Chương 21
Tùy Hầu Châu
16/06/2016
Đây quả là một cặp mẹ con đẹp. Cô bé con khoảng chừng sáu tuổi, tóc tết 2 bím, mặc một bộ váy vô cùng đáng yêu. Ánh mắt vừa dè dặt, vừa có chút chờ mong nhìn Trương Tiểu Trì.
Trương Tiểu Trì nhìn Ninh Nhiễm Thanh, nói với cô bé: “Nhưng anh không biết chơi.”
“Không sao đâu, em sẽ dạy anh mà.” Cô bé đáp.
Trương Tiểu Trì lại nhìn Ninh Nhiễm Thanh lần nữa, càng thêm mong mỏi.
Ninh Nhiễm Thanh: “Được thôi.”
Ninh Nhiễm Thanh bỏ nhà đi chơi, rõ ràng muốn trở lại thành phố Thanh gặp mẹ nhưng lại không muốn về nhà. Đây là hành động bí mật thế mà vẫn bị Trương Tiểu Trì tóm được.
Trương Tiểu Trì cùng cô bé chơi rất vui vẻ, trong lúc chơi còn trao đổi cả tên, tuổi lẫn tên trường.
Cô bé tên thật là Đồng Đồng, người thành phố Thanh, bây giờ đang học mẫu giáo.
“Vậy em đến thành phố A làm gì?” Trương Tiểu Trì tò mò hỏi.
“Bà ngoại em là người thành phố A, đáng tiếc bà muốn đi đến một nơi rất xa nên mẹ đưa em trở về tiễn biệt bà.” Cô bé cười híp mắt trả lời.
Trương Tiểu Trì ra một quân bài, tiếp tục hỏi: “Đó là nơi nào vậy?”
Cô bé tựa hồ cũng không biết “nơi rất xa” là ở đâu, quay lại nhìn mẹ đầy thắc mắc.
Người mẹ nằm trên giường trên, đôi mắt thoáng ngấn lệ, hơi nghiêng đầu nói: “Là một nơi vô cùng xa…”
Ninh Nhiễm Thanh đương nhiên hiểu “nơi rất xa” là nơi nào. Đối với những đứa trẻ sáu tuổi chưa từng có khái niệm về cái chết thì “nơi rất xa” chỉ là một cụm từ bình thường, còn đối với người lớn, đây là những con chữ hết sức nặng nề, đau thương.
Ninh Nhiễm Thanh vô thức liếc nhìn người phụ nữ này lâu hơn một chút. Khuôn mặt thanh tú, viền mắt hoen đỏ, trên người toàn quần áo màu đen. Người phụ nữ này thật sự rất hợp với màu đen, mặc như vậy không những tôn lên làn da trắng mịn màng mà còn tăng thêm nét trầm tĩnh, thanh nhã.
Người phụ nữ cũng đưa mắt nhìn Ninh Nhiễm Thanh hỏi: “Cô cũng đến thành phố Thanh sao?”
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, cũng không nói rõ đi đâu.
Mặt khác, Trương Tiểu Trì vẫn cùng cô bé phỏng đoán: “Nơi rất xa là nước ngoài đúng không?”
Cô bé hoàn toàn không dám khẳng định, nhìn mẹ, do dự một chút rồi gật đầu.
Trương Tiêu Trì thở dài: “Bố anh cũng ở nước ngoài, hai năm rồi anh chưa gặp ông ấy…”
Từ thành phố A đến thành phố Thanh đi tàu mất 12 tiếng, Ninh Nhiễm Thanh và Trương Tiểu Trì 6 giờ tối mới lên xe nên sớm nhất là sáng thứ hai mới tới thành phố Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh gọi điện cho Ninh Tuần Tuần, nói mình đưa Trương Tiểu Trì đi ra ngoài chơi. Ninh Tuần Tuần trách mắng cô vài câu, mắng cô không thương lượng trước mà đã đi, sau lại hỏi cô có mang đủ tiền hay không.
