. Nhưng hôm nay khói thuốc đó được ngậm hồi lâu trong miệng, chầm chậm trôi xuống từng chút theo cử động yết hầu của anh, trôi xuống tận khoang phổi, mạnh mẽ quét một vòng mới lười biếng phả ra chút khói mỏng. Có lúc thậm chí còn không nhả ra.
Ông cụ quét đường bên cạnh nhìn chàng trai trẻ tuấn tú hút thuốc nguy hiểm như thế bèn nhìn thật kỹ, ôi là Hồng Song Hỷ, còn chẳng phải thuốc tốt gì, xót thương lắc đầu.
Diệp Mông không nhìn thấy, đợi hồi lâu vẫn không thấy anh có bất cứ phản ứng gì, kiên quyết đưa ra thông điệp cuối cùng: “Tôi không thể nhìn cậu giấu chuyện mẹ tôi mà ở bên cậu được. Ít nhất cậu nên cho tôi một lời giải thích, không thì chúng ta ly hôn.”
...
Đường rộng thênh thang, người đi lại tấp nập, đèn đường hoàng hôn như ấnh lửa.
Lý Cận Dữ đứng lên đi về, cuối cùng ngừng lại ở một con hẻm. Anh đứng dưới gốc cây nhãn già, nhìn xe cộ qua lại, thế giới vạn vật.
Ông lão cá khô vẫn ở nguyên tại đầu hẻm luyện cá, trước đường có bà cụ bán kẹo hồ lô, trẻ con đi ngang qua đều thèm thuồng, kéo tay mẹ không muốn rời đi. Mẹ nói không được ăn mấy cái đồ độc hại bậy bạ này. Bà cụ túng quẫn vội vã dời quầy hàng sang bên cạnh.
Anh nghĩ nếu là con của anh và Diệp Mông, Diệp Mông nhất định sẽ mua cho nó, dịu dàng nói với nó chỉ ăn một cây thôi có được không.
Sẽ còn có con chứ?
Khoé mắt Lý Cận Dữ ửng đỏ ngắm nhìn, đèn đường rực rỡ ánh lên đôi mắt trong veo như viên pha lê đen.
Anh ngẩng đầu ngắm trăng, ánh trăng không trò chuyện, treo cao trên không trung, dù bạn có đau khổ, hào hứng, buồn bã hay vui vẻ, trời vừa sáng nó đã lặn xuống, ngày mai lại mọc lên như thường lệ.
Anh lại quay đầu ngắm đèn đường, thiêu thân đang đâm đầu vào ngọn đèn, từng bầy, từng đàn bay quanh ánh đèn sáng, biết rõ là không có kết quả.
Lý Cận Dữ hơi ngẩng đầu, nước mắt rơi xuống.
Tự anh cũng hoàn toàn không nhận ra, mãi đến khi đám trẻ bên đường nhìn anh thêm mấy lần.
Thì ra nỗi buồn thật sự đến là khi nước mắt rơi xuống bản thân cũng không biết. Tuy nhiên lúc đánh cược anh đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng anh không nghĩ lại nhỏ bé đối với cô như vậy. Anh không dám so với bác gái. Anh sao dám.
-
Ngày hôm sau, điện thoại Diệp Mông nhận được một thông báo huỷ vé máy bay, vì khi mua vé đã điền số của cô.
Một tháng sau đó, hai người không gọi cho nhau dù một cuộc. Nhật ký Wechat cũng dừng lại ở ngày hôm đó, cuộc đối thoại cứ như trở thành kết cục, không ai tiếp tục cập nhật.
Diệp Mông đôi lúc sẽ gọi điện cho bà cụ, hỏi Lý Cận Dữ đang làm gì, bà cụ lặng lẽ nói với cô, Lý Cận Dữ đang đọc sách. Viên đá lớn đang treo trong lòng Diệp Mông như lặng xuống chút ít. Ít nhất anh không bỏ lơi học hành.
“Hai đứa sao vậy?” Bà cụ nghe Lý Cận Dữ nghe thấy, che lấy mic, giọng như đang ở trong chăn.
“Mấy ngày nay cậu ấy khoẻ chứ ạ?”
“Cũng ổn, trông khá bình thường, chỉ là không thích nói chuyện lắm.”
