Chương 2
Tùy Hầu Châu
12/02/2014
Tối qua Ninh Nhiễm Thanh vì theo dõi những bình luận trên BBS, sáng sớm khi tỉnh dậy hai mắt đỏ quạch. Trương Tiểu Trì nhìn thấy cô thì giật nảy mình, nghiêng đầu đánh giá cô: “Thanh Thanh! Sao cô lại biến thành thỏ thế này?”
“Cô xin cháu đừng nhắc gì đến thỏ trước mặt cô nữa.” Ninh Nhiễm Thanh vào nhà bếp ăn sáng, nhìn quanh cả căn phòng, hỏi Trương Tiểu Trì: “Chị đâu rồi?”
“Mẹ nói phải làm thay ca cho một đồng nghiệp.” Nói xong, Trương Tiểu Trì thở dài.
Ninh Nhiễm Thanh nghe xong cũng thở dài.
Trương Tiểu Trì đã từng nói một câu rất chuẩn xác: “Nếu mẹ cháu có một nửa sự xấu xa của cô thì tốt rồi.” Nhưng thế nào là một nửa sự xấu xa của cô? Cô xấu xa vậy sao?
Diễn đàn BBS sau một buổi tối đã trở thành chủ đề hot, cuối cùng đã xuất hiện hai người biết rõ sự tình của trường khác, lấy nick là bạn cùng trường với cô trước đây, bắt đầu tiết lộ những biểu hiện của cô ở trường từ nhỏ đến lớn, còn cả một số chuyện của gia đình cô nữa.
Đúng là đến mười tám đời tổ tông cũng bị lôi ra hết cả rồi.
Tiếc là địch ở trong tối ta ở ngoài sáng. Ninh Nhiễm Thanh hận đến nỗi ngọn lửa trong lòng như được châm ngòi bốc cháy hừng hực.
Buổi trưa, Ninh Nhiễm Thanh dẫn Trương Tiểu Trì đến một cửa hàng đồ ăn nhanh phía dưới khu nhà ăn cơm, cố tình gọi một đĩa thịt thỏ. Trương Tiểu Trì nhìn đĩa thịt thỏ được nướng đỏ, kinh hoàng nhìn cô: “Cô thật tàn nhẫn!”
Kết quả là sau khi ăn một miếng, sau đó nó ăn còn nhiều hơn ai hết, lúc về còn luôn miệng khen ngon.
Ăn cơm xong về đến nhà, Ninh Nhiễm Thanh lại mở BBS xem tình hình. Điều khiến người ta bất ngờ là tất cả các comment trước đã bị xóa sạch.
Cô vốn dĩ định kiện bạn “Thỏ con thỏ con thỏ con” này tội phỉ báng, kiện cô ta xâm phạm danh dự của mình và yêu cầu BBS dừng việc gây tổn hại đến quyền riêng tư của cô trên mạng, sau đó xóa bỏ những ảnh hưởng không tốt, công khai đền bù xin lỗi…
Bây giờ chứng cứ cũng không còn nữa rồi, nhưng hình tượng xấu của cô vẫn còn tồn tại.
Cô nhớ lại bài học đầu tiên Tần Hựu Sinh giảng ở trường: “Bàn luận về hiệu lực pháp lý của chứng cứ điện tử”, hôm đó anh đã nhấn mạnh tầm quan trọng và cần thiết của việc thu thập chứng cứ vào thời gian đầu tiên.
Thế nên đáng lẽ cô phải chụp lại chứng cứ ngay giây phút đầu tiên.
Nhưng nếu bình luận vẫn còn ở đó, cô sẽ đi kiện thật sao? Vụ việc chuyện riêng tư bị công khai trên mạng này vốn dĩ tỷ lệ kiện cáo thành công đã rất ít. Cô cũng chẳng phải đại minh tinh gì, có bị người ta hắt chút nước bẩn vào người thì đã sao?
Chỉ có điều Ninh Nhiễm Thanh vẫn có chút khó chịu, yêu đương một lần, thất tình thất thân cũng không phải là chuyện tồi tệ nhất. Chuyện tồi tệ nhất là mất đi danh dự như cô.
Nếu Tần Hựu Sinh có gia đình rồi thì thôi, là do cô không đứng đắn, cô bị chê trách cũng đáng đời. Nhưng rõ ràng là trai chưa vợ gái chưa chồng, sao cô lại không được sự ủng hộ của mọi người chứ?
Trương Tiểu Trì lấy mấy lời của thầy giáo ở trường an ủi cô: “Thầy giáo cháu nói rồi. Vài người không thích cô là chuyện bình thường, nhưng cả một nhóm người đều không thích cô, nhất định là do cô làm sai chuyện gì đó… Còn có một cô ở trường mầm non cũng nói thế này. Cho dù người khác cố tình đánh cô một cái, cô cũng phải tha thứ cho người ta một lần.”
Ninh Nhiễm Thanh véo mạnh tai Trương Tiểu Trì một cái, sau đó lạnh lùng buông một câu: “Được rồi! Giờ cháu tha thứ cho cô đi! Tha thứ cho cô đi!”
Sau đó thì Trương Tiểu Trì cả một buổi chiều không thèm ngó ngàng đến cô.
Ninh Nhiễm Thanh suy nghĩ, có phải mỗi người cực phẩm đều cảm thấy bản thân mình không sai, còn cảm thấy mình vô cùng hoàn hảo?