Ninh Nhiễm Thanh nói Ninh Tuần Tuần yên tâm, còn xin lỗi cô về chuyện của mình và Bối Bối.
Tuy vậy, Ninh Tuần Tuần vẫn rất lo lắng, truy hỏi cô đi đâu. Ninh Nhiễm Thanh vẫy tay ra hiệu cho Trương Tiểu Trì, cậu nhóc lanh lẹ nói: “Con đi Hoàng Sơn. Cô giáo yêu cầu viết bài văn về Hoàng Sơn nên dì đưa con đi quan sát thực tế.”
Ninh Nhiễm Thanh cười cười, đợi Tiểu Trì cúp điện thoại rồi, cô bé bên cạnh liền mở miệng: “Đây là tàu lửa đi thành phố Thanh mà.”
Trương Tiểu Trì đỏ mặt: “Em thật ngốc.”
Ninh Nhiễm Thanh nhận lại điện thoại, lướt qua kiểm tra hộp thư. Tần Hựu Sinh không hề nhắn tin cho cô, chắc là đang bận. Cô tin, nếu không bận, anh chắc chắn sẽ nhắn tin dù chỉ là vài chữ.
11 giờ đêm, cả toa tắt hết đèn , Tần Hựu Sinh gọi điện đến.
Ninh Nhiễm Thanh hạ giọng: “Sao anh gọi cho em trễ vậy?”
“Hôm nay anh quên mang theo điện thoại di động.” Thanh âm của Tần Hựu Sinh trầm, thấp:
“Đã xảy ra chuyện gì sao, Nhiễm Thanh?”
Cô nhắn tin bày tỏ nguyện vọng muốn ở chung, giờ anh lại lo lắng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Một người đàn ông ấm áp, có thể là chiếc áo choàng ngăn trở gió lạnh, cũng có thể là một ly rượu mạnh, uống vào sẽ khiến bạn say khướt.
“Bao giờ trở về, em sẽ kể với anh, bây giờ em đang ở trên tàu hỏa. Ngủ ngon.” Ninh Nhiễm Thanh cúp điện thoại, chui đầu ra khỏi chăn, Trương Tiểu Trì không biết từ lúc nào đã bò tới cạnh cô. Cả toa xe tối om như mực, Tiểu Trì mở to mắt nhìn cô: “Thanh Thanh…”
Ninh Nhiễm Thanh chợt nghĩ tới một hình ảnh trong bộ phim “Lời nguyền”, rùng mình, đập vào người một cái Trương Tiểu Trì: “Cháu còn chưa ngủ?”
(*Lời nguyền: một series phim kinh dị của Nhật Bản của đạo diễn Takashi Shimizu*)
Trương Tiểu Trì thấp giọng nói: “Chúng ta không phải đi thăm ông ngoại à?”
Ninh Nhiễm Thanh “Không phải, cháu mau ngủ đi, ngày mai là đến rồi.”
“Thế nhưng bây giờ cháu có cảm giác không an toàn.”
“Thôi ngủ đi.”
——
Thứ hai, trời tờ mờ sáng, xe lửa tiến vào trạm thành phố Thanh, Trương Tiểu Trì nói lời từ biệt với Đồng Đồng, đối lập với người lớn, trẻ con thật dễ kết bạn.
Ninh Nhiễm Thanh và người phụ nữ nhìn nhau cười, sau đó ngồi trên hai chiếc taxi rời đi.
Đến thành phố Thanh, Trương Tiểu Trì rất muốn đến nhà ông ngoại,nhưng một mình cậu cũng không thể làm được gì nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Ninh Nhiễm Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh dẫn Trương Tiểu Trì đến thăm Tần Thẩm Lam, trước mộ phần của bà có đặt một bó hoa tươi, không biết ai đã đến trước cô.