“Vậy thì tốt, bà giúp con chăm sóc cậu ấy, có chuyện gì nói với con được không?”
“Nói gì với con đây, con ở Bắc Kinh lo sao nổi. Con cứ yên tâm lo việc mình, đàn ông đàn ang như nó có chuyện gì mà gánh không được. Đừng lo.”
Rốt cuộc không được mấy ngày, bà cụ lại chủ động gọi cho Diệp Mông: “Hình như Lý Cận Dữ bệnh nặng lắm, gần đây cứ ho miết.”
Diệp Mông đưa tài liệu vừa ký xong cho trợ lý, nhấc điện thoại thấp giọng hỏi: “Đi khám chưa ạ?”
“Chưa, nó không chịu đi.”
Diệp Mông tựa ra sau, ngửa trên ghế giám đốc, lặng lẽ quay vòng rồi ngồi lại, chống lên mép bàn: “Bà đưa máy cho cậu ấy đi.”
Chỉ nghe thấy bà cụ nói vọng sang phòng bên: “Lý Cận Dữ, vợ mày gọi.”
Mấy giây sau, nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó tiếng dép lê quen thuộc truyền tới từ loa.
Đầu tiên là mấy tiếng ho kịch liệt bên tai.
Một tháng không gặp, lần nữa nghe thấy giọng anh, Diệp Mông cảm thấy có chút xa lạ, hình như anh đã thay đổi rất nhiều nhưng không nói ra được là khác ở đâu, dường như cả người đều điềm tĩnh hơn nhiều nhưng anh vẫn đến tiếng “alo” cũng lười nói, chỉ nhỏ nhẹ ừ một tiếng, biểu thị đang nghe.
“Bà nội nói cậu bị ho?”
“Ừ.” Anh nhẹ giọng đáp.
Cả hai đều ương ngạnh, cuộc gọi này cứ như một sợi dây thừng vô hình, một người một đầu, người lôi người kéo, vật lộn lẫn nhau, lại yên lặng giằng co, chẳng qua chỉ muốn kéo đối phương về từ đầu dây bên kia, không ai chịu buông tay trước. Cuối cùng vẫn là Diệp Mông thua trước, cứng nhắc nói: “Đi bệnh viện chụp hình đi.”
Bà cụ đang xem tivi, cảnh đang chiếu không thích hợp với trẻ nhỏ, góc quay nam nữ chính hôn nhau khá cuồng nhiệt, còn có thể nhìn thấy lưỡi. Bà cụ gượng ghịu tránh đầu đi, Lý Cận Dữ ngửa người trên sofa, chộp lấy điều khiến tắt đi, nói qua điện thoại: “Không cần, tôi không sao.”
Diệp Mông chặn đầu: “Tôi gọi cô hai tôi rồi.”
Lý Cận Dữ nhíu mày, giọng thiếu kiên nhẫn: “Tôi nói là không cần.”
Diệp Mông gọi cả tên cúng cơm: “Lý Cận Dữ!”
“Chị không cần hung hăng vậy đâu, tôi đi là được chứ gì!” Anh nói.
Diệp Mông lại không biết mình hung hăng hồi nào.
Dường như bị cảm xúc của mình khống chế, Lý Cận Dữ lại nhịn không được ho mấy tiếng, lạnh lùng nói: “Chị còn gì nữa không, không thì tôi cúp đây.”
... Tivi vừa tắt, bà cụ đã lăn xe đi, phòng khách chỉ còn lại mình anh, Bình An thoải mái ưỡn người ngoài sân, nhìn chằm chằm mấy con cá nhỏ trong lu.
“Cậu vẫn cố cái gì?” Diệp Mông nhịn hơn một tháng, cuối cùng cũng nhịn không nổi mà nói: “Cảnh sát đã điều tra ra Lý Lăng Bạch rồi, cậu còn giấu giếm cái gì? Nhà sưu tập Singapore gốc Hoa đã chết ngày mười bảy có đi gặp mẹ cậu.”
Lý Cận Dữ: “Vậy thì sao, có liên quan gì đến vụ án của mẹ chị không?”
“Không nhưng việc mẹ cậu bị cảnh sát điều tra đã nhắc nhở tôi. Lúc đó cậu sửa khẩu cung có phải có liên quan đến mẹ cậu không?”