Thời hạn đến Trung Chính đăng ký vẫn còn một tuần nữa. Ninh Nhiễm Thanh không có việc gì làm, ban ngày đến thư viện đọc sách, buổi tối vừa xem tivi vừa ép chân, thi thoảng còn đắp mặt nạ.
Sau khi Trương Tiểu Trì bị cô véo tai thì đã ghi thù, luôn cố ý tìm chuyện gây sự mắng cô là người đàn bà điên.
Ninh Nhiễm Thanh nói nó không hiểu được nỗi vất vả của người phụ nữ.
***
Chị gái Ninh Tuần Tuần làm việc ở quảng trường Dụ Đức, vừa hay thư viện nhân dân ở phía Đông rất gần với quảng trường Dụ Đức. Ninh Nhiễm Thanh đến thư viện tìm tài liệu xong xuôi, tiện đường đến cửa hàng C ở Dụ Đức tìm chị gái.
Thời tiết bên ngoài nóng đến điên người, trong cửa hàng lại vô cùng mát mẻ. Bởi vì Ninh Tuần Tuần đang đón tiếp khách hàng, cô đành lấy một cuốn tạp chí ngồi bên cạnh chờ đợi.
Có hai vị khách bước vào cửa hàng, một già một trẻ, ăn mặc vô cùng mốt. Ninh Nhiễm Thanh liếc nhìn, hai người có lẽ là mẹ con hoặc là mẹ chồng con dâu.
Nhưng nếu là mẹ con sẽ không cư xử như vậy. Cô nhìn kỹ một lần nữa. Mặc dù cô gái trẻ không để lộ ra là có thai, nhưng từ dáng đi của cô có thể nhìn ra là cô đang mang bầu.
Thế có nghĩa là mẹ chồng dẫn con dâu đang mang bầu đến mua quần áo?
Mẹ chồng trả tiền rất hào phóng, ăn nói rất rành mạch, trên người còn toát lên vẻ lộng lẫy của một quý phu nhân. Ngược lại cô con dâu lại ăn nói rất nhỏ nhẹ, giọng nói còn có chút gượng gạo, gương mặt thanh tú một cách rất “bình dân”.
Cô con dâu tổng cộng đã thử hai bộ quần áo mùa hè, mẹ chồng đã mua hết cả hai. Ngoài ra còn đặt hàng một bộ quần áo mùa thu. Vì thành phố A vẫn chưa có hàng, bà mẹ đã để lại địa chỉ, trả tiền ký tên đều rất kiểu cách.
Một cô nhân viên bán hàng nhanh nhẹn đã khen chữ ký của bà rất đẹp, vị phu nhân cười tươi rói.
Hôm nay Ninh Nhiễm Thanh mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt. Sau khi hai vị khách đi rồi, cô nhẹ nhàng đứng lên trước gương vuốt lại mái tóc hơi rối.
Cô nhân viên bán hàng Tiểu Đa bỗng nhiên hỏi, xưng hô với cô giống Ninh Tuần Tuần: “Thanh Thanh! Em có bạn trai chưa?”
Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu: “Chưa ạ.”
“Mấy năm đại học mà không yêu anh nào sao?” Trong điệu cười mỉm của Tiểu Đa mang chút hoài nghi.
“Không có…” Ninh Nhiễm Thanh nói dối. Chuyện tình cảm diễn ra vào thời đại học giữa cô và Tần Hựu Sinh là chuyện mà chị gái cô cũng không biết.
“Ấy! Giờ những cô gái được như em không nhiều nữa rồi. Ai mà không nhân lúc mình còn trẻ trung xinh đẹp tìm một anh chàng nhà giàu chứ.” Tiểu Đa nói dường như có ý ám chỉ, ánh mắt nhìn về phía cửa, mỉm cười tiếp lời: “Thanh Thanh! Điều kiện của em hoàn toàn có thể được gả vào một gia đình giàu có ở thành phố A.”
Ninh Nhiễm Thanh chỉ cười mà không đáp lại.
Tiểu Đa đành bĩu môi, không nói thêm nữa, vì cũng có khách hàng đến rồi.
Một dãy các cửa hàng nữ trang hàng hiệu, trước giờ chưa từng thiếu những vị khách xinh đẹp tỏa sáng, chỉ có điều có phải xinh đẹp tỏa sáng thật không thì không chắc.
Ninh Tuần Tuần dạo trước đã đặt cho cô hai bộ quần áo công sở, vừa hay hàng đã về.
Ninh Nhiễm Thanh mặc thử bước ra, dù sao cô vẫn cảm thấy quá nghiêm túc đứng đắn. Ninh Tuần Tuần ngược lại rất hài lòng, giúp cô chỉnh lại cổ áo rồi nói: “Nếu lúc bình thường em không thích mặc, thì để sau này ra tòa mặc cũng được.”
“Chị Ninh! Em gái chị là luật sư sao?”
Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười quay đầu lại: “Là luật sư tương lai thôi ạ. Em vừa nhận được chứng nhận thực tập, một năm sau mới lấy được bằng luật sư.”
“Giỏi thật!” Tiểu Đa lại ngắm nhìn cô một lúc.
Ninh Nhiễm Thanh rất muốn được khen ngợi, khóe môi cô hơi cong lên, khiêm tốn trả lời: “Chỉ là một công việc thôi ạ.”