Trong trí nhớ của Ninh Nhiễm Thanh, Ninh Uy Phong và Tần Thẩm Lan là một đôi vợ chồng kiểu mẫu, thế nhưng kiểu mẫu là vụng trộm sau lưng ư?
Ninh Nhiễm Thanh nhẹ nhàng nói với Trương Tiểu Trì: “Đây mới là bà ngoại cháu.”
Trương Tiểu Trì gật đầu: “Mẹ cháu có nói qua, đây là bà ngoại ruột của cháu.”
Ninh Nhiễm Thanh bị Trương Tiểu Trì chọc cười, dừng lại hỏi: “Cháu thích dì Bối Bối, sao lại không thích dì?”
Trương Tiểu Trì nói: “Nếu mỗi ngày dì không cãi lộn ầm ĩ, cháu chắc chắn sẽ thích dì nhiều hơn một chút.”
Ninh Nhiễm Thanh khẽ hừ một tiếng: “Nếu như Ninh Bối Bối không tranh cãi, dì ồn ào một mình được chắc?”
Trương Tiểu Trì suy nghĩ một hồi, dường như bừng tỉnh: “Thế nhưng, cãi nhau ầm ĩ thật rất phiền, dì không sợ sẽ làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của cháu sao?”
Ninh Nhiễm Thanh nhéo nhéo Trương Tiểu Trì: “Không sao cả, dì đã bàn việc sống chung với bạn trai rồi, sau này, cháu có thể tới tìm dì chơi…”
Trương Tiểu Trì: “…”
Ninh Nhiễm Thanh dừng lại ở thành phố Thanh 3 ngày, bởi vì đã sớm nói cho Trương Tiểu Trì biết chuyện cô và Tần Hựu Sinh sống chung, suốt quãng đường cậu nhóc rầu rĩ. Cuối cùng Ninh Nhiễm Thanh chỉ đành khuyên một câu:” Dì đâu thể ở với cháu cả đời, đến tuổi vẫn phải lập gia đình chứ.”
Trương Tiểu Trì giương mắt nhìn cô: “Tính dì nóng nảy như vậy, không sợ bị lừa sao.”
Ninh Nhiễm Thanh nghĩ tới Tần Hựu Sinh, lắc đầu, tiếp tuc giảng giải đạo lí cho Tiểu Trì: “Dì với cháu không giống nhau, dì đã là người trưởng thành, có đầy đủ quyền lựa chọn cuộc sống mình thích, còn cháu, chưa đủ khả năng thực hiện hành vi dân sự, rất nhiều việc đều cần người giám hộ quyết định thay.”
“Cháu thấy dì mới là người chưa đủ khả năng thực hiện hành vi dân sự…” Trương Tiểu Trì trả lời đầy mỉa mai.
“Anh Tiểu Trì!” Lúc này, một âm thanh trong trẻo, giòn giã truyền đến, Ninh Nhiễm Thanh xoay người, đây không phải là cặp mẹ con đó sao? Lẽ nào họ cũng đi tới thành phố A?
“Thật là trùng hợp.” Người phụ nữ đem hành lí cất đi, hỏi Ninh Nhiễm Thanh: “Cô từ thành phố Thanh đi trở về sao?”
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu: “Còn chị?”
“Tôi có người thân ở thành phố A xảy ra chút chuyện, phải quay lại xử lí một chút.”
Tình cờ gặp lại không thể không nói tới duyên phận, Ninh Nhiễm Thanh và mẹ Đồng Đồng cùng tìm hiểu nhau một chút.
Mẹ Đồng Đồng tên thật là Hứa Trừng, là nhân viên tài vụ, quê ở thành phố A, sau này vì lấy chồng nên chuyển đến thành phố Thanh. Chồng cô là nhân viên mua hàng, bình thường đều bề bộn nhiều việc. Lần trước, cô quay về thành phố A vì mẹ qua đời, lần này trở lại là bởi vì gia đình cậu xảy ra chút chuyện.