“Bà ta tệ với tôi như thế, tôi nhất thiết phải vậy sao?”
“Tám năm trước, cậu chỉ là cậu sinh viên khao khát tình mẹ, tôi nghĩ cậu nhất thiết vậy.”
“Chuyện gì chị cũng nói cả rồi, nói nói gì chị cũng không tin.”
Diệp Mông mất kiên nhẫn: “Vậy cậu nói tôi nghe đi, một chữ cậu cũng không nói là vì bảo vệ ai?”
“Con mẹ nó tôi bảo vệ được ai!” Lý Cận Dữ bỗng nhiên gào lớn.
Bên kia đầu dây đột nhiên im lặng, Lý Cận Dữ thở dài, dịu bớt lại: “Chị về trước đã, được không?”
“Cậu nghĩ bây giờ tôi có về được nữa không? Nếu cái chết của mẹ tôi thật sự có liên quan tới mẹ cậu, cậu thấy chúng ta còn có thể ở bên nhau không?”
“Không được thì đi, tôi không vướng chân chị, chị về trước đã.”
“Chưa làm rõ chuyện này tôi không về được. Hơn nữa, không làm rõ chuyện này, tôi không biết đối diện với cậu thế nào.”
Anh bỗng hỏi: “Chị có yêu tôi không?”
Lại là một đợt im lặng, tim Lý Cận Dữ như bị người ta rạch ra, nhát dao đó thậm chí còn như cảm thấy chưa đủ mà khoan sâu thêm vào tim anh, anh đau đến hoảng sợ, anh cảm thấy mình sắp điên rồi, anh lại khóc, mẹ nó, mới có một tháng đã sắp lấy đi nước mắt cả đời anh rồi.
Lý Cận Dữ ngửa người trên sofa, nhìn lên trần nhà, một tay cầm điện thoại, một tay ấn lấy khoé mắt đỏ ngầu, như một đống bùn lầy, không chút cảm xúc, một giọt nước mắt men theo khoé mắt rơi xuống, anh bất lực cười nhạt rồi đưa tay lau nước mắt, ngồi lên dang rộng chân, suy sụp cong lưng.
Anh nghểnh cổ, mờ mịt nhìn chăm chăm đôi giày cao gót cô để ở cửa.
Một lát sau mới chán nản thấp giọng nói: “Tôi sửa khẩu cung là vì anh tôi, nhân chứng tối đó không chỉ có mình tôi, còn có anh tôi. Nhưng ngày hôm sau tôi cứ thấy không ổn nên đã đến Cục Cảnh sát. Tôi không biết cái chết của mẹ chị có liên quan đến mẹ tôi hay không, chắc cho là có đi, vì sau đó tôi nhìn thấy người đàn ông đó ở nhà tôi, anh tôi sợ mẹ tôi gặp phiền phức, bảo tôi đi sửa lời khai, dù bà ấy đối xử rất tệ với tôi nhưng tôi cũng không muốn bà ta xảy ra chuyện, vậy nên tôi đã đồng ý. Chị cũng có thể coi như tôi là sinh viên đại học bất thường khao khát tình mẹ. Đây là những gì năm đó tôi biết. Chị thắng rồi. Chị nói ly hôn với tôi, chị biết tôi sẽ buồn, sẽ không nỡ. Nhưng mà chị cũng vẫn nói, Diệp Mông, chị thật sự không yêu tôi.”
Lý Cận Dữ mất hết sức lực, cúp điện thoại, nén giận hung hăng ném điện thoại về phía cửa vang lên một tiếng va chạm lớn.
Sau đó đưa hai tay khoanh lấy đùi, vùi mặt không biết đang nghĩ gì.
Khóc con mẹ mày.
Anh đỏ hoe mắt, mắng một câu.
_
Anh khóc một lúc rồi đứng lên, đi ra đổ thức ăn cho Bình An, con cún hình như rất cảm kích anh vẫn chăm lo cho bao tử của nó với cái tâm trạng này. Đổ đồ ăn xong, điện thoại lại kêu lên, anh nghĩ là Diệp Mông nhưng đáng tiếc không phải. Dương Thiên Vỹ gửi tin nhắn hỏi anh đang làm gì.