Người ngoài nhìn vào, luật sư là một ngành vô cùng cao quý, nhất là lại được báo chí truyền hình thổi phồng lên cho càng giỏi giang, ví dụ như luật sư Giang nào đó xử một vụ án được mấy trăm vạn, lại có luật sư Tần nào đó có giá bao nhiêu chữ số.
Chỉ có điều ngành nghề này thực chất như thế nào. Cũng chỉ là một công việc không ngừng được tán dương về mặt lợi ích mà thôi.
Thật ra Ninh Nhiễm Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ. Năm đó một người sợ khổ cực như cô sao lại chọn một công việc vất vả như vậy? Loại công việc cần sự nhanh nhẹn khéo léo này nhất định không thích hợp với mình, thế nên năm đó lúc điền nguyện vọng cô đã nghĩ gì không biết?
Cô thật sự đã quên mất rồi.
***
Mặc dù là một công việc không thích hợp với bản thân mình, nhưng để có một ấn tượng tốt với cô giáo Chu Yến, Ninh Nhiễm Thanh quyết định đến văn phòng sớm hơn hai ngày.
Cô gọi điện cho cô Chu Yến nói suy nghĩ của mình. Thái độ của cô Chu Yến rất lạnh nhạt, chỉ nói một câu: “Ở đây tạm thời chưa phân máy tính cho em, em phải tự mang.”
Trước đêm Ninh Nhiễm Thanh đến Trung Chính, cô đã thử n bộ quần áo, cuối cùng đã chọn được một bộ vừa ý. Một bộ váy trên trắng dưới đen. Cô mặc xong quần áo, đi một chiếc cao gót đơn giản, đứng trước gương, hài lòng ngắm nhìn mình một hồi lâu. Cho đến khi bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa cùng thanh âm sốt ruột của Trương Tiểu Trì: “Ninh Nhiễm Thanh! Cô mau ra đây đi! Cháu phải đi tiểu tiện, cháu sắp nhịn không nổi rồi, sắp tè ra quần rồi!”
Ninh Nhiễm Thanh mở cửa. Trương Tiểu Trì hai tay ôm bụng, oằn lưng xuống, nhìn cô phẫn nộ.
Ninh Nhiễm Thanh còn “suỵt suỵt” hai tiếng, nhìn gương mặt đỏ ửng của Trương Tiểu Trì, rồi nở điệu cười kỳ lạ bước về phòng.
Ngày thứ hai, Ninh Nhiễm Thanh vứt vào trong túi xách một chiếc notebook, thay quần áo, chải đầu tóc gọn gàng, tinh thần sảng khoái hướng thẳng đến Trung Chính.
Thật ra Ninh Nhiễm Thanh vô cùng thấu hiểu tại sao chị gái cô lại không coi trọng Trung Chính, vì nhìn bên ngoài Trung Chính đúng là có hơi nghèo nàn.
Hai văn phòng Dịch Hòa, Trung Chính. Một văn phòng thuộc về tòa nhà hành chính cao cấp, một văn phòng nằm trên một con phố cũ ở khu phố cổ thành phố A, không những địa điểm chật hẹp, đến biển hiệu cũng nhỏ bé.
Ngoài ra còn không có thang máy.
Ninh Nhiễm Thanh leo lên năm tầng lầu. Vì cô đi giày cao gót, lại leo năm tầng, nên thở không ra hơi nữa.
Văn phòng luật sư Trung Chính là do Chu Yến và hai người bạn tốt của cô cùng chung tên lập ra. Hai người còn lại trong ngành về cơ bản là không có tên tuổi gì. Cô Chu Yến mặc dù danh tiếng cũng không tệ, nhưng về cơ bản là không kiếm tiền. Nhưng vụ cô xử lý hầu hết đều là án dân sự. Hai vụ án nổi tiếng nhất của cô đều là vụ ly hôn. Mặc dù mỗi ngày có rất nhiều phụ nữ đến tư vấn ly hôn, nhưng cũng có rất nhiều người chỉ đến tư vấn mà thôi, tư vấn nửa năm thậm chí vài năm, cuối cùng vẫn quyết định về nhà sống tiếp.
Những lúc như vậy tiền kiếm được của luật sư chủ yếu chỉ là phí tư vấn mà thôi.
Chu Yến là một người nghiêm về luật lại làm việc rất chăm chỉ. Ninh Nhiễm Thanh thật ra có chút kỳ lạ tại sao Chu Yến lại chọn cô. Mặc dù cô đã thi qua tư pháp, nhưng thời đại học thành tích không tốt, có thể qua kỳ thi tư pháp thuận lợi, cũng vì có Tề Hựu Sinh đích thân phụ đạo.
Lúc cô đến văn phòng luật sư không có nhiều người, chỉ có lác đác vài người ngồi trước máy tính đánh đánh gõ gõ, thi thoảng nói chuyện vài câu.
***
Chu Yến ngồi trong một phòng làm việc độc lập. Cô gõ cửa bước vào, Chu Yến chỉ vào một chiếc ghế ở cách đó không xa, ý muốn cô ngồi xuống.
“Cô…”
Chu Yến không phải là một người thích cười, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng lộ rõ của Ninh Nhiễm Thanh, khóe miệng cũng hơi cong lên: “Lần trước gặp nhau chúng ta nói chuyện rất vui vẻ, sao hôm nay em đã sợ tôi rồi?”