Thanh âm của Hứa Trừng mềm mại nhưng lại vô cùng kiên định. Ẩn đằng sau vẻ bề ngoài ôn nhu, dịu dàng ấy là một người phụ nữ vô cùng quật cường.
Bên ngoài có 2 chiếc Merces-Benz đen tuyền đang đỗ, Trương Tiểu Trì cảm thán:
” Người nhà ai đến đón thật hoành tráng”
Ninh Nhiễm Thanh kéo Trương Tiểu Trì đi, một lát sau, Tiểu Trì chợt dừng lại.
Ở lối ra, hai người đàn ông mặc com lê đứng thẳng tắp chắn trước mặt Hứa Trừng. Cô cố gắng né tránh hai người nhưng lại có hai người đàn ông khác cũng bước xuống xe.
Trương Tiểu Trì chấn động kêu lên: “Xã hội đen sao?”
Ninh Nhiễm Thanh cũng cảm thấy hơi căng thẳng, vừa lấy điện thoại di động vừa bảo Trương Tiểu Trì : ” Cháu đi vào trong nhà ga gọi người đi.”
Trương Tiểu Trì không nói câu gì, chạy một mạch. Ninh Nhiễm Thanh bước nhanh tới chỗ Hứa Trừng. Cô bé Đồng Đồng đang ngủ trong lòng mẹ cũng bị đánh thức, kéo cổ áo mẹ rồi khóc thét lên vậy mà khuôn mặt Hứa Trừng vẫn bình tĩnh nhìn bốn người đàn ông trước mặt.
Ninh Nhiễm Thanh đi tới hỏi Hứa Trừng: “Hứa Trừng, cô biết bọn họ sao?”
Hứa Trừng nghiêm mặt, lắc đầu.
Ninh Nhiễm Thanh cản trước người Hứa Trừng:”Nếu các anh còn ở đây làm phiền cô ấy, tôi sẽ báo cảnh sát'”
Hai người đàn ông mặc Âu phục liếc mắt nhìn nhau, rồi mạnh mẽ kéo hai mẹ con Hứa Trừng lên xe. Ninh Nhiễm Thanh thấy vậy, tức giận rút điện thoại di động ra gọi 11, chỉ cần bấm nút 1 nữa thì cũng bị” mời” lên xe…Năm phút sau, Trương Tiểu Trì dẫn theo ba nhân viên bảo vệ từ nhà ga chạy đến. Mười phút sau, trên loa vang lên thông báo: “Cô Ninh, xin lập tức đến văn phong ở tầng hai có cháu trai đang đợi.”
…
Đêm nay, Cố Đông Minh mời cơm hai vị luật sư của Dich Hòa. Trên bàn ăn, một chiếc điện thoại không ngừng reo. Cố Đông Minh miễn cưỡng nhận lấy. Hai người đàn ông ngay lập tức thông báo, một giọng nữ kích động truyền đến: “Các người thật quá đáng, tôi nhất định sẽ kiện các người, kiện các người…”
Tần Hựu Sinh đang cầm ly rượu, tay khẽ run: “Đó chẳng phải là giọng nói của Nhiễm Thanh sao?”
Giang Hành Chỉ: “Xem ra cậu tương tư nặng rồi.”
Mẩu truyện ngắn:
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tại sao mọi người muốn làm luật sư?
Ninh Nhiễm Thanh: “Khi còn bé nhân duyên thật không tốt, lấy chồng rất dễ cãi nhau, tôi nghĩ luật sư đều rất giỏi cãi nhau, liền lựa chọn nghề nghiệp này.”
Tần Hựu Sinh: “Trước đây trong lớp nhân duyên đặc biệt tốt, bạn học cãi nhau đều tìm tôi phân xử, chủ trì công lí.”
Giang Hành Chỉ: “Trước đây có một cô gái luôn tìm tôi cãi nhau…”
“Ai?”