Anh cũng không biết mình đang làm gì.
Điện thoại lại rung lên, lần này là một số lạ gọi đến.
Anh thẳng thừng tắt máy.
Nhưng điện thoại lại kiên trì vang lên.
Lý Cận Dữ hít một hơi rồi nhấc máy. Lần này anh lười đến không lên tiếng gì, im lặng đợi đối phương mở miệng, nếu là điện thoại quảng cáo sẽ lập tức tắt máy, ga lăng cái đ** gì.
Giọng nói bên kia đã lâu ngày không nghe thấy: “Cận Dữ, ông ngoại đây.”
Lý Cận Dữ ngẩn người, dần dần cứng nhắc, đầu óc bỗng nhiên không hoạt động.
Bối cảnh nhà họ Lý phức tạp, con cháu đông, tranh đấu không ngừng. Lý Trường Tân từ mười năm trước bệnh nặng nằm liệt giường, nói năng cũng khó khăn, còn nhìn không ra nhiều người mới không lo nổi mớ rối rắm này.
Nhưng trong số nhiều con cháu của nhà họ Lý, Lý Trường Tân lại thích nhất là Lý Cận Dữ, đến ông cũng nhận ra sự thiên vị của Lý Lăng Bạch, cũng luôn khó chiuh. Lúc Lý Trường Tân còn ở đây, Lý Lăng Bạch không dám quá lỗ mãng, ai ngờ Lý Trường Tân vừa liệt giường, bà ta lại đoạn tuyệt quan hệ với Lý Cận Dữ.
Lý Trường Tân nằm trên giường bệnh đương nhiên không biết những chuyện này. Đột nhiên ai có ngờ, mấy ngày trước Lý Trường Tân được bác sĩ nói bệnh tình có biến đổi, mấy ngày nay đã có thể tỉnh táo nhận ra người này người kia.
Vừa tỉnh lại đã nghe nói đứa cháu mình thương yêu lưu lạc ngoài kia, lập tức gặn hỏi đầu đuôi.
Một cú điện thoại đã đuổi được đến đây.
“Khổ cho con quá, Cận Dữ.”
Ấn tượng của Lý Cận Dữ về ông ngoại vẫn ngừng lại ở thời cấp Ba, từ lúc anh lên cấp ba, sau khí Lý Trường Tân bệnh thì không gặp lại nữa.
Nhưng Lý Trường Tân cũng có thể tính là hơi ấm duy nhất bao năm nay của anh ở nhà họ Lý, Phong độ, phép lịch sự, đạo đức, còn có ngón đàn piano của Lý Cận Dữ đều là do quý ông chính hiệu Lý Trường Tân một tay dạy dỗ nên.
Lý Trường Tân dịu dàng nói tiếp: “Mấy ngày nữa ông ngoại bảo người đi rước con, con đừng làm loạn theo mẹ con, ai cũng có thể không nhận, chỉ duy nhất mình con là ông ngoại không nhận không được.”
Lý Cận Dữ lại gọi lại, không đợi anh nói gì, cô đã trút con giận như tát nước vào mặt anh: “Người khác bảo nhớ nhầm bảng số xe thì còn chấp nhận được, cậu có thể sao? Có phải cậu thấy tôi thích cậu tới mức có thể làm lơ với cái chết của mẹ tôi đúng không? Thường ngày cậu làm trận làm thượng cỡ nào tôi cũng không tính toán với cậu nhưng đây là giới hạn của tôi, nếu như cậu không nói sự thật cho tôi biết. Nếu như cậu đang thử vận may thì tôi có thể nói cho cậu biết, cậu không cần thử nữa, cậu không quan trọng bằng mẹ tôi.”
Lý Cận Dữ như không nói được nữa, đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng.
Không biết mất bao lâu sau, Diệp Mông biết được anh đang ở bên ngoài, trong loa luôn có tiếng còi xe hơi, đôi lúc lại có vài tiếng rao quen thuộc, chỉ duy nhất không có tiếng anh, đến hơi thơ cũng tựa như không có.
“Vẫn không có gì để nói với tôi sao?” Diệp Mông hỏi.
Một lúc lâu sau, anh cuối cùng cũng thấp giọng lên tiếng: “Ngày mai tôi còn có thể đến gặp chị không?”