“Không ạ… Chỉ là quá tôn trọng mà thôi…” Đợt trước Ninh Nhiễm Thanh đã cấp tốc học một vài phương pháp lấy lòng sếp được khóa trước truyền lại. Do thời gian học quá ngắn nên, hiểu thì nhanh, nhưng khi vận dụng vẫn có cảm giác gượng gạo khó khăn.
Chu Yến mỉm cười: “Gần đây văn phòng hơi bận. Bởi vì chúng tôi định sẽ sát nhập với văn phòng Vạn Phong lại thành một. Tuần sau sẽ dời văn phòng đến tòa nhà Vũ Đạt rồi.”
“Sát nhập làm một?”
“Cũng coi như là hợp tác. Như vậy nguồn nhân lực các luật sư tài giỏi có thể có được cơ hội phát triển tốt hơn, hơn nữa còn giải quyết được những tồn tại còn thiếu sót của hai văn phòng.” Chu Yến dừng công việc đang làm lại, tiếp tục nói: “Việc này đối với các em đều rất tốt. Ở đây hẻo lánh, hoàn cảnh công việc lại không được tốt. Ở đó là trung tâm thành phố, tòa nhà văn phòng lại rộng rãi sáng sủa. Vì sắp chuyển văn phòng, nên tôi không bảo người phân máy tính cho em nữa…”
Đầu óc của Ninh Nhiễm Thanh có chút đờ đẫn, dường như có một bóng đen cứ chạy qua chạy lại trong đầu, một lúc sau cô mới hỏi: “Chuyển đến tòa nhà Vũ Đại?”
Chu Yến mỉm cười gật đầu.
Bóng đen trong đầu Ninh Nhiễm Thanh vẫn chuyển động không ngừng. Nếu cô nhớ không nhầm, văn phòng luật sư Dịch Hòa nằm chính ở tòa nhà Vũ Đạt đó.
Dịch Hòa có hai luật sư nổi tiếng nhất, chính là Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ.
***
Liên tục mấy ngày, Ninh Nhiễm Thanh đều phải xử lý tài liệu. Để răn đe những thất bại trong ứng xử trước đây, lần này cô đã rất cố gắng, thế nên việc giao tiếp với các đồng nghiệp mới cũng rất tốt. Có một chuyện rất vui là cô kết bạn với một cô gái rất đáng yêu cũng làm trợ lý luật sư. Cô ấy tên là Vương Trân, tốt nghiệp ngành kỹ thuật nhưng chuyển ngành sang đây, trước mắt cô ấy đang cố gắng chuẩn bị thi tư pháp.
Ninh Nhiễm Thanh rộng lượng mang tài liệu ôn thi tư pháp của mình in thêm một bản cho Vương Trân. Vương Trân cũng không hề giấu giếm nói với cô một số tin tức trong văn phòng.
Hai người có xuất phát điểm tương đồng nhau, dù sao cũng dễ dàng kết bạn hơn.
Ở trường đại học Ninh Nhiễm Thanh không kết bạn với ai, vốn dĩ các hoạt động ở trường học về cơ bản cũng lấy các phòng ký túc làm đơn vị tham gia. Cô lại là học sinh ngoại trú. Trước đây trong lớp có hoạt động còn có người liên hệ với cô, cùng tham gia một số hoạt động tập thể, ví dụ như leo núi, picnic…
Chỉ có điều giấy không gói được lửa, vẻ ngoài đẹp đẽ cũng không che giấu được bên trong mục nát.
Mấy lần hoạt động, ngoài việc Ninh Nhiễm Thanh bị mọi người phát hiện vẻ “cực phẩm” của mình ra, ví dụ như leo núi vừa leo đã kêu mệt, còn vì sợ đen da nên cả đoạn đường còn đeo khẩu trang chống nắng; lúc nướng thịt không những không động tay vào, còn chỉ huy các bạn giúp đỡ. Các bạn học khó khăn lắm mới nướng được cô còn chê quá bẩn…
Hoàn toàn là hất hàm sai khiến, kén cá chọn canh, làm bộ làm tịch…
Không bao lâu sau, trên diễn đàn của trường nhìn thấy một bài viết rất “lá cải”, nhân vật chính bị phỉ nhổ trong bài chính là cô.
Mọi người đều biết cực phẩm đến mức độ nào có thể khiến người người ruồng bỏ, nhưng đâu có biết một người “cực phẩm” của công chúng trong lòng cô độc lẻ loi. Bởi vì quan hệ với mọi người không tốt, cuộc sống đại học của Ninh Nhiễm Thanh dường như chẳng có hương vị gì, cho đến tận sau này khi cùng với Tần Hựu Sinh xảy ra chuyện tình thầy trò.
Cô đi du lịch ở Vân Nam gặp được vị giáo sư thỉnh giảng của trường mình. Sau đó cô và anh đã cùng kết bạn đi dạo thành cổ, đi chèo thuyền, đạp xe chở nước đêm, đi chơi Tứ Hồ. Cuối cùng trong đêm lửa trại trước ngày về, trong đám đông cười nói rộn ràng, trong ánh lửa bập bùng, Tần Hựu Sinh đã hôn cô.
Tình yêu ban đầu rất đẹp, cũng giống như cơn gió nhẹ nhàng ấm áp thổi trên dòng Lệ Giang, thổi vào tận đáy lòng, vừa rung động vừa ngứa ngáy.
“Cô xin cháu đừng nhắc gì đến thỏ trước mặt cô nữa.” Ninh Nhiễm Thanh vào nhà bếp ăn sáng, nhìn quanh cả căn phòng, hỏi Trương Tiểu Trì: “Chị đâu rồi?”
“Mẹ nói phải làm thay ca cho một đồng nghiệp.” Nói xong, Trương Tiểu Trì thở dài.
Ninh Nhiễm Thanh nghe xong cũng thở dài.
Trương Tiểu Trì đã từng nói một câu rất chuẩn xác: “Nếu mẹ cháu có một nửa sự xấu xa của cô thì tốt rồi.” Nhưng thế nào là một nửa sự xấu xa của cô? Cô xấu xa vậy sao?
Diễn đàn BBS sau một buổi tối đã trở thành chủ đề hot, cuối cùng đã xuất hiện hai người biết rõ sự tình của trường khác, lấy nick là bạn cùng trường với cô trước đây, bắt đầu tiết lộ những biểu hiện của cô ở trường từ nhỏ đến lớn, còn cả một số chuyện của gia đình cô nữa.
Đúng là đến mười tám đời tổ tông cũng bị lôi ra hết cả rồi.
Tiếc là địch ở trong tối ta ở ngoài sáng. Ninh Nhiễm Thanh hận đến nỗi ngọn lửa trong lòng như được châm ngòi bốc cháy hừng hực.
Buổi trưa, Ninh Nhiễm Thanh dẫn Trương Tiểu Trì đến một cửa hàng đồ ăn nhanh phía dưới khu nhà ăn cơm, cố tình gọi một đĩa thịt thỏ. Trương Tiểu Trì nhìn đĩa thịt thỏ được nướng đỏ, kinh hoàng nhìn cô: “Cô thật tàn nhẫn!”
Kết quả là sau khi ăn một miếng, sau đó nó ăn còn nhiều hơn ai hết, lúc về còn luôn miệng khen ngon.
Ăn cơm xong về đến nhà, Ninh Nhiễm Thanh lại mở BBS xem tình hình. Điều khiến người ta bất ngờ là tất cả các comment trước đã bị xóa sạch.
Cô vốn dĩ định kiện bạn “Thỏ con thỏ con thỏ con” này tội phỉ báng, kiện cô ta xâm phạm danh dự của mình và yêu cầu BBS dừng việc gây tổn hại đến quyền riêng tư của cô trên mạng, sau đó xóa bỏ những ảnh hưởng không tốt, công khai đền bù xin lỗi…
Bây giờ chứng cứ cũng không còn nữa rồi, nhưng hình tượng xấu của cô vẫn còn tồn tại.
Cô nhớ lại bài học đầu tiên Tần Hựu Sinh giảng ở trường: “Bàn luận về hiệu lực pháp lý của chứng cứ điện tử”, hôm đó anh đã nhấn mạnh tầm quan trọng và cần thiết của việc thu thập chứng cứ vào thời gian đầu tiên.
Thế nên đáng lẽ cô phải chụp lại chứng cứ ngay giây phút đầu tiên.
Nhưng nếu bình luận vẫn còn ở đó, cô sẽ đi kiện thật sao? Vụ việc chuyện riêng tư bị công khai trên mạng này vốn dĩ tỷ lệ kiện cáo thành công đã rất ít. Cô cũng chẳng phải đại minh tinh gì, có bị người ta hắt chút nước bẩn vào người thì đã sao?
Chỉ có điều Ninh Nhiễm Thanh vẫn có chút khó chịu, yêu đương một lần, thất tình thất thân cũng không phải là chuyện tồi tệ nhất. Chuyện tồi tệ nhất là mất đi danh dự như cô.
Nếu Tần Hựu Sinh có gia đình rồi thì thôi, là do cô không đứng đắn, cô bị chê trách cũng đáng đời. Nhưng rõ ràng là trai chưa vợ gái chưa chồng, sao cô lại không được sự ủng hộ của mọi người chứ?
Trương Tiểu Trì lấy mấy lời của thầy giáo ở trường an ủi cô: “Thầy giáo cháu nói rồi. Vài người không thích cô là chuyện bình thường, nhưng cả một nhóm người đều không thích cô, nhất định là do cô làm sai chuyện gì đó… Còn có một cô ở trường mầm non cũng nói thế này. Cho dù người khác cố tình đánh cô một cái, cô cũng phải tha thứ cho người ta một lần.”
Ninh Nhiễm Thanh véo mạnh tai Trương Tiểu Trì một cái, sau đó lạnh lùng buông một câu: “Được rồi! Giờ cháu tha thứ cho cô đi! Tha thứ cho cô đi!”
Sau đó thì Trương Tiểu Trì cả một buổi chiều không thèm ngó ngàng đến cô.
Ninh Nhiễm Thanh suy nghĩ, có phải mỗi người cực phẩm đều cảm thấy bản thân mình không sai, còn cảm thấy mình vô cùng hoàn hảo?
Thời hạn đến Trung Chính đăng ký vẫn còn một tuần nữa. Ninh Nhiễm Thanh không có việc gì làm, ban ngày đến thư viện đọc sách, buổi tối vừa xem tivi vừa ép chân, thi thoảng còn đắp mặt nạ.
Sau khi Trương Tiểu Trì bị cô véo tai thì đã ghi thù, luôn cố ý tìm chuyện gây sự mắng cô là người đàn bà điên.
Ninh Nhiễm Thanh nói nó không hiểu được nỗi vất vả của người phụ nữ.
***
Chị gái Ninh Tuần Tuần làm việc ở quảng trường Dụ Đức, vừa hay thư viện nhân dân ở phía Đông rất gần với quảng trường Dụ Đức. Ninh Nhiễm Thanh đến thư viện tìm tài liệu xong xuôi, tiện đường đến cửa hàng C ở Dụ Đức tìm chị gái.
Thời tiết bên ngoài nóng đến điên người, trong cửa hàng lại vô cùng mát mẻ. Bởi vì Ninh Tuần Tuần đang đón tiếp khách hàng, cô đành lấy một cuốn tạp chí ngồi bên cạnh chờ đợi.
Có hai vị khách bước vào cửa hàng, một già một trẻ, ăn mặc vô cùng mốt. Ninh Nhiễm Thanh liếc nhìn, hai người có lẽ là mẹ con hoặc là mẹ chồng con dâu.
Nhưng nếu là mẹ con sẽ không cư xử như vậy. Cô nhìn kỹ một lần nữa. Mặc dù cô gái trẻ không để lộ ra là có thai, nhưng từ dáng đi của cô có thể nhìn ra là cô đang mang bầu.
Thế có nghĩa là mẹ chồng dẫn con dâu đang mang bầu đến mua quần áo?
Mẹ chồng trả tiền rất hào phóng, ăn nói rất rành mạch, trên người còn toát lên vẻ lộng lẫy của một quý phu nhân. Ngược lại cô con dâu lại ăn nói rất nhỏ nhẹ, giọng nói còn có chút gượng gạo, gương mặt thanh tú một cách rất “bình dân”.
Cô con dâu tổng cộng đã thử hai bộ quần áo mùa hè, mẹ chồng đã mua hết cả hai. Ngoài ra còn đặt hàng một bộ quần áo mùa thu. Vì thành phố A vẫn chưa có hàng, bà mẹ đã để lại địa chỉ, trả tiền ký tên đều rất kiểu cách.
Một cô nhân viên bán hàng nhanh nhẹn đã khen chữ ký của bà rất đẹp, vị phu nhân cười tươi rói.
Hôm nay Ninh Nhiễm Thanh mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt. Sau khi hai vị khách đi rồi, cô nhẹ nhàng đứng lên trước gương vuốt lại mái tóc hơi rối.
Cô nhân viên bán hàng Tiểu Đa bỗng nhiên hỏi, xưng hô với cô giống Ninh Tuần Tuần: “Thanh Thanh! Em có bạn trai chưa?”
Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu: “Chưa ạ.”
“Mấy năm đại học mà không yêu anh nào sao?” Trong điệu cười mỉm của Tiểu Đa mang chút hoài nghi.
“Không có…” Ninh Nhiễm Thanh nói dối. Chuyện tình cảm diễn ra vào thời đại học giữa cô và Tần Hựu Sinh là chuyện mà chị gái cô cũng không biết.
“Ấy! Giờ những cô gái được như em không nhiều nữa rồi. Ai mà không nhân lúc mình còn trẻ trung xinh đẹp tìm một anh chàng nhà giàu chứ.” Tiểu Đa nói dường như có ý ám chỉ, ánh mắt nhìn về phía cửa, mỉm cười tiếp lời: “Thanh Thanh! Điều kiện của em hoàn toàn có thể được gả vào một gia đình giàu có ở thành phố A.”
Ninh Nhiễm Thanh chỉ cười mà không đáp lại.
Tiểu Đa đành bĩu môi, không nói thêm nữa, vì cũng có khách hàng đến rồi.
Một dãy các cửa hàng nữ trang hàng hiệu, trước giờ chưa từng thiếu những vị khách xinh đẹp tỏa sáng, chỉ có điều có phải xinh đẹp tỏa sáng thật không thì không chắc.
Ninh Tuần Tuần dạo trước đã đặt cho cô hai bộ quần áo công sở, vừa hay hàng đã về.
Ninh Nhiễm Thanh mặc thử bước ra, dù sao cô vẫn cảm thấy quá nghiêm túc đứng đắn. Ninh Tuần Tuần ngược lại rất hài lòng, giúp cô chỉnh lại cổ áo rồi nói: “Nếu lúc bình thường em không thích mặc, thì để sau này ra tòa mặc cũng được.”
“Chị Ninh! Em gái chị là luật sư sao?”
Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười quay đầu lại: “Là luật sư tương lai thôi ạ. Em vừa nhận được chứng nhận thực tập, một năm sau mới lấy được bằng luật sư.”
“Giỏi thật!” Tiểu Đa lại ngắm nhìn cô một lúc.
Ninh Nhiễm Thanh rất muốn được khen ngợi, khóe môi cô hơi cong lên, khiêm tốn trả lời: “Chỉ là một công việc thôi ạ.”
Người ngoài nhìn vào, luật sư là một ngành vô cùng cao quý, nhất là lại được báo chí truyền hình thổi phồng lên cho càng giỏi giang, ví dụ như luật sư Giang nào đó xử một vụ án được mấy trăm vạn, lại có luật sư Tần nào đó có giá bao nhiêu chữ số.
Chỉ có điều ngành nghề này thực chất như thế nào. Cũng chỉ là một công việc không ngừng được tán dương về mặt lợi ích mà thôi.
Thật ra Ninh Nhiễm Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ. Năm đó một người sợ khổ cực như cô sao lại chọn một công việc vất vả như vậy? Loại công việc cần sự nhanh nhẹn khéo léo này nhất định không thích hợp với mình, thế nên năm đó lúc điền nguyện vọng cô đã nghĩ gì không biết?
Cô thật sự đã quên mất rồi.
***
Mặc dù là một công việc không thích hợp với bản thân mình, nhưng để có một ấn tượng tốt với cô giáo Chu Yến, Ninh Nhiễm Thanh quyết định đến văn phòng sớm hơn hai ngày.
Cô gọi điện cho cô Chu Yến nói suy nghĩ của mình. Thái độ của cô Chu Yến rất lạnh nhạt, chỉ nói một câu: “Ở đây tạm thời chưa phân máy tính cho em, em phải tự mang.”
Trước đêm Ninh Nhiễm Thanh đến Trung Chính, cô đã thử n bộ quần áo, cuối cùng đã chọn được một bộ vừa ý. Một bộ váy trên trắng dưới đen. Cô mặc xong quần áo, đi một chiếc cao gót đơn giản, đứng trước gương, hài lòng ngắm nhìn mình một hồi lâu. Cho đến khi bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa cùng thanh âm sốt ruột của Trương Tiểu Trì: “Ninh Nhiễm Thanh! Cô mau ra đây đi! Cháu phải đi tiểu tiện, cháu sắp nhịn không nổi rồi, sắp tè ra quần rồi!”
Ninh Nhiễm Thanh mở cửa. Trương Tiểu Trì hai tay ôm bụng, oằn lưng xuống, nhìn cô phẫn nộ.
Ninh Nhiễm Thanh còn “suỵt suỵt” hai tiếng, nhìn gương mặt đỏ ửng của Trương Tiểu Trì, rồi nở điệu cười kỳ lạ bước về phòng.
Ngày thứ hai, Ninh Nhiễm Thanh vứt vào trong túi xách một chiếc notebook, thay quần áo, chải đầu tóc gọn gàng, tinh thần sảng khoái hướng thẳng đến Trung Chính.
Thật ra Ninh Nhiễm Thanh vô cùng thấu hiểu tại sao chị gái cô lại không coi trọng Trung Chính, vì nhìn bên ngoài Trung Chính đúng là có hơi nghèo nàn.
Hai văn phòng Dịch Hòa, Trung Chính. Một văn phòng thuộc về tòa nhà hành chính cao cấp, một văn phòng nằm trên một con phố cũ ở khu phố cổ thành phố A, không những địa điểm chật hẹp, đến biển hiệu cũng nhỏ bé.
Ngoài ra còn không có thang máy.
Ninh Nhiễm Thanh leo lên năm tầng lầu. Vì cô đi giày cao gót, lại leo năm tầng, nên thở không ra hơi nữa.
Văn phòng luật sư Trung Chính là do Chu Yến và hai người bạn tốt của cô cùng chung tên lập ra. Hai người còn lại trong ngành về cơ bản là không có tên tuổi gì. Cô Chu Yến mặc dù danh tiếng cũng không tệ, nhưng về cơ bản là không kiếm tiền. Nhưng vụ cô xử lý hầu hết đều là án dân sự. Hai vụ án nổi tiếng nhất của cô đều là vụ ly hôn. Mặc dù mỗi ngày có rất nhiều phụ nữ đến tư vấn ly hôn, nhưng cũng có rất nhiều người chỉ đến tư vấn mà thôi, tư vấn nửa năm thậm chí vài năm, cuối cùng vẫn quyết định về nhà sống tiếp.
Những lúc như vậy tiền kiếm được của luật sư chủ yếu chỉ là phí tư vấn mà thôi.
Chu Yến là một người nghiêm về luật lại làm việc rất chăm chỉ. Ninh Nhiễm Thanh thật ra có chút kỳ lạ tại sao Chu Yến lại chọn cô. Mặc dù cô đã thi qua tư pháp, nhưng thời đại học thành tích không tốt, có thể qua kỳ thi tư pháp thuận lợi, cũng vì có Tề Hựu Sinh đích thân phụ đạo.
Lúc cô đến văn phòng luật sư không có nhiều người, chỉ có lác đác vài người ngồi trước máy tính đánh đánh gõ gõ, thi thoảng nói chuyện vài câu.
***
Chu Yến ngồi trong một phòng làm việc độc lập. Cô gõ cửa bước vào, Chu Yến chỉ vào một chiếc ghế ở cách đó không xa, ý muốn cô ngồi xuống.
“Cô…”
Chu Yến không phải là một người thích cười, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng lộ rõ của Ninh Nhiễm Thanh, khóe miệng cũng hơi cong lên: “Lần trước gặp nhau chúng ta nói chuyện rất vui vẻ, sao hôm nay em đã sợ tôi rồi?”
“Không ạ… Chỉ là quá tôn trọng mà thôi…” Đợt trước Ninh Nhiễm Thanh đã cấp tốc học một vài phương pháp lấy lòng sếp được khóa trước truyền lại. Do thời gian học quá ngắn nên, hiểu thì nhanh, nhưng khi vận dụng vẫn có cảm giác gượng gạo khó khăn.
Chu Yến mỉm cười: “Gần đây văn phòng hơi bận. Bởi vì chúng tôi định sẽ sát nhập với văn phòng Vạn Phong lại thành một. Tuần sau sẽ dời văn phòng đến tòa nhà Vũ Đạt rồi.”
“Sát nhập làm một?”
“Cũng coi như là hợp tác. Như vậy nguồn nhân lực các luật sư tài giỏi có thể có được cơ hội phát triển tốt hơn, hơn nữa còn giải quyết được những tồn tại còn thiếu sót của hai văn phòng.” Chu Yến dừng công việc đang làm lại, tiếp tục nói: “Việc này đối với các em đều rất tốt. Ở đây hẻo lánh, hoàn cảnh công việc lại không được tốt. Ở đó là trung tâm thành phố, tòa nhà văn phòng lại rộng rãi sáng sủa. Vì sắp chuyển văn phòng, nên tôi không bảo người phân máy tính cho em nữa…”
Đầu óc của Ninh Nhiễm Thanh có chút đờ đẫn, dường như có một bóng đen cứ chạy qua chạy lại trong đầu, một lúc sau cô mới hỏi: “Chuyển đến tòa nhà Vũ Đại?”
Chu Yến mỉm cười gật đầu.
Bóng đen trong đầu Ninh Nhiễm Thanh vẫn chuyển động không ngừng. Nếu cô nhớ không nhầm, văn phòng luật sư Dịch Hòa nằm chính ở tòa nhà Vũ Đạt đó.
Dịch Hòa có hai luật sư nổi tiếng nhất, chính là Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ.
***
Liên tục mấy ngày, Ninh Nhiễm Thanh đều phải xử lý tài liệu. Để răn đe những thất bại trong ứng xử trước đây, lần này cô đã rất cố gắng, thế nên việc giao tiếp với các đồng nghiệp mới cũng rất tốt. Có một chuyện rất vui là cô kết bạn với một cô gái rất đáng yêu cũng làm trợ lý luật sư. Cô ấy tên là Vương Trân, tốt nghiệp ngành kỹ thuật nhưng chuyển ngành sang đây, trước mắt cô ấy đang cố gắng chuẩn bị thi tư pháp.
Ninh Nhiễm Thanh rộng lượng mang tài liệu ôn thi tư pháp của mình in thêm một bản cho Vương Trân. Vương Trân cũng không hề giấu giếm nói với cô một số tin tức trong văn phòng.
Hai người có xuất phát điểm tương đồng nhau, dù sao cũng dễ dàng kết bạn hơn.
Ở trường đại học Ninh Nhiễm Thanh không kết bạn với ai, vốn dĩ các hoạt động ở trường học về cơ bản cũng lấy các phòng ký túc làm đơn vị tham gia. Cô lại là học sinh ngoại trú. Trước đây trong lớp có hoạt động còn có người liên hệ với cô, cùng tham gia một số hoạt động tập thể, ví dụ như leo núi, picnic…
Chỉ có điều giấy không gói được lửa, vẻ ngoài đẹp đẽ cũng không che giấu được bên trong mục nát.
Mấy lần hoạt động, ngoài việc Ninh Nhiễm Thanh bị mọi người phát hiện vẻ “cực phẩm” của mình ra, ví dụ như leo núi vừa leo đã kêu mệt, còn vì sợ đen da nên cả đoạn đường còn đeo khẩu trang chống nắng; lúc nướng thịt không những không động tay vào, còn chỉ huy các bạn giúp đỡ. Các bạn học khó khăn lắm mới nướng được cô còn chê quá bẩn…
Hoàn toàn là hất hàm sai khiến, kén cá chọn canh, làm bộ làm tịch…
Không bao lâu sau, trên diễn đàn của trường nhìn thấy một bài viết rất “lá cải”, nhân vật chính bị phỉ nhổ trong bài chính là cô.
Mọi người đều biết cực phẩm đến mức độ nào có thể khiến người người ruồng bỏ, nhưng đâu có biết một người “cực phẩm” của công chúng trong lòng cô độc lẻ loi. Bởi vì quan hệ với mọi người không tốt, cuộc sống đại học của Ninh Nhiễm Thanh dường như chẳng có hương vị gì, cho đến tận sau này khi cùng với Tần Hựu Sinh xảy ra chuyện tình thầy trò.
Cô đi du lịch ở Vân Nam gặp được vị giáo sư thỉnh giảng của trường mình. Sau đó cô và anh đã cùng kết bạn đi dạo thành cổ, đi chèo thuyền, đạp xe chở nước đêm, đi chơi Tứ Hồ. Cuối cùng trong đêm lửa trại trước ngày về, trong đám đông cười nói rộn ràng, trong ánh lửa bập bùng, Tần Hựu Sinh đã hôn cô.
Tình yêu ban đầu rất đẹp, cũng giống như cơn gió nhẹ nhàng ấm áp thổi trên dòng Lệ Giang, thổi vào tận đáy lòng, vừa rung động vừa ngứa ngáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.