“Quan trọng sao? Dù sao thì lần thứ hai gặp mặt, cô ấy cũng không nhận ra tôi.”
Trương Tiểu Trì nhìn Ninh Nhiễm Thanh, nói với cô bé: “Nhưng anh không biết chơi.”
“Không sao đâu, em sẽ dạy anh mà.” Cô bé đáp.
Trương Tiểu Trì lại nhìn Ninh Nhiễm Thanh lần nữa, càng thêm mong mỏi.
Ninh Nhiễm Thanh: “Được thôi.”
Ninh Nhiễm Thanh bỏ nhà đi chơi, rõ ràng muốn trở lại thành phố Thanh gặp mẹ nhưng lại không muốn về nhà. Đây là hành động bí mật thế mà vẫn bị Trương Tiểu Trì tóm được.
Trương Tiểu Trì cùng cô bé chơi rất vui vẻ, trong lúc chơi còn trao đổi cả tên, tuổi lẫn tên trường.
Cô bé tên thật là Đồng Đồng, người thành phố Thanh, bây giờ đang học mẫu giáo.
“Vậy em đến thành phố A làm gì?” Trương Tiểu Trì tò mò hỏi.
“Bà ngoại em là người thành phố A, đáng tiếc bà muốn đi đến một nơi rất xa nên mẹ đưa em trở về tiễn biệt bà.” Cô bé cười híp mắt trả lời.
Trương Tiểu Trì ra một quân bài, tiếp tục hỏi: “Đó là nơi nào vậy?”
Cô bé tựa hồ cũng không biết “nơi rất xa” là ở đâu, quay lại nhìn mẹ đầy thắc mắc.
Người mẹ nằm trên giường trên, đôi mắt thoáng ngấn lệ, hơi nghiêng đầu nói: “Là một nơi vô cùng xa…”
Ninh Nhiễm Thanh đương nhiên hiểu “nơi rất xa” là nơi nào. Đối với những đứa trẻ sáu tuổi chưa từng có khái niệm về cái chết thì “nơi rất xa” chỉ là một cụm từ bình thường, còn đối với người lớn, đây là những con chữ hết sức nặng nề, đau thương.
Ninh Nhiễm Thanh vô thức liếc nhìn người phụ nữ này lâu hơn một chút. Khuôn mặt thanh tú, viền mắt hoen đỏ, trên người toàn quần áo màu đen. Người phụ nữ này thật sự rất hợp với màu đen, mặc như vậy không những tôn lên làn da trắng mịn màng mà còn tăng thêm nét trầm tĩnh, thanh nhã.
Người phụ nữ cũng đưa mắt nhìn Ninh Nhiễm Thanh hỏi: “Cô cũng đến thành phố Thanh sao?”
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, cũng không nói rõ đi đâu.
Mặt khác, Trương Tiểu Trì vẫn cùng cô bé phỏng đoán: “Nơi rất xa là nước ngoài đúng không?”
Cô bé hoàn toàn không dám khẳng định, nhìn mẹ, do dự một chút rồi gật đầu.
Trương Tiêu Trì thở dài: “Bố anh cũng ở nước ngoài, hai năm rồi anh chưa gặp ông ấy…”
Từ thành phố A đến thành phố Thanh đi tàu mất 12 tiếng, Ninh Nhiễm Thanh và Trương Tiểu Trì 6 giờ tối mới lên xe nên sớm nhất là sáng thứ hai mới tới thành phố Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh gọi điện cho Ninh Tuần Tuần, nói mình đưa Trương Tiểu Trì đi ra ngoài chơi. Ninh Tuần Tuần trách mắng cô vài câu, mắng cô không thương lượng trước mà đã đi, sau lại hỏi cô có mang đủ tiền hay không.
Ninh Nhiễm Thanh nói Ninh Tuần Tuần yên tâm, còn xin lỗi cô về chuyện của mình và Bối Bối.
Tuy vậy, Ninh Tuần Tuần vẫn rất lo lắng, truy hỏi cô đi đâu. Ninh Nhiễm Thanh vẫy tay ra hiệu cho Trương Tiểu Trì, cậu nhóc lanh lẹ nói: “Con đi Hoàng Sơn. Cô giáo yêu cầu viết bài văn về Hoàng Sơn nên dì đưa con đi quan sát thực tế.”
Ninh Nhiễm Thanh cười cười, đợi Tiểu Trì cúp điện thoại rồi, cô bé bên cạnh liền mở miệng: “Đây là tàu lửa đi thành phố Thanh mà.”
Trương Tiểu Trì đỏ mặt: “Em thật ngốc.”
Ninh Nhiễm Thanh nhận lại điện thoại, lướt qua kiểm tra hộp thư. Tần Hựu Sinh không hề nhắn tin cho cô, chắc là đang bận. Cô tin, nếu không bận, anh chắc chắn sẽ nhắn tin dù chỉ là vài chữ.
11 giờ đêm, cả toa tắt hết đèn , Tần Hựu Sinh gọi điện đến.
Ninh Nhiễm Thanh hạ giọng: “Sao anh gọi cho em trễ vậy?”
“Hôm nay anh quên mang theo điện thoại di động.” Thanh âm của Tần Hựu Sinh trầm, thấp:
“Đã xảy ra chuyện gì sao, Nhiễm Thanh?”
Cô nhắn tin bày tỏ nguyện vọng muốn ở chung, giờ anh lại lo lắng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Một người đàn ông ấm áp, có thể là chiếc áo choàng ngăn trở gió lạnh, cũng có thể là một ly rượu mạnh, uống vào sẽ khiến bạn say khướt.
“Bao giờ trở về, em sẽ kể với anh, bây giờ em đang ở trên tàu hỏa. Ngủ ngon.” Ninh Nhiễm Thanh cúp điện thoại, chui đầu ra khỏi chăn, Trương Tiểu Trì không biết từ lúc nào đã bò tới cạnh cô. Cả toa xe tối om như mực, Tiểu Trì mở to mắt nhìn cô: “Thanh Thanh…”
Ninh Nhiễm Thanh chợt nghĩ tới một hình ảnh trong bộ phim “Lời nguyền”, rùng mình, đập vào người một cái Trương Tiểu Trì: “Cháu còn chưa ngủ?”
(*Lời nguyền: một series phim kinh dị của Nhật Bản của đạo diễn Takashi Shimizu*)
Trương Tiểu Trì thấp giọng nói: “Chúng ta không phải đi thăm ông ngoại à?”
Ninh Nhiễm Thanh “Không phải, cháu mau ngủ đi, ngày mai là đến rồi.”
“Thế nhưng bây giờ cháu có cảm giác không an toàn.”
“Thôi ngủ đi.”
——
Thứ hai, trời tờ mờ sáng, xe lửa tiến vào trạm thành phố Thanh, Trương Tiểu Trì nói lời từ biệt với Đồng Đồng, đối lập với người lớn, trẻ con thật dễ kết bạn.
Ninh Nhiễm Thanh và người phụ nữ nhìn nhau cười, sau đó ngồi trên hai chiếc taxi rời đi.
Đến thành phố Thanh, Trương Tiểu Trì rất muốn đến nhà ông ngoại,nhưng một mình cậu cũng không thể làm được gì nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Ninh Nhiễm Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh dẫn Trương Tiểu Trì đến thăm Tần Thẩm Lam, trước mộ phần của bà có đặt một bó hoa tươi, không biết ai đã đến trước cô.
Trong trí nhớ của Ninh Nhiễm Thanh, Ninh Uy Phong và Tần Thẩm Lan là một đôi vợ chồng kiểu mẫu, thế nhưng kiểu mẫu là vụng trộm sau lưng ư?