Diệp Mông bật loa ngoài để điện thoại lên bồn rửa tay, hai tay chống lên, cúi đầu im lặng nhìn màn hình, cuối cùng cắn răng nói: “Nếu cậu không có gì để nói với tôi thì không cần tới nữa.”
Anh như không còn nghe thấy gì nữa, cũng không tiếp tục lên tiếng nói gì. Diệp Mông nghi ngờ anh bỏ lại điện thoại rồi đi rồi.
Lý Cận Dữ ngồi trên thềm đá bên sông.
Một chân duỗi thẳng, lười biếng đặt ở đó, một chân gập lại đạp lên bậc thềm. Anh chống tay lên gối, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, không nói tiếng nào ngồi trên bậc thềm hút thuốc. Điện thoại hời hợt gác ở bên cạnh, không cúp, có mở loa ngoài. Cũng không biết có đang nghe hay không.
Gió đêm chầm chậm thổi qua, trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, gợn sáng trong vắt rọi vào nơi ánh mặt thâm trầm u uất của anh.
Ánh mắt anh rời rạc, chậm rãi trông ra đằng xa, khẽ lim dim, đến khói thuốc phả ra còn nhạn nhẽo hơn bình thường. Anh hút thuốc thường không sâu, hít vào rồi phả ra ngay, còn chưa vào được tới cổ họng. Nhưng hôm nay khói thuốc đó được ngậm hồi lâu trong miệng, chầm chậm trôi xuống từng chút theo cử động yết hầu của anh, trôi xuống tận khoang phổi, mạnh mẽ quét một vòng mới lười biếng phả ra chút khói mỏng. Có lúc thậm chí còn không nhả ra.
Ông cụ quét đường bên cạnh nhìn chàng trai trẻ tuấn tú hút thuốc nguy hiểm như thế bèn nhìn thật kỹ, ôi là Hồng Song Hỷ, còn chẳng phải thuốc tốt gì, xót thương lắc đầu.
Diệp Mông không nhìn thấy, đợi hồi lâu vẫn không thấy anh có bất cứ phản ứng gì, kiên quyết đưa ra thông điệp cuối cùng: “Tôi không thể nhìn cậu giấu chuyện mẹ tôi mà ở bên cậu được. Ít nhất cậu nên cho tôi một lời giải thích, không thì chúng ta ly hôn.”
...
Đường rộng thênh thang, người đi lại tấp nập, đèn đường hoàng hôn như ấnh lửa.
Lý Cận Dữ đứng lên đi về, cuối cùng ngừng lại ở một con hẻm. Anh đứng dưới gốc cây nhãn già, nhìn xe cộ qua lại, thế giới vạn vật.
Ông lão cá khô vẫn ở nguyên tại đầu hẻm luyện cá, trước đường có bà cụ bán kẹo hồ lô, trẻ con đi ngang qua đều thèm thuồng, kéo tay mẹ không muốn rời đi. Mẹ nói không được ăn mấy cái đồ độc hại bậy bạ này. Bà cụ túng quẫn vội vã dời quầy hàng sang bên cạnh.
Anh nghĩ nếu là con của anh và Diệp Mông, Diệp Mông nhất định sẽ mua cho nó, dịu dàng nói với nó chỉ ăn một cây thôi có được không.
Sẽ còn có con chứ?
Khoé mắt Lý Cận Dữ ửng đỏ ngắm nhìn, đèn đường rực rỡ ánh lên đôi mắt trong veo như viên pha lê đen.
Anh ngẩng đầu ngắm trăng, ánh trăng không trò chuyện, treo cao trên không trung, dù bạn có đau khổ, hào hứng, buồn bã hay vui vẻ, trời vừa sáng nó đã lặn xuống, ngày mai lại mọc lên như thường lệ.
Anh lại quay đầu ngắm đèn đường, thiêu thân đang đâm đầu vào ngọn đèn, từng bầy, từng đàn bay quanh ánh đèn sáng, biết rõ là không có kết quả.
Lý Cận Dữ hơi ngẩng đầu, nước mắt rơi xuống.
Tự anh cũng hoàn toàn không nhận ra, mãi đến khi đám trẻ bên đường nhìn anh thêm mấy lần.
Thì ra nỗi buồn thật sự đến là khi nước mắt rơi xuống bản thân cũng không biết. Tuy nhiên lúc đánh cược anh đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng anh không nghĩ lại nhỏ bé đối với cô như vậy. Anh không dám so với bác gái. Anh sao dám.
-
Ngày hôm sau, điện thoại Diệp Mông nhận được một thông báo huỷ vé máy bay, vì khi mua vé đã điền số của cô.
Một tháng sau đó, hai người không gọi cho nhau dù một cuộc. Nhật ký Wechat cũng dừng lại ở ngày hôm đó, cuộc đối thoại cứ như trở thành kết cục, không ai tiếp tục cập nhật.
Diệp Mông đôi lúc sẽ gọi điện cho bà cụ, hỏi Lý Cận Dữ đang làm gì, bà cụ lặng lẽ nói với cô, Lý Cận Dữ đang đọc sách. Viên đá lớn đang treo trong lòng Diệp Mông như lặng xuống chút ít. Ít nhất anh không bỏ lơi học hành.
“Hai đứa sao vậy?” Bà cụ nghe Lý Cận Dữ nghe thấy, che lấy mic, giọng như đang ở trong chăn.
“Mấy ngày nay cậu ấy khoẻ chứ ạ?”
“Cũng ổn, trông khá bình thường, chỉ là không thích nói chuyện lắm.”
“Vậy thì tốt, bà giúp con chăm sóc cậu ấy, có chuyện gì nói với con được không?”
“Nói gì với con đây, con ở Bắc Kinh lo sao nổi. Con cứ yên tâm lo việc mình, đàn ông đàn ang như nó có chuyện gì mà gánh không được. Đừng lo.”
Rốt cuộc không được mấy ngày, bà cụ lại chủ động gọi cho Diệp Mông: “Hình như Lý Cận Dữ bệnh nặng lắm, gần đây cứ ho miết.”
Diệp Mông đưa tài liệu vừa ký xong cho trợ lý, nhấc điện thoại thấp giọng hỏi: “Đi khám chưa ạ?”
“Chưa, nó không chịu đi.”
Diệp Mông tựa ra sau, ngửa trên ghế giám đốc, lặng lẽ quay vòng rồi ngồi lại, chống lên mép bàn: “Bà đưa máy cho cậu ấy đi.”
Chỉ nghe thấy bà cụ nói vọng sang phòng bên: “Lý Cận Dữ, vợ mày gọi.”
Mấy giây sau, nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó tiếng dép lê quen thuộc truyền tới từ loa.
Đầu tiên là mấy tiếng ho kịch liệt bên tai.
Một tháng không gặp, lần nữa nghe thấy giọng anh, Diệp Mông cảm thấy có chút xa lạ, hình như anh đã thay đổi rất nhiều nhưng không nói ra được là khác ở đâu, dường như cả người đều điềm tĩnh hơn nhiều nhưng anh vẫn đến tiếng “alo” cũng lười nói, chỉ nhỏ nhẹ ừ một tiếng, biểu thị đang nghe.
“Bà nội nói cậu bị ho?”
“Ừ.” Anh nhẹ giọng đáp.
Cả hai đều ương ngạnh, cuộc gọi này cứ như một sợi dây thừng vô hình, một người một đầu, người lôi người kéo, vật lộn lẫn nhau, lại yên lặng giằng co, chẳng qua chỉ muốn kéo đối phương về từ đầu dây bên kia, không ai chịu buông tay trước. Cuối cùng vẫn là Diệp Mông thua trước, cứng nhắc nói: “Đi bệnh viện chụp hình đi.”
Bà cụ đang xem tivi, cảnh đang chiếu không thích hợp với trẻ nhỏ, góc quay nam nữ chính hôn nhau khá cuồng nhiệt, còn có thể nhìn thấy lưỡi. Bà cụ gượng ghịu tránh đầu đi, Lý Cận Dữ ngửa người trên sofa, chộp lấy điều khiến tắt đi, nói qua điện thoại: “Không cần, tôi không sao.”
Diệp Mông chặn đầu: “Tôi gọi cô hai tôi rồi.”
Lý Cận Dữ nhíu mày, giọng thiếu kiên nhẫn: “Tôi nói là không cần.”
Diệp Mông gọi cả tên cúng cơm: “Lý Cận Dữ!”
“Chị không cần hung hăng vậy đâu, tôi đi là được chứ gì!” Anh nói.
Diệp Mông lại không biết mình hung hăng hồi nào.
Dường như bị cảm xúc của mình khống chế, Lý Cận Dữ lại nhịn không được ho mấy tiếng, lạnh lùng nói: “Chị còn gì nữa không, không thì tôi cúp đây.”
... Tivi vừa tắt, bà cụ đã lăn xe đi, phòng khách chỉ còn lại mình anh, Bình An thoải mái ưỡn người ngoài sân, nhìn chằm chằm mấy con cá nhỏ trong lu.
“Cậu vẫn cố cái gì?” Diệp Mông nhịn hơn một tháng, cuối cùng cũng nhịn không nổi mà nói: “Cảnh sát đã điều tra ra Lý Lăng Bạch rồi, cậu còn giấu giếm cái gì? Nhà sưu tập Singapore gốc Hoa đã chết ngày mười bảy có đi gặp mẹ cậu.”
Lý Cận Dữ: “Vậy thì sao, có liên quan gì đến vụ án của mẹ chị không?”
“Không nhưng việc mẹ cậu bị cảnh sát điều tra đã nhắc nhở tôi. Lúc đó cậu sửa khẩu cung có phải có liên quan đến mẹ cậu không?”
“Bà ta tệ với tôi như thế, tôi nhất thiết phải vậy sao?”
“Tám năm trước, cậu chỉ là cậu sinh viên khao khát tình mẹ, tôi nghĩ cậu nhất thiết vậy.”
“Chuyện gì chị cũng nói cả rồi, nói nói gì chị cũng không tin.”
Diệp Mông mất kiên nhẫn: “Vậy cậu nói tôi nghe đi, một chữ cậu cũng không nói là vì bảo vệ ai?”
“Con mẹ nó tôi bảo vệ được ai!” Lý Cận Dữ bỗng nhiên gào lớn.
Bên kia đầu dây đột nhiên im lặng, Lý Cận Dữ thở dài, dịu bớt lại: “Chị về trước đã, được không?”
“Cậu nghĩ bây giờ tôi có về được nữa không? Nếu cái chết của mẹ tôi thật sự có liên quan tới mẹ cậu, cậu thấy chúng ta còn có thể ở bên nhau không?”
“Không được thì đi, tôi không vướng chân chị, chị về trước đã.”
“Chưa làm rõ chuyện này tôi không về được. Hơn nữa, không làm rõ chuyện này, tôi không biết đối diện với cậu thế nào.”
Anh bỗng hỏi: “Chị có yêu tôi không?”
Lại là một đợt im lặng, tim Lý Cận Dữ như bị người ta rạch ra, nhát dao đó thậm chí còn như cảm thấy chưa đủ mà khoan sâu thêm vào tim anh, anh đau đến hoảng sợ, anh cảm thấy mình sắp điên rồi, anh lại khóc, mẹ nó, mới có một tháng đã sắp lấy đi nước mắt cả đời anh rồi.
Lý Cận Dữ ngửa người trên sofa, nhìn lên trần nhà, một tay cầm điện thoại, một tay ấn lấy khoé mắt đỏ ngầu, như một đống bùn lầy, không chút cảm xúc, một giọt nước mắt men theo khoé mắt rơi xuống, anh bất lực cười nhạt rồi đưa tay lau nước mắt, ngồi lên dang rộng chân, suy sụp cong lưng.
Anh nghểnh cổ, mờ mịt nhìn chăm chăm đôi giày cao gót cô để ở cửa.
Một lát sau mới chán nản thấp giọng nói: “Tôi sửa khẩu cung là vì anh tôi, nhân chứng tối đó không chỉ có mình tôi, còn có anh tôi. Nhưng ngày hôm sau tôi cứ thấy không ổn nên đã đến Cục Cảnh sát. Tôi không biết cái chết của mẹ chị có liên quan đến mẹ tôi hay không, chắc cho là có đi, vì sau đó tôi nhìn thấy người đàn ông đó ở nhà tôi, anh tôi sợ mẹ tôi gặp phiền phức, bảo tôi đi sửa lời khai, dù bà ấy đối xử rất tệ với tôi nhưng tôi cũng không muốn bà ta xảy ra chuyện, vậy nên tôi đã đồng ý. Chị cũng có thể coi như tôi là sinh viên đại học bất thường khao khát tình mẹ. Đây là những gì năm đó tôi biết. Chị thắng rồi. Chị nói ly hôn với tôi, chị biết tôi sẽ buồn, sẽ không nỡ. Nhưng mà chị cũng vẫn nói, Diệp Mông, chị thật sự không yêu tôi.”
Lý Cận Dữ mất hết sức lực, cúp điện thoại, nén giận hung hăng ném điện thoại về phía cửa vang lên một tiếng va chạm lớn.
Sau đó đưa hai tay khoanh lấy đùi, vùi mặt không biết đang nghĩ gì.
Khóc con mẹ mày.
Anh đỏ hoe mắt, mắng một câu.
_
Anh khóc một lúc rồi đứng lên, đi ra đổ thức ăn cho Bình An, con cún hình như rất cảm kích anh vẫn chăm lo cho bao tử của nó với cái tâm trạng này. Đổ đồ ăn xong, điện thoại lại kêu lên, anh nghĩ là Diệp Mông nhưng đáng tiếc không phải. Dương Thiên Vỹ gửi tin nhắn hỏi anh đang làm gì.
Anh cũng không biết mình đang làm gì.
Điện thoại lại rung lên, lần này là một số lạ gọi đến.
Anh thẳng thừng tắt máy.
Nhưng điện thoại lại kiên trì vang lên.
Lý Cận Dữ hít một hơi rồi nhấc máy. Lần này anh lười đến không lên tiếng gì, im lặng đợi đối phương mở miệng, nếu là điện thoại quảng cáo sẽ lập tức tắt máy, ga lăng cái đ** gì.
Giọng nói bên kia đã lâu ngày không nghe thấy: “Cận Dữ, ông ngoại đây.”
Lý Cận Dữ ngẩn người, dần dần cứng nhắc, đầu óc bỗng nhiên không hoạt động.
Bối cảnh nhà họ Lý phức tạp, con cháu đông, tranh đấu không ngừng. Lý Trường Tân từ mười năm trước bệnh nặng nằm liệt giường, nói năng cũng khó khăn, còn nhìn không ra nhiều người mới không lo nổi mớ rối rắm này.
Nhưng trong số nhiều con cháu của nhà họ Lý, Lý Trường Tân lại thích nhất là Lý Cận Dữ, đến ông cũng nhận ra sự thiên vị của Lý Lăng Bạch, cũng luôn khó chiuh. Lúc Lý Trường Tân còn ở đây, Lý Lăng Bạch không dám quá lỗ mãng, ai ngờ Lý Trường Tân vừa liệt giường, bà ta lại đoạn tuyệt quan hệ với Lý Cận Dữ.
Lý Trường Tân nằm trên giường bệnh đương nhiên không biết những chuyện này. Đột nhiên ai có ngờ, mấy ngày trước Lý Trường Tân được bác sĩ nói bệnh tình có biến đổi, mấy ngày nay đã có thể tỉnh táo nhận ra người này người kia.
Vừa tỉnh lại đã nghe nói đứa cháu mình thương yêu lưu lạc ngoài kia, lập tức gặn hỏi đầu đuôi.
Một cú điện thoại đã đuổi được đến đây.
“Khổ cho con quá, Cận Dữ.”
Ấn tượng của Lý Cận Dữ về ông ngoại vẫn ngừng lại ở thời cấp Ba, từ lúc anh lên cấp ba, sau khí Lý Trường Tân bệnh thì không gặp lại nữa.
Nhưng Lý Trường Tân cũng có thể tính là hơi ấm duy nhất bao năm nay của anh ở nhà họ Lý, Phong độ, phép lịch sự, đạo đức, còn có ngón đàn piano của Lý Cận Dữ đều là do quý ông chính hiệu Lý Trường Tân một tay dạy dỗ nên.
Lý Trường Tân dịu dàng nói tiếp: “Mấy ngày nữa ông ngoại bảo người đi rước con, con đừng làm loạn theo mẹ con, ai cũng có thể không nhận, chỉ duy nhất mình con là ông ngoại không nhận không được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.