Tình Nồng Ý Đậm

Chương 25

Tùy Hầu Châu

04/08/2016

Ninh Nhiễm Thanh không biết hình dung tâm trạng của mình bây giờ như thế nào, như một tia chớp vang dội từ trên trời giáng xuống, mặt đất rung chuyển, cả thế giới sụp đổ trước mắt. Cô luôn tự nói với bản thân đây chỉ là một cơn ác mộng, là ảo giác, không dám tin nó là sự thật.

Ninh Bối Bối chưa phát hiện ra Ninh Nhiễm Thanh đang đứng phía sau mình, vẫn như trước, không hề che giấu nỗi kinh ngạc, che miệng nói: “Mẹ… điều này sao có thể… Lẽ nào ba đã biết chuyện này từ lâu… Mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không nói ra…”

Ninh Nhiễm Thanh từng bước, từng bước lùi về phía sau. Lúc này cô thực sự chỉ muốn giật lấy điện thoại của Ninh Bối Bối, chất vấn cô ta rốt cuộc đang nói nhảm gì vậy, thế nhưng cô không làm gì cả, chỉ vội vã đi ra khỏi phòng bệnh, chỉ một vài bước chân ngắn thôi dường như cũng đã tiêu tốn mọi sức lực của cô, cuối cùng cô dựa đầu trên chiếc tường màu trắng, thở hổn hển, cố gắng bình ổn lại tâm trạng.

Phòng cấp cứu nhi khoa phía đối diện truyền đến tiếng khóc thất thanh của một đứa trẻ phải tiêm, tiếng sau lại to hơn tiếng trước, cha mẹ đau lòng ôm con cũng không kìm được nước mắt.

Khi còn nhỏ, Ninh Nhiễm Thanh cũng cho rằng tiêm là thứ đáng sợ nhất trên đời, chỉ đến lúc Tần Thẩm Lam ngã bệnh, cô mới biết sinh ly tử biệt mới là điều đáng sợ nhất… Nhưng tình huống bây giờ không giống như trước, ngay cả xuất thân của cô cũng là một câu chuyện cười thì mấy chục năm bướng bình, yêu hận cùng không cam lòng phải làm sao đây?

Ninh Nhiễm Thanh thực sự sợ hãi, thời gian giống như được quay ngược lại khi Tần Thẩm Lan nằm trong phòng chăm sóc đặc biêt, nỗi sợ hãi vô cùng vô tận như đại dương bao la có thể nhấn chìm cô bất cứ lúc nào… Khi đó, Ninh Uy Phong và Ninh Tuần Tuần luôn bên cạnh cô còn bây giờ thì…

Quả thực trước đây lúc còn đi học, cô đã từng hỏi qua Ninh Uy Phong, vì sao tên của cô không giống với chị và Ninh Bối Bối, bởi lẽ có nhiều người không hiểu chuyện, theo bản năng đều cho rằng Ninh Tuần Tuần và Ninh Bối Bối mới là chị em ruột. Cô hỏi, vì sao không đặt tên cô là Ninh Thanh Thanh hay Ninh Nhiễm Nhiễm, Ninh Uy Phong chỉ giải thích: “Mẹ con rất yêu con nên mới đặt tên con là Nhiễm Thanh.”

Từ nhỏ đến lớn, ai ai cũng nói Ninh Tuần Tuần càng ngày càng giống ba, cô lớn lên càng ngày càng giống mẹ…

Những câu nói của Ninh Bối Bối không hề có lấy nửa điểm đáng nghi như một con dao vô hình cứa vào ngực Ninh Nhiễm Thanh. Vết cứa ấy chẳng bao lâu đã nứt ra càng lúc càng rộng. Cô càng dùng sức lấy hai tay che nó đi thì trong lòng càng hoảng loạn, chật vật.

Ninh Nhiễm Thanh quyết định gọi điện thoại cho Ninh Uy Phong, tiếng tút tút vang lên, trống ngực cũng theo đó đập thình thịch, cả người mệt mỏi, không còn cảm giác gì như bị ném vào nước hoàng liên. Tiếng chuông reo rất lâu sau, âm thanh kinh ngạc của Ninh Uy Phong truyền tới: “ Nhiễm Thanh, là con sao?”