Ninh Nhiễm Thanh nhẹ nhàng nói với Trương Tiểu Trì: “Đây mới là bà ngoại cháu.”
Trương Tiểu Trì gật đầu: “Mẹ cháu có nói qua, đây là bà ngoại ruột của cháu.”
Ninh Nhiễm Thanh bị Trương Tiểu Trì chọc cười, dừng lại hỏi: “Cháu thích dì Bối Bối, sao lại không thích dì?”
Trương Tiểu Trì nói: “Nếu mỗi ngày dì không cãi lộn ầm ĩ, cháu chắc chắn sẽ thích dì nhiều hơn một chút.”
Ninh Nhiễm Thanh khẽ hừ một tiếng: “Nếu như Ninh Bối Bối không tranh cãi, dì ồn ào một mình được chắc?”
Trương Tiểu Trì suy nghĩ một hồi, dường như bừng tỉnh: “Thế nhưng, cãi nhau ầm ĩ thật rất phiền, dì không sợ sẽ làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của cháu sao?”
Ninh Nhiễm Thanh nhéo nhéo Trương Tiểu Trì: “Không sao cả, dì đã bàn việc sống chung với bạn trai rồi, sau này, cháu có thể tới tìm dì chơi…”
Trương Tiểu Trì: “…”
Ninh Nhiễm Thanh dừng lại ở thành phố Thanh 3 ngày, bởi vì đã sớm nói cho Trương Tiểu Trì biết chuyện cô và Tần Hựu Sinh sống chung, suốt quãng đường cậu nhóc rầu rĩ. Cuối cùng Ninh Nhiễm Thanh chỉ đành khuyên một câu:” Dì đâu thể ở với cháu cả đời, đến tuổi vẫn phải lập gia đình chứ.”
Trương Tiểu Trì giương mắt nhìn cô: “Tính dì nóng nảy như vậy, không sợ bị lừa sao.”
Ninh Nhiễm Thanh nghĩ tới Tần Hựu Sinh, lắc đầu, tiếp tuc giảng giải đạo lí cho Tiểu Trì: “Dì với cháu không giống nhau, dì đã là người trưởng thành, có đầy đủ quyền lựa chọn cuộc sống mình thích, còn cháu, chưa đủ khả năng thực hiện hành vi dân sự, rất nhiều việc đều cần người giám hộ quyết định thay.”
“Cháu thấy dì mới là người chưa đủ khả năng thực hiện hành vi dân sự…” Trương Tiểu Trì trả lời đầy mỉa mai.
“Anh Tiểu Trì!” Lúc này, một âm thanh trong trẻo, giòn giã truyền đến, Ninh Nhiễm Thanh xoay người, đây không phải là cặp mẹ con đó sao? Lẽ nào họ cũng đi tới thành phố A?
“Thật là trùng hợp.” Người phụ nữ đem hành lí cất đi, hỏi Ninh Nhiễm Thanh: “Cô từ thành phố Thanh đi trở về sao?”
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu: “Còn chị?”
“Tôi có người thân ở thành phố A xảy ra chút chuyện, phải quay lại xử lí một chút.”
Tình cờ gặp lại không thể không nói tới duyên phận, Ninh Nhiễm Thanh và mẹ Đồng Đồng cùng tìm hiểu nhau một chút.
Mẹ Đồng Đồng tên thật là Hứa Trừng, là nhân viên tài vụ, quê ở thành phố A, sau này vì lấy chồng nên chuyển đến thành phố Thanh. Chồng cô là nhân viên mua hàng, bình thường đều bề bộn nhiều việc. Lần trước, cô quay về thành phố A vì mẹ qua đời, lần này trở lại là bởi vì gia đình cậu xảy ra chút chuyện.
Thanh âm của Hứa Trừng mềm mại nhưng lại vô cùng kiên định. Ẩn đằng sau vẻ bề ngoài ôn nhu, dịu dàng ấy là một người phụ nữ vô cùng quật cường.
Bên ngoài có 2 chiếc Merces-Benz đen tuyền đang đỗ, Trương Tiểu Trì cảm thán:
” Người nhà ai đến đón thật hoành tráng”
Ninh Nhiễm Thanh kéo Trương Tiểu Trì đi, một lát sau, Tiểu Trì chợt dừng lại.
Ở lối ra, hai người đàn ông mặc com lê đứng thẳng tắp chắn trước mặt Hứa Trừng. Cô cố gắng né tránh hai người nhưng lại có hai người đàn ông khác cũng bước xuống xe.
Trương Tiểu Trì chấn động kêu lên: “Xã hội đen sao?”
Ninh Nhiễm Thanh cũng cảm thấy hơi căng thẳng, vừa lấy điện thoại di động vừa bảo Trương Tiểu Trì : ” Cháu đi vào trong nhà ga gọi người đi.”
Trương Tiểu Trì không nói câu gì, chạy một mạch. Ninh Nhiễm Thanh bước nhanh tới chỗ Hứa Trừng. Cô bé Đồng Đồng đang ngủ trong lòng mẹ cũng bị đánh thức, kéo cổ áo mẹ rồi khóc thét lên vậy mà khuôn mặt Hứa Trừng vẫn bình tĩnh nhìn bốn người đàn ông trước mặt.
Ninh Nhiễm Thanh đi tới hỏi Hứa Trừng: “Hứa Trừng, cô biết bọn họ sao?”
Hứa Trừng nghiêm mặt, lắc đầu.
Ninh Nhiễm Thanh cản trước người Hứa Trừng:”Nếu các anh còn ở đây làm phiền cô ấy, tôi sẽ báo cảnh sát'”
Hai người đàn ông mặc Âu phục liếc mắt nhìn nhau, rồi mạnh mẽ kéo hai mẹ con Hứa Trừng lên xe. Ninh Nhiễm Thanh thấy vậy, tức giận rút điện thoại di động ra gọi 11, chỉ cần bấm nút 1 nữa thì cũng bị” mời” lên xe…Năm phút sau, Trương Tiểu Trì dẫn theo ba nhân viên bảo vệ từ nhà ga chạy đến. Mười phút sau, trên loa vang lên thông báo: “Cô Ninh, xin lập tức đến văn phong ở tầng hai có cháu trai đang đợi.”
…
Đêm nay, Cố Đông Minh mời cơm hai vị luật sư của Dich Hòa. Trên bàn ăn, một chiếc điện thoại không ngừng reo. Cố Đông Minh miễn cưỡng nhận lấy. Hai người đàn ông ngay lập tức thông báo, một giọng nữ kích động truyền đến: “Các người thật quá đáng, tôi nhất định sẽ kiện các người, kiện các người…”
Tần Hựu Sinh đang cầm ly rượu, tay khẽ run: “Đó chẳng phải là giọng nói của Nhiễm Thanh sao?”
Giang Hành Chỉ: “Xem ra cậu tương tư nặng rồi.”
Mẩu truyện ngắn:
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tại sao mọi người muốn làm luật sư?
Ninh Nhiễm Thanh: “Khi còn bé nhân duyên thật không tốt, lấy chồng rất dễ cãi nhau, tôi nghĩ luật sư đều rất giỏi cãi nhau, liền lựa chọn nghề nghiệp này.”
Tần Hựu Sinh: “Trước đây trong lớp nhân duyên đặc biệt tốt, bạn học cãi nhau đều tìm tôi phân xử, chủ trì công lí.”
Giang Hành Chỉ: “Trước đây có một cô gái luôn tìm tôi cãi nhau…”
“Ai?”
“Quan trọng sao? Dù sao thì lần thứ hai gặp mặt, cô ấy cũng không nhận ra tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.