“Là con.” Ninh Nhiễm Thanh vẫn dựa lưng vào tường: “Bố, ngày hôm nay con nghe được một câu chuyện cười, có người nói con không phải con của bố…”

Ninh Uy Phong bên kia đột nhiên trầm mặc, dừng lại nói: “ Ai rảnh rỗi mà lại ăn nói bậy bạ như vậy.”

Ninh Nhiễm Thanh gạt giọt nước mắt đã chảy xuống cằm, hắng giọng: “Con đùa đó, chỉ là bởi vì hôm nay có người lại gợi chuyện về tên của con… thật ra con muốn hỏi bố gần đây có khỏe không?”

Ninh Uy Phong lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ nói với cô: “Ta rất khỏe, việc làm ăn tốt mà sức khỏe cũng tốt.”

Ninh Nhiễm Thanh: “Vậy thì thật tốt…”

Kết thúc cuộc gọi với Ninh Uy Phong, Ninh Nhiễm Thanh ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi. Ngồi trên xe, chuông điện thoại reo inh ỏi, cô cầm điện thoại di động hồi lâu cũng không muốn nhấn nút nhận, tài xế cho là cô không nghe thấy liền nhắc nhở: “Cô gái, cô có điện thoại kìa.”

Ninh Nhiễm Thanh nhìn chằm chằm di động trong tay, “Chị gái yêu quý”, bốn chữ nhấp nháy trước mắt, khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt sáng ngời của Ninh Tuần Tuần như đang nhìn cô chằm chằm.

Ninh Nhiễm Thanh hít một hơi thật sâu rồi mới nhận điện thoại.

“Nhiễm Thanh, mang quần áo cho Bối Bối chưa?” Điện thoại truyền đến giọng nói êm ái của Ninh Tuần Tuần.

Ninh Nhiễm Thanh: “Vâng, em đưa rồi…”

“Bối Bối có khỏe không?”

Ninh Nhiễm Thanh cầm điện thoại mà tay không ngừng run rẩy, cả người như rơi vào trong hầm băng, không thể cử động, chỉ có đôi tay cứng đờ, siết chặt điện thoại di động, cứ thế này cô sẽ khóc thành tiếng mất: “Rất khỏe, truyền xong nước biển là có thể về nhà rồi…”

“Vậy thì tốt rồi.” Ninh Tuần Tuần yên tâm thở dài, căn dặn “Gần đây thời tiết thay đổi, Nhiễm Thanh , em cũng phải chú ý bảo vệ sức khỏe biết không…”

“Vâng, em biết rồi.”

“Hôm nay em làm sao vậy?” Ninh Tuần Tuần dường như đã nhận ra sự khác thường.

“Không có việc gì thì em cúp máy đây.” Ninh Nhiễm Thanh vội vã ngắt điện thoại, sau đó giục tài xế: “Cho cháu quay về tòa nhà Vũ Đạt.”

Văn phòng Dịch Hòa có rất nhiều người đang tăng ca, Ninh Nhiễm Thanh không quấy rầy Tần Hựu Sinh mà trở lại văn phòng Vạn Chính mở máy tính làm việc. Vạn Chính cũng có ba, bốn người đang làm việc. Màn đêm buông xuống, đường cũng đã lên đèn, Ninh Nhiễm Thanh từ bên trên nhìn xuống cảm thấy mình như đang đứng trên cả một vùng sáng rực rỡ.

Ninh Nhiễm Thanh quay người lại tiếp tục gõ bàn phím, hận không thể lôi hết công việc tuần này ra làm. Hai người đồng nghiệp lục đục chuẩn bị rời đi, một luật sư nam quen biết với cô trước khi đi còn hỏi: “Luật sư Ninh vẫn chưa về sao?”

Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu: “Một lát nữa tôi mới về.”

“Ai cũng muốn làm xong sớm, khổ cực như vậy làm cái gì.” Nam luật sư đùa giỡn nói.

Ninh Nhiễm Thanh cười cười, tiếp tục tìm tài liệu, không để ý đã qua 21 giờ. Ninh Tuần Tuần lần thứ hai gọi điện đến:

“Nhiễm Thanh, sao em vẫn chưa về nhà vậy.” Ninh Tuần Tuần hỏi.



“Lúc quay về em gặp một đồng nghiệp nữ, hôm nay tâm trạng cô ấy không tốt, vì vậy em cùng cô ấy tâm sự một chút.” Ninh Nhiễm Thanh đứng lên khỏi ghế làm việc, từ cửa sổ nhìn lên bầu trời đêm, những vì sao lấp lánh mà sao tầm mắt của cô lại trở nên mơ hồ đến vậy.

“Thì ra là vậy.”

“Tối nay em sẽ ở lại với cô ấy, em không về nhà đâu.” Ninh Nhiễm Thanh nói thêm câu nữa.

Ninh Tuần Tuần do dự một chút,nhưng rồi cũng đồng ý.



Ninh Nhiễm Thanh cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Tần Hựu Sinh. Bên kia Tần Hựu Sinh đã kết thúc công việc, đi sang phòng làm việc của Giang Hành Chỉ hỏi: “Thế nào rồi?”

“Cũng gần như hoàn thành.”

Hai ngày nay Dịch Hòa rất bận rộn, kiện cáo không ngừng, vì vậy chuyến du lịch thường niên cũng bị hủy bỏ, chưa nghỉ ngơi được hai ngày đã phải trở lại văn phòng tăng ca.

Tần Hựu Sinh ở trong phòng Giang Hành Chỉ nói chuyện phiếm một lúc thì Lại Thư Khiết cười híp mắt đẩy cửa bước vào:” Thầy, vừa rồi các đồng nghiệp yêu cầu hai người hôm nay nhất đinh phải khao thưởng bọn họ.”

Tần Hựu Sinh dựa vào bàn làm việc, thờ ơ nhìn Giang Hành Chỉ. Giang Hành Chỉ ngả người vào lưng ghế thở ra một hơi: ” Nửa năm nay luật sư Tần là người kiếm được nhiều nhất, muốn khao thưởng thì mọi người tìm luật sư Tần đi.”

Lại Thư Khiết nở nụ cười tinh nghịch: ” Luật sư Tần, luật sư cũng không thể hẹp hòi được.”

Tần Hựu Sinh nhún vai, đúng lúc này, điện thoại của Ninh Nhiễm Thanh cũng tới, anh đi ra một bên nhận cuộc gọi, giọng nam trung dễ nghe mà ôn nhu vang lên: ” Sao vẫn chưa về nhà…Ừ….Anh đang ở Dịch Hòa…”

Tần Hựu Sinh nói vài câu rồi tắt điện thoại, Giang Hành Chỉ lười nhác hỏi: ” Kiểm tra sao…”

“Nha đầu kia tâm trạng chắc là không tốt.”. Tần Hựu Sinh nhìn về phía Lại Thư Khiết :” Tiểu Lại, nếu không thì buổi tối sắp xếp vài hoạt động giải trí đi. “

Hai từ ” giải trí” vang lên bên tai khiến Lại Thư Khiết thấy thật chói tai, cô vốn đề nghị tụ tập lại trở thành cuộc đi chơi cho người tâm trạng không tốt.

Ninh Nhiễm Thanh không nghĩ tới buổi tối văn phòng luật Dịch Hòa vẫn còn có hoạt động, đầu tiên là đi ăn khuya cùng Tần Hựu Sinh, sau đó là tới quán bar, dường như tất cả sự sắc bén trên tòa của luật sư đều biến mất, vì vậy không khí trên bàn ăn rất tốt, khi tới quán bar thì mỗi người lại càng điên cuồng hơn.

Uống rồi lại uống, hát rồi lại hát, có hai người còn cởi áo ra nhảy múa.

Ninh Nhiễm Thanh vùi đầu trong lồng ngực Tần Hựu Sinh cười đến nỗi nước mắt chảy thành dòng, chỉ vào hai người đang nhảy múa: ” Hai người bọn họ là ai vậy…”

” Đại Cao Hòa A Thẩm.” Tần Hựu Sinh nhấp một ngụm rượu, ghé sát vào tai Ninh Nhiễm Thanh rồi nói cho cô một bí mật mà toàn bộ văn phòng Dịch Hòa đều biết: ” Bọn họ là một đôi tình nhân, vì vậy sau này em đến Dịch Hòa rồi làm gì cũng được, nhưng mà tuyệt đối không được giới thiệu bạn gái cho họ, biết chưa?”

Cùng với giọng nói trầm ổn vang lên bên tai, toàn bộ hơi thở ấm áp của Tần Hựu Sinh đều phả hết một bên mặt Ninh Nhiễm Thanh, cô cảm thấy ngứa, khuôn mặt vặn vẹo, đôi mắt trong trẻo ở trong bóng tối tựa như ngọc thạch đen rạng ngời rực rỡ :” Em nghe thấy có người nói xu hướng tình dục cũng có quan hệ với áp lực…”

” Ai nói thế, anh áp lực lớn, cũng không bình thường…”

Một cố tình đùa giỡn, một như cánh hoa run rẩy, cảnh này trong phòng khách….Đúng là một cảnh tượng đẹp!

Giang Hành Chỉ thu tầm mắt lại, cùng mọi người chơi xúc xắc, tụ tập đến rạng sáng mới kết thúc, hiếm khi có dịp nhìn thấy Giang Hành Chỉ trở về cùng mọi người trong văn phòng Dịch Hòa.

Trước khi Tần Hựu Sinh cùng Ninh Nhiễm Thanh rời đi, anh uống rượu nên không thể lái xe, Ninh Nhiễm Thanh cũng không thể lái, vì vậy người phục vụ gọi lái xe thuê cho hai người.

Lái xe là một người trẻ tuổi, nghĩ rằng đôi nam nữ tìm lái xe thuê là quan hệ 419, ban đầu là cảm thán chiếc xe này tốt, sau đó huýt một tiếng sáo hỏi: ” Tiên sinh, đến khách sạn nào?”

Tần Hựu Sinh biết người này đã hiểu lầm, một tay anh ôm Ninh Nhiễm Thanh, tay kia vén lọn tóc dài mềm mại rơi trên chóp mũi cô sang một bên, hỏi Ninh Nhiễm Thanh đang nằm gọn trong lòng anh :” Bà xã, chúng ta nên về nhà hay đến khách sạn đây?”

Thì ra là một đôi vợ chồng trẻ, người lái xe xấu hổ nở nụ cười ngượng ngùng.

Vừa rồi Ninh Nhiễm Thanh uống cũng không ít rượu, mặc dù trán rất nóng, cả người mềm nhũn nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo, cô biết rõ tối nay có thể phát sinh ra chuyện gì, cũng nghe thấy Tần Hựu Sinh gọi cô là ” bà xã “, vừa ôn nhu vừa lưu luyến, dường như những chuyện đã xảy ra trước đó đều được anh vỗ về, an ủi.

Anh là Tần Hựu Sinh của cô, người mà mỗi khi cô bị tổn thương sẽ luôn dùng những hành động thực tế nhất để cho cô biết rằng anh luôn ở bên cạnh mình, sau đó sẽ chậm rãi lau sạch vết thương rồi cẩn thận bôi thuốc cho cô, và rồi lại cùng cô vượt qua cơn đau cho đến khi vết thương khỏi hẳn.

Ninh Nhiễm Thanh nằm sấp trong lồng ngực Tần Hựu Sinh khịt khịt mũi, cảm nhận mùi rượu nhàn nhạt thoảng mùi thuốc lá trên cơ thể anh, rồi nhỏ giọng trả lời câu hỏi trước đó của Tần Hựu Sinh: ” Thầy Tần, em nghĩ nên về nhà…”

Người lái xe thuê đằng trước lại một lần khiếp sợ, Thầy…. Chính xác là mặt người dạ thú mà!!!

Ninh Nhiễm Thanh cầm lấy áo sơ mi của Tần Hựu Sinh: ” Anh vừa gọi em là cái gì…”

” Bà xã.” Tần Hựu Sinh dịu dàng nhìn cô trả lời.



Khóe miệng Ninh Nhiễm Thanh khẽ uốn cong: ” Ông xã.”

…..

Xe đỗ vào ga-ra nhà Tần Hựu Sinh, lúc xuống xe, một tay anh đỡ Ninh Nhiễm Thanh, một tay lấy tiền trả cho người tài xế, cuối cùng anh trực tiếp ôm cô đi vào thang máy.

Hai tay Ninh Nhiễm Thanh ôm lấy vai Tần Hựu Sinh, lại một lần nữa dịu dàng gọi anh :” Ông xã.”

Người con gái trong ngực thật mềm mại, thật ngọt ngào, Tần Hựu Sinh tựa trán mình vào trán cô :” Gọi lại anh nghe lần nữa.”

Đêm nay Ninh Nhiễm Thanh rất nghe lời, không chỉ gọi anh một tiếng ” ông xã”, mà còn đưa tay lên sờ cằm của anh. Ninh Nhiễm Thanh thích nhất là cằm của Tần Hựu Sinh, mỗi ngày anh đều cạo râu vì vậy cằm anh lúc nào cũng sạch sẽ mà lại vô cùng gợi cảm.

Đi ra khỏi thang máy, đi xuyên qua hành lang, mở cửa nhà, đi thẳng đến phòng ngủ, Tần Hựu Sinh đưa cô đi tới giường ngủ. Ninh Nhiễm Thanh quỳ gối bên mép giường, hôn môi Tần Hựu Sinh rồi đến đến chiếc cằm gợi cảm của anh, còn Tần Hựu Sinh chống hai tay bên cạnh Ninh Nhiễm Thanh, cả cơ thể anh đổ về phía cô, cuối cùng cả hai cùng ngã xuống chiếc giường mềm mại.

…..

Nam nữ hoan ái có rất nhiều loại, có một loại chính là khi thời gian phù hợp lại có thêm hơi rượu xúc tác, loại hoan ái này bình thường ban đầu sẽ là lướt qua nhanh chóng rồi sau đó lại chậm rãi, trước hết hai người bắt đầu ôm hôn nhau, tháo giày, cởi bỏ quần áo…Những điều này đều là những việc lướt qua nhanh chóng, cấp bách, khó có thể khống chế, cũng như khó có thể kìm được lòng.

Cuối cùng là vào việc chính, bắt đầu những cảnh chầm chậm, từ từ, hai người kết hợp thành một thể, trong khoảnh khắc ấy các giác quan sẽ càng trở nên nhạy cảm, từng giây từng phút đều như được kéo dài tới vô tận.

Buổi tối yên tĩnh như vậy khiến bất cứ một âm thanh nào đều có thể nghe được rõ ràng, mỗi một lần chuyển động dưới thân lại phát ra những âm thanh ma sát nho nhỏ giữa cơ thể và chăn, cùng với những tiếng ngâm nga và gầm nhẹ từ khóe môi đối phương…..

Tất cả mọi âm thanh trong căn phòng này giao hòa với nhau đều khiến người ta tim đập thịch thịch, đỏ mặt chân run, nhưng những âm thanh này cũng thể hiện tình cảm nam nữ một cách nguyên thủy nhất, chân thật nhất, đặc biệt là khi cả hai bên yêu nhau đều tình nguyện, như vậy hoan ái chỉ là vì đôi bên tình nồng ý đậm.

Khi kết thúc, cơ thể hai người đều đẫm mồ hôi, cơ thể Ninh Nhiễm Thanh dường như kề sát thân trên của Tần Hựu Sinh, hai người toàn thân trần trụi tiếp xúc với đối phương, chăn đã sớm bị hai người đá xuống sàn, Tần Hựu Sinh chỉ lo Ninh Nhiễm Thanh bị cảm lạnh, tiện tay cầm một chiếc áo sơ mi trắng của mình chùm qua bả vai cô…

Cả căn phòng đều tràn ngập trong không gian tình ái, kể cả mồ hôi đang chảy xuôi xuống trên người cũng thay đổi mùi vị, Ninh Nhiễm Thanh lại nghĩ đến thanh âm kinh ngạc của Ninh Bối Bối :” Nhiễm Thanh không phải là con ruột của ba…”, cô úp mặt vào sát lồng ngực của Tần Hựu Sinh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ mà trầm ổn của anh, mở miệng :” Thầy Tần, anh đi mở cửa sổ ra có được không, thật là oi bức…”

Hai tay Tần Hựu Sinh vuốt tóc Ninh Nhiễm Thanh :” Ở trên giường đừng gọi anh là thầy Tần, nó làm anh có cảm giác mình đang phạm tội vậy.”

Ninh Nhiễm Thanh cười “ha ha”, hai tay đẩy Tần Hựu Sinh một lúc, ra hiệu cho anh mau đi mở cửa nhanh lên chút.

Tần Hựu Sinh ở tầng thứ hai mươi, khi anh kéo màn cửa sổ, đẩy cánh cửa sát đất hướng ra ban công, ánh trăng và ánh sao bên ngoài liền đi vào bên trong căn phòng, gió đêm hiu hiu thổi tới, Ninh Nhiễm Thanh trở mình ở trên giường, tất cả mồ hôi khắp cơ thể đều lập tức bị gió đêm mang theo.

….

Sau khi hai người từng người tắm rửa sạch sẽ, chờ Ninh Nhiễm Thanh bò lại lên giường lần nữa, Tần Hựu Sinh lại ôm cô vào lòng, cùng đắp chăn lại,hai tay vuốt ve tấm lưng trắng mịn lành lạnh của cô, thấp giọng hỏi :” Nói cho anh biết, hôm nay rốt cuộc là em làm sao vậy?”

Ninh Nhiễm Thanh tìm một vị trí thoải mai trong lòng anh, trả lời :” Cãi nhau với Ninh Bối Bối, anh biết em cùng cô ta từ trước đến giờ vẫn luôn bất hòa mà.”

Tần Hựu Sinh tin tưởng, hôn một cái lên chóp mũi của cô :” Em thật là…”

Có người nói tình yêu là một thứ thuốc tốt trên đời, chỉ là thứ thuốc ấy ba phần là chất độc, nam nữ yêu nhau tất nhiên là sẽ chữa lành hiệu quả cho đối phương, nhưng lại dễ dàng hình thành tính dựa dẫm, ỷ lại.

Ninh Nhiễm Thanh mặc áo sơ mi của Tần Hựu Sinh, đánh răng cùng với anh, cảm thấy mối quan hệ này tiến triển đột phá, chính bản thân mình lại càng dựa dẫm vào anh hơn.

Sáng sớm, có một người đòi tăng ca sớm, còn người còn lại thì đối lập giờ làm việc tự do, thế nhưng Tần Hựu Sinh muốn đưa Ninh Nhiễm Thanh đi làm sớm, vì thế anh dậy sớm hơn Ninh Nhiễm Thanh nhiều, anh làm nóng sữa bò, nướng bánh mì rồi sau đó quay lại phòng ngủ đánh thức Ninh Nhiễm Thanh trên giường :” Bà xã”

Ninh Nhiễm Thanh tỉnh dậy oán giận Tần Hựu Sinh đánh thức mình sớm hơn thường ngày, lúc đánh răng còn không quên lầm bầm trong miệng, bọt kem đánh răng bắn tung tóe lên áo sơ mi trắng của Tần Hựu Sinh, cô nhịn cười, vội vàng lấy tay phủi đi.

Bữa sáng của Tần Hựu Sinh luôn rất đơn giản, Ninh Nhiễm Thanh cũng không để ý, liền lấy tay cầm lên ăn ở trên xe, buổi tối cuồng nhiệt hôm qua khiến buổi sáng trở nên thật rối loạn, may mà cô không đi làm muộn.

Ninh Nhiễm Thanh tới phòng làm việc, đem công việc đã hoàn thành tối qua cho Chu Yến, Chu Yến ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên :” Đúng rồi, vụ án liên quan tới Hứa Trừng và Cố Đông Minh, chị đã hẹn luật sư đối phương phía bên kia hòa giải trước khi ra tòa rồi, vụ án này em tạm thời phụ trách đi.”

Ninh Nhiễm Thanh có chút không tự tin :” Em không thể làm được.”

” Không sao đâu, vụ án này không quá đặc biệt, chỉ cần có khí thế là được.”

Ninh Nhiễm Thanh hỏi Chu Yến :” Đứa bé đó là con ruột của Cố Đông Minh thật sao ?”

Chu Yến gật gật đầu.

Ninh NhiễmThanh suy nghĩ một chút :”Chỉ là một chú tinh trùng, chuyện nhỏ này mà Cố Đông Minh cũng tức giận như vậy được !”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Nồng Ý Đậm